Viên Tam Công Tử Trọng Sinh
Chương 21: Hành động liều lĩnh
Tô Khắc Cáp tùy tiện gác chân lên bàn, tư thái duy ngã độc tôn cuồng ngạo. Đôi mắt màu hổ phách kỳ dị lộ vẻ khiêu khích.
“Định Hi Hầu uy thế thật lớn, xưa nay thường nói hổ phụ không sinh khuyển tử. Không nghĩ tới Quận vương lại như vậy, thật là làm ta coi thường! Đại Ung quả thực làm ta thất vọng!”
Quan viên Đại Ung ngồi bên cạnh Dung Tầm sắc mặt đều biến đổi. Vị Vương tử Tô Khắc Cáp này rõ ràng là gặp nạn mà đến, tư thế lại không giống Vương tôn chư hầu còn muốn lớn tiếng. Không chỉ có nói rõ muốn ở trong phủ Định Hi Hầu ở kinh đô, mà đêm hôm khuya khoắc không ngủ một hai đòi phải chơi, còn muốn Duệ Quận Vương tiếp khách. Hiện giờ lại nói như vậy, không phải khiêu khích thì là cái gì?
Một vị quan viên Lễ bộ tuổi trẻ vội vàng hoà giải.
“Vương tử, Quận vương thân phận tôn quý, chuyện này tất nhiên là không quen thuộc.”
Trong lòng hắn âm thầm "phi" một tiếng. Vị Quận vương phong lưu nổi danh khắp kinh đô và vùng lân cận sao có thể không biết mấy việc này?
Tô Khắc Cáp cười ha ha.
“Chiến sĩ không biết chơi sao là nhân tài! Chơi cũng không biết chơi sao lãnh binh tác chiến. Hay là Quận vương đã thay đổi tính! Bị mắc mưu chúng ta thay lá cờ trên cột cờ!”
Lời này không chỉ là khiêu khích, đã như là uy hiếp.
Tuy rằng quan viên Đại Ung đều biết Dung Tầm ở kinh đô với thân phận là con tin, nhưng dù sao hắn cũng là người Đại Ung, chắc chắn là Định Hi Hầu tương lai, lại bị người ta trào phúng như vậy sao còn nhịn được.
Quan viên Đại Ung sắc mặt đều xanh mét, vẫn là quan viên vừa rồi nói chuyện đã lên tiếng.
“Nếu quả thực Nam Việt uy thế lớn, Tô Khắc Cáp Vương tử cũng có danh tiếng lớn, xem ra Đông Việt càng khó lường.”
Lời này vừa nói ra, đột nhiên không gian tĩnh lặng!
Tô Khắc Cáp bị buộc đến Đại Ung hoàn toàn là bởi vì Nam Việt đánh không lại Đông Việt. Một câu nói này rõ chính là đánh vào mặt Tô Khắc Cáp, không chỉ có Tô Khắc Cáp thay đổi sắc mặt, ngay cả quan viên kia cũng ý thức được mình không nên nói như vậy. Nhưng do Tô Khắc Cáp khiêu khích trước, quan viên kia vẫn tự tin, cũng không cam lòng yếu thế!
Không khí nhất thời giương cung bạt kiếm, tựa như gió lạnh tràn ngập, không ai dám thở mạnh. Trong sân ca cơ vũ kỹ sợ tới mức cả người phát run, những gương mặt xinh đẹp trắng bệch, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Thật mất hứng!?”
Từ nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên Dung Tầm lười biếng mở miệng, không chút để ý, như không phát hiện cục diện hiện tại, cho nên tất cả mọi người đều sửng sốt. Hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
Tô Khắc Cáp quay đầu, đôi mắt màu hổ phách liếc xéo.
“Sao nào, Quận vương còn chuẩn bị mang ta đi chỗ khác chơi?”
Tô Khắc Cáp có diện mạo nam nhi thảo nguyên điển hình, vóc người rất cao, mày rậm sắc nhọn, ngũ quan sắc xảo. Đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn lập tức mang theo lạnh lẽo sắc bén, làm người ta nhớ tới lang sói trên thảo nguyên, một loài vật xảo trá mà hung mãnh, đồng thời gọi nhớ tới thảo nguyên mênh mông bạt ngàn.
Định Hi Hầu tuy rằng vẫn luôn canh chừng họ, nhưng kỳ thật vẫn luôn rất kính trọng vị Thiết Huyết tướng quân này.
Hắn vốn tưởng rằng trưởng tử của Định Hi Hầu tất nhiên phải là người dũng mãnh oai hùng. Không nghĩ tới hôm nay vừa thấy mặt lại là nam nhân xinh đẹp gầy yếu, nói không thất vọng đó là gạt người. Hắn ác ý hừ một tiếng.
“Chỉ sợ Quận vương sống trong nhung lụa, cả nữ nhân cũng không biết chọn như thế nào, sao biết khoái lạc trên đời.”
“Ồ, vậy à.”
