Viên Mãn
Chương 5: Xúc xích của trẻ con
Ngữ Hinh giúp con lấy kem đánh răng xong thì vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho ba người. Cả đêm qua cô không ngủ, nằm suy nghĩ cả đêm, cô vẫn cảm thấy phải nói rõ với anh thì tốt hơn, không sao, cô chỉ không nói được mà thôi, không sao hết.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lí kĩ càng, thế nhưng vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ, nhìn thấy bố của con mình nằm ngủ trên ghế sô pha, không hiểu sao tâm tình cô lại rất vui, nhưng cô lại nghĩ, cô biết làm sao bây giờ? Cả một buổi tối anh không về nhà, chẳng phải vợ của anh cũng rất lo lắng sao!
Lương Ngữ Hinh vẫn cảm thấy, về sau hai người không gặp lại nhau nữa thì tốt hơn, nếu đặt cô vào vị trí của vợ Lục Hạo, thì có khác gì cô là một kẻ đi quyến rũ chồng người khác, đâu khác gì một ả hồ ly tinh đâu.
Như thế thì không được, cô là mẹ của Hạo Tử, cô phải là một người mẹ thật tốt, không thể làm những chuyện như thế kia được.
Lục Hạo đang mơ mơ ngủ thì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh tiếp tục xoay người giả bộ ngủ vùi, chờ cô ấy làm xong bữa sáng thể nào chả lịch sự mời anh ở lại dùng bữa với cô?!
Trong lòng âm thầm tính toán xong xuôi, Lục Hạo nói với bản thân kiên quyết không được trở về khách sạn ăn bữa sáng miễn phí, đột nhiên trên mắt anh có gì đó ướt ướt mềm mềm y như có một con cún con đang vươn lưỡi ra liếm mắt anh vậy.
Anh mở khẽ một mắt, thấy củ cải nhỏ có đôi mắt đen nhánh dựa đầu bên vai anh, mỉm cười nhìn anh.
" Cháu đang làm gì vậy?"
" Hạo Tử đang hôn chú!" Giọng nói của trẻ cậu nhóc lúc sáng sớm vẫn còn mang theo chút rầu rĩ lúc mới thức dậy…
" Hả?" Lục Hạo chưa thể thích ứng được với tư duy của củ cải nhỏ này.
" Hạo Tử hôn chú là chú có thể thức dậy được rồi." Trong mắt bạn nhỏ Hạo Từ, sáng sớm khi cậu nhóc rời giường đều phải có mẹ hôn lên mắt mới được, cho nên cậu nhóc liền hôn mắt Lục Hạo, muốn Lục Hạo thức dậy.
Lục Hạo ngồi trên ghế sô pha, nhìn củ cải nhỏ đang cười hì hì, đưa tay nhéo mặt cậu nhóc, anh hỏi: "Cháu tên Hạo Tử à?"
Bạn nhỏ Hạo Tử gật gật đầu, đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn Lục Hạo từ trên xuống dưới, thấy cúc tay áo Lục Hạo rất đẹp , cậu nhóc bèn cẩn thận vươn tay đến sờ thử.
Bàn tay trẻ con rất mềm, cảm giác êm ái lướt nhẹ trên mu bàn tay Lục Hạo, khiến anh cảm thấy như có một dòng điện truyền từ lòng bàn chân lên tới não.
Lục Hạo thanh thanh cổ họng, nghiêm túc nói: " Tên của cháu thật khó nghe quá đi."
Thật ra anh cũng chỉ muốn giỡn với thằng bé một chút, ai ngờ bạn nhỏ Hạo Tử lại tưởng thật, cậu nhóc đứng phắt dậy, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, vẻ mặt bất mãn với lời đánh giá của ông chú này.
" Hạo Tử là biệt danh mẹ đặt cho cháu, không cho chú không thích!!!"
" Ồ, thế sao, thế tên thật của cháu là gì?"
