Viễn Cổ Y Điện
Chương 32
Edit: Thu
Beta: Tiểu Tuyền
Ly Mang đi tới bên cạnh cô, sóng vai với cô đứng chung một chỗ.
Ở trong tiếng hô “Đuổi cô đi” vang lên liên tục, hắn bước đi về phía lều của mình.
Lúc đi ra, hắn đem cái mũ lông chim Trĩ trả lại trên tay bà lão.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, bao gồm cả Dĩ Gia và Đồ Lỗ.
Nao Nao đột nhiên giống như là phát điên mà đẩy đám người ra, lao tới, ra sức cắn ở trên tay hắn một cái. Dòng máu dọc theo môi của cô từ từ rỉ ra.
Hắn không đẩy miệng của cô ra, chỉ cau mày, giống như là dung nhẫn(*) lại cảm thông mà nhìn cô.
*Dung nhẫn: khoan dung, nhẫn nhịn.
Na Đóa đã lệ rơi đầy mặt, cô hướng về phía chỗ Mộc Thanh mà đi tới một bước, nhưng lại bị người đàn ông của cô kéo lại.
Hắn vì mình, lại tự nguyện bị tộc nhân và bộ lạc của hắn trục xuất. Thời đại này, ở nơi sức mạnh của loài người đối với tự nhiên vẫn còn cực kỳ nhỏ bé, phải có suy nghĩ cố chấp như thế nào, mới có thể khiến cho hắn làm ra hành động hy sinh không khác nào tự sát như vậy?
Mộc Thanh khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại. Trước mắt lại hiện ra một cảnh khác.
Vào lúc cô đi theo hắn rời khỏi khu quần cư, Do Do đột nhiên giãy dụa khỏi tay của Na Đóa, nhanh chóng chạy về phía cô.
Nó ôm lấy chân của Mộc Thanh, ngẩng đầu.
Mộc Thanh từ từ ngồi xổm xuống, ngang bằng với nó.
“Thái tát khách mục! Thái tát khách mục! Thái tát khách mục! …”
Do Do ôm chặt lấy cổ cô, nghẹn ngào mà một lần lại một lần lặp lại những lời này.
“Chị sẽ trở lại thăm em… nhất định sẽ trở lại…”
Cô cũng rơi lệ đầy mặt.
Lúc bọn họ rời đi, Ly Mang cầm theo túi da và cái mâu sắc bén ở trên tay của hắn, Mộc Thanh ôm theo cái gối của cô, ở bên trong là dao, băng vệ sinh, tạp dề da rắn, vòng cổ Ly Mang tặng cho cô và một bọc hạt kê mấy ngày trước được chia cho, ăn còn dư lại.
Sau khi khu quần cư ở phía sau dần dần biến mất không thấy gì nữa, Mộc Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua, vài đám khói bếp lượn lờ bay lên trong sương chiều khiến cho cô cảm thấy mấy phần bi thương. Cô ngẩng đầu nhìn bên mặt của Ly Mang ở bên cạnh một cái, cằm của hắn bị râu tóc che khuất, cô nhìn không rõ có phải là hắn nhếch môi không, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn giống như là hai người đang trên đường trở về nhà, mà không phải là vừa mới bị đuổi ra khỏi nhà.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút an tâm, lấy tay của mình vòng qua khuỷu tay của hắn mà khoác chặt, bắt kịp bước chân của hắn.
Đêm nay, bọn họ ở trong một cái sơn động cách khu quần cư không xa. Chính là cái sơn động mà lúc mới tới, sau khi cô chạy thoát khỏi chỗ của Đạt Ô thì bị Ly Mang bắt được giấu ở đây một đêm. Nơi đó giống như là nơi hắn thường xuyên đến. Sau khi hắn gạt bỏ một đống đá ở trong góc một hồi thì lôi ra một cái bao màu xanh da trời, sau đó cười đẩy tới trước mặt cô.
Mộc Thanh kinh ngạc, vui mừng nhận ra đây chính là cái ba lô của mình, lúc đụng mặt lần đầu tiên đã bị hắn chiếm làm của riêng, vậy mà lại bị hắn giấu ở đây. Tiếc nuối duy nhất chính là không có ống nhòm. Vội vàng mở ra, nhìn thấy đồ đạc ở bên trong vẫn còn ở đây, chẳng qua là lúc bật đèn pin, ánh sáng hơi yếu, có lẽ nguyên nhân là đã lâu không có sạc pin, ngày mai đặt ở dưới ánh mặt trời phơi nắng, có lẽ là có thể khôi phục lại cường độ ánh sáng ban đầu đi.
