Viên Thuốc Ma Thuật Của Tình Yêu
Chương 2-7
Khó nhọc lắm mới về đến nhà, trời đã tối mịt.
Thằng tiểu quỷ cứ như là cô bé Lọ Lem sẽ biến thân vào lúc 12 giờ đêm, lại quay lại cái bản mặt lạnh như tiền, nhưng nể tình nó nấu ăn siêu ngon, tôi cũng chẳng buồn chấp nhặt...
Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi trằn trọc mãi trên giường mà không ngủ nổi, trong giấc mơ của mình là gương mặt "Dê xồm nhà vệ sinh", cuối cùng kết thúc bằng cảnh tượng hắn đột ngột xuất hiện trong phòng tắm nhà tôi hôm trước, và tôi giật mình toát mồ hôi lạnh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chẳng thấy thằng tiểu quỷ đâu nữa, chỉ có một bữa sáng với tờ giấy nhỏ:
"Ăn sáng xong nhớ cất đĩa vào bếp...".
Đằng sau hình như còn mấy chữ nữa...
Là gì nhỉ?
Giờ tôi còn đang ngái ngủ nên nhìn không rõ!
Ôi chà, mặc kệ nó viết gì, giờ tôi chỉ biết là mình lại sắp đi muộn rồi!
Tôi nuốt cuống cuồng bữa sáng, lau qua miệng rồi chạy hộc tốc tới bến xe buýt. Trời ơi, cái kiểu cuộc sống lặp lại hàng ngày, lúc nào cũng phải đuổi theo xe buýt đến khi nào mới kết thúc đây?
Tôi bước chân vào phòng học đúng lúc tiếng chuông vào lớp reo, nghe thấy các bạn đang xì xào bàn tán điều gì đó.
-Nghe nói hôm nay có học sinh mới chuyển tới đấy.
-Đúng thế, đúng thế, lại còn siêu đẹp trai nữa chứ...
-Ừ ừ, mong đợi quá đi mất, nhưng tớ vẫn trung thành với Thái tử điện hạ!
Vô duyên, chỉ là một học sinh mới thôi mà, ai chẳng có một cái miệng, một cái mũi với một đôi mắt, có gì mà phải bàn tán. Haiz, buồn ngủ quá, bò ra bàn ngủ một giấc còn hơn.
-Tây Mễ, Tây Mễ, tối qua không được ngủ hả, sao mắt cậu thâm quầng lên thế kia?
Chỉ có Tiểu Đới là tốt nhất, lúc nào cũng quan tâm tới tôi, cảm động quá!
-Tối qua tớ nằm mơ thấy ma, sợ không ngủ được! - Tôi cố lấy lại tinh thần, miễn cưỡng quay đầu lại, chống cằm lên bàn cô ấy.
-Haiz, sao lại như thế?
-Bó tay, dạo này xui ghê...
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên phía bục giảng.
-Bối Tây Mễ, em quay đầu lại đây cho tôi! Ôi, em có thể bớt khiến tôi lo lắng đi được không? Em nhìn anh chàng nhỏ mới đến... không... là bạn học mới đây này.
Tôi quay đầu lại, thấy Khoan Môn đang cười sắp rơi cả răng ra ngoài, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.
-Ha ha, giới thiệu với các em, đây là học sinh mới của lớp ta - Thánh Y Đằng!
Rầm!
Tôi kinh ngạc ngã từ trên ghế xuống.
Sau đó tôi run rẩy bò lên, thấy gương mặt đáng yêu của thằng tiểu quỷ, quả nhiên, khác với thường ngày, trên mặt nó là nụ cười rạng rỡ như thiên thần.
-Chào các anh các chị, em là Thánh Y Đằng, rất vinh hạnh được đặc cách vào trường Trung học Thâm Điền học với các chị xinh đẹp, vì năm nay em mới 8 tuổi nên hy vọng được các anh chị giúp đỡ nhiều trong học tập và cuộc sống..
Nói xong, nó chớp đôi mắt to, lè lưỡi. Thế là thằng tiểu quỷ lập tức gây ra những tiếng hét.
-Ôi, đáng yêu quá, giống Hoàng tử bé trong truyện tranhấy!