Có trời mới biết, Lục Hạo, hắn là Lục Hào à nha, thế mà lại nghiêm túc thảo luận tên thật với chả biệt danh với củ cải nhỏ này!! Hơn nữa Lục Hạo lại còn cảm thấy hay ho, trêu củ cải nhỏ này tức giận vô cùng thích thú.
" Cháu." Hạo Tử hít sâu một hơi, xả hết tức giận ra ngoài, lúc đang muốn nói ra tên thật của mình, thì Lương Ngữ Hinh đã xuất hiện, bàn tay vỗ nhẹ đầu Hạo Tử, chỉ tay về phía bàn ăn, ý là: có thể ăn sáng được rồi đó!
Hạo Tử bị nghẹn lời, hít thở không thông, cậu nhóc đi về phía bàn ăn theo ý của mẹ, cái bụng nhỏ cứ nhấp nhô, sau khi nhìn thấy trên bàn ăn có món xúc xích mình thích ăn liền vỗ tay, cũng chẳng để ý gì đến đến vấn đề tên thật tên giả nữa, léo nhéo gọi mẹ: " Mẹ ơi! Hạo Tử đói bụng quá à!"
Ở nhà trẻ của con, Ngữ Hinh đã gặp biết bao nhiêu đứa nhóc không thích ăn cơm, giống như cả ngày không ăn gì cũng chẳng biết đói vậy, cha mẹ cô giáo phải chạy theo kè kè, dỗ dành chỉ vì để con có thể ăn được một miếng nhỏ.
Về điểm này Hạo Tử con cô thì sẽ không như vậy, cho dù là lúc nào thì cũng ăn cơm rất ngoan, khi thằng bé ba tuổi, mỗi khi cô muốn đút nó ăn cơm, thì nó lại phẩy phẩy bàn tay nhỏ nói: " Mẹ mẹ, để con tự ăn.đừng đút!"
Tuy rằng bên cạnh chén lúc nào cũng vương vãi đầy cơm, thế nhưng Ngữ Hinh vẫn rất vui mừng, con mình có thể ăn là tốt rồi, trẻ con ăn được thì sẽ rất khỏe mạnh, đây là điều mà mỗi bà mẹ đều muốn nhìn thấy.
Lục Hạo đứng dậy, nhìn quần áo trên người nhăn nhúm trên người, rồi với tay lấy mắt kính, đi vào bàn ăn.
Ngữ Hinh đảo mắt nhìn qua, thấy anh liền cười, nụ cười vô thức lướt qua mắt Lục Hạo.
Nhếch nhác quá! Anh lẩm bẩm thầm trong lòng.
**********************************
Bữa cơm sáng rất đơn giản, chỉ là cháo trắng ăn cùng với trứng gà chiên, còn có một chén nhỏ xúc xích cùng một dĩa rau cải muối.
Hạo Tử không tính toán với Lục Hạo chê tên bé không hay ban nãy nữa, vỗ nhẹ cái ghế bên cạnh cậu nhóc: " Chú ơi! Ăn cơm đi ạ!"
Ngữ Hinh thực sự cảm thấy rất thần kì, thằng bé nhà cô sao có thể thân mật với người rõ ràng không quen thuộc như vậy chứ?
Lục Hạo ngồi xuống, bởi vì trên bàn có ba bát nên đương nhiên có một bát của anh.
Lục Hạo cảm thấy, anh đây thật là thông minh đó nha!
Sau đó, một cái muỗng nhỏ xúc vài miếng xúc xích bỏ vào trong bát anh, Hạo Tử nói: " Chú ơi, cái này ngon lắm nhá!"
Trong lòng lại Ngữ Hinh bối rối, có trời mới biết đó là thứ Hạo Tử thích ăn nhất.
Thái dương Lục Hạo giật giật, nhíu mày hỏi: " Đây là cái gì?!!"
