Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 57: Phiên ngoại 2: Chỗ ở của chó
Nguồn: kamochan.wordpress.com
Phiên ngoại 2: Chỗ ở của chó
Lễ Quốc khánh cuối cùng cũng tới.
Diệp Kính Văn trước đó đã đặt được vé, dự tính cùng Lâm Vi đi du lịch. Trong khoảng thời gian này hai người đều bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian ở bên nhau, mặc dù mỗi ngày vẫn ngủ cùng một giường, nhưng thường thì lúc người này về tới nhà thì người kia đã chìm trong mộng đẹp rồi. Thân thể có loại cảm giác áp bách muốn bộc phát, rốt cuộc cũng tìm được cách giải quyết ổn thỏa.
Đêm đó, lúc Lâm Vi về tới đã cảm thấy không khí trong nhà có chút quái dị.
Diệp Kính Văn trần truồng cười rất rực rỡ, khiến cho mắt cậu hoa hết cả lên.
Người này, lại bắt đầu tìm xin kích thích rồi sao?
Lâm Vi mới vừa xong việc trở về, khắp người đau mỏi, không thèm để ý đến tên Diệp Kính Văn đang bận rộn lượn tới lượn lui trong phòng khách, đi thẳng một đường vào phòng tắm.
Hình như Diệp Kính Văn đang có tâm tình rất tốt, đi tới đi lui trong phòng khách lại còn rên rỉ mấy bài hát kỳ quái.
Lâm Vi vừa tắm vừa nghe hắn hát lảm nhảm, cảm thấy khá thú vị.
Tắm rửa xong, vừa mở cửa liền bị kéo vào trong một cái lồng ngực quen thuộc.
Lâm Vi cũng không phản kháng, mặc kệ hắn vừa ôm vừa hôn, ánh mắt – lỗ mũi – đôi môi – hầu kết – xương quai xanh đều bị tấn công, vốn thân thể vừa lau khô lại trở nên ướt nhẹp.
“Thôi đi, anh còn muốn em tắm lại lần nữa hả?”
“Giúp em sạch sẽ mà” Giọng nói Diệp Kính Văn buồn buồn vang lên trước ngực, sau hắn lại ngẩng đầu khẽ mỉm cười, lại gặm một đường đi lên, tìm được đôi môi liền một đường tiến thẳng vào.
Lâm Vi phối hợp ôm lấy vai hắn, hôn thật sâu khiến không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.
“Ngày mai đi du lịch không?” Lúc hai người tựa vào nhau xem tivi, Diệp Kính Văn đột nhiên nói
“Đi đâu?”
“Quế Lâm” Diệp Kính Văn quay đầu qua hôn Lâm Vi một cái, cười nói “Năm đó em mua dư hai tấm vé, đổi tới đổi lui thì tới tay Tiêu Phàm, em cũng được xem như được làm ông mai một lần”
“A, anh nói là lần đầu gặp cậu nhóc kia? Bọn họ đi du lịch quen nhau sao?”
“Đúng vậy. Nhưng mà thằng nhóc kia đã là “đàn ông” rồi.
“Nga” Lâm Vi cười thâm thúy, ôm eo Diệp Kính Văn, đặt hắn trên ghế sa lon.
“Ô…Quá chủ động…Thật không quen chút nào” Một cánh tay vươn tới, khiến cho thân thể hai người dính chặt vào nhau không một khe hở.
Hai người đang hôn nồng nhiệt thì điện thoại vang lên.
Diệp Kính Văn nghiêm mặt nhận lấy, chưa gì đã nói một tràng “Gọi thật đúng lúc”.
“A, quấy rầy chuyện tốt của hai người sao?”
“Đúng vậy, có gì thì nói mau, nói xong thì cúp máy đi” Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi cười tà, Lâm Vi cũng chỉ nhẹ nhàng cười.
“Cậu đưa điện thoại cho Lâm Vi đi, tôi có chuyện cần nói với cậu ta”
“Nói nhanh lên một chút” Diệp Kính Văn đưa điện thoại cho Lâm Vi, cũng thuận tiện đem Lâm Vi kéo vào lòng.
Lâm Vi nắm lấy cái tay không quy củ kia, cười vào điện thoại “Có chuyện gì? Sao mà nghiêm túc vậy”
“Chó của anh, mang thai rồi”
Nụ cười Lâm Vi cứng ngắc, mặt của Diệp Kính Văn đần ra, giật lấy điện thoại lạnh lùng nói “Đại tác gia, anh không đủ cảm hứng viết văn nên tìm chúng tôi xin kích thích hả”
“Thật mà, chó của tôi chính là cái con ViVi hồi đó cậu nuôi đó, nó mang thai rồi”
Giọng Chu Phóng nghe rất buồn rầu, Diệp Kính Văn hừ một tiếng, cười lạnh nói “Mong anh hiểu cho, tôi không phải bác sĩ thú y”
“Ai, thương lượng chút, con chó kia, cậu đem nó về được không? Cậu không phải rất thích nó sao, trước kia toàn ôm nó còn gì”
“Anh lén dắt cho của tôi đi, bây giờ nó mang thai lại đem trả về? Chu Phóng, anh hình như hiểu thế nào là ‘Không biết xấu hổ’ hả?”