Lúc Mộc Thanh sửa chữa đèn pin, chiếu lên thành động để nhìn, Ly Mang ở bên cạnh đang bận nhóm lửa, cũng không có biểu lộ kinh ngạc gì. Trước đó nhất định hắn đã đem đồ ở trong ba lô ra nghiên cứu một lần rồi, bây giờ mới lộ ra bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì này. Trong lòng chợt sinh ra ý nghĩ ngịch ngợm, cô gọi tên hắn một tiếng, chờ hắn ngẩng đầu lên, thì đem ánh đèn chiếu vào trong mắt hắn.
Ly Mang hiển nhiên là bị sợ hết hồn, rất nhanh đã lấy tay che ở trước mắt, đến trước mặt cô tịch thu đèn pin. Thấy cô thấp giọng bật cười thì có chút bất đắc dĩ đưa tay nhéo má cô.
Lúc bọn họ ra đây thì cũng không mang theo cái gì để ăn. Chờ lửa nổi lên, buổi tối khi đi ngủ dùng cây cỏ trải xuống làm giường, Ly Mang bảo cô ngồi ở bên trong chờ hắn trở về, còn mình thì cầm cung tên mà duệ mâu đi ra ngoài. Trước khi đi còn cẩn thận bẻ gẫy những cành cây dày lá che cửa động đi.
Mộc Thanh ngồi ở bên cạnh đống lửa một mình, thỉnh thoảng cho vào bên trong một, hai cành cây để đốt lửa, trong tiếng nổ lách tách của đống lửa, da của cô cảm nhận được một chút hơi nóng thiêu đốt.
Đến nơi này đã gần hai tháng, có lẽ là ngoài ý muốn, một việc tiếp một việc hướng về phía mặt cô mà đánh tới, cô dường như không nhớ tất cả mọi chuyện và thân nhân ở nơi đó, hoặc cũng có lẽ là không dám nhớ. Nhưng mà giờ phút này, không biết vì sao cô lại đột nhiên nhớ tới trước kia.
Chỉ là hai tháng ngắn ngủi, trước mặt sau lưng lại có cảm giác giống như là cách một thế hệ.
Bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân xột xoạt. Mộc Thanh tưởng là Ly Mang trở về rồi, có chút vui mừng mà đứng dậy nghênh đón. Cô đi được vài bước, lại nghe thấy giọng nói có chút chần chờ khe khẽ gọi tên Ly Mang và mình.
Là Na Đóa.
Mộc Thanh vội vàng vén đống cành lá chất ở cửa động lên. Thấy Na Đóa và người đàn ông của cô đang đứng ở đó.
Bọn họ đem tới một bọc khoai và mấy miếng thịt khô đã nướng chín, còn có một tấm da lông.
Mắt của Na Đóa lại có chút hồng hồng, kéo tay của Mộc Thanh không ngừng lẩm bẩm nói “Các ngươi nhất định phải khỏe mạnh”. Người đàn ông của cô ấy thì đứng ở đó không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Mộc Thanh đột nhiên có một loại cảm giác áy náy. Cô cảm thấy có chút có lỗi với người phụ nữ thiện lương ở trước mặt. Nếu như không có sự xuất hiện của cô, thân nhân của cô ấy là Ly Mang hiện tại hẳn vẫn còn ở trong bộ lạc. Là người đầu tiên đứng sau Đạt Ô khiến cho người ta kính trọng ngưỡng mộ nhất. Mà không phải giống như bây giờ, bị trục xuất vào trong rừng, từ nay về sau phải dựa vào sức mình và làm bạn với trời đất.
Không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được tâm tình của cô bây giờ. Cô chỉ dùng hai tay nắm chặt bàn tay đầy vết chai thô ráp của Na Đóa, kéo đến bên môi mình hôn một cái.
Nước mắt của Na Đóa nhanh chóng rơi xuống, thu tay về lau, hướng về phía cô gật đầu một cái rồi cùng với người đàn ông của mình quay người rời đi.
Lúc Ly Mang trở về, trên tay xách hai con mồi trông bộ dáng giống như gà rừng. Hắn ở nguồn nước bên ngoài đã nhổ lông, tẩy rửa qua. Nhìn thấy đồ ở trên mặt đất thì sửng sốt một chút. Chờ tới khi nghe xong những lời của Mộc Thanh chậm rãi kể lại, hắn gật đầu một cái, khẽ cười với cô. Sau đó thuần thục mà xuyên con gà qua cái cành cây rồi nướng.
