Vị Tư Lệnh Mong Muốn Vĩnh Hằng (The Warlord Wants Forever)
Chương 6-1
Ngay sau khi mệnh lệnh đó ghi vào trong tâm trí, cơ thể cô ào đi thực hiện nó bằng cách thít chặt nhanh chóng và nảy lửa, để cô lại chùng xuống vào người anh, sự ghì lại của cô trên thắt lưng anh là điều duy nhất khiến cô không ngã xuống – như anh đã đoán được.
Khi sự khoái lạc đã cuối cùng chấm dứt và cô có thể thở lại bình thường, cô ngẩng mặt lên, mở môi ra để hỏi –
“Một lần nữa.”
Cô rên lên, không thể nào thả tay khỏi thắt lưng anh trong lúc cô đang co giật và lảo đảo trên đầu gối, vùi ngực cô điên cuồng vào chân anh. “Ngừng lại, đi mà...” Cô ép mặt mình vào trong dương vật không lồ của anh, cần lấy nó, cơ thể cô chỉ thắt quanh không khí. Cô đưa miệng cô qua nó ngay cả khi cô cầu xin anh hãy ngừng lại. Dù cô đã đả thương anh, anh đang hồi phục ngay dưới môi cô.
“Tới mạnh hơn nữa.”
Trong sự nhục nhã của mình, cô làm như thế, cong lưng lại và la lên, mở đầu gối mình ra và lắc hông để anh đến lấp đầy cô.
Sau khi đợt sóng của những cơn khoái lạc phơi dần, cô mập mờ nhận thức được anh nâng cô lên vòng tay của mình. Người cô vẫn ẻo lả, không thể tin được, tuy nhiên mọi dây thần kinh trong cô đang như bốc cháy. Có bóng đen, chóng mặt, và rồi cô đang ở một nơi mới, trong một căn phòng làm việc có tường tối.
Anh bỏ cô xuống chân mình, nhưng cô đã trở nên mềm oặt như không xương từ những mệnh lệnh của anh và từ... tracing?
Trong một giọng run run, cô hỏi, “Tôi đang ở đâu?”
Anh giữ cô cho đến khi cô đã vững, và đi qua để mở một cái két sắt nhỏ trên tường. Anh thảy sợi dây xích vào và đóng cái cửa. “Em đang ở Blachmount, căn biệt thự của tôi ở Eesti. Đây, Myst, là nhà mới của em.”
Môi cô hở ra trong sốc. “Anh không thể cứ giữ tôi ở đây – “
“Rõ ràng tôi có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn khi liên quan đến em. Đây sẽ là nơi em ở và là nơi tôi sẽ trả cho em tất cả những ơn huệ mà em đã cho tôi.”
Mắt cô mở rộng ra.
“Nghe kĩ đây. Cái két sắt này là không thể vỡ được và em sẽ không bao giờ, bao giờ đụng đến cái khóa. Em sẽ không bao giờ cố gắng để đoán mật mã hay dụ nó từ tôi. Em có hiểu không? Trả lời tôi đi.”
“C-có.”
Anh sải bước về phía cô, nắm lấy tay cô và trace họ đến một nơi như là phòng ngủ. Một hang ổ của ma cà rồng. Với cái giường trong góc và trên sàn nhà như họ thích. Cô rùng mình, biết rằng mình đã thực sự bị rắc rối rồi.
_______________ {:398:} _______________“Cởi đồ ra,” Nikolai ra lệnh từ trong vòi sen.
Sự sửng sốt của cô đã được nhanh chóng thay thế bằng lòng căm thù, và cô trừng mắt lên trước khi vâng lệnh. Anh không quan tâm. Việc nhìn cô cởi đồ cô ra trong phòng tắm bốc hơi cứ như là nhìn một món quà được mở ra.
Anh đứng dưới dòng nước chảy xiết, cơ thể anh hồi phục với một tốc độ anh chưa bao giờ mơ được. Anh đã nhận một cú đánh từ cô mà đã có thể làm tê liệt anh trong hàng ngày ở quá khứ, vậy mà anh lại cương lên cho cô lần nữa. Thực ra, sự đau đớn của anh chính là thứ duy nhất đã cản anh khỏi việc che cô trong bãi sân đó và đẩy vào cô khi cô đang vùng vẫy từ sự cực khoái, mắt cô cháy lên màu bạc với khoái lạc. Bây giờ không có gì có thể giúp cô.
Khi cô đã hoàn toàn khỏa thân, anh nhìn chằm chằm vào bộ ngực tròn trĩnh đã ám ảnh anh, miệng anh ứa nước khi thấy nhúm tóc xoăn màu đỏ cam ở giữa chân cô. Phải bắt cô làm điều gì nữa đây? Những khả năng là vô tận. Anh có thể bảo cô đưa anh vào trong miệng mình và xem cô có thể khiến dương vật của anh căng lên dưới miệng mình bao nhiêu lần. Anh có thể bắt cô phải cầu xin để làm điều đó, cầu xin anh để đưa nó vào người cô. Sau những năm dài đằng đẵng của sự giày vò, giờ để có một món quà như sợi dây xích...