“Khụ, vậy đành nói thật, người kia nhà tôi không thích sống chung với chó lắm, cậu ấy sợ động vật nhỏ,a a…”
Diệp Kính Văn và Lâm Vi nhìn nhau cười, cúp điện thoại không chút do dự.
Chuyện này nhắc tới cũng kì quặc, Chu Phóng từ nhỏ đã rất thích nuôi thú cưng, những năm nay chó mèo một đống, nhưng phần lớn đều không sống nổi ba tháng.
Ban đầu lúc ViVi bị dắt đi, Diệp Kính Văn còn tính gọi điện bắt trả lại, nhưng thấy Lâm Vi hình như rất ghét nó, hơn nữa Chu Phóng đặc biệt thích con chó khổng lồ lông trắng này nên Diệp Kính Văn cũng đành để hắn nuôi.
Không ngờ con chó vẫn sống tận hơn nửa năm, còn rất khỏe mạnh.
Nghe đâu con chó còn là bà mai, giúp Chu Phóng và người yêu hắn nối lại tình xưa, về chuyện nối lại thế nào, Chu Phóng kiên quyết không chịu nói, Lâm Vi trong lòng cũng hiểu rõ.
Chu Phóng thả chó cắn người, sau đó ăn vạ, quấn người ta không chịu tha.
Đại tác gia ngoài mặt rất có phong độ.
Lâm Vi nói, kỳ thực Chu Phóng tên đó, từ nhỏ đã là một tên du côn mặt dày, không biết xấu hổ. Lừa gạt một đứa trẻ ăn trứng gà sống đã là quá không biết xấu hổ rồi, hơn nữa thì thật chẳng dám nhìn tới. Hắn ỷ vào bản thân có tài văn thơ, viết văn cũng theo cảm tính, điều độc giả muốn làm nhất là lôi hắn ra đánh một trận, bởi vì hắn thường xuyên đăng cùng lúc nhiều kỳ tiểu thuyết lên mạng, lúc quan trọng nhất thì chẳng thấy mặt mũi.
Lâm Vi trước kia nhờ hắn giúp kích thích Diệp Kính Văn, bảo phải đáp ứng hắn một chuyện, chuyện gì thì hắn chưa nghĩ ra, chừng nào nghĩ ra sẽ nói cho cậu biết.
Cho nên vừa rạng sáng hôm sau, lúc Chu Phóng đem chó đến trước cửa, Lâm Vi chỉ còn biết thở dài.
“Vào đi, chó để đây được rồi”
“Không quấy rầy, bye bye”
Chu Phóng làm việt thật dứt khoát, đem chó qua thì liền bỏ chạy, còn không thèm vào uống một ngụm trà.
Diệp Kính Văn nhăn mặt nhìn con chó khổng lồ trong ngực Lâm Vi, lát sau đột nhiên nói “Anh có cách rồi, đem chó này qua Tiêu Phàm đi, người kia của hắn đặc biệt thích động vật nhỏ, động vật lớn cũng thích luôn”.
Lâm Vi không phản đối, hai người lái xe đến nhà Tiêu Phàm.
Vừa nhấn chuông cửa chỉ thấy một người tóc tai rối bù, quần áo xốc xếch ra mở cửa, thấy hai người Diệp Lâm thì mặt hơi nghệch ra, sau đó thay ngay một nụ cười sáng lạng “Hắc hắc, ra là hai người, vào đi, vào ngồi một chút”.
Cậu nhóc này thật nhiệt tình, hai người nhìn nhau cười, đi theo cậu ta vào nhà.
Tiêu Phàm đã dậy từ sớm, quần áo gọn gàng, khi nhìn thấy đôi Diệp Lâm thì xụ mặt một cái “Hai vị có chuyện gì vậy?”
“À, mọi người nói chuyện đi, tôi đi rửa mặt chút” Chàng trai có mái tóc rối bù nhìn hai người Diệp Lâm cười cười rồi nhanh chóng vào phòng tắm.
“Vệ Đằng, khăn lau anh vừa giặt, em chờ đó, anh đi lấy cho”
Tiêu Phàm đi theo Vệ Đằng vào phòng vệ sinh, để lại hai người Diệp Lâm đứng đực một chỗ.
“Khụ, hình như chúng ta không được hoan nghêng lắm” Lâm Vi cúi đầu cười, nắm lấy tay Diệp Kính Văn.
Diệp Kính Văn gật đầu, ghé qua nói nhỏ “Thằng nhóc Vệ Đằng kia, hình như là cái bình dấm, hai chúng ta chính là tình địch giả tưởng của nó a, em nghĩ Tiêu Phàm có thể vui vẻ hoan nghênh chúng ta sao? Nhìn xem hắn khẩn trương chưa kìa”
“Anh đã biết vậy mà còn vác mặt tới? Da mặt anh dày thật đấy” Lâm Vi bất đắc dĩ trợn mắt.
