Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu
Chương 5-2
3. Cuối cùng tôi cũng trải qua được 7 ngày trong thời hạn, ngày tổ chức họp lớp cũng đã đến.
-Tiểu Y Y? Tôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát được chưa/
Chiếc váy ren kiểu kẹo mút Lollipos của Pháp kết hợp với cái xắc tay đáng yêu. Ừm, quả nhiên sau khi trang điểm, Bối Tây Mễ trong như một nàng công chúa xinh đẹp, chỉ chờ nhân vật phụ của đêm nay - anh bạn Thánh Y Đằng.
Ấy? Sao chẳng thấy ai trả lời nhỉ?
Trong lòng tôi bỗng chốc có một dự cảm không lành, chẳng nhẽ hắn...
-Thánh Y Đằng?
Tôi gõ cửa phòng ngủ của hắn mà vẫn không thấy tiếng trả lời.
Thế là tôi đẩy của bước vào, chỉ thấy lon Côca vẫn còn để trên bàn nhưng chưa mở, chẳng thấy bóng dáng Thánh Y Đằng đâu!
Tôi vội vàng móc điện thoại di động ra, ấn số.
Có tiếng rung vang lên ở đầu giường, xem ra hắn quên mang cả điện thoại rồi.
Hu hu hu...
Mục đích của hắn rất rõ ràng - hắn muốn cho tôi leo cây!
-Đồ xấu xa, không muốn đi thì nói thẳng ra, lại còn chơi trò hiệp ước. Hu hu, sao lại đối xử với tôi như thế? Cho tôi hy vọng rồi lại khiến tôi thất vọng hoàn toàn!
Nước mắt tràn mi, cơ thể tôi run rẩy rồi trượt xuống, co thành một đống trên sàn nhà. Bảy ngày sống khổ sở là vì cái gì chứ? Hu hu...
-Nếu cậu không đến, chúng tớ sẽ dán tên cậu lên bảng đỏ của trường trung học Thâm Điền, cười nhạo cậu tới chết, ha ha...
Lời nói của Ngân La một lần nữa lại cang lên.
Hu hu, cùng lắm thì bị Ngân La giễu cợt rằng tôi đã bị Thánh Y Đằng đá, chẳng có gì cả, dù sao thì ba năm cấp hai (1), tôi cũng sống trong tiếng giễu cợt của bạn bè quen rồi...
Chú thích: (1): Ở Trung Quốc, cấp 1 học 6 năm, cấp hai học 3 năm.
Nheo đôi mắt đã đỏ như mắt thỏ, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa khách sạn sáng lấp lánh huy hoàng, tôi nắm tay lại, kiên định bước vào.
Những vị khách trang phục lộng lẫy, những người phục vụ đi qua đi lại, tôi phát hiện ở đây không chỉ có bạn học cấp hai của tôi mà còn có rất nhiều người mà tôi không biết, họ đều đi có đôi có cặp.
Đáng ghét!
Biết là không đơn giản rồi mà!
-Ôi da, Bối Tây Mễ đến rồi à?
Vừa vào cửa, Ngân La trong bộ lễ phục mà đỏ lộng lẫy đã chạy ra. Cô ta làm ra vẻ nhiệt tình, còn liên tục nhìn ra sau lưng tôi.
-Sao thế? Bạn trai không đến à? Chậc chậc, nhìn mắt cậu đỏ hoe kìa, có phải là bị đá rồi không? Ha ha ha...
Tiếng cười của Ngân la lập túc thu hút ánh mắt của mọi người, hầu như tất cả các khách mời đều lại gần, háo hức như thể chờ xem kịch hay.
-Tớ chưa nói với cậu sao? Đây là bữa tiệc tình nhân, nếu không có bạn nhảy, cậu sẽ bị phạt mặc bikini đi khắp khách sạn một vòng!
-Tiệc tình nhân, chẳng phải cậu nói...
Chết tiệt thật!
Tôi bị lừa rồi!
-Ha ha, tớ nói gì? Cậu đừng có giảo biện nữa, mau đi thay bikini đi, yên tâm, tớ đã chuẩn bị sẵn cho cậu một bộ đồ rất gợi cảm rồi!
-Ha ha ha, đi thay đi.
-Nhưng nàng hề này hình như người cũng không đẹp lắm, giống học sinh tiểu học, có mặc bikini chắc cũng chẳng có gì mà ngắm.
-Coi như là xem kịch, ha ha...
...
Tiếng giễu cợt, tiếng cười khả ố... như những mũi dao đâm mạnh vào tim tôi. Tôi cố kìm nước mắt, tưởng như mình sắp ngất đi.
-Đừng mà, đừng mà!
Tôi hy vọng vào lúc này, "Nhật Thần đại nhân" của tôi sẽ xuất hiện trong bữa tiệc, dùng ánh mắt màu vàng kim nhìn sâu vào mắt tôi, nói với họ rằng, tôi là công chúa của anh, là cục cưng của anh, tất cả mọi người đều không được bắt nạt tôi...
Ôi, Bối tây Mễ, mày đang nằm mơ giữa ban ngày sao? "Nhật Thần đại nhân" chỉ tồn tại trong truyện tranh thôi, làm sao có thể xuất hiện trong hiện thực? Đừng nằm mơ nữa, hãy nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào đi...
