Viện Bảo Tàng Sơn Hải
Chương 85
Editor: Kei
Beta: Thng
……….
Người đàn ông họ Lý đeo kính râm, trời siêu nóng mà còn mặc một bộ âu phục ba lớp, cũng tinh xảo, tinh anh đấy nhưng vào viện bảo tàng không có mua vé mà gọi thẳng cho Lăng Mục Du, sau đó theo cậu đi vào cửa kề.
Sau khi tới văn phòng, gã chỉ nói mình đại diện cho truyền thông Hâm Tinh, muốn ký hợp đồng với Kế Manh Manh, rồi nói lảm nhảm về “Kế hoạch bồi dưỡng siêu sao”.
Đương nhiên, đối phương tỏ vẻ rất chân thành, cho dù sau này Kế Manh Manh có nổi tiếng, cũng vẫn là người phát ngôn của viện bảo tàng Sơn Hải, hơn nữa còn là phát ngôn công ích, sẽ không thu phí.
Khí thế của gã rất mạnh mẽ, điệu bộ như một người ngồi ở vị trí cao lâu ngày, mặc dù vào trong nhà rồi cũng không tháo kính đen lớn xuống, cứ như sợ người khác thấy hết gương mặt gã vậy
Với lại. ngay cả một tấm danh thiếp cũng không đưa, cực kỳ đáng ngờ.
Gã họ Lý đeo kính râm tự nhận mình rất có kiên nhẫn giải thích rõ cho Lăng Mục Du, người sau cũng thật rất kiên nhẫn nghe xong hết, mới cho ra ba chữ: “Tôi từ chối.”
Gã im lặng một hồi, rồi cười khẽ một tiếng: “Cậu Lăng có thể làm chủ cho cô Kế Manh Manh à? Chi bằng chúng ta hỏi ý kiến của cô ấy thử xem?”
Cô Kế Manh Manh?
Lăng Mục Du cũng cười khẽ.
Anh có biết cô Kế Manh Manh xốc váy lên sẽ móc ra thứ còn to hơn của anh không?!
Nghĩ tôi là đứa trẻ miệng còn hôi sữa thật à? Cô Kế Manh Manh cao một mét chín mốt, để “cổ” đi đóng phim, xin hỏi nam chính phải cao bao nhiêu mới đóng hợp với “cổ”? Còn nói gì mà bồi dưỡng “cổ” thành diễn viên nữ xuất sắc quốc tế, tôi cười muốn tắt thở luôn đấy được chưa!
“Ngài Lý, cô Kế Manh Manh nợ tiền viện bảo tàng chúng tôi, đương nhiên trước khi trả hết, tôi có thể làm chủ cho ‘cô ấy’ rồi.” Lăng Mục Du nói.
“Ồ? ‘Cô ấy’ nợ các cậu bao nhiêu tiền?” Gã kính râm thờ ơ hỏi.
“Mười…” Lăng Mục Du dừng một lát, liếc mắt nhìn bộ âu phục đắt tiền trên người gã, nuốt chữ “vạn” đang nằm ở mép môi xuống, sửa miệng: “… tỷ. ‘Cô ấy’ thiếu chúng tôi mười tỷ.” (tán tận thiên lương:((()
Gã kính râm lặng im vài giây, sau đó xùy cười: “Cậu Lăng nghĩ tôi là thằng ngu à?”
“Sao được chứ, vừa nhìn ngài đã thấy đây là tướng khôn khéo.” Lăng Mục Du mỉm cười: “Nhưng mà, Manh Manh làm hư đồ cổ mấy chục năm của viện bảo tàng chúng tôi, rất nhiều món tới tận hai ba ngàn năm, ngài cảm thấy viện bảo tàng nhà này không có nổi mười tỷ à?”
Khó miệng gã giật giật, im lặng, nhìn kĩ Lăng Mục Du qua kính râm, từ đầu tới cuối cũng không hề tin có chuyện nợ mười tỷ thế này.
Lăng Mục Du mỉm cười, cứ để gã quan sát.
Lúc này, Đan Tiêu đi vào văn phòng, thản nhiên lướt qua gã, ngồi xuống cạnh Lăng Mục Du.
Gã kính râm cũng gặp qua không ít người tai to mặt lớn có bối cảnh hoành tráng, nhưng vừa mới bị y nhìn lướt qua làm gã có cảm giác như sau lưng có gai, trên trán cũng thấm ra chút mồ hôi lạnh.