“Ây, nhưng con chó cũng không thể đem đi làm thịt được. Em yên tâm, Tiêu Phàm rất thích hợp với danh hiệu Bạch lang, đối phó với cậu ngốc Vệ Đằng cũng có rất nhiều thủ đoạn đó”
Hai người cũng không khách sáo, tìm chỗ ngồi xuống, Diệp Kính Văn càng tự nhiên như ở nhà, tìm cái ly rót nước uống, thuận tiện rút một quyển tạp chí.
Một lúc sau, Tiêu Phàm dắt Vệ Đằng ra, tai Vệ Đằng còn hơi đỏ.
Diệp Kính Văn cười tà, nhìn Vệ Đằng nói “Vệ Đằng, cậu có thích nuôi thú cưng không?”
Vệ Đằng liếc nhìn con chó to lớn, lại quay lại liếc nhìn Tiêu Phàm “Con chó to quá đi”
“Đúng vậy, to thế nhìn mới cá tính, cậu có thích không? Thích thì giữ lấy mà nuôi” Diệp Kính Văn tiếp tục nói thêm vào.
“Hắc hắc, tôi không dám nhận đâu… Tôi nuôi động vật không tốt lắm a”
Con chó nhìn thấy Vệ Đằng thì nhào vào lòng cậu dụi vài cái, phe phẩy đuôi không chịu đi.
Vệ Đằng vuốt lông nó, đẩy tới trước mặt Diệp Kính Văn, nó lại chui vào lòng Diệp Kính Văn.
“Bác sĩ Diệp, sao anh không nuôi nó? Nó cùng anh trông thật xứng… thật hợp vậy mà?” Vệ Đằng sờ lỗ mũi, cười rất rạng rỡ.
“Xem như cho tôi chút mặt mũi đi, nuôi vài ngày thôi” Diệp Kính Văn cũng trưng ra một khuôn mặt tươi cười.
“Mặt của tôi vừa vừa rửa rồi, không có dư mà cho anh đâu. À,Tiêu Phàm anh không nói gì với bạn anh sao?”
Tiêu Phàm nhức đầu bóp thái dương, lạnh lùng nhìn Diệp Kính Văn “Chẳng lẽ con chó này có bệnh chó điên nên cậu mới đem cho tôi đấy chứ?”
“Không có, nó mang thai, hai chúng tôi công việc bề bộn không có thời gian chăm sóc nó, nghe nói Vệ Đằng rất thích động vật nên tớ muốn nhờ chia sẻ giùm chút cực nhọc thôi” Lâm Vi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói ấm áp, cười rất dịu dàng “Nếu cậu không thích thì bọn tớ dắt về vậy”. Dứt lời thì ấn ấn lòng bàn tay Diệp Kính Văn, ra hiệu cho hắn trở về.
Ba người đều nhìn vào Vệ Đằng, chỉ thấy cậu ta nhẹ nhàng tiến về phía con chó bên cạnh, ngồi chòm hỏm xuống ôm nó vào ngực, vuốt vuốt lông nó.
“Bọn họ không cần mày nữa, nhưng tao cần mày a, ngoan nhé, sau này ở cùng tao, dù tao có ăn cháo, tao cũng sẽ chia phần cho mày”
“Chó không ăn cháo…” Tiêu Phàm vừa muốn nói chuyện thì bị Vệ Đằng trừng mắt một cái, đành phải ngưng lại.
Hai người Diệp Lâm đứng đó cười thâm thúy.
Cả đám ngồi chug một hồi, cũng chẳng có gì để tán gẫu, chỉ thấy trong không khí bốc mùi chua kỳ quái nên Diệp Lâm rất hiểu tình hình mà kéo nhau về.
Tiễn hai vị ôn thần đi khỏi, Vệ Đằng xụ mặt, ôm chó vào phòng ngủ.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng kéo tay Vệ Đằng, đặt cậu cùng ngồi xuống sa lon “Tức giận sao?”
“Không dám”
“Ghen?”
“Không rảnh”
“Vậy em xị mặt như vậy làm gì, hả?”
“Mặt em vốn như vậy”
Tiêu Phàm cười cười, sáp qua hôn vào khuôn mặt Vệ Đằng “Ừ không xị chút nào, chỉ là… rất chua thôi”
“Nói lắm, anh xem hai tên khôn ấy, không nuôi chó lại đem cho em, coi em là ai chứ, cho gì cũng nhận sao?”
