Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 58: Phiên ngoại 3: Cách anh yêu em
Nguồn: kamochan.wordpress.com
Phiên ngoại 3: Cách anh yêu em.
Sau khi trở về, Lâm Vi mới biết Diệp Kính Văn đã mua hai vé máy bay đi du lịch.
Khó trách được vì sao hắn gấp gáp đem chó đi gửi, thật ra là không yên lòng.
Hai người cùng nhau chuẩn bị hành lí, sáng hôm sau sẽ lập tức khởi hành, nhưng thật không may, đêm đó xảy ra một việc ngoài ý muốn.
Ba giờ sáng, ngoại khoa não có vài bệnh nhân xuất hiện mấy triệu chứng dị thường, Diệp Kính Văn bị cấp trên chỉ thị vào bệnh viện. Trải qua một đêm cấp cứu, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, nguyên nhân cũng được điều tra là do bệnh viện nhập vào mấy loại thuốc có vấn đề. Mấy ngày tiếp theo để tránh phát sinh trường hợp ngoài ý muốn, Diệp Kính văn phải trực tiếp ở luôn trong bệnh viện, không được về nhà.
Vậy là kế hoạch đi chơi lễ quốc khánh cũng tan tành.
Lâm Vi cũng không để tâm lắm, sau khi nghe Diệp Kính Văn gọi điện qua xin lỗi, thì sáng hôm sau phải chạy ra sân bay trả lại vé, mệt mỏi còn hơn đi mua vé nữa.
Mấy ngày nghỉ, Diệp Kính Văn bận rộn đến bể đầu sứt trán, Lâm Vi ở nhà một mình rất nhàm chán nên vào trường làm thí nghiệm cùng vài nghiên cứu sinh.
Công việc này cũng đã quá quen thuộc rồi, bởi vì Diệp Kính Văn thường xuyên bị gọi đi lúc nửa đêm, nên Lâm Vi cũng nhốt mình cả ngày ở phòng thí nghiệm.
Đột nhiên rất nhớ cuộc sống ở trường đại học năm nào, cả ngày đều ở bên cạnh nhau, cho dù chỉ là cùng nhau nằm trên giường đọc sách cũng cảm thấy thật ấm áp.
Bây giờ hai người đều có sự nghiệp của riêng mình, không còn nhiều thời gian quan tâm đến nhau như trước nữa.
Lâm Vi thì không sao cả, chỉ có Diệp Kính Văn thường hay than thở, nói cái gì thật là bận rộn muốn chết, không có thời gian ở bên em, vài ngày không gặp thì lại gửi mấy tin nhắn rất sến súa “Rất nhớ em a”…
Trong lòng Lâm Vi cũng nhớ hắn ghê gớm, nhưng cho tới tận bây giờ cũng không dám mặt dày gửi mấy loại tin nhắn như vậy.
Nhưng lần này thấy Diệp Kính Văn mệt mỏi như vậy, Lâm Vi lại cảm thấy có chút đau lòng, nhắn tin hỏi thăm.
“Bệnh viện thế nào rồi? Anh cũng đừng cố gắng quá, phải chăm sóc bản thân cho tốt”
Diệp Kính Văn vốn đang cực kì mệt mỏi, đọc được tin nhắn thì lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ “Em yêu, được em quan tâm thì dù có bao nhiêu mệt mỏi cũng cảm thấy xứng đáng a”
Lâm Vi không thèm để ý hắn đùa giỡn, tiếp tục nghiêm túc nhắn tin “Bệnh nhân thế nào rồi?”
“Vừa phẫu thuật xong, cứu được rồi”
“Mấy ngày nay ăn cơm có ngon không?”
“Không biết nữa, tòan ăn ở ngoài” Diệp Kính Văn nâng khóe miệng cười cười, Lâm Vi lúc nhắn tin cũng nghiêm túc như đang giảng bài vậy, nhưng mình hiểu rõ em ấy lo lắng, quan tâm mình biết bao. Tin nhắn đơn giản mà tình ý không đơn giản chút nào a.
“Lại ra ngoài ăn hả? Thôi vầy đi, tối nay em đem cơm cho anh, anh làm việc tốt, đừng cố gắng quá”
“Tuyệt, anh muốn ăn thịt bò hầm”
“Được”
“Còn có cá nướng nữa”
“Được”
“Còn phải có Lâm Vi hầm nữa”
“Cút”
Gửi xong tin nhắn, hai người đồng loạt cười.