Mộc Thanh vốn là có chút lo lắng chuyện này sẽ khiến cho hắn buồn bã. Lén nhìn trộm hắn một cái, thì chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào hai con gà đang ở trên ngọn lửa, dần dần ứa ra mỡ bóng nhẫy, vẻ mặt rất là chăm chú. Dường như cảm nhận được cô đang nhìn trộm mình, chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô cười một cái, nụ cười ấm áp giống như ánh lửa vậy.
Lúc ngủ, hắn vẫn giống như bình thường để cho cô gối đầu lên một cánh tay của hắn, cánh tay kia thì ôm eo cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, tựa như khi còn bé Mộc Thanh được mẹ của cô vỗ vỗ dỗ dành chìm vào giấc ngủ vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy trong mắt như có cơn thủy triều dâng lên nên vội vàng nhắm mắt lại tập trung ngủ.
Mộc Thanh là bị cảm giác lạnh lẽo lúc nửa đêm làm cho tỉnh dậy. Cô nhắm mắt lại, theo thói quen mà hướng về phía nơi phát ra ấm áp ở bên cạnh mình, ở đó lại không có ấm áp. Đưa tay sờ loạn, lúc này mới phát hiện ra tấm da thú kia đang bao bọc lấy cơ thể mình, nhưng Ly Mang ở bên cạnh lại không thấy đâu.
Trái tim của cô bình bịch đập mạnh lên, chợt mở mắt nhìn chung quanh, trong tích tắc này lại có chút cảm giác hoang mang.
Trong sơn động rất tối, ánh trăng ở bên ngoài chiếu không tới, chẳng qua là ở cửa động lờ mờ giống như là có bóng đen. Cô khẽ chống người lên để nhìn, nhận ra quả thực là bóng lưng của Ly Mang.
Hắn đang ngồi một mình ở đó, mặt hướng về phía khu quần cư, không biết là đang nghĩ cái gì. Bóng lưng đó rất lâu không có nhúc nhích, giống như một người hóa đá.
Mộc Thanh ngẩn người nhìn một lúc, muốn đứng dậy đi tới. Nhưng cuối cùng cô vẫn không đi, chỉ từ từ nằm xuống, co người lại ở trong da thú.
Qua rất lâu, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng động, có lẽ là hắn đứng dậy trở về.
Hắn nằm xuống bên cạnh cô.
Mộc Thanh cảm nhận được một chút lạnh lẽo hắn mang đến, đó là cái lạnh của đêm thu ngấm vào.
Dường như hắn sợ cảm giác lành lạnh ở trên người mình quấy nhiễu cô, nên không có vén da thú lên để đắp lên người.
Mộc Thanh giả vờ như vừa mới bị hắn làm cho thức giấc, ngáp một cái, nũng nịu mơ mơ màng màng mà ưm một tiếng, sau đó đưa tay ôm lấy cái eo trần trụi của hắn, dán cơ thể ấm áp mềm mại của mình vào.
Ly Mang không do dự, lập tức đưa tay ôm cô chặt chẽ vào trong lòng, môi dán vào trán cô. Tựa như cô chính là một bộ phận được lấy ra từ trong cơ thể hắn, bọn họ vốn nên chặt chẽ dán ở cùng một chỗ như vậy, chẳng phân biệt ta và ngươi.
Ở trong tia nắng ban mai của sáng ngày thứ hai, hắn dẫn cô đi dọc theo con sông mà lúc trước họ đã chèo thuyền, hướng về phía mặt trời đang nhô lên mà đi.
Mộc Thanh không biết hắn muốn dẫn cô đi đâu. Nhưng cô tin rằng chờ tới khi hắn dừng chân lại, vậy thì đó nhất định sẽ là nơi ở tương lai của gia đình họ.
Vào chạng vạng tối ngày thứ ba, bọn họ dừng lại trú ở trong một cái hang đá nông của vách núi cạnh dòng sông. Lương khô bọn họ đã ăn không ít. Cho nên cần phải đi tìm đồ để bổ sung cho đồ ăn.
Ở đây không có chỗ để có thể ẩn núp, có lẽ Ly Mang không yên tâm khi để cô ở đây một mình, cho nên dẫn cô theo.
Mộc Thanh thấy hắn nhanh nhẹn bò lên cây, tìm thấy một cái tổ chim, lấy mấy quả trứng chim xuống.
Mỗi quả đều to cỡ bàn tay cô.