Nếu Wroth có khiếu hài hước, anh có thể đã cười phá lên.
Anh không hiểu được sức mạnh của sợi dây, chỉ biết được nó có mọi quyền lực với cô. Anh không phải là người để nghiền ngẫm về nguồn gốc của nó. Nếu anh bỏ thời gian hỏi về tất cả những biến đổi mới trong cuộc đời anh qua hàng thế kỉ nay, anh đã bị điên rồi. Nó là một dụng cụ mà anh muốn. Đơn giản đủ rồi.
Anh đã quyết định sẽ chôn vùi quá khứ, nhưng tối hôm nay anh đã nhận thấy cô quá hoang dã và tàn bạo để chấp nhận anh. Cô đã chứng minh cô là những gì giấc mơ nói với anh. Với sợi dây huyền bí này, liệu anh có thể khiến cô thành một người vợ tuân lời, trong cuộc đời anh – và trong giường anh?
Lúc nãy, anh đã rất có ý thức được phản ứng của cô khi cô đến. Cô đã chà mặt mình vào dương vật anh, mong muốn nó. Trong một con hẻm, với đồ của anh còn nguyên, mới có cái đàn ông của anh đánh bầm dập, anh đã không thể hoàn toàn chú trọng vào ham muốn của cô. Nhưng trong phòng tắm...?
“Tham gia với tôi, Cô Dâu.”
Cô bị thôi miên phải làm thế, dù cô có một biểu hiện sự kinh tởm trên mặt cô. “Anh cứ gọi tôi như thế, nhưng anh không có cái quyền đó. Tôi đã chưa bao giờ cho sự ưng thuận, nên cái từ mà anh tìm nên là nô lệ.”
Mắt anh hẹp lại trong lúc anh nắm lấy cái eo nhỏ của cô vào kéo cô vào trong nước với anh. “Cách nói cả thôi. Kết cục cũng là vậy. Em quên là tôi đến từ thời khi đàn ông không cần sự đồng thuận đã lấy những gì họ muốn.”
“Và anh quên rằng tôi cũng đã từng trải qua khoảng thời gian đó và rất mừng vì đã đi qua nó. Tôi đã suýt quên nó như thế nào để giết tất cả những con đỉa như anh khi những trái tim bé nhỏ khó chịu của chúng đập cho tôi.” Cô ném cho anh một cái nhìn đầy sự độc địa. “Nhưng nó đang trở về trong kí ức tôi.”
Khi cô cúi xuống để chùi sạch đầu gối, anh bước qua để ngồi lên một băng ghế cẩm thạch tại cuối phòng tắm, nhìn cô ấy di chuyển. “Nếu tôi không phải là ma cà rồng và chúng ta không có lịch sử với nhau, cơ thể của em có sẽ bị kích thích bởi cơ thể tôi không?”
Cô đã chỉ đứng nguyên đó để ngưởng mặt lên dòng nước. Với lời của anh, cô cắn chặt hàm lại.
“Trả lời tôi.”
“Có,” cô nghiến ra.
“Tốt. Đến đây. Gần hơn nữa.” Khi cô đã cuối cùng rụt rè bước tới, anh ra lệnh, “Quỳ xuống lần nữa.”
“Anh không thể bắt tôi làm như vậy,” cô rít lên ngay cả khi trong lúc cô tuân theo.
“Tôi sẽ không bắt em làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ không bao giờ bắt em đụng tôi hay cưỡng ép em,” anh giải thích khi biểu hiện cô trở nên khó tin. “Không quan tâm đến em đối xử với tôi tệ như thế nào. Thực ra, chỉ để điều này khó hơn với em, tôi sẽ không bao giờ đụng em hay hôn em trừ khi em hỏi tôi làm thế. Điều này sẽ trở nên thật ngọt ngào hơn khi em vươn ra để bỏ tay em trên dương vật tôi và cầu xin tôi fuck em.”
“Không bao giờ.”
Anh phớt lờ lời phản đối của cô. “Nếu mọi khi trong mọi thứ chúng ta làm, em muốn tăng lên sự thử nghiệm, ví dụ bởi việc trèo lên đây để đè tôi, tôi cho phép em.”
“Anh quên uống thuốc rồi à?” cô nạt, nhưng anh có thể nói cô đang bồn chồn.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô với cả hai tay, đưa ngón cái qua môi dưới sáng long lanh của em. “Hãy chạm lấy mình đi.”
Cô thở hổn hển, tay bay đến làn da cô như bị nam châm hút. Cô vuốt ve lên xuống ở giữa ngực mình.