Diệp Kính Văn tiếp tục bận rộn, còn Lâm Vi vội ra ngoài mua thức ăn.
Tốn cả buổi trưa làm thật nhiều món ăn, còn nấu một tô cháo gà đem vào cho Diệp Kính Văn.
Hai người cùng ngồi ăn tại bệnh viện, sau khi ăn xong, Lâm Vi đang thu dọn hộp cơm tính đi thì bị Diệp Kính Văn kéo lại, hôn một cái thật nóng bỏng.
“Tên khốn Tiêu Phàm vừa gọi điện bảo đang đi Paris với Vệ Đằng thật lãng mạn”
Lâm Vi khẽ cười “Ai bảo lúc trước anh chọc cậu ấy, bây giờ người ta khích lại anh như vậy là đáng lắm”
“Lâm Vi, anh không phải là người dễ bị khích như vậy, hắn cũng vậy”
“Em hiểu”
Diệp Kính Văn nhẹ nhàng ôm Lâm Vi “Anh chỉ là cảm thấy rất có lỗi, không thể ở bên em nhiều hơn, dù chỉ là một chuyến du lịch cũng không thực hiện nổi”
Lâm Vi dựa vào bả vai Diệp Kính Văn, nhẹ nhàng mỉm cười “Em không để tâm đâu, bởi em hiểu anh mà”
Diệp Kính Văn siết tay chặt hơn một chút, đặt cằm lên vai Lâm Vi nói “Về nhà nghỉ ngơi thật tốt, dạo này em cũng vất vả rồi”
“Ừ, em ở nhà đợi anh”
Bảy ngày nghỉ Quốc khánh, người thì đi du lịch, người thì ở nhà chơi điện tử, xem tivi, Diệp Kính Văn phải túc trực ở bệnh viện, Lâm Vi rảnh rỗi cảm thấy rất chán, vì vậy chạy vào trường bận rộn. Bận rộn bảy ngày, hai người đều kiệt sức.
Rốt cục chuyện trong bệnh viện cũng giải quyết xong, thí nghiệm cũng hoàn tất, Diệp Kính Văn xin viện trưởng nghỉ phép một thời gian, muốn được ở bên Lâm Vi nhiều hơn.
Lâm Vi cũng điều chỉnh lịch dạy, muốn rảnh rỗi ở nhà chăm sóc Diệp Kính Văn thật tốt.
Hai người rất hiếm khi có nhiều thời gian bên nhau như vậy, ăn lẩu xong thì tựa vào nhau xem tivi.
Đội bóng đá Diệp Kính Văn yêu thích sắp ghi điểm, Diệp Kính Văn lại bật sang kênh khác, rõ ràng trong lòng đang rất phấn khích nhưng ngoài mặt lại tỏ ra chẳng có chuyện gì, dùng giọng nói bình thản với Lâm Vi “Thắng rồi”.
Lâm Vi mỉm cười, dựa hẳn vào vai hắn “Dạo này anh mệt lắm sao?”
“Đúng là mệt mỏi muốn chết, em hôn anh một cái anh sẽ không mệt nữa”
Người này da mặt rất dày, nhưng ở bên cạnh hắn đã lâu, đối với mấy lời buồn nôn của hắn Lâm Vi cũng cảm thấy bình thường, rất tự giác sáp qua hôn hắn một hồi.
Diệp Kính Văn đặt Lâm Vi trên ghế sa lon, cuồng nhiệt hôn thật lâu, cắn cắn tai Lâm Vi thì thầm “Hình như lâu rồi chưa làm thì phải”
Mặt Lâm Vi đỏ lên, người này nói chuyện thật thẳng thắn.
“Tiêu Phàm đi du lịch Paris rồi” Diệp Kính Văn lại nói một câu ngoài lề như vậy.
Lâm Vi gật đầu “Em biết, anh đã nói rồi mà”
“Chúng mình cũng đi đi”
Lâm Vi nghi ngờ “Bây giờ đi Paris làm gì? Anh cũng đâu được nghỉ phép lâu như vậy, nếu muốn đi du lịch hay là….Ngô…”
Lời nói của Lâm Vi bị nụ hôn của Diệp Kính chặn lại, một lúc sau, Diệp Kính Văn mới nhếch khóe miệng dán vào đôi môi còn thở hổn hển của Lâm Vi nhẹ nhàng nói “Ý của anh là đi trên giường, ăn thức ăn kiểu Pháp”
Lâm Vi sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng.
