Việt ma tân lục
Quyển 6 - Chương 15: Hang quỷ**
Ngay khi Đốc chạy từ gò đất cao xuống dưới con đường đất trong bản thì gặp Lã Pu Dí đang lén la lén lút ôm một con gà đi tới.
- Thượng sư, người đi đâu đấy, không phải đang theo dõi người phụ nữ kia sao? - Lã Pu Dí thấy Đốc, kinh ngạc nói.
- Bảo ngươi bắt có một con gà mà mất nhiều thời gian như vậy, ngươi vừa bắt vừa ngủ à? - Đốc hừ một tiếng, không vui nói. - Nhanh đi theo ta, nhớ cầm chắc con gà, đừng để nó chạy mất.
Hai người đuổi theo sau người phụ nữ kia, bởi vì từ trước đó Đốc đã dặn dò Lã Pu Dí nhớ rõ đường đi lối lại trong bản nên rất nhanh đã đuổi kịp đối phương. Nhưng Đốc không muốn đánh động đến đối phương nên vẫn tiếp tục giữ khoảng cách, lặng lẽ đi theo phía sau. - Pu Dí, ngươi nhìn thấy chỗ rừng cây rậm rạp phía xa kia không? Bây giờ ngươi đi đường vòng chạy tới rừng cây kia, nhất định phải tới chỗ đó trước khi hai người kia tới. Trong túi này có gạo nếp đã được ta xử lý qua, ngươi rải một nắm gạo nếp lên đường đất, sau đó nấp trong rừng cây kia, đợi khi đứa trẻ giẫm lên khu vực có gạo nếp thì chọc con gà trống này gáylên một tiếng là được. - Đốc chỉ tay về khu vực rừng cây phía xa, cẩn thận dặn dò. - Nhớ phải đợi người phụ nữ bị quỷ ăn hồn kia đã bước qua khu vực gạo nếp, đúng thời điểm đứa trẻ kia giẫm trên gạo nếp, thì tiếng gà mới có hiệu quả, nhớ lấy.
- Thượng sư, sau đó thì ta làm gì?
- Chọc cho gà gáy một tiếng xong, thì ngươi bóp mỏ gà lại, sau đó ngồi nguyên đợi ở đó, việc còn lại ta sẽ giải quyết. - Đốc nhìn thấy hai người kia còn một khoảng nữa có thể tới được khu vực rừng cây kia, hoàn toàn đủ thời gian để Pu Dí hành động, liền nói tiếp. - Được rồi, ngươi mau chóng đi đi, chậm sợ sinh biến.
- Thượng sư, con gà không phải đài cát xét, ấn một cái có thể tắt tiếng, bóp mỏ con gà này nó vẫn có thể phát ra tiếng động, trừ khi là vặn cổ cho nó chết ngắc. Hay như vầy, đợi khi nó kêu xong, ta vặn cổ nó để nó không kêu được nữa.
- Bảo ngươi bóp mỏ gà là để ngăn cản nó gáy thành tiếng hoàn chỉnh phá hỏng kế hoạch của ta, còn việc nó phát ra mấy âm thanh “khè khè” gì đó thì kệ nó. Đừng lề mề nữa, cứ làm theo lời ta là được, sẽ không hại ngươi. - Đốc thấy Lã Pu Dí có chút sợ hãi thì vỗ vai nó, trấn an.
Trong lòng Lã Pu Dí mặc dù vẫn còn sợ hãi nhưng rốt cuộc nó vẫn nghe theo lời Đốc chạy đường vòng tới khu vực rừng cây giáp con đường đất đi ra khỏi bản. Chạy đến nơi, nó lấy gạo nếp trong túi rải đều trên khoảng nửa mét của con đường đất. Làm xong, Lã Pu Dí đi vào rừng cây cạnh đó, nấp sau một thân cây lớn, chú ý động tĩnh trên đường.