-Trời ơi, tôi thấy tim mình đập nhanh quá, mắt nó đẹp thật!
-Mới 8 tuổi thôi sao? Tiếc quá, lớn hơn chút nữa thì chắc chắn là rất đẹp trai...
...
Sao khi nghe những lời này của thằng tiểu quỷ, tôi lại thấy buồn nôn thế nhỉ?
Thì ra những gì hôm đó nó nói là thật, nó thực sự đi học ở Trung học Thâm Điền, xem ra sáng nay tôi đã không đọc kỹ những gì nó viết...
Á, rốt cuộc thì nó có khả năng gì để học trung học vậy? Có phải thầy hiệu trưởng già rồi nên bị bệnh không? Sao lại để một đứa trẻ con 8 tuổi vào học trường Thâm Điền?
Thật là khó mà tin được!
-Tây Mễ, thằng bé đáng yêu quá, cậu không thích nó sao? Chẳng phải cứ nhìn thấy người nào đáng yêu là cậu thấy hưng phấn lắm sao? Hôm nay sao trông cậu có vẻ không vui vậy?
Tiểu Đới phấn khích vỗ vai tôi, nhưng tôi không tài nào lấy lại được tinh thần, buồn bã lấy sách che đầu.
-Đau có đáng yêu? Nó là một tiểu ác ma...
Lẽ ra định tìm nó hỏi cho rõ, nhưng vì lần nào hết tiết, thằng tiểu quỷ cũng bị đám con gái bao vây hỏi này hỏi nọ, tôi chẳng còn kẽ hở nàomà chui vào, đành phải bất lực học hết ba tiết.
Thằng tiểu quỷ đáng ghét!
Nó chỉ bận lấy lòng bọn con gái thích những chàng trai nhỏ, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Ít nhiều gì thìnó cũng sống trong nhà tôi, thật là chẳng hiểu chuyện gì cả!
Hử, mà vì sao tôi lại thất vọng như thế?
Việc gì tôi phải thất vọng vì một thằng tiểu quỷ? Nó không để ý tới tôi càng tốt, tôi không muốn mọi người biết tôi với nó sống chung nhà.
Tiết cuối cùng là môn thể dục, tôi chần chừ mãi ở trong phòng thay quần áo, định nhân lúc mọi người ra sân thể dục thì lẻn tới phòng học tìm tiểu quỷ.
Hừ, thầy giáo còn cho nó đặc quyền không phải học môn thể dục, đáng ghét!
-Tây Mễ, cậu chưa thay quần áo xong à? - Trong phòng thay đồ chỉ còn lại tôi với Tiểu Đới, mà cô thì rõ ràng là đang chờ tôi.
-Ừ, mình đau bụng quá, hình như là bị... cậu xin thầy giáo nghỉ giúp mình với! Tôi ra vẻ ôm bụng.
-Được rồi. Thế thì cậu về phòng học nghỉ ngơi đi nhé! Nếu thấy khó chịu quá thì đến phòng y tế xem sao.
-Ừ, cậu đi học đi.
Tiểu Đới lo lắng nhìn tôi, sau đó đóng cửa phòng học rồi ra ngoài.
Tôi hít sâu một hơi, nói dối bạn thân thật chẳng quen chút nào, nhưng giờ tôi đang rất hỗn loạn...
Tóm lại là tìm thằng tiểu quỷ hỏi cho rõ vấn đề đã rồi nói với Tiểu Đới sau.
Vừa mới chạm tay vào nắm cửa thì rầm một cái, cánh cửa bị người ta mở ra từ bên ngoài.
-Là anh!
Nhìn gã "Dê xồm nhà vệ sinh" trong bộ đồng phục trường, con ngươi mắt tôi dường như sắp rớt ra.
Sao lại là hắn?
-Suỵt...
Hắn ra hiệu bảo tôi nói nhỏ.
-Suỵt cái gì mà suỵt, đồ dê xồm, không xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ thì là trong phòng tắm, giờ lại còn có mặt trong phòng thay đồ của nữ nữa! Rốt cuộc là anh muốn...
Tôi vừa nói vừa lùi về đằng sau.
-Đồ đàn bà, nói nhỏ thôi.
Hắn cau mày, sắc mặt nghiêm túc.
