Vì Vậy Chúng Mình Ly Hôn
Chương 48: Nghi ngờ
Khoảnh khắc Thích Nam mở mắt ra, một khối lông xù thật lớn bỗng dưng đập vào mắt. Cô sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện muốn gạt phăng đống lông trên đầu của mình ra, và cô quả thật đã làm như vậy. Nhưng mà cô đã đánh giá quá thấp sức nặng của sinh vật lông mềm này, hai tay vừa mới đưa lên liền bị đè cái bịch xuống.
Thật giống như một trái bom nổ hạng nặng ngay giữa mặt, Thích Nam bị chẹn ngang họng mất tiếng ngay lập tức.
Dường như sinh vật lông xù mập mạp rất thích vị trí dưới đít của nó, ủn tới ủn lui, xòe móng vuốt ra, nhàn nhã liếm liếm lên đó, nhìn ra sẽ không di chuyển sang chỗ khác trong thời gian ngắn tới đây.
Sự thong dong của nó kết thúc rất nhanh, bởi vì có một bàn tay xuất hiện ôm nó đi.
Nhìn thấy ánh sáng, Thích Nam hít vào một hơi thật sâu, bổ nhào tới muốn trình diễn một màn báo thù máu tanh.
Một tay chận lại bả vai của cô, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Đừng làm rộn, cẩn thận đừng để chân bị thương.”
Im lặng nằm trong lồng ngực thoải mái, Bàn Thu liếm liếm bàn chân mập mạp, dùng ánh mắt miệt thị nhìn xuống chủ nhân của mình.
Thích Nam trừng mắt hung hăng, liều mạng bổ nhào sang chém giết.
Dung Trình tiếp đón cô nhào lên, đồng thời một thân một mình khống chế cô. Sau khi người kia giương nanh múa vuốt một hồi, mệt mỏi thở hào hển, chỉ còn lại sức để trợn mắt.
Bất quá lần này, cô chuyển dời cừu hận của mình từ người sinh vật mập mạp lông xù sang người Dung Trình đang ôm bảo vệ nó. Cô đè tay ngang lên ngực anh, nghiền nghiền.
Đến khi phát hiện thủ đoạn trả thù ngây thơ của mình không được đối phương để vào mắt, cô nhụt chí thu tay lại, thuận theo dựa vào ngực của anh.
“Anh nên đi làm.”
Dung Trình ngừng một chút, trả lời: “Hôm nay nghỉ phép.”
“Ha ha.” Thích Nam bật cười, chầm chậm đổi tư thế, úp sấp trên người anh, “Bộ em nhìn giống như cần người chăm sóc à?”
“Nghỉ phép thôi.” Dung Trình khăng khăng không đổi câu trả lời. Nhưng đối với Thích Nam, sự kiên trì của anh chỉ là một lời nói dối rách nát. Một người cuồng việc chưa bao giờ nghỉ phép theo chế độ nào, huống chi hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ pháp định nào.
Anh vì cô mới ‘nghỉ phép’! Cô có cảm giác mình nên suy nghĩ như vậy.
“Nè, em chỉ bị thương ở chân thôi, không phải tàn tật, chưa tới mức phải cần anh ở lại chăm sóc em.”
Bởi vì khoảng cách hai người rất gần, Thích Nam có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mình trong mắt anh. Điều này khiến cho tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp. Cô che giấu sự bất thường của mình bằng cách chớp chớp mắt, đến khi mở mắt nhìn lại thì phát hiện anh vẫn nhìn mình chăm chú như cũ.
Thần xui quỷ khiến, cô đưa tay ra chạm vào một con mắt của anh.
Lông mi anh tiếp xúc với ngón tay của cô khiến cô bừng tỉnh. Giống như chạm phải điện, cô nhanh chóng tránh ra, giữ một khoảng cách với anh: “Khụ khụ, chuyện gì chứ, xuống giường mau!”
Dung Trình nhìn cô rồi ngồi dậy từ trên giường.
Rửa mặt xong anh ôm cô xuống lầu ăn sáng. Sau đó cô lại giục anh ra cửa, hết lần này đến lần khác bảo đảm mình sẽ không quậy phá, sẽ không làm mình bị thương. Cuối cùng anh cũng bị cô thuyết phục.