Hắn lại ở trong mấy cây đại thụ mục, moi ở trong hang ra mấy con chuột đất to bự. Mộc Thanh nhìn cái thứ kêu chi chít, giãy dụa không ngừng ở trên tay hắn, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng mà nghĩ đến ngay cả thịt tươi mình cũng đã ăn rồi, thì cũng bình thường trở lại.
Cuối cùng hắn cũng bắn chết một con xúi quẩy, bởi vì bị hù dọa mà hoảng sợ chạy trốn trước mặt bọn họ. Mộc Thanh lấy cái lá cây đại thụ mà mình thuận tay ngắt lấy, mang theo bọc quả dại lại. Hai người thắng lợi trở về, bây giờ trời cũng sắp tối rồi. Lúc đi được nửa đường, Mộc Thanh đột nhiên nghe thấy ở trong bụi cỏ bên cạnh mình giống như có thứ gì đó đang chuyển động, cô lấy làm kinh hãi, thoáng cái đã chạy tới bên người Ly Mang.
Ly Mang vỗ vỗ tay cô an ủi, tự mình cầm duệ mâu, cẩn thận đẩy bụi cỏ ra, chờ tới khi tìm ra nơi phát ra tiếng vang kỳ lạ thì hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ở đó có một con vật nhỏ kỳ lạ, đang liên tục cố gắng muốn đứng lên, nhưng lại liên tiếp té xuống, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nức nở.
Nói nó quái dị, bởi vì nó lớn lên có chút giống sư tử, nhưng bộ lông lại màu đen, dáng dấp thoạt nhìn so với con cún con không lớn hơn là bao nhiêu, thoạt nhìn giống như là mới sinh không được bao lâu.
Mộc Thanh ngồi xổm xuống, mượn sắc trời ảm đạm còn sót lại quan sát cẩn thận, phát hiện mông và chân nó có dấu vết bị cắn, máu tươi đầm đìa, phía trên còn bị gai đâm vào, lúc này mới không có cách nào để đứng lên.
Ly Mang duỗi tay, thoáng cái đã thô lỗ xác cổ tiểu gia hỏa kia lên, xem chừng là muốn vặn gãy cổ nó, đưa tiễn cái mạng nhỏ rồi. Mộc Thanh vội vàng kêu một tiếng, đoạt lại từ trên tay hắn.
Con vật nhỏ bị sợ hãi, rúc vào trong ngực Mộc Thanh không ngừng kêu grừ grừ, gắng sức cọ đầu vào ngực của cô.
Ly Mang có chút không hiểu, thấy cô trợn mắt nhìn mình, ôm con vật nhỏ đó đi về phía trước nên đành phải đi theo.
Hai người trở về chỗ đã tìm được lúc đầu, Mộc Thanh mặc kệ những thứ khác, đầu tiên bảo Ly Mang chiếu đèn pin cho mình, còn mình ôm lấy con vật nhỏ, dùng cái nhíp ở trên dao quân đội cẩn thận rút cái gai đâm ở trên người nó, còn bảo Ly Mang tới gần đấy nhổ một ít thảo dược, nhai nát rồi đắp ở trên miệng vết thương của nó.
Ly Mang bây giờ mới hiểu ý của cô, thì ra là coi trọng con vật này, muốn dẫn nó đi cùng. Thật ra theo cách nghĩ của hắn, mười con chỉ sợ cũng đã bị nướng trên lửa rồi, thấy cô thích như vậy, cũng đành phải thuận theo cô đi.
Mộc Thanh cẩn thận nhai nát thịt đã nướng chín, cùng với nước trái cây đút cho con vật nhỏ ăn. Ăn xong, con vật nhỏ kia lại một mực há miệng ngậm một ngón tay của cô, dùng cái lưỡi mềm mại ôm lấy, không ngừng mút. Mộc Thanh cảm thấy vừa ngứa lại vừa trơn, nhịn không được bật cười ha ha. Ngay cả buổi tối, lúc đi ngủ cũng đặt ở bên cạnh chân, dùng da thú đắp lên, ban đêm còn tỉnh giấc mấy lần, nhìn xem còn ở đó không, khiến cho Ly Mang buồn bực không dứt. Chờ đến khi cô muốn thức dậy lần thứ ba, cuối cùng cũng nhịn không được vừa kéo cô xuống, kiên quyết đặt ở dưới thân mình.
Con vật nhỏ nằm bên cạnh, trừng đôi mắt đen lung liếng nhìn hai bóng người đang dây dưa ở cùng một chỗ lên xuống không ngừng, cùng với tiếng vang hai người bọn họ phát ra, trong cổ họng nó nhẹ nhàng kêu grừ grừ.