-Ha ha ha, cậu hãy mặc đi! Nhìn xem, gợi cảm chưa...
Ngân La nhét bộ bikini vào tay tôi.
-Đúng đấy, đúng đấy, mặc đi. - Một thằng con trai mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn với móng tay vẽ hoa ôm eo Ngân La, phụ họa.
Chắc hắn là bạn trai của Ngân La.
Hừ! Trông cũng chẳng ra sao, Thánh Y Đằng còn đẹp trai hơn hắn cả ngàn lần, chỉ là... Thế thì sao, giờ hắn đang cho tôi leo cây, còn khiến tôi mất mặt thế này! Hu hu, đồ xấu xa...
-Mặc đi, mặc đi...
-Mặc đi, mặc đi...
-Mặc đi, mặc đi...
Tiếng nói đồng thanh như mội cơn sóng, tôi bị bao vây ở giữa, không biết phải làm thế nào, mội giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
***
Đúng vào lúc này...
-Bikini sao? Chỉ được mặc cho mình anh ngắm! -Một giọng nói trầm trầm và ngang ngược, thân hình cao ráo, thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Hai mắt tôi lập tức biến thành ngôi sao...
Tốt quá! Là giọng của Thánh Y Đằng.
Tạ ơn trời đất, tạ ơn Thượng đế, Quan Thế Âm Bồ Tát, nhờ vào phúc của vị thần tiên nào cũng được, tóm lại là hắn tới rồi, tôi sẽ không phải mặc bikini nữa...
Bao nhiêu lời trách cứ trước kia đều tan theo mây khói.
Vậy mà...
Khi tôi nhìn kĩ lại, trái tim tôi lập tức rơi xuống vực sâu không đáy...
Mội mái tóc màu vàng kim rối bù như tổ quạ, trên mặt còn có vết cáu bẩn, một cái áo sơ mi không theo phong cách nào, rộng thùng thình với những vết xé cố ý, bên dưới là cái quần công nhân loang lổ vệt sơn...
Đây là Thánh Y Đằng sao? Cái con người trước mặt tôi lúc này thực sự là một Thánh Y Đằng mà lúc nào cũng sạch sẽ, chỉnh chu và ăn mặc như một ngôi sao điện ảnh đây sao?
Tôi thực sự không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, thế là tôi ra sức dụi mắt, cho tới khi cảm giác mắt mình sưng lên, cuối cùng cũng xác định được, không sai, là hắn...
Á! Đồ xấu xa đáng ghét, chắc chắn là hắn cố ý, muốn bắt tôi phải bẽ mặt!
Tôi cảm thấy làn khói đen giận dữ đang bốc lên sau gáy và lan dần ra xung quanh.
-Hắn chuyên nhặt rác hả? Sao lại cho người như thế này bước vào?
-Tôi không dám tin vào mắt của mình nữa, có người mặc thế này để tham dự party sao? Chắc là nhà hắn nghèo lắm.
-Tuy là có gương mặt đẹp trai nhưng ăn mặc thì như ăn mày, thật đáng tiếc...
...
Nhưng Thánh Y Đằng hoàn toàn không bận tâm tới những lời bàn tán xôn xao đó. Vẫn cao quý như một hoàng tử, hắn từng bước kiên định đi về phía tôi...
-Sao thế, em yêu? Giận vì anh đến trễ sao?
Những lời nói thân mật thốt ra từ miệng hắn sao nghe kỳ cục quá.
Bỗng dưng, hán quỳ xuống trước mặt tôi, kéo tay tôi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, đôi môi lành lạnh và mềm mại của hắn chạm vào da thịt tôi, cả người tôi như bị điện giật.
-Có thể tha thứ cho anh không?
Á...
Vì sao ánh mắt của hắn lại quyến rú như vậy?
Tuy trang phục của hắn rách nát tơi tả, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều rất phong độ, hắn nhìn tôi chăm chú, dường như tất cả mọi người xung quanh đều không tồn tại, chỉ có tôi là duy nhất...
-Ừm. - Tôi gật đầu như bị ma nhập.
-Bối Tây Mễ, anh ta từ đâu chui ra vậy? Anh chàng đẹp trai đeo kính râm tớ gặp lần trước đâu? Ha ha, quả nhiên đúng như tớ dự đoán, anh ta chắc chê cậu quá vô vị nên đá cậu rồi phải không? Chậc chậc, quần áo rách nát thế này, có phải là vừa chui ra từ bãi rác không?
Ngân La bịt mũi, ra vẻ coi thường, dùng lời lẽ độc ác để đả kích tôi.
Cái gì?
Chẳng nhẽ Ngân La không nhận ra hắn? Cũng đúng! Hôm đó hắn đeo kính râm, còn ăn mặc rất thời trang, khác hẳn với hiện tại!
-Anh ấy chính là...
-Tớ nói rồi mà, loại con gái như cậu chỉ tìm được loại này...
Đồ chết giẫm, tôi còn chưa nói xong mà đã ngắt lời tôi! Tức chết mất, tức chết mất!
Hu hu...
Đúng vào lúc tôi đang giận xì khói, định đánh nhau với cô ta thì ánh mắt lạnh lẽo của Thánh Y Đằng lướt qua, Ngân La vốn luôn "cắn người" bừa bãi bỗng dưng sợ hãi im bặt, run rẩy không dám nói gì.
Lạnh quá!
Ánh mắt đó...