“Thấp hơn,” anh ra lệnh. Những ngón tay cô luồn xuống cái bụng phẳng của mình dù cô đang rõ ràng phản kháng mệnh lệnh đó. “Thấp hơn nữa.”
Cô giật lên trong phản kháng, nhưng cô nghe theo, ngón tay hạ xuống vùng kín.
“Mở đầu gối em rộng ra và tự sảng khoái mình như tôi không có ở đây.”
“Đừng,” cô thì thầm ngay cả khi cô giang rộng đầu gối mình để đưa những ngón tay mỏng manh của mình trên da thịt cô. Dương vật anh xung lên, đầu nó trở nên dính. Sau những khoảnh khắc dài chỉ đơn giản nhìn thán phục trong khi cô bắt đầu run rẩy và mắt cô thành màu bạc, anh ráp, “Em có ướt không?”
Khi sự khoái lạc đã cuối cùng chấm dứt và cô có thể thở lại bình thường, cô ngẩng mặt lên, mở môi ra để hỏi –
“Một lần nữa.”
Cô rên lên, không thể nào thả tay khỏi thắt lưng anh trong lúc cô đang co giật và lảo đảo trên đầu gối, vùi ngực cô điên cuồng vào chân anh. “Ngừng lại, đi mà...” Cô ép mặt mình vào trong dương vật không lồ của anh, cần lấy nó, cơ thể cô chỉ thắt quanh không khí. Cô đưa miệng cô qua nó ngay cả khi cô cầu xin anh hãy ngừng lại. Dù cô đã đả thương anh, anh đang hồi phục ngay dưới môi cô.
“Tới mạnh hơn nữa.”
Trong sự nhục nhã của mình, cô làm như thế, cong lưng lại và la lên, mở đầu gối mình ra và lắc hông để anh đến lấp đầy cô.
Sau khi đợt sóng của những cơn khoái lạc phơi dần, cô mập mờ nhận thức được anh nâng cô lên vòng tay của mình. Người cô vẫn ẻo lả, không thể tin được, tuy nhiên mọi dây thần kinh trong cô đang như bốc cháy. Có bóng đen, chóng mặt, và rồi cô đang ở một nơi mới, trong một căn phòng làm việc có tường tối.
Anh bỏ cô xuống chân mình, nhưng cô đã trở nên mềm oặt như không xương từ những mệnh lệnh của anh và từ... tracing?
Trong một giọng run run, cô hỏi, “Tôi đang ở đâu?”
Anh giữ cô cho đến khi cô đã vững, và đi qua để mở một cái két sắt nhỏ trên tường. Anh thảy sợi dây xích vào và đóng cái cửa. “Em đang ở Blachmount, căn biệt thự của tôi ở Eesti. Đây, Myst, là nhà mới của em.”
Môi cô hở ra trong sốc. “Anh không thể cứ giữ tôi ở đây – “
“Rõ ràng tôi có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn khi liên quan đến em. Đây sẽ là nơi em ở và là nơi tôi sẽ trả cho em tất cả những ơn huệ mà em đã cho tôi.”
Mắt cô mở rộng ra.
“Nghe kĩ đây. Cái két sắt này là không thể vỡ được và em sẽ không bao giờ, bao giờ đụng đến cái khóa. Em sẽ không bao giờ cố gắng để đoán mật mã hay dụ nó từ tôi. Em có hiểu không? Trả lời tôi đi.”
“C-có.”
Anh sải bước về phía cô, nắm lấy tay cô và trace họ đến một nơi như là phòng ngủ. Một hang ổ của ma cà rồng. Với cái giường trong góc và trên sàn nhà như họ thích. Cô rùng mình, biết rằng mình đã thực sự bị rắc rối rồi.
_______________ {:398:} _______________“Cởi đồ ra,” Nikolai ra lệnh từ trong vòi sen.
Sự sửng sốt của cô đã được nhanh chóng thay thế bằng lòng căm thù, và cô trừng mắt lên trước khi vâng lệnh. Anh không quan tâm. Việc nhìn cô cởi đồ cô ra trong phòng tắm bốc hơi cứ như là nhìn một món quà được mở ra.
Anh đứng dưới dòng nước chảy xiết, cơ thể anh hồi phục với một tốc độ anh chưa bao giờ mơ được. Anh đã nhận một cú đánh từ cô mà đã có thể làm tê liệt anh trong hàng ngày ở quá khứ, vậy mà anh lại cương lên cho cô lần nữa. Thực ra, sự đau đớn của anh chính là thứ duy nhất đã cản anh khỏi việc che cô trong bãi sân đó và đẩy vào cô khi cô đang vùng vẫy từ sự cực khoái, mắt cô cháy lên màu bạc với khoái lạc. Bây giờ không có gì có thể giúp cô.