Nhưng nghĩ đến cô gái trong hình quảng cáo kia…
Gã ép bản thân bình tĩnh lại, trấn định không được lung lay, nhất định phải gặp mặt Kế Manh Manh một lần, “Nói ra không sợ hai vị chê cười, tôi thường xuyên nằm mơ, mơ thấy một cô gái, sau khi tỉnh lại thì quên mất khuôn mặt cô gái nọ. Mãi đến khi tôi thấy quảng cáo của cô Kế Manh Manh trên TV, bỗng dưng phát hiện ra cô ấy giống hệt như cô gái trong mơ của mình. Tôi nghĩ, có lẽ trong tiềm thức của bản thân, Kế Manh Manh là người mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.”
Lăng Mục Du quyết đoán nói: “Không thể nào.”
“Vì sao không thể?” Gã kính râm có chút không vui, gã cũng đã nói luôn cả việc riêng tư nhưng vớ vẩn như vậy ra, thế mà Lăng Mục Du vẫn cứ cứng đầu.
Bởi vì không hề có Kế Manh Manh đó! Kế Manh Manh là nam giả nữ á!
Nhưng không thể nói ra chuyện này.
Lăng Mục Du thật không ngờ, cậu tạo ra một tên nam giả nữ vậy mà sẽ rước phải chuyện này, thật là làm người ta dở khóc dở cười. Mà nhìn gã kính râm này giả ngầu giả tới độ có thể cho 101 điểm, lại thông qua cục an ninh để mắc nối liên hệ với viện bảo tàng, không thể tùy tiện tống cổ đi, thật phiền.
“Ngài Lý cứ ngồi đi, tôi đi gọi Kế Manh Manh tới.” Từ chối ngay trước mặt anh.
Gã kính râm gật đầu hài lòng.
Lăng Mục Du lôi kéo Đan Tiêu cùng ra khỏi văn phòng, Đan Tiêu liền nói: “Đó là ai? Lại cố chấp muốn gặp Kế Mông như vậy?”
“Không biết, thần thần bí bí chỉ nói là họ Lý, liên hệ với em thông qua cục an ninh. Tốt xấu gì thì khoản tài chính hỗ trợ chúng ta cũng có cục an ninh góp phần, em cũng không thể trực tiếp đánh mặt người ta.” Lăng Mục Du sáp lại bên tai nam thần nhà mình, “Chẳng lẽ Kế Mông thật sự hừ hừ… với vị kia…”
Cậu dùng loại ánh mắt “Anh hiểu mà”, ai hiểu Ngư bằng Tiêu, Đan Tiêu lập tức hiểu ngay, trực tiếp lắc đầu: “Không thể nào, trước kia Kế Mông chỉ thích dùng nguyên hình chạy khắp nơi trong núi, hồi đó em còn nói ổng mà, sau đó bị ổng xối cho một trận mưa to.”
Lăng Mục Du há miệng đờ đẫn nhìn Đan Tiêu, người sau gật đầu, khẳng định lại lần nữa.
Lăng Mục Du: “……”
Chuyện này có hơi…
Nếu trước kia Kế Mông chính là nam giả nữ, gã kính râm nói gặp anh trong mộng, quản lý có thể lập tức tưởng tượng ra bộ phim cẩu huyết dài 100 tập kể về “Mối tình rung chuyển thế gian kinh sợ trời đất luân hồi chuyển thế cũng không thể đoạn tuyệt cực kì hiếm có của nam thần có trái tim của nữ” như vậy.
Nhưng Kế Mông là nam thần thô thiển chính cống, là tên nam thần thích dùng hình thái nguyên thủy đầu rồng móng chim khỏa khoe kích thước của bản thân chạy qua chạy lại, còn là tên nam thần thiếu đánh không có việc gì thì thích xối thần, yêu, người cho ướt như chuột lột.
Nếu như thế còn có thể yêu được, Lăng Mục Du chỉ có thể nói — gu mặn ghê.
Tưởng tượng một chút Kế Mông đầu rồng thân người móng chim không mặc quần áo tay trong tay với một người đàn ông mặc quần áo đắt tiền mang kính râm chạy vội trong núi rừng…
Đờ mờ, hình ảnh quá đẹp không dám nhìn!
Đồng chí quản lý viên bị trí tưởng tượng của bản thân làm cho sợ tới mức rùng mình, vội nhìn sang nam thần nhà mình, đè ép kinh sợ.
“Đi thôi, chúng ta đi gọi Kế Mông tới. Đuổi người này đi.” Đan Tiêu hiểu rất rõ trí tưởng tượng của Tiểu Ngư nhà mình bay cao bao nhiêu, nhìn vẻ mặt này là biết ngay cậu đang tưởng tượng một số chuyện kỳ quái gì đó, y xoa tóc cậu, kéo vào phòng triển lãm.