Hạo Tử đương nhiên biết câu hỏi trong lòng ông chú này, bèn giải thích cặn kẽ: " Chú à, đây là xúc xích , chỉ có trẻ con mới ăn thôi, ngon lắm, Hạo Tử với chú cùng ăn nhé."
Lục Hạo cảm thấy lạ, anh chưa từng thân thiết với trẻ con độ tuổi này, không biết có phải đứa bé nào cũng nhiệt tình như cậu nhóc này không, hay là cậu nhóc này đối xử với chú nào tới nhà cũng thân thiết như thế này sao?
Ý nghĩ này khiến trong lòng Lục Hạo ê ẩm.
Động đũa hay không động đũa đây?
Hạo Tử đầy mong chờ nhìn Lục Hạo, hi vọng chú đeo mắt kính này cũng thích xúc xích như cậu nhóc.
Buổi sáng mùa thu trời hơi lạnh, nhưng mặt trời đã mọc từ sớm, cả ngày sẽ đầy nắng và gió.
Ánh mặt trời chiếu vào gian phòng nhỏ, có một chiếc bàn ăn vào mỗi buổi sáng sớm đề có bữa sáng nóng hổi, còn có một cậu nhóc sẽ đem phần đồ ăn mà bé thích nhất chia cho bạn ăn cùng.
**************************************
Lục Hạo gắp một miếng xúc xích cho vào miệng, đồ ăn của con nít đúng là món nào cũng ngòn ngọt, chiên lên thơm phức, quả thực là rất ngon!
Hạo Tử thấy chú thích thì rất vui, giống như như tìm được đồng bọn vậy, cậu nhóc cũng xúc từng muỗng cháo lên ăn, một bàn tay còn cầm bánh trứng gà mà Lương Ngữ Hinh cuộn cho cậu nhóc.
Lương Ngữ Hinh cố gắng bình tĩnh ngồi xuống, sáu năm rồi, lần đầu tiên cả nhà bọn họ ngồi ăn với nhau, tuy không biết đến sau này sau khi Hạo Tử lớn lên có nhớ ngày hôm nay hay không, nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi.
Ăn cơm xong, Ngữ Hinh lấy thuốc cảm và thuốc hạ sốt giống ngày hôm qua đặt lên bàn, rồi giúp Hạo Tử chuẩn bị cặp sách. Hạo Tử thấy trên bàn có thuốc, đôi chân nhỏ nhắn lao nhanh về phía mẹ, nhào vào trong lòng mẹ: " Mẹ, cho chú kẹo đi mà!!"
Thái dương Lục Hạo lại bắt đầu giật giật, củ cải nhỏ này có phải quá thân thiết với anh đây hay không?
Ngữ Hinh cũng không biết làm thế nào, con à, con có thể kín đáo chút không? Con mà như vậy chúng ta sẽ bị phát hiện ra rất nhanh đó!!
Nhưng Hạo Tử tuyệt đối là một anh bạn nhỏ có lòng yêu thương người, cậu nhóc biết uống thuốc rất khó chịu, bèn đòi mẹ nhất định phải cho chú ăn kẹo, tuy rằng cậu nhóc biết kẹo nằm trong tận ngăn trong cùng của tủ lạnh, nhưng mà do quá lùn, nên không thể lấy được, cần phải có sự giúp đỡ của mẹ.
Lục Hạo cảm thấy bản thân rất mất mặt, anh đây uống viên thuốc cũng cần củ cải nhỏ bận tâm sao??! Anh đây không cần ăn kẹo cũng có thể uống thuốc!!
Anh muốn tạo dựng hình tượng hình tượng trước mặt bạn nhỏ Hạo Tử, điều này cũng giống như chính phủ muốn tạo dựng hình ảnh tốt đẹp trước mặt người dân vậy đó, Lục Hạo ngửa cổ nuốt xuống toàn bộ nước và thuốc.