“Như vầy đi, chúng ta giết nó đi, tối nay anh làm thịt chó cho ăn”
“Khốn kiếp, trong bụng nó còn có chó con, anh muốn một dao giết hai mạng hả…Với lại, cũng rất đáng yêu, hắc hắc” Vệ Đằng vuốt loạn đầu con chó, làm nó gừ nhẹ mấy cái “Dù sao cũng đã giữ lại rồi, vậy thì nuôi nó đi, chừng nào nó sinh chó con em sẽ đưa cho em gái vui đùa một chút”
Nguồn:
“Chó à mày tên gì vậy? Hay gọi là suy suy đi”
Vệ đằng ôm chó đi, để lại Tiêu Phàm một chỗ.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ thở dài, cái con người này lúc ăn dấm vào thật là đáng sợ, thôi thì tối nay chuẩn bị tinh thần ngủ ngoài ghế sa lon đi.
Quả nhiên, ăn tối xong Vệ Đằng liền ôm chó vào phòng ngủ, khóa cửa lại, Tiêu Phàm gõ cửa nửa ngày cũng không hé một lời.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ chui vào ghế sa lon trong thư phòng, nửa đêm bởi vì lạnh nên tỉnh giấc.
Vừa muốn đứng dậy chỉnh lại điều hòa thì nghe tiếng cửa mở, phòng ngủ le lói một tia sáng, Vệ Đằng rón rén cầm theo một cái chăn mỏng, đi đến bên cạnh Tiêu Phàm đắp chăn cho hắn.
Vừa muốn đi thì bị Tiêu Phàm kéo vào trong ngực, tung mình đè lên.
“Bị mộng du bước vào đây sao?”
Tiêu Phàm hôn lên đôi môi mềm mại của Vệ Đằng, thấy Vệ Đằng không phản kháng, hắn nhẹ nhàng liếm môi cậu, sau đó đưa lưỡi tiến vào.
Tìm thấy lưỡi Vệ Đằng thì mút vào, dịu dàng lướt khắp khoang miệng cậu.
Vệ Đằng ôm hông hắn, mặc kệ hắn hôn lâu khiến hô hấp của cả hai đều rối loạn.
Ánh mắt đen láy của Vệ Đằng nhìn thẳng tắp vào Tiêu Phàm, một lúc sau, vùi vào ngực hắn, buồn buồn nói ”Anh thấy em rất nhỏ nhen phải không?”
“Không có”
“Em chính là ghen đó, hai người họ cùng đem chó đến, hừ”
Tiêu Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm Vệ Đằng vào lòng “Những chuyện ấy đã qua rồi, em vẫn không hiểu tình cảm của anh sao?”
Vệ Đằng gật đầu một cái “Hiểu thì hiểu, lão tử đúng là thích ăn dấm, cái tật này anh phải chịu, không chịu được thì thôi. Ngủ đi” Dứt lời, vừa muốn đứng dậy thì bị Tiêu Phàm kéo về.
“Anh rất thích cái tật này của em”
Nói xong lại hôn xuống một lượt.
“Ngô..ngô…Đừng hôn ở đây..Ghế sa lon nhỏ quá…Coi chừng té…Ui da”
Vừa mắng xong thì cả hai đã té xuống đất.
Tiêu Phàm liếc nhìn cái ghế một cái, quả quyết ôm Vệ Đằng lên “Vậy đổi chỗ khác”
Nói xong hướng phòng ngủ ma bước vào.
“Không được, chó ở trong đó! Chó….”
“Đuổi ra đi”
“Ngô….Tiêu Phàm…Anh buông ra cái đã, lên giường nói tiếp. Này! Anh đồ sói đói! A..”
Tiếng kêu đáng sợ từ từ lắng xuống
Lúc Diệp Kính Văn mua con chó này, rồi nó được đem đi khắp nơi, cuối cùng vào tay hai người Tiêu Vệ, cái này giống như đem tình yêu đến mọi nhà, mặc dù tình yêu không còn oanh oanh liệt liệt như ban đầu nữa, nhưng lại có cảm giác ấm áp yên tâm khi được ở bên nhau.
Lúc con chó được gọi là ViVi, Lâm Vi nổi ghen, Chu Phóng dắt nó đi.
Lúc con chó được gọi là Đần Đần, người yêu Chu Phóng là Đoan Mộc Ninh không thích, lại đem trả về.
Hôm nay nó được gọi là Suy Suy, rốt cuộc thì một người thích ăn dấm là Vệ Đằng, không thèm ghen vì con chó nữa, hai người một chó sống chung rất hòa hảo.
Nghe nói sau đó con chó đẻ được ba con chó con, gọi là Bao tử đau, Bao tử trướng, bao tử chua đều được chia đều cho Vệ Nam, Tiêu Tinh và Ngưu San San, ba chị em gái họ.
Còn sau đó nữa, dòng họ nhà chó ngày càng lớn mạnh, con cháu ở đâu cũng có.
Vệ Đằng thường ôm chó nói, bọn họ không cần mày thì tao cần, bọn họ không trân trọng mày thì tao sẽ trân trọng.
Bên cạnh tao có Tiêu Phàm, bây giờ còn có một con chó đáng yêu bầu bạn, cuộc đời này không còn gì để tiếc nuối nữa.