“Em có cảm giác mình giống như tiểu quỷ trong nhà trẻ bị canh chừng nghiêm ngặt vậy.” Đưa Dung Trình ra tới cửa trước, Thích Nam dựa vào cửa bất đắc dĩ, “Khi trở về thầy nhớ mang kẹo cho con nhé, thưa thầy?”
Dung Trình đưa tay ra sờ lên đầu cô, cũng cảm giác cô thật sự trở thành nụ hoa nhỏ trong vườn của mình. Sau cùng anh thu tay lại, lạnh nhạt nói: “Nếu như con nghe lời.”
Thích Nam: “……”
Phối hợp cùng cô diễn vai như vậy, chà, thật chẳng giống Dung Dung của cô chút nào. Nhất định là ảo giác!
“…Đi nhanh đi!” Thích Nam vẫy vẫy tay về phía anh.
“Đi nè.” Dung Trình cúi người hôn lên trán cô một cái, lùi lại một chút, nhìn cô chăm chú, nói: “Chờ anh trở lại.”
Thích Nam nghe được giọng điệu của anh hết sức nghiêm túc, điều này khiến cho trong lòng của cô sinh ra một loại cảm giác quái dị không thể diễn tả bằng lời.
Cô nghĩ thầm trong bụng, mắt nhìn theo bóng lưng của anh từ từ rời khỏi tầm mắt của mình.
Sau khi Dung Trình đi làm, Thích Nam trở về phòng sách trên lầu đọc kịch bản của mình. Chính vào lúc này, Dung Trác xuất hiện.
Đầu tiên, Thích Nam nghe được tiếng động dưới lầu, cô tưởng rằng Dung Trình đã trở lại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ nên chống gậy ra khỏi phòng sách tìm kiếm. Sau đó, tìm không thấy Dung Trình, cô dừng lại trước cửa phòng bếp thì nhìn thấy người huynh đệ ‘Lạt Điều’ của cô. (Lạt Điều là món ăn vặt cay, từng que giống như chips vậy)
Lúc này cô đang đánh giá người huynh đệ Lạt Điều giống như dân tị nạn Châu Phi, hết nửa người gần như lọt vào trong tủ lạnh. Chỉ vì tìm được nửa cái bánh bao còn dư lại bên trong, cậu ta không để ý đến cô đi vào, hết sức chăm chú tìm kiếm đồ gì đó có thể ăn được.
Khóe miệng Thích Nam co quắp lại, dùng gậy chọt chọt sống lưng của cậu ta. Cậu ta nhịn không được gạt phăng nó ra.
Thích Nam tiếp tục chọt, vừa chọt vừa nói: “Tôi nói chuyện nè, cậu nhất định không quay đầu lại chào hỏi người bạn học này à, sao cứ tìm đồ ăn hoài thế?”
Quả nhiên, tình bạn bè chỉ đáng giá bằng một túi Lạt Điều, cô nghĩ.
Dung Trác vừa nghe thấy, cơ thể bỗng dưng cứng đờ. Một giây ngay sau đó, cậu ta rời khỏi tủ lạnh, nhanh chóng xoay người lại, nhào tới ôm lấy chân của cô. Thích Nam sợ hết hồn, vội vàng đưa gậy chống về phía trước. Vì thế, huynh đệ Lạt Điều của cô không ôm được chân mà lãnh đủ đầu gậy vào lòng.
Hình như Dung Trác cũng không để ý mình ôm trong lòng vật kim loại lạnh như băng, hai mắt nhắm lại, buồn bã như sắp rơi lệ: “Nam Nhi à, rốt cuộc anh cũng gặp lại em!” Cậu ta đưa tay gạt đi nước không tồn tại, làm đủ bộ dạng Mạnh Khương khóc vỡ Trường Thành, “Tiểu Nam à, tại sao em lại gầy đến như thế này?”
Thích Nam buông cây gậy ra, để mình cậu ta ôm, còn mình thì dựa lưng vào vách tường nhìn ‘màn diễn’ vụng về của cậu ta.
Dung Trác gào khóc một hồi, phát hiện cô không có phản ứng, chần chờ một chút rồi len lén liếc mắt nhìn trộm lên. Cậu ta đo lường khoảng cách giữa hai người, dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“…Ưm, hình như chân của cậu dài hơn trước kia thì phải?”
