Vị Vãn
Chương 32: Bữa ăn khuya
Nhìn đôi mắt sâu như làn nước trong suốt thấy đáy trước mắt, Tạ Khâm lạnh nhạt lên tiếng: “Đi thôi, sớm trở về doanh nghỉ ngơi.“.
Vị Vãn đi theo phía sau y, bước chân y vững vàng có lực, lại đi không nhanh, như là cố ý đang đợi nàng. Một thân y phục màu đen quen thuộc, làm bóng lưng y có vẻ càng cao ngạo, tầm mắt của nàng dừng ở trên bả vai rộng lớn của y, trong lòng lại có một cảm giác bình tĩnh.
”Có phải ngươi đang âm thầm cười nhạo ta?” Nàng vượt qua đi lên, sóng vai cùng y, cảm thấy được tốc độ của y càng chậm.
Y khẽ xuy một tiếng: “Ta muốn cười nhạo ngươi, cho tới bây giờ đều sẽ không lén lút.”
Vị Vãn nghe vậy không khỏi buồn bực.
Cát đá dưới chân theo tiết tấu hai người đi lại phát ra tiếng vang có quy luật, cách đó không xa đèn đuốc trong doanh trại ở trước mắt lóe lên.
”Ngươi có người trong lòng không?” Nàng đột nhiên mở miệng, lần thứ hai hỏi y vấn đề giống vậy.
Tạ Khâm nghiêng đầu liếc nàng một cái, dưới bóng đêm đường cong khuôn mặt càng lạnh lùng: “Có.”
Vị Vãn nhất thời kinh ngạc nhìn y: “Lần trước ngươi nói không có.”
”Nếu ta đã trả lời cho ngươi biết, vì sao ngươi còn muốn hỏi.” Ngược lại y lại chỉ trích.
Vị Vãn bị trách móc đến im lặng không nói gì - người này quả thực còn thay đổi nhanh hơn cả nữ nhân.
”Nàng ấy...” Nàng do dự xem mở miệng thế nào.
”Lập gia đình rồi.” Y lạnh lùng ném một câu, bước chân nhanh một chút, nói rõ không muốn lại tiếp tục dây dưa với nàng.
Vị Vãn nhất thời ngớ ra.
Nói đến nước này, là nên dừng lại rồi.
Thực ra trong lòng mỗi người hẳn là có một chút chuyện cũ không muốn người biết, không muốn bị người hỏi, cũng không muốn chủ động đề cập, cho dù là người có bề ngoài mạnh mẽ cũng không ngoại lệ.
Hoặc là, có đôi khi sẽ có người tàn nhẫn với chính bản thân, không thể dung túng bản thân thương tâm thất vọng; có đôi khi cũng muốn tàn nhẫn với người bản thân yêu sâu đậm, xóa bỏ hồ ức về người yêu thương.
”Đói sao?” Nàng đột nhiên hỏi.
”Cái gì?” Tạ Khâm quay đầu, trong đôi mắt màu xanh thoáng qua nghi hoặc, cho rằng bản thân nghe lầm.
”Ta nói là, có đói bụng không theo ta ăn bữa ăn khuya?” Vị Vãn nở nụ cười, khóe miệng cong lên đẹp mắt độ cong.
--- ------ ------ ------ -----
Nhào bột, thái rau, nấu nước, cán mì, cắt... Trong nồi đun nước trên bếp lò sôi ùng ục, làn khói màu trắng lượn lờ.
Trong nồi chảo bên cạnh, mùi trứng gà rán vàng óng ánh tản mát ra mê người.
Một bàn tay mềm mại như ngọc trắng nhẹ nhàng bỏ sợi mì vào trong nồi nước, có vài sợi tóc tán loạn phủ xuống trên trán Vị Vãn, theo động tác của nàng khẽ bay lên, làm cho người ta nhịn không được có xúc động đưa tay vén chúng nó lên.
”Hành lá cắt nhỏ.” Dùng chiếc đũa đảo sợi mì trước mặt, đầu cũng không nâng nàng phân phó.
”Á.” Không thấy có động tĩnh, nàng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn phía nam nhân bên cạnh, “Tạ đại nhân, phiền toái ngài nâng bàn tay quý báu, đưa hành lá cắt nhỏ trước mặt ngài cho ta.”
Thình lình chống lại tầm mắt của nàng, biểu cảm Tạ Khâm dường như có một chút cứng ngắc, không nói gì, đưa đĩa nhỏ cho nàng.
Bát sứ trắng bình thường, một lớn một nhỏ, màu vàng trứng rán và hành lá cắt nhỏ xanh biếc đặt ở trên bàn.
Vị Vãn bày đũa sạch: “Ăn đi.”
Tạ Khâm lại ngồi ở chỗ kia thật lâu chưa động.
”Sao vậy?” Vị Vãn nghi hoặc nhìn y, lập tức cười mỉm, “Là kinh ngạc sao? Thu hồi lời mở đầu đi, ta đã không phải là thiên kim tiểu thư kiêu căng trong trí nhớ của ngươi đâu.”