Đúng không, suy suy.
Phiên ngoại 2: Chỗ ở của chó
Lễ Quốc khánh cuối cùng cũng tới.
Diệp Kính Văn trước đó đã đặt được vé, dự tính cùng Lâm Vi đi du lịch. Trong khoảng thời gian này hai người đều bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian ở bên nhau, mặc dù mỗi ngày vẫn ngủ cùng một giường, nhưng thường thì lúc người này về tới nhà thì người kia đã chìm trong mộng đẹp rồi. Thân thể có loại cảm giác áp bách muốn bộc phát, rốt cuộc cũng tìm được cách giải quyết ổn thỏa.
Đêm đó, lúc Lâm Vi về tới đã cảm thấy không khí trong nhà có chút quái dị.
Diệp Kính Văn trần truồng cười rất rực rỡ, khiến cho mắt cậu hoa hết cả lên.
Người này, lại bắt đầu tìm xin kích thích rồi sao?
Lâm Vi mới vừa xong việc trở về, khắp người đau mỏi, không thèm để ý đến tên Diệp Kính Văn đang bận rộn lượn tới lượn lui trong phòng khách, đi thẳng một đường vào phòng tắm.
Hình như Diệp Kính Văn đang có tâm tình rất tốt, đi tới đi lui trong phòng khách lại còn rên rỉ mấy bài hát kỳ quái.
Lâm Vi vừa tắm vừa nghe hắn hát lảm nhảm, cảm thấy khá thú vị.
Tắm rửa xong, vừa mở cửa liền bị kéo vào trong một cái lồng ngực quen thuộc.
Lâm Vi cũng không phản kháng, mặc kệ hắn vừa ôm vừa hôn, ánh mắt – lỗ mũi – đôi môi – hầu kết – xương quai xanh đều bị tấn công, vốn thân thể vừa lau khô lại trở nên ướt nhẹp.
“Thôi đi, anh còn muốn em tắm lại lần nữa hả?”
“Giúp em sạch sẽ mà” Giọng nói Diệp Kính Văn buồn buồn vang lên trước ngực, sau hắn lại ngẩng đầu khẽ mỉm cười, lại gặm một đường đi lên, tìm được đôi môi liền một đường tiến thẳng vào.
Lâm Vi phối hợp ôm lấy vai hắn, hôn thật sâu khiến không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.
“Ngày mai đi du lịch không?” Lúc hai người tựa vào nhau xem tivi, Diệp Kính Văn đột nhiên nói
“Đi đâu?”
“Quế Lâm” Diệp Kính Văn quay đầu qua hôn Lâm Vi một cái, cười nói “Năm đó em mua dư hai tấm vé, đổi tới đổi lui thì tới tay Tiêu Phàm, em cũng được xem như được làm ông mai một lần”
“A, anh nói là lần đầu gặp cậu nhóc kia? Bọn họ đi du lịch quen nhau sao?”
“Đúng vậy. Nhưng mà thằng nhóc kia đã là “đàn ông” rồi.
“Nga” Lâm Vi cười thâm thúy, ôm eo Diệp Kính Văn, đặt hắn trên ghế sa lon.
“Ô…Quá chủ động…Thật không quen chút nào” Một cánh tay vươn tới, khiến cho thân thể hai người dính chặt vào nhau không một khe hở.
Hai người đang hôn nồng nhiệt thì điện thoại vang lên.
Diệp Kính Văn nghiêm mặt nhận lấy, chưa gì đã nói một tràng “Gọi thật đúng lúc”.
“A, quấy rầy chuyện tốt của hai người sao?”
“Đúng vậy, có gì thì nói mau, nói xong thì cúp máy đi” Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi cười tà, Lâm Vi cũng chỉ nhẹ nhàng cười.
“Cậu đưa điện thoại cho Lâm Vi đi, tôi có chuyện cần nói với cậu ta”
“Nói nhanh lên một chút” Diệp Kính Văn đưa điện thoại cho Lâm Vi, cũng thuận tiện đem Lâm Vi kéo vào lòng.
Lâm Vi nắm lấy cái tay không quy củ kia, cười vào điện thoại “Có chuyện gì? Sao mà nghiêm túc vậy”
“Chó của anh, mang thai rồi”
Nụ cười Lâm Vi cứng ngắc, mặt của Diệp Kính Văn đần ra, giật lấy điện thoại lạnh lùng nói “Đại tác gia, anh không đủ cảm hứng viết văn nên tìm chúng tôi xin kích thích hả”
“Thật mà, chó của tôi chính là cái con ViVi hồi đó cậu nuôi đó, nó mang thai rồi”
Giọng Chu Phóng nghe rất buồn rầu, Diệp Kính Văn hừ một tiếng, cười lạnh nói “Mong anh hiểu cho, tôi không phải bác sĩ thú y”
“Ai, thương lượng chút, con chó kia, cậu đem nó về được không? Cậu không phải rất thích nó sao, trước kia toàn ôm nó còn gì”
“Anh lén dắt cho của tôi đi, bây giờ nó mang thai lại đem trả về? Chu Phóng, anh hình như hiểu thế nào là ‘Không biết xấu hổ’ hả?”