Giờ đã gần trưa, là thời điểm du khách đông đúc, trong sảnh núi, nữ thần Kế Manh Manh đang bị du khách chen chúc vây quanh, Lăng Mục Du phí sức lớn mới đưa được nữ thần từ đám người đó ra.
Kế Mông vừa bước ra từ sảnh triển lãm, đang thầm thì lên án Lăng Mục Du ở hành lang gấp khúc: “Các cậu làm pho tượng của tôi xấu thế…”
“Chúng tôi tái hiện bộ dáng của anh theo tỉ lệ một đối một đấy chứ.” Lăng Mục Du tỏ vẻ không chấp nhận loại khiếu nại vô căn cứ này.
Kế Mông lên án tiếp: “Tây Vương Mẫu kia còn có thể cử động, sao tôi thì không hả?”
Lần này, Đan Tiêu đại diện từ chối khiếu nại của anh: “Viện bảo tàng tụi tui không có tiền để làm tiêu bản thứ hai như Tây Vương Mẫu vậy.”
Kế Mông: “……” Một chọi hai, thật quá đáng.
Lăng Mục Du cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Kế Mông, cổ vũ anh: “Cho nên, anh cố làm việc thật tốt đi, cố gắng hút fan, nỗ lực kiếm tiền, sau này chúng tôi sẽ có thể làm tiêu bản trí năng cho anh. Nữ thần Manh Manh, cố lên.”
Kế Mông: “……” Nữ thần Manh Manh cái quỷ gì…
Đến trước cửa văn phòng, Lăng Mục Du lại nhắc nhở Kế Mông lần nữa, nhớ nói với gã kính râm là Kế Manh Manh nợ viện bảo tàng mười tỷ, cần phải làm công trả nợ, trước khi trả hết tiền thì không được đi đâu cả.
Kế Mông liếc cậu, ở trong lòng xối tới xối lui gã kính râm trong lời Lăng Mục Du. Rõ ràng anh chỉ thiếu một triệu, lại vì người đàn ông này không hiểu sao tự dưng nói từng gặp anh trong mơ, muốn dẫn anh đi, hại món nợ của anh tăng lên tận chục tỷ, chỉ vì không thể để gã ấy lấy tiền đập Đông Quân?
Tức dzận á, chờ sau khi gã kính râm rời đi, sẽ trộm xối gã.
Còn nữa, Đông Quân thế cũng không được à nha, hồi trước biết ăn nói như vậy, thế mà bây giờ chả đuổi nổi một tên nhân loại bình thường nữa, còn cần Kế Mông anh đích thân ra tay, không được, quá không được rồi!
Kế Mông oán thầm đi vào văn phòng, gã kính râm họ Lý nhìn thấy anh, lập tức đứng dậy khỏi sô pha, đi vài bước đến trước mặt anh, hoàn toàn làm lơ Đan Tiêu Lăng Mục Du – hai người (thần) sống sờ sờ ở đấy, nắm chặt lấy tay Kế Mông, ngửa đầu nói: “Cuối cùng anh cũng nhìn thấy em, Kế Manh Manh, rất vui được gặp em, anh là Lý Cửu Gia.”
Đan Tiêu không có hứng thú với nhân loại, còn Lăng Mục Du lại vì nhiều loại nguyên nhân bị bài xích ở ngoài giới thượng lưu ở Vĩnh An, Kế Mông thì ngủ một giấc ba ngàn năm mới tỉnh, bởi vậy ba bọn họ thật sự hoàn toàn không biết gì về người đàn ông tên “Lý Cửu Gia” được giới quý tộc Vĩnh An tôn xưng là “Lý công tử” này cả, nghe được tên của gã thì vẻ mặt cũng chẳng có gì biến đổi.
Nói không biến đổi chút nào cũng không chuẩn xác, biểu cảm trên mặt Kế Mông có thay đổi, chuyển từ không kiên nhẫn sang rất rất không kiên nhẫn, anh rút tay mình ra, nói thẳng: “Tôi nợ viện bảo tàng mười tỷ, cần phải làm công trả nợ, trước khi trả hết, thì không đi đâu cả.” Thật là ngay thẳng hết sức.
Vẻ mặt Lý Cửu Gia cứng đờ một hồi, cho dù kính râm đen lớn che mất nửa khuôn mặt, Lăng Mục Du vẫn bắt được điểm biến hóa này, yên lặng like một like cho boy ngay thẳng Kế Mông.
