Viên Tam Công Tử Trọng Sinh
Chương 34: Ra lệnh triệu hồi
Kinh đô.
Trưởng công chúa phẫn nộ đem mật thư vứt trên mặt đất, gương mặt có chút dữ tợn.
“Phế vật! Tưởng Kim là đệ nhất sát thủ mà, sao chỉ một người cũng giết không chết! Dung Tầm rõ ràng còn sống tốt! Hắn còn đi biên quan. Sát thủ mà chúng ta cho mai phục lại hoàn toàn vô dụng!”
Nam nhân đối diện nhặt mật thư lên, xem qua một lần, mày hơi nhíu nhíu, lại không nói lời nào.
“Ngươi nói một câu đi!”
Trưởng công chúa không kiên nhẫn nói.
Nam nhân này khẽ cười cười. Khuôn mặt thanh tuấn ôn hòa, nhìn tuấn dật thanh nhã. Bộ dáng rõ ràng giống Hoàng trưởng tôn Dung Tuyển như đúc, nhưng khí chất hai người lại hoàn toàn khác. Nếu Dung Tuyển là băng, người này là nước. Một người lạnh lẽo sắc bén, một người ôn nhuận tựa như ngọc. Nhờ khí chất có thể dễ dàng phân biệt hai người cho dù cùng một mẹ đẻ ra!
Hắn bình tĩnh nói.
“Không thích hợp.”
“Có cái gì không thích hợp?”
“Trực giác.”
Hắn trầm tư một lát, chợt buông tiếng thở dài.
“Cô cô còn nhìn không ra sao. Dung Tầm là đá mài dao của chúng ta. Hắn sẽ không uy hiếp đến vị trí của Dung Tuyển.”
“Vạn nhất có một ngày, đá mài dao quay lại đập vào tay chúng ta một cái thì sao? Định Hi thế lực quá lớn, ta không thể không phòng!”
“Ai da. Một khi đã như vậy, vậy như thế này đi……”
Hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, chậm rãi nói ra chủ ý của mình.
Thời gian trôi qua....
Đã qua tháng hai, toàn bộ cây khô đã bắt đầu chậm rãi đâm chồi. Những búp non xanh nhạt xinh đẹp cực kỳ. Mai đào đều nở rộ, thời điểm đầu xuân ấm áp, nơi đây hương hoa tràn ngập cũng làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Cao đại ca, đây là thuốc huynh cần, muốn ta giúp nấu hay không?”
Giọng một nữ tử thẹn thùng. Thiếu nữ xấu hổ còn đỏ mặt nhìn nam nhân cao lớn trước mặt. Trong thôn không có nam nhân có khuôn mặt thế này, trấn trên cũng hiếm thấy.
Cao Long tiếp nhận gói thuốc, cười nói.
“Không cần, chủ tử kén ăn uống, không vừa miệng sẽ không uống.”
“Hắn có thể phân biệt ra sao?”
Đã hơn nửa tháng, cũng không thấy khỏe, cũng không thấy tỉnh, còn không phải là xác chết sao?
Cao Long lại cười, chỉ nói.
“Lưỡi chủ tử rất kén chọn.”
Thật vất vả đem tiểu cô nương mặt đầy nghi hoặc lại hay tò mò hỏi chuyện đưa ra ngoài, Cao Long hơi suy sụp, có chút ai oán xoa xoa gương mặt mặt, bất đắc dĩ thở dài.
Thật sự còn là một anh hùng hảo hán đầu đội trời chân đạp đất hay không. Hắn đường đường là ảnh vệ Định Hi phủ, bởi vì không có tiền phải dựa vào nam sắc tranh thủ sự thương hại của người khác. Nếu lan truyền ra ngoài, hắn hoàn toàn có thể tìm dây thừng thắt cổ. Chờ chủ tử tỉnh lại, sau đó nhất định phải kể công, hắn vì chủ tử đã thành người bán rẻ tiếng cười.