Người này đúng là hỏng từ bên trong rồi.
“Bữa ăn kiểu Pháp thật phiền phức, không cần ăn đâu” Lâm Vi khẽ cau mày.
“Đến đây đi, lần này em nằm trên, đếm xương toàn thân anh một chút a” Diệp Kính Văn nở nụ cười kéo theo mị lực mãnh liệt.
Diệp Kính Văn nhìn hấp dẫn như vậy, hô hấp của Lâm Vi có chút dồn dập, tiếng tim đập rõ ràng bên tai.
Hai người bất tri bất giác môi lưỡi day dưa, hôn một đường đến bên giường, Diệp Kính Văn kéo Lâm Vi lên trên người.
“Đến đây đi” Giọng nói êm ái như bùa chú làm lòng người mê muội, Lâm Vi cúi đầu hôn trán hắn, dán môi nói nhỏ “Lại muốn dùng chiêu gì đây? Cho em ở trên, sau đó chẳng phải anh sẽ …”
Còn chẳng phải là anh vẫn là người chủ động, chỉ là thay đổi vị trí ….
Câu nói tiếp theo vẫn là không thể nói ra, bị đôi mắt đen láy của hắn nhìn chăm chú vào, mặt Lâm Vi nóng ran lên.
“Em cũng là đàn ông, cũng muốn đòi lại quyền lợi, không phải sao?”
Đó là điều tự nhiên thôi, đáng tiếc em đấu không lại anh.
Lâm Vi lung túng cười cười “Chỉ cần đó là anh, thì điều đó cũng không cần thiết lắm”
“Em không muốn ôm anh?” Diệp Kính Văn nâng mi.
Câu trả lời của Lâm Vi là một nụ hôn sâu.
Ở chung với nhau đã lâu như vậy, nhưng trên giường Lâm Vi vẫn luôn rất thẹn thùng, Diệp Kính Văn mỗi lần đều dùng hết mọi kỹ năng từ khiêu khích đến chọc ghẹo cậu, nhưng cậu vẫn liều chết cắn chặt môi, chỉ có lúc cao trào mới phát ra những âm thanh tuyệt vời. Càng khỏi cần bảo cậu chủ động yêu cầu điều gì. Hôm nay bị châm lửa dục còn có thể chủ động hôn thật khiến Diệp Kính Văn cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù kỹ thuật hôn của Lâm Vi vẫn còn rất kém cỏi.
Lâm Vi hôn chóp mũi Diệp Kính Văn, nhẹ nhàng cười nói “Đồ ngốc, anh không cần làm vậy a”
Nhìn thấy những người công việc thảnh thơi cả ngày ở bên nhau, anh không cần hâm mộ họ, không cần áy náy với em. Bởi vì em hiểu anh rất thích công việc này. Năm đó, em bỏ anh chính vì thành công mà anh mà anh đạt được ngày hôm nay, chỉ cần chúng ta yêu nhau, cho dù không thể thường xuyên ở bên cạnh nhau thì cũng chẳng sao. Cũng không cần vì muốn bù đắp cho em mà phải xuống nước như vậy….
Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi chăm chú, một lúc sau mới thở dài, đan những ngón tay thon dài với nhau.
Trên hai ngón áp út kia đeo một đôi nhẫn, là mình chứng tốt nhất cho tình yêu của chúng ta.
“Không cần phải làm như vậy, em biết anh cũng muốn em, vậy thì theo ý anh hãy đến đây đi” Lâm Vi mặt dày nói xong sau đó nằm bất động trên người Diệp Kính Văn.
“Tốt lắm, anh sẽ khiến em thật thoải mái” Diệp Kính Văn nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Vi, tung mình đè lên người Lâm Vi.
Bữa ăn kiểu Pháp, bắt đầu từ nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp.
Đầu lưỡi triền miên khiến hai người tim đập loạn nhịp, hô hấp rối loạn.
Thân thể mẫn cảm bị những tiếp xúc quen thuộc làm sinh ra những phản ứng thành thật.
Diệp Kính Văn cúi người nuốt vào những tiếng thở dốc của Lâm Vi, dùng đầu lưỡi và tay đồng loạt đốt lửa.
Lâm Vi hình như đã kìm nén quá lâu cuối cùng chẳng còn để ý ngượng ngùng kêu lên, tiếng rên dễ nghe tràn ra ngoài, lại còn bị những ngón tay Diệp Kính Văn kích thích mà có cảm giác như đang đứng trên đỉnh núi. Bạn đang
Phiên ngoại 3: Cách anh yêu em.