“Anh biết rồi.” Lý Cửu Gia lập tức khôi phục lại kiểu tinh anh thần bí, làm như có được đáp án của người đó rồi thì không dây dưa, nói: “Anh muốn tham quan viện bảo tàng, Kế Manh Manh, em có thể dẫn anh đi xem một lát không?”
Kế Mông nghĩ thầm, dù sao mỗi ngày bản thân đều phải dẫn quá trời nhân loại đi tham quan, nhiều thêm một người cũng không sao, vì thế gật đầu: “Có thể, đi theo tôi.”
Lý Cửu Gia mỉm cười chào Đan Tiêu và Lăng Mục Du, rồi đi theo Kế Mông rời khỏi văn phòng.
Lăng Mục Du nhìn Lý Cửu Gia trời nóng còn mặc âu phục ba lớp biến mất trong tầm mắt mình, quay đầu nói với Đan Tiêu: “Anh ta vào cũng không mua vé, dựa vào cái gì mà đòi tham quan viện bảo tàng của tụi mình?”
“Vậy bây giờ ném anh ta văng ra.” Đan Tiêu nói.
“… Thôi bỏ đi.” Lăng Mục Du nhún nhún vai, “Coi như em làm từ thiện đi, tiền vé vào cửa lần này xem như cũng được quyên cho cô nhi viện mấy ngày trước đi.”
Đan Tiêu cười nhẹ, hôn người yêu một cái.
Trong sảnh núi, nữ thần Kế Manh Manh vừa trở lại, các du khách lại lập tức nhiệt tình chen chúc nhau vây quanh “cổ” hết lớp này đến lớp khác.
Lý Cửu Gia bị kẹt ở giữa đám đông, bị đám người chen tới chen lui, còn bị giẫm mấy cú, cố nén không vui, chưa được chốc lát, lại bị quần chúng nhân dân chen ra ngoài.
Nếu không phải nữ thần Manh Manh của chúng ta cao một mét chín mươi mốt, sợ là Lý công tử sẽ nhìn không thấy “cô ấy” mất.
Lý Cửu Gia không có đi chen, thân phận của gã cũng không cho phép bản thân làm chuyện như vậy, nên đành di chuyển theo đám người ở sảnh từ xa xa. Hơn nữa bởi vì không ngừng có du khách mới đến đây, cho nên khoảng cách giữa gã và Kế Manh Manh cũng càng lúc càng xa.
Cuối cùng gã vẫn từ bỏ việc tham quan viện bảo tàng, đi ra ngoài, những thuộc hạ vì tỏ ra tôn trọng mà lưu tại ngoài cửa lớn chạy lên đón gã, vây quanh gã rồi đi bộ xuống núi.
“Nghĩ cách tra Viện trưởng viện bảo tàng này xem, cả Kế Manh Manh nữa.” Lý Cửu Gia dặn dò.
Đàn em đáp dạ, dừng một chút lại hỏi: “Không cần tra quản lý của bọn họ ạ?”
Lý Cửu Gia cười nhạo một tiếng: “Không phải Lăng Mục Du chỉ là đứa con bị nhà họ Lăng vứt bỏ à, có gì mà tra.”
“Dạ.”
Bọn hắn đi vào bãi đỗ xe dưới chân núi, đàn em mở cửa xe, Lý Cửu Gia ngồi vào trong, cong ngón tay gõ tay ghế, vẫn còn suy nghĩ nói: “Kế Manh Manh… mười tỷ… Coi tao là thằng ngu thật à!”
Mấy chiếc xe rời trấn Cốc Hợp, chạy vào thành phố, nhưng không ngờ mới đi được nửa đường thì mây đen kéo đến, trời đột nhiên đổ mưa. Mưa to đến nỗi tầm nhìn chưa tới mười mét, vì an toàn, mấy chiếc xe đều chạy thật chậm, nhưng mưa cứ đổ suốt từ một giờ rưỡi chiều đến tận sáu giờ tối, nên xe của Lý Cửu Gia vẫn chưa chạy vào thành phố được.
Hơn nữa, trừ xe bọn hắn ra, thì không còn có xe nào khác trên đường nữa, lui hay tới cũng không có, thật là kỳ quái.
Tầm sáu giờ rưỡi tối, rốt cuộc trời cũng tạnh mưa, đoàn xe của Lý Cửu Gia khôi phục tốc độ, sau một tiếng thì tới nội thành.
Đến nỗi nguyên nhân ngừng mưa…
Đương nhiên là bởi vì nam thần thô thiển Kế Mông muốn ăn cơm, không rảnh phản ứng tên nhân loại này.
