Vị Vương Công Cuối Cùng
Chương 79: Kết: Ảo ảnh
Bốn giờ chiều ngày hai mươi tháng tám âm lịch. Quán ăn Lộc Đảo thành cũ Phụng Thiên.
Ông chủ Lộc Nhi sư phụ rót một ấm Long Tỉnh, trên khay bày hai chén trà ngọc đã tráng sạch, đích thân mang lên sảnh phù dung tầng ba. Đẩy cửa vào, chỉ thấy có hai người đang ngồi đối diện nhau, tiểu vương gia Ái Tân Giác La Hiển Sướng và sĩ quan người Nhật Kobayashi Motoya mặc thường phục. Lộc Nhi sư phụ hơi khom lưng, trong lòng thắc mắc hai người này chẳng bao lâu đã lại tụ họp với nhau, nhưng trận thế lại không giống lần trước, trong phòng không mang theo tùy tùng, trên mặt lúc nói chuyện đều có vẻ tươi cười, chỉ là, động tĩnh tình thế này rõ ràng y hệt như trước khi bắn cung, sức lực căng trên cây cung, tiếng nghe kẽo kẹt, không biết lúc nào sẽ phóng vụt ra ngoài.
Lộc Nhi sư phụ đi ra khỏi căn phòng, xuống tầng hai, hầu bàn tay trái vắt khăn lông đi qua gọi ông: “Ông chủ, ông chủ, ông chủ…”
“Hả?” Lộc Nhi quay đầu đáp, quát khẽ: “Đây không điếc, hô hào cái gì?”
“Ông cho một lời đi mà, nếu buổi tối không nhận khách thì để tôi treo biển ra. Hơn hai mươi bàn khách quen đặt, tôi phải sai người đi hay là gọi điện thoại nói người ta đổi lịch.”
“Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?” Lộc Nhi trỏ vào mũi mình hỏi hầu bàn, “Cậu bảo tôi nên hỏi vị vương gia trên tầng kia hay là hỏi tay người Nhật?”
Hầu bàn sáp lại, thở phì phì mặt nhăn nhó, than phiền: “Thật không cho người ta làm ăn mà. Bên ngoài ba lớp trong ba lớp ngoài bị xe người Nhật bao vây, sảnh lớn tầng một còn ngồi một đống, thế này là có ý gì!”
Ông chủ Lộc Nhi đẩy hắn ra ngoài: “Cậu be bé cái mồm chứ. Khụ… Bao vây thì bao vây đi, ta cứ theo mà hầu thôi, người trên tầng kia còn phải đơn thương độc mã đối mặt với bao người kia kìa, đoán chừng còn khổ sở hơn chúng ta nhiều.”
Ông chủ Lộc Nhi cùng hầu bàn đi xuống tầng một, hai mươi người chật cả cái sảnh, người nào người nấy đều ngồi rất nghiêm túc, im phăng phắc, cũng chỉ mặc thường phục, trông tướng mạo dung trang, tư thế dáng vẻ là biết ngay quân nhân Nhật Bản không phải nghi ngờ. Trong lòng ông chủ Lộc Nhi sợ run, phiên dịch người Trung đi qua xẵng giọng ra lệnh: “Đổi trà nóng đi!”
Lộc Nhi vâng dạ, quay đầu núp trong phòng bếp nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó chứ, phải chịu cái thứ giọng hách dịch này cả đời rồi. Mấy năm trước thì bị lũ quỷ Tây Dương đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành, giờ lại bị bầy quỷ Đông Dương cưỡi lên đầu tè bậy… Nín nhịn mấy cũng không bằng đánh một trận cho rồi, dùng máu rửa sạch chỗ này đi!”
Trong bếp, bếp nấu và bồn rửa đều nhàn rỗi không có việc gì làm, đang ngồi uống trà đánh bài, chỉ còn lại một người duy nhất làm việc, chính là tên đần mù một bên mắt thân thể cường tráng kia, lẳng lặng không nói một tiếng xếp than đá trong một xó. Lộc Nhi hỏi tay quản lý sau bếp: “Sao vẫn giữ thằng nhóc này, không phải đã bảo ông đuổi nó đi rồi à?”
Tay quản lí đáp: “Tuy nó hơi ngốc nhưng vẫn có thể làm việc, trong nhà còn phải nuôi một đứa em gái vẫn còn nhỏ, tôi thấy thương nên giữ nó lại.”
Có tiếng người lộc cộc lên tầng.
Lộc Nhi lấy làm hiếu kỳ, vén mành phòng bếp lên ngó ra ngoài, vừa nhìn đã phát khiếp, sợ hết hồn, chỉ thấy một cô gái đầu trùm vải đen bị một người đỡ cánh tay mang lên tầng.
Tim Lộc Nhi đập thình thịch, lại nghĩ tới an nguy của tiểu vương gia, liền hất mành lên từ trong bếp đi ra, phiên dịch chặn ông lại ở cửa: “Làm gì?!”
Lộc Nhi nói: “Tôi đi dâng trà.”
“Không ai gọi ông, ở yên đây đi…”
Chung quanh yên ắng. Không có lấy một tiếng động nào. Thời gian như ngừng trôi. Không biết cứ như vậy qua bao lâu, trong sát na thợ bồn rửa vung khăn mặt lên quất ruồi, cả đám người trong bếp chợt nghe ầm ĩ hỗn loạn từ trên tầng dội xuống, tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng con gái la hét. Lúc đám người Nhật Bản ngồi nghiêm chỉnh trong sảnh lớn nghe tiếng, nhảy bật dậy lao vọt lên cầu thang, bỗng hai tiếng súng nổ vọng lại! Trong chớp mắt, một người từ tầng trên rơi xuống, nặng nề đập rầm lên mặt sàn tầng một, chỉ thấy bên sườn người nọ trúng đạn, toàn thân đẫm máu, chính là Hiển Sướng! Lộc Nhi sợ đến thất thanh: “Tiểu vương gia!”
Lộc Nhi ngẩng đầu, trên tầng ba có người cầm súng lục, nhắm vào Hiển Sướng như muốn nã thêm phát nữa tống chàng vào chỗ chết. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một người ra sức kéo giật vạt áo Hiển Sướng ra sau – người kéo tiểu vương gia Hiển Sướng đi chính là tên đần mù một mắt. Lộc Nhi vẫn chưa tỉnh táo được ngước lên trên, đối diện với một họng súng đen ngòm, ông chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như theo mồ hôi túa hết ra từ lỗ chân lông… Nhưng tiếng súng lại không vang lên nữa…
Trong gian phòng đó ban đầu vốn chỉ có hai người, Ái Tân Giác La Hiển Sướng và Kobayashi Motoya.
Cô gái bị trùm đầu bằng vải đen đi lên sau đó là Lưu Nam Nhất mà tiểu vương gia muốn cứu cùng người Nhật Bản đỡ cô Azuma Shuji.
Lúc quân cảnh Trung Quốc chạy tới, bốn người chỉ còn chừa lại một người sống sót. Kobayashi Motoya bị đâm mấy nhát kiếm vào người mà chết, Lưu Nam Nhất trúng đạn mà chết, Hiển Sướng trọng thương hôn mê. Azuma Shuji, người chỉ bị thương nhẹ trong buổi chiều hôm ấy, được cứu ra dưới sự đàm phán không nhân nhượng của quân doanh Nhật Bản tại Quan Đông.
Về tình cảnh xảy ra ngày hôm ấy, trong hồ sơ Ngụy Mãn từng có báo cáo do đơn vị đồn trú của quân đội Quan Đông tại Phụng Thiên tức đội hiến binh Bắc Ninh đệ trình lên bộ tổng tư lệnh quân đội Quan Đông. Theo báo cáo, trong lúc Kobayashi Motoya và Ái Tân Giác La Hiển Sướng đang ký hợp đồng chuyển nhượng mảnh đất phía tây quảng trường hình tròn (tức di tích đài điểm tướng triều Thanh), đã trúng mai phục của đối phương, Kobayashi Motoya hi sinh cho tổ quốc. Trong quá trình tranh đấu, cô gái người Trung Quốc Lưu Nam Nhất bị Kobayashi Motoya bắn chết, Azuma Shuji làm Ái Tân Giác La Hiển Sướng trọng thương.
Bộ tổng tư lệnh quân đội Quan Đông trả lời đội hiến binh Bắc Ninh: Hậu táng long trọng cho Kobayashi Motoya. Dưới sự trợ giúp của đội hiến binh Bắc Ninh, Hiệp hội Thương mại Nhật Bản dốc toàn lực xúc tiến dự án cải tạo quảng trường hình tròn dưới sự giám sát của Azuma Shuji.
Shuji đang ngủ trong phòng làm việc mới rộng lớn của mình.
Một bên bàn làm việc trải rộng bản thiết kế chi tiết “Khách sạn Yamato” của anh. Đó là một công trình kiến trúc kiểu Âu phong cách trang nhã cổ xưa, từ đất bằng bước mười bậc lên trên, có chín hàng hiên vây kín bằng cổng vòm, tòa nhà chính có ba tầng, hai bên là hai tòa nhà bốn tầng hình tháp, tòa nhà hông hai cánh đông tây ôm vòng ra sau, chỉnh thể toàn bộ công trình kiến trúc nhìn từ bên trên giống như một cái giếng không bịt miệng. Cái giếng này được mở trên đài điểm tướng chiếm giữ nguồn suối điềm lành ở phía đông bắc, mà “Đại Nhật Bản” phía tây nam sẽ đưa “rồng lớn” từ đây “vào biển”…
Phong thủy, cái thứ phong thủy này thực sự rất đặc biệt. Người nếu có một ngày chiếm được phong thủy tốt, vận may sẽ lập tức nghịch chuyển, tất thảy nguyện vọng đều sẽ được thực hiện.
Buổi chiều anh đã tiếp nhận cuộc phỏng vấn của hai ký giả đến từ “Nhật báo Tokyo”. Đám ký giả tay sai này rất thông minh tránh đi những câu hỏi mà vị kiến trúc sư đang nổi như cồn đây không muốn nhắc đến, bài báo của họ tập trung vào những thành công cá nhân của anh hơn.
Ký giả hỏi anh, Ở vào thời điểm còn chưa tới ba mươi tuổi đã giám sát một dự án lớn như vậy, phẩm chất đặc biệt gì của bản thân đã khiến anh có được thành tựu này?
Azuma Shuji suy ngẫm rồi bình tĩnh mà khiêm tốn đáp, Tôi là người kiên trì.
Anh vốn không phải người nói nhiều, mở miệng lại rất thận trọng, tiếc chữ như vàng, có điều đây không phải vấn đề, đám ký giả mang về rồi sẽ gia công lại, nếu câu chuyện của anh biến thành những dòng chữ in máy, nó sẽ trở thành một câu chuyện truyền kỳ, một truyền kỳ khiến tất cả thanh niên nơi quê hương Nhật Bản đều ngưỡng vọng hướng đến, để họ biết rằng, đất nước tài nguyên phong phú cách một vùng biển này có vô số cơ hội, họ sẽ giống như Azuma Shuji, hoàn thành mơ ước tại nơi đây.
Đám ký giả hỏi anh sau này có mục tiêu gì.
Azuma Shuji nghĩ ngợi, lại không trả lời được.
Ký giả nam hỏi, Chúng tôi đã xem một vài ghi chép phỏng vấn của anh trước đây, anh muốn xây một tòa nhà qua trăm năm vẫn không bị đào thải, có phải là vậy không?
Shuji đáp, Anh có thể viết như vậy.
Ký giả nữ hoạt bát hơn, hỏi anh, Ồ, chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao? Azuma-san không có sắp đặt nào to lớn và tỉ mỉ cho cuộc sống của mình như khi anh vẽ một bản thiết kế à?
Anh lắc đầu cười: Câu hỏi này có phải sẽ đặt ở mục tin bên lề?
Thực tập sinh Yuriko và ba đồng nghiệp ngồi ghi chép phía sau hai ký giả, cô nhìn Azuma Shuji, cũng cười.
Shuji tiễn các ký giả ra cửa, Yuriko đi sau cùng, trước khi lên xe, cô nói với Shuji: “Em sắp kết hôn rồi, Shuji-kun.”
“Xin hãy gửi thiếp mời cho tôi, tôi nhất định sẽ đến dự.”
“Em muốn về Nhật Bản kết hôn. Anh cũng sẽ đi chứ?”
“… Miễn là có thời gian. Ồ, vậy sau khi kết hôn, em sẽ ở lại Nhật Bản à?”
Yuriko mỉm cười nhìn anh: “Vâng. Ở Nhật yên tĩnh hơn. Em muốn viết một câu chuyện.”
“Câu chuyện gì?”
“Về một người em quen, một câu chuyện chân thật. Câu chuyện của một thanh niên can đảm mà thận trọng, lại bẩm sinh có vận may, từng bước đi lên cao, gặt hái thành công ngày càng lớn.”
Shuji biết Yuriko nói đến mình, mỉm cười: “Vậy em không được quên viết khúc này đâu nhé, kẻ giành được nhiều điều tốt ấy cũng sẽ cảm thấy mệt, bất cứ lúc nào hắn cũng muốn bứt người trở ra.”
“Ai cũng đều đến lúc thấy mệt.” Yuriko nói, “Nhưng đó là một vấn đề khác. Shuji tiên sinh, trước đây em từng nói, anh là một con bạc tài ba. Nhưng giờ xem ra, kỳ thực anh là nhà cái. Con bạc thua hết rồi còn có thể rời đi, nhưng nhà cái có muốn đi cũng khó mà làm được.”
Đồng nghiệp Yuriko đang chờ cô, cô không đợi anh trả lời đã lên xe rời đi.
Lúc này anh đang ngả người tựa trên ghế ngủ, bỗng một mộng cảnh đáng sợ không ngừng lặp đi lặp lại quấy nhiễu anh, chân đạp mạnh một cái, giật bắn mình tỉnh lại. Điện thoại trên bàn vang lên. Anh nhận máy. Có người báo với anh, đã tìm được người anh muốn. Anh uống một ngụm nước: “Nhờ anh đưa cô ấy tới chỗ ở của tôi.”
Anh bước vào cửa, trời đang ngả hoàng hôn.
Ánh chiều tà phủ khắp mặt đất, lưa thưa chiếu vào qua song cửa. Anh đóng cửa lại, nhìn vào trong, Minh Nguyệt đang đun nước pha trà trong bếp. Hơi nước lượn lờ, bọc lấy thân mình mảnh dẻ của nàng, nàng quay đầu lại nhìn anh: “Anh về rồi?”
Lòng anh như một chiếc lá bị gió bứt khỏi cành cây, dập dờn phất phơ không nơi nương tựa, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Anh rảo bước tới, ôm lấy nàng từ phía sau, vùi mặt vào tóc nàng, khe khẽ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Minh Nguyệt đáp: “Đi loanh quanh.”
Nàng nói xong một câu liền ho khan mấy tiếng.
Anh nhớ ra, thuộc hạ báo với anh họ tìm thấy nàng trong tiệm thuốc.
Nàng đổ lá trà trong ống trúc ra lòng bàn tay, lại từng lá từng lá bỏ vào cốc trà, rót nước nóng vừa đun vào, trong ly cuộn lên một vòng xoáy nho nhỏ. Nàng có đầy đủ kiên nhẫn, không nhanh không chậm, tựa hồ có thể đặt hết cuộc sống tập trung vào việc này.
Nàng cụp mắt nói: “Anh xem, Shuji, em chính là người như vậy đấy, luôn luôn không có nơi để đi. Cha mất, bị vứt vào vương phủ. Không ở được trong vương phủ, lại bị đuổi ra ngoài… Em đi thăm vương gia trước, hôn mê bất tỉnh đã nhiều ngày, bác sĩ cũng nói chưa chắc đã cứu được, trong phủ đang chuẩn bị áo liệm cho hắn. Sau đó thì đến nhà Nam Nhất, họ cũng đang thu xếp tang sự…” Nàng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Giờ thì sao? Em tới tới lui lui chỉ còn lại một mình, phải làm thế nào?”
Gương mặt nàng tiều tụy, dưới vành mắt thâm đen. Shuji nắm lấy vai nàng, nhìn nàng, thành khẩn tha thiết nói: “Minh Nguyệt, tất cả đã qua rồi. Em chẳng làm được gì nữa. Đi theo anh đi, đi ngay bây giờ, trở về Nhật Bản, hoặc là sang châu Âu, sang Mĩ, đi đâu cũng được. Chỉ cần em bên anh.”
“Công trình của anh thì sao? Tòa nhà mà anh muốn xây phải làm thế nào?”
Lúc này anh mới cảm thấy mình kiệt sức, vô dục vô cầu, nhìn nàng, nước mắt chợt tràn ra hốc mắt: “Những chuyện đó trong lòng anh đều không bằng em.”
Nàng như hơi rung động, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt nổi lên một tầng lệ, nàng rút cánh tay ra khỏi tay anh, nhè nhẹ lắc cốc trà, màu trà dần đậm hơn: “Chỉ là, có một số việc em vẫn chưa hiểu rõ. Những cảnh tượng này đã vụt chớp rất nhiều lần trong đầu em, làm thế nào cũng không nắm bắt được. Nam Nhất chết rồi, vương gia cũng chỉ còn lại một hơi thở, mắt cũng không mở ra được, anh là người duy nhất sống sót, lại là người giành được nhiều lợi ích nhất, Shuji… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong gian phòng đó?”
Shuji nghe vậy, thoáng sửng sốt, sau đó, anh tìm một cái ghế ngồi xuống, nới lỏng cổ áo, nghĩ bụng lại thêm một người nữa hỏi câu hỏi này. Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, anh đã bị quân cảnh Trung Quốc và nhóm điều tra của đội hiến binh Bắc Ninh vặn hỏi vô số lần. Anh lấy lý do ký ức không rõ, liên tục từ chối kể lại đầu đuôi quá trình xảy ra chuyện, mỗi lần đều là đối phương đặt câu hỏi, anh cẩn thận suy nghĩ tỉ mỉ rồi mới đưa ra câu trả lời. Tư duy tỉnh táo và lời lẽ kín đáo đã giúp anh chối bỏ được trách nhiệm, giống như lời nàng nói bây giờ, “giành được nhiều lợi ích nhất”. Vậy lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trận đấu bắt đầu như thế nào? Hiện giờ ngẫm lại, anh phát hiện ra mình vậy mà lại thực sự không nhớ được chính xác toàn bộ tình huống, chỉ còn sót lại vài mẩu anh chưa từng nói ra. Shuji theo phản xạ có điều kiện mà cảm thấy khát nước khó nhịn, vươn tay nhận lấy cốc trà trong tay Minh Nguyệt, một hơi uống cạn, ngẩng lên nhìn nàng: “Em nói anh biết một chuyện trước đã.”
“Chuyện gì”
“Một câu nói của Nam Nhất, có vài chữ, học, liêu, rừng…”
Minh Nguyệt ngồi xổm xuống: “… Họ Lưu Ria Rậm?”
“Đúng. Hẳn là vậy.”
Minh Nguyệt nhoẻn miệng, nhưng đó không phải một nụ cười, đó là dáng vẻ cơ mặt méo mó của một người đang trong nỗi đau khổ tột độ, nàng nghiến răng chậm rãi nói: “‘Họ Lưu Ria Rậm’ là người mang đến xui xẻo cho cô ấy. Nam Nhất nói đến ai?”
Shuji không đáp lại câu hỏi của nàng ngay, cụp mắt như đang đắm chìm trong ký ức của mình: “… Chuyện Kobayashi làm chẳng đẹp đẽ gì, ông ta vẫn luôn không nghĩ ra cách lấy được đài điểm tướng. Cuối cùng muốn dùng một cô gái để đổi, ông ta không muốn có nhiều người tham dự vào hơn nên thân tín đều bị ra lệnh đợi ở dưới tầng, chỉ có một mình anh trợ giúp.”
“Ban đầu chuyện vốn tiến hành như trong kế hoạch, Hiển Sướng đã ký tên vào giấy tờ giao cho Kobayashi, anh mang Nam Nhất lên, bỏ khăn trùm đầu cô ấy ra. Cô ấy quay lại thấy là anh, trong khoảnh khắc tức giận vô cùng, dùng hết sức bình sinh liều mạng với anh. Em biết đấy, tức giận có thể lây nhiễm, trong khoảnh khắc đó Hiển Sướng cũng cướp gươm chiến của Kobayashi, chém về phía ông ta. Anh một tay ngăn cản Nam Nhất, tay còn lại rút súng của mình ra muốn chế ngự Hiển Sướng, ai ngờ Nam Nhất lại chặn lại.”
“Là anh giết cô ấy…”
“… Không phải anh, là chính cô ấy. Tay cô ấy chụp lên cò súng, tự giết chính mình. Đó là tiếng súng đầu tiên vang lên.” Shuji nói, mặt không chút biểu cảm, “Sau đó cô ấy chết, trước khi tắt thở thì nói mấy chữ…”
Minh Nguyệt lại cười: “Cô ấy tự giết mình, lại chỉ vào anh nói ‘Họ Lưu Ria Rậm’? Được được được… Sau đó thì sao? Sau đó anh lại nổ súng về phía tiểu vương gia?”
“Đúng. Mắt Hiển Sướng đỏ lên, gươm chém vào cổ Kobayashi, máu Kobayashi phun ra, phun lên tường, bắn cả lên mặt Hiển Sướng. Sau đó hắn cầm gươm tới gần anh. Anh…” Shuji đứng lên tìm nước, rót đầy một cốc uống cạn, “Hắn giống như căn bản là không quan tâm trong tay anh có súng, một lòng một dạ muốn lấy mạng anh. Anh cũng không muốn giết hắn.” Shuji dứt khoát nói, “Trước đó vốn muốn hợp tác với quý tộc triều Thanh, đó cũng là nguyên nhân Kobayashi vẫn luôn không động tới vũ lực với hắn. Thế nhưng nếu anh không giết hắn, hắn sẽ giết anh, anh không thể làm gì khác ngoài nổ súng vào sườn hắn, muốn ngăn cản hắn lại gần… Lúc đó bọn anh đã ở sát mép giếng trời, hắn vấp ngã, rơi xuống tầng… Đó là tất cả những gì anh có thể nhớ được về chuyện đã xảy ra.”
“Tức là phát súng thứ hai cũng không phải do anh tình nguyện bắn.” Minh Nguyệt gằn từng chữ, “Là tiểu vương gia buộc anh phải bắn. Nếu anh không giết hắn, hắn sẽ giết anh. Kể cả thế, anh cũng không hạ tử thủ, anh chỉ nổ súng vào sườn hắn. Đúng không? Shuji? Phát súng đầu tiên là tại bản thân Nam Nhất, phát súng thứ hai là anh phải tự vệ. Shuji, anh thật đúng là hết cách, nhỉ?”
Azuma Shuji cảm thấy mình mệt lả, hít thở thôi cũng hao phí sức lực, anh muốn cầm tay Minh Nguyệt, lại bị nàng hất ra, anh ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Em không tin…”
“Anh bảo em phải tin thế nào? Em không ở đó, em không biết chi tiết mọi chuyện. Nhưng em cứ nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đi nghĩ lại mãi, phát hiện ra ba người này đều có đầy đủ lý do để anh diệt trừ họ. Tiểu vương gia không cần phải nói, anh chỉ hận không thể băm vằm hắn ra làm trăm mảnh. Nam Nhất phát hiện ra âm mưu của anh, cô ấy càng không nên sống trên đời. Chỉ là, Kobayashi, em nghĩ hai người là bạn, sao anh cũng lấy mạng ông ta? Nghĩ một hồi cũng thông suốt được, diệt trừ ông ta rồi, cục diện nơi này sẽ hoàn toàn thuộc về anh. Diệt trừ ông ta rồi, anh cũng dùng máu tẩy sạch được nỗi sỉ nhục, bởi ông ta đã bảo em đi gặp Hiển Sướng, người đi cầu xin hắn là em, người thẽ thọt khúm núm là anh…”
Nàng nói đến đây, Shuji chợt nở nụ cười: “Về Kobayashi-kun, nghe cũng có lý phết đấy nhỉ.”
“Bởi vậy nên khi tiểu vương gia giết ông ta, anh mới không nổ súng. Sau đó anh lại giết tiểu vương gia, sau đó chỉ còn một mình anh nói chuyện, rửa sạch hết tất cả mọi chuyện! Shuji, như vậy hoàn mỹ thật…”
Anh bỗng dùng hết sức lực toàn thân bóp lấy cổ nàng, kéo nàng sát lại gần mình, hung tợn nhìn vào mắt nàng: “Nhóc con tự cho mình là đúng! Em tưởng mình cái gì cũng đoán được, cái gì cũng biết, có phải không? Trước khi giết hắn, anh đã nghĩ tới em! Nếu như anh giết hắn, vậy thì em sẽ đi theo anh, chúng ta mãi mãi sẽ không…”
Lời anh vừa dứt, nàng bật cười ha hả, vô cùng nanh ác, trước mắt nàng là hình ảnh người đàn ông này cầm súng lục, chiếu theo kế hoạch lạnh lùng mà tàn khốc của mình giết chết bạn nàng Nam Nhất, làm tiểu vương gia Hiển Sướng trọng thương. Nàng nhìn mặt anh, cười cười rồi ứa nước mắt, người anh tuấn thiện lương là vậy, tim tàn nhẫn tỉ mỉ đến thế!
Anh buông nàng ra, lắc đầu rơi nước mắt: “Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, đi theo anh đi, chúng ta rời khỏi đây, có được không? …”
“Được. Azuma-kun, như anh mong muốn.” Nàng thầm hạ quyết tâm, vận hết sức lực, đột nhiên một tay bịt lấy miệng anh, tay kia ngoan độc cắm con dao sắc bén vào cổ họng Shuji. Lưỡi dao lạnh băng vặn một cái trong da thịt người Đông Dương này, sau đó rạch ngang, máu tươi phun ra như đập nước bị sập, bao phủ cọ rửa tất thảy yêu hận ân cừu.
Shuji trợn trừng hai mắt, chết không nhắm mắt, anh vẫn còn vài lời ngậm trong miệng, nhưng anh muốn nói gì?
Anh vẫn muốn nói với Minh Nguyệt thêm vài câu chân tướng có thể tẩy trắng cho mình sao?
Chỉ sợ anh đã sớm không còn sức lực ấy. Có lẽ anh đã không còn sức lực nói ra chân tướng ngay từ lúc uống hết cốc trà nồng mà Minh Nguyệt pha rồi.
Cũng có thể, kể từ lúc trông thấy người con gái đến từ đất nước láng giềng trong nhà mình ở Kyoto và sau khi nhận được bức thư của cậu bảo anh tới đất nước này kiến công lập nghiệp, anh đã bị sắc đẹp và lòng tham che mờ đôi mắt, càng ngày càng xa rời chân tướng của cuộc đời.
Người con gái trẻ tuổi ấy làm xong chuyện tàn khốc mà quyết tuyệt nhất của cuộc đời mình, dùng chăn và ga giường trong phòng đậy lại máu tươi của người đàn ông, bản thân thì thay một bộ trang phục mới, xuống dưới tầng gọi một xe ba gác, đi tới bệnh viện Đức.
Trên đường nàng không ngừng thúc giục kéo xe đi nhanh hơn, đến bệnh viện rồi lại chạy thẳng một mạch lên tầng.
Nàng hơi sốt ruột.
Bởi từ nay về sau, mỗi một giây có thể sống đều là trộm được.
Mở cửa đi vào, nàng đi tới bên giường bệnh của tiểu vương gia, lau mồ hôi, từ từ ngồi xuống. Nàng nhìn mặt chàng, cầm tay chàng, trong mắt đẫm lệ, một hồi lâu sau mới chậm rãi khẽ khàng nói với chàng: “… Em lấy được mạng kẻ thù rồi.”
Trong phòng bệnh có ánh đèn ấm áp, có hương hoa huệ tây.
Người này hôn mê đã lâu, bất tỉnh nhân sự, lúc này bỗng như thoáng có một chút tri giác. Nàng cảm giác đầu ngón tay đã không còn lạnh băng như mấy ngày trước nữa mà giờ đây hơi ấm lại, sau đó nàng thấy chàng mở mắt, nở nụ cười nhợt nhạt với nàng, nụ cười dù suy yếu nhưng bên trong lại ẩn chứa chút tùy cơ ứng biến thần bí.
Minh Nguyệt ngây người, nhớ mang máng một tai nạn hồi nhỏ: Trong vườn sau của tòa vương phủ, lúc hái nấm, nàng đã bị một con bọ cạp náu mình dưới dốc đá đốt cho cánh tay sưng tấy mấy ngày liền không khỏi. Sau khi biết, chàng đã tìm ra ổ bọ cạp rồi dúi siêu nước sôi vào tay nàng, cười hì hì nói: “Em tự giải quyết phiền phức mình gây ra đi…”
Buổi tối đầu thu thơm ngát ấy của thành Phụng Thiên, nàng nhìn tiểu vương gia tỉnh lại, tựa như Trang sinh mộng điệp, không biết mình là mơ hay thực.
Rốt cuộc, ai mới là nhà cái của canh bạc này đây?
Ông chủ Lộc Nhi sư phụ rót một ấm Long Tỉnh, trên khay bày hai chén trà ngọc đã tráng sạch, đích thân mang lên sảnh phù dung tầng ba. Đẩy cửa vào, chỉ thấy có hai người đang ngồi đối diện nhau, tiểu vương gia Ái Tân Giác La Hiển Sướng và sĩ quan người Nhật Kobayashi Motoya mặc thường phục. Lộc Nhi sư phụ hơi khom lưng, trong lòng thắc mắc hai người này chẳng bao lâu đã lại tụ họp với nhau, nhưng trận thế lại không giống lần trước, trong phòng không mang theo tùy tùng, trên mặt lúc nói chuyện đều có vẻ tươi cười, chỉ là, động tĩnh tình thế này rõ ràng y hệt như trước khi bắn cung, sức lực căng trên cây cung, tiếng nghe kẽo kẹt, không biết lúc nào sẽ phóng vụt ra ngoài.
Lộc Nhi sư phụ đi ra khỏi căn phòng, xuống tầng hai, hầu bàn tay trái vắt khăn lông đi qua gọi ông: “Ông chủ, ông chủ, ông chủ…”
“Hả?” Lộc Nhi quay đầu đáp, quát khẽ: “Đây không điếc, hô hào cái gì?”
“Ông cho một lời đi mà, nếu buổi tối không nhận khách thì để tôi treo biển ra. Hơn hai mươi bàn khách quen đặt, tôi phải sai người đi hay là gọi điện thoại nói người ta đổi lịch.”
“Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?” Lộc Nhi trỏ vào mũi mình hỏi hầu bàn, “Cậu bảo tôi nên hỏi vị vương gia trên tầng kia hay là hỏi tay người Nhật?”
Hầu bàn sáp lại, thở phì phì mặt nhăn nhó, than phiền: “Thật không cho người ta làm ăn mà. Bên ngoài ba lớp trong ba lớp ngoài bị xe người Nhật bao vây, sảnh lớn tầng một còn ngồi một đống, thế này là có ý gì!”
Ông chủ Lộc Nhi đẩy hắn ra ngoài: “Cậu be bé cái mồm chứ. Khụ… Bao vây thì bao vây đi, ta cứ theo mà hầu thôi, người trên tầng kia còn phải đơn thương độc mã đối mặt với bao người kia kìa, đoán chừng còn khổ sở hơn chúng ta nhiều.”
Ông chủ Lộc Nhi cùng hầu bàn đi xuống tầng một, hai mươi người chật cả cái sảnh, người nào người nấy đều ngồi rất nghiêm túc, im phăng phắc, cũng chỉ mặc thường phục, trông tướng mạo dung trang, tư thế dáng vẻ là biết ngay quân nhân Nhật Bản không phải nghi ngờ. Trong lòng ông chủ Lộc Nhi sợ run, phiên dịch người Trung đi qua xẵng giọng ra lệnh: “Đổi trà nóng đi!”
Lộc Nhi vâng dạ, quay đầu núp trong phòng bếp nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó chứ, phải chịu cái thứ giọng hách dịch này cả đời rồi. Mấy năm trước thì bị lũ quỷ Tây Dương đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành, giờ lại bị bầy quỷ Đông Dương cưỡi lên đầu tè bậy… Nín nhịn mấy cũng không bằng đánh một trận cho rồi, dùng máu rửa sạch chỗ này đi!”
Trong bếp, bếp nấu và bồn rửa đều nhàn rỗi không có việc gì làm, đang ngồi uống trà đánh bài, chỉ còn lại một người duy nhất làm việc, chính là tên đần mù một bên mắt thân thể cường tráng kia, lẳng lặng không nói một tiếng xếp than đá trong một xó. Lộc Nhi hỏi tay quản lý sau bếp: “Sao vẫn giữ thằng nhóc này, không phải đã bảo ông đuổi nó đi rồi à?”
Tay quản lí đáp: “Tuy nó hơi ngốc nhưng vẫn có thể làm việc, trong nhà còn phải nuôi một đứa em gái vẫn còn nhỏ, tôi thấy thương nên giữ nó lại.”
Có tiếng người lộc cộc lên tầng.
Lộc Nhi lấy làm hiếu kỳ, vén mành phòng bếp lên ngó ra ngoài, vừa nhìn đã phát khiếp, sợ hết hồn, chỉ thấy một cô gái đầu trùm vải đen bị một người đỡ cánh tay mang lên tầng.
Tim Lộc Nhi đập thình thịch, lại nghĩ tới an nguy của tiểu vương gia, liền hất mành lên từ trong bếp đi ra, phiên dịch chặn ông lại ở cửa: “Làm gì?!”
Lộc Nhi nói: “Tôi đi dâng trà.”
“Không ai gọi ông, ở yên đây đi…”
Chung quanh yên ắng. Không có lấy một tiếng động nào. Thời gian như ngừng trôi. Không biết cứ như vậy qua bao lâu, trong sát na thợ bồn rửa vung khăn mặt lên quất ruồi, cả đám người trong bếp chợt nghe ầm ĩ hỗn loạn từ trên tầng dội xuống, tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng con gái la hét. Lúc đám người Nhật Bản ngồi nghiêm chỉnh trong sảnh lớn nghe tiếng, nhảy bật dậy lao vọt lên cầu thang, bỗng hai tiếng súng nổ vọng lại! Trong chớp mắt, một người từ tầng trên rơi xuống, nặng nề đập rầm lên mặt sàn tầng một, chỉ thấy bên sườn người nọ trúng đạn, toàn thân đẫm máu, chính là Hiển Sướng! Lộc Nhi sợ đến thất thanh: “Tiểu vương gia!”
Lộc Nhi ngẩng đầu, trên tầng ba có người cầm súng lục, nhắm vào Hiển Sướng như muốn nã thêm phát nữa tống chàng vào chỗ chết. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một người ra sức kéo giật vạt áo Hiển Sướng ra sau – người kéo tiểu vương gia Hiển Sướng đi chính là tên đần mù một mắt. Lộc Nhi vẫn chưa tỉnh táo được ngước lên trên, đối diện với một họng súng đen ngòm, ông chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như theo mồ hôi túa hết ra từ lỗ chân lông… Nhưng tiếng súng lại không vang lên nữa…
Trong gian phòng đó ban đầu vốn chỉ có hai người, Ái Tân Giác La Hiển Sướng và Kobayashi Motoya.
Cô gái bị trùm đầu bằng vải đen đi lên sau đó là Lưu Nam Nhất mà tiểu vương gia muốn cứu cùng người Nhật Bản đỡ cô Azuma Shuji.
Lúc quân cảnh Trung Quốc chạy tới, bốn người chỉ còn chừa lại một người sống sót. Kobayashi Motoya bị đâm mấy nhát kiếm vào người mà chết, Lưu Nam Nhất trúng đạn mà chết, Hiển Sướng trọng thương hôn mê. Azuma Shuji, người chỉ bị thương nhẹ trong buổi chiều hôm ấy, được cứu ra dưới sự đàm phán không nhân nhượng của quân doanh Nhật Bản tại Quan Đông.
Về tình cảnh xảy ra ngày hôm ấy, trong hồ sơ Ngụy Mãn từng có báo cáo do đơn vị đồn trú của quân đội Quan Đông tại Phụng Thiên tức đội hiến binh Bắc Ninh đệ trình lên bộ tổng tư lệnh quân đội Quan Đông. Theo báo cáo, trong lúc Kobayashi Motoya và Ái Tân Giác La Hiển Sướng đang ký hợp đồng chuyển nhượng mảnh đất phía tây quảng trường hình tròn (tức di tích đài điểm tướng triều Thanh), đã trúng mai phục của đối phương, Kobayashi Motoya hi sinh cho tổ quốc. Trong quá trình tranh đấu, cô gái người Trung Quốc Lưu Nam Nhất bị Kobayashi Motoya bắn chết, Azuma Shuji làm Ái Tân Giác La Hiển Sướng trọng thương.
Bộ tổng tư lệnh quân đội Quan Đông trả lời đội hiến binh Bắc Ninh: Hậu táng long trọng cho Kobayashi Motoya. Dưới sự trợ giúp của đội hiến binh Bắc Ninh, Hiệp hội Thương mại Nhật Bản dốc toàn lực xúc tiến dự án cải tạo quảng trường hình tròn dưới sự giám sát của Azuma Shuji.
Shuji đang ngủ trong phòng làm việc mới rộng lớn của mình.
Một bên bàn làm việc trải rộng bản thiết kế chi tiết “Khách sạn Yamato” của anh. Đó là một công trình kiến trúc kiểu Âu phong cách trang nhã cổ xưa, từ đất bằng bước mười bậc lên trên, có chín hàng hiên vây kín bằng cổng vòm, tòa nhà chính có ba tầng, hai bên là hai tòa nhà bốn tầng hình tháp, tòa nhà hông hai cánh đông tây ôm vòng ra sau, chỉnh thể toàn bộ công trình kiến trúc nhìn từ bên trên giống như một cái giếng không bịt miệng. Cái giếng này được mở trên đài điểm tướng chiếm giữ nguồn suối điềm lành ở phía đông bắc, mà “Đại Nhật Bản” phía tây nam sẽ đưa “rồng lớn” từ đây “vào biển”…
Phong thủy, cái thứ phong thủy này thực sự rất đặc biệt. Người nếu có một ngày chiếm được phong thủy tốt, vận may sẽ lập tức nghịch chuyển, tất thảy nguyện vọng đều sẽ được thực hiện.
Buổi chiều anh đã tiếp nhận cuộc phỏng vấn của hai ký giả đến từ “Nhật báo Tokyo”. Đám ký giả tay sai này rất thông minh tránh đi những câu hỏi mà vị kiến trúc sư đang nổi như cồn đây không muốn nhắc đến, bài báo của họ tập trung vào những thành công cá nhân của anh hơn.
Ký giả hỏi anh, Ở vào thời điểm còn chưa tới ba mươi tuổi đã giám sát một dự án lớn như vậy, phẩm chất đặc biệt gì của bản thân đã khiến anh có được thành tựu này?
Azuma Shuji suy ngẫm rồi bình tĩnh mà khiêm tốn đáp, Tôi là người kiên trì.
Anh vốn không phải người nói nhiều, mở miệng lại rất thận trọng, tiếc chữ như vàng, có điều đây không phải vấn đề, đám ký giả mang về rồi sẽ gia công lại, nếu câu chuyện của anh biến thành những dòng chữ in máy, nó sẽ trở thành một câu chuyện truyền kỳ, một truyền kỳ khiến tất cả thanh niên nơi quê hương Nhật Bản đều ngưỡng vọng hướng đến, để họ biết rằng, đất nước tài nguyên phong phú cách một vùng biển này có vô số cơ hội, họ sẽ giống như Azuma Shuji, hoàn thành mơ ước tại nơi đây.
Đám ký giả hỏi anh sau này có mục tiêu gì.
Azuma Shuji nghĩ ngợi, lại không trả lời được.
Ký giả nam hỏi, Chúng tôi đã xem một vài ghi chép phỏng vấn của anh trước đây, anh muốn xây một tòa nhà qua trăm năm vẫn không bị đào thải, có phải là vậy không?
Shuji đáp, Anh có thể viết như vậy.
Ký giả nữ hoạt bát hơn, hỏi anh, Ồ, chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao? Azuma-san không có sắp đặt nào to lớn và tỉ mỉ cho cuộc sống của mình như khi anh vẽ một bản thiết kế à?
Anh lắc đầu cười: Câu hỏi này có phải sẽ đặt ở mục tin bên lề?
Thực tập sinh Yuriko và ba đồng nghiệp ngồi ghi chép phía sau hai ký giả, cô nhìn Azuma Shuji, cũng cười.
Shuji tiễn các ký giả ra cửa, Yuriko đi sau cùng, trước khi lên xe, cô nói với Shuji: “Em sắp kết hôn rồi, Shuji-kun.”
“Xin hãy gửi thiếp mời cho tôi, tôi nhất định sẽ đến dự.”
“Em muốn về Nhật Bản kết hôn. Anh cũng sẽ đi chứ?”
“… Miễn là có thời gian. Ồ, vậy sau khi kết hôn, em sẽ ở lại Nhật Bản à?”
Yuriko mỉm cười nhìn anh: “Vâng. Ở Nhật yên tĩnh hơn. Em muốn viết một câu chuyện.”
“Câu chuyện gì?”
“Về một người em quen, một câu chuyện chân thật. Câu chuyện của một thanh niên can đảm mà thận trọng, lại bẩm sinh có vận may, từng bước đi lên cao, gặt hái thành công ngày càng lớn.”
Shuji biết Yuriko nói đến mình, mỉm cười: “Vậy em không được quên viết khúc này đâu nhé, kẻ giành được nhiều điều tốt ấy cũng sẽ cảm thấy mệt, bất cứ lúc nào hắn cũng muốn bứt người trở ra.”
“Ai cũng đều đến lúc thấy mệt.” Yuriko nói, “Nhưng đó là một vấn đề khác. Shuji tiên sinh, trước đây em từng nói, anh là một con bạc tài ba. Nhưng giờ xem ra, kỳ thực anh là nhà cái. Con bạc thua hết rồi còn có thể rời đi, nhưng nhà cái có muốn đi cũng khó mà làm được.”
Đồng nghiệp Yuriko đang chờ cô, cô không đợi anh trả lời đã lên xe rời đi.
Lúc này anh đang ngả người tựa trên ghế ngủ, bỗng một mộng cảnh đáng sợ không ngừng lặp đi lặp lại quấy nhiễu anh, chân đạp mạnh một cái, giật bắn mình tỉnh lại. Điện thoại trên bàn vang lên. Anh nhận máy. Có người báo với anh, đã tìm được người anh muốn. Anh uống một ngụm nước: “Nhờ anh đưa cô ấy tới chỗ ở của tôi.”
Anh bước vào cửa, trời đang ngả hoàng hôn.
Ánh chiều tà phủ khắp mặt đất, lưa thưa chiếu vào qua song cửa. Anh đóng cửa lại, nhìn vào trong, Minh Nguyệt đang đun nước pha trà trong bếp. Hơi nước lượn lờ, bọc lấy thân mình mảnh dẻ của nàng, nàng quay đầu lại nhìn anh: “Anh về rồi?”
Lòng anh như một chiếc lá bị gió bứt khỏi cành cây, dập dờn phất phơ không nơi nương tựa, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Anh rảo bước tới, ôm lấy nàng từ phía sau, vùi mặt vào tóc nàng, khe khẽ hỏi: “Đi đâu vậy?”
Minh Nguyệt đáp: “Đi loanh quanh.”
Nàng nói xong một câu liền ho khan mấy tiếng.
Anh nhớ ra, thuộc hạ báo với anh họ tìm thấy nàng trong tiệm thuốc.
Nàng đổ lá trà trong ống trúc ra lòng bàn tay, lại từng lá từng lá bỏ vào cốc trà, rót nước nóng vừa đun vào, trong ly cuộn lên một vòng xoáy nho nhỏ. Nàng có đầy đủ kiên nhẫn, không nhanh không chậm, tựa hồ có thể đặt hết cuộc sống tập trung vào việc này.
Nàng cụp mắt nói: “Anh xem, Shuji, em chính là người như vậy đấy, luôn luôn không có nơi để đi. Cha mất, bị vứt vào vương phủ. Không ở được trong vương phủ, lại bị đuổi ra ngoài… Em đi thăm vương gia trước, hôn mê bất tỉnh đã nhiều ngày, bác sĩ cũng nói chưa chắc đã cứu được, trong phủ đang chuẩn bị áo liệm cho hắn. Sau đó thì đến nhà Nam Nhất, họ cũng đang thu xếp tang sự…” Nàng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Giờ thì sao? Em tới tới lui lui chỉ còn lại một mình, phải làm thế nào?”
Gương mặt nàng tiều tụy, dưới vành mắt thâm đen. Shuji nắm lấy vai nàng, nhìn nàng, thành khẩn tha thiết nói: “Minh Nguyệt, tất cả đã qua rồi. Em chẳng làm được gì nữa. Đi theo anh đi, đi ngay bây giờ, trở về Nhật Bản, hoặc là sang châu Âu, sang Mĩ, đi đâu cũng được. Chỉ cần em bên anh.”
“Công trình của anh thì sao? Tòa nhà mà anh muốn xây phải làm thế nào?”
Lúc này anh mới cảm thấy mình kiệt sức, vô dục vô cầu, nhìn nàng, nước mắt chợt tràn ra hốc mắt: “Những chuyện đó trong lòng anh đều không bằng em.”
Nàng như hơi rung động, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt nổi lên một tầng lệ, nàng rút cánh tay ra khỏi tay anh, nhè nhẹ lắc cốc trà, màu trà dần đậm hơn: “Chỉ là, có một số việc em vẫn chưa hiểu rõ. Những cảnh tượng này đã vụt chớp rất nhiều lần trong đầu em, làm thế nào cũng không nắm bắt được. Nam Nhất chết rồi, vương gia cũng chỉ còn lại một hơi thở, mắt cũng không mở ra được, anh là người duy nhất sống sót, lại là người giành được nhiều lợi ích nhất, Shuji… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong gian phòng đó?”
Shuji nghe vậy, thoáng sửng sốt, sau đó, anh tìm một cái ghế ngồi xuống, nới lỏng cổ áo, nghĩ bụng lại thêm một người nữa hỏi câu hỏi này. Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, anh đã bị quân cảnh Trung Quốc và nhóm điều tra của đội hiến binh Bắc Ninh vặn hỏi vô số lần. Anh lấy lý do ký ức không rõ, liên tục từ chối kể lại đầu đuôi quá trình xảy ra chuyện, mỗi lần đều là đối phương đặt câu hỏi, anh cẩn thận suy nghĩ tỉ mỉ rồi mới đưa ra câu trả lời. Tư duy tỉnh táo và lời lẽ kín đáo đã giúp anh chối bỏ được trách nhiệm, giống như lời nàng nói bây giờ, “giành được nhiều lợi ích nhất”. Vậy lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trận đấu bắt đầu như thế nào? Hiện giờ ngẫm lại, anh phát hiện ra mình vậy mà lại thực sự không nhớ được chính xác toàn bộ tình huống, chỉ còn sót lại vài mẩu anh chưa từng nói ra. Shuji theo phản xạ có điều kiện mà cảm thấy khát nước khó nhịn, vươn tay nhận lấy cốc trà trong tay Minh Nguyệt, một hơi uống cạn, ngẩng lên nhìn nàng: “Em nói anh biết một chuyện trước đã.”
“Chuyện gì”
“Một câu nói của Nam Nhất, có vài chữ, học, liêu, rừng…”
Minh Nguyệt ngồi xổm xuống: “… Họ Lưu Ria Rậm?”
“Đúng. Hẳn là vậy.”
Minh Nguyệt nhoẻn miệng, nhưng đó không phải một nụ cười, đó là dáng vẻ cơ mặt méo mó của một người đang trong nỗi đau khổ tột độ, nàng nghiến răng chậm rãi nói: “‘Họ Lưu Ria Rậm’ là người mang đến xui xẻo cho cô ấy. Nam Nhất nói đến ai?”
Shuji không đáp lại câu hỏi của nàng ngay, cụp mắt như đang đắm chìm trong ký ức của mình: “… Chuyện Kobayashi làm chẳng đẹp đẽ gì, ông ta vẫn luôn không nghĩ ra cách lấy được đài điểm tướng. Cuối cùng muốn dùng một cô gái để đổi, ông ta không muốn có nhiều người tham dự vào hơn nên thân tín đều bị ra lệnh đợi ở dưới tầng, chỉ có một mình anh trợ giúp.”
“Ban đầu chuyện vốn tiến hành như trong kế hoạch, Hiển Sướng đã ký tên vào giấy tờ giao cho Kobayashi, anh mang Nam Nhất lên, bỏ khăn trùm đầu cô ấy ra. Cô ấy quay lại thấy là anh, trong khoảnh khắc tức giận vô cùng, dùng hết sức bình sinh liều mạng với anh. Em biết đấy, tức giận có thể lây nhiễm, trong khoảnh khắc đó Hiển Sướng cũng cướp gươm chiến của Kobayashi, chém về phía ông ta. Anh một tay ngăn cản Nam Nhất, tay còn lại rút súng của mình ra muốn chế ngự Hiển Sướng, ai ngờ Nam Nhất lại chặn lại.”
“Là anh giết cô ấy…”
“… Không phải anh, là chính cô ấy. Tay cô ấy chụp lên cò súng, tự giết chính mình. Đó là tiếng súng đầu tiên vang lên.” Shuji nói, mặt không chút biểu cảm, “Sau đó cô ấy chết, trước khi tắt thở thì nói mấy chữ…”
Minh Nguyệt lại cười: “Cô ấy tự giết mình, lại chỉ vào anh nói ‘Họ Lưu Ria Rậm’? Được được được… Sau đó thì sao? Sau đó anh lại nổ súng về phía tiểu vương gia?”
“Đúng. Mắt Hiển Sướng đỏ lên, gươm chém vào cổ Kobayashi, máu Kobayashi phun ra, phun lên tường, bắn cả lên mặt Hiển Sướng. Sau đó hắn cầm gươm tới gần anh. Anh…” Shuji đứng lên tìm nước, rót đầy một cốc uống cạn, “Hắn giống như căn bản là không quan tâm trong tay anh có súng, một lòng một dạ muốn lấy mạng anh. Anh cũng không muốn giết hắn.” Shuji dứt khoát nói, “Trước đó vốn muốn hợp tác với quý tộc triều Thanh, đó cũng là nguyên nhân Kobayashi vẫn luôn không động tới vũ lực với hắn. Thế nhưng nếu anh không giết hắn, hắn sẽ giết anh, anh không thể làm gì khác ngoài nổ súng vào sườn hắn, muốn ngăn cản hắn lại gần… Lúc đó bọn anh đã ở sát mép giếng trời, hắn vấp ngã, rơi xuống tầng… Đó là tất cả những gì anh có thể nhớ được về chuyện đã xảy ra.”
“Tức là phát súng thứ hai cũng không phải do anh tình nguyện bắn.” Minh Nguyệt gằn từng chữ, “Là tiểu vương gia buộc anh phải bắn. Nếu anh không giết hắn, hắn sẽ giết anh. Kể cả thế, anh cũng không hạ tử thủ, anh chỉ nổ súng vào sườn hắn. Đúng không? Shuji? Phát súng đầu tiên là tại bản thân Nam Nhất, phát súng thứ hai là anh phải tự vệ. Shuji, anh thật đúng là hết cách, nhỉ?”
Azuma Shuji cảm thấy mình mệt lả, hít thở thôi cũng hao phí sức lực, anh muốn cầm tay Minh Nguyệt, lại bị nàng hất ra, anh ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Em không tin…”
“Anh bảo em phải tin thế nào? Em không ở đó, em không biết chi tiết mọi chuyện. Nhưng em cứ nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đi nghĩ lại mãi, phát hiện ra ba người này đều có đầy đủ lý do để anh diệt trừ họ. Tiểu vương gia không cần phải nói, anh chỉ hận không thể băm vằm hắn ra làm trăm mảnh. Nam Nhất phát hiện ra âm mưu của anh, cô ấy càng không nên sống trên đời. Chỉ là, Kobayashi, em nghĩ hai người là bạn, sao anh cũng lấy mạng ông ta? Nghĩ một hồi cũng thông suốt được, diệt trừ ông ta rồi, cục diện nơi này sẽ hoàn toàn thuộc về anh. Diệt trừ ông ta rồi, anh cũng dùng máu tẩy sạch được nỗi sỉ nhục, bởi ông ta đã bảo em đi gặp Hiển Sướng, người đi cầu xin hắn là em, người thẽ thọt khúm núm là anh…”
Nàng nói đến đây, Shuji chợt nở nụ cười: “Về Kobayashi-kun, nghe cũng có lý phết đấy nhỉ.”
“Bởi vậy nên khi tiểu vương gia giết ông ta, anh mới không nổ súng. Sau đó anh lại giết tiểu vương gia, sau đó chỉ còn một mình anh nói chuyện, rửa sạch hết tất cả mọi chuyện! Shuji, như vậy hoàn mỹ thật…”
Anh bỗng dùng hết sức lực toàn thân bóp lấy cổ nàng, kéo nàng sát lại gần mình, hung tợn nhìn vào mắt nàng: “Nhóc con tự cho mình là đúng! Em tưởng mình cái gì cũng đoán được, cái gì cũng biết, có phải không? Trước khi giết hắn, anh đã nghĩ tới em! Nếu như anh giết hắn, vậy thì em sẽ đi theo anh, chúng ta mãi mãi sẽ không…”
Lời anh vừa dứt, nàng bật cười ha hả, vô cùng nanh ác, trước mắt nàng là hình ảnh người đàn ông này cầm súng lục, chiếu theo kế hoạch lạnh lùng mà tàn khốc của mình giết chết bạn nàng Nam Nhất, làm tiểu vương gia Hiển Sướng trọng thương. Nàng nhìn mặt anh, cười cười rồi ứa nước mắt, người anh tuấn thiện lương là vậy, tim tàn nhẫn tỉ mỉ đến thế!
Anh buông nàng ra, lắc đầu rơi nước mắt: “Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, đi theo anh đi, chúng ta rời khỏi đây, có được không? …”
“Được. Azuma-kun, như anh mong muốn.” Nàng thầm hạ quyết tâm, vận hết sức lực, đột nhiên một tay bịt lấy miệng anh, tay kia ngoan độc cắm con dao sắc bén vào cổ họng Shuji. Lưỡi dao lạnh băng vặn một cái trong da thịt người Đông Dương này, sau đó rạch ngang, máu tươi phun ra như đập nước bị sập, bao phủ cọ rửa tất thảy yêu hận ân cừu.
Shuji trợn trừng hai mắt, chết không nhắm mắt, anh vẫn còn vài lời ngậm trong miệng, nhưng anh muốn nói gì?
Anh vẫn muốn nói với Minh Nguyệt thêm vài câu chân tướng có thể tẩy trắng cho mình sao?
Chỉ sợ anh đã sớm không còn sức lực ấy. Có lẽ anh đã không còn sức lực nói ra chân tướng ngay từ lúc uống hết cốc trà nồng mà Minh Nguyệt pha rồi.
Cũng có thể, kể từ lúc trông thấy người con gái đến từ đất nước láng giềng trong nhà mình ở Kyoto và sau khi nhận được bức thư của cậu bảo anh tới đất nước này kiến công lập nghiệp, anh đã bị sắc đẹp và lòng tham che mờ đôi mắt, càng ngày càng xa rời chân tướng của cuộc đời.
Người con gái trẻ tuổi ấy làm xong chuyện tàn khốc mà quyết tuyệt nhất của cuộc đời mình, dùng chăn và ga giường trong phòng đậy lại máu tươi của người đàn ông, bản thân thì thay một bộ trang phục mới, xuống dưới tầng gọi một xe ba gác, đi tới bệnh viện Đức.
Trên đường nàng không ngừng thúc giục kéo xe đi nhanh hơn, đến bệnh viện rồi lại chạy thẳng một mạch lên tầng.
Nàng hơi sốt ruột.
Bởi từ nay về sau, mỗi một giây có thể sống đều là trộm được.
Mở cửa đi vào, nàng đi tới bên giường bệnh của tiểu vương gia, lau mồ hôi, từ từ ngồi xuống. Nàng nhìn mặt chàng, cầm tay chàng, trong mắt đẫm lệ, một hồi lâu sau mới chậm rãi khẽ khàng nói với chàng: “… Em lấy được mạng kẻ thù rồi.”
Trong phòng bệnh có ánh đèn ấm áp, có hương hoa huệ tây.
Người này hôn mê đã lâu, bất tỉnh nhân sự, lúc này bỗng như thoáng có một chút tri giác. Nàng cảm giác đầu ngón tay đã không còn lạnh băng như mấy ngày trước nữa mà giờ đây hơi ấm lại, sau đó nàng thấy chàng mở mắt, nở nụ cười nhợt nhạt với nàng, nụ cười dù suy yếu nhưng bên trong lại ẩn chứa chút tùy cơ ứng biến thần bí.
Minh Nguyệt ngây người, nhớ mang máng một tai nạn hồi nhỏ: Trong vườn sau của tòa vương phủ, lúc hái nấm, nàng đã bị một con bọ cạp náu mình dưới dốc đá đốt cho cánh tay sưng tấy mấy ngày liền không khỏi. Sau khi biết, chàng đã tìm ra ổ bọ cạp rồi dúi siêu nước sôi vào tay nàng, cười hì hì nói: “Em tự giải quyết phiền phức mình gây ra đi…”
Buổi tối đầu thu thơm ngát ấy của thành Phụng Thiên, nàng nhìn tiểu vương gia tỉnh lại, tựa như Trang sinh mộng điệp, không biết mình là mơ hay thực.
Rốt cuộc, ai mới là nhà cái của canh bạc này đây?
Tác giả :
Tg Mậu Quyên