Beta: Tiểu Tuyền
Ly Mang đi tới bên cạnh cô, sóng vai với cô đứng chung một chỗ.
Ở trong tiếng hô “Đuổi cô đi” vang lên liên tục, hắn bước đi về phía lều của mình.
Lúc đi ra, hắn đem cái mũ lông chim Trĩ trả lại trên tay bà lão.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, bao gồm cả Dĩ Gia và Đồ Lỗ.
Nao Nao đột nhiên giống như là phát điên mà đẩy đám người ra, lao tới, ra sức cắn ở trên tay hắn một cái. Dòng máu dọc theo môi của cô từ từ rỉ ra.
Hắn không đẩy miệng của cô ra, chỉ cau mày, giống như là dung nhẫn(*) lại cảm thông mà nhìn cô.
*Dung nhẫn: khoan dung, nhẫn nhịn.
Na Đóa đã lệ rơi đầy mặt, cô hướng về phía chỗ Mộc Thanh mà đi tới một bước, nhưng lại bị người đàn ông của cô kéo lại.
Hắn vì mình, lại tự nguyện bị tộc nhân và bộ lạc của hắn trục xuất. Thời đại này, ở nơi sức mạnh của loài người đối với tự nhiên vẫn còn cực kỳ nhỏ bé, phải có suy nghĩ cố chấp như thế nào, mới có thể khiến cho hắn làm ra hành động hy sinh không khác nào tự sát như vậy?
Mộc Thanh khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại. Trước mắt lại hiện ra một cảnh khác.
Vào lúc cô đi theo hắn rời khỏi khu quần cư, Do Do đột nhiên giãy dụa khỏi tay của Na Đóa, nhanh chóng chạy về phía cô.
Nó ôm lấy chân của Mộc Thanh, ngẩng đầu.
Mộc Thanh từ từ ngồi xổm xuống, ngang bằng với nó.
“Thái tát khách mục! Thái tát khách mục! Thái tát khách mục! …”
Do Do ôm chặt lấy cổ cô, nghẹn ngào mà một lần lại một lần lặp lại những lời này.
“Chị sẽ trở lại thăm em… nhất định sẽ trở lại…”
Cô cũng rơi lệ đầy mặt.
Lúc bọn họ rời đi, Ly Mang cầm theo túi da và cái mâu sắc bén ở trên tay của hắn, Mộc Thanh ôm theo cái gối của cô, ở bên trong là dao, băng vệ sinh, tạp dề da rắn, vòng cổ Ly Mang tặng cho cô và một bọc hạt kê mấy ngày trước được chia cho, ăn còn dư lại.
Sau khi khu quần cư ở phía sau dần dần biến mất không thấy gì nữa, Mộc Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua, vài đám khói bếp lượn lờ bay lên trong sương chiều khiến cho cô cảm thấy mấy phần bi thương. Cô ngẩng đầu nhìn bên mặt của Ly Mang ở bên cạnh một cái, cằm của hắn bị râu tóc che khuất, cô nhìn không rõ có phải là hắn nhếch môi không, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn giống như là hai người đang trên đường trở về nhà, mà không phải là vừa mới bị đuổi ra khỏi nhà.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút an tâm, lấy tay của mình vòng qua khuỷu tay của hắn mà khoác chặt, bắt kịp bước chân của hắn.
Đêm nay, bọn họ ở trong một cái sơn động cách khu quần cư không xa. Chính là cái sơn động mà lúc mới tới, sau khi cô chạy thoát khỏi chỗ của Đạt Ô thì bị Ly Mang bắt được giấu ở đây một đêm. Nơi đó giống như là nơi hắn thường xuyên đến. Sau khi hắn gạt bỏ một đống đá ở trong góc một hồi thì lôi ra một cái bao màu xanh da trời, sau đó cười đẩy tới trước mặt cô.
Mộc Thanh kinh ngạc, vui mừng nhận ra đây chính là cái ba lô của mình, lúc đụng mặt lần đầu tiên đã bị hắn chiếm làm của riêng, vậy mà lại bị hắn giấu ở đây. Tiếc nuối duy nhất chính là không có ống nhòm. Vội vàng mở ra, nhìn thấy đồ đạc ở bên trong vẫn còn ở đây, chẳng qua là lúc bật đèn pin, ánh sáng hơi yếu, có lẽ nguyên nhân là đã lâu không có sạc pin, ngày mai đặt ở dưới ánh mặt trời phơi nắng, có lẽ là có thể khôi phục lại cường độ ánh sáng ban đầu đi.