Sau khi trở về, Lâm Vi mới biết Diệp Kính Văn đã mua hai vé máy bay đi du lịch.
Khó trách được vì sao hắn gấp gáp đem chó đi gửi, thật ra là không yên lòng.
Hai người cùng nhau chuẩn bị hành lí, sáng hôm sau sẽ lập tức khởi hành, nhưng thật không may, đêm đó xảy ra một việc ngoài ý muốn.
Ba giờ sáng, ngoại khoa não có vài bệnh nhân xuất hiện mấy triệu chứng dị thường, Diệp Kính Văn bị cấp trên chỉ thị vào bệnh viện. Trải qua một đêm cấp cứu, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, nguyên nhân cũng được điều tra là do bệnh viện nhập vào mấy loại thuốc có vấn đề. Mấy ngày tiếp theo để tránh phát sinh trường hợp ngoài ý muốn, Diệp Kính văn phải trực tiếp ở luôn trong bệnh viện, không được về nhà.
Vậy là kế hoạch đi chơi lễ quốc khánh cũng tan tành.
Lâm Vi cũng không để tâm lắm, sau khi nghe Diệp Kính Văn gọi điện qua xin lỗi, thì sáng hôm sau phải chạy ra sân bay trả lại vé, mệt mỏi còn hơn đi mua vé nữa.
Mấy ngày nghỉ, Diệp Kính Văn bận rộn đến bể đầu sứt trán, Lâm Vi ở nhà một mình rất nhàm chán nên vào trường làm thí nghiệm cùng vài nghiên cứu sinh.
Công việc này cũng đã quá quen thuộc rồi, bởi vì Diệp Kính Văn thường xuyên bị gọi đi lúc nửa đêm, nên Lâm Vi cũng nhốt mình cả ngày ở phòng thí nghiệm.
Đột nhiên rất nhớ cuộc sống ở trường đại học năm nào, cả ngày đều ở bên cạnh nhau, cho dù chỉ là cùng nhau nằm trên giường đọc sách cũng cảm thấy thật ấm áp.
Bây giờ hai người đều có sự nghiệp của riêng mình, không còn nhiều thời gian quan tâm đến nhau như trước nữa.
Lâm Vi thì không sao cả, chỉ có Diệp Kính Văn thường hay than thở, nói cái gì thật là bận rộn muốn chết, không có thời gian ở bên em, vài ngày không gặp thì lại gửi mấy tin nhắn rất sến súa “Rất nhớ em a”…
Trong lòng Lâm Vi cũng nhớ hắn ghê gớm, nhưng cho tới tận bây giờ cũng không dám mặt dày gửi mấy loại tin nhắn như vậy.
Nhưng lần này thấy Diệp Kính Văn mệt mỏi như vậy, Lâm Vi lại cảm thấy có chút đau lòng, nhắn tin hỏi thăm.
“Bệnh viện thế nào rồi? Anh cũng đừng cố gắng quá, phải chăm sóc bản thân cho tốt”
Diệp Kính Văn vốn đang cực kì mệt mỏi, đọc được tin nhắn thì lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ “Em yêu, được em quan tâm thì dù có bao nhiêu mệt mỏi cũng cảm thấy xứng đáng a”
Lâm Vi không thèm để ý hắn đùa giỡn, tiếp tục nghiêm túc nhắn tin “Bệnh nhân thế nào rồi?”
“Vừa phẫu thuật xong, cứu được rồi”
“Mấy ngày nay ăn cơm có ngon không?”
“Không biết nữa, tòan ăn ở ngoài” Diệp Kính Văn nâng khóe miệng cười cười, Lâm Vi lúc nhắn tin cũng nghiêm túc như đang giảng bài vậy, nhưng mình hiểu rõ em ấy lo lắng, quan tâm mình biết bao. Tin nhắn đơn giản mà tình ý không đơn giản chút nào a.
“Lại ra ngoài ăn hả? Thôi vầy đi, tối nay em đem cơm cho anh, anh làm việc tốt, đừng cố gắng quá”
“Tuyệt, anh muốn ăn thịt bò hầm”
“Được”
“Còn có cá nướng nữa”
“Được”
“Còn phải có Lâm Vi hầm nữa”
“Cút”
Gửi xong tin nhắn, hai người đồng loạt cười.
Diệp Kính Văn tiếp tục bận rộn, còn Lâm Vi vội ra ngoài mua thức ăn.