-Nhỏ cái đầu anh...
Tôi còn chưa nói xong thì đôi môi mình đã bị một đôi môi mềm mại chặn lại, không thể phát ra âm thanh gì nữa, chỉ biết thẫn thờ nhìn vào đô mắt đẹp và hàng lông mày rậm của hắn, rất lâu, rất lâu...
Hắn đang... hôn tôi?
Thình thịch...
Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.
Đúng lúc này thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
-Làm thế nào đây? Sao lại lạc mất rồi.
-Lão gia tức điên lên rồi, nếu mà không tìm thấy thì chúng ta toi mất.
-Chúng ta tìm thêm lần nữa đi.
Cuộc đối thoại của hai người đàn ông vang tới, có thể nhận ra họ đang lo sốt vó bên ngoài cánh cửa.
Tôi xực tỉnh, nỗi xấu hổ và phẫn nộ khiến tôi gần như phát điên. Rốt cuộc là tôi đang làm gì? Tôi đã không hề phản kháng, cứ thế trợn mắt nhìn hắn hôn tôi?
Hu hu...
Dê xồm! Đồ dê xồm chết tiệt! Tôi bắt đầu giằng giật trong lòng hắn, nhưng thật vô ích, ngược lại...
-Ư... ư...
Tôi hoảng loạn mở to mắt, bởi vì gáy tôi bỗng dưng bị một bàn tay to lớn giữ chặt lấy, người đó ra sức hôn tôi, dường như đang đau đớn kháng cự lại điều gì đó, đến nỗi cơ thể hắn run rẩy...
Sau đó...
Sau đó cơ thể hắn nhỏ dần, nhỏ dần...
Cho tới khi biến thành...
Thằng tiểu quỷ!
Tuy tôi rất không muốn tin đây là sự thực, nhưng cái cảm giác từ miệng lan tới thần kinh nói với tôi rằng những gì đang diễn ra đều là sự thực!
Không sai, giờ người đang "treo" trên người tôi, vẫn dùng miệng của mình chặn miệng tôi đã bị bộ đồng phục rộng rãi của trường bao phủ chính là... tiểu quỷ Thánh Y Đằng!
Thằng tiểu quỷ cứ như là cô bé Lọ Lem sẽ biến thân vào lúc 12 giờ đêm, lại quay lại cái bản mặt lạnh như tiền, nhưng nể tình nó nấu ăn siêu ngon, tôi cũng chẳng buồn chấp nhặt...
Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi trằn trọc mãi trên giường mà không ngủ nổi, trong giấc mơ của mình là gương mặt "Dê xồm nhà vệ sinh", cuối cùng kết thúc bằng cảnh tượng hắn đột ngột xuất hiện trong phòng tắm nhà tôi hôm trước, và tôi giật mình toát mồ hôi lạnh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chẳng thấy thằng tiểu quỷ đâu nữa, chỉ có một bữa sáng với tờ giấy nhỏ:
"Ăn sáng xong nhớ cất đĩa vào bếp...".
Đằng sau hình như còn mấy chữ nữa...
Là gì nhỉ?
Giờ tôi còn đang ngái ngủ nên nhìn không rõ!
Ôi chà, mặc kệ nó viết gì, giờ tôi chỉ biết là mình lại sắp đi muộn rồi!
Tôi nuốt cuống cuồng bữa sáng, lau qua miệng rồi chạy hộc tốc tới bến xe buýt. Trời ơi, cái kiểu cuộc sống lặp lại hàng ngày, lúc nào cũng phải đuổi theo xe buýt đến khi nào mới kết thúc đây?
Tôi bước chân vào phòng học đúng lúc tiếng chuông vào lớp reo, nghe thấy các bạn đang xì xào bàn tán điều gì đó.
-Nghe nói hôm nay có học sinh mới chuyển tới đấy.
-Đúng thế, đúng thế, lại còn siêu đẹp trai nữa chứ...
-Ừ ừ, mong đợi quá đi mất, nhưng tớ vẫn trung thành với Thái tử điện hạ!
Vô duyên, chỉ là một học sinh mới thôi mà, ai chẳng có một cái miệng, một cái mũi với một đôi mắt, có gì mà phải bàn tán. Haiz, buồn ngủ quá, bò ra bàn ngủ một giấc còn hơn.
