Vi Vi Đích Vi Tiếu
Chương 4: Đồ âm hồn bất tán
Biên tập: Xiaorong
Chương thứ tư
Đồ âm hồn bất tán
Vì không đi tập quân sự,nên một ngày của Diệp Kính Văn buồn tẻ vô cùng. Thế là hắn lên web trường tải thời khóa biểu đại học năm ba về, vừa lúc sáng nay có tiết chẩn đoán bệnh, mấy lớp khoa lâm sàng cùng học chung.
Học chung ấy, là kiểu rất nhiều người chen chúc trong giảng đường lớn, nếu có sinh viên cúp học cũng tìm không ra, mà đương nhiên, nếu có ai vô cớ xuất hiện cũng chẳng gây chú ý chút nào. Diệp Kính Văn nhìn vào gương cười cười, chỉnh lại áo sơ mi trắng một chút,rồi cầm cặp sách đi về khu giảng đường.
Lúc này đúng là thời gian vào lớp, khu giảng đường yên tĩnh kỳ lạ. Diệp Kính Văn đủng đà đủng đỉnh leo lên lầu ba, tới phòng học 303 nọ. Thầy giáo đang giảng bài, từ cửa sổ nhìn vào là một khoảng đông nghẹt toàn đầu người, phần lớn đều nghiêm túc nghe giảng chép bài, đương nhiên cũng có kẻ gục xuống bàn ngủ bù.
Diệp Kính Văn lặng lẽ đi vào từ cửa sau, vốn nghĩ loại người như Lâm Vi vừa nhìn đã biết là sinh viên ngoan, nhất định phải ngồi hàng trên chăm chú nghe giảng. Không ngờ, sau khi hắn vào phòng học, đảo mắt một cái thì đã thấy Lâm Vi đang ngồi hàng cuối cùng. Diệp Kính Văn mỉm cười, rón rén tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Lâm Vi lãnh đạm liếc nhìn hắn, trong lòng rất ngạc nhiên, đây không phải Diệp Kính Văn sao? Cậu ta chạy tới nơi này để làm gì? Nghĩ vậy mà mặt anh vẫn tỉnh bơ, vừa nghe thầy giảng bài vừa vẽ nguệch ngoạc lên sách, trong bụng suy đoán vô số khả năng khiến Diệp Kính Văn tới nơi này. Tên nào đó thì vẫn luôn mỉm cười ngắm Lâm Vi chăm chú, lúc Lâm Vi quay sang nhìn lại, hắn liền chuyển ánh mắt lên bục giảng. Lâm Vi nhẫn nại hồi lâu, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mở vở ra viết xuống vài chữ.
“Cậu tới đây làm gì?”
Diệp Kính Văn nhìn nhìn chữ viết ngay ngắn trên vở, mỉm cười cầm lấy bút trên tay Lâm Vi rồi viết.
“Chữ của anh đẹp thật đấy.”
Lâm Vi cau mày, “Tôi hỏi cậu tới đây để làm gì?”
“Ngắm anh.”
Lâm Vi roẹt một tiếng đem tờ giấy kia xé ra, vò thành cục, ném tới thùng rác phía sau. Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo gật đầu với mọi người, cho các sinh viên giải lao năm phút.
Chíu chíu chíu, vô số ánh mắt bắn về phía Diệp Kính Văn, mà cậu ta vẫn chỉ một mực nhìn Lâm Vi. Lâm Vi có chút bực mình trừng mắt lườm thằng kia một cái, lại quay ra cười cười với mọi người, sau đó túm lấy Diệp Kính Văn ra ngoài. Diệp Kính Văn cũng không phản kháng, để mặc anh kéo đến một góc không người.
“Cậu tìm tôi làm gì?”
“À, không có gì, tôi tới nghe bài học của các anh một chút, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đời y học sau này.”
Lâm Vi đương nhiên không tin thằng này chỉ đơn thuần tới nghe giảng, nhưng cũng không chẩn được bệnh của hắn, đành phải hậm hực buông tay, lườm cho cái nữa.
“Dạ dày của cậu khỏi chưa?”
“Dạ, đa tạ đàn anh quan tâm.”
“Cậu không phải tập quân sự à?”
“Vâng, xin phép rồi.”
Lâm Vi trầm mặt.
“Diệp Kính Văn, cậu thích nghe giảng là chuyện của cậu, thích ngồi kiểu gì cũng là chuyện của cậu, có điều, phiền cậu thu mắt lại dùm.”
“Hử? Mắt tôi có vấn đề gì à?” Diệp Kính Văn chớp chớp hàng mi.
“Cậu đừng có nhìn tôi chằm chằm thế, sẽ ảnh hưởng hứng thú nghe giảng của tôi!” Lâm Vi thầm nắm chặt tay.
“Thì sao? Anh cứ nghe giảng của anh là được rồi.”
“Cậu biết không, cái kiểu nhìn của cậu làm tôi cảm thấy mình giống thịt lợn trên thớt ấy.”
Lâm Vi ném cho hắn một cái nhìn mang tên cậu-thật-đáng-ghét rồi đi phòng vệ sinh. Diệp Kính Văn cười càng thêm âm trầm. Lâm Vi, thật sự là một người thú vị.