Mấy phút sau, người phụ nữ và đứa bé rốt cuộc cũng đi tới khu vực rừng cây mà Lã Pu Dí ẩn nấp. Nó cẩn thận quan sát đối phương, đợi đến khi người phụ nữ xõa mái tóc dài bù xù không nhìn rõ mặt mũi đi qua chỗ rải gạo nếp, thì cũng là lúc đứa trẻ ở phía sau chuẩn bị bước vào. Đúng lúc này, Lã Pu Dí bỏ tay khỏi mỏ gà, chọc mạnh vào hậu môn khiến nó đau đớn rít lên. Sau đó, Lã Pu Dí gần như lập tức bóp mỏ con gà lại, chỉ để nó kêu ra từng tiếng “khẹt khẹt” trong cổ họng.
Đứa trẻ đang vô hồn bước qua đám gạo nếp rải trên đường, đột nhiên nghe thấy tiếng gà trống, liền giống như gặp phải sét đánh giữa trời quang, toàn thân run bắn, hai mắt vô hồn tỉnh táo trở lại. Nó ngơ ngác nhìn bóng tối xung quanh, không hiểu vì sao mình lại ở nơi này? Khi nhìn thấy người phụ nữ giống như quỷ trước mặt, nó hét lên thất thanh, sợ hãi ngất đi.
Người phụ nữ tóc dài cũng đã phát hiện ra tình huống khẩn cấp, cô ta xoay người, muốn lại gần đứa bé, nhưng bàn chân vừa giẫm vào những hạt gạo nếp trên đường giống như chạm vào lửa nóng, bỏng rát khiến cô ta vội lùi về sau, không dám bước tới. Người phụ nữ sững sờ nhìn đứa trẻ bất tỉnh nằm trên gạo nếp, đột ngột quay nhìn vào rừng cây nơi Lã Pu Dí ẩn nấp, không biết nghĩ gì mà xoay người đi về phía rừng sâu, không lại gần đứa trẻ, cũng không đi tới chỗ của Lã Pu Dí.
Bóng dáng của người phụ nữ vừa khuất thì Đốc đi tới chỗ đứa bé bất tỉnh, ngồi xuống kiểm tra tình trạng của đứa bé, xác định nó chỉ vì quá hoảng sợ mà ngất đi, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới yên tâm nhìn sang rừng cây cạnh đó. - Thượng sư, ngài không biết tình hình lúc nãy nguy hiểm như thế nào đầu. Lúc ả nhìn về phía này, ta thiếu chút nữa đã đá* ra quần. - Lã Pu Dí ôm theo con gà trống từ trong đám cây đi ra, khuôn mặt trắng bệch, nhăn nhó nói.
- Không phải ngươi vẫn đang bình yên vô sự sao? - Đốc nhìn bộ dạng sợ hãi của Lã Pu Dí, nhớ lại lúc nó khiến hắn tức giận liền không nhịn được cười, khoái chí nói. - Được rồi, ngươi ở lại đây chăm sóc đứa trẻ này, ta đi theo ả ta, lát nữa sẽ trở lại, cùng ngươi về bản.
- Thượng sư, ả ta sẽ không đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta chứ?
- Ngươi nói xem! - Đốc nhìn nó cười, sau đó rời đi.
Lần này Đốc không lừa lã Pu Dí, một lúc sau hắn từ trong rừng trở ra, bảo Lã Pu Dí bế đứa bé về bản. - Thượng sư, giờ xử lý đứa bé này thế nào? Nếu xử lý không tốt, hai người lạ chúng ta rất có khả năng sẽ bị dân bản coi là kẻ bắt cóc rồi đánh chết đấy. - Lúc hai người trở về bản đã là hơn mười hai giờ đêm, Lã Pu Dí bế đứa trẻ, nhìn về phía Đốc, hỏi ý kiến.
- Ta kiểm tra rồi, chỉ là sợ hãi quá độ mà ngất đi, một lát nữa sẽ tỉnh. Để nó trước cổng, khi nào tỉnh lại nó sẽ tự biết trở vào nhà. - Con gà trống vốn do Lã Pu Dí ôm theo người, nhưng khi bế đứa bé thì chuyển sang cho Đốc. Giờ hắn lại ném con gà trống sang cho Lã Pu Dí, sau đó xoay người đi về phía căn nhà mà hai người xin ở nhờ. - Còn gà này ngươi lấy ở đâu thì mang về đó trả cho người ta đi.