Đến người ngoài cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương đáng sợ!
-Cục cưng, thôi bỏ đi, con ranh này rất xứng đôi với thằng kia đấy chứ... ha ha, "con gái cá mắm" và "con trai nhặt rác", quả nhiên là đôi lứa xứng đôi.
Thằng sơn móng tay thấy bạn gái mình chịu thiệt thì vội vàng đứng ra giúp đỡ.
-Ha ha ha...
Cả đại sảnh vang lên tiếng cười giễu cợt phụ họa, nhưng đúng vào lúc đó, ngoài tiếng cười giễu cợt còn có một âm thanh khác.
Rầm rầm!
Lạch cạch!
A!
Tại sao sàn nhà bỗng dưng rung chuyển dữ dội thế này? Không phải là...
Tôi hoảng hốt hét lên:
-Chết rồi, động đất rồi, chạy mau thôi, tôi không muốn chết. Oa oa oa...
-Đừng sợ, chỉ là trực thăng thôi!
Một bàn tay lớn từ phía sau đưa ra, nhẹ nhàng nắm tay tôi, cảm giác tê liệt lan khắp toàn thân,
Trái tim tôi dần dần bình tĩnh lại.
-Cô Ngân La, trên bãi cỏ ngoài kia có một chiếc trực thăng, logo là... - Viên bảo vệ ngoài cửa cuống quýt chạy vào, gương mặt tái nhợt như nhìn thấy ma.
-Là gì?
-Logo là... S!
-Á...
Tất cả các khách mời đều há hốc miệng, phát ra tiếng kêu sợ hãi.
-S, chỉ có người đó mới được dùng logo này...
-Chẳng nhẽ thực sự là anh ấy?
-Không phải chứ, con người thần bí và cao quý như anh ấy trước giờ chưa bao giờ công khai lộ diện, đến các paparazi tài giỏi nhất cũng không thu thập được tin tức gì về anh ấy. Cho tới nay, trên các mặt báo, tạp chí cũng chỉ có bức ảnh tấm lưng cao lớn của anh ấy mà thôi!
-Trời ơi, cô Ngân La, không ngờ cô có thể mời được anh ấy tham gia buổi party này, cô thật là quá lợi hại!
...
Ngất mất, "anh ấy" là ai thế nhỉ?
Bọn họ đều có vẻ rất sùng bái...
Hừ, tôi nghĩ loại người không có việc gì làm, ngồi trực thăng để khoe khoang chắc chắn chẳng phải người tốt!
Thánh Y Đằng nắm tay tôi, cùng dòng người đi ra khỏi đại sảnh.
4. Vừa mới ra tới cửa, tôi đã sững lại với cảnh tượng trước mắt.
Trên thảm cỏ xanh biếc là một chiếc trực thăng màu trắng, cánh trực thăng vẫnđang quay tít, trên thân là một chữ S rất lớn, một người con trai trong bộ comple màu đen, đeo kính râm từ khoang máy bay đi ra.
Thân hình anh cao lớn, khóe miệng thoáng một nụ cười mỉm như có như không, đang đi về phía chúng tôi.
Im lặng...
Im lặng...
Mọi người đều ngừng thở.
Đẹp trai quá!
Khóe miệng tôi chảy ra một thứ chất lỏng không biết gọi tên.
-Ngài là...? - Ngân La thấy anh ta đi về phía tôi, gương mặt cười đã biến dạng, cô ta yểu điệu lại gần, rụt rè hỏi.
Nhưng chàng trai đó đi qua cô ta, thẳng tiến về phía tôi.
-Chuyện gì thế? Sao anh ta lại đi về phía con cá mắm kia? Oa oa oa, em không muốn đâu, anh yêu, hãy an ủi em đi!
Thấy anh ta không đếm xỉa gì tới mình thì vừa xấu hổ vừa tức giận, khóc lóc ngã vào lòng gã "móng tay vẽ hoa".
Còn tôi...
Ngẩn ngơ đứng yên, nhìn anh ta từng bước lại gần mình.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tôi có quen anh ta đâu! Tuy ngoại hình của anh ta rất được, nhưng tôi không muốn dây vào những nhân vật lớn thế này, huống hồ nếu nói về đẹp trai thì Thánh Y Đằng còn hơn anh ta, chỉ có điều cách ăn mặc của hắn...
-Thiếu gia, xin lỗi đã đến muộn, đây là dây chuyền kim cương Cartier mà cậu đặt làm. - Anh ta đi tới trước mặt tôi và Thánh Y Đằng, cúi lưng 90 độ, mở một cái hộp hình chữ nhật màu bạc trong tay ra.
Cái gì?
Thiếu gia?
Á...
Chiếc hộp được mở ra, tất cả mọi người lại một lần nữa trầm trồ.
Trên sợi dây chuyền là những ngôi sao màu bạc sáng lấp lánh, bên dưới là viên kim cương màu vàng hình mặt trời. Dưới sự hỗ trợ của những vì sai, viên kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt...
Roẹt...
Bỗng dưng Thánh Y Đằng xé rách chiếc áo sơ mi và cái quần công nhân đang mặc trên người.
Trời ơi, hắn lại định làm gì thế?
Cởi quần áo trước mặt bao nhiêu người?
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ muốn đưa tay lên che mắt nhưng... bên trong không phải là một thân thể trần như nhộng, mà là một bộ comple thời thượng rất tinh tế!
