Viện Bảo Tàng Sơn Hải
Chương 44
Lăng Mục Du phát hiện hành vi mấy ngày nay của Đan Tiêu có chút kỳ lạ.
Y thường bảo Trương Sơn cầm một cái laptop và một ổ cứng di động đi theo mình, hỏi đang làm gì thì không nói, thần thần bí bí, cũng không cho Lăng Mục Du đi cùng.
Hỏi Trương Sơn cũng giống vậy, chỉ một câu “Đảm bảo anh sẽ ngạc nhiên”, đã đuổi anh Lăng đi.
Anh Lăng há là kiểu người dễ đuổi đi như vậy ư?
Cậu tìm tới các yêu quái, hỏi chúng nó có biết Đan Tiêu và Trương Sơn đang làm gì không, thì chúng còn sửng sốt hơn cậu nữa.
“Tự dưng cộng tác viên lại thân thiết với Viện trưởng như thế…” Thao Thiết dùng móng vuốt sờ sờ cằm chính mình, vẻ mặt nghi ngờ, sau đó quay đầu hỏi Bạch Trạch: “Ông biết chuyện gì xảy ra không?”
Lông bờm trên đầu Bạch Trạch xù lên, lớn tiếng nói: “Sao tui biết được!”
Thao Thiết vỗ vuốt lên đầu Bạch Trạch, “Lớn tiếng thế làm gì, phản ứng dữ dội như vậy, có phải trúng tim đen rồi không hả.”
Lông toàn thân Bạch Trạch xù lên, giống y như một quả cầu lông vậy, trừng Thao Thiết một hồi lâu, nâng lên móng vuốt cho Thao Thiết hưởng một cú trảo vô hình.
Mãnh thú há có thể yếu thế, lập tức nhào tới đánh nhau với Bạch Trạch thành một cục, vừa đánh còn vừa khinh bỉ: “Ông nghe nhột chứ gì, trước kia cộng tác viên bị nhân tu bắt nạt, chỉ có ông phản ứng lớn nhất.”
Bạch Trạch đá Thao Thiết bay ra xa: “Ông biết thường thì nhân vật phản diện chết vì sao không?”
Chúng yêu trả lời thay Thao Thiết: “Nói nhiều.”
Thao Thiết lộn vòng lăn xa, tức giận đến nhảy dựng lên, la to: “Thật là tức chết tui cũng –” bay nhào về phía đám yêu nói “nói nhiều”.
Phượng Hoàng bị móng vuốt Thao Thiết lướt trúng, nón lông vũ trên đầu xém chút nữa rơi, lập tức giận dữ, bay lên mổ đầu Thao Thiết liên tục.
Phì Di Xà nhân cơ hội trộm chạy đến phía sau Phì Di Điểu, đá Phì Di Điểu bay xa.
“Đào Ngột, ông ở bên nào? Sao dám kéo đuôi của bản tôn.”
“Ai nhổ lông của tui, tui sẽ mổ chết nó.”
“Yết Thư, ông đánh nhầm yêu rồi. Còn đánh đúng không, tui đánh chết ông.”
“Bé rồng trắng vẫn còn nhỏ mà, quễ yêu nào khùng vậy, ngay cả trẻ con cũng đánh.”
Tốt lắm, đám yêu quái lại một lời không hợp kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Trên người Lăng Mục Du treo một bé rồng trắng đang khóc không ngừng, xoay người thở hổn hển, rời khỏi.
— tới tìm chúng nó bàn chuyện, mình đúng là nhân loại ngu ngốc nhất thế giới.
— khấu trừ đồ ăn vặt, khấu trừ tất cả!!!
Quản lý viên bị đám yêu quái làm cho tức giận ra ngồi trên bậc thang ngoài sảnh triển lãm, tay chống mặt, lặng im suy nghĩ.
Bé rồng trắng nằm trên vai quản lý không khóc nữa, mà bé quay đầu nhìn về phía sườn mặt của cậu, nghi hoặc nói: “Anh Tiểu Ngư, anh có tâm sự à?”
Lăng Mục Du nhìn mặt rồng và hai nhúm trăng trắng trên đầu Ngao Thất, nghiêm túc uốn nắn nhóc con: “Tiểu Thất, em không thể kêu tôi là anh được, em hơn sáu trăm tuổi, tôi mới hai mươi hai thôi.”
Ngao Thất chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nói: “Nhưng mà, anh là người trưởng thành, em vẫn còn là rồng vị thành niên, tất nhiên em phải gọi anh là anh rồi. Em là một bé rồng ngoan ngoãn lễ phép.”