Lúc sau vào lớp, Lâm Vi lại thấy bản mặt trơ tráo kia vẫn ngồi nguyên đó, đành bất đắc dĩ chịu trận, bởi có rất nhiều lớp cùng học, giảng đường coi bộ chật lắm rồi, dù muốn ngồi phía trước cũng đã hết chỗ. Lâm Vi quăng cho Diệp Kính Văn một ánh mắt cảnh cáo xong cúi đầu chăm chú đọc sách. Diệp Kính Văn biết điều ngoan ngoãn, không chăm chăm nhìn Lâm Vi nữa mà chuyển hướng nhìn thầy giáo trên bục giảng.
“Bạn này, nhắc lại cho thầy các bước kiểm tra thể trạng.”
Diệp Kính Văn cười rộ, lại tiếp lấy một biển ánh mắt đổ vào.
“À vâng, từ đầu đến chân, từ ngoài vào trong.”
Ầm…
Phòng học chợt bùng nổ.
Vẻ mặt thầy giáo cứng đờ.
Lâm Vi lại bất đắc dĩ lườm Diệp Kính Văn một cái, sau đó đẩy đẩy sách sang bên tay Diệp Kính Văn, bút máy chỉ vào đáp án vấn đề. Diệp Kính Văn cười cười với Lâm Vi, lại nhìn sách giáo khoa, “Thực ra em muốn tổng kết sơ lược một chút, cụ thể mà nói, các bước kiểm tra thể trạng thường giống nhau, chính là các dấu hiệu phát triển của cơ thể, chế độ dinh dưỡng, biểu lộ nét mặt và trạng thái ý thức, sau đó đến cổ, ngực trước, lưng, bụng, tứ chi. Một câu tổng kết chính là, từ đầu đến chân, từ ngoài vào trong.”
Thầy giáo nhìn tán thưởng, gật gù.
Lâm Vi viết hai chữ trên vở.
“Bậy bạ.”
Diệp Kính Văn vẽ mặt cười thật to dưới hai chữ kia.
“Ôn Đình có tìm cậu chứ?” Lâm Vi đẩy vở sang.
“Có tìm. Kêu tôi tham gia đội văn nghệ.”
“Cậu không đồng ý?”
“Sao phải đồng ý?”
“Không biết suy nghĩ.”
“Hì hì, tôi không thích chị ta.”
“Vì sao?”
“Không thích không có lý do, không được chắc?”
“Ừm, tôi cũng có cảm giác này với cậu, ha ha.”
“Đa tạ đàn anh ưu ái.”
Chương thứ tư
Đồ âm hồn bất tán
Vì không đi tập quân sự,nên một ngày của Diệp Kính Văn buồn tẻ vô cùng. Thế là hắn lên web trường tải thời khóa biểu đại học năm ba về, vừa lúc sáng nay có tiết chẩn đoán bệnh, mấy lớp khoa lâm sàng cùng học chung.
Học chung ấy, là kiểu rất nhiều người chen chúc trong giảng đường lớn, nếu có sinh viên cúp học cũng tìm không ra, mà đương nhiên, nếu có ai vô cớ xuất hiện cũng chẳng gây chú ý chút nào. Diệp Kính Văn nhìn vào gương cười cười, chỉnh lại áo sơ mi trắng một chút,rồi cầm cặp sách đi về khu giảng đường.
Lúc này đúng là thời gian vào lớp, khu giảng đường yên tĩnh kỳ lạ. Diệp Kính Văn đủng đà đủng đỉnh leo lên lầu ba, tới phòng học 303 nọ. Thầy giáo đang giảng bài, từ cửa sổ nhìn vào là một khoảng đông nghẹt toàn đầu người, phần lớn đều nghiêm túc nghe giảng chép bài, đương nhiên cũng có kẻ gục xuống bàn ngủ bù.
Diệp Kính Văn lặng lẽ đi vào từ cửa sau, vốn nghĩ loại người như Lâm Vi vừa nhìn đã biết là sinh viên ngoan, nhất định phải ngồi hàng trên chăm chú nghe giảng. Không ngờ, sau khi hắn vào phòng học, đảo mắt một cái thì đã thấy Lâm Vi đang ngồi hàng cuối cùng. Diệp Kính Văn mỉm cười, rón rén tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Lâm Vi lãnh đạm liếc nhìn hắn, trong lòng rất ngạc nhiên, đây không phải Diệp Kính Văn sao? Cậu ta chạy tới nơi này để làm gì? Nghĩ vậy mà mặt anh vẫn tỉnh bơ, vừa nghe thầy giảng bài vừa vẽ nguệch ngoạc lên sách, trong bụng suy đoán vô số khả năng khiến Diệp Kính Văn tới nơi này. Tên nào đó thì vẫn luôn mỉm cười ngắm Lâm Vi chăm chú, lúc Lâm Vi quay sang nhìn lại, hắn liền chuyển ánh mắt lên bục giảng. Lâm Vi nhẫn nại hồi lâu, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mở vở ra viết xuống vài chữ.
“Cậu tới đây làm gì?”