Beta: Thng
……….
Người đàn ông họ Lý đeo kính râm, trời siêu nóng mà còn mặc một bộ âu phục ba lớp, cũng tinh xảo, tinh anh đấy nhưng vào viện bảo tàng không có mua vé mà gọi thẳng cho Lăng Mục Du, sau đó theo cậu đi vào cửa kề.
Sau khi tới văn phòng, gã chỉ nói mình đại diện cho truyền thông Hâm Tinh, muốn ký hợp đồng với Kế Manh Manh, rồi nói lảm nhảm về “Kế hoạch bồi dưỡng siêu sao”.
Đương nhiên, đối phương tỏ vẻ rất chân thành, cho dù sau này Kế Manh Manh có nổi tiếng, cũng vẫn là người phát ngôn của viện bảo tàng Sơn Hải, hơn nữa còn là phát ngôn công ích, sẽ không thu phí.
Khí thế của gã rất mạnh mẽ, điệu bộ như một người ngồi ở vị trí cao lâu ngày, mặc dù vào trong nhà rồi cũng không tháo kính đen lớn xuống, cứ như sợ người khác thấy hết gương mặt gã vậy
Với lại. ngay cả một tấm danh thiếp cũng không đưa, cực kỳ đáng ngờ.
Gã họ Lý đeo kính râm tự nhận mình rất có kiên nhẫn giải thích rõ cho Lăng Mục Du, người sau cũng thật rất kiên nhẫn nghe xong hết, mới cho ra ba chữ: “Tôi từ chối.”
Gã im lặng một hồi, rồi cười khẽ một tiếng: “Cậu Lăng có thể làm chủ cho cô Kế Manh Manh à? Chi bằng chúng ta hỏi ý kiến của cô ấy thử xem?”
Cô Kế Manh Manh?
Lăng Mục Du cũng cười khẽ.
Anh có biết cô Kế Manh Manh xốc váy lên sẽ móc ra thứ còn to hơn của anh không?!
Nghĩ tôi là đứa trẻ miệng còn hôi sữa thật à? Cô Kế Manh Manh cao một mét chín mốt, để “cổ” đi đóng phim, xin hỏi nam chính phải cao bao nhiêu mới đóng hợp với “cổ”? Còn nói gì mà bồi dưỡng “cổ” thành diễn viên nữ xuất sắc quốc tế, tôi cười muốn tắt thở luôn đấy được chưa!
“Ngài Lý, cô Kế Manh Manh nợ tiền viện bảo tàng chúng tôi, đương nhiên trước khi trả hết, tôi có thể làm chủ cho ‘cô ấy’ rồi.” Lăng Mục Du nói.
“Ồ? ‘Cô ấy’ nợ các cậu bao nhiêu tiền?” Gã kính râm thờ ơ hỏi.
“Mười…” Lăng Mục Du dừng một lát, liếc mắt nhìn bộ âu phục đắt tiền trên người gã, nuốt chữ “vạn” đang nằm ở mép môi xuống, sửa miệng: “… tỷ. ‘Cô ấy’ thiếu chúng tôi mười tỷ.” (tán tận thiên lương:((()
Gã kính râm lặng im vài giây, sau đó xùy cười: “Cậu Lăng nghĩ tôi là thằng ngu à?”
“Sao được chứ, vừa nhìn ngài đã thấy đây là tướng khôn khéo.” Lăng Mục Du mỉm cười: “Nhưng mà, Manh Manh làm hư đồ cổ mấy chục năm của viện bảo tàng chúng tôi, rất nhiều món tới tận hai ba ngàn năm, ngài cảm thấy viện bảo tàng nhà này không có nổi mười tỷ à?”
Khó miệng gã giật giật, im lặng, nhìn kĩ Lăng Mục Du qua kính râm, từ đầu tới cuối cũng không hề tin có chuyện nợ mười tỷ thế này.
Lăng Mục Du mỉm cười, cứ để gã quan sát.
Lúc này, Đan Tiêu đi vào văn phòng, thản nhiên lướt qua gã, ngồi xuống cạnh Lăng Mục Du.
Gã kính râm cũng gặp qua không ít người tai to mặt lớn có bối cảnh hoành tráng, nhưng vừa mới bị y nhìn lướt qua làm gã có cảm giác như sau lưng có gai, trên trán cũng thấm ra chút mồ hôi lạnh.