Sau khi uống xong, nhìn củ cải nhỏ tỏ ý rằng, thế nào, chú đây một phát uống hết thuốc luôn, Hạo Tử có ngưỡng mộ không?!
Hạo Tử chớp mắt mắt, hoàn toàn không hề tiếp nhận biểu hiện khoe mẽ của Lục Hạo, vẫn vội vàng đòi mẹ đi lấy kẹo, trong trái tim bé nhỏ của cậu nhóc, uống một viên thuốc đã đắng lắm rồi, vừa rồi chú uống tới ba viên thuốc, nhất định là rất đắng!
Ngữ Hinh không còn cách nào khác, đành đeo cặp cho con, rồi nắm tay cậu nhóc tới tủ lạnh, lấy ra một que kẹo.
Hạo Tử còn tận tình giúp chú bóc giấy bọc kẹo ra, cậu nhóc lùn trên bả vai bé xíu còn đang đeo cặp mặc bộ đồng phục nhà trẻ, ngẩng đầu hào phóng nói: " Chú ăn kẹo đi!"
Ngữ Hinh nhìn vẻ mặt Lục Hạo mà bật cười.
Lục Hạo cảm thấy vì nụ cười này, như thế nào anh cũng phải nhận lấy cây kẹo trong tay củ cải nhỏ.
Hạo Tử rất vui nhìn chú ngậm kẹo mút, tiếp tục nói: " Chú phải cảm ơn!!"
Lục Hạo đơ luôn tại chỗ, cảm thấy cậu nhóc này sao mà lắm chuyện thế!! Thế nhưng không có cách nào không nhìn đến ánh mắt của củ cải nhỏ được.
" Cám ơn cháu nhé."
Hạo Tử rất vui, vỗ tay quay đầu nói với Lương Ngữ Hinh: " Mẹ, Hạo Tử làm việc tốt, có thể ăn kẹo không ạ?!!!"
Thì ra...là thế…
Lục Hạo cảm thấy, dù sao tên nhóc béo không giỏi ăn nói nhà Tông Chính Hạo Thần vẫn còn dễ thương hơn cái củ cải này!!
Lương Ngữ Hinh cũng đưa cho Hạo Tử một que bởi vì thực sự cậu nhóc cũng biết quan tâm tới người khác.
Thật ra trong kế hoạch của Lương Ngữ Hinh, định là bảo Lục Hạo đợi một chút, nhà trẻ ở gần đây, sau khi cô đưa Hạo Tử đi nhà trẻ xong thì ngoại trừ giải thích với Lục Hạo vì sao cô không nói chuyện cùng anh, còn nói với Lục Hạo lần này chỉ là trùng hợp gặp gỡ, sau này không cần phí sức liên lạc nữa, tất cả cũng không thể nói lại nữa, nhưng chuyện luôn vượt ra khỏi dự liệu của con người, bởi vì lúc Hạo Tử ra khỏi cửa đã rất lễ phép nói với Lục Hạo: “Chú ơi, tên thật của Hạo Tử là Lục Hạo ạ! Tên này mới hay!”
Ngữ Hinh cảm thấy choáng váng, bây giờ đưa tay che miệng con cũng đã quá muộn rồi.
Trong đầu Lục Hạo xẹt qua rất nhiều chuyện, tuy rằng đang rất bất ngờ, nhưng anh cố gắng bình tĩnh, đi tới trước mặt Hạo Tử, ngồi xuống nhìn vào mắt cậu nhóc nói: " Tên của chú cũng là Lục Hạo, tên của con, chú rất thích!"
