Viên Viên Khúc
Chương 2
Năm năm trước, một nữ tử thân vận tố y ngồi ven sông Tần Hoài, nói là chờ người. Tuy rằng y phục tả tơi, nhưng gương mặt khó che được vẻ khuynh thành, ma ma liền thừa dịp trước khi nàng đói chết nhặt trở về.
Nói là chờ người, vừa chờ cũng là năm năm, bặt vô âm tín.
Tay lan hoa chỉ nhẹ nâng, tháo một quả ngọc sai xuống, Viên Viên ngoảnh mặt làm ngơ, xem ma ma kia như không khí vậy.
Đang nói, ngoài cửa bỗng vang lên một trận tiếng bước chân hỗn độn.
“Ôi chao, nghe nói, Lôi vương Lý Tự Thành phá Đại Đồng, quân binh, đã tới gần kinh thành, hoàng thượng gia phong Ngô Tam Quế là Bình Tây bá, bảo hắn buông tha cho Ninh Viễn, vào kinh sư…”
Ngoài cửa, ẩn ẩn có tiếng người truyền vào.
“Đúng vậy, Bình Tây bá kia đang phụng chỉ nhập kinh đâu…”
“Nay triều đình cao thấp đều toàn trông cậy vào Bình Tây bá ngăn cản binh lính của đám thát tử kia.”
Phụng chỉ nhập kinh?
Nhập kinh?
Viên Viên giật mình nhìn dung nhan tuyệt thế trong gương kia, ngọc sai trong tay “ba” một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành vài đoạn. Cửa, bỗng nhiên bị đẩy ra.
“Viên Viên cô nương ở đâu?” Một nam tử uống có chút say khướt đi đến.
Viên Viên nhíu mày, đứng lên, nắm tay áo lui về phía sau vài bước, đề phòng nhìn về phía người tới, chuyện nam nhân mượn rượu hành hung, tại trên sông Tần Hoài này thấy nhiều lắm, không thể không phòng.
“Điền đại nhân!” Ma Ma cũng là mặt mày hớn hở chạy lên đón, “Đến đến đến, nhìn thấy Viên Viên cô nương của chúng ta.”
Nam tử kia mắt say lờ đờ mông lung đi lên, nhìn xem liền có chút thất thần, giống như không dời được tầm mắt vậy.
“Viên Viên a, vị này chính là Điền Uyển Điền đại nhân ở trong cung, lần này đến là vì tuyển mỹ thay cho hoàng thượng.” Ma ma cười đến chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
“Trong cung đến?” Trần Viên Viên giật mình, có chút thất thần, ngay cả khăn lụa từ trong tay rơi xuống cũng không biết.
Dưới ống tay áo, đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng run lên, Viên Viên hung hăng nhéo tay mình, đau quá.
Không phải nằm mơ, không phải nằm mơ…
Bình Tây bá Ngô Tam Quế phụng chỉ nhập kinh…
Hắn… được phong làm Bình Tây bá?
“Chờ ta lên làm đại tướng quân, ta liền cưỡi đại mã đỏ thẫm, mang theo kiệu hoa đỏ thẫm tới đón muội nga!” Bên tai, bỗng nhiên vang lên một giọng nói trong suốt.
Viên Viên nhịn không được nhẹ cong môi lên, ngay cả tim đập…. cũng đều rối loạn.
Ma ma đứng một bên thấy thế, dưới đáy lòng nhịn không được cười lạnh, còn không phải cái thứ trèo cao, muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, thật là để cho nàng đạp phải vận cứt chó. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên gương mặt già nua của ma ma vẫn tươi cười như cũ, không chừng tương lai nàng vào cung làm nương nương, không đắc tội nổi.
Có chút thất hồn lạc phách tiễn bước Điền đại nhân, Viên Viên trở lại phòng, nhìn ánh trăng tròn kia thất thần.
Đêm hôm đó, nàng trằn trọc, trắng đêm không ngủ, suy nghĩ rất lâu, vừa mừng vừa lo.
Hắn còn nhớ rõ nàng sao? Còn nhớ rõ lời thề lúc nhỏ sao?