“Khụ, vậy đành nói thật, người kia nhà tôi không thích sống chung với chó lắm, cậu ấy sợ động vật nhỏ,a a…”
Diệp Kính Văn và Lâm Vi nhìn nhau cười, cúp điện thoại không chút do dự.
Chuyện này nhắc tới cũng kì quặc, Chu Phóng từ nhỏ đã rất thích nuôi thú cưng, những năm nay chó mèo một đống, nhưng phần lớn đều không sống nổi ba tháng.
Ban đầu lúc ViVi bị dắt đi, Diệp Kính Văn còn tính gọi điện bắt trả lại, nhưng thấy Lâm Vi hình như rất ghét nó, hơn nữa Chu Phóng đặc biệt thích con chó khổng lồ lông trắng này nên Diệp Kính Văn cũng đành để hắn nuôi.
Không ngờ con chó vẫn sống tận hơn nửa năm, còn rất khỏe mạnh.
Nghe đâu con chó còn là bà mai, giúp Chu Phóng và người yêu hắn nối lại tình xưa, về chuyện nối lại thế nào, Chu Phóng kiên quyết không chịu nói, Lâm Vi trong lòng cũng hiểu rõ.
Chu Phóng thả chó cắn người, sau đó ăn vạ, quấn người ta không chịu tha.
Đại tác gia ngoài mặt rất có phong độ.
Lâm Vi nói, kỳ thực Chu Phóng tên đó, từ nhỏ đã là một tên du côn mặt dày, không biết xấu hổ. Lừa gạt một đứa trẻ ăn trứng gà sống đã là quá không biết xấu hổ rồi, hơn nữa thì thật chẳng dám nhìn tới. Hắn ỷ vào bản thân có tài văn thơ, viết văn cũng theo cảm tính, điều độc giả muốn làm nhất là lôi hắn ra đánh một trận, bởi vì hắn thường xuyên đăng cùng lúc nhiều kỳ tiểu thuyết lên mạng, lúc quan trọng nhất thì chẳng thấy mặt mũi.
Lâm Vi trước kia nhờ hắn giúp kích thích Diệp Kính Văn, bảo phải đáp ứng hắn một chuyện, chuyện gì thì hắn chưa nghĩ ra, chừng nào nghĩ ra sẽ nói cho cậu biết.
Cho nên vừa rạng sáng hôm sau, lúc Chu Phóng đem chó đến trước cửa, Lâm Vi chỉ còn biết thở dài.
“Vào đi, chó để đây được rồi”
“Không quấy rầy, bye bye”
Chu Phóng làm việt thật dứt khoát, đem chó qua thì liền bỏ chạy, còn không thèm vào uống một ngụm trà.
Diệp Kính Văn nhăn mặt nhìn con chó khổng lồ trong ngực Lâm Vi, lát sau đột nhiên nói “Anh có cách rồi, đem chó này qua Tiêu Phàm đi, người kia của hắn đặc biệt thích động vật nhỏ, động vật lớn cũng thích luôn”.
Lâm Vi không phản đối, hai người lái xe đến nhà Tiêu Phàm.
Vừa nhấn chuông cửa chỉ thấy một người tóc tai rối bù, quần áo xốc xếch ra mở cửa, thấy hai người Diệp Lâm thì mặt hơi nghệch ra, sau đó thay ngay một nụ cười sáng lạng “Hắc hắc, ra là hai người, vào đi, vào ngồi một chút”.
Cậu nhóc này thật nhiệt tình, hai người nhìn nhau cười, đi theo cậu ta vào nhà.
Tiêu Phàm đã dậy từ sớm, quần áo gọn gàng, khi nhìn thấy đôi Diệp Lâm thì xụ mặt một cái “Hai vị có chuyện gì vậy?”
“À, mọi người nói chuyện đi, tôi đi rửa mặt chút” Chàng trai có mái tóc rối bù nhìn hai người Diệp Lâm cười cười rồi nhanh chóng vào phòng tắm.
“Vệ Đằng, khăn lau anh vừa giặt, em chờ đó, anh đi lấy cho”
Tiêu Phàm đi theo Vệ Đằng vào phòng vệ sinh, để lại hai người Diệp Lâm đứng đực một chỗ.
“Khụ, hình như chúng ta không được hoan nghêng lắm” Lâm Vi cúi đầu cười, nắm lấy tay Diệp Kính Văn.
Diệp Kính Văn gật đầu, ghé qua nói nhỏ “Thằng nhóc Vệ Đằng kia, hình như là cái bình dấm, hai chúng ta chính là tình địch giả tưởng của nó a, em nghĩ Tiêu Phàm có thể vui vẻ hoan nghênh chúng ta sao? Nhìn xem hắn khẩn trương chưa kìa”
“Anh đã biết vậy mà còn vác mặt tới? Da mặt anh dày thật đấy” Lâm Vi bất đắc dĩ trợn mắt.
