Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 55: Kết thúc viên mãn
Nguồn: kamochan.wordpress.com
Sau khi về nhà, nhìn cả hai ướt sũng không hẹn mà cùng cười.
Đã trải qua biết bao sóng gió, bây giờ đã được ở bên nhau, hơn nữa hai người đàn ông mà dắt tay nhau đi kết hôn sao? Nghĩ sao cũng thấy buồn cười
Diệp Kính Văn chọt eo Lâm Vi.
“Em cười cái gì?”
“Này khỏi cần kết hôn đi, sống chung là được rồi”
“Không được, anh không thể nuốt lời với cha” Diệp Kính Văn kiên quyết từ chối lời đề nghị của Lâm Vi “Đây là di nguyện của ông ấy”
Lâm Vi sửng sốt, lần đó gặp cha hắn đã thấy sắc mặt không tốt lắm, thì ra…đã qua đời rồi.
Lâm Vi nhẹ nhàng ôm hắn, vỗ vai hắn giống như an ủi con nít, mà không biết đang chui vào miệng sói.
Người được an ủi cười rất gian ác, hưởng thụ sự dịu dàng như anh cả hiếm có của Lâm Vi.
“Nếu lần trước vẫn chưa hiểu được, thì tối nay động phòng lại nha”
Lúc bị kéo lên giường Lâm Vi mới ý thức ra, nhưng đáng tiếc đã muộn khi từng cái hôn ồ ạt rơi xuống.
Diệp Kính Văn giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Vi, một đường gặm cắn từ trên xuống dưới không chừa một chỗ, lướt tới đâu lưu lại những dấu vết mập mờ đến đó.
Lâm Vi dùng tay che mắt lại, trên mặt đỏ ửng.
Đến cái nơi xấu hổ kia cũng phải hôn, Diệp Kính Văn nhất định là bị điên rồi.
Nhưng do được hắn hôn mà cảm thấy thật ngọt ngào, toàn thân như từng chút một bị đoạt lấy, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, giống như sự trống rỗng dần dần được lấp đầy.
Viên mãn, hạnh phúc.
Mọi tình cảm ẩn giấu trong lòng đều tràn ra ngoài
“Lâm Vi, nơi này của em lại có nốt ruồi này” Diệp Kính Văn cười gian ác ngồi dậy, giống như muốn đối phương cảm nhận được mà ngón cái nhẹ chạm vào bên trong.
Lâm Vi rùng mình mấy cái, bắt lấy cái tay đang đốt lửa kia.
“Muốn làm thì nhanh đi. Lắm chuyện” Dứt lời thì vòng hai chân quanh hông hắn, Diệp Kính Văn buồn cười nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lâm Vi.
Lâm Vi vẫn luôn ngượng ngùng đối với mấy chuyện này.
Trước kia thì như con rùa rụt cổ chỉ ngậm chặt miệng, qua khóa huấn luyện của mình vẫn là con rùa rụt cổ, mặc dù đã biết nghe lời mà phát ra vài tiếng nhưng vẫn kìm nén, muốn cậu ấy năng động lên trừ phi mình nằm dưới.
“Hay là anh xuống nước vậy” Mắt Diệp Kính Văn sáng lên, kéo Lâm Vi lên người.
Đầu óc Lâm Vi đơ ra, đến lúc kịp phản ứng thì đã bị hắn nhẹ nhàng thả từ đỉnh vào.
Căm tức nhìn hắn một cái, nhưng đối với tên Diệp Kính Văn da mặt dày thì ánh mắt này chẳng có tác dụng, vẫn cười thật gian ác.
“Như thế này thì em sẽ không phải kìm nén cảm xúc, còn có thể kêu thật to, thật tuyệt” Diệp Kính Văn vừa nói vừa cử động eo lên xuống trong nơi nhỏ hẹp kia.
“Anh có thể…bớt nói nhảm được được không”
Dĩ nhiên Lâm Vi phải nhanh chóng khóa cái miệng người người chán ghét kia lại, trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc mãnh liệt.
Cuối tuần khí trời quang đãng.
Lúc Lâm Vi về nhà, thì thấy một tờ giấy trong phòng khách.
“Anh đi giải quyết chướng ngại cuối cùng cho cuộc hôn nhân của chúng ta”
Lúc Lâm Vi đen hết mặt mũi chạy về nhà cha mẹ đẻ thì đã thấy Diệp Kính Văn mở một cuộc họp tại gia.