Dung Tầm lại hoàn toàn không thèm để ý, che miệng lười biếng ngáp một cái, ngồi ngay ngắn. Hắn hôm nay mặc chính là trường bào màu tím sậm, kim quan vấn tóc, càng tăng thêm vẻ xa hoa, văn thải phong lưu. Cả Tô Khắc Cáp cũng phải thừa nhận tướng mạo vị Quận vương này quả thực rất được.
“Nếu Vương tử điện hạ ngại nơi này không đủ thú vị, vậy đi chỗ khác chơi.”
Dung Tầm nhẹ nhàng cười, mắt phượng rạng rỡ, rất là chân thành.
Vừa dứt lời, một giọng nói thánh thót đột nhiên vang lên.
“Duệ Quận Vương ngươi đừng dụ dỗ Tam ca. Hắn chính là lang không dám cắn thỏ. Hắn không phải không thích nữ nhân, hắn căn bản không dám thích, A San tỷ tỷ rất lợi hại!”
Tiếng chuông leng keng leng keng thật vui tai, một cô nương xinh đẹp trong trang phục sặc sỡ, cười tủm tỉm đi vào. Nữ nhân này không phải người Trung Nguyên với màu da tiểu mạch thật đặc trưng. Ngũ quan của nàng không thâm thúy bằng Tô Khắc Cáp, có nét mềm mại như ngươi Trung Nguyên, mắt to cũng màu hổ phách, nụ cười sáng lạn làm trước mắt đều sáng ngời.
Tô Khắc Cáp tức giận trừng mắt nhìn muội muội.
“Tô Nhã Nhi, muội đến đây làm cái gì?”
Tô Nhã Nhi cũng không thèm nhìn tới ca ca, không chớp mắt nhìn chằm chằm Dung Tầm, ánh mắt tỏa sáng.
Dung Tầm nhướng mày, ánh mắt cô nương này cũng quá nóng rực.
“Duệ Quận Vương, ta thích ngươi, ngươi muốn ngủ cùng ta hay không?”
Trong một quán trà trên con đường nhộn nhịp trong kinh đô.
Viên Tri Mạch bọc người trong áo khoác. Tuy rằng ngồi ở trong quán trà, nhưng bởi vì ngồi gần bên cửa sổ nên thỉnh thoảng sẽ có gió lạnh thổi vào. Hiện tại thân thể thực nhược Viên Tri Mạch không dám coi thường.
Dung Duyệt ngồi bên cạnh ghé người vào lan can, vui vẻ phấn chấn nhìn xuống đường. Cũng không biết hắn đang xem cái gì, cười ngô nghê như là trẻ con.
Hôm nay Dung Duyệt quấn lấy Viên Tri Mạch, kéo người ra ngoài xem hội đèn lồng. Tính tình huynh đệ Dung gia thực giống nhau, đều là người phiền toái.
Đã nhiều ngày Dung Tầm không có xuất hiện, Dung Duyệt lại như hồ dán không chịu buông. Đứa nhỏ này công phu rất tốt lại linh hoạt, là người rảnh rỗi nên cả ngày lẫn đêm giống cái đuôi theo bên cạnh Viên Tri Mạch. Ngẫu nhiên sẽ làm ầm ĩ chọc Viên Tri Mạch nói chuyện. Tình tình Dung Duyệt đơn thuần lại rộng rãi, hắn lại tỏ ra thân thiết thật lòng, Viên Tri Mạch muốn đuổi hắn cũng cảm thấy chính mình đuối lý.
“Hạt dẻ.”
Một giọng nói ở bên cạnh vang lên, Viên Tri Mạch quay đầu nhìn lại, quả thực thấy Trưởng Tôn Yến đứng ở phía sau, trong tay còn cầm theo hai cái túi giấy nho nhỏ. Híp híp mắt, Viên Tri Mạch không khách khí đưa tay tiếp nhận một túi.
Biện pháp của Dung Duyệt thật hữu hiệu, tuy rằng đôi mắt còn chưa có khôi phục như cũ, nhưng đại khái đã khôi phục năm phần, miễn cưỡng cũng thấy được hình dáng, so sánh với trước kia đã rất tốt rồi.
Hạt dẻ mới rang, vừa mở túi giấy ra mùi thơm đã ập vào mặt, ngửi thôi đã khiến cho người ta cảm thấy thèm. Bốc vỏ một hạt cho vào miệng, vị ngọt bùi làm tâm tình Viên Tri Mạch đột nhiên tốt lên không ít, cười cười nhìn về phía Trưởng Tôn Yến.
“Ngươi ở chỗ này làm cái gì? Sao không ở nhà đón ngày mồng tám tháng chạp?”
“Bọn họ đều bận.”
Trưởng Tôn Yến rất ít lời mà ý nhiều, ôm túi hạt dẻ khác ngồi xuống đối diện.
“Cha ta hai ngày nay cũng không thấy bóng dáng, cũng không biết bận cái gì.”
Tay Trưởng Tôn Yến lột vỏ những hạt dẻ, mắt nhìn miệng Viên Tri Mạch nhai hạt dẻ, không lên tiếng mà đem hạt dẻ đã bỏ sạch vỏ đẩy qua.
Viên Tri Mạch cười tủm tỉm nhặt hạt dẻ ăn.