Hắn vốn là người bị lưu lại kinh đô bảo vệ Viên Tam công tử. Đáng tiếc tài nghệ hắn không bằng người ta bị đánh ném vào hầm. Chạy tới báo tin đụng phải chủ tử, lại bị chủ tử ném ở quân doanh, hắn phải trăm cay ngàn đắng đuổi theo ở sau lưng chủ tử. Hắn còn chưa tới lều trại liền thấy chủ tử bị người ta ám sát. Lúc ấy chủ tử bị thương rất nặng, hắn không dám chậm trễ, để lại ký hiệu xong liền chạy đi tìm y quán.
Trước sau lăn lộn hơn nửa tháng, thương thế chủ tử chưa khởi sắc hắn cũng không dám tùy tiện rời đi. Hơn nữa khoảng thời gian trước mưa to làm đường núi bị sụp đổ, hắn bị nhốt thì thôi, cũng không thấy có người theo ký hiệu đến đây tìm! Ai da, lộ phí đã sớm dùng sạch sẽ, còn thiếu người ta không ít bạc. Bọn họ lại không tới, sợ bán rẻ tiếng cười cũng giải quyết không được.
Bọn hỗn đản, rõ ràng để lại ký hiệu lớn như vậy, cũng không biết đôi mắt bọn họ như thế nào mà không thấy!
Mắng thì mắng, Cao Long cũng nhanh chóng lấy gói thuốc đi nấu. Buổi tối hôm qua chủ tử lại bắt đầu phát sốt, sợ là miệng vết thương đã bị viêm dẫn đến biến chứng.
Hắn thật lo lắng chủ tử bị sốt sẽ thành ngốc nghếch.
Cách đó nhiều dặm.
Xa xa đã nhìn thấy thảo nguyên mênh mông, trong không khí đều là mùi hương cỏ xanh. Hai mươi vạn đại quân Đại Ung đóng ở Định Hi, chỉ chờ Định Hi Hầu am hiểu thảo nguyên xuất năm vạn binh sĩ tiến đến hội hợp. Hai mươi lăm vạn đại quân liền tiến quân thần tốc vào thảo nguyên!
Không khí chiến tranh tràn ngập, giáo mác khua vang.
Không biết sau trận chiến này sẽ có bao nhiêu cô hồn du đãng ở thảo nguyên. Sẽ có những phụ mẫu mất con, quả phụ mất tướng công, còn có những cô nhi đáng thương.
Ở trong một lều trại phía nam.
Dung Duyệt lòng nóng như lửa đốt trừng mắt nhìn những ảnh vệ trong một đêm tập hợp gần như đầy đủ.
“Các ngươi trở về làm gì! Còn không mau đi ra ngoài tiếp tục tìm cho ta!”
Mấy ảnh vệ nhìn nhau, trong đó một người thấp nói.
“Duyệt thiếu gia, không phải đã gọi chúng ta trở về sao?”
Chân mày Mộ Dung Đan Thanh bỗng chốc nhíu lại, xẹt qua một tia cảnh giác.
Dung Duyệt giậm chân.
“Ta khi nào cho các ngươi trở về!”
“Là ta cho họ trở về.”
Phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Viên Tri Mạch xuất hiện ở phía sau Dung Duyệt.
Trong khoảng thời gian này Viên Tri Mạch gầy kinh khủng, khiến đôi mắt to kinh người.
Dung Duyệt vừa thấy Viên Tri Mạch, khí thế lập tức đè ép xuống. Đã nhiều ngày qua hắn sợ gặp Viên Tri Mạch, cảm thấy bộ dáng bình tĩnh kia rất đáng sợ. Dung Duyệt ngập ngừng nói.
“Hiểu Đường ca, vì cái gì?”
Không chỉ có Dung Duyệt nghi hoặc, cả những ảnh vệ sắc mặt cũng có chút thay đổi. Bọn họ ở bên ngoài tìm kiếm Duệ Quận Vương nhiều ngày, không nghĩ tới đột nhiên có lệnh triệu tập. Một đám lòng tràn đầy vui mừng, còn tưởng rằng chủ tử đã trở về, lại không nghĩ tới lệnh kia là của Viên công tử.
“Ta yêu cầu bọn họ giúp ta làm chút chuyện.”