Cha mẹ Lâm Vi nghiêm nghị ngồi ở trung tâm, lúc thấy Lâm Vi chỉ ngẩng đầu hỏi một câu
“Cậu ta nói thật hả?”
Nhìn Diệp Kính Văn cười rạng rỡ như hoa, mặc dù Lâm Vi không biết hắn đã nói gì nhưng cũng kiên quyết gật đầu
“Bất luận ai nói gì thì cả đời này cháu chỉ yêu Lâm Vi, cho nên mong cả nhà đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau được không? Cháu hy vọng tình yêu này được sự chúc phúc của người nhà, năm năm qua, chúng cháu đã hiểu rất rõ, chúng cháu chỉ có thể là của nhau” Diệp Kính Văn chân thành tỏ tình, sau đó lại nháy mắt với Lâm Vi.
“Ưm….Cha mẹ, con muốn ở bên anh ấy…” Lâm Vi cũng nghiêm túc.
Cha mẹ gọi Lâm Vi vào phòng ngủ, Diệp Kính Văn vẫn ngồi trên sofa cười rạng rỡ, tự nhiên như ở nhà mình.
“Hắc hắc, anh Kính Văn, không ngờ anh sẽ trở thành anh…. dâu…. em….” Lâm Kiệt bứt bứt tóc, suy nghĩ một lúc vẫn chưa nghĩ ra từ thích hợp để hình dung mối quan hệ kì lạ này.
“Hừ” Lâm Hạ hừ một cái “Tôi sớm đã biết bao năm qua anh hai không chịu tìm bạn gái chính là để chờ đợi anh”
Lâm Hạ kéo Lâm Kiệt vào phòng ngủ, trong phòng chỉ còn lại Diệp Kính Văn và Từ Tiểu Huy.
“Em ủng hộ quyết định của anh hai” Từ Tiểu Huy cười rạng rỡ “Đôi khi tình yêu thật kì quái, em và Lâm Hạ cũng đuổi bắt nhau bao nhiêu lần mới phát hiện ra người mình yêu chỉ có đối phương, có một bài hát rất hay, có người nói không có người tốt, ai cũng vậy hết sao. Có lẽ người thích hợp với nhau đã được duyên phận quyết định rồi”
Dứt lời thì ngửa cổ thở dài một hơi, sau đó lúng túng nhìn Diệp Kính Văn.
“Tình yêu của anh và Lâm Vi chỉ hy vọng sẽ nhận được lời chúc phúc của cả nhà, anh biết nếu Lâm Vi không được cả nhà công nhận, cậu ấy sẽ không vui” Diệp Kính Văn lười biếng nằm dài trên ghế, đùa giỡn với tách trà trong tay “Với tính cách của cậu ấy, cái gì cũng giấu trong lòng, nhất định sẽ giả vờ hạnh phúc trước mặt anh, lúng túng không dám nói trước mặt bạn bè người thân”
“Hắc hắc, miệng anh hai rất chặt, năm đó ảnh cãi nhau với Hạ Hạ, ảnh chỉ mỉm cười lắc đầu không nói gì, cuối cùng Hạ Hạ cũng đành chịu thua”
“Đúng vậy, miệng chặt như cua” Diệp Kính Văn bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn cửa phòng còn đóng chặt của Lâm Vi.
“Thực ra, đồng tính luyến ái cũng chẳng có gì lạ, thời đại học em có một cặp đồng tính, cuộc sống của họ rất hạnh phúc, người lớn lúc đầu hơi khó chấp nhận, chỉ là cha mẹ đau lòng vì con nhỏ, nhưng anh hai không phải là đứa trẻ, em tin cha mẹ sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy” Từ Tiểu Huy cười sáng lạn, mặc dù trong mắt Diệp Kính Văn cậu cười thật ngốc.
Ít ra cậu ta nói chuyện rất hay.
Quả nhiên cửa phòng Lâm Vi mở ra, Lâm Kiệt nhìn rất thích thú, Lâm Hạ vẫn lạnh tanh, còn cha mẹ Lâm Vi đang mỉm cười.
“Nếu hai đứa đã quyết định như vậy thì bác không có ý kiến” cha Lâm Vi rất nghiêm túc, mẹ Lâm Vi cười dịu dàng.