Những đường viền màu trắng khiến bộ comple màu đen không còn cứng nhắc nữa, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với cái nơ bướm màu đen, vừa thời trang mà vẫn sang trọng, tóm lại là nhìn hắn đẹp trai quên sầu!
-Công chúa của anh, sinh nhật vui vẻ!
Sinh nhật?
Đúng rồi, hình như hôm nay là sinh nhật của tôi, ông bố bà mẹ bảo bối của tôi vẫn còn đắm chìm trong phòng thí nghiệm, sinh nhật năm nào cũng chỉ biết gửi mấy thứ phát minh kỳ quái cho tôi chứ chưa bao giờ về cùng tôi tổ chức sinh nhật, thế nên ngày này năm nào tôi cũng cảm thấy vô cùng cô đơn và lạc lõng...
Nhưng sao hắn lại biết?
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Thánh Y Đằng chỉ nhìn tôi đầy thương yêu, dường như muốn nói "Đương nhiên là anh biết", sau đó cúi xuống, vén tóc tôi lên, đeo sợi dây chuyền lên cổ tôi, nắm tay tôi đi tới bãi cỏ dưới ánh trăng.
Đúng vào lúc này...
Tiếng động cơ ồn ào của chiếc trực thăng biến mất, thay vào đó là tiếng nhạc du dương.
Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nhạc. Á! không biết từ lúc nào, dàn nhạc trong khách sạn đã chuyển toàn bộ ra ngoài, đang say mê biểu diễn...
Ma nhập rồi!!
Chắc chắn là tôi bị ma nhập rồi!
Vì tôi phát hiện ra mình đang há hốc miệng, nhưng lại chẳng nói được lời nào, bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu nghi vấn đều tan biến trong ánh mắt dịu dàng đầy ma lực của Thánh Y Đằng...
Các khách mời xung quanh không ai dám phát ra tiếng động, ngay cảNgân La cũng biết điều ngậm miệng lại, chỉ hằn học nhìn tôi.
Thế là trong tiếng nhạc cùng với ánh sáng được dệt nên bởi ánh trăng, tôi và anh khiêu vũ, giống như chàng hoàng tử và cô bé Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích...
-Á, anh làm gì thế/
Khúc nhạc vừa dứt, Thánh Y Đằng đột nhiên bế thốc tôi lên, tôi trở tay không kịp, thốt lên kinh ngạc.
-Đương nhiên là quay về, chẳng nhẽ em cứ muốn ở mãi trong buổi tiệc quê mùa này sao?
-Hả? Rốt cuộc anh là ai thế? Hình như họ coi anh như một vị thần, anh chẳng phải là con của đồng nghiệp của bố tôi sao?
Cuối cùng cũng thốt lên được nghi vấn của mình, nhưng Thánh Y Đằng chẳng nói lời nào, chỉ bế tôi bước đi.
Uỳnh uỳnh!
Chiếc trực thăng cất cánh, xé rách màn đêm yên tĩnh, bay vào bầu trời cao!
Oh my God!
Vì sao tôi có cảm giác lơ lửng thế này nhỉ?
Tôi cố ngóc đầu khỏi ngực hắn nhìn xuống. Á! Hắn bế tôi đứng trên chiếc dây thừng thả xuống từ trực thăng! Chẳng nhẽ hắn không sợ rơi xuống sao?
Tôi sợ hãi ôm chặt lấy cổ hắn, căng thẳng vùi đầu vào ngực hắn.
Đúng lúc này, một đám mây đen bay qua, che lấp ánh trăng bàng bạc ban nãy, những ngôi sao trên bầu trời thoáng chốc càng trở nên sáng hơn.
Ánh đèn tụ quang từ sân thượng khách sạn hắt xuống, tập trung toàn bộ trên người tôi và Thánh Y Đằng.
-Mắt của anh ấy màu vàng! Không hổ danh là Nhật Thần, chỉ có người vĩ đại như Nhật Thần mới có thể khiến ánh trăng mờ đi, mới khiến các ngôi sao và mọi thứ có ánh sáng trên cõi đời này phải ngả rạp trước anh...
Bên dưới vang lên những tiếng trầm trồ.
Phút chốc, mọi người đứng trước khách sạn trở nên náo loạn, mọi người đều ngửa mặt nhìn lên.
Hắn, hắn là... "Nhật Thần đại nhân"?
Tên tiểu quỷ cùng sống với tôi hơn một tháng trời dưới một mái nhà chính là thiếu niên thiên tài thần bí của Tập đoàn Sun, "Nhật Thần đại nhân" mà tôi yêu nhất?
Giây phút đó, hơi thở của tôi dường như đã ngừng lại!
Bởi vì người đó đối với tôi chỉ tồn tại như một câu chuyện cổ tích, chỉ là một chàng hoàng tử trong truyện tranh, nhưng giờ người đó đang ôm tôi. Giây phút này, tôi dường như đã nhìn thấy ánh mắt màu vàng của anh đang sáng lấp lánh dưới những vì sao...
Vậy mà vào lúc này, Thánh Y Đằng bỗng dưng cúi đầu xuống, nhìn vào mặt tôi, khóe miệng nở một nụ cười kì dị, nói khẽ vào tai tôi:
-Đồ ngốc, tôi bỏ tiền ra thuê những thứ này đấy, cũng không tồi nhỉ...