Diệp Kính Văn nhìn nhìn chữ viết ngay ngắn trên vở, mỉm cười cầm lấy bút trên tay Lâm Vi rồi viết.
“Chữ của anh đẹp thật đấy.”
Lâm Vi cau mày, “Tôi hỏi cậu tới đây để làm gì?”
“Ngắm anh.”
Lâm Vi roẹt một tiếng đem tờ giấy kia xé ra, vò thành cục, ném tới thùng rác phía sau. Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo gật đầu với mọi người, cho các sinh viên giải lao năm phút.
Chíu chíu chíu, vô số ánh mắt bắn về phía Diệp Kính Văn, mà cậu ta vẫn chỉ một mực nhìn Lâm Vi. Lâm Vi có chút bực mình trừng mắt lườm thằng kia một cái, lại quay ra cười cười với mọi người, sau đó túm lấy Diệp Kính Văn ra ngoài. Diệp Kính Văn cũng không phản kháng, để mặc anh kéo đến một góc không người.
“Cậu tìm tôi làm gì?”
“À, không có gì, tôi tới nghe bài học của các anh một chút, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đời y học sau này.”
Lâm Vi đương nhiên không tin thằng này chỉ đơn thuần tới nghe giảng, nhưng cũng không chẩn được bệnh của hắn, đành phải hậm hực buông tay, lườm cho cái nữa.
“Dạ dày của cậu khỏi chưa?”
“Dạ, đa tạ đàn anh quan tâm.”
“Cậu không phải tập quân sự à?”
“Vâng, xin phép rồi.”
Lâm Vi trầm mặt.
“Diệp Kính Văn, cậu thích nghe giảng là chuyện của cậu, thích ngồi kiểu gì cũng là chuyện của cậu, có điều, phiền cậu thu mắt lại dùm.”
“Hử? Mắt tôi có vấn đề gì à?” Diệp Kính Văn chớp chớp hàng mi.
“Cậu đừng có nhìn tôi chằm chằm thế, sẽ ảnh hưởng hứng thú nghe giảng của tôi!” Lâm Vi thầm nắm chặt tay.
“Thì sao? Anh cứ nghe giảng của anh là được rồi.”
“Cậu biết không, cái kiểu nhìn của cậu làm tôi cảm thấy mình giống thịt lợn trên thớt ấy.”
Lâm Vi ném cho hắn một cái nhìn mang tên cậu-thật-đáng-ghét rồi đi phòng vệ sinh. Diệp Kính Văn cười càng thêm âm trầm. Lâm Vi, thật sự là một người thú vị.
Lúc sau vào lớp, Lâm Vi lại thấy bản mặt trơ tráo kia vẫn ngồi nguyên đó, đành bất đắc dĩ chịu trận, bởi có rất nhiều lớp cùng học, giảng đường coi bộ chật lắm rồi, dù muốn ngồi phía trước cũng đã hết chỗ. Lâm Vi quăng cho Diệp Kính Văn một ánh mắt cảnh cáo xong cúi đầu chăm chú đọc sách. Diệp Kính Văn biết điều ngoan ngoãn, không chăm chăm nhìn Lâm Vi nữa mà chuyển hướng nhìn thầy giáo trên bục giảng.
“Bạn này, nhắc lại cho thầy các bước kiểm tra thể trạng.”
Diệp Kính Văn cười rộ, lại tiếp lấy một biển ánh mắt đổ vào.
“À vâng, từ đầu đến chân, từ ngoài vào trong.”
Ầm…
Phòng học chợt bùng nổ.
Vẻ mặt thầy giáo cứng đờ.
Lâm Vi lại bất đắc dĩ lườm Diệp Kính Văn một cái, sau đó đẩy đẩy sách sang bên tay Diệp Kính Văn, bút máy chỉ vào đáp án vấn đề. Diệp Kính Văn cười cười với Lâm Vi, lại nhìn sách giáo khoa, “Thực ra em muốn tổng kết sơ lược một chút, cụ thể mà nói, các bước kiểm tra thể trạng thường giống nhau, chính là các dấu hiệu phát triển của cơ thể, chế độ dinh dưỡng, biểu lộ nét mặt và trạng thái ý thức, sau đó đến cổ, ngực trước, lưng, bụng, tứ chi. Một câu tổng kết chính là, từ đầu đến chân, từ ngoài vào trong.”
Thầy giáo nhìn tán thưởng, gật gù.
Lâm Vi viết hai chữ trên vở.
“Bậy bạ.”
Diệp Kính Văn vẽ mặt cười thật to dưới hai chữ kia.
“Ôn Đình có tìm cậu chứ?” Lâm Vi đẩy vở sang.
“Có tìm. Kêu tôi tham gia đội văn nghệ.”
“Cậu không đồng ý?”
“Sao phải đồng ý?”
“Không biết suy nghĩ.”
“Hì hì, tôi không thích chị ta.”
“Vì sao?”
“Không thích không có lý do, không được chắc?”
“Ừm, tôi cũng có cảm giác này với cậu, ha ha.”
“Đa tạ đàn anh ưu ái.”
Tác giả :
Điệp Chi Linh