***************************************
Tác giả có lời muốn nói:
Có người sẽ cảm thấy tại sao Lục Hạo lại ngốc nghếch không có phát hiện ra việc Ngữ Hinh không thể nói chuyện , ha ha, tôi viết ra số trang dài như vậy, thật ra hai người chỉ ở cùng một chỗ với nhau không quá 24 tiếng đồng hồ thôi, hơn nữa, chủ yếu là có liên quan đến tính cách của Lương Ngữ Hinh, chuyện này phía sau sẽ nhắc đến.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lí kĩ càng, thế nhưng vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ, nhìn thấy bố của con mình nằm ngủ trên ghế sô pha, không hiểu sao tâm tình cô lại rất vui, nhưng cô lại nghĩ, cô biết làm sao bây giờ? Cả một buổi tối anh không về nhà, chẳng phải vợ của anh cũng rất lo lắng sao!
Lương Ngữ Hinh vẫn cảm thấy, về sau hai người không gặp lại nhau nữa thì tốt hơn, nếu đặt cô vào vị trí của vợ Lục Hạo, thì có khác gì cô là một kẻ đi quyến rũ chồng người khác, đâu khác gì một ả hồ ly tinh đâu.
Như thế thì không được, cô là mẹ của Hạo Tử, cô phải là một người mẹ thật tốt, không thể làm những chuyện như thế kia được.
Lục Hạo đang mơ mơ ngủ thì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh tiếp tục xoay người giả bộ ngủ vùi, chờ cô ấy làm xong bữa sáng thể nào chả lịch sự mời anh ở lại dùng bữa với cô?!
Trong lòng âm thầm tính toán xong xuôi, Lục Hạo nói với bản thân kiên quyết không được trở về khách sạn ăn bữa sáng miễn phí, đột nhiên trên mắt anh có gì đó ướt ướt mềm mềm y như có một con cún con đang vươn lưỡi ra liếm mắt anh vậy.
Anh mở khẽ một mắt, thấy củ cải nhỏ có đôi mắt đen nhánh dựa đầu bên vai anh, mỉm cười nhìn anh.
" Cháu đang làm gì vậy?"
" Hạo Tử đang hôn chú!" Giọng nói của trẻ cậu nhóc lúc sáng sớm vẫn còn mang theo chút rầu rĩ lúc mới thức dậy…
" Hả?" Lục Hạo chưa thể thích ứng được với tư duy của củ cải nhỏ này.
" Hạo Tử hôn chú là chú có thể thức dậy được rồi." Trong mắt bạn nhỏ Hạo Từ, sáng sớm khi cậu nhóc rời giường đều phải có mẹ hôn lên mắt mới được, cho nên cậu nhóc liền hôn mắt Lục Hạo, muốn Lục Hạo thức dậy.
Lục Hạo ngồi trên ghế sô pha, nhìn củ cải nhỏ đang cười hì hì, đưa tay nhéo mặt cậu nhóc, anh hỏi: "Cháu tên Hạo Tử à?"
Bạn nhỏ Hạo Tử gật gật đầu, đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn Lục Hạo từ trên xuống dưới, thấy cúc tay áo Lục Hạo rất đẹp , cậu nhóc bèn cẩn thận vươn tay đến sờ thử.
Bàn tay trẻ con rất mềm, cảm giác êm ái lướt nhẹ trên mu bàn tay Lục Hạo, khiến anh cảm thấy như có một dòng điện truyền từ lòng bàn chân lên tới não.
Lục Hạo thanh thanh cổ họng, nghiêm túc nói: " Tên của cháu thật khó nghe quá đi."
Thật ra anh cũng chỉ muốn giỡn với thằng bé một chút, ai ngờ bạn nhỏ Hạo Tử lại tưởng thật, cậu nhóc đứng phắt dậy, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, vẻ mặt bất mãn với lời đánh giá của ông chú này.
" Hạo Tử là biệt danh mẹ đặt cho cháu, không cho chú không thích!!!"
" Ồ, thế sao, thế tên thật của cháu là gì?"
Có trời mới biết, Lục Hạo, hắn là Lục Hào à nha, thế mà lại nghiêm túc thảo luận tên thật với chả biệt danh với củ cải nhỏ này!! Hơn nữa Lục Hạo lại còn cảm thấy hay ho, trêu củ cải nhỏ này tức giận vô cùng thích thú.