Lúc Mộc Thanh sửa chữa đèn pin, chiếu lên thành động để nhìn, Ly Mang ở bên cạnh đang bận nhóm lửa, cũng không có biểu lộ kinh ngạc gì. Trước đó nhất định hắn đã đem đồ ở trong ba lô ra nghiên cứu một lần rồi, bây giờ mới lộ ra bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì này. Trong lòng chợt sinh ra ý nghĩ ngịch ngợm, cô gọi tên hắn một tiếng, chờ hắn ngẩng đầu lên, thì đem ánh đèn chiếu vào trong mắt hắn.
Ly Mang hiển nhiên là bị sợ hết hồn, rất nhanh đã lấy tay che ở trước mắt, đến trước mặt cô tịch thu đèn pin. Thấy cô thấp giọng bật cười thì có chút bất đắc dĩ đưa tay nhéo má cô.
Lúc bọn họ ra đây thì cũng không mang theo cái gì để ăn. Chờ lửa nổi lên, buổi tối khi đi ngủ dùng cây cỏ trải xuống làm giường, Ly Mang bảo cô ngồi ở bên trong chờ hắn trở về, còn mình thì cầm cung tên mà duệ mâu đi ra ngoài. Trước khi đi còn cẩn thận bẻ gẫy những cành cây dày lá che cửa động đi.
Mộc Thanh ngồi ở bên cạnh đống lửa một mình, thỉnh thoảng cho vào bên trong một, hai cành cây để đốt lửa, trong tiếng nổ lách tách của đống lửa, da của cô cảm nhận được một chút hơi nóng thiêu đốt.
Đến nơi này đã gần hai tháng, có lẽ là ngoài ý muốn, một việc tiếp một việc hướng về phía mặt cô mà đánh tới, cô dường như không nhớ tất cả mọi chuyện và thân nhân ở nơi đó, hoặc cũng có lẽ là không dám nhớ. Nhưng mà giờ phút này, không biết vì sao cô lại đột nhiên nhớ tới trước kia.
Chỉ là hai tháng ngắn ngủi, trước mặt sau lưng lại có cảm giác giống như là cách một thế hệ.
Bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân xột xoạt. Mộc Thanh tưởng là Ly Mang trở về rồi, có chút vui mừng mà đứng dậy nghênh đón. Cô đi được vài bước, lại nghe thấy giọng nói có chút chần chờ khe khẽ gọi tên Ly Mang và mình.
Là Na Đóa.
Mộc Thanh vội vàng vén đống cành lá chất ở cửa động lên. Thấy Na Đóa và người đàn ông của cô đang đứng ở đó.
Bọn họ đem tới một bọc khoai và mấy miếng thịt khô đã nướng chín, còn có một tấm da lông.
Mắt của Na Đóa lại có chút hồng hồng, kéo tay của Mộc Thanh không ngừng lẩm bẩm nói “Các ngươi nhất định phải khỏe mạnh”. Người đàn ông của cô ấy thì đứng ở đó không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Mộc Thanh đột nhiên có một loại cảm giác áy náy. Cô cảm thấy có chút có lỗi với người phụ nữ thiện lương ở trước mặt. Nếu như không có sự xuất hiện của cô, thân nhân của cô ấy là Ly Mang hiện tại hẳn vẫn còn ở trong bộ lạc. Là người đầu tiên đứng sau Đạt Ô khiến cho người ta kính trọng ngưỡng mộ nhất. Mà không phải giống như bây giờ, bị trục xuất vào trong rừng, từ nay về sau phải dựa vào sức mình và làm bạn với trời đất.
Không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được tâm tình của cô bây giờ. Cô chỉ dùng hai tay nắm chặt bàn tay đầy vết chai thô ráp của Na Đóa, kéo đến bên môi mình hôn một cái.
Nước mắt của Na Đóa nhanh chóng rơi xuống, thu tay về lau, hướng về phía cô gật đầu một cái rồi cùng với người đàn ông của mình quay người rời đi.
Lúc Ly Mang trở về, trên tay xách hai con mồi trông bộ dáng giống như gà rừng. Hắn ở nguồn nước bên ngoài đã nhổ lông, tẩy rửa qua. Nhìn thấy đồ ở trên mặt đất thì sửng sốt một chút. Chờ tới khi nghe xong những lời của Mộc Thanh chậm rãi kể lại, hắn gật đầu một cái, khẽ cười với cô. Sau đó thuần thục mà xuyên con gà qua cái cành cây rồi nướng.