Thích Nam thản nhiên, nói: “Nếu như cậu so sánh chân của tôi lúc tôi mười tuổi.”
Dung Trác: “…..”
Cậu ta cúi đầu nhìn gậy chống trước ngực, rồi lại nhìn sang chân của cô, mở miệng có chút hào hứng: “Cậu với chú Út chơi kiểu tình thú tới mức xảy ra sự cố? Là SM cái loại đó sao?
“Tiểu Trác Tử, cậu trở lại quá sớm so với mức tưởng tượng của tôi rồi. Thời gian ngắn như vậy đủ để cậu tôi luyện thành một rường cột xã hội không?” Thích Nam mỉm cười với cậu ta, “Nếu không thì tôi có thể đề nghị với chú Út của cậu, để cậu trở lại mài giũa một thời gian nữa?”
Nghe vậy, Dung Trác biến sắc, nâng gậy chống lên, cung kính đưa tận tay Thích Nam: “Đừng nghen, mình nhớ cậu nhớ tới bệnh tương tư luôn đấy. Nếu mài giũa một đợt nữa thì lần sau gặp lại, chắc cậu sẽ nhìn thấy mình trong lò hỏa táng quá! Tương tư khó giải!” Nói xong, cậu ta âm thầm thở dài một hơi.
Khóe miệng Thích Nam khẽ nhếch lên, chống gậy đi vào phòng khách.
Dung Trác cầm theo hộp sữa tươi trong tủ lạnh, đi theo cô vào phòng khách. Cậu ta ngã mình xuống ghế sa lon, thoải mái thở ra một hơi:
“Chân cậu sao thế?”
“Bị té.”
“Đây là vì chân cậu quá yếu, cần phải bồi dưỡng.”
Thích Nam: “….”
Cô không tranh cãi với cậu ta về vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Tại sao cậu trở về rồi? Có quay lại không?”
Dung Trác trả lời: “Thời kỳ cải tạo lao động đã hết.” Lúc này, Bàn Thu đi ngang qua chân của cậu ta. Cậu ta đưa mắt nhìn mấy lần, cúi mình ôm nó lên đùi của mình, một tay xoa xoa đầu nó, “Tiểu Nam à, mình chỉ muốn hỏi cậu câu này thôi.”
Thích Nam liếc anh một cái, thấy ánh mắt cậu ta dao động, không giống như thường ngày, trong lòng có chút kỳ quái, hỏi: “Hỏi cái gì?”
Dung Trác muốn nói nhưng lại thôi.
Thích Nam liếc nhìn cậu ta: “Từ lúc nào mà cậu trở nên không dứt khoát như vậy? Kết quả của đợt mài giũa à?”
Dung Trác bị lời nói của cô kích động, buột miệng nói: “Trưa nay chúng ta ăn cái gì?”
Thích Nam: “……”
Dung Trác: “……”
Hai người nhìn nhau không quá hai giây, Thích Nam thu hồi lại ánh mắt, mặt nhăn lại nghiêm túc: “Trưa hôm nay không đãi khách.”
Dung Trình vì mình, lập tức cãi lại: “Mình không phải là khách.”
Đương nhiên Thích Nam không muốn tranh luận vấn đề có phải là khách hay không với cậu ta, cô chỉ tò mò về vấn đề mà cậu ta có ý che giấu. Cô nhìn cậu ta chăm chú, hỏi: “Cho nên chuyện cậu muốn hỏi là cái này?”
Ánh mắt Dung Trác lóe lên: “…Đúng vậy.”
Thích Nam chỉ chỉ về hướng cửa, nói: “Cửa bên kia.”
“Tiểu Nam Nam à, tại sao cậu có thể độc ác vô tình như vậy?!” Dung Trác làm bộ che ngực, “Trái tim của mình đã bị cậu tổn thương nặng nề rồi!”
Thích Nam không thèm nhìn cậu ta khoa trương biểu diễn, nói tiếp: “Mèo ở lại, người đi mau!”