Viên Tri Mạch nhìn những người trước mắt đều thay đổi sắc mặt, cười cười.
Dung Duyệt há miệng thở dốc. Còn có chuyện gì quan trọng hơn so với tìm đại ca? Nhưng vừa thấy dáng người mảnh khảnh của Viên Tri Mạch trong lòng đau xót, ủy khuất cúi đầu không nói lời nào.
Viên Tri Mạch nhìn Dung Duyệt một cái, biết tiểu tử trong lòng không thoải mái, khe khẽ thở dài.
“A Duyệt hãy tin tưởng ta, trừ phi tất yếu, ta cũng không muốn đem ảnh vệ triệu hồi về. Hiện giờ chiến sự sắp xảy ra, chinh chiến trên thảo nguyên không giống nơi khác. Thảo nguyên hoang vắng, nếu không thể xác định thực lực của địch thì không khác mò kim đáy biển. Huống hồ tuy rằng những bộ tộc trên thảo nguyên không hợp nhau, nhưng lần này Đại Ung trợ giúp Nam Việt chống Đông Việt, khó bảo đảm lực lượng thứ ba sẽ không mượn gió bẻ măng. Đại Ung mặc dù có hai mươi lăm vạn quân, nhưng tùy tiện tiến công sẽ thực dễ dàng bị nhốt ở bên trong.”
Dung Duyệt cái hiểu cái không, trong mắt tất cả đều là nghi hoặc. Nhưng ánh mắt Mộ Dung Đan Thanh đứng ở một bên lại thay đổi. Lúc trước hắn cùng Dung Tầm đã suy xét đem ảnh vệ nhập vào trong quân. Thảo nguyên quá lớn, ảnh vệ cần thiết trở thành đôi mắt của đại quân. Thậm chí ngay từ đầu, ý tưởng của Định Hi Hầu khi huấn luyện nhóm người này cũng theo hướng đó.
Sau khi Dung Tầm mất tích, hắn cũng từng suy xét việc đem ảnh vệ về đây. Nhưng ảnh vệ nhận chủ, trừ phi Dung Tầm cùng lão vương gia hạ lệnh, căn bản không có người nào có thể khiến họ nghe theo. Lão vương gia ở Định Hi, hắn đã sai người đi tìm lão vương gia. Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, Viên Tri Mạch lặng yên không nói một tiếng, chủ động triệu nhóm ảnh vệ trở về.
Viên Tri Mạch lại nhìn về phía đám người đông đúc đứng đối diện, biểu tình nghiêm nghị hỏi.
“Đầy đủ rồi sao?”
Mấy thống lĩnh ảnh vệ lần thứ hai trao đổi ánh mắt. Tổng thống lãnh Bách Côn nhìn Viên Tri Mạch, không chút do dự nói.
“Ảnh vệ tổng cộng ba trăm bảy mươi hai người. Trừ mười hai người truy tìm tung tích Tưởng Kim, ở kinh đô hai người, ở Định Hi bảy mươi hai người, còn lại đã đến đông đủ.”
Thông tin ám hiệu từ trước đến nay chỉ có ảnh vệ cùng chủ tử và lão chủ tử biết, ngay cả Duyệt thiếu gia cũng chỉ biết đại khái. Mà người trước mắt này lại biết sử dụng phương thức liên lạc, cùng với tiếng lóng. Nếu không phải chủ tử tín nhiệm, tuyệt đối không có khả năng biết rõ ràng như vậy. Chủ tử đã chọn người này, vậy người này cũng là chủ tử của bọn họ. Ảnh vệ từ trước đến nay tuân thủ thiết luật!
Mày Mộ Dung Đan Thanh nhăn càng chặt!
Viên Tri Mạch sửng sốt.
“Kinh đô?”
“Là phái đi bảo vệ công tử.”
Viên Tri Mạch giật mình. Lúc này mới bừng tỉnh nhớ tới đúng là A Yến đã giúp mình giải quyết hai ảnh vệ. Họ còn chưa có ra tới sao?
Trong lòng lại một trận lo lắng, Viên Tri Mạch mím môi, đem sự đau đớn áp xuống vì có chuyện quan trọng phải làm.