Nhưng nghĩ đến cô gái trong hình quảng cáo kia…
Gã ép bản thân bình tĩnh lại, trấn định không được lung lay, nhất định phải gặp mặt Kế Manh Manh một lần, “Nói ra không sợ hai vị chê cười, tôi thường xuyên nằm mơ, mơ thấy một cô gái, sau khi tỉnh lại thì quên mất khuôn mặt cô gái nọ. Mãi đến khi tôi thấy quảng cáo của cô Kế Manh Manh trên TV, bỗng dưng phát hiện ra cô ấy giống hệt như cô gái trong mơ của mình. Tôi nghĩ, có lẽ trong tiềm thức của bản thân, Kế Manh Manh là người mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.”
Lăng Mục Du quyết đoán nói: “Không thể nào.”
“Vì sao không thể?” Gã kính râm có chút không vui, gã cũng đã nói luôn cả việc riêng tư nhưng vớ vẩn như vậy ra, thế mà Lăng Mục Du vẫn cứ cứng đầu.
Bởi vì không hề có Kế Manh Manh đó! Kế Manh Manh là nam giả nữ á!
Nhưng không thể nói ra chuyện này.
Lăng Mục Du thật không ngờ, cậu tạo ra một tên nam giả nữ vậy mà sẽ rước phải chuyện này, thật là làm người ta dở khóc dở cười. Mà nhìn gã kính râm này giả ngầu giả tới độ có thể cho 101 điểm, lại thông qua cục an ninh để mắc nối liên hệ với viện bảo tàng, không thể tùy tiện tống cổ đi, thật phiền.
“Ngài Lý cứ ngồi đi, tôi đi gọi Kế Manh Manh tới.” Từ chối ngay trước mặt anh.
Gã kính râm gật đầu hài lòng.
Lăng Mục Du lôi kéo Đan Tiêu cùng ra khỏi văn phòng, Đan Tiêu liền nói: “Đó là ai? Lại cố chấp muốn gặp Kế Mông như vậy?”
“Không biết, thần thần bí bí chỉ nói là họ Lý, liên hệ với em thông qua cục an ninh. Tốt xấu gì thì khoản tài chính hỗ trợ chúng ta cũng có cục an ninh góp phần, em cũng không thể trực tiếp đánh mặt người ta.” Lăng Mục Du sáp lại bên tai nam thần nhà mình, “Chẳng lẽ Kế Mông thật sự hừ hừ… với vị kia…”
Cậu dùng loại ánh mắt “Anh hiểu mà”, ai hiểu Ngư bằng Tiêu, Đan Tiêu lập tức hiểu ngay, trực tiếp lắc đầu: “Không thể nào, trước kia Kế Mông chỉ thích dùng nguyên hình chạy khắp nơi trong núi, hồi đó em còn nói ổng mà, sau đó bị ổng xối cho một trận mưa to.”
Lăng Mục Du há miệng đờ đẫn nhìn Đan Tiêu, người sau gật đầu, khẳng định lại lần nữa.
Lăng Mục Du: “……”
Chuyện này có hơi…
Nếu trước kia Kế Mông chính là nam giả nữ, gã kính râm nói gặp anh trong mộng, quản lý có thể lập tức tưởng tượng ra bộ phim cẩu huyết dài 100 tập kể về “Mối tình rung chuyển thế gian kinh sợ trời đất luân hồi chuyển thế cũng không thể đoạn tuyệt cực kì hiếm có của nam thần có trái tim của nữ” như vậy.
Nhưng Kế Mông là nam thần thô thiển chính cống, là tên nam thần thích dùng hình thái nguyên thủy đầu rồng móng chim khỏa khoe kích thước của bản thân chạy qua chạy lại, còn là tên nam thần thiếu đánh không có việc gì thì thích xối thần, yêu, người cho ướt như chuột lột.
Nếu như thế còn có thể yêu được, Lăng Mục Du chỉ có thể nói — gu mặn ghê.
Tưởng tượng một chút Kế Mông đầu rồng thân người móng chim không mặc quần áo tay trong tay với một người đàn ông mặc quần áo đắt tiền mang kính râm chạy vội trong núi rừng…
Đờ mờ, hình ảnh quá đẹp không dám nhìn!
Đồng chí quản lý viên bị trí tưởng tượng của bản thân làm cho sợ tới mức rùng mình, vội nhìn sang nam thần nhà mình, đè ép kinh sợ.
“Đi thôi, chúng ta đi gọi Kế Mông tới. Đuổi người này đi.” Đan Tiêu hiểu rất rõ trí tưởng tượng của Tiểu Ngư nhà mình bay cao bao nhiêu, nhìn vẻ mặt này là biết ngay cậu đang tưởng tượng một số chuyện kỳ quái gì đó, y xoa tóc cậu, kéo vào phòng triển lãm.