“Bàn Thu không nỡ bỏ mình!” Dung Trác ôm Bàn Thu, vẻ mặt rất vô lại. Thấy thế Thích Nam cũng im lặng luôn. Thật ra cô cũng không muốn đuổi Dung Trác đi, cho nên sau khi thấy anh không muốn bỏ đi cũng không nói thêm gì nữa, mở TV trong phòng khách ra.
Cô đổi kênh liên tục, muốn tìm tiết mục hấp dẫn. Lúc này, cô lại nghe Dung Trác lên tiếng.
“Tiểu Nam Nam à, cậu có cảm thấy…” Nói tới đây, Dung Trác dừng lại.
Thích Nam dời ánh mắt từ màn hình tới trên người cậu ta, hỏi: “Cảm thấy cái gì?”
Dung Trác nói tiếp: “Cảm có thấy hôm nay cử chỉ của chú Út mình có gì bất thường không?”
Vô ý thức, ngón tay của Thích Nam lại bấm điều khiển TV, đổi đài. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có.”
“Thật?”
“Lừa cậu có kẹo ăn à?”
Giống như vừa trút được gánh nặng, Dung Trác thở phào nhẹ nhỏm: “Không có là tốt rồi.”
Thích Nam dừng đổi kênh TV lại, quay đầu lại, dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn cậu ta: “Tại sao tôi lại cảm thấy… cậu thật sự giống như cho rằng anh ấy không được bình thường!”
Dung Trác ra vẻ vô tội: “Ảo giác.”
Thích Nam nhìn cậu ta, có vẻ suy nghĩ.
Dung Trác tránh né ánh mắt của cô, ôm Bàn Thu đứng lên, sửa sang lại quần áo: “Mình phải đi rồi.”
Thích Nam nhìn theo cậu ta: “Cậu không tò mò về đồ ăn trưa nữa à?”
Dung Trác cười cười: “Không phải cậu nói không muốn đãi khách sao?”
“Cậu có cảm giác mình là khách hả?” Thích Nam dừng lại một chút, “Tiểu Trác Tử, nói mau, tôi cảm thấy hôm nay cậu thật kỳ lạ. Ngay lúc này lại trở về thành phố M, ngay lúc này lại tới đây, cậu khiến cho tôi có cảm giác… Thật sự giống như cậu tới là để xác nhận chuyện gì?” Thích Nam chống tay lên ghế sa lon đứng lên, nhìn thẳng cậu ta: “Dung Trác, cậu đang giấu giếm tôi chuyện gì?”
Thật giống như một trái bom nổ hạng nặng ngay giữa mặt, Thích Nam bị chẹn ngang họng mất tiếng ngay lập tức.
Dường như sinh vật lông xù mập mạp rất thích vị trí dưới đít của nó, ủn tới ủn lui, xòe móng vuốt ra, nhàn nhã liếm liếm lên đó, nhìn ra sẽ không di chuyển sang chỗ khác trong thời gian ngắn tới đây.
Sự thong dong của nó kết thúc rất nhanh, bởi vì có một bàn tay xuất hiện ôm nó đi.
Nhìn thấy ánh sáng, Thích Nam hít vào một hơi thật sâu, bổ nhào tới muốn trình diễn một màn báo thù máu tanh.
Một tay chận lại bả vai của cô, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Đừng làm rộn, cẩn thận đừng để chân bị thương.”
Im lặng nằm trong lồng ngực thoải mái, Bàn Thu liếm liếm bàn chân mập mạp, dùng ánh mắt miệt thị nhìn xuống chủ nhân của mình.
Thích Nam trừng mắt hung hăng, liều mạng bổ nhào sang chém giết.
Dung Trình tiếp đón cô nhào lên, đồng thời một thân một mình khống chế cô. Sau khi người kia giương nanh múa vuốt một hồi, mệt mỏi thở hào hển, chỉ còn lại sức để trợn mắt.
Bất quá lần này, cô chuyển dời cừu hận của mình từ người sinh vật mập mạp lông xù sang người Dung Trình đang ôm bảo vệ nó. Cô đè tay ngang lên ngực anh, nghiền nghiền.
Đến khi phát hiện thủ đoạn trả thù ngây thơ của mình không được đối phương để vào mắt, cô nhụt chí thu tay lại, thuận theo dựa vào ngực của anh.
“Anh nên đi làm.”