Nhìn chung quanh bốn phía Viên Tri Mạch dõng dạc nói.
“Ảnh vệ đều theo Dung Tầm rèn luyện ở thảo nguyên. Trưởng thành lớn lên ở đó, các ngươi có thể biết biến hóa của thảo nguyên. Ta muốn cho các ngươi trở thành đôi mắt, trở thành đôi cánh, trở thành móng vuốt của đại quân Đại Ung. Ta phải dùng thời gian ngắn nhất, ít tổn thất nhất đánh tan Đông Việt!”
Ẩn vệ cùng lớn tiếng hô.
“Rõ!”
“Bách Côn, ngươi đem mọi người dựa theo sở trường đặc biệt từng người chia làm ba mươi sáu tổ. Mỗi một tổ cần một thám báo, một đội quân mũi nhọn, một xạ thủ! Rõ chưa?”
“Rõ!”
Viên Tri Mạch gật đầu.
“Được rồi, một canh giờ sau ta muốn xem danh sách phân công, hai canh giờ nữa các ngươi sẽ vào các doanh địa.”
Dừng lại một chút lại nói.
“Truy tìm Tưởng Kim chỉ cần bốn người, còn lại tám người cộng thêm hai người ở kinh đô toàn lực tìm kiếm Dung Tầm. Có tin gì nhanh chóng hồi báo!”
“Rõ!”
“Giải tán”
Ảnh vệ lập tức tan ra, Mộ Dung Đan Thanh vẫn luôn im lặng không nói như suy tư gì, ngẩng đầu đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Vì cái gì?”
Viên Tri Mạch nhìn thẳng Mộ Dung Đan Thanh. Trong mắt Mộ Dung Đan Thanh đã hoàn toàn không có ý cười như ngày thường. Mà mang theo bình tĩnh trong suốt tự như có thể nhìn thấu tâm can.
Không khí đột nhiên ngưng tụ lại, dường như mang theo loáng thoáng giương cung bạt kiếm kịch liệt.
Dung Duyệt không rõ nguyên do, hiểu lầm Mộ Dung Đan Thanh tức giận Viên Tri Mạch quyết định như vậy. Theo bản năng, hắn lôi kéo tay Mộ Dung Đan Thanh.
“Đan Thanh, Hiểu Đường ca khẳng định có chủ ý……”
Viên Tri Mạch lại đột nhiên nói.
“A Duyệt, có thể đi ra ngoài giúp chúng ta canh giữ hay không? Có một số việc, ta không muốn người khác nghe được.”
Dung Duyệt sửng sốt, lại nhìn hai người, do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài canh cửa.
Mộ Dung Đan Thanh nhìn bóng dáng Dung Duyệt biến mất khỏi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Viên Tri Mạch.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc giấu giếm cái gì.”
Khuôn mặt tươi cười như hồ ly hoàn toàn tan biến, thay thế là vẻ nghiêm túc trầm trọng.
“Vì sao ngươi biết đến Định Hi sẽ có người hại Dung Tầm? Vì sao có thể điều động ảnh vệ? Vì sao phải tranh thủ thời gian tiêu diệt Đông Việt?”
Viên Tri Mạch bình tĩnh nhìn Mộ Dung Đan Thanh. Mộ Dung Đan Thanh từ trước đến nay tâm tư nhạy bén, thậm chí Dung Tầm cũng không bằng hắn. Trong khoảng thời gian này lộ ra sơ hở rất nhiều, hơi lưu tâm là có thể tìm ra rất nhiều vấn đề. Mộ Dung Đan Thanh vẫn luôn nhẫn nại đến bây giờ, hơn nữa không có phản đối đã xem như tận tình tận nghĩa.
Viên Tri Mạch trầm mặc một chút, chớp chớp mắt, cười nói.
“Nếu ta nói cho ngươi biết đây là kinh nghiệm đời trước, ngươi có cảm thấy ta lừa ngươi hay không? Nếu ta nói cho ngươi biết ta muốn báo thù Dung Tầm, ngươi tin hay không?”
Mộ Dung Đan Thanh đột nhiên nắm chặt quạt xếp trong tay, ngẩng đầu trừng mắt!