“Bọn họ bận rộn cũng tốt, rảnh rỗi tất cả lực chú ý sẽ tập trung trên người ta. Ta còn chưa biết nên làm cái gì bây giờ.”
Vừa nói, vừa híp mắt nhìn đường phố rực rỡ dưới lầu. Tuy còn chưa tính nhìn quá tốt, chỉ cảm thấy sự hoành tráng.
Ngày mồng tám tháng chạp ở Đại Ung có tập tục tổ chức hội đèn lồng, vừa lúc gần Tết Nguyên Đán nên đèn có đủ loại kiểu dáng và màu sắc. Trên đường đám đông bắt đầu khởi động, giọng cò kè mặc cả, tiếng cười nói, hết đợt này đến đợt khác, tiếng pháo nổ làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Rất là quen thuộc.
Dung Duyệt vui sương đã kêu lên.
“Đại ca!”
Viên Tri Mạch ngẩn ra. Người nọ quả thực dừng bước, hình như hướng bên này đi tới. Viên Tri Mạch nhìn Dung Duyệt, nhất thời có chút dở khóc dở cười, trách không được đứa nhỏ này hôm nay lại muốn ra chỗ này.
Trưởng Tôn Yến nhíu mày.
“Chúng ta đi thôi.”
“Tránh được nhất thời trốn không được một đời, không cần thiết.”
Viên Tri Mạch lắc đầu.
Cũng không biết nên làm sao với đứa nhỏ này. Dung Duyệt hưng phấn xông tới, mở miệng nói trước.
“Ồ, rất có duyên.”
“Là rất có duyên sao?”
Dung Duyệt nói không ngượng miệng chút nào, còn chuẩn bị ghế bên cạnh Viên Tri Mạch.
Ánh mắt Trưởng Tôn Yến lạnh lùng quét tới, ánh mắt như muốn giết người.
Dung Duyệt nhìn quần áo mới của mình, đắn đo suy nghĩ đánh nhau hay không đánh nhau đây, rồi hướng Trưởng Tôn Yến giả thành cái mặt quỷ, ngoan ngoãn ngồi bên trái Viên Tri Mạch.
“Hiểu Đường ca, ta đây có lòng tốt. Đại ca gần đây đào hoa rất vượng, vạn nhất nếu như bị người khác đoạt đi rồi Hiểu Đường ca phải làm sao đây?”
Nói xong còn bày ra một thái độ công thần.
Viên Tri Mạch dở khóc dở cười, nhất thời không lời gì để nói, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Ta giúp ngươi gọi điểm tâm ngươi thích nhất……”
Lời còn chưa dứt, Trưởng Tôn Yến cùng Dung Tuyển đột nhiên đồng thời nhảy lên. Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy bóng người thoáng qua, đã không còn người, phía sau lại truyền đến một tiếng gầm.
“Ngươi dám huỷ hoại roi của ta, hôm nay ta không tha cho ngươi!”
Viên Tri Mạch hoảng sợ quay đầu lại. Trưởng Tôn Yến đã cùng một cô nương đủ mọi màu sắc đấu với nhau. Vừa rồi quán trà còn an tĩnh lập tức thành hỗn loạn, ghế dựa cùng bàn bay tán loạn, bát đũa cùng ly chén rơi loảng xoảng. Một bóng người đen như mực, một bóng người sặc sỡ. Nếu không phải ra tay lấy mạng nhau thì nhìn thật đúng là rất đẹp.
Mọi người đã sớm bị kinh hãi dồn vào trong một góc tìm an toàn. Một đám bị hù khiến mồ hôi đầy đầu, chỉ hận sao hai vị sát thần kia không tránh ra khỏi cửa thang lầu, để cho bọn họ muốn chạy trốn cũng không được.
Viên Tri Mạch bị đám người đẩy đẩy, chân lảo đảo một cái, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay đúng lúc túm chặt. Còn chưa kịp nói cảm tạ, đã bị người kia ôm đến chỗ không người để ý, hung hăng, thậm chí có chút ngang ngược hôn. Mùi hương quen thuộc ập vào mặt, miệng bị công thành chiếm đất không kiêng nể gì.
Viên Tri Mạch bị Dung Tầm tấn công mãnh liệt, hơi thở quen thuộc giống như thuốc nghiện, ý thức không tự chủ được chậm rãi mơ hồ, thân thể cứng đờ chậm rãi mềm nhũn. Nếu không phải Dung Tầm chống đỡ, có khả năng đã ngã xuống.
Dung Tầm một bên hôn một bên đưa tay tiến vào vạt áo. Bàn tay lạnh lẽo dù cách áo lót vẫn thấy lạnh, Viên Tri Mạch rùng mình. Trong cổ họng phát ra một tiếng khó khăn, nước bọt trong suốt rơi xuống dưới. Áo lót thuần trắng lập tức bị thấm nước tạo nên ấn ký trong suốt, thoạt nhìn phá lệ dâm mỹ.