Dung Trình ngừng một chút, trả lời: “Hôm nay nghỉ phép.”
“Ha ha.” Thích Nam bật cười, chầm chậm đổi tư thế, úp sấp trên người anh, “Bộ em nhìn giống như cần người chăm sóc à?”
“Nghỉ phép thôi.” Dung Trình khăng khăng không đổi câu trả lời. Nhưng đối với Thích Nam, sự kiên trì của anh chỉ là một lời nói dối rách nát. Một người cuồng việc chưa bao giờ nghỉ phép theo chế độ nào, huống chi hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ pháp định nào.
Anh vì cô mới ‘nghỉ phép’! Cô có cảm giác mình nên suy nghĩ như vậy.
“Nè, em chỉ bị thương ở chân thôi, không phải tàn tật, chưa tới mức phải cần anh ở lại chăm sóc em.”
Bởi vì khoảng cách hai người rất gần, Thích Nam có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mình trong mắt anh. Điều này khiến cho tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp. Cô che giấu sự bất thường của mình bằng cách chớp chớp mắt, đến khi mở mắt nhìn lại thì phát hiện anh vẫn nhìn mình chăm chú như cũ.
Thần xui quỷ khiến, cô đưa tay ra chạm vào một con mắt của anh.
Lông mi anh tiếp xúc với ngón tay của cô khiến cô bừng tỉnh. Giống như chạm phải điện, cô nhanh chóng tránh ra, giữ một khoảng cách với anh: “Khụ khụ, chuyện gì chứ, xuống giường mau!”
Dung Trình nhìn cô rồi ngồi dậy từ trên giường.
Rửa mặt xong anh ôm cô xuống lầu ăn sáng. Sau đó cô lại giục anh ra cửa, hết lần này đến lần khác bảo đảm mình sẽ không quậy phá, sẽ không làm mình bị thương. Cuối cùng anh cũng bị cô thuyết phục.
“Em có cảm giác mình giống như tiểu quỷ trong nhà trẻ bị canh chừng nghiêm ngặt vậy.” Đưa Dung Trình ra tới cửa trước, Thích Nam dựa vào cửa bất đắc dĩ, “Khi trở về thầy nhớ mang kẹo cho con nhé, thưa thầy?”
Dung Trình đưa tay ra sờ lên đầu cô, cũng cảm giác cô thật sự trở thành nụ hoa nhỏ trong vườn của mình. Sau cùng anh thu tay lại, lạnh nhạt nói: “Nếu như con nghe lời.”
Thích Nam: “……”
Phối hợp cùng cô diễn vai như vậy, chà, thật chẳng giống Dung Dung của cô chút nào. Nhất định là ảo giác!
“…Đi nhanh đi!” Thích Nam vẫy vẫy tay về phía anh.
“Đi nè.” Dung Trình cúi người hôn lên trán cô một cái, lùi lại một chút, nhìn cô chăm chú, nói: “Chờ anh trở lại.”
Thích Nam nghe được giọng điệu của anh hết sức nghiêm túc, điều này khiến cho trong lòng của cô sinh ra một loại cảm giác quái dị không thể diễn tả bằng lời.
Cô nghĩ thầm trong bụng, mắt nhìn theo bóng lưng của anh từ từ rời khỏi tầm mắt của mình.
Sau khi Dung Trình đi làm, Thích Nam trở về phòng sách trên lầu đọc kịch bản của mình. Chính vào lúc này, Dung Trác xuất hiện.
Đầu tiên, Thích Nam nghe được tiếng động dưới lầu, cô tưởng rằng Dung Trình đã trở lại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ nên chống gậy ra khỏi phòng sách tìm kiếm. Sau đó, tìm không thấy Dung Trình, cô dừng lại trước cửa phòng bếp thì nhìn thấy người huynh đệ ‘Lạt Điều’ của cô. (Lạt Điều là món ăn vặt cay, từng que giống như chips vậy)
Lúc này cô đang đánh giá người huynh đệ Lạt Điều giống như dân tị nạn Châu Phi, hết nửa người gần như lọt vào trong tủ lạnh. Chỉ vì tìm được nửa cái bánh bao còn dư lại bên trong, cậu ta không để ý đến cô đi vào, hết sức chăm chú tìm kiếm đồ gì đó có thể ăn được.