“… Được rồi, tùy vậy.” Tuy rằng mình mới là sinh vật nhỏ tuổi nhất viện bảo tàng.
Bé rồng trắng thấy quản lý lại rơi vào trầm tư, tưởng cậu không vui, liền bay tới trước mặt Lăng Mục Du lượn vòng một chút, nói: “Anh Tiểu Ngư, em làm cầu vồng cho anh được không, thấy cầu vồng anh sẽ vui vẻ ngay thôi.”
“Em còn biết làm cầu vồng à?” Lăng Mục Du cảm thấy hứng thú hỏi.
Bé rồng cố gắng gật gật đầu, nói: “Đôi khi em sẽ gặp phải mấy nhóc con nhân loại, sẽ làm cầu vồng dỗ bọn họ không khóc nữa.”
Lăng Mục Du: “…” Cho nên đây là dỗ mình như dỗ mấy nhóc con à?
Bé rồng trắng sấm rền gió cuốn, nói làm là làm ngay, bay lên cao một chút, sau đó há mồm…
“Ào ào –“
“Phù, khụ khụ…… hừ hừ hừ –“
Lăng Mục Du lau nước trên mặt đi, vừa nãy thấy bé rồng há miệng với cậu là đã cảm thấy toi rồi. Quả nhiên, cầu vồng thì không thấy đâu, ngược lại bị xối nước ướt hết cả người.
“Anh Tiểu Ngư, xin lỗi nha.” Bé rồng thấy mình gây họa, bay xuống trước mặt Lăng Mục Du, gục đầu xuống, hai chân trước cuộn chặt lấy nhau, nhìn Lăng Mục Du trông cực kỳ đáng thương.
Lăng Mục Du vén mái tóc ướt nhẹp ra sau đầu, dở khóc dở cười nói: “Tiểu Bạch, nước miếng em nhiều ghê……” Sau đó, cậu tự bị mình nói mắc ói luôn.
“Không phải nước miếng không phải nước miếng, là nước biển.” Bé rồng vội giải thích.
Vậy thì được.
Lăng Mục Du thở phào nhẹ nhõm, cậu đã có bóng ma tâm lý với nước miếng của yêu quái rồi đó.
“Em đi tìm đám yêu quái chơi đi, tôi đi tắm.” Cậu vỗ đầu bé rồng, cảm thán hôm nay rõ ràng nên là một ngày thứ hai tốt đẹp thanh nhàn mới phải.
Bé rồng trắng không đi, bé bay theo cạnh Lăng Mục Du, còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu.
“Tôi không có giận, em đi tìm đám yêu quái chơi đi, tôi tắm rửa, thay quần áo rồi đến sau.”
Bé rồng bay quanh Lăng Mục Du một vòng, khẳng định cậu không nổi giận, mới vui sướng đáp: “Anh Tiểu Ngư, moah moah.”
Lăng Mục Du: “……” Đây là học kỹ năng bán manh của ai thế này?!
Sau khi bé rồng bay đi, Lăng Mục Du đi về phía “tẩm cung”, đi lấy quần áo tắm rửa, rồi đến phòng tắm rửa duy nhất của viện bảo tàng để tắm.
Lấy xong quần áo, bước ra khỏi phòng thì gặp Đan Tiêu, thấy cậu ướt đẫm, y khẩn trương hỏi: “Sao thế này? Rơi vào hồ à?”
Đan Tiêu cau mày, chỉ sợ Lăng Mục Du nói phải một tiếng, y sẽ lấp hết hồ trong viện bảo tàng ngay.
“Không, chơi với bé rồng thôi, nhóc nói muốn làm cầu vồng cho em xem, ai ngờ nghiệp vụ của nhóc kém thế, phun em ướt hết cả người, còn chả thấy cầu vồng đâu.” Lăng Mục Du nói: “May mà nó nói là nước biển, không phải nước miếng, chứ em có tâm lý bóng ma với nước miếng yêu quái rồi á.”
Đan Tiêu buồn cười chỉnh lại tóc ướt cho cậu, “Mau đi tắm đi, trên núi vốn dĩ đã lạnh, huống chi thời tiết giờ cũng chuyển lạnh rồi, đừng để bị cảm.”
Lăng Mục Du ý bảo trên tay mình đang cầm quần áo, này không phải đang muốn đi à.
Đan Tiêu đến phòng tắm cùng cậu, nghĩ đến bộ điện ảnh được Trương Sơn đề cử vừa xem sáng nay, hơi suy nghĩ, giả vờ vô ý nói: “Cần anh giúp tắm rửa không?”