Giờ đã gần trưa, là thời điểm du khách đông đúc, trong sảnh núi, nữ thần Kế Manh Manh đang bị du khách chen chúc vây quanh, Lăng Mục Du phí sức lớn mới đưa được nữ thần từ đám người đó ra.
Kế Mông vừa bước ra từ sảnh triển lãm, đang thầm thì lên án Lăng Mục Du ở hành lang gấp khúc: “Các cậu làm pho tượng của tôi xấu thế…”
“Chúng tôi tái hiện bộ dáng của anh theo tỉ lệ một đối một đấy chứ.” Lăng Mục Du tỏ vẻ không chấp nhận loại khiếu nại vô căn cứ này.
Kế Mông lên án tiếp: “Tây Vương Mẫu kia còn có thể cử động, sao tôi thì không hả?”
Lần này, Đan Tiêu đại diện từ chối khiếu nại của anh: “Viện bảo tàng tụi tui không có tiền để làm tiêu bản thứ hai như Tây Vương Mẫu vậy.”
Kế Mông: “……” Một chọi hai, thật quá đáng.
Lăng Mục Du cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Kế Mông, cổ vũ anh: “Cho nên, anh cố làm việc thật tốt đi, cố gắng hút fan, nỗ lực kiếm tiền, sau này chúng tôi sẽ có thể làm tiêu bản trí năng cho anh. Nữ thần Manh Manh, cố lên.”
Kế Mông: “……” Nữ thần Manh Manh cái quỷ gì…
Đến trước cửa văn phòng, Lăng Mục Du lại nhắc nhở Kế Mông lần nữa, nhớ nói với gã kính râm là Kế Manh Manh nợ viện bảo tàng mười tỷ, cần phải làm công trả nợ, trước khi trả hết tiền thì không được đi đâu cả.
Kế Mông liếc cậu, ở trong lòng xối tới xối lui gã kính râm trong lời Lăng Mục Du. Rõ ràng anh chỉ thiếu một triệu, lại vì người đàn ông này không hiểu sao tự dưng nói từng gặp anh trong mơ, muốn dẫn anh đi, hại món nợ của anh tăng lên tận chục tỷ, chỉ vì không thể để gã ấy lấy tiền đập Đông Quân?
Tức dzận á, chờ sau khi gã kính râm rời đi, sẽ trộm xối gã.
Còn nữa, Đông Quân thế cũng không được à nha, hồi trước biết ăn nói như vậy, thế mà bây giờ chả đuổi nổi một tên nhân loại bình thường nữa, còn cần Kế Mông anh đích thân ra tay, không được, quá không được rồi!
Kế Mông oán thầm đi vào văn phòng, gã kính râm họ Lý nhìn thấy anh, lập tức đứng dậy khỏi sô pha, đi vài bước đến trước mặt anh, hoàn toàn làm lơ Đan Tiêu Lăng Mục Du – hai người (thần) sống sờ sờ ở đấy, nắm chặt lấy tay Kế Mông, ngửa đầu nói: “Cuối cùng anh cũng nhìn thấy em, Kế Manh Manh, rất vui được gặp em, anh là Lý Cửu Gia.”
Đan Tiêu không có hứng thú với nhân loại, còn Lăng Mục Du lại vì nhiều loại nguyên nhân bị bài xích ở ngoài giới thượng lưu ở Vĩnh An, Kế Mông thì ngủ một giấc ba ngàn năm mới tỉnh, bởi vậy ba bọn họ thật sự hoàn toàn không biết gì về người đàn ông tên “Lý Cửu Gia” được giới quý tộc Vĩnh An tôn xưng là “Lý công tử” này cả, nghe được tên của gã thì vẻ mặt cũng chẳng có gì biến đổi.
Nói không biến đổi chút nào cũng không chuẩn xác, biểu cảm trên mặt Kế Mông có thay đổi, chuyển từ không kiên nhẫn sang rất rất không kiên nhẫn, anh rút tay mình ra, nói thẳng: “Tôi nợ viện bảo tàng mười tỷ, cần phải làm công trả nợ, trước khi trả hết, thì không đi đâu cả.” Thật là ngay thẳng hết sức.
Vẻ mặt Lý Cửu Gia cứng đờ một hồi, cho dù kính râm đen lớn che mất nửa khuôn mặt, Lăng Mục Du vẫn bắt được điểm biến hóa này, yên lặng like một like cho boy ngay thẳng Kế Mông.