-Tây Mễ, Tây Mễ, tối qua không được ngủ hả, sao mắt cậu thâm quầng lên thế kia?
Chỉ có Tiểu Đới là tốt nhất, lúc nào cũng quan tâm tới tôi, cảm động quá!
-Tối qua tớ nằm mơ thấy ma, sợ không ngủ được! - Tôi cố lấy lại tinh thần, miễn cưỡng quay đầu lại, chống cằm lên bàn cô ấy.
-Haiz, sao lại như thế?
-Bó tay, dạo này xui ghê...
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên phía bục giảng.
-Bối Tây Mễ, em quay đầu lại đây cho tôi! Ôi, em có thể bớt khiến tôi lo lắng đi được không? Em nhìn anh chàng nhỏ mới đến... không... là bạn học mới đây này.
Tôi quay đầu lại, thấy Khoan Môn đang cười sắp rơi cả răng ra ngoài, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.
-Ha ha, giới thiệu với các em, đây là học sinh mới của lớp ta - Thánh Y Đằng!
Rầm!
Tôi kinh ngạc ngã từ trên ghế xuống.
Sau đó tôi run rẩy bò lên, thấy gương mặt đáng yêu của thằng tiểu quỷ, quả nhiên, khác với thường ngày, trên mặt nó là nụ cười rạng rỡ như thiên thần.
-Chào các anh các chị, em là Thánh Y Đằng, rất vinh hạnh được đặc cách vào trường Trung học Thâm Điền học với các chị xinh đẹp, vì năm nay em mới 8 tuổi nên hy vọng được các anh chị giúp đỡ nhiều trong học tập và cuộc sống..
Nói xong, nó chớp đôi mắt to, lè lưỡi. Thế là thằng tiểu quỷ lập tức gây ra những tiếng hét.
-Ôi, đáng yêu quá, giống Hoàng tử bé trong truyện tranhấy!
-Trời ơi, tôi thấy tim mình đập nhanh quá, mắt nó đẹp thật!
-Mới 8 tuổi thôi sao? Tiếc quá, lớn hơn chút nữa thì chắc chắn là rất đẹp trai...
...
Sao khi nghe những lời này của thằng tiểu quỷ, tôi lại thấy buồn nôn thế nhỉ?
Thì ra những gì hôm đó nó nói là thật, nó thực sự đi học ở Trung học Thâm Điền, xem ra sáng nay tôi đã không đọc kỹ những gì nó viết...
Á, rốt cuộc thì nó có khả năng gì để học trung học vậy? Có phải thầy hiệu trưởng già rồi nên bị bệnh không? Sao lại để một đứa trẻ con 8 tuổi vào học trường Thâm Điền?
Thật là khó mà tin được!
-Tây Mễ, thằng bé đáng yêu quá, cậu không thích nó sao? Chẳng phải cứ nhìn thấy người nào đáng yêu là cậu thấy hưng phấn lắm sao? Hôm nay sao trông cậu có vẻ không vui vậy?
Tiểu Đới phấn khích vỗ vai tôi, nhưng tôi không tài nào lấy lại được tinh thần, buồn bã lấy sách che đầu.
-Đau có đáng yêu? Nó là một tiểu ác ma...
Lẽ ra định tìm nó hỏi cho rõ, nhưng vì lần nào hết tiết, thằng tiểu quỷ cũng bị đám con gái bao vây hỏi này hỏi nọ, tôi chẳng còn kẽ hở nàomà chui vào, đành phải bất lực học hết ba tiết.
Thằng tiểu quỷ đáng ghét!
Nó chỉ bận lấy lòng bọn con gái thích những chàng trai nhỏ, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Ít nhiều gì thìnó cũng sống trong nhà tôi, thật là chẳng hiểu chuyện gì cả!
Hử, mà vì sao tôi lại thất vọng như thế?
Việc gì tôi phải thất vọng vì một thằng tiểu quỷ? Nó không để ý tới tôi càng tốt, tôi không muốn mọi người biết tôi với nó sống chung nhà.