“Hả? Giúp gì?”
“Kì lưng.” Xoa xoa xoa xoa, sau đó sẽ…
“Không cần, em chỉ tắm rửa qua loa thôi.”
“…”
Đan Tiêu nhìn Lăng Mục Du đẩy cửa phòng tắm đi vào, y thì bị nhốt ở ngoài cửa. Môi mím thành một đường mỏng, giờ mà có người hoặc yêu tới nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong mắt Tôn Thần Đan Tiêu đầu đội trời chân đạp đất có chút uất ức.
Mà Lăng Mục Du nói tắm qua loa thôi, thì đúng là vậy, tầm ba phút đã xong, cậu vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, chạm mặt với Đan Tiêu.
“Đan Tiêu?”
“Ừm.” Đan Tiêu thấp giọng lên tiếng, lấy khăn lại, giúp Tiểu Ngư của mình lau tóc.
Trong lòng vẫn uất ức, đây chính là cảnh cuối cùng trong phim, các tình tiết phía trước cứ cho qua như vậy ư?
Nhân loại thật chẳng đáng tin chút nào!
Lăng Mục Du ngửa đầu, tỉ mỉ xem mặt Đan Tiêu, càng xem càng thích.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác, như ma, như kim như tích, như khuê như bích! (*)
(*) Dịch thơ: Có người quân tử, như mài như giũa như cắt như gọt như vàng như thiếc như bích như ngọc – Nghĩa: diễn tả vẻ đẹp của người quân tử bằng những thứ quý giá vào thời xưa như ngà voi, sừng hươu, ngọc…đã được gia công mài giũa qua, tỏa ra vẻ đẹp của chúng.
Trước kia cậu cảm thấy sao trên thế giới này lại có thể có người hoàn mỹ như vậy. Hiện tại, cậu vẫn cho rằng trên thế giới này sẽ không có người hoàn mỹ như vậy được, bởi vì, đó là thần.
Từ khi được tỏ tình, Lăng Mục Du vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ, không dám tin lại muốn cười trộm, cười trộm xong vẫn không dám tin, lặp đi lặp lại, tim vẫn chưa thể rơi về chỗ.
Lúc này thấy Đan Tiêu đang nghiêm túc lau tóc cho mình, cậu dường như nghe được một tiếng “đoàng”, sau đó tất cả bong bóng xà phòng rực rỡ vây quanh cậu nhiều ngày nay đã biến mất hết, trước mắt chính là Đan Tiêu thật sự, không phải ảo giác, không phải suy tưởng.
Vị Thần hoàn mỹ tối cao như thế chính là của mình!
Đời trước có lẽ mình đã cứu vớt cả hệ ngân hà!
Lăng Mục Du nghĩ đến đây, liền tươi cười như hoa: “Đan Tiêu.”
Cậu đột nhiên duỗi tay ôm lấy Đan Tiêu, một tay ôm eo một tay ôm lưng, muốn cho Đan Tiêu nép vào người mình như chim non vậy.
Nhưng……
Chiều cao là khuyết điểm chẳng thể nào bù đắp được.
Một thanh niên cao mét tám không thể nào để vị Thần mét chín tạo thành tư thế chim non nép vào người mình, ngược lại để chính mình dựa vào lồng ngực đối phương.
Đan Tiêu rất là lanh trí nhé, được Tiểu Ngư nhà mình ôm lấy, chỉ sửng sốt một giây thôi, rồi sau đó vui sướng tràn đầy lòng ngực, duỗi cánh tay dài ra, ôm thật chặt người yêu. Dùng gò má vuốt ve tóc mai hơi hơi ẩm ướt, âu yếm người trong lòng.
Thời khắc này, cũng sẽ không bao giờ nhớ lại những ngày tháng cô độc suốt ngày chỉ có thể ngủ say tán gẫu sống qua ngày nữa.
Thời khắc này, thế giới của y đã cởi bỏ lớp trắng bợt thiếu sức sống, trở nên sắc màu rực rỡ.
Thời khắc này, y cảm giác được chính mình còn sống, sinh mệnh đang sinh động.
“Tiểu Ngư.”
“Hả?”
“Tiểu Ngư!”
“Sao thế?”
“Tiểu Ngư…”
Lăng Mục Du không lên tiếng, mà dùng má cọ cọ Đan Tiêu, bày tỏ tình yêu của mình.
Đan Tiêu ôm càng chặt hơn, vững vàng ôm người trong ngực.