Khóe miệng Thích Nam co quắp lại, dùng gậy chọt chọt sống lưng của cậu ta. Cậu ta nhịn không được gạt phăng nó ra.
Thích Nam tiếp tục chọt, vừa chọt vừa nói: “Tôi nói chuyện nè, cậu nhất định không quay đầu lại chào hỏi người bạn học này à, sao cứ tìm đồ ăn hoài thế?”
Quả nhiên, tình bạn bè chỉ đáng giá bằng một túi Lạt Điều, cô nghĩ.
Dung Trác vừa nghe thấy, cơ thể bỗng dưng cứng đờ. Một giây ngay sau đó, cậu ta rời khỏi tủ lạnh, nhanh chóng xoay người lại, nhào tới ôm lấy chân của cô. Thích Nam sợ hết hồn, vội vàng đưa gậy chống về phía trước. Vì thế, huynh đệ Lạt Điều của cô không ôm được chân mà lãnh đủ đầu gậy vào lòng.
Hình như Dung Trác cũng không để ý mình ôm trong lòng vật kim loại lạnh như băng, hai mắt nhắm lại, buồn bã như sắp rơi lệ: “Nam Nhi à, rốt cuộc anh cũng gặp lại em!” Cậu ta đưa tay gạt đi nước không tồn tại, làm đủ bộ dạng Mạnh Khương khóc vỡ Trường Thành, “Tiểu Nam à, tại sao em lại gầy đến như thế này?”
Thích Nam buông cây gậy ra, để mình cậu ta ôm, còn mình thì dựa lưng vào vách tường nhìn ‘màn diễn’ vụng về của cậu ta.
Dung Trác gào khóc một hồi, phát hiện cô không có phản ứng, chần chờ một chút rồi len lén liếc mắt nhìn trộm lên. Cậu ta đo lường khoảng cách giữa hai người, dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“…Ưm, hình như chân của cậu dài hơn trước kia thì phải?”
Thích Nam thản nhiên, nói: “Nếu như cậu so sánh chân của tôi lúc tôi mười tuổi.”
Dung Trác: “…..”
Cậu ta cúi đầu nhìn gậy chống trước ngực, rồi lại nhìn sang chân của cô, mở miệng có chút hào hứng: “Cậu với chú Út chơi kiểu tình thú tới mức xảy ra sự cố? Là SM cái loại đó sao?
“Tiểu Trác Tử, cậu trở lại quá sớm so với mức tưởng tượng của tôi rồi. Thời gian ngắn như vậy đủ để cậu tôi luyện thành một rường cột xã hội không?” Thích Nam mỉm cười với cậu ta, “Nếu không thì tôi có thể đề nghị với chú Út của cậu, để cậu trở lại mài giũa một thời gian nữa?”
Nghe vậy, Dung Trác biến sắc, nâng gậy chống lên, cung kính đưa tận tay Thích Nam: “Đừng nghen, mình nhớ cậu nhớ tới bệnh tương tư luôn đấy. Nếu mài giũa một đợt nữa thì lần sau gặp lại, chắc cậu sẽ nhìn thấy mình trong lò hỏa táng quá! Tương tư khó giải!” Nói xong, cậu ta âm thầm thở dài một hơi.
Khóe miệng Thích Nam khẽ nhếch lên, chống gậy đi vào phòng khách.
Dung Trác cầm theo hộp sữa tươi trong tủ lạnh, đi theo cô vào phòng khách. Cậu ta ngã mình xuống ghế sa lon, thoải mái thở ra một hơi:
“Chân cậu sao thế?”
“Bị té.”
“Đây là vì chân cậu quá yếu, cần phải bồi dưỡng.”
Thích Nam: “….”
Cô không tranh cãi với cậu ta về vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Tại sao cậu trở về rồi? Có quay lại không?”
Dung Trác trả lời: “Thời kỳ cải tạo lao động đã hết.” Lúc này, Bàn Thu đi ngang qua chân của cậu ta. Cậu ta đưa mắt nhìn mấy lần, cúi mình ôm nó lên đùi của mình, một tay xoa xoa đầu nó, “Tiểu Nam à, mình chỉ muốn hỏi cậu câu này thôi.”