Lã Pu Dí bắt lấy con gà trống đã bị trói chân, mỏ mà Đốc ném tới, mặt mày nghệt ra, thở dài thườn thượt.
*
Sáng hôm sau, Lã Pu Dí được sự trợ giúp của người chồng trong gia đình hai người xin ở nhờ, rốt cuộc cũng sửa thành công chiếc xe máy của mình. Hai người không ở lại bản quá lâu mà mau chóng lên đường; trước khi rời đi, Đốc không quên tặng một khoản tiền nhỏ cho người vợ, đồng thời nhờ cô mua hộ mình một con gà sống để mang đi.
Hai người đi khỏi bản làng một đoạn liền dừng lại, cất xe vào một chỗ khuất ven đường, sau đó đi đến con đường đất dẫn vào rừng mà đêm hôm qua người phụ nữ từng đi.
Đi bộ khoảng gần nửa tiếng, Đốc và Lã Pu Dí đến trước một hang động được che đậy bởi dây leo chằng chịt, nếu không cẩn thận quan sát sẽ rất khó phát hiện ra. Cửa hang cao khoảng ba mét, ăn sâu vào trong núi đá, nước từ phiến lá của các sợi dây leo nhỏ xuống khiến khu vực cửa hang khá ẩm ướt, trơn trượt. - Thượng sư, con quỷ ăn hồn kia ở trong hang động này à? - Lã Pu Dí ôm theo một con gà trống trong long, quan sát hang động trước mắt, nhìn sang Đốc ở bên cạnh, nói tiếp. - Hôm qua nếu ngài đã phát hiện ra nơi này, sao không tiện tay tiêu diệt nó luôn, có phải đỡ mất thời gian bao nhiêu không?
- Pu Dí, ngươi bao giờ mới học được cách suy nghĩ rồi mới nói hở? Con quỷ ăn hồn kia hình dáng ra sao, mạnh yếu thế nào còn chưa rõ, cái động này lại là hang ổ của nó; nửa đêm là thời khắc âm khí mạnh nhất, ngươi bảo ta xông vào hang ổ giết nó hay bảo ta làm mồi cho nó. - Đốc lấy tay gõ vào đầu Lã Pu Dí một cái, bực bội nói.
- Thượng sư, ngài nói là được rồi, còn gõ đầu ta làm gì? - Lã Pu Dí nhảy về sau, nhỏ giọng. - Thượng sư, ngài bảo ta mang theo con gà này làm gì? Nếu dùng để làm bữa trưa thì sao không bảo chị vợ kia giết rồi làm lông luôn cho chúng ta, chứ nơi này nước non không tiện, chế biến đến bao giờ mới được ăn?
Hai mắt của Đốc hừng hực lửa giận, nhìn chằm chằm Lã Pu Dí như muốn thiêu cháy đối phương, một lúc sau hắn thở hắt ra một hơi, rốt cuộc không nổi nóng mà bất lực giải thích. - Từ hiện trạng con đường dẫn vào đây, có thể dễ dàng đoán ra rất ít người lui tới nơi này. Ngươi lại nhìn dây leo phủ bên ngoài cửa động, ngay cả một chút lay động cũng không có, điều này nói lên điều gì? Nói lên hang động này không thông đến nơi khác mà là một hang động kín. Một nơi phong bế như thế này rất dễ tích tụ khí độc, âm khí, chỉ cần hít vào một hơi cũng có thể đi tong cái mạng nhỏ rồi, hiểu không? Giờ ngươi lấy một sợi dây dù buộc vào chân gà, sau đó ném xuống hang, thử xem không khí trong hang có độc hay không? - Ta biết rồi! - Lã Pu Dí nghe thấy hang động nhìn rất bình thường phía trước có thể gây chết người, nào dám lơ là, vội vàng làm theo lời của Đốc. Nó lấy dây dù trong ba lô buộc vào chân gà, sau đó cẩn thận đi tới bên ngoài cửa động. Nó không dám đi vào quá gần mà đứng ở phía ngoài, lấy một cành cây khô vén đám dây leo để lộ ra một khoảng trống nhỏ, sau đó ném con gà vào trong hang.
Tác giả :
Nhóm 4.0