-Tiểu Y Y? Tôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát được chưa/
Chiếc váy ren kiểu kẹo mút Lollipos của Pháp kết hợp với cái xắc tay đáng yêu. Ừm, quả nhiên sau khi trang điểm, Bối Tây Mễ trong như một nàng công chúa xinh đẹp, chỉ chờ nhân vật phụ của đêm nay - anh bạn Thánh Y Đằng.
Ấy? Sao chẳng thấy ai trả lời nhỉ?
Trong lòng tôi bỗng chốc có một dự cảm không lành, chẳng nhẽ hắn...
-Thánh Y Đằng?
Tôi gõ cửa phòng ngủ của hắn mà vẫn không thấy tiếng trả lời.
Thế là tôi đẩy của bước vào, chỉ thấy lon Côca vẫn còn để trên bàn nhưng chưa mở, chẳng thấy bóng dáng Thánh Y Đằng đâu!
Tôi vội vàng móc điện thoại di động ra, ấn số.
Có tiếng rung vang lên ở đầu giường, xem ra hắn quên mang cả điện thoại rồi.
Hu hu hu...
Mục đích của hắn rất rõ ràng - hắn muốn cho tôi leo cây!
-Đồ xấu xa, không muốn đi thì nói thẳng ra, lại còn chơi trò hiệp ước. Hu hu, sao lại đối xử với tôi như thế? Cho tôi hy vọng rồi lại khiến tôi thất vọng hoàn toàn!
Nước mắt tràn mi, cơ thể tôi run rẩy rồi trượt xuống, co thành một đống trên sàn nhà. Bảy ngày sống khổ sở là vì cái gì chứ? Hu hu...
-Nếu cậu không đến, chúng tớ sẽ dán tên cậu lên bảng đỏ của trường trung học Thâm Điền, cười nhạo cậu tới chết, ha ha...
Lời nói của Ngân La một lần nữa lại cang lên.
Hu hu, cùng lắm thì bị Ngân La giễu cợt rằng tôi đã bị Thánh Y Đằng đá, chẳng có gì cả, dù sao thì ba năm cấp hai (1), tôi cũng sống trong tiếng giễu cợt của bạn bè quen rồi...
Chú thích: (1): Ở Trung Quốc, cấp 1 học 6 năm, cấp hai học 3 năm.
Nheo đôi mắt đã đỏ như mắt thỏ, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa khách sạn sáng lấp lánh huy hoàng, tôi nắm tay lại, kiên định bước vào.
Những vị khách trang phục lộng lẫy, những người phục vụ đi qua đi lại, tôi phát hiện ở đây không chỉ có bạn học cấp hai của tôi mà còn có rất nhiều người mà tôi không biết, họ đều đi có đôi có cặp.
Đáng ghét!
Biết là không đơn giản rồi mà!
-Ôi da, Bối Tây Mễ đến rồi à?
Vừa vào cửa, Ngân La trong bộ lễ phục mà đỏ lộng lẫy đã chạy ra. Cô ta làm ra vẻ nhiệt tình, còn liên tục nhìn ra sau lưng tôi.
-Sao thế? Bạn trai không đến à? Chậc chậc, nhìn mắt cậu đỏ hoe kìa, có phải là bị đá rồi không? Ha ha ha...
Tiếng cười của Ngân la lập túc thu hút ánh mắt của mọi người, hầu như tất cả các khách mời đều lại gần, háo hức như thể chờ xem kịch hay.
-Tớ chưa nói với cậu sao? Đây là bữa tiệc tình nhân, nếu không có bạn nhảy, cậu sẽ bị phạt mặc bikini đi khắp khách sạn một vòng!
-Tiệc tình nhân, chẳng phải cậu nói...
Chết tiệt thật!
Tôi bị lừa rồi!
-Ha ha, tớ nói gì? Cậu đừng có giảo biện nữa, mau đi thay bikini đi, yên tâm, tớ đã chuẩn bị sẵn cho cậu một bộ đồ rất gợi cảm rồi!
-Ha ha ha, đi thay đi.
-Nhưng nàng hề này hình như người cũng không đẹp lắm, giống học sinh tiểu học, có mặc bikini chắc cũng chẳng có gì mà ngắm.
-Coi như là xem kịch, ha ha...
...
Tiếng giễu cợt, tiếng cười khả ố... như những mũi dao đâm mạnh vào tim tôi. Tôi cố kìm nước mắt, tưởng như mình sắp ngất đi.
-Đừng mà, đừng mà!
Tôi hy vọng vào lúc này, "Nhật Thần đại nhân" của tôi sẽ xuất hiện trong bữa tiệc, dùng ánh mắt màu vàng kim nhìn sâu vào mắt tôi, nói với họ rằng, tôi là công chúa của anh, là cục cưng của anh, tất cả mọi người đều không được bắt nạt tôi...
Ôi, Bối tây Mễ, mày đang nằm mơ giữa ban ngày sao? "Nhật Thần đại nhân" chỉ tồn tại trong truyện tranh thôi, làm sao có thể xuất hiện trong hiện thực? Đừng nằm mơ nữa, hãy nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào đi...
-Ha ha ha, cậu hãy mặc đi! Nhìn xem, gợi cảm chưa...
Ngân La nhét bộ bikini vào tay tôi.