Thích Nam liếc anh một cái, thấy ánh mắt cậu ta dao động, không giống như thường ngày, trong lòng có chút kỳ quái, hỏi: “Hỏi cái gì?”
Dung Trác muốn nói nhưng lại thôi.
Thích Nam liếc nhìn cậu ta: “Từ lúc nào mà cậu trở nên không dứt khoát như vậy? Kết quả của đợt mài giũa à?”
Dung Trác bị lời nói của cô kích động, buột miệng nói: “Trưa nay chúng ta ăn cái gì?”
Thích Nam: “……”
Dung Trác: “……”
Hai người nhìn nhau không quá hai giây, Thích Nam thu hồi lại ánh mắt, mặt nhăn lại nghiêm túc: “Trưa hôm nay không đãi khách.”
Dung Trình vì mình, lập tức cãi lại: “Mình không phải là khách.”
Đương nhiên Thích Nam không muốn tranh luận vấn đề có phải là khách hay không với cậu ta, cô chỉ tò mò về vấn đề mà cậu ta có ý che giấu. Cô nhìn cậu ta chăm chú, hỏi: “Cho nên chuyện cậu muốn hỏi là cái này?”
Ánh mắt Dung Trác lóe lên: “…Đúng vậy.”
Thích Nam chỉ chỉ về hướng cửa, nói: “Cửa bên kia.”
“Tiểu Nam Nam à, tại sao cậu có thể độc ác vô tình như vậy?!” Dung Trác làm bộ che ngực, “Trái tim của mình đã bị cậu tổn thương nặng nề rồi!”
Thích Nam không thèm nhìn cậu ta khoa trương biểu diễn, nói tiếp: “Mèo ở lại, người đi mau!”
“Bàn Thu không nỡ bỏ mình!” Dung Trác ôm Bàn Thu, vẻ mặt rất vô lại. Thấy thế Thích Nam cũng im lặng luôn. Thật ra cô cũng không muốn đuổi Dung Trác đi, cho nên sau khi thấy anh không muốn bỏ đi cũng không nói thêm gì nữa, mở TV trong phòng khách ra.
Cô đổi kênh liên tục, muốn tìm tiết mục hấp dẫn. Lúc này, cô lại nghe Dung Trác lên tiếng.
“Tiểu Nam Nam à, cậu có cảm thấy…” Nói tới đây, Dung Trác dừng lại.
Thích Nam dời ánh mắt từ màn hình tới trên người cậu ta, hỏi: “Cảm thấy cái gì?”
Dung Trác nói tiếp: “Cảm có thấy hôm nay cử chỉ của chú Út mình có gì bất thường không?”
Vô ý thức, ngón tay của Thích Nam lại bấm điều khiển TV, đổi đài. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có.”
“Thật?”
“Lừa cậu có kẹo ăn à?”
Giống như vừa trút được gánh nặng, Dung Trác thở phào nhẹ nhỏm: “Không có là tốt rồi.”
Thích Nam dừng đổi kênh TV lại, quay đầu lại, dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn cậu ta: “Tại sao tôi lại cảm thấy… cậu thật sự giống như cho rằng anh ấy không được bình thường!”
Dung Trác ra vẻ vô tội: “Ảo giác.”
Thích Nam nhìn cậu ta, có vẻ suy nghĩ.
Dung Trác tránh né ánh mắt của cô, ôm Bàn Thu đứng lên, sửa sang lại quần áo: “Mình phải đi rồi.”
Thích Nam nhìn theo cậu ta: “Cậu không tò mò về đồ ăn trưa nữa à?”
Dung Trác cười cười: “Không phải cậu nói không muốn đãi khách sao?”
“Cậu có cảm giác mình là khách hả?” Thích Nam dừng lại một chút, “Tiểu Trác Tử, nói mau, tôi cảm thấy hôm nay cậu thật kỳ lạ. Ngay lúc này lại trở về thành phố M, ngay lúc này lại tới đây, cậu khiến cho tôi có cảm giác… Thật sự giống như cậu tới là để xác nhận chuyện gì?” Thích Nam chống tay lên ghế sa lon đứng lên, nhìn thẳng cậu ta: “Dung Trác, cậu đang giấu giếm tôi chuyện gì?”
Tác giả :
Phong Tử