“Ây, nhưng con chó cũng không thể đem đi làm thịt được. Em yên tâm, Tiêu Phàm rất thích hợp với danh hiệu Bạch lang, đối phó với cậu ngốc Vệ Đằng cũng có rất nhiều thủ đoạn đó”
Hai người cũng không khách sáo, tìm chỗ ngồi xuống, Diệp Kính Văn càng tự nhiên như ở nhà, tìm cái ly rót nước uống, thuận tiện rút một quyển tạp chí.
Một lúc sau, Tiêu Phàm dắt Vệ Đằng ra, tai Vệ Đằng còn hơi đỏ.
Diệp Kính Văn cười tà, nhìn Vệ Đằng nói “Vệ Đằng, cậu có thích nuôi thú cưng không?”
Vệ Đằng liếc nhìn con chó to lớn, lại quay lại liếc nhìn Tiêu Phàm “Con chó to quá đi”
“Đúng vậy, to thế nhìn mới cá tính, cậu có thích không? Thích thì giữ lấy mà nuôi” Diệp Kính Văn tiếp tục nói thêm vào.
“Hắc hắc, tôi không dám nhận đâu… Tôi nuôi động vật không tốt lắm a”
Con chó nhìn thấy Vệ Đằng thì nhào vào lòng cậu dụi vài cái, phe phẩy đuôi không chịu đi.
Vệ Đằng vuốt lông nó, đẩy tới trước mặt Diệp Kính Văn, nó lại chui vào lòng Diệp Kính Văn.
“Bác sĩ Diệp, sao anh không nuôi nó? Nó cùng anh trông thật xứng… thật hợp vậy mà?” Vệ Đằng sờ lỗ mũi, cười rất rạng rỡ.
“Xem như cho tôi chút mặt mũi đi, nuôi vài ngày thôi” Diệp Kính Văn cũng trưng ra một khuôn mặt tươi cười.
“Mặt của tôi vừa vừa rửa rồi, không có dư mà cho anh đâu. À,Tiêu Phàm anh không nói gì với bạn anh sao?”
Tiêu Phàm nhức đầu bóp thái dương, lạnh lùng nhìn Diệp Kính Văn “Chẳng lẽ con chó này có bệnh chó điên nên cậu mới đem cho tôi đấy chứ?”
“Không có, nó mang thai, hai chúng tôi công việc bề bộn không có thời gian chăm sóc nó, nghe nói Vệ Đằng rất thích động vật nên tớ muốn nhờ chia sẻ giùm chút cực nhọc thôi” Lâm Vi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói ấm áp, cười rất dịu dàng “Nếu cậu không thích thì bọn tớ dắt về vậy”. Dứt lời thì ấn ấn lòng bàn tay Diệp Kính Văn, ra hiệu cho hắn trở về.
Ba người đều nhìn vào Vệ Đằng, chỉ thấy cậu ta nhẹ nhàng tiến về phía con chó bên cạnh, ngồi chòm hỏm xuống ôm nó vào ngực, vuốt vuốt lông nó.
“Bọn họ không cần mày nữa, nhưng tao cần mày a, ngoan nhé, sau này ở cùng tao, dù tao có ăn cháo, tao cũng sẽ chia phần cho mày”
“Chó không ăn cháo…” Tiêu Phàm vừa muốn nói chuyện thì bị Vệ Đằng trừng mắt một cái, đành phải ngưng lại.
Hai người Diệp Lâm đứng đó cười thâm thúy.
Cả đám ngồi chug một hồi, cũng chẳng có gì để tán gẫu, chỉ thấy trong không khí bốc mùi chua kỳ quái nên Diệp Lâm rất hiểu tình hình mà kéo nhau về.
Tiễn hai vị ôn thần đi khỏi, Vệ Đằng xụ mặt, ôm chó vào phòng ngủ.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng kéo tay Vệ Đằng, đặt cậu cùng ngồi xuống sa lon “Tức giận sao?”
“Không dám”
“Ghen?”
“Không rảnh”
“Vậy em xị mặt như vậy làm gì, hả?”
“Mặt em vốn như vậy”
Tiêu Phàm cười cười, sáp qua hôn vào khuôn mặt Vệ Đằng “Ừ không xị chút nào, chỉ là… rất chua thôi”
“Nói lắm, anh xem hai tên khôn ấy, không nuôi chó lại đem cho em, coi em là ai chứ, cho gì cũng nhận sao?”