-Đúng đấy, đúng đấy, mặc đi. - Một thằng con trai mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn với móng tay vẽ hoa ôm eo Ngân La, phụ họa.
Chắc hắn là bạn trai của Ngân La.
Hừ! Trông cũng chẳng ra sao, Thánh Y Đằng còn đẹp trai hơn hắn cả ngàn lần, chỉ là... Thế thì sao, giờ hắn đang cho tôi leo cây, còn khiến tôi mất mặt thế này! Hu hu, đồ xấu xa...
-Mặc đi, mặc đi...
-Mặc đi, mặc đi...
-Mặc đi, mặc đi...
Tiếng nói đồng thanh như mội cơn sóng, tôi bị bao vây ở giữa, không biết phải làm thế nào, mội giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
***
Đúng vào lúc này...
-Bikini sao? Chỉ được mặc cho mình anh ngắm! -Một giọng nói trầm trầm và ngang ngược, thân hình cao ráo, thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Hai mắt tôi lập tức biến thành ngôi sao...
Tốt quá! Là giọng của Thánh Y Đằng.
Tạ ơn trời đất, tạ ơn Thượng đế, Quan Thế Âm Bồ Tát, nhờ vào phúc của vị thần tiên nào cũng được, tóm lại là hắn tới rồi, tôi sẽ không phải mặc bikini nữa...
Bao nhiêu lời trách cứ trước kia đều tan theo mây khói.
Vậy mà...
Khi tôi nhìn kĩ lại, trái tim tôi lập tức rơi xuống vực sâu không đáy...
Mội mái tóc màu vàng kim rối bù như tổ quạ, trên mặt còn có vết cáu bẩn, một cái áo sơ mi không theo phong cách nào, rộng thùng thình với những vết xé cố ý, bên dưới là cái quần công nhân loang lổ vệt sơn...
Đây là Thánh Y Đằng sao? Cái con người trước mặt tôi lúc này thực sự là một Thánh Y Đằng mà lúc nào cũng sạch sẽ, chỉnh chu và ăn mặc như một ngôi sao điện ảnh đây sao?
Tôi thực sự không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, thế là tôi ra sức dụi mắt, cho tới khi cảm giác mắt mình sưng lên, cuối cùng cũng xác định được, không sai, là hắn...
Á! Đồ xấu xa đáng ghét, chắc chắn là hắn cố ý, muốn bắt tôi phải bẽ mặt!
Tôi cảm thấy làn khói đen giận dữ đang bốc lên sau gáy và lan dần ra xung quanh.
-Hắn chuyên nhặt rác hả? Sao lại cho người như thế này bước vào?
-Tôi không dám tin vào mắt của mình nữa, có người mặc thế này để tham dự party sao? Chắc là nhà hắn nghèo lắm.
-Tuy là có gương mặt đẹp trai nhưng ăn mặc thì như ăn mày, thật đáng tiếc...
...
Nhưng Thánh Y Đằng hoàn toàn không bận tâm tới những lời bàn tán xôn xao đó. Vẫn cao quý như một hoàng tử, hắn từng bước kiên định đi về phía tôi...
-Sao thế, em yêu? Giận vì anh đến trễ sao?
Những lời nói thân mật thốt ra từ miệng hắn sao nghe kỳ cục quá.
Bỗng dưng, hán quỳ xuống trước mặt tôi, kéo tay tôi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, đôi môi lành lạnh và mềm mại của hắn chạm vào da thịt tôi, cả người tôi như bị điện giật.
-Có thể tha thứ cho anh không?
Á...
Vì sao ánh mắt của hắn lại quyến rú như vậy?
Tuy trang phục của hắn rách nát tơi tả, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều rất phong độ, hắn nhìn tôi chăm chú, dường như tất cả mọi người xung quanh đều không tồn tại, chỉ có tôi là duy nhất...
-Ừm. - Tôi gật đầu như bị ma nhập.
-Bối Tây Mễ, anh ta từ đâu chui ra vậy? Anh chàng đẹp trai đeo kính râm tớ gặp lần trước đâu? Ha ha, quả nhiên đúng như tớ dự đoán, anh ta chắc chê cậu quá vô vị nên đá cậu rồi phải không? Chậc chậc, quần áo rách nát thế này, có phải là vừa chui ra từ bãi rác không?
Ngân La bịt mũi, ra vẻ coi thường, dùng lời lẽ độc ác để đả kích tôi.
Cái gì?
Chẳng nhẽ Ngân La không nhận ra hắn? Cũng đúng! Hôm đó hắn đeo kính râm, còn ăn mặc rất thời trang, khác hẳn với hiện tại!
-Anh ấy chính là...
-Tớ nói rồi mà, loại con gái như cậu chỉ tìm được loại này...
Đồ chết giẫm, tôi còn chưa nói xong mà đã ngắt lời tôi! Tức chết mất, tức chết mất!
Hu hu...
Đúng vào lúc tôi đang giận xì khói, định đánh nhau với cô ta thì ánh mắt lạnh lẽo của Thánh Y Đằng lướt qua, Ngân La vốn luôn "cắn người" bừa bãi bỗng dưng sợ hãi im bặt, run rẩy không dám nói gì.
Lạnh quá!
Ánh mắt đó...
Đến người ngoài cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương đáng sợ!