“Anh biết rồi.” Lý Cửu Gia lập tức khôi phục lại kiểu tinh anh thần bí, làm như có được đáp án của người đó rồi thì không dây dưa, nói: “Anh muốn tham quan viện bảo tàng, Kế Manh Manh, em có thể dẫn anh đi xem một lát không?”
Kế Mông nghĩ thầm, dù sao mỗi ngày bản thân đều phải dẫn quá trời nhân loại đi tham quan, nhiều thêm một người cũng không sao, vì thế gật đầu: “Có thể, đi theo tôi.”
Lý Cửu Gia mỉm cười chào Đan Tiêu và Lăng Mục Du, rồi đi theo Kế Mông rời khỏi văn phòng.
Lăng Mục Du nhìn Lý Cửu Gia trời nóng còn mặc âu phục ba lớp biến mất trong tầm mắt mình, quay đầu nói với Đan Tiêu: “Anh ta vào cũng không mua vé, dựa vào cái gì mà đòi tham quan viện bảo tàng của tụi mình?”
“Vậy bây giờ ném anh ta văng ra.” Đan Tiêu nói.
“… Thôi bỏ đi.” Lăng Mục Du nhún nhún vai, “Coi như em làm từ thiện đi, tiền vé vào cửa lần này xem như cũng được quyên cho cô nhi viện mấy ngày trước đi.”
Đan Tiêu cười nhẹ, hôn người yêu một cái.
Trong sảnh núi, nữ thần Kế Manh Manh vừa trở lại, các du khách lại lập tức nhiệt tình chen chúc nhau vây quanh “cổ” hết lớp này đến lớp khác.
Lý Cửu Gia bị kẹt ở giữa đám đông, bị đám người chen tới chen lui, còn bị giẫm mấy cú, cố nén không vui, chưa được chốc lát, lại bị quần chúng nhân dân chen ra ngoài.
Nếu không phải nữ thần Manh Manh của chúng ta cao một mét chín mươi mốt, sợ là Lý công tử sẽ nhìn không thấy “cô ấy” mất.
Lý Cửu Gia không có đi chen, thân phận của gã cũng không cho phép bản thân làm chuyện như vậy, nên đành di chuyển theo đám người ở sảnh từ xa xa. Hơn nữa bởi vì không ngừng có du khách mới đến đây, cho nên khoảng cách giữa gã và Kế Manh Manh cũng càng lúc càng xa.
Cuối cùng gã vẫn từ bỏ việc tham quan viện bảo tàng, đi ra ngoài, những thuộc hạ vì tỏ ra tôn trọng mà lưu tại ngoài cửa lớn chạy lên đón gã, vây quanh gã rồi đi bộ xuống núi.
“Nghĩ cách tra Viện trưởng viện bảo tàng này xem, cả Kế Manh Manh nữa.” Lý Cửu Gia dặn dò.
Đàn em đáp dạ, dừng một chút lại hỏi: “Không cần tra quản lý của bọn họ ạ?”
Lý Cửu Gia cười nhạo một tiếng: “Không phải Lăng Mục Du chỉ là đứa con bị nhà họ Lăng vứt bỏ à, có gì mà tra.”
“Dạ.”
Bọn hắn đi vào bãi đỗ xe dưới chân núi, đàn em mở cửa xe, Lý Cửu Gia ngồi vào trong, cong ngón tay gõ tay ghế, vẫn còn suy nghĩ nói: “Kế Manh Manh… mười tỷ… Coi tao là thằng ngu thật à!”
Mấy chiếc xe rời trấn Cốc Hợp, chạy vào thành phố, nhưng không ngờ mới đi được nửa đường thì mây đen kéo đến, trời đột nhiên đổ mưa. Mưa to đến nỗi tầm nhìn chưa tới mười mét, vì an toàn, mấy chiếc xe đều chạy thật chậm, nhưng mưa cứ đổ suốt từ một giờ rưỡi chiều đến tận sáu giờ tối, nên xe của Lý Cửu Gia vẫn chưa chạy vào thành phố được.
Hơn nữa, trừ xe bọn hắn ra, thì không còn có xe nào khác trên đường nữa, lui hay tới cũng không có, thật là kỳ quái.
Tầm sáu giờ rưỡi tối, rốt cuộc trời cũng tạnh mưa, đoàn xe của Lý Cửu Gia khôi phục tốc độ, sau một tiếng thì tới nội thành.
Đến nỗi nguyên nhân ngừng mưa…
Đương nhiên là bởi vì nam thần thô thiển Kế Mông muốn ăn cơm, không rảnh phản ứng tên nhân loại này.
Tác giả :
Kinh Niên Vị Tỉnh