" Cháu." Hạo Tử hít sâu một hơi, xả hết tức giận ra ngoài, lúc đang muốn nói ra tên thật của mình, thì Lương Ngữ Hinh đã xuất hiện, bàn tay vỗ nhẹ đầu Hạo Tử, chỉ tay về phía bàn ăn, ý là: có thể ăn sáng được rồi đó!
Hạo Tử bị nghẹn lời, hít thở không thông, cậu nhóc đi về phía bàn ăn theo ý của mẹ, cái bụng nhỏ cứ nhấp nhô, sau khi nhìn thấy trên bàn ăn có món xúc xích mình thích ăn liền vỗ tay, cũng chẳng để ý gì đến đến vấn đề tên thật tên giả nữa, léo nhéo gọi mẹ: " Mẹ ơi! Hạo Tử đói bụng quá à!"
Ở nhà trẻ của con, Ngữ Hinh đã gặp biết bao nhiêu đứa nhóc không thích ăn cơm, giống như cả ngày không ăn gì cũng chẳng biết đói vậy, cha mẹ cô giáo phải chạy theo kè kè, dỗ dành chỉ vì để con có thể ăn được một miếng nhỏ.
Về điểm này Hạo Tử con cô thì sẽ không như vậy, cho dù là lúc nào thì cũng ăn cơm rất ngoan, khi thằng bé ba tuổi, mỗi khi cô muốn đút nó ăn cơm, thì nó lại phẩy phẩy bàn tay nhỏ nói: " Mẹ mẹ, để con tự ăn.đừng đút!"
Tuy rằng bên cạnh chén lúc nào cũng vương vãi đầy cơm, thế nhưng Ngữ Hinh vẫn rất vui mừng, con mình có thể ăn là tốt rồi, trẻ con ăn được thì sẽ rất khỏe mạnh, đây là điều mà mỗi bà mẹ đều muốn nhìn thấy.
Lục Hạo đứng dậy, nhìn quần áo trên người nhăn nhúm trên người, rồi với tay lấy mắt kính, đi vào bàn ăn.
Ngữ Hinh đảo mắt nhìn qua, thấy anh liền cười, nụ cười vô thức lướt qua mắt Lục Hạo.
Nhếch nhác quá! Anh lẩm bẩm thầm trong lòng.
**********************************
Bữa cơm sáng rất đơn giản, chỉ là cháo trắng ăn cùng với trứng gà chiên, còn có một chén nhỏ xúc xích cùng một dĩa rau cải muối.
Hạo Tử không tính toán với Lục Hạo chê tên bé không hay ban nãy nữa, vỗ nhẹ cái ghế bên cạnh cậu nhóc: " Chú ơi! Ăn cơm đi ạ!"
Ngữ Hinh thực sự cảm thấy rất thần kì, thằng bé nhà cô sao có thể thân mật với người rõ ràng không quen thuộc như vậy chứ?
Lục Hạo ngồi xuống, bởi vì trên bàn có ba bát nên đương nhiên có một bát của anh.
Lục Hạo cảm thấy, anh đây thật là thông minh đó nha!
Sau đó, một cái muỗng nhỏ xúc vài miếng xúc xích bỏ vào trong bát anh, Hạo Tử nói: " Chú ơi, cái này ngon lắm nhá!"
Trong lòng lại Ngữ Hinh bối rối, có trời mới biết đó là thứ Hạo Tử thích ăn nhất.
Thái dương Lục Hạo giật giật, nhíu mày hỏi: " Đây là cái gì?!!"
Hạo Tử đương nhiên biết câu hỏi trong lòng ông chú này, bèn giải thích cặn kẽ: " Chú à, đây là xúc xích , chỉ có trẻ con mới ăn thôi, ngon lắm, Hạo Tử với chú cùng ăn nhé."