Mộc Thanh vốn là có chút lo lắng chuyện này sẽ khiến cho hắn buồn bã. Lén nhìn trộm hắn một cái, thì chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào hai con gà đang ở trên ngọn lửa, dần dần ứa ra mỡ bóng nhẫy, vẻ mặt rất là chăm chú. Dường như cảm nhận được cô đang nhìn trộm mình, chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô cười một cái, nụ cười ấm áp giống như ánh lửa vậy.
Lúc ngủ, hắn vẫn giống như bình thường để cho cô gối đầu lên một cánh tay của hắn, cánh tay kia thì ôm eo cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, tựa như khi còn bé Mộc Thanh được mẹ của cô vỗ vỗ dỗ dành chìm vào giấc ngủ vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy trong mắt như có cơn thủy triều dâng lên nên vội vàng nhắm mắt lại tập trung ngủ.
Mộc Thanh là bị cảm giác lạnh lẽo lúc nửa đêm làm cho tỉnh dậy. Cô nhắm mắt lại, theo thói quen mà hướng về phía nơi phát ra ấm áp ở bên cạnh mình, ở đó lại không có ấm áp. Đưa tay sờ loạn, lúc này mới phát hiện ra tấm da thú kia đang bao bọc lấy cơ thể mình, nhưng Ly Mang ở bên cạnh lại không thấy đâu.
Trái tim của cô bình bịch đập mạnh lên, chợt mở mắt nhìn chung quanh, trong tích tắc này lại có chút cảm giác hoang mang.
Trong sơn động rất tối, ánh trăng ở bên ngoài chiếu không tới, chẳng qua là ở cửa động lờ mờ giống như là có bóng đen. Cô khẽ chống người lên để nhìn, nhận ra quả thực là bóng lưng của Ly Mang.
Hắn đang ngồi một mình ở đó, mặt hướng về phía khu quần cư, không biết là đang nghĩ cái gì. Bóng lưng đó rất lâu không có nhúc nhích, giống như một người hóa đá.
Mộc Thanh ngẩn người nhìn một lúc, muốn đứng dậy đi tới. Nhưng cuối cùng cô vẫn không đi, chỉ từ từ nằm xuống, co người lại ở trong da thú.
Qua rất lâu, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng động, có lẽ là hắn đứng dậy trở về.
Hắn nằm xuống bên cạnh cô.
Mộc Thanh cảm nhận được một chút lạnh lẽo hắn mang đến, đó là cái lạnh của đêm thu ngấm vào.
Dường như hắn sợ cảm giác lành lạnh ở trên người mình quấy nhiễu cô, nên không có vén da thú lên để đắp lên người.
Mộc Thanh giả vờ như vừa mới bị hắn làm cho thức giấc, ngáp một cái, nũng nịu mơ mơ màng màng mà ưm một tiếng, sau đó đưa tay ôm lấy cái eo trần trụi của hắn, dán cơ thể ấm áp mềm mại của mình vào.
Ly Mang không do dự, lập tức đưa tay ôm cô chặt chẽ vào trong lòng, môi dán vào trán cô. Tựa như cô chính là một bộ phận được lấy ra từ trong cơ thể hắn, bọn họ vốn nên chặt chẽ dán ở cùng một chỗ như vậy, chẳng phân biệt ta và ngươi.
Ở trong tia nắng ban mai của sáng ngày thứ hai, hắn dẫn cô đi dọc theo con sông mà lúc trước họ đã chèo thuyền, hướng về phía mặt trời đang nhô lên mà đi.
Mộc Thanh không biết hắn muốn dẫn cô đi đâu. Nhưng cô tin rằng chờ tới khi hắn dừng chân lại, vậy thì đó nhất định sẽ là nơi ở tương lai của gia đình họ.
Vào chạng vạng tối ngày thứ ba, bọn họ dừng lại trú ở trong một cái hang đá nông của vách núi cạnh dòng sông. Lương khô bọn họ đã ăn không ít. Cho nên cần phải đi tìm đồ để bổ sung cho đồ ăn.
Ở đây không có chỗ để có thể ẩn núp, có lẽ Ly Mang không yên tâm khi để cô ở đây một mình, cho nên dẫn cô theo.
Mộc Thanh thấy hắn nhanh nhẹn bò lên cây, tìm thấy một cái tổ chim, lấy mấy quả trứng chim xuống.
Mỗi quả đều to cỡ bàn tay cô.
Hắn lại ở trong mấy cây đại thụ mục, moi ở trong hang ra mấy con chuột đất to bự. Mộc Thanh nhìn cái thứ kêu chi chít, giãy dụa không ngừng ở trên tay hắn, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng mà nghĩ đến ngay cả thịt tươi mình cũng đã ăn rồi, thì cũng bình thường trở lại.