“Như vầy đi, chúng ta giết nó đi, tối nay anh làm thịt chó cho ăn”
“Khốn kiếp, trong bụng nó còn có chó con, anh muốn một dao giết hai mạng hả…Với lại, cũng rất đáng yêu, hắc hắc” Vệ Đằng vuốt loạn đầu con chó, làm nó gừ nhẹ mấy cái “Dù sao cũng đã giữ lại rồi, vậy thì nuôi nó đi, chừng nào nó sinh chó con em sẽ đưa cho em gái vui đùa một chút”
Nguồn:
“Chó à mày tên gì vậy? Hay gọi là suy suy đi”
Vệ đằng ôm chó đi, để lại Tiêu Phàm một chỗ.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ thở dài, cái con người này lúc ăn dấm vào thật là đáng sợ, thôi thì tối nay chuẩn bị tinh thần ngủ ngoài ghế sa lon đi.
Quả nhiên, ăn tối xong Vệ Đằng liền ôm chó vào phòng ngủ, khóa cửa lại, Tiêu Phàm gõ cửa nửa ngày cũng không hé một lời.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ chui vào ghế sa lon trong thư phòng, nửa đêm bởi vì lạnh nên tỉnh giấc.
Vừa muốn đứng dậy chỉnh lại điều hòa thì nghe tiếng cửa mở, phòng ngủ le lói một tia sáng, Vệ Đằng rón rén cầm theo một cái chăn mỏng, đi đến bên cạnh Tiêu Phàm đắp chăn cho hắn.
Vừa muốn đi thì bị Tiêu Phàm kéo vào trong ngực, tung mình đè lên.
“Bị mộng du bước vào đây sao?”
Tiêu Phàm hôn lên đôi môi mềm mại của Vệ Đằng, thấy Vệ Đằng không phản kháng, hắn nhẹ nhàng liếm môi cậu, sau đó đưa lưỡi tiến vào.
Tìm thấy lưỡi Vệ Đằng thì mút vào, dịu dàng lướt khắp khoang miệng cậu.
Vệ Đằng ôm hông hắn, mặc kệ hắn hôn lâu khiến hô hấp của cả hai đều rối loạn.
Ánh mắt đen láy của Vệ Đằng nhìn thẳng tắp vào Tiêu Phàm, một lúc sau, vùi vào ngực hắn, buồn buồn nói ”Anh thấy em rất nhỏ nhen phải không?”
“Không có”
“Em chính là ghen đó, hai người họ cùng đem chó đến, hừ”
Tiêu Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm Vệ Đằng vào lòng “Những chuyện ấy đã qua rồi, em vẫn không hiểu tình cảm của anh sao?”
Vệ Đằng gật đầu một cái “Hiểu thì hiểu, lão tử đúng là thích ăn dấm, cái tật này anh phải chịu, không chịu được thì thôi. Ngủ đi” Dứt lời, vừa muốn đứng dậy thì bị Tiêu Phàm kéo về.
“Anh rất thích cái tật này của em”
Nói xong lại hôn xuống một lượt.
“Ngô..ngô…Đừng hôn ở đây..Ghế sa lon nhỏ quá…Coi chừng té…Ui da”
Vừa mắng xong thì cả hai đã té xuống đất.
Tiêu Phàm liếc nhìn cái ghế một cái, quả quyết ôm Vệ Đằng lên “Vậy đổi chỗ khác”
Nói xong hướng phòng ngủ ma bước vào.
“Không được, chó ở trong đó! Chó….”
“Đuổi ra đi”
“Ngô….Tiêu Phàm…Anh buông ra cái đã, lên giường nói tiếp. Này! Anh đồ sói đói! A..”
Tiếng kêu đáng sợ từ từ lắng xuống
Lúc Diệp Kính Văn mua con chó này, rồi nó được đem đi khắp nơi, cuối cùng vào tay hai người Tiêu Vệ, cái này giống như đem tình yêu đến mọi nhà, mặc dù tình yêu không còn oanh oanh liệt liệt như ban đầu nữa, nhưng lại có cảm giác ấm áp yên tâm khi được ở bên nhau.
Lúc con chó được gọi là ViVi, Lâm Vi nổi ghen, Chu Phóng dắt nó đi.
Lúc con chó được gọi là Đần Đần, người yêu Chu Phóng là Đoan Mộc Ninh không thích, lại đem trả về.
Hôm nay nó được gọi là Suy Suy, rốt cuộc thì một người thích ăn dấm là Vệ Đằng, không thèm ghen vì con chó nữa, hai người một chó sống chung rất hòa hảo.
Nghe nói sau đó con chó đẻ được ba con chó con, gọi là Bao tử đau, Bao tử trướng, bao tử chua đều được chia đều cho Vệ Nam, Tiêu Tinh và Ngưu San San, ba chị em gái họ.
Còn sau đó nữa, dòng họ nhà chó ngày càng lớn mạnh, con cháu ở đâu cũng có.
Vệ Đằng thường ôm chó nói, bọn họ không cần mày thì tao cần, bọn họ không trân trọng mày thì tao sẽ trân trọng.
Bên cạnh tao có Tiêu Phàm, bây giờ còn có một con chó đáng yêu bầu bạn, cuộc đời này không còn gì để tiếc nuối nữa.
Đúng không, suy suy.
Tác giả :
Điệp Chi Linh