Ánh mắt Dung Tầm thâm trầm, đầu lưỡi dọc theo cổ liếm hôn xuống dưới. Hôn qua xương quai xanh, cuối cùng rơi xuống trên áo lót hơi mỏng, cách áo lót cắn nơi nào đó, nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi lại đảo liếm quanh một vòng. Thân thể thiếu niên vốn mềm mại sắp ngã xuống, bỗng chốc co rút, theo bản năng bấu véo bả vai Dung Tầm, thấp giọng hô lên.
Viên Tri Mạch cảm thấy mình như bị đặt trong nước nóng, ý thức khi thì thanh tỉnh khi thì mơ hồ, chỉ cảm thấy một trận pháo hoa nổ vang rồi tỏa sáng trên bầu trời, ở trước mắt đủ mọi màu sắc.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Dung Tầm lần thứ hai cúi xuống, cách áo lót liếm cắn nơi nào đó, thực mau áo lót liền ướt một mảnh lớn, lờ mờ lộ ra một điểm đỏ thắm. Cảnh đẹp làm mắt phượng càng thêm thâm sâu, toàn thân nóng lên như muốn nổ tung, hận không thể liền đem nuốt người vào bụng.
Chỉ là, hiện tại không phải thời điểm.
Hắn vốn dĩ chỉ là muốn trừng phạt người này một chút, phạt làm sao cuối cùng chịu khổ vẫn chỉ là hắn. Vẫn không thể thật sự đem người này tử hình ngay tại chỗ, nếu làm vậy Tiểu Mạch Nhi sẽ hận chết hắn.
“ Rầm ”
“ Rắc ”
Hai cái bàn va vào nhau giữa không trung.
Viên Tri Mạch có chút mơ màng đột nhiên thanh tỉnh, nhìn chung quanh bốn phía. Sau một lúc lâu mới nhớ tới đây là quán trà, bọn họ đang ở chỗ ẩn núp, phía trước là đám người chen chúc. Tất cả mọi người đều chú ý hai bóng người đang đánh nhau, trong lúc nhất thời không có ai chú ý tới nơi này.
Nhưng mà ở nơi nhiều người như vậy, hắn lại dám……
Vừa thẹn, quẫn bách, lại bực tức, các loại cảm xúc đan chéo vào nhau, Viên Tri Mạch lập tức liều mạng đẩy Dung Tầm. Nhưng người nọ cánh tay cứng rắn, không khác con kiến đẩy xe.
“Dung Tầm!”
Dung Tầm kỳ thật không nghĩ buông ra, nhưng vừa thấy người trong lòng ngực sắc mặt trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, biểu tình sợ hãi cùng tức giận, cổ và vành tai đỏ bừng, nhìn đáng thương như con thú nhỏ gặp chuyện chấn kinh quá độ. Nhất thời tâm hắn mềm nhũn, nhỏ giọng nói.
“Được, được, được, là ta không tốt, ta sai rồi được chưa? Phải đem quần áo chỉnh lại một chút? Như vậy đi ra ngoài tất cả mọi người sẽ biết.”
Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện vạt áo bị xốc hơn phân nửa, gương mặt trắng bệch bắt đầu phiếm hồng, tức giận trừng mắt nhìn mắt Dung Tầm, rồi quay người đưa lưng về phía hắn sửa sang lại quần áo.
Thật vất vả sửa sang lại cho tốt, mới muốn đi ra ngoài lại bị Dung Tầm giữ chặt.
Viên Tri Mạch cho rằng Dung Tầm lại muốn làm gì nữa, sắc mặt lập tức lại thay đổi, mắt trừng to, lộ vẻ cảnh giác.
Dung Tầm bật cười.
“Sợ cái gì, ta còn có thể ăn ngươi sao? Tóc rối.”
Viên Tri Mạch ngẩn ra, còn chưa có phản ứng, ngọc trâm đã bị Dung Tầm gỡ xuống. Ngón tay mềm nhẹ lướt qua da đầu, mang theo ý vị khó tả. Động tác thuần thục ôn nhu, như đã làm qua hàng ngàn hàng vạn lần.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chậm rãi chiếu vào, quét một góc không người chú ý, một chút mờ ảo, tia sáng nghiêng nghiêng, bốn phía đều đột nhiên an tĩnh, thời gian như đình trệ.
Viên Tri Mạch ngơ ngẩn cảm thụ ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da đầu. Đột nhiên có chút hoảng hốt, nhớ tới đời trước Dung Tầm cũng thích vấn tóc cho mình, không cần dùng lược, ngón tay chậm rãi vuốt từng lọn tóc nhỏ. Động tác của hắn chậm rãi, bỏ thời gian chăm chút.
Viên Tri Mạch còn nhớ rõ năm đó, Dung Tầm mỗi lần vấn tóc đều làm đau da đầu mình. Ước chừng hơn nửa năm, hắn mới luyện được tay nghề tốt. Hắn còn cùng Vương bà bà trao đổi kinh nghiệm, tìm ra được cách vấn tóc yêu thích nhất. Hắn thường nói như vậy sẽ có vẻ trong sáng.
Qua một lúc, thái dương đột nhiên bị chạm vào. Viên Tri Mạch cứng đờ.
Dung Tầm vừa ý cười nói.
“Xong, như vậy quả thực trong sáng.”