Khi cô đã hoàn toàn khỏa thân, anh nhìn chằm chằm vào bộ ngực tròn trĩnh đã ám ảnh anh, miệng anh ứa nước khi thấy nhúm tóc xoăn màu đỏ cam ở giữa chân cô. Phải bắt cô làm điều gì nữa đây? Những khả năng là vô tận. Anh có thể bảo cô đưa anh vào trong miệng mình và xem cô có thể khiến dương vật của anh căng lên dưới miệng mình bao nhiêu lần. Anh có thể bắt cô phải cầu xin để làm điều đó, cầu xin anh để đưa nó vào người cô. Sau những năm dài đằng đẵng của sự giày vò, giờ để có một món quà như sợi dây xích...
Nếu Wroth có khiếu hài hước, anh có thể đã cười phá lên.
Anh không hiểu được sức mạnh của sợi dây, chỉ biết được nó có mọi quyền lực với cô. Anh không phải là người để nghiền ngẫm về nguồn gốc của nó. Nếu anh bỏ thời gian hỏi về tất cả những biến đổi mới trong cuộc đời anh qua hàng thế kỉ nay, anh đã bị điên rồi. Nó là một dụng cụ mà anh muốn. Đơn giản đủ rồi.
Anh đã quyết định sẽ chôn vùi quá khứ, nhưng tối hôm nay anh đã nhận thấy cô quá hoang dã và tàn bạo để chấp nhận anh. Cô đã chứng minh cô là những gì giấc mơ nói với anh. Với sợi dây huyền bí này, liệu anh có thể khiến cô thành một người vợ tuân lời, trong cuộc đời anh – và trong giường anh?
Lúc nãy, anh đã rất có ý thức được phản ứng của cô khi cô đến. Cô đã chà mặt mình vào dương vật anh, mong muốn nó. Trong một con hẻm, với đồ của anh còn nguyên, mới có cái đàn ông của anh đánh bầm dập, anh đã không thể hoàn toàn chú trọng vào ham muốn của cô. Nhưng trong phòng tắm...?
“Tham gia với tôi, Cô Dâu.”
Cô bị thôi miên phải làm thế, dù cô có một biểu hiện sự kinh tởm trên mặt cô. “Anh cứ gọi tôi như thế, nhưng anh không có cái quyền đó. Tôi đã chưa bao giờ cho sự ưng thuận, nên cái từ mà anh tìm nên là nô lệ.”
Mắt anh hẹp lại trong lúc anh nắm lấy cái eo nhỏ của cô vào kéo cô vào trong nước với anh. “Cách nói cả thôi. Kết cục cũng là vậy. Em quên là tôi đến từ thời khi đàn ông không cần sự đồng thuận đã lấy những gì họ muốn.”
“Và anh quên rằng tôi cũng đã từng trải qua khoảng thời gian đó và rất mừng vì đã đi qua nó. Tôi đã suýt quên nó như thế nào để giết tất cả những con đỉa như anh khi những trái tim bé nhỏ khó chịu của chúng đập cho tôi.” Cô ném cho anh một cái nhìn đầy sự độc địa. “Nhưng nó đang trở về trong kí ức tôi.”
Khi cô cúi xuống để chùi sạch đầu gối, anh bước qua để ngồi lên một băng ghế cẩm thạch tại cuối phòng tắm, nhìn cô ấy di chuyển. “Nếu tôi không phải là ma cà rồng và chúng ta không có lịch sử với nhau, cơ thể của em có sẽ bị kích thích bởi cơ thể tôi không?”
Cô đã chỉ đứng nguyên đó để ngưởng mặt lên dòng nước. Với lời của anh, cô cắn chặt hàm lại.
“Trả lời tôi.”
“Có,” cô nghiến ra.
“Tốt. Đến đây. Gần hơn nữa.” Khi cô đã cuối cùng rụt rè bước tới, anh ra lệnh, “Quỳ xuống lần nữa.”
“Anh không thể bắt tôi làm như vậy,” cô rít lên ngay cả khi trong lúc cô tuân theo.
“Tôi sẽ không bắt em làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ không bao giờ bắt em đụng tôi hay cưỡng ép em,” anh giải thích khi biểu hiện cô trở nên khó tin. “Không quan tâm đến em đối xử với tôi tệ như thế nào. Thực ra, chỉ để điều này khó hơn với em, tôi sẽ không bao giờ đụng em hay hôn em trừ khi em hỏi tôi làm thế. Điều này sẽ trở nên thật ngọt ngào hơn khi em vươn ra để bỏ tay em trên dương vật tôi và cầu xin tôi fuck em.”
“Không bao giờ.”
Anh phớt lờ lời phản đối của cô. “Nếu mọi khi trong mọi thứ chúng ta làm, em muốn tăng lên sự thử