Nhưng mà… làm sao hắn có thể tìm được nàng? Hắn ở kinh thành… ở kinh thành…
Nói là chờ người, vừa chờ cũng là năm năm, bặt vô âm tín.
Tay lan hoa chỉ nhẹ nâng, tháo một quả ngọc sai xuống, Viên Viên ngoảnh mặt làm ngơ, xem ma ma kia như không khí vậy.
Đang nói, ngoài cửa bỗng vang lên một trận tiếng bước chân hỗn độn.
“Ôi chao, nghe nói, Lôi vương Lý Tự Thành phá Đại Đồng, quân binh, đã tới gần kinh thành, hoàng thượng gia phong Ngô Tam Quế là Bình Tây bá, bảo hắn buông tha cho Ninh Viễn, vào kinh sư…”
Ngoài cửa, ẩn ẩn có tiếng người truyền vào.
“Đúng vậy, Bình Tây bá kia đang phụng chỉ nhập kinh đâu…”
“Nay triều đình cao thấp đều toàn trông cậy vào Bình Tây bá ngăn cản binh lính của đám thát tử kia.”
Phụng chỉ nhập kinh?
Nhập kinh?
Viên Viên giật mình nhìn dung nhan tuyệt thế trong gương kia, ngọc sai trong tay “ba” một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành vài đoạn. Cửa, bỗng nhiên bị đẩy ra.
“Viên Viên cô nương ở đâu?” Một nam tử uống có chút say khướt đi đến.
Viên Viên nhíu mày, đứng lên, nắm tay áo lui về phía sau vài bước, đề phòng nhìn về phía người tới, chuyện nam nhân mượn rượu hành hung, tại trên sông Tần Hoài này thấy nhiều lắm, không thể không phòng.
“Điền đại nhân!” Ma Ma cũng là mặt mày hớn hở chạy lên đón, “Đến đến đến, nhìn thấy Viên Viên cô nương của chúng ta.”
Nam tử kia mắt say lờ đờ mông lung đi lên, nhìn xem liền có chút thất thần, giống như không dời được tầm mắt vậy.
“Viên Viên a, vị này chính là Điền Uyển Điền đại nhân ở trong cung, lần này đến là vì tuyển mỹ thay cho hoàng thượng.” Ma ma cười đến chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
“Trong cung đến?” Trần Viên Viên giật mình, có chút thất thần, ngay cả khăn lụa từ trong tay rơi xuống cũng không biết.
Dưới ống tay áo, đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng run lên, Viên Viên hung hăng nhéo tay mình, đau quá.
Không phải nằm mơ, không phải nằm mơ…
Bình Tây bá Ngô Tam Quế phụng chỉ nhập kinh…
Hắn… được phong làm Bình Tây bá?
“Chờ ta lên làm đại tướng quân, ta liền cưỡi đại mã đỏ thẫm, mang theo kiệu hoa đỏ thẫm tới đón muội nga!” Bên tai, bỗng nhiên vang lên một giọng nói trong suốt.
Viên Viên nhịn không được nhẹ cong môi lên, ngay cả tim đập…. cũng đều rối loạn.
Ma ma đứng một bên thấy thế, dưới đáy lòng nhịn không được cười lạnh, còn không phải cái thứ trèo cao, muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, thật là để cho nàng đạp phải vận cứt chó. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên gương mặt già nua của ma ma vẫn tươi cười như cũ, không chừng tương lai nàng vào cung làm nương nương, không đắc tội nổi.
Có chút thất hồn lạc phách tiễn bước Điền đại nhân, Viên Viên trở lại phòng, nhìn ánh trăng tròn kia thất thần.
Đêm hôm đó, nàng trằn trọc, trắng đêm không ngủ, suy nghĩ rất lâu, vừa mừng vừa lo.
Hắn còn nhớ rõ nàng sao? Còn nhớ rõ lời thề lúc nhỏ sao?
Nhưng mà… làm sao hắn có thể tìm được nàng? Hắn ở kinh thành… ở kinh thành…
Tác giả :
Mộng Tam Sinh