Viên Tri Mạch khiếp sợ quay đầu lại, ánh mắt tất cả đều là khó tin.
“Định Hi Hầu uy thế thật lớn, xưa nay thường nói hổ phụ không sinh khuyển tử. Không nghĩ tới Quận vương lại như vậy, thật là làm ta coi thường! Đại Ung quả thực làm ta thất vọng!”
Quan viên Đại Ung ngồi bên cạnh Dung Tầm sắc mặt đều biến đổi. Vị Vương tử Tô Khắc Cáp này rõ ràng là gặp nạn mà đến, tư thế lại không giống Vương tôn chư hầu còn muốn lớn tiếng. Không chỉ có nói rõ muốn ở trong phủ Định Hi Hầu ở kinh đô, mà đêm hôm khuya khoắc không ngủ một hai đòi phải chơi, còn muốn Duệ Quận Vương tiếp khách. Hiện giờ lại nói như vậy, không phải khiêu khích thì là cái gì?
Một vị quan viên Lễ bộ tuổi trẻ vội vàng hoà giải.
“Vương tử, Quận vương thân phận tôn quý, chuyện này tất nhiên là không quen thuộc.”
Trong lòng hắn âm thầm "phi" một tiếng. Vị Quận vương phong lưu nổi danh khắp kinh đô và vùng lân cận sao có thể không biết mấy việc này?
Tô Khắc Cáp cười ha ha.
“Chiến sĩ không biết chơi sao là nhân tài! Chơi cũng không biết chơi sao lãnh binh tác chiến. Hay là Quận vương đã thay đổi tính! Bị mắc mưu chúng ta thay lá cờ trên cột cờ!”
Lời này không chỉ là khiêu khích, đã như là uy hiếp.
Tuy rằng quan viên Đại Ung đều biết Dung Tầm ở kinh đô với thân phận là con tin, nhưng dù sao hắn cũng là người Đại Ung, chắc chắn là Định Hi Hầu tương lai, lại bị người ta trào phúng như vậy sao còn nhịn được.
Quan viên Đại Ung sắc mặt đều xanh mét, vẫn là quan viên vừa rồi nói chuyện đã lên tiếng.
“Nếu quả thực Nam Việt uy thế lớn, Tô Khắc Cáp Vương tử cũng có danh tiếng lớn, xem ra Đông Việt càng khó lường.”
Lời này vừa nói ra, đột nhiên không gian tĩnh lặng!
Tô Khắc Cáp bị buộc đến Đại Ung hoàn toàn là bởi vì Nam Việt đánh không lại Đông Việt. Một câu nói này rõ chính là đánh vào mặt Tô Khắc Cáp, không chỉ có Tô Khắc Cáp thay đổi sắc mặt, ngay cả quan viên kia cũng ý thức được mình không nên nói như vậy. Nhưng do Tô Khắc Cáp khiêu khích trước, quan viên kia vẫn tự tin, cũng không cam lòng yếu thế!
Không khí nhất thời giương cung bạt kiếm, tựa như gió lạnh tràn ngập, không ai dám thở mạnh. Trong sân ca cơ vũ kỹ sợ tới mức cả người phát run, những gương mặt xinh đẹp trắng bệch, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Thật mất hứng!?”
Từ nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên Dung Tầm lười biếng mở miệng, không chút để ý, như không phát hiện cục diện hiện tại, cho nên tất cả mọi người đều sửng sốt. Hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
Tô Khắc Cáp quay đầu, đôi mắt màu hổ phách liếc xéo.
“Sao nào, Quận vương còn chuẩn bị mang ta đi chỗ khác chơi?”
Tô Khắc Cáp có diện mạo nam nhi thảo nguyên điển hình, vóc người rất cao, mày rậm sắc nhọn, ngũ quan sắc xảo. Đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn lập tức mang theo lạnh lẽo sắc bén, làm người ta nhớ tới lang sói trên thảo nguyên, một loài vật xảo trá mà hung mãnh, đồng thời gọi nhớ tới thảo nguyên mênh mông bạt ngàn.
Định Hi Hầu tuy rằng vẫn luôn canh chừng họ, nhưng kỳ thật vẫn luôn rất kính trọng vị Thiết Huyết tướng quân này.
Hắn vốn tưởng rằng trưởng tử của Định Hi Hầu tất nhiên phải là người dũng mãnh oai hùng. Không nghĩ tới hôm nay vừa thấy mặt lại là nam nhân xinh đẹp gầy yếu, nói không thất vọng đó là gạt người. Hắn ác ý hừ một tiếng.
“Chỉ sợ Quận vương sống trong nhung lụa, cả nữ nhân cũng không biết chọn như thế nào, sao biết khoái lạc trên đời.”
“Ồ, vậy à.”
Dung Tầm lại hoàn toàn không thèm để ý, che miệng lười biếng ngáp một cái, ngồi ngay ngắn. Hắn hôm nay mặc chính là trường bào màu tím sậm, kim quan vấn tóc, càng tăng thêm vẻ xa hoa, văn thải phong lưu. Cả Tô Khắc Cáp cũng phải thừa nhận tướng mạo vị Quận vương này quả thực rất được.