-Cục cưng, thôi bỏ đi, con ranh này rất xứng đôi với thằng kia đấy chứ... ha ha, "con gái cá mắm" và "con trai nhặt rác", quả nhiên là đôi lứa xứng đôi.
Thằng sơn móng tay thấy bạn gái mình chịu thiệt thì vội vàng đứng ra giúp đỡ.
-Ha ha ha...
Cả đại sảnh vang lên tiếng cười giễu cợt phụ họa, nhưng đúng vào lúc đó, ngoài tiếng cười giễu cợt còn có một âm thanh khác.
Rầm rầm!
Lạch cạch!
A!
Tại sao sàn nhà bỗng dưng rung chuyển dữ dội thế này? Không phải là...
Tôi hoảng hốt hét lên:
-Chết rồi, động đất rồi, chạy mau thôi, tôi không muốn chết. Oa oa oa...
-Đừng sợ, chỉ là trực thăng thôi!
Một bàn tay lớn từ phía sau đưa ra, nhẹ nhàng nắm tay tôi, cảm giác tê liệt lan khắp toàn thân,
Trái tim tôi dần dần bình tĩnh lại.
-Cô Ngân La, trên bãi cỏ ngoài kia có một chiếc trực thăng, logo là... - Viên bảo vệ ngoài cửa cuống quýt chạy vào, gương mặt tái nhợt như nhìn thấy ma.
-Là gì?
-Logo là... S!
-Á...
Tất cả các khách mời đều há hốc miệng, phát ra tiếng kêu sợ hãi.
-S, chỉ có người đó mới được dùng logo này...
-Chẳng nhẽ thực sự là anh ấy?
-Không phải chứ, con người thần bí và cao quý như anh ấy trước giờ chưa bao giờ công khai lộ diện, đến các paparazi tài giỏi nhất cũng không thu thập được tin tức gì về anh ấy. Cho tới nay, trên các mặt báo, tạp chí cũng chỉ có bức ảnh tấm lưng cao lớn của anh ấy mà thôi!
-Trời ơi, cô Ngân La, không ngờ cô có thể mời được anh ấy tham gia buổi party này, cô thật là quá lợi hại!
...
Ngất mất, "anh ấy" là ai thế nhỉ?
Bọn họ đều có vẻ rất sùng bái...
Hừ, tôi nghĩ loại người không có việc gì làm, ngồi trực thăng để khoe khoang chắc chắn chẳng phải người tốt!
Thánh Y Đằng nắm tay tôi, cùng dòng người đi ra khỏi đại sảnh.
4. Vừa mới ra tới cửa, tôi đã sững lại với cảnh tượng trước mắt.
Trên thảm cỏ xanh biếc là một chiếc trực thăng màu trắng, cánh trực thăng vẫnđang quay tít, trên thân là một chữ S rất lớn, một người con trai trong bộ comple màu đen, đeo kính râm từ khoang máy bay đi ra.
Thân hình anh cao lớn, khóe miệng thoáng một nụ cười mỉm như có như không, đang đi về phía chúng tôi.
Im lặng...
Im lặng...
Mọi người đều ngừng thở.
Đẹp trai quá!
Khóe miệng tôi chảy ra một thứ chất lỏng không biết gọi tên.
-Ngài là...? - Ngân La thấy anh ta đi về phía tôi, gương mặt cười đã biến dạng, cô ta yểu điệu lại gần, rụt rè hỏi.
Nhưng chàng trai đó đi qua cô ta, thẳng tiến về phía tôi.
-Chuyện gì thế? Sao anh ta lại đi về phía con cá mắm kia? Oa oa oa, em không muốn đâu, anh yêu, hãy an ủi em đi!
Thấy anh ta không đếm xỉa gì tới mình thì vừa xấu hổ vừa tức giận, khóc lóc ngã vào lòng gã "móng tay vẽ hoa".
Còn tôi...
Ngẩn ngơ đứng yên, nhìn anh ta từng bước lại gần mình.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tôi có quen anh ta đâu! Tuy ngoại hình của anh ta rất được, nhưng tôi không muốn dây vào những nhân vật lớn thế này, huống hồ nếu nói về đẹp trai thì Thánh Y Đằng còn hơn anh ta, chỉ có điều cách ăn mặc của hắn...
-Thiếu gia, xin lỗi đã đến muộn, đây là dây chuyền kim cương Cartier mà cậu đặt làm. - Anh ta đi tới trước mặt tôi và Thánh Y Đằng, cúi lưng 90 độ, mở một cái hộp hình chữ nhật màu bạc trong tay ra.
Cái gì?
Thiếu gia?
Á...
Chiếc hộp được mở ra, tất cả mọi người lại một lần nữa trầm trồ.
Trên sợi dây chuyền là những ngôi sao màu bạc sáng lấp lánh, bên dưới là viên kim cương màu vàng hình mặt trời. Dưới sự hỗ trợ của những vì sai, viên kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt...
Roẹt...
Bỗng dưng Thánh Y Đằng xé rách chiếc áo sơ mi và cái quần công nhân đang mặc trên người.
Trời ơi, hắn lại định làm gì thế?
Cởi quần áo trước mặt bao nhiêu người?
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ muốn đưa tay lên che mắt nhưng... bên trong không phải là một thân thể trần như nhộng, mà là một bộ comple thời thượng rất tinh tế!