“Thực ra mấy năm qua, tâm trạng Lâm Vi vẫn không vui, phận làm cha mẹ cũng thấy đau lòng, nếu hai đứa thật lòng yêu nhau, thì cô chú sẽ tôn trọng quyết định này” Lâm Vi vỗ vỗ bả vai Diệp Kính Văn “Hai đứa hạnh phúc là được rồi”
Cha mẹ Lâm Vi vào phòng của họ, có lẽ vẫn còn gì muốn bàn bạc với nhau.
Lâm Kiệt nhìn Diệp Kính Văn làm mặt quỷ “Em gọi anh là chị dâu hình như không đúng lắm? Phải gọi là gì?” Cậu chàng vẫn rất băn khoăn vấn đề này.
Diệp Kính Văn trừng mắt “Anh rể”
Nói xong không thèm để ý ánh mắt lạnh lùng Lâm Hạ mà chạy thẳng vào phòng Lâm Vi.
Lâm Vi đang thu dọn đồ đạc, thấy Diệp Kính Văn vào thì mỉm cười.
Diệp Kính Văn như sói đói nhào tới.
Lâm Vi chỉ xoa xoa đầu hắn “Hài lòng chưa? Ba em suýt nữa thì bị anh dọa đến đau tim”
“Ừm, khi nào mới kết hôn?” Diệp Kính Văn dán bên tai Lâm Vi “Đi Pháp nha, không cần lo lắng thủ tục, anh có người quen bên đó rồi”
Lâm Vi cười cười, dịu dàng nói “Nhanh lên đi”
“Em còn gấp hơn anh sao?”
“Em sợ anh rồi, kết hôn cho nhanh, chứ không em không biết anh còn làm ra chuyện gì nữa” Lâm Vi bất đắc dĩ thở dài.
Ngày hôm sau khi cả nhà cùng ăn tối xong, vợ chồng Lâm Hạ lái xe về thành phố B, Lâm Kiệt đi chung xe với Diệp Kính Văn về trường.
Suốt đường đi, Lâm Kiệt mãi hi hi ha ha với Diệp Kính Văn
“Anh Kính Văn quả là lợi hại, dám dùng chiêu tuyệt thực, em thì đừng nói bảy ngày, một ngày không được ăn cũng sẽ chết”
Lâm Vi quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Kính Văn “Tuyệt thực cái gì?”
Sau khi về nhà, nhìn cả hai ướt sũng không hẹn mà cùng cười.
Đã trải qua biết bao sóng gió, bây giờ đã được ở bên nhau, hơn nữa hai người đàn ông mà dắt tay nhau đi kết hôn sao? Nghĩ sao cũng thấy buồn cười
Diệp Kính Văn chọt eo Lâm Vi.
“Em cười cái gì?”
“Này khỏi cần kết hôn đi, sống chung là được rồi”
“Không được, anh không thể nuốt lời với cha” Diệp Kính Văn kiên quyết từ chối lời đề nghị của Lâm Vi “Đây là di nguyện của ông ấy”
Lâm Vi sửng sốt, lần đó gặp cha hắn đã thấy sắc mặt không tốt lắm, thì ra…đã qua đời rồi.
Lâm Vi nhẹ nhàng ôm hắn, vỗ vai hắn giống như an ủi con nít, mà không biết đang chui vào miệng sói.
Người được an ủi cười rất gian ác, hưởng thụ sự dịu dàng như anh cả hiếm có của Lâm Vi.
“Nếu lần trước vẫn chưa hiểu được, thì tối nay động phòng lại nha”
Lúc bị kéo lên giường Lâm Vi mới ý thức ra, nhưng đáng tiếc đã muộn khi từng cái hôn ồ ạt rơi xuống.
Diệp Kính Văn giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Vi, một đường gặm cắn từ trên xuống dưới không chừa một chỗ, lướt tới đâu lưu lại những dấu vết mập mờ đến đó.
Lâm Vi dùng tay che mắt lại, trên mặt đỏ ửng.
Đến cái nơi xấu hổ kia cũng phải hôn, Diệp Kính Văn nhất định là bị điên rồi.
Nhưng do được hắn hôn mà cảm thấy thật ngọt ngào, toàn thân như từng chút một bị đoạt lấy, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, giống như sự trống rỗng dần dần được lấp đầy.
Viên mãn, hạnh phúc.
Mọi tình cảm ẩn giấu trong lòng đều tràn ra ngoài
“Lâm Vi, nơi này của em lại có nốt ruồi này” Diệp Kính Văn cười gian ác ngồi dậy, giống như muốn đối phương cảm nhận được mà ngón cái nhẹ chạm vào bên trong.