“Nếu Vương tử điện hạ ngại nơi này không đủ thú vị, vậy đi chỗ khác chơi.”
Dung Tầm nhẹ nhàng cười, mắt phượng rạng rỡ, rất là chân thành.
Vừa dứt lời, một giọng nói thánh thót đột nhiên vang lên.
“Duệ Quận Vương ngươi đừng dụ dỗ Tam ca. Hắn chính là lang không dám cắn thỏ. Hắn không phải không thích nữ nhân, hắn căn bản không dám thích, A San tỷ tỷ rất lợi hại!”
Tiếng chuông leng keng leng keng thật vui tai, một cô nương xinh đẹp trong trang phục sặc sỡ, cười tủm tỉm đi vào. Nữ nhân này không phải người Trung Nguyên với màu da tiểu mạch thật đặc trưng. Ngũ quan của nàng không thâm thúy bằng Tô Khắc Cáp, có nét mềm mại như ngươi Trung Nguyên, mắt to cũng màu hổ phách, nụ cười sáng lạn làm trước mắt đều sáng ngời.
Tô Khắc Cáp tức giận trừng mắt nhìn muội muội.
“Tô Nhã Nhi, muội đến đây làm cái gì?”
Tô Nhã Nhi cũng không thèm nhìn tới ca ca, không chớp mắt nhìn chằm chằm Dung Tầm, ánh mắt tỏa sáng.
Dung Tầm nhướng mày, ánh mắt cô nương này cũng quá nóng rực.
“Duệ Quận Vương, ta thích ngươi, ngươi muốn ngủ cùng ta hay không?”
Trong một quán trà trên con đường nhộn nhịp trong kinh đô.
Viên Tri Mạch bọc người trong áo khoác. Tuy rằng ngồi ở trong quán trà, nhưng bởi vì ngồi gần bên cửa sổ nên thỉnh thoảng sẽ có gió lạnh thổi vào. Hiện tại thân thể thực nhược Viên Tri Mạch không dám coi thường.
Dung Duyệt ngồi bên cạnh ghé người vào lan can, vui vẻ phấn chấn nhìn xuống đường. Cũng không biết hắn đang xem cái gì, cười ngô nghê như là trẻ con.
Hôm nay Dung Duyệt quấn lấy Viên Tri Mạch, kéo người ra ngoài xem hội đèn lồng. Tính tình huynh đệ Dung gia thực giống nhau, đều là người phiền toái.
Đã nhiều ngày Dung Tầm không có xuất hiện, Dung Duyệt lại như hồ dán không chịu buông. Đứa nhỏ này công phu rất tốt lại linh hoạt, là người rảnh rỗi nên cả ngày lẫn đêm giống cái đuôi theo bên cạnh Viên Tri Mạch. Ngẫu nhiên sẽ làm ầm ĩ chọc Viên Tri Mạch nói chuyện. Tình tình Dung Duyệt đơn thuần lại rộng rãi, hắn lại tỏ ra thân thiết thật lòng, Viên Tri Mạch muốn đuổi hắn cũng cảm thấy chính mình đuối lý.
“Hạt dẻ.”
Một giọng nói ở bên cạnh vang lên, Viên Tri Mạch quay đầu nhìn lại, quả thực thấy Trưởng Tôn Yến đứng ở phía sau, trong tay còn cầm theo hai cái túi giấy nho nhỏ. Híp híp mắt, Viên Tri Mạch không khách khí đưa tay tiếp nhận một túi.
Biện pháp của Dung Duyệt thật hữu hiệu, tuy rằng đôi mắt còn chưa có khôi phục như cũ, nhưng đại khái đã khôi phục năm phần, miễn cưỡng cũng thấy được hình dáng, so sánh với trước kia đã rất tốt rồi.
Hạt dẻ mới rang, vừa mở túi giấy ra mùi thơm đã ập vào mặt, ngửi thôi đã khiến cho người ta cảm thấy thèm. Bốc vỏ một hạt cho vào miệng, vị ngọt bùi làm tâm tình Viên Tri Mạch đột nhiên tốt lên không ít, cười cười nhìn về phía Trưởng Tôn Yến.
“Ngươi ở chỗ này làm cái gì? Sao không ở nhà đón ngày mồng tám tháng chạp?”
“Bọn họ đều bận.”
Trưởng Tôn Yến rất ít lời mà ý nhiều, ôm túi hạt dẻ khác ngồi xuống đối diện.
“Cha ta hai ngày nay cũng không thấy bóng dáng, cũng không biết bận cái gì.”
Tay Trưởng Tôn Yến lột vỏ những hạt dẻ, mắt nhìn miệng Viên Tri Mạch nhai hạt dẻ, không lên tiếng mà đem hạt dẻ đã bỏ sạch vỏ đẩy qua.
Viên Tri Mạch cười tủm tỉm nhặt hạt dẻ ăn.
“Bọn họ bận rộn cũng tốt, rảnh rỗi tất cả lực chú ý sẽ tập trung trên người ta. Ta còn chưa biết nên làm cái gì bây giờ.”