Trưởng công chúa phẫn nộ đem mật thư vứt trên mặt đất, gương mặt có chút dữ tợn.
“Phế vật! Tưởng Kim là đệ nhất sát thủ mà, sao chỉ một người cũng giết không chết! Dung Tầm rõ ràng còn sống tốt! Hắn còn đi biên quan. Sát thủ mà chúng ta cho mai phục lại hoàn toàn vô dụng!”
Nam nhân đối diện nhặt mật thư lên, xem qua một lần, mày hơi nhíu nhíu, lại không nói lời nào.
“Ngươi nói một câu đi!”
Trưởng công chúa không kiên nhẫn nói.
Nam nhân này khẽ cười cười. Khuôn mặt thanh tuấn ôn hòa, nhìn tuấn dật thanh nhã. Bộ dáng rõ ràng giống Hoàng trưởng tôn Dung Tuyển như đúc, nhưng khí chất hai người lại hoàn toàn khác. Nếu Dung Tuyển là băng, người này là nước. Một người lạnh lẽo sắc bén, một người ôn nhuận tựa như ngọc. Nhờ khí chất có thể dễ dàng phân biệt hai người cho dù cùng một mẹ đẻ ra!
Hắn bình tĩnh nói.
“Không thích hợp.”
“Có cái gì không thích hợp?”
“Trực giác.”
Hắn trầm tư một lát, chợt buông tiếng thở dài.
“Cô cô còn nhìn không ra sao. Dung Tầm là đá mài dao của chúng ta. Hắn sẽ không uy hiếp đến vị trí của Dung Tuyển.”
“Vạn nhất có một ngày, đá mài dao quay lại đập vào tay chúng ta một cái thì sao? Định Hi thế lực quá lớn, ta không thể không phòng!”
“Ai da. Một khi đã như vậy, vậy như thế này đi……”
Hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, chậm rãi nói ra chủ ý của mình.
Thời gian trôi qua....
Đã qua tháng hai, toàn bộ cây khô đã bắt đầu chậm rãi đâm chồi. Những búp non xanh nhạt xinh đẹp cực kỳ. Mai đào đều nở rộ, thời điểm đầu xuân ấm áp, nơi đây hương hoa tràn ngập cũng làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Cao đại ca, đây là thuốc huynh cần, muốn ta giúp nấu hay không?”
Giọng một nữ tử thẹn thùng. Thiếu nữ xấu hổ còn đỏ mặt nhìn nam nhân cao lớn trước mặt. Trong thôn không có nam nhân có khuôn mặt thế này, trấn trên cũng hiếm thấy.
Cao Long tiếp nhận gói thuốc, cười nói.
“Không cần, chủ tử kén ăn uống, không vừa miệng sẽ không uống.”
“Hắn có thể phân biệt ra sao?”
Đã hơn nửa tháng, cũng không thấy khỏe, cũng không thấy tỉnh, còn không phải là xác chết sao?
Cao Long lại cười, chỉ nói.
“Lưỡi chủ tử rất kén chọn.”
Thật vất vả đem tiểu cô nương mặt đầy nghi hoặc lại hay tò mò hỏi chuyện đưa ra ngoài, Cao Long hơi suy sụp, có chút ai oán xoa xoa gương mặt mặt, bất đắc dĩ thở dài.
Thật sự còn là một anh hùng hảo hán đầu đội trời chân đạp đất hay không. Hắn đường đường là ảnh vệ Định Hi phủ, bởi vì không có tiền phải dựa vào nam sắc tranh thủ sự thương hại của người khác. Nếu lan truyền ra ngoài, hắn hoàn toàn có thể tìm dây thừng thắt cổ. Chờ chủ tử tỉnh lại, sau đó nhất định phải kể công, hắn vì chủ tử đã thành người bán rẻ tiếng cười.