Lâm Vi rùng mình mấy cái, bắt lấy cái tay đang đốt lửa kia.
“Muốn làm thì nhanh đi. Lắm chuyện” Dứt lời thì vòng hai chân quanh hông hắn, Diệp Kính Văn buồn cười nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lâm Vi.
Lâm Vi vẫn luôn ngượng ngùng đối với mấy chuyện này.
Trước kia thì như con rùa rụt cổ chỉ ngậm chặt miệng, qua khóa huấn luyện của mình vẫn là con rùa rụt cổ, mặc dù đã biết nghe lời mà phát ra vài tiếng nhưng vẫn kìm nén, muốn cậu ấy năng động lên trừ phi mình nằm dưới.
“Hay là anh xuống nước vậy” Mắt Diệp Kính Văn sáng lên, kéo Lâm Vi lên người.
Đầu óc Lâm Vi đơ ra, đến lúc kịp phản ứng thì đã bị hắn nhẹ nhàng thả từ đỉnh vào.
Căm tức nhìn hắn một cái, nhưng đối với tên Diệp Kính Văn da mặt dày thì ánh mắt này chẳng có tác dụng, vẫn cười thật gian ác.
“Như thế này thì em sẽ không phải kìm nén cảm xúc, còn có thể kêu thật to, thật tuyệt” Diệp Kính Văn vừa nói vừa cử động eo lên xuống trong nơi nhỏ hẹp kia.
“Anh có thể…bớt nói nhảm được được không”
Dĩ nhiên Lâm Vi phải nhanh chóng khóa cái miệng người người chán ghét kia lại, trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc mãnh liệt.
Cuối tuần khí trời quang đãng.
Lúc Lâm Vi về nhà, thì thấy một tờ giấy trong phòng khách.
“Anh đi giải quyết chướng ngại cuối cùng cho cuộc hôn nhân của chúng ta”
Lúc Lâm Vi đen hết mặt mũi chạy về nhà cha mẹ đẻ thì đã thấy Diệp Kính Văn mở một cuộc họp tại gia.
Cha mẹ Lâm Vi nghiêm nghị ngồi ở trung tâm, lúc thấy Lâm Vi chỉ ngẩng đầu hỏi một câu
“Cậu ta nói thật hả?”
Nhìn Diệp Kính Văn cười rạng rỡ như hoa, mặc dù Lâm Vi không biết hắn đã nói gì nhưng cũng kiên quyết gật đầu
“Bất luận ai nói gì thì cả đời này cháu chỉ yêu Lâm Vi, cho nên mong cả nhà đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau được không? Cháu hy vọng tình yêu này được sự chúc phúc của người nhà, năm năm qua, chúng cháu đã hiểu rất rõ, chúng cháu chỉ có thể là của nhau” Diệp Kính Văn chân thành tỏ tình, sau đó lại nháy mắt với Lâm Vi.
“Ưm….Cha mẹ, con muốn ở bên anh ấy…” Lâm Vi cũng nghiêm túc.
Cha mẹ gọi Lâm Vi vào phòng ngủ, Diệp Kính Văn vẫn ngồi trên sofa cười rạng rỡ, tự nhiên như ở nhà mình.
“Hắc hắc, anh Kính Văn, không ngờ anh sẽ trở thành anh…. dâu…. em….” Lâm Kiệt bứt bứt tóc, suy nghĩ một lúc vẫn chưa nghĩ ra từ thích hợp để hình dung mối quan hệ kì lạ này.
“Hừ” Lâm Hạ hừ một cái “Tôi sớm đã biết bao năm qua anh hai không chịu tìm bạn gái chính là để chờ đợi anh”
Lâm Hạ kéo Lâm Kiệt vào phòng ngủ, trong phòng chỉ còn lại Diệp Kính Văn và Từ Tiểu Huy.
“Em ủng hộ quyết định của anh hai” Từ Tiểu Huy cười rạng rỡ “Đôi khi tình yêu thật kì quái, em và Lâm Hạ cũng đuổi bắt nhau bao nhiêu lần mới phát hiện ra người mình yêu chỉ có đối phương, có một bài hát rất hay, có người nói không có người tốt, ai cũng vậy hết sao. Có lẽ người thích hợp với nhau đã được duyên phận quyết định rồi”
Dứt lời thì ngửa cổ thở dài một hơi, sau đó lúng túng nhìn Diệp Kính Văn.