Lục Hạo cảm thấy lạ, anh chưa từng thân thiết với trẻ con độ tuổi này, không biết có phải đứa bé nào cũng nhiệt tình như cậu nhóc này không, hay là cậu nhóc này đối xử với chú nào tới nhà cũng thân thiết như thế này sao?
Ý nghĩ này khiến trong lòng Lục Hạo ê ẩm.
Động đũa hay không động đũa đây?
Hạo Tử đầy mong chờ nhìn Lục Hạo, hi vọng chú đeo mắt kính này cũng thích xúc xích như cậu nhóc.
Buổi sáng mùa thu trời hơi lạnh, nhưng mặt trời đã mọc từ sớm, cả ngày sẽ đầy nắng và gió.
Ánh mặt trời chiếu vào gian phòng nhỏ, có một chiếc bàn ăn vào mỗi buổi sáng sớm đề có bữa sáng nóng hổi, còn có một cậu nhóc sẽ đem phần đồ ăn mà bé thích nhất chia cho bạn ăn cùng.
**************************************
Lục Hạo gắp một miếng xúc xích cho vào miệng, đồ ăn của con nít đúng là món nào cũng ngòn ngọt, chiên lên thơm phức, quả thực là rất ngon!
Hạo Tử thấy chú thích thì rất vui, giống như như tìm được đồng bọn vậy, cậu nhóc cũng xúc từng muỗng cháo lên ăn, một bàn tay còn cầm bánh trứng gà mà Lương Ngữ Hinh cuộn cho cậu nhóc.
Lương Ngữ Hinh cố gắng bình tĩnh ngồi xuống, sáu năm rồi, lần đầu tiên cả nhà bọn họ ngồi ăn với nhau, tuy không biết đến sau này sau khi Hạo Tử lớn lên có nhớ ngày hôm nay hay không, nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi.
Ăn cơm xong, Ngữ Hinh lấy thuốc cảm và thuốc hạ sốt giống ngày hôm qua đặt lên bàn, rồi giúp Hạo Tử chuẩn bị cặp sách. Hạo Tử thấy trên bàn có thuốc, đôi chân nhỏ nhắn lao nhanh về phía mẹ, nhào vào trong lòng mẹ: " Mẹ, cho chú kẹo đi mà!!"
Thái dương Lục Hạo lại bắt đầu giật giật, củ cải nhỏ này có phải quá thân thiết với anh đây hay không?
Ngữ Hinh cũng không biết làm thế nào, con à, con có thể kín đáo chút không? Con mà như vậy chúng ta sẽ bị phát hiện ra rất nhanh đó!!
Nhưng Hạo Tử tuyệt đối là một anh bạn nhỏ có lòng yêu thương người, cậu nhóc biết uống thuốc rất khó chịu, bèn đòi mẹ nhất định phải cho chú ăn kẹo, tuy rằng cậu nhóc biết kẹo nằm trong tận ngăn trong cùng của tủ lạnh, nhưng mà do quá lùn, nên không thể lấy được, cần phải có sự giúp đỡ của mẹ.
Lục Hạo cảm thấy bản thân rất mất mặt, anh đây uống viên thuốc cũng cần củ cải nhỏ bận tâm sao??! Anh đây không cần ăn kẹo cũng có thể uống thuốc!!
Anh muốn tạo dựng hình tượng hình tượng trước mặt bạn nhỏ Hạo Tử, điều này cũng giống như chính phủ muốn tạo dựng hình ảnh tốt đẹp trước mặt người dân vậy đó, Lục Hạo ngửa cổ nuốt xuống toàn bộ nước và thuốc.
Sau khi uống xong, nhìn củ cải nhỏ tỏ ý rằng, thế nào, chú đây một phát uống hết thuốc luôn, Hạo Tử có ngưỡng mộ không?!