Hắn vốn là người bị lưu lại kinh đô bảo vệ Viên Tam công tử. Đáng tiếc tài nghệ hắn không bằng người ta bị đánh ném vào hầm. Chạy tới báo tin đụng phải chủ tử, lại bị chủ tử ném ở quân doanh, hắn phải trăm cay ngàn đắng đuổi theo ở sau lưng chủ tử. Hắn còn chưa tới lều trại liền thấy chủ tử bị người ta ám sát. Lúc ấy chủ tử bị thương rất nặng, hắn không dám chậm trễ, để lại ký hiệu xong liền chạy đi tìm y quán.
Trước sau lăn lộn hơn nửa tháng, thương thế chủ tử chưa khởi sắc hắn cũng không dám tùy tiện rời đi. Hơn nữa khoảng thời gian trước mưa to làm đường núi bị sụp đổ, hắn bị nhốt thì thôi, cũng không thấy có người theo ký hiệu đến đây tìm! Ai da, lộ phí đã sớm dùng sạch sẽ, còn thiếu người ta không ít bạc. Bọn họ lại không tới, sợ bán rẻ tiếng cười cũng giải quyết không được.
Bọn hỗn đản, rõ ràng để lại ký hiệu lớn như vậy, cũng không biết đôi mắt bọn họ như thế nào mà không thấy!
Mắng thì mắng, Cao Long cũng nhanh chóng lấy gói thuốc đi nấu. Buổi tối hôm qua chủ tử lại bắt đầu phát sốt, sợ là miệng vết thương đã bị viêm dẫn đến biến chứng.
Hắn thật lo lắng chủ tử bị sốt sẽ thành ngốc nghếch.
Cách đó nhiều dặm.
Xa xa đã nhìn thấy thảo nguyên mênh mông, trong không khí đều là mùi hương cỏ xanh. Hai mươi vạn đại quân Đại Ung đóng ở Định Hi, chỉ chờ Định Hi Hầu am hiểu thảo nguyên xuất năm vạn binh sĩ tiến đến hội hợp. Hai mươi lăm vạn đại quân liền tiến quân thần tốc vào thảo nguyên!
Không khí chiến tranh tràn ngập, giáo mác khua vang.
Không biết sau trận chiến này sẽ có bao nhiêu cô hồn du đãng ở thảo nguyên. Sẽ có những phụ mẫu mất con, quả phụ mất tướng công, còn có những cô nhi đáng thương.
Ở trong một lều trại phía nam.
Dung Duyệt lòng nóng như lửa đốt trừng mắt nhìn những ảnh vệ trong một đêm tập hợp gần như đầy đủ.
“Các ngươi trở về làm gì! Còn không mau đi ra ngoài tiếp tục tìm cho ta!”
Mấy ảnh vệ nhìn nhau, trong đó một người thấp nói.
“Duyệt thiếu gia, không phải đã gọi chúng ta trở về sao?”
Chân mày Mộ Dung Đan Thanh bỗng chốc nhíu lại, xẹt qua một tia cảnh giác.
Dung Duyệt giậm chân.
“Ta khi nào cho các ngươi trở về!”
“Là ta cho họ trở về.”
Phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Viên Tri Mạch xuất hiện ở phía sau Dung Duyệt.
Trong khoảng thời gian này Viên Tri Mạch gầy kinh khủng, khiến đôi mắt to kinh người.
Dung Duyệt vừa thấy Viên Tri Mạch, khí thế lập tức đè ép xuống. Đã nhiều ngày qua hắn sợ gặp Viên Tri Mạch, cảm thấy bộ dáng bình tĩnh kia rất đáng sợ. Dung Duyệt ngập ngừng nói.
“Hiểu Đường ca, vì cái gì?”
Không chỉ có Dung Duyệt nghi hoặc, cả những ảnh vệ sắc mặt cũng có chút thay đổi. Bọn họ ở bên ngoài tìm kiếm Duệ Quận Vương nhiều ngày, không nghĩ tới đột nhiên có lệnh triệu tập. Một đám lòng tràn đầy vui mừng, còn tưởng rằng chủ tử đã trở về, lại không nghĩ tới lệnh kia là của Viên công tử.
“Ta yêu cầu bọn họ giúp ta làm chút chuyện.”
Viên Tri Mạch nhìn những người trước mắt đều thay đổi sắc mặt, cười cười.