Ở sâu trong vườn hoa, giữa rừng cây thấp thoáng, đám yêu quái và cộng tác viên chen thành một cục đứng xa xa vây xem Viện trưởng và quản lý ôm ôm ấp ấp. Trương Sơn không có thị lực tốt như yêu quái, chẳng biết từ đâu lấy được kính viễn vọng đến xem.
“Ái chà chà, ôm rồi.”
“Sao lại là Tiểu Ngư ôm Viện trưởng trước, ngài ấy chả chủ động gì hết.”
“Viện trưởng chủ động, Viện trưởng chủ động.”
“Chu cha ~~~ ôm chặt ghê á ~~~”
“Kế tiếp có phải là hôn hôn rồi không?”
“Viện trưởng cố lên, mau hôn mau hôn.”
“Hở? Sao lại buông ra?”
“Đúng á, chưa hôn hôn đã buông ra làm gì?”
“Kém quá!”
“Kém quỷ gì, là Tiểu Ngư muốn nghe điện thoại.”
“Ai cha, lúc này ai gọi điện thoại đến, nguyền rủa gã độc thân cả đời.”
Trương Sơn nghĩ thầm: lời nguyền này thật là quá độc, có điều…
“Nếu là người đã kết hôn thì sao? Vậy lời nguyền này của cậu không phải vô dụng rồi à.”
Chu Điểu quỳ rạp trên mặt đất, hai chân trước giao nhau, cằm đặt trên móng vuốt, lặng im suy nghĩ.
— này đúng là một vấn đề nghiêm trọng.
“Có phải ông ngốc không hả,” Yết Thư đập Chu Điểu một cái:”Sao ông không nguyền rủa gã ly hôn trước, rồi nguyền rủa độc thân cả đời.”
Oà, cái này càng độc. Trương Sơn vỗ vỗ Yết Thư, nói: “Loài người chúng tôi có câu, ‘Ninh sách thập tòa miếu, bất sách nhất thung hôn.” (có thể phá hủy mười ngôi đền, chứ không thể phá hủy một cuộc hôn nhân).
Yết Thư: “Tui không phải người.”
Trương Sơn: “…” Được lắm, mi thắng.
“Đừng ồn ào, Tiểu Ngư nói chuyện điện thoại xong rồi.”
Đám yêu quái và cộng tác viên vội quay lại vây xem.
“…”
“…”
“…”
Phì Di Điểu: “Sao Tiểu Ngư nghe xong cú này, lại có cú khác gọi đến thế?”
Phượng Hoàng: “Rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho Tiểu Ngư? Xong chưa?”
Gọi điện cho Lăng Mục Du cũng không phải là cùng một người.
Cú điện thoại đầu tiên cậu nghe — là của kẻ bị Yết Thư nguyền rủa trước ly hôn sau độc thân cả đời — Giải Nguyên Long gọi tới, người này đúng là cực kỳ nghị lực, lại đổi số khác gọi tới, hỏi cậu bán Kỳ Lân như thế nào.
Có nghị lực như thế, lại không đi làm chuyện gì khác cho khỏe, cứ một hai phải mua Kỳ Lân cho bằng được, điên quá!
Cú điện thoại còn lại là của chị họ Lăng Dĩnh gọi tới, tối thứ bảy này là lễ đính hôn của cô. Lăng Dĩnh gọi điện thoại lại đây hỏi xem Lăng Mục Du có đến dự hay không, cô hy vọng cậu ấy đi, kể cả nhà bọn họ cũng vậy.
“Chắc chắn em sẽ đi.” Lăng Mục Du trả lời rất chắc chắn, dừng lại nhìn Đan Tiêu một lát, rồi nói với người bên kia điện thoại: “Hôm đó em sẽ dẫn theo một người nữa cùng đi.”
Lăng Dĩnh nghe Lăng Mục Du nói sẽ đến, buông xuống trái tim đang nhấc lên cao, rồi nghe cậu nói sẽ dẫn theo một người, nghĩ đến vào những trường hợp thế này lại dẫn theo một người nữa thì thường sẽ là…
Cô cười hỏi: “Ghê nha, em muốn dẫn ai đến đấy?”
Lăng Mục Du nói: “Bạn trai em.”
“Cái gì?”
Lăng Mục Du không chờ Lăng Dĩnh hỏi thêm đã cúp điện thoại, rồi để Đan Tiêu ném giúp vào trong phòng.
Điện thoại vẫn cứ reo không ngừng, ồn muốn chết, không thể để anh Lăng nói chuyện yêu đương đàng hoàng à, vứt đi.