Tạ Khâm không trả lời nàng, cúi đầu ăn bát mì sợi, biểu cảm trên gương mặt lại càng lạnh lùng, giống như là đang bị buộc ăn độc dược vậy, cũng may Vị Vãn sớm thành thói quen sắc mặt y không biết điều này rồi, chỉ bĩu môi, chỉ để ý trước hết lấp đầy bụng của mình.
Y ăn rất chậm - Vị Vãn nhịn không được nhìn trộm y.
Vẫn cảm thấy chính nàng ăn cái gì cũng rất chậm, hôm nay lần đầu tiên phát hiện nam nhân này ăn không ngờ còn chậm hơn cả mình. Nàng hoài nghi nhìn chằm chằm mì trong bát – ngoại trừ nhìn ngon mắt ra, hương vị cũng không nổi bật.
”Nhìn cái gì?” Y đột nhiên ngẩng đầu, bắt quả tang ánh mắt của nàng.
Mặt Vị Vãn không hiểu sao như bị phỏng, lập tức lắc lắc đầu.
”Ngươi làm sao vậy?” Y hỏi.
”Hả?” Nàng nhìn phía y.
”Nói chuyện với người ngu xuẩn quả nhiên vất vả.” Y liếc nàng một cái, mới mở miệng lại khôi phục bản tính độc miệng khắc nghiệt, “Không phải ngươi tức giận đến đau đớn trong lòng, đến hộc máu sao.”
”Không có việc gì.” Đối mặt với sự đặc biệt ân cần thăm hỏi của y, nàng vừa bực mình vừa buồn cười, “Tình trạng cơ thể của ta chính ta rõ ràng.”
”Có người nói với ta, người phải ăn no mới vui vẻ.” Nàng than nhẹ, có chút nhớ Phượng Nương.
Tạ Khâm khẽ nhếch khóe miệng, cười như không cười, khó được không châm chọc nàng.
”Cách làm mì sợi này, là ai dạy ngươi?” Y hỏi, đôi mắt màu xanh thật sâu chăm chú nhìn nàng.
”Một vị bằng hữu.” Vị Vãn nhíu mày trả lời, “Sao thế, mùi vị được chứ? Đây chính là lần đầu tiên ta vì nam nhân xuống bếp đấy.”
Nói ra, không khí bỗng nhiên có chút không thích hợp.
Vị Vãn ảo não cúi đầu, lại nghe thấy y cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo trào phúng trước sau như một: “Ta nhớ là ngươi chủ động muốn ta cùng ăn bữa ăn khuya với ngươi nhỉ?”
Vị Vãn đi theo phía sau y, bước chân y vững vàng có lực, lại đi không nhanh, như là cố ý đang đợi nàng. Một thân y phục màu đen quen thuộc, làm bóng lưng y có vẻ càng cao ngạo, tầm mắt của nàng dừng ở trên bả vai rộng lớn của y, trong lòng lại có một cảm giác bình tĩnh.
”Có phải ngươi đang âm thầm cười nhạo ta?” Nàng vượt qua đi lên, sóng vai cùng y, cảm thấy được tốc độ của y càng chậm.
Y khẽ xuy một tiếng: “Ta muốn cười nhạo ngươi, cho tới bây giờ đều sẽ không lén lút.”
Vị Vãn nghe vậy không khỏi buồn bực.
Cát đá dưới chân theo tiết tấu hai người đi lại phát ra tiếng vang có quy luật, cách đó không xa đèn đuốc trong doanh trại ở trước mắt lóe lên.
”Ngươi có người trong lòng không?” Nàng đột nhiên mở miệng, lần thứ hai hỏi y vấn đề giống vậy.
Tạ Khâm nghiêng đầu liếc nàng một cái, dưới bóng đêm đường cong khuôn mặt càng lạnh lùng: “Có.”
Vị Vãn nhất thời kinh ngạc nhìn y: “Lần trước ngươi nói không có.”
”Nếu ta đã trả lời cho ngươi biết, vì sao ngươi còn muốn hỏi.” Ngược lại y lại chỉ trích.
Vị Vãn bị trách móc đến im lặng không nói gì - người này quả thực còn thay đổi nhanh hơn cả nữ nhân.
”Nàng ấy...” Nàng do dự xem mở miệng thế nào.
”Lập gia đình rồi.” Y lạnh lùng ném một câu, bước chân nhanh một chút, nói rõ không muốn lại tiếp tục dây dưa với nàng.
Vị Vãn nhất thời ngớ ra.
Nói đến nước này, là nên dừng lại rồi.
Thực ra trong lòng mỗi người hẳn là có một chút chuyện cũ không muốn người biết, không muốn bị người hỏi, cũng không muốn chủ động đề cập, cho dù là người có bề ngoài mạnh mẽ cũng không ngoại lệ.