Vừa nói, vừa híp mắt nhìn đường phố rực rỡ dưới lầu. Tuy còn chưa tính nhìn quá tốt, chỉ cảm thấy sự hoành tráng.
Ngày mồng tám tháng chạp ở Đại Ung có tập tục tổ chức hội đèn lồng, vừa lúc gần Tết Nguyên Đán nên đèn có đủ loại kiểu dáng và màu sắc. Trên đường đám đông bắt đầu khởi động, giọng cò kè mặc cả, tiếng cười nói, hết đợt này đến đợt khác, tiếng pháo nổ làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Rất là quen thuộc.
Dung Duyệt vui sương đã kêu lên.
“Đại ca!”
Viên Tri Mạch ngẩn ra. Người nọ quả thực dừng bước, hình như hướng bên này đi tới. Viên Tri Mạch nhìn Dung Duyệt, nhất thời có chút dở khóc dở cười, trách không được đứa nhỏ này hôm nay lại muốn ra chỗ này.
Trưởng Tôn Yến nhíu mày.
“Chúng ta đi thôi.”
“Tránh được nhất thời trốn không được một đời, không cần thiết.”
Viên Tri Mạch lắc đầu.
Cũng không biết nên làm sao với đứa nhỏ này. Dung Duyệt hưng phấn xông tới, mở miệng nói trước.
“Ồ, rất có duyên.”
“Là rất có duyên sao?”
Dung Duyệt nói không ngượng miệng chút nào, còn chuẩn bị ghế bên cạnh Viên Tri Mạch.
Ánh mắt Trưởng Tôn Yến lạnh lùng quét tới, ánh mắt như muốn giết người.
Dung Duyệt nhìn quần áo mới của mình, đắn đo suy nghĩ đánh nhau hay không đánh nhau đây, rồi hướng Trưởng Tôn Yến giả thành cái mặt quỷ, ngoan ngoãn ngồi bên trái Viên Tri Mạch.
“Hiểu Đường ca, ta đây có lòng tốt. Đại ca gần đây đào hoa rất vượng, vạn nhất nếu như bị người khác đoạt đi rồi Hiểu Đường ca phải làm sao đây?”
Nói xong còn bày ra một thái độ công thần.
Viên Tri Mạch dở khóc dở cười, nhất thời không lời gì để nói, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Ta giúp ngươi gọi điểm tâm ngươi thích nhất……”
Lời còn chưa dứt, Trưởng Tôn Yến cùng Dung Tuyển đột nhiên đồng thời nhảy lên. Viên Tri Mạch chỉ cảm thấy bóng người thoáng qua, đã không còn người, phía sau lại truyền đến một tiếng gầm.
“Ngươi dám huỷ hoại roi của ta, hôm nay ta không tha cho ngươi!”
Viên Tri Mạch hoảng sợ quay đầu lại. Trưởng Tôn Yến đã cùng một cô nương đủ mọi màu sắc đấu với nhau. Vừa rồi quán trà còn an tĩnh lập tức thành hỗn loạn, ghế dựa cùng bàn bay tán loạn, bát đũa cùng ly chén rơi loảng xoảng. Một bóng người đen như mực, một bóng người sặc sỡ. Nếu không phải ra tay lấy mạng nhau thì nhìn thật đúng là rất đẹp.
Mọi người đã sớm bị kinh hãi dồn vào trong một góc tìm an toàn. Một đám bị hù khiến mồ hôi đầy đầu, chỉ hận sao hai vị sát thần kia không tránh ra khỏi cửa thang lầu, để cho bọn họ muốn chạy trốn cũng không được.
Viên Tri Mạch bị đám người đẩy đẩy, chân lảo đảo một cái, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay đúng lúc túm chặt. Còn chưa kịp nói cảm tạ, đã bị người kia ôm đến chỗ không người để ý, hung hăng, thậm chí có chút ngang ngược hôn. Mùi hương quen thuộc ập vào mặt, miệng bị công thành chiếm đất không kiêng nể gì.
Viên Tri Mạch bị Dung Tầm tấn công mãnh liệt, hơi thở quen thuộc giống như thuốc nghiện, ý thức không tự chủ được chậm rãi mơ hồ, thân thể cứng đờ chậm rãi mềm nhũn. Nếu không phải Dung Tầm chống đỡ, có khả năng đã ngã xuống.
Dung Tầm một bên hôn một bên đưa tay tiến vào vạt áo. Bàn tay lạnh lẽo dù cách áo lót vẫn thấy lạnh, Viên Tri Mạch rùng mình. Trong cổ họng phát ra một tiếng khó khăn, nước bọt trong suốt rơi xuống dưới. Áo lót thuần trắng lập tức bị thấm nước tạo nên ấn ký trong suốt, thoạt nhìn phá lệ dâm mỹ.
Ánh mắt Dung Tầm thâm trầm, đầu lưỡi dọc theo cổ liếm hôn xuống dưới. Hôn qua xương quai xanh, cuối cùng rơi xuống trên áo lót hơi mỏng, cách áo lót cắn nơi nào đó, nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi lại đảo liếm quanh một vòng. Thân thể thiếu niên vốn mềm mại sắp ngã xuống, bỗng chốc co rút, theo bản năng bấu véo bả vai Dung Tầm, thấp giọng hô lên.