Y thường bảo Trương Sơn cầm một cái laptop và một ổ cứng di động đi theo mình, hỏi đang làm gì thì không nói, thần thần bí bí, cũng không cho Lăng Mục Du đi cùng.
Hỏi Trương Sơn cũng giống vậy, chỉ một câu “Đảm bảo anh sẽ ngạc nhiên”, đã đuổi anh Lăng đi.
Anh Lăng há là kiểu người dễ đuổi đi như vậy ư?
Cậu tìm tới các yêu quái, hỏi chúng nó có biết Đan Tiêu và Trương Sơn đang làm gì không, thì chúng còn sửng sốt hơn cậu nữa.
“Tự dưng cộng tác viên lại thân thiết với Viện trưởng như thế…” Thao Thiết dùng móng vuốt sờ sờ cằm chính mình, vẻ mặt nghi ngờ, sau đó quay đầu hỏi Bạch Trạch: “Ông biết chuyện gì xảy ra không?”
Lông bờm trên đầu Bạch Trạch xù lên, lớn tiếng nói: “Sao tui biết được!”
Thao Thiết vỗ vuốt lên đầu Bạch Trạch, “Lớn tiếng thế làm gì, phản ứng dữ dội như vậy, có phải trúng tim đen rồi không hả.”
Lông toàn thân Bạch Trạch xù lên, giống y như một quả cầu lông vậy, trừng Thao Thiết một hồi lâu, nâng lên móng vuốt cho Thao Thiết hưởng một cú trảo vô hình.
Mãnh thú há có thể yếu thế, lập tức nhào tới đánh nhau với Bạch Trạch thành một cục, vừa đánh còn vừa khinh bỉ: “Ông nghe nhột chứ gì, trước kia cộng tác viên bị nhân tu bắt nạt, chỉ có ông phản ứng lớn nhất.”
Bạch Trạch đá Thao Thiết bay ra xa: “Ông biết thường thì nhân vật phản diện chết vì sao không?”
Chúng yêu trả lời thay Thao Thiết: “Nói nhiều.”
Thao Thiết lộn vòng lăn xa, tức giận đến nhảy dựng lên, la to: “Thật là tức chết tui cũng –” bay nhào về phía đám yêu nói “nói nhiều”.
Phượng Hoàng bị móng vuốt Thao Thiết lướt trúng, nón lông vũ trên đầu xém chút nữa rơi, lập tức giận dữ, bay lên mổ đầu Thao Thiết liên tục.
Phì Di Xà nhân cơ hội trộm chạy đến phía sau Phì Di Điểu, đá Phì Di Điểu bay xa.
“Đào Ngột, ông ở bên nào? Sao dám kéo đuôi của bản tôn.”
“Ai nhổ lông của tui, tui sẽ mổ chết nó.”
“Yết Thư, ông đánh nhầm yêu rồi. Còn đánh đúng không, tui đánh chết ông.”
“Bé rồng trắng vẫn còn nhỏ mà, quễ yêu nào khùng vậy, ngay cả trẻ con cũng đánh.”
Tốt lắm, đám yêu quái lại một lời không hợp kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Trên người Lăng Mục Du treo một bé rồng trắng đang khóc không ngừng, xoay người thở hổn hển, rời khỏi.
— tới tìm chúng nó bàn chuyện, mình đúng là nhân loại ngu ngốc nhất thế giới.
— khấu trừ đồ ăn vặt, khấu trừ tất cả!!!
Quản lý viên bị đám yêu quái làm cho tức giận ra ngồi trên bậc thang ngoài sảnh triển lãm, tay chống mặt, lặng im suy nghĩ.
Bé rồng trắng nằm trên vai quản lý không khóc nữa, mà bé quay đầu nhìn về phía sườn mặt của cậu, nghi hoặc nói: “Anh Tiểu Ngư, anh có tâm sự à?”
Lăng Mục Du nhìn mặt rồng và hai nhúm trăng trắng trên đầu Ngao Thất, nghiêm túc uốn nắn nhóc con: “Tiểu Thất, em không thể kêu tôi là anh được, em hơn sáu trăm tuổi, tôi mới hai mươi hai thôi.”
Ngao Thất chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nói: “Nhưng mà, anh là người trưởng thành, em vẫn còn là rồng vị thành niên, tất nhiên em phải gọi anh là anh rồi. Em là một bé rồng ngoan ngoãn lễ phép.”