Dung Duyệt há miệng thở dốc. Còn có chuyện gì quan trọng hơn so với tìm đại ca? Nhưng vừa thấy dáng người mảnh khảnh của Viên Tri Mạch trong lòng đau xót, ủy khuất cúi đầu không nói lời nào.
Viên Tri Mạch nhìn Dung Duyệt một cái, biết tiểu tử trong lòng không thoải mái, khe khẽ thở dài.
“A Duyệt hãy tin tưởng ta, trừ phi tất yếu, ta cũng không muốn đem ảnh vệ triệu hồi về. Hiện giờ chiến sự sắp xảy ra, chinh chiến trên thảo nguyên không giống nơi khác. Thảo nguyên hoang vắng, nếu không thể xác định thực lực của địch thì không khác mò kim đáy biển. Huống hồ tuy rằng những bộ tộc trên thảo nguyên không hợp nhau, nhưng lần này Đại Ung trợ giúp Nam Việt chống Đông Việt, khó bảo đảm lực lượng thứ ba sẽ không mượn gió bẻ măng. Đại Ung mặc dù có hai mươi lăm vạn quân, nhưng tùy tiện tiến công sẽ thực dễ dàng bị nhốt ở bên trong.”
Dung Duyệt cái hiểu cái không, trong mắt tất cả đều là nghi hoặc. Nhưng ánh mắt Mộ Dung Đan Thanh đứng ở một bên lại thay đổi. Lúc trước hắn cùng Dung Tầm đã suy xét đem ảnh vệ nhập vào trong quân. Thảo nguyên quá lớn, ảnh vệ cần thiết trở thành đôi mắt của đại quân. Thậm chí ngay từ đầu, ý tưởng của Định Hi Hầu khi huấn luyện nhóm người này cũng theo hướng đó.
Sau khi Dung Tầm mất tích, hắn cũng từng suy xét việc đem ảnh vệ về đây. Nhưng ảnh vệ nhận chủ, trừ phi Dung Tầm cùng lão vương gia hạ lệnh, căn bản không có người nào có thể khiến họ nghe theo. Lão vương gia ở Định Hi, hắn đã sai người đi tìm lão vương gia. Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, Viên Tri Mạch lặng yên không nói một tiếng, chủ động triệu nhóm ảnh vệ trở về.
Viên Tri Mạch lại nhìn về phía đám người đông đúc đứng đối diện, biểu tình nghiêm nghị hỏi.
“Đầy đủ rồi sao?”
Mấy thống lĩnh ảnh vệ lần thứ hai trao đổi ánh mắt. Tổng thống lãnh Bách Côn nhìn Viên Tri Mạch, không chút do dự nói.
“Ảnh vệ tổng cộng ba trăm bảy mươi hai người. Trừ mười hai người truy tìm tung tích Tưởng Kim, ở kinh đô hai người, ở Định Hi bảy mươi hai người, còn lại đã đến đông đủ.”
Thông tin ám hiệu từ trước đến nay chỉ có ảnh vệ cùng chủ tử và lão chủ tử biết, ngay cả Duyệt thiếu gia cũng chỉ biết đại khái. Mà người trước mắt này lại biết sử dụng phương thức liên lạc, cùng với tiếng lóng. Nếu không phải chủ tử tín nhiệm, tuyệt đối không có khả năng biết rõ ràng như vậy. Chủ tử đã chọn người này, vậy người này cũng là chủ tử của bọn họ. Ảnh vệ từ trước đến nay tuân thủ thiết luật!
Mày Mộ Dung Đan Thanh nhăn càng chặt!
Viên Tri Mạch sửng sốt.
“Kinh đô?”
“Là phái đi bảo vệ công tử.”
Viên Tri Mạch giật mình. Lúc này mới bừng tỉnh nhớ tới đúng là A Yến đã giúp mình giải quyết hai ảnh vệ. Họ còn chưa có ra tới sao?
Trong lòng lại một trận lo lắng, Viên Tri Mạch mím môi, đem sự đau đớn áp xuống vì có chuyện quan trọng phải làm.
Nhìn chung quanh bốn phía Viên Tri Mạch dõng dạc nói.