“Tình yêu của anh và Lâm Vi chỉ hy vọng sẽ nhận được lời chúc phúc của cả nhà, anh biết nếu Lâm Vi không được cả nhà công nhận, cậu ấy sẽ không vui” Diệp Kính Văn lười biếng nằm dài trên ghế, đùa giỡn với tách trà trong tay “Với tính cách của cậu ấy, cái gì cũng giấu trong lòng, nhất định sẽ giả vờ hạnh phúc trước mặt anh, lúng túng không dám nói trước mặt bạn bè người thân”
“Hắc hắc, miệng anh hai rất chặt, năm đó ảnh cãi nhau với Hạ Hạ, ảnh chỉ mỉm cười lắc đầu không nói gì, cuối cùng Hạ Hạ cũng đành chịu thua”
“Đúng vậy, miệng chặt như cua” Diệp Kính Văn bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn cửa phòng còn đóng chặt của Lâm Vi.
“Thực ra, đồng tính luyến ái cũng chẳng có gì lạ, thời đại học em có một cặp đồng tính, cuộc sống của họ rất hạnh phúc, người lớn lúc đầu hơi khó chấp nhận, chỉ là cha mẹ đau lòng vì con nhỏ, nhưng anh hai không phải là đứa trẻ, em tin cha mẹ sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy” Từ Tiểu Huy cười sáng lạn, mặc dù trong mắt Diệp Kính Văn cậu cười thật ngốc.
Ít ra cậu ta nói chuyện rất hay.
Quả nhiên cửa phòng Lâm Vi mở ra, Lâm Kiệt nhìn rất thích thú, Lâm Hạ vẫn lạnh tanh, còn cha mẹ Lâm Vi đang mỉm cười.
“Nếu hai đứa đã quyết định như vậy thì bác không có ý kiến” cha Lâm Vi rất nghiêm túc, mẹ Lâm Vi cười dịu dàng.
“Thực ra mấy năm qua, tâm trạng Lâm Vi vẫn không vui, phận làm cha mẹ cũng thấy đau lòng, nếu hai đứa thật lòng yêu nhau, thì cô chú sẽ tôn trọng quyết định này” Lâm Vi vỗ vỗ bả vai Diệp Kính Văn “Hai đứa hạnh phúc là được rồi”
Cha mẹ Lâm Vi vào phòng của họ, có lẽ vẫn còn gì muốn bàn bạc với nhau.
Lâm Kiệt nhìn Diệp Kính Văn làm mặt quỷ “Em gọi anh là chị dâu hình như không đúng lắm? Phải gọi là gì?” Cậu chàng vẫn rất băn khoăn vấn đề này.
Diệp Kính Văn trừng mắt “Anh rể”
Nói xong không thèm để ý ánh mắt lạnh lùng Lâm Hạ mà chạy thẳng vào phòng Lâm Vi.
Lâm Vi đang thu dọn đồ đạc, thấy Diệp Kính Văn vào thì mỉm cười.
Diệp Kính Văn như sói đói nhào tới.
Lâm Vi chỉ xoa xoa đầu hắn “Hài lòng chưa? Ba em suýt nữa thì bị anh dọa đến đau tim”
“Ừm, khi nào mới kết hôn?” Diệp Kính Văn dán bên tai Lâm Vi “Đi Pháp nha, không cần lo lắng thủ tục, anh có người quen bên đó rồi”
Lâm Vi cười cười, dịu dàng nói “Nhanh lên đi”
“Em còn gấp hơn anh sao?”
“Em sợ anh rồi, kết hôn cho nhanh, chứ không em không biết anh còn làm ra chuyện gì nữa” Lâm Vi bất đắc dĩ thở dài.
Ngày hôm sau khi cả nhà cùng ăn tối xong, vợ chồng Lâm Hạ lái xe về thành phố B, Lâm Kiệt đi chung xe với Diệp Kính Văn về trường.
Suốt đường đi, Lâm Kiệt mãi hi hi ha ha với Diệp Kính Văn
“Anh Kính Văn quả là lợi hại, dám dùng chiêu tuyệt thực, em thì đừng nói bảy ngày, một ngày không được ăn cũng sẽ chết”
Lâm Vi quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Kính Văn “Tuyệt thực cái gì?”
Tác giả :
Điệp Chi Linh