“… Được rồi, tùy vậy.” Tuy rằng mình mới là sinh vật nhỏ tuổi nhất viện bảo tàng.
Bé rồng trắng thấy quản lý lại rơi vào trầm tư, tưởng cậu không vui, liền bay tới trước mặt Lăng Mục Du lượn vòng một chút, nói: “Anh Tiểu Ngư, em làm cầu vồng cho anh được không, thấy cầu vồng anh sẽ vui vẻ ngay thôi.”
“Em còn biết làm cầu vồng à?” Lăng Mục Du cảm thấy hứng thú hỏi.
Bé rồng cố gắng gật gật đầu, nói: “Đôi khi em sẽ gặp phải mấy nhóc con nhân loại, sẽ làm cầu vồng dỗ bọn họ không khóc nữa.”
Lăng Mục Du: “…” Cho nên đây là dỗ mình như dỗ mấy nhóc con à?
Bé rồng trắng sấm rền gió cuốn, nói làm là làm ngay, bay lên cao một chút, sau đó há mồm…
“Ào ào –“
“Phù, khụ khụ…… hừ hừ hừ –“
Lăng Mục Du lau nước trên mặt đi, vừa nãy thấy bé rồng há miệng với cậu là đã cảm thấy toi rồi. Quả nhiên, cầu vồng thì không thấy đâu, ngược lại bị xối nước ướt hết cả người.
“Anh Tiểu Ngư, xin lỗi nha.” Bé rồng thấy mình gây họa, bay xuống trước mặt Lăng Mục Du, gục đầu xuống, hai chân trước cuộn chặt lấy nhau, nhìn Lăng Mục Du trông cực kỳ đáng thương.
Lăng Mục Du vén mái tóc ướt nhẹp ra sau đầu, dở khóc dở cười nói: “Tiểu Bạch, nước miếng em nhiều ghê……” Sau đó, cậu tự bị mình nói mắc ói luôn.
“Không phải nước miếng không phải nước miếng, là nước biển.” Bé rồng vội giải thích.
Vậy thì được.
Lăng Mục Du thở phào nhẹ nhõm, cậu đã có bóng ma tâm lý với nước miếng của yêu quái rồi đó.
“Em đi tìm đám yêu quái chơi đi, tôi đi tắm.” Cậu vỗ đầu bé rồng, cảm thán hôm nay rõ ràng nên là một ngày thứ hai tốt đẹp thanh nhàn mới phải.
Bé rồng trắng không đi, bé bay theo cạnh Lăng Mục Du, còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu.
“Tôi không có giận, em đi tìm đám yêu quái chơi đi, tôi tắm rửa, thay quần áo rồi đến sau.”
Bé rồng bay quanh Lăng Mục Du một vòng, khẳng định cậu không nổi giận, mới vui sướng đáp: “Anh Tiểu Ngư, moah moah.”
Lăng Mục Du: “……” Đây là học kỹ năng bán manh của ai thế này?!
Sau khi bé rồng bay đi, Lăng Mục Du đi về phía “tẩm cung”, đi lấy quần áo tắm rửa, rồi đến phòng tắm rửa duy nhất của viện bảo tàng để tắm.
Lấy xong quần áo, bước ra khỏi phòng thì gặp Đan Tiêu, thấy cậu ướt đẫm, y khẩn trương hỏi: “Sao thế này? Rơi vào hồ à?”
Đan Tiêu cau mày, chỉ sợ Lăng Mục Du nói phải một tiếng, y sẽ lấp hết hồ trong viện bảo tàng ngay.
“Không, chơi với bé rồng thôi, nhóc nói muốn làm cầu vồng cho em xem, ai ngờ nghiệp vụ của nhóc kém thế, phun em ướt hết cả người, còn chả thấy cầu vồng đâu.” Lăng Mục Du nói: “May mà nó nói là nước biển, không phải nước miếng, chứ em có tâm lý bóng ma với nước miếng yêu quái rồi á.”
Đan Tiêu buồn cười chỉnh lại tóc ướt cho cậu, “Mau đi tắm đi, trên núi vốn dĩ đã lạnh, huống chi thời tiết giờ cũng chuyển lạnh rồi, đừng để bị cảm.”
Lăng Mục Du ý bảo trên tay mình đang cầm quần áo, này không phải đang muốn đi à.
Đan Tiêu đến phòng tắm cùng cậu, nghĩ đến bộ điện ảnh được Trương Sơn đề cử vừa xem sáng nay, hơi suy nghĩ, giả vờ vô ý nói: “Cần anh giúp tắm rửa không?”
“Hả? Giúp gì?”