Tiết cuối cùng là môn thể dục, tôi chần chừ mãi ở trong phòng thay quần áo, định nhân lúc mọi người ra sân thể dục thì lẻn tới phòng học tìm tiểu quỷ.
Hừ, thầy giáo còn cho nó đặc quyền không phải học môn thể dục, đáng ghét!
-Tây Mễ, cậu chưa thay quần áo xong à? - Trong phòng thay đồ chỉ còn lại tôi với Tiểu Đới, mà cô thì rõ ràng là đang chờ tôi.
-Ừ, mình đau bụng quá, hình như là bị... cậu xin thầy giáo nghỉ giúp mình với! Tôi ra vẻ ôm bụng.
-Được rồi. Thế thì cậu về phòng học nghỉ ngơi đi nhé! Nếu thấy khó chịu quá thì đến phòng y tế xem sao.
-Ừ, cậu đi học đi.
Tiểu Đới lo lắng nhìn tôi, sau đó đóng cửa phòng học rồi ra ngoài.
Tôi hít sâu một hơi, nói dối bạn thân thật chẳng quen chút nào, nhưng giờ tôi đang rất hỗn loạn...
Tóm lại là tìm thằng tiểu quỷ hỏi cho rõ vấn đề đã rồi nói với Tiểu Đới sau.
Vừa mới chạm tay vào nắm cửa thì rầm một cái, cánh cửa bị người ta mở ra từ bên ngoài.
-Là anh!
Nhìn gã "Dê xồm nhà vệ sinh" trong bộ đồng phục trường, con ngươi mắt tôi dường như sắp rớt ra.
Sao lại là hắn?
-Suỵt...
Hắn ra hiệu bảo tôi nói nhỏ.
-Suỵt cái gì mà suỵt, đồ dê xồm, không xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ thì là trong phòng tắm, giờ lại còn có mặt trong phòng thay đồ của nữ nữa! Rốt cuộc là anh muốn...
Tôi vừa nói vừa lùi về đằng sau.
-Đồ đàn bà, nói nhỏ thôi.
Hắn cau mày, sắc mặt nghiêm túc.
-Nhỏ cái đầu anh...
Tôi còn chưa nói xong thì đôi môi mình đã bị một đôi môi mềm mại chặn lại, không thể phát ra âm thanh gì nữa, chỉ biết thẫn thờ nhìn vào đô mắt đẹp và hàng lông mày rậm của hắn, rất lâu, rất lâu...
Hắn đang... hôn tôi?
Thình thịch...
Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.
Đúng lúc này thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
-Làm thế nào đây? Sao lại lạc mất rồi.
-Lão gia tức điên lên rồi, nếu mà không tìm thấy thì chúng ta toi mất.
-Chúng ta tìm thêm lần nữa đi.
Cuộc đối thoại của hai người đàn ông vang tới, có thể nhận ra họ đang lo sốt vó bên ngoài cánh cửa.
Tôi xực tỉnh, nỗi xấu hổ và phẫn nộ khiến tôi gần như phát điên. Rốt cuộc là tôi đang làm gì? Tôi đã không hề phản kháng, cứ thế trợn mắt nhìn hắn hôn tôi?
Hu hu...
Dê xồm! Đồ dê xồm chết tiệt! Tôi bắt đầu giằng giật trong lòng hắn, nhưng thật vô ích, ngược lại...
-Ư... ư...
Tôi hoảng loạn mở to mắt, bởi vì gáy tôi bỗng dưng bị một bàn tay to lớn giữ chặt lấy, người đó ra sức hôn tôi, dường như đang đau đớn kháng cự lại điều gì đó, đến nỗi cơ thể hắn run rẩy...
Sau đó...
Sau đó cơ thể hắn nhỏ dần, nhỏ dần...
Cho tới khi biến thành...
Thằng tiểu quỷ!
Tuy tôi rất không muốn tin đây là sự thực, nhưng cái cảm giác từ miệng lan tới thần kinh nói với tôi rằng những gì đang diễn ra đều là sự thực!
Không sai, giờ người đang "treo" trên người tôi, vẫn dùng miệng của mình chặn miệng tôi đã bị bộ đồng phục rộng rãi của trường bao phủ chính là... tiểu quỷ Thánh Y Đằng!
Tác giả :
Mễ Mễ Lạp