Viên Tri Mạch cảm thấy mình như bị đặt trong nước nóng, ý thức khi thì thanh tỉnh khi thì mơ hồ, chỉ cảm thấy một trận pháo hoa nổ vang rồi tỏa sáng trên bầu trời, ở trước mắt đủ mọi màu sắc.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Dung Tầm lần thứ hai cúi xuống, cách áo lót liếm cắn nơi nào đó, thực mau áo lót liền ướt một mảnh lớn, lờ mờ lộ ra một điểm đỏ thắm. Cảnh đẹp làm mắt phượng càng thêm thâm sâu, toàn thân nóng lên như muốn nổ tung, hận không thể liền đem nuốt người vào bụng.
Chỉ là, hiện tại không phải thời điểm.
Hắn vốn dĩ chỉ là muốn trừng phạt người này một chút, phạt làm sao cuối cùng chịu khổ vẫn chỉ là hắn. Vẫn không thể thật sự đem người này tử hình ngay tại chỗ, nếu làm vậy Tiểu Mạch Nhi sẽ hận chết hắn.
“ Rầm ”
“ Rắc ”
Hai cái bàn va vào nhau giữa không trung.
Viên Tri Mạch có chút mơ màng đột nhiên thanh tỉnh, nhìn chung quanh bốn phía. Sau một lúc lâu mới nhớ tới đây là quán trà, bọn họ đang ở chỗ ẩn núp, phía trước là đám người chen chúc. Tất cả mọi người đều chú ý hai bóng người đang đánh nhau, trong lúc nhất thời không có ai chú ý tới nơi này.
Nhưng mà ở nơi nhiều người như vậy, hắn lại dám……
Vừa thẹn, quẫn bách, lại bực tức, các loại cảm xúc đan chéo vào nhau, Viên Tri Mạch lập tức liều mạng đẩy Dung Tầm. Nhưng người nọ cánh tay cứng rắn, không khác con kiến đẩy xe.
“Dung Tầm!”
Dung Tầm kỳ thật không nghĩ buông ra, nhưng vừa thấy người trong lòng ngực sắc mặt trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước, biểu tình sợ hãi cùng tức giận, cổ và vành tai đỏ bừng, nhìn đáng thương như con thú nhỏ gặp chuyện chấn kinh quá độ. Nhất thời tâm hắn mềm nhũn, nhỏ giọng nói.
“Được, được, được, là ta không tốt, ta sai rồi được chưa? Phải đem quần áo chỉnh lại một chút? Như vậy đi ra ngoài tất cả mọi người sẽ biết.”
Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện vạt áo bị xốc hơn phân nửa, gương mặt trắng bệch bắt đầu phiếm hồng, tức giận trừng mắt nhìn mắt Dung Tầm, rồi quay người đưa lưng về phía hắn sửa sang lại quần áo.
Thật vất vả sửa sang lại cho tốt, mới muốn đi ra ngoài lại bị Dung Tầm giữ chặt.
Viên Tri Mạch cho rằng Dung Tầm lại muốn làm gì nữa, sắc mặt lập tức lại thay đổi, mắt trừng to, lộ vẻ cảnh giác.
Dung Tầm bật cười.
“Sợ cái gì, ta còn có thể ăn ngươi sao? Tóc rối.”
Viên Tri Mạch ngẩn ra, còn chưa có phản ứng, ngọc trâm đã bị Dung Tầm gỡ xuống. Ngón tay mềm nhẹ lướt qua da đầu, mang theo ý vị khó tả. Động tác thuần thục ôn nhu, như đã làm qua hàng ngàn hàng vạn lần.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chậm rãi chiếu vào, quét một góc không người chú ý, một chút mờ ảo, tia sáng nghiêng nghiêng, bốn phía đều đột nhiên an tĩnh, thời gian như đình trệ.
Viên Tri Mạch ngơ ngẩn cảm thụ ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da đầu. Đột nhiên có chút hoảng hốt, nhớ tới đời trước Dung Tầm cũng thích vấn tóc cho mình, không cần dùng lược, ngón tay chậm rãi vuốt từng lọn tóc nhỏ. Động tác của hắn chậm rãi, bỏ thời gian chăm chút.
Viên Tri Mạch còn nhớ rõ năm đó, Dung Tầm mỗi lần vấn tóc đều làm đau da đầu mình. Ước chừng hơn nửa năm, hắn mới luyện được tay nghề tốt. Hắn còn cùng Vương bà bà trao đổi kinh nghiệm, tìm ra được cách vấn tóc yêu thích nhất. Hắn thường nói như vậy sẽ có vẻ trong sáng.
Qua một lúc, thái dương đột nhiên bị chạm vào. Viên Tri Mạch cứng đờ.
Dung Tầm vừa ý cười nói.
“Xong, như vậy quả thực trong sáng.”
Viên Tri Mạch khiếp sợ quay đầu lại, ánh mắt tất cả đều là khó tin.
Tác giả :
Mạc Chu