“Kì lưng.” Xoa xoa xoa xoa, sau đó sẽ…
“Không cần, em chỉ tắm rửa qua loa thôi.”
“…”
Đan Tiêu nhìn Lăng Mục Du đẩy cửa phòng tắm đi vào, y thì bị nhốt ở ngoài cửa. Môi mím thành một đường mỏng, giờ mà có người hoặc yêu tới nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong mắt Tôn Thần Đan Tiêu đầu đội trời chân đạp đất có chút uất ức.
Mà Lăng Mục Du nói tắm qua loa thôi, thì đúng là vậy, tầm ba phút đã xong, cậu vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, chạm mặt với Đan Tiêu.
“Đan Tiêu?”
“Ừm.” Đan Tiêu thấp giọng lên tiếng, lấy khăn lại, giúp Tiểu Ngư của mình lau tóc.
Trong lòng vẫn uất ức, đây chính là cảnh cuối cùng trong phim, các tình tiết phía trước cứ cho qua như vậy ư?
Nhân loại thật chẳng đáng tin chút nào!
Lăng Mục Du ngửa đầu, tỉ mỉ xem mặt Đan Tiêu, càng xem càng thích.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác, như ma, như kim như tích, như khuê như bích! (*)
(*) Dịch thơ: Có người quân tử, như mài như giũa như cắt như gọt như vàng như thiếc như bích như ngọc – Nghĩa: diễn tả vẻ đẹp của người quân tử bằng những thứ quý giá vào thời xưa như ngà voi, sừng hươu, ngọc…đã được gia công mài giũa qua, tỏa ra vẻ đẹp của chúng.
Trước kia cậu cảm thấy sao trên thế giới này lại có thể có người hoàn mỹ như vậy. Hiện tại, cậu vẫn cho rằng trên thế giới này sẽ không có người hoàn mỹ như vậy được, bởi vì, đó là thần.
Từ khi được tỏ tình, Lăng Mục Du vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ, không dám tin lại muốn cười trộm, cười trộm xong vẫn không dám tin, lặp đi lặp lại, tim vẫn chưa thể rơi về chỗ.
Lúc này thấy Đan Tiêu đang nghiêm túc lau tóc cho mình, cậu dường như nghe được một tiếng “đoàng”, sau đó tất cả bong bóng xà phòng rực rỡ vây quanh cậu nhiều ngày nay đã biến mất hết, trước mắt chính là Đan Tiêu thật sự, không phải ảo giác, không phải suy tưởng.
Vị Thần hoàn mỹ tối cao như thế chính là của mình!
Đời trước có lẽ mình đã cứu vớt cả hệ ngân hà!
Lăng Mục Du nghĩ đến đây, liền tươi cười như hoa: “Đan Tiêu.”
Cậu đột nhiên duỗi tay ôm lấy Đan Tiêu, một tay ôm eo một tay ôm lưng, muốn cho Đan Tiêu nép vào người mình như chim non vậy.
Nhưng……
Chiều cao là khuyết điểm chẳng thể nào bù đắp được.
Một thanh niên cao mét tám không thể nào để vị Thần mét chín tạo thành tư thế chim non nép vào người mình, ngược lại để chính mình dựa vào lồng ngực đối phương.
Đan Tiêu rất là lanh trí nhé, được Tiểu Ngư nhà mình ôm lấy, chỉ sửng sốt một giây thôi, rồi sau đó vui sướng tràn đầy lòng ngực, duỗi cánh tay dài ra, ôm thật chặt người yêu. Dùng gò má vuốt ve tóc mai hơi hơi ẩm ướt, âu yếm người trong lòng.
Thời khắc này, cũng sẽ không bao giờ nhớ lại những ngày tháng cô độc suốt ngày chỉ có thể ngủ say tán gẫu sống qua ngày nữa.
Thời khắc này, thế giới của y đã cởi bỏ lớp trắng bợt thiếu sức sống, trở nên sắc màu rực rỡ.
Thời khắc này, y cảm giác được chính mình còn sống, sinh mệnh đang sinh động.
“Tiểu Ngư.”
“Hả?”
“Tiểu Ngư!”
“Sao thế?”
“Tiểu Ngư…”
Lăng Mục Du không lên tiếng, mà dùng má cọ cọ Đan Tiêu, bày tỏ tình yêu của mình.
Đan Tiêu ôm càng chặt hơn, vững vàng ôm người trong ngực.