“Ảnh vệ đều theo Dung Tầm rèn luyện ở thảo nguyên. Trưởng thành lớn lên ở đó, các ngươi có thể biết biến hóa của thảo nguyên. Ta muốn cho các ngươi trở thành đôi mắt, trở thành đôi cánh, trở thành móng vuốt của đại quân Đại Ung. Ta phải dùng thời gian ngắn nhất, ít tổn thất nhất đánh tan Đông Việt!”
Ẩn vệ cùng lớn tiếng hô.
“Rõ!”
“Bách Côn, ngươi đem mọi người dựa theo sở trường đặc biệt từng người chia làm ba mươi sáu tổ. Mỗi một tổ cần một thám báo, một đội quân mũi nhọn, một xạ thủ! Rõ chưa?”
“Rõ!”
Viên Tri Mạch gật đầu.
“Được rồi, một canh giờ sau ta muốn xem danh sách phân công, hai canh giờ nữa các ngươi sẽ vào các doanh địa.”
Dừng lại một chút lại nói.
“Truy tìm Tưởng Kim chỉ cần bốn người, còn lại tám người cộng thêm hai người ở kinh đô toàn lực tìm kiếm Dung Tầm. Có tin gì nhanh chóng hồi báo!”
“Rõ!”
“Giải tán”
Ảnh vệ lập tức tan ra, Mộ Dung Đan Thanh vẫn luôn im lặng không nói như suy tư gì, ngẩng đầu đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Vì cái gì?”
Viên Tri Mạch nhìn thẳng Mộ Dung Đan Thanh. Trong mắt Mộ Dung Đan Thanh đã hoàn toàn không có ý cười như ngày thường. Mà mang theo bình tĩnh trong suốt tự như có thể nhìn thấu tâm can.
Không khí đột nhiên ngưng tụ lại, dường như mang theo loáng thoáng giương cung bạt kiếm kịch liệt.
Dung Duyệt không rõ nguyên do, hiểu lầm Mộ Dung Đan Thanh tức giận Viên Tri Mạch quyết định như vậy. Theo bản năng, hắn lôi kéo tay Mộ Dung Đan Thanh.
“Đan Thanh, Hiểu Đường ca khẳng định có chủ ý……”
Viên Tri Mạch lại đột nhiên nói.
“A Duyệt, có thể đi ra ngoài giúp chúng ta canh giữ hay không? Có một số việc, ta không muốn người khác nghe được.”
Dung Duyệt sửng sốt, lại nhìn hai người, do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài canh cửa.
Mộ Dung Đan Thanh nhìn bóng dáng Dung Duyệt biến mất khỏi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Viên Tri Mạch.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc giấu giếm cái gì.”
Khuôn mặt tươi cười như hồ ly hoàn toàn tan biến, thay thế là vẻ nghiêm túc trầm trọng.
“Vì sao ngươi biết đến Định Hi sẽ có người hại Dung Tầm? Vì sao có thể điều động ảnh vệ? Vì sao phải tranh thủ thời gian tiêu diệt Đông Việt?”
Viên Tri Mạch bình tĩnh nhìn Mộ Dung Đan Thanh. Mộ Dung Đan Thanh từ trước đến nay tâm tư nhạy bén, thậm chí Dung Tầm cũng không bằng hắn. Trong khoảng thời gian này lộ ra sơ hở rất nhiều, hơi lưu tâm là có thể tìm ra rất nhiều vấn đề. Mộ Dung Đan Thanh vẫn luôn nhẫn nại đến bây giờ, hơn nữa không có phản đối đã xem như tận tình tận nghĩa.
Viên Tri Mạch trầm mặc một chút, chớp chớp mắt, cười nói.
“Nếu ta nói cho ngươi biết đây là kinh nghiệm đời trước, ngươi có cảm thấy ta lừa ngươi hay không? Nếu ta nói cho ngươi biết ta muốn báo thù Dung Tầm, ngươi tin hay không?”
Mộ Dung Đan Thanh đột nhiên nắm chặt quạt xếp trong tay, ngẩng đầu trừng mắt!
Tác giả :
Mạc Chu