Hạo Tử chớp mắt mắt, hoàn toàn không hề tiếp nhận biểu hiện khoe mẽ của Lục Hạo, vẫn vội vàng đòi mẹ đi lấy kẹo, trong trái tim bé nhỏ của cậu nhóc, uống một viên thuốc đã đắng lắm rồi, vừa rồi chú uống tới ba viên thuốc, nhất định là rất đắng!
Ngữ Hinh không còn cách nào khác, đành đeo cặp cho con, rồi nắm tay cậu nhóc tới tủ lạnh, lấy ra một que kẹo.
Hạo Tử còn tận tình giúp chú bóc giấy bọc kẹo ra, cậu nhóc lùn trên bả vai bé xíu còn đang đeo cặp mặc bộ đồng phục nhà trẻ, ngẩng đầu hào phóng nói: " Chú ăn kẹo đi!"
Ngữ Hinh nhìn vẻ mặt Lục Hạo mà bật cười.
Lục Hạo cảm thấy vì nụ cười này, như thế nào anh cũng phải nhận lấy cây kẹo trong tay củ cải nhỏ.
Hạo Tử rất vui nhìn chú ngậm kẹo mút, tiếp tục nói: " Chú phải cảm ơn!!"
Lục Hạo đơ luôn tại chỗ, cảm thấy cậu nhóc này sao mà lắm chuyện thế!! Thế nhưng không có cách nào không nhìn đến ánh mắt của củ cải nhỏ được.
" Cám ơn cháu nhé."
Hạo Tử rất vui, vỗ tay quay đầu nói với Lương Ngữ Hinh: " Mẹ, Hạo Tử làm việc tốt, có thể ăn kẹo không ạ?!!!"
Thì ra...là thế…
Lục Hạo cảm thấy, dù sao tên nhóc béo không giỏi ăn nói nhà Tông Chính Hạo Thần vẫn còn dễ thương hơn cái củ cải này!!
Lương Ngữ Hinh cũng đưa cho Hạo Tử một que bởi vì thực sự cậu nhóc cũng biết quan tâm tới người khác.
Thật ra trong kế hoạch của Lương Ngữ Hinh, định là bảo Lục Hạo đợi một chút, nhà trẻ ở gần đây, sau khi cô đưa Hạo Tử đi nhà trẻ xong thì ngoại trừ giải thích với Lục Hạo vì sao cô không nói chuyện cùng anh, còn nói với Lục Hạo lần này chỉ là trùng hợp gặp gỡ, sau này không cần phí sức liên lạc nữa, tất cả cũng không thể nói lại nữa, nhưng chuyện luôn vượt ra khỏi dự liệu của con người, bởi vì lúc Hạo Tử ra khỏi cửa đã rất lễ phép nói với Lục Hạo: “Chú ơi, tên thật của Hạo Tử là Lục Hạo ạ! Tên này mới hay!”
Ngữ Hinh cảm thấy choáng váng, bây giờ đưa tay che miệng con cũng đã quá muộn rồi.
Trong đầu Lục Hạo xẹt qua rất nhiều chuyện, tuy rằng đang rất bất ngờ, nhưng anh cố gắng bình tĩnh, đi tới trước mặt Hạo Tử, ngồi xuống nhìn vào mắt cậu nhóc nói: " Tên của chú cũng là Lục Hạo, tên của con, chú rất thích!"
***************************************
Tác giả có lời muốn nói:
Có người sẽ cảm thấy tại sao Lục Hạo lại ngốc nghếch không có phát hiện ra việc Ngữ Hinh không thể nói chuyện , ha ha, tôi viết ra số trang dài như vậy, thật ra hai người chỉ ở cùng một chỗ với nhau không quá 24 tiếng đồng hồ thôi, hơn nữa, chủ yếu là có liên quan đến tính cách của Lương Ngữ Hinh, chuyện này phía sau sẽ nhắc đến.
Tác giả :
Giai Lệ Tam Thiên