Ở sâu trong vườn hoa, giữa rừng cây thấp thoáng, đám yêu quái và cộng tác viên chen thành một cục đứng xa xa vây xem Viện trưởng và quản lý ôm ôm ấp ấp. Trương Sơn không có thị lực tốt như yêu quái, chẳng biết từ đâu lấy được kính viễn vọng đến xem.
“Ái chà chà, ôm rồi.”
“Sao lại là Tiểu Ngư ôm Viện trưởng trước, ngài ấy chả chủ động gì hết.”
“Viện trưởng chủ động, Viện trưởng chủ động.”
“Chu cha ~~~ ôm chặt ghê á ~~~”
“Kế tiếp có phải là hôn hôn rồi không?”
“Viện trưởng cố lên, mau hôn mau hôn.”
“Hở? Sao lại buông ra?”
“Đúng á, chưa hôn hôn đã buông ra làm gì?”
“Kém quá!”
“Kém quỷ gì, là Tiểu Ngư muốn nghe điện thoại.”
“Ai cha, lúc này ai gọi điện thoại đến, nguyền rủa gã độc thân cả đời.”
Trương Sơn nghĩ thầm: lời nguyền này thật là quá độc, có điều…
“Nếu là người đã kết hôn thì sao? Vậy lời nguyền này của cậu không phải vô dụng rồi à.”
Chu Điểu quỳ rạp trên mặt đất, hai chân trước giao nhau, cằm đặt trên móng vuốt, lặng im suy nghĩ.
— này đúng là một vấn đề nghiêm trọng.
“Có phải ông ngốc không hả,” Yết Thư đập Chu Điểu một cái:”Sao ông không nguyền rủa gã ly hôn trước, rồi nguyền rủa độc thân cả đời.”
Oà, cái này càng độc. Trương Sơn vỗ vỗ Yết Thư, nói: “Loài người chúng tôi có câu, ‘Ninh sách thập tòa miếu, bất sách nhất thung hôn.” (có thể phá hủy mười ngôi đền, chứ không thể phá hủy một cuộc hôn nhân).
Yết Thư: “Tui không phải người.”
Trương Sơn: “…” Được lắm, mi thắng.
“Đừng ồn ào, Tiểu Ngư nói chuyện điện thoại xong rồi.”
Đám yêu quái và cộng tác viên vội quay lại vây xem.
“…”
“…”
“…”
Phì Di Điểu: “Sao Tiểu Ngư nghe xong cú này, lại có cú khác gọi đến thế?”
Phượng Hoàng: “Rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho Tiểu Ngư? Xong chưa?”
Gọi điện cho Lăng Mục Du cũng không phải là cùng một người.
Cú điện thoại đầu tiên cậu nghe — là của kẻ bị Yết Thư nguyền rủa trước ly hôn sau độc thân cả đời — Giải Nguyên Long gọi tới, người này đúng là cực kỳ nghị lực, lại đổi số khác gọi tới, hỏi cậu bán Kỳ Lân như thế nào.
Có nghị lực như thế, lại không đi làm chuyện gì khác cho khỏe, cứ một hai phải mua Kỳ Lân cho bằng được, điên quá!
Cú điện thoại còn lại là của chị họ Lăng Dĩnh gọi tới, tối thứ bảy này là lễ đính hôn của cô. Lăng Dĩnh gọi điện thoại lại đây hỏi xem Lăng Mục Du có đến dự hay không, cô hy vọng cậu ấy đi, kể cả nhà bọn họ cũng vậy.
“Chắc chắn em sẽ đi.” Lăng Mục Du trả lời rất chắc chắn, dừng lại nhìn Đan Tiêu một lát, rồi nói với người bên kia điện thoại: “Hôm đó em sẽ dẫn theo một người nữa cùng đi.”
Lăng Dĩnh nghe Lăng Mục Du nói sẽ đến, buông xuống trái tim đang nhấc lên cao, rồi nghe cậu nói sẽ dẫn theo một người, nghĩ đến vào những trường hợp thế này lại dẫn theo một người nữa thì thường sẽ là…
Cô cười hỏi: “Ghê nha, em muốn dẫn ai đến đấy?”
Lăng Mục Du nói: “Bạn trai em.”
“Cái gì?”
Lăng Mục Du không chờ Lăng Dĩnh hỏi thêm đã cúp điện thoại, rồi để Đan Tiêu ném giúp vào trong phòng.
Điện thoại vẫn cứ reo không ngừng, ồn muốn chết, không thể để anh Lăng nói chuyện yêu đương đàng hoàng à, vứt đi.
Tác giả :
Kinh Niên Vị Tỉnh