Cuối cùng hắn cũng bắn chết một con xúi quẩy, bởi vì bị hù dọa mà hoảng sợ chạy trốn trước mặt bọn họ. Mộc Thanh lấy cái lá cây đại thụ mà mình thuận tay ngắt lấy, mang theo bọc quả dại lại. Hai người thắng lợi trở về, bây giờ trời cũng sắp tối rồi. Lúc đi được nửa đường, Mộc Thanh đột nhiên nghe thấy ở trong bụi cỏ bên cạnh mình giống như có thứ gì đó đang chuyển động, cô lấy làm kinh hãi, thoáng cái đã chạy tới bên người Ly Mang.
Ly Mang vỗ vỗ tay cô an ủi, tự mình cầm duệ mâu, cẩn thận đẩy bụi cỏ ra, chờ tới khi tìm ra nơi phát ra tiếng vang kỳ lạ thì hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ở đó có một con vật nhỏ kỳ lạ, đang liên tục cố gắng muốn đứng lên, nhưng lại liên tiếp té xuống, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nức nở.
Nói nó quái dị, bởi vì nó lớn lên có chút giống sư tử, nhưng bộ lông lại màu đen, dáng dấp thoạt nhìn so với con cún con không lớn hơn là bao nhiêu, thoạt nhìn giống như là mới sinh không được bao lâu.
Mộc Thanh ngồi xổm xuống, mượn sắc trời ảm đạm còn sót lại quan sát cẩn thận, phát hiện mông và chân nó có dấu vết bị cắn, máu tươi đầm đìa, phía trên còn bị gai đâm vào, lúc này mới không có cách nào để đứng lên.
Ly Mang duỗi tay, thoáng cái đã thô lỗ xác cổ tiểu gia hỏa kia lên, xem chừng là muốn vặn gãy cổ nó, đưa tiễn cái mạng nhỏ rồi. Mộc Thanh vội vàng kêu một tiếng, đoạt lại từ trên tay hắn.
Con vật nhỏ bị sợ hãi, rúc vào trong ngực Mộc Thanh không ngừng kêu grừ grừ, gắng sức cọ đầu vào ngực của cô.
Ly Mang có chút không hiểu, thấy cô trợn mắt nhìn mình, ôm con vật nhỏ đó đi về phía trước nên đành phải đi theo.
Hai người trở về chỗ đã tìm được lúc đầu, Mộc Thanh mặc kệ những thứ khác, đầu tiên bảo Ly Mang chiếu đèn pin cho mình, còn mình ôm lấy con vật nhỏ, dùng cái nhíp ở trên dao quân đội cẩn thận rút cái gai đâm ở trên người nó, còn bảo Ly Mang tới gần đấy nhổ một ít thảo dược, nhai nát rồi đắp ở trên miệng vết thương của nó.
Ly Mang bây giờ mới hiểu ý của cô, thì ra là coi trọng con vật này, muốn dẫn nó đi cùng. Thật ra theo cách nghĩ của hắn, mười con chỉ sợ cũng đã bị nướng trên lửa rồi, thấy cô thích như vậy, cũng đành phải thuận theo cô đi.
Mộc Thanh cẩn thận nhai nát thịt đã nướng chín, cùng với nước trái cây đút cho con vật nhỏ ăn. Ăn xong, con vật nhỏ kia lại một mực há miệng ngậm một ngón tay của cô, dùng cái lưỡi mềm mại ôm lấy, không ngừng mút. Mộc Thanh cảm thấy vừa ngứa lại vừa trơn, nhịn không được bật cười ha ha. Ngay cả buổi tối, lúc đi ngủ cũng đặt ở bên cạnh chân, dùng da thú đắp lên, ban đêm còn tỉnh giấc mấy lần, nhìn xem còn ở đó không, khiến cho Ly Mang buồn bực không dứt. Chờ đến khi cô muốn thức dậy lần thứ ba, cuối cùng cũng nhịn không được vừa kéo cô xuống, kiên quyết đặt ở dưới thân mình.
Con vật nhỏ nằm bên cạnh, trừng đôi mắt đen lung liếng nhìn hai bóng người đang dây dưa ở cùng một chỗ lên xuống không ngừng, cùng với tiếng vang hai người bọn họ phát ra, trong cổ họng nó nhẹ nhàng kêu grừ grừ.
Tác giả :
Thanh Ca Nhất Phiến