Hoặc là, có đôi khi sẽ có người tàn nhẫn với chính bản thân, không thể dung túng bản thân thương tâm thất vọng; có đôi khi cũng muốn tàn nhẫn với người bản thân yêu sâu đậm, xóa bỏ hồ ức về người yêu thương.
”Đói sao?” Nàng đột nhiên hỏi.
”Cái gì?” Tạ Khâm quay đầu, trong đôi mắt màu xanh thoáng qua nghi hoặc, cho rằng bản thân nghe lầm.
”Ta nói là, có đói bụng không theo ta ăn bữa ăn khuya?” Vị Vãn nở nụ cười, khóe miệng cong lên đẹp mắt độ cong.
--- ------ ------ ------ -----
Nhào bột, thái rau, nấu nước, cán mì, cắt... Trong nồi đun nước trên bếp lò sôi ùng ục, làn khói màu trắng lượn lờ.
Trong nồi chảo bên cạnh, mùi trứng gà rán vàng óng ánh tản mát ra mê người.
Một bàn tay mềm mại như ngọc trắng nhẹ nhàng bỏ sợi mì vào trong nồi nước, có vài sợi tóc tán loạn phủ xuống trên trán Vị Vãn, theo động tác của nàng khẽ bay lên, làm cho người ta nhịn không được có xúc động đưa tay vén chúng nó lên.
”Hành lá cắt nhỏ.” Dùng chiếc đũa đảo sợi mì trước mặt, đầu cũng không nâng nàng phân phó.
”Á.” Không thấy có động tĩnh, nàng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn phía nam nhân bên cạnh, “Tạ đại nhân, phiền toái ngài nâng bàn tay quý báu, đưa hành lá cắt nhỏ trước mặt ngài cho ta.”
Thình lình chống lại tầm mắt của nàng, biểu cảm Tạ Khâm dường như có một chút cứng ngắc, không nói gì, đưa đĩa nhỏ cho nàng.
Bát sứ trắng bình thường, một lớn một nhỏ, màu vàng trứng rán và hành lá cắt nhỏ xanh biếc đặt ở trên bàn.
Vị Vãn bày đũa sạch: “Ăn đi.”
Tạ Khâm lại ngồi ở chỗ kia thật lâu chưa động.
”Sao vậy?” Vị Vãn nghi hoặc nhìn y, lập tức cười mỉm, “Là kinh ngạc sao? Thu hồi lời mở đầu đi, ta đã không phải là thiên kim tiểu thư kiêu căng trong trí nhớ của ngươi đâu.”
Tạ Khâm không trả lời nàng, cúi đầu ăn bát mì sợi, biểu cảm trên gương mặt lại càng lạnh lùng, giống như là đang bị buộc ăn độc dược vậy, cũng may Vị Vãn sớm thành thói quen sắc mặt y không biết điều này rồi, chỉ bĩu môi, chỉ để ý trước hết lấp đầy bụng của mình.
Y ăn rất chậm - Vị Vãn nhịn không được nhìn trộm y.
Vẫn cảm thấy chính nàng ăn cái gì cũng rất chậm, hôm nay lần đầu tiên phát hiện nam nhân này ăn không ngờ còn chậm hơn cả mình. Nàng hoài nghi nhìn chằm chằm mì trong bát – ngoại trừ nhìn ngon mắt ra, hương vị cũng không nổi bật.
”Nhìn cái gì?” Y đột nhiên ngẩng đầu, bắt quả tang ánh mắt của nàng.
Mặt Vị Vãn không hiểu sao như bị phỏng, lập tức lắc lắc đầu.
”Ngươi làm sao vậy?” Y hỏi.
”Hả?” Nàng nhìn phía y.
”Nói chuyện với người ngu xuẩn quả nhiên vất vả.” Y liếc nàng một cái, mới mở miệng lại khôi phục bản tính độc miệng khắc nghiệt, “Không phải ngươi tức giận đến đau đớn trong lòng, đến hộc máu sao.”
”Không có việc gì.” Đối mặt với sự đặc biệt ân cần thăm hỏi của y, nàng vừa bực mình vừa buồn cười, “Tình trạng cơ thể của ta chính ta rõ ràng.”
”Có người nói với ta, người phải ăn no mới vui vẻ.” Nàng than nhẹ, có chút nhớ Phượng Nương.
Tạ Khâm khẽ nhếch khóe miệng, cười như không cười, khó được không châm chọc nàng.
”Cách làm mì sợi này, là ai dạy ngươi?” Y hỏi, đôi mắt màu xanh thật sâu chăm chú nhìn nàng.
”Một vị bằng hữu.” Vị Vãn nhíu mày trả lời, “Sao thế, mùi vị được chứ? Đây chính là lần đầu tiên ta vì nam nhân xuống bếp đấy.”
Nói ra, không khí bỗng nhiên có chút không thích hợp.
Vị Vãn ảo não cúi đầu, lại nghe thấy y cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo trào phúng trước sau như một: “Ta nhớ là ngươi chủ động muốn ta cùng ăn bữa ăn khuya với ngươi nhỉ?”
Tác giả :
Cảnh Hành