Những đường viền màu trắng khiến bộ comple màu đen không còn cứng nhắc nữa, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với cái nơ bướm màu đen, vừa thời trang mà vẫn sang trọng, tóm lại là nhìn hắn đẹp trai quên sầu!
-Công chúa của anh, sinh nhật vui vẻ!
Sinh nhật?
Đúng rồi, hình như hôm nay là sinh nhật của tôi, ông bố bà mẹ bảo bối của tôi vẫn còn đắm chìm trong phòng thí nghiệm, sinh nhật năm nào cũng chỉ biết gửi mấy thứ phát minh kỳ quái cho tôi chứ chưa bao giờ về cùng tôi tổ chức sinh nhật, thế nên ngày này năm nào tôi cũng cảm thấy vô cùng cô đơn và lạc lõng...
Nhưng sao hắn lại biết?
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Thánh Y Đằng chỉ nhìn tôi đầy thương yêu, dường như muốn nói "Đương nhiên là anh biết", sau đó cúi xuống, vén tóc tôi lên, đeo sợi dây chuyền lên cổ tôi, nắm tay tôi đi tới bãi cỏ dưới ánh trăng.
Đúng vào lúc này...
Tiếng động cơ ồn ào của chiếc trực thăng biến mất, thay vào đó là tiếng nhạc du dương.
Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nhạc. Á! không biết từ lúc nào, dàn nhạc trong khách sạn đã chuyển toàn bộ ra ngoài, đang say mê biểu diễn...
Ma nhập rồi!!
Chắc chắn là tôi bị ma nhập rồi!
Vì tôi phát hiện ra mình đang há hốc miệng, nhưng lại chẳng nói được lời nào, bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu nghi vấn đều tan biến trong ánh mắt dịu dàng đầy ma lực của Thánh Y Đằng...
Các khách mời xung quanh không ai dám phát ra tiếng động, ngay cảNgân La cũng biết điều ngậm miệng lại, chỉ hằn học nhìn tôi.
Thế là trong tiếng nhạc cùng với ánh sáng được dệt nên bởi ánh trăng, tôi và anh khiêu vũ, giống như chàng hoàng tử và cô bé Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích...
-Á, anh làm gì thế/
Khúc nhạc vừa dứt, Thánh Y Đằng đột nhiên bế thốc tôi lên, tôi trở tay không kịp, thốt lên kinh ngạc.
-Đương nhiên là quay về, chẳng nhẽ em cứ muốn ở mãi trong buổi tiệc quê mùa này sao?
-Hả? Rốt cuộc anh là ai thế? Hình như họ coi anh như một vị thần, anh chẳng phải là con của đồng nghiệp của bố tôi sao?
Cuối cùng cũng thốt lên được nghi vấn của mình, nhưng Thánh Y Đằng chẳng nói lời nào, chỉ bế tôi bước đi.
Uỳnh uỳnh!
Chiếc trực thăng cất cánh, xé rách màn đêm yên tĩnh, bay vào bầu trời cao!
Oh my God!
Vì sao tôi có cảm giác lơ lửng thế này nhỉ?
Tôi cố ngóc đầu khỏi ngực hắn nhìn xuống. Á! Hắn bế tôi đứng trên chiếc dây thừng thả xuống từ trực thăng! Chẳng nhẽ hắn không sợ rơi xuống sao?
Tôi sợ hãi ôm chặt lấy cổ hắn, căng thẳng vùi đầu vào ngực hắn.
Đúng lúc này, một đám mây đen bay qua, che lấp ánh trăng bàng bạc ban nãy, những ngôi sao trên bầu trời thoáng chốc càng trở nên sáng hơn.
Ánh đèn tụ quang từ sân thượng khách sạn hắt xuống, tập trung toàn bộ trên người tôi và Thánh Y Đằng.
-Mắt của anh ấy màu vàng! Không hổ danh là Nhật Thần, chỉ có người vĩ đại như Nhật Thần mới có thể khiến ánh trăng mờ đi, mới khiến các ngôi sao và mọi thứ có ánh sáng trên cõi đời này phải ngả rạp trước anh...
Bên dưới vang lên những tiếng trầm trồ.
Phút chốc, mọi người đứng trước khách sạn trở nên náo loạn, mọi người đều ngửa mặt nhìn lên.
Hắn, hắn là... "Nhật Thần đại nhân"?
Tên tiểu quỷ cùng sống với tôi hơn một tháng trời dưới một mái nhà chính là thiếu niên thiên tài thần bí của Tập đoàn Sun, "Nhật Thần đại nhân" mà tôi yêu nhất?
Giây phút đó, hơi thở của tôi dường như đã ngừng lại!
Bởi vì người đó đối với tôi chỉ tồn tại như một câu chuyện cổ tích, chỉ là một chàng hoàng tử trong truyện tranh, nhưng giờ người đó đang ôm tôi. Giây phút này, tôi dường như đã nhìn thấy ánh mắt màu vàng của anh đang sáng lấp lánh dưới những vì sao...
Vậy mà vào lúc này, Thánh Y Đằng bỗng dưng cúi đầu xuống, nhìn vào mặt tôi, khóe miệng nở một nụ cười kì dị, nói khẽ vào tai tôi:
-Đồ ngốc, tôi bỏ tiền ra thuê những thứ này đấy, cũng không tồi nhỉ...
Tác giả :
Mễ Mễ Lạp