Tốn cả buổi trưa làm thật nhiều món ăn, còn nấu một tô cháo gà đem vào cho Diệp Kính Văn.
Hai người cùng ngồi ăn tại bệnh viện, sau khi ăn xong, Lâm Vi đang thu dọn hộp cơm tính đi thì bị Diệp Kính Văn kéo lại, hôn một cái thật nóng bỏng.
“Tên khốn Tiêu Phàm vừa gọi điện bảo đang đi Paris với Vệ Đằng thật lãng mạn”
Lâm Vi khẽ cười “Ai bảo lúc trước anh chọc cậu ấy, bây giờ người ta khích lại anh như vậy là đáng lắm”
“Lâm Vi, anh không phải là người dễ bị khích như vậy, hắn cũng vậy”
“Em hiểu”
Diệp Kính Văn nhẹ nhàng ôm Lâm Vi “Anh chỉ là cảm thấy rất có lỗi, không thể ở bên em nhiều hơn, dù chỉ là một chuyến du lịch cũng không thực hiện nổi”
Lâm Vi dựa vào bả vai Diệp Kính Văn, nhẹ nhàng mỉm cười “Em không để tâm đâu, bởi em hiểu anh mà”
Diệp Kính Văn siết tay chặt hơn một chút, đặt cằm lên vai Lâm Vi nói “Về nhà nghỉ ngơi thật tốt, dạo này em cũng vất vả rồi”
“Ừ, em ở nhà đợi anh”
Bảy ngày nghỉ Quốc khánh, người thì đi du lịch, người thì ở nhà chơi điện tử, xem tivi, Diệp Kính Văn phải túc trực ở bệnh viện, Lâm Vi rảnh rỗi cảm thấy rất chán, vì vậy chạy vào trường bận rộn. Bận rộn bảy ngày, hai người đều kiệt sức.
Rốt cục chuyện trong bệnh viện cũng giải quyết xong, thí nghiệm cũng hoàn tất, Diệp Kính Văn xin viện trưởng nghỉ phép một thời gian, muốn được ở bên Lâm Vi nhiều hơn.
Lâm Vi cũng điều chỉnh lịch dạy, muốn rảnh rỗi ở nhà chăm sóc Diệp Kính Văn thật tốt.
Hai người rất hiếm khi có nhiều thời gian bên nhau như vậy, ăn lẩu xong thì tựa vào nhau xem tivi.
Đội bóng đá Diệp Kính Văn yêu thích sắp ghi điểm, Diệp Kính Văn lại bật sang kênh khác, rõ ràng trong lòng đang rất phấn khích nhưng ngoài mặt lại tỏ ra chẳng có chuyện gì, dùng giọng nói bình thản với Lâm Vi “Thắng rồi”.
Lâm Vi mỉm cười, dựa hẳn vào vai hắn “Dạo này anh mệt lắm sao?”
“Đúng là mệt mỏi muốn chết, em hôn anh một cái anh sẽ không mệt nữa”
Người này da mặt rất dày, nhưng ở bên cạnh hắn đã lâu, đối với mấy lời buồn nôn của hắn Lâm Vi cũng cảm thấy bình thường, rất tự giác sáp qua hôn hắn một hồi.
Diệp Kính Văn đặt Lâm Vi trên ghế sa lon, cuồng nhiệt hôn thật lâu, cắn cắn tai Lâm Vi thì thầm “Hình như lâu rồi chưa làm thì phải”
Mặt Lâm Vi đỏ lên, người này nói chuyện thật thẳng thắn.
“Tiêu Phàm đi du lịch Paris rồi” Diệp Kính Văn lại nói một câu ngoài lề như vậy.
Lâm Vi gật đầu “Em biết, anh đã nói rồi mà”
“Chúng mình cũng đi đi”
Lâm Vi nghi ngờ “Bây giờ đi Paris làm gì? Anh cũng đâu được nghỉ phép lâu như vậy, nếu muốn đi du lịch hay là….Ngô…”
Lời nói của Lâm Vi bị nụ hôn của Diệp Kính chặn lại, một lúc sau, Diệp Kính Văn mới nhếch khóe miệng dán vào đôi môi còn thở hổn hển của Lâm Vi nhẹ nhàng nói “Ý của anh là đi trên giường, ăn thức ăn kiểu Pháp”
Lâm Vi sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng.
Người này đúng là hỏng từ bên trong rồi.
“Bữa ăn kiểu Pháp thật phiền phức, không cần ăn đâu” Lâm Vi khẽ cau mày.
“Đến đây đi, lần này em nằm trên, đếm xương toàn thân anh một chút a” Diệp Kính Văn nở nụ cười kéo theo mị lực mãnh liệt.
Diệp Kính Văn nhìn hấp dẫn như vậy, hô hấp của Lâm Vi có chút dồn dập, tiếng tim đập rõ ràng bên tai.
Hai người bất tri bất giác môi lưỡi day dưa, hôn một đường đến bên giường, Diệp Kính Văn kéo Lâm Vi lên trên người.
“Đến đây đi” Giọng nói êm ái như bùa chú làm lòng người mê muội, Lâm Vi cúi đầu hôn trán hắn, dán môi nói nhỏ “Lại muốn dùng chiêu gì đây? Cho em ở trên, sau đó chẳng phải anh sẽ …”
Còn chẳng phải là anh vẫn là người chủ động, chỉ là thay đổi vị trí ….
Câu nói tiếp theo vẫn là không thể nói ra, bị đôi mắt đen láy của hắn nhìn chăm chú vào, mặt Lâm Vi nóng ran lên.
“Em cũng là đàn ông, cũng muốn đòi lại quyền lợi, không phải sao?”
Đó là điều tự nhiên thôi, đáng tiếc em đấu không lại anh.
Lâm Vi lung túng cười cười “Chỉ cần đó là anh, thì điều đó cũng không cần thiết lắm”
“Em không muốn ôm anh?” Diệp Kính Văn nâng mi.
Câu trả lời của Lâm Vi là một nụ hôn sâu.
Ở chung với nhau đã lâu như vậy, nhưng trên giường Lâm Vi vẫn luôn rất thẹn thùng, Diệp Kính Văn mỗi lần đều dùng hết mọi kỹ năng từ khiêu khích đến chọc ghẹo cậu, nhưng cậu vẫn liều chết cắn chặt môi, chỉ có lúc cao trào mới phát ra những âm thanh tuyệt vời. Càng khỏi cần bảo cậu chủ động yêu cầu điều gì. Hôm nay bị châm lửa dục còn có thể chủ động hôn thật khiến Diệp Kính Văn cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù kỹ thuật hôn của Lâm Vi vẫn còn rất kém cỏi.
Lâm Vi hôn chóp mũi Diệp Kính Văn, nhẹ nhàng cười nói “Đồ ngốc, anh không cần làm vậy a”
Nhìn thấy những người công việc thảnh thơi cả ngày ở bên nhau, anh không cần hâm mộ họ, không cần áy náy với em. Bởi vì em hiểu anh rất thích công việc này. Năm đó, em bỏ anh chính vì thành công mà anh mà anh đạt được ngày hôm nay, chỉ cần chúng ta yêu nhau, cho dù không thể thường xuyên ở bên cạnh nhau thì cũng chẳng sao. Cũng không cần vì muốn bù đắp cho em mà phải xuống nước như vậy….
Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi chăm chú, một lúc sau mới thở dài, đan những ngón tay thon dài với nhau.
Trên hai ngón áp út kia đeo một đôi nhẫn, là mình chứng tốt nhất cho tình yêu của chúng ta.
“Không cần phải làm như vậy, em biết anh cũng muốn em, vậy thì theo ý anh hãy đến đây đi” Lâm Vi mặt dày nói xong sau đó nằm bất động trên người Diệp Kính Văn.
“Tốt lắm, anh sẽ khiến em thật thoải mái” Diệp Kính Văn nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Vi, tung mình đè lên người Lâm Vi.
Bữa ăn kiểu Pháp, bắt đầu từ nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp.
Đầu lưỡi triền miên khiến hai người tim đập loạn nhịp, hô hấp rối loạn.
Thân thể mẫn cảm bị những tiếp xúc quen thuộc làm sinh ra những phản ứng thành thật.
Diệp Kính Văn cúi người nuốt vào những tiếng thở dốc của Lâm Vi, dùng đầu lưỡi và tay đồng loạt đốt lửa.
Lâm Vi hình như đã kìm nén quá lâu cuối cùng chẳng còn để ý ngượng ngùng kêu lên, tiếng rên dễ nghe tràn ra ngoài, lại còn bị những ngón tay Diệp Kính Văn kích thích mà có cảm giác như đang đứng trên đỉnh núi. Bạn đang
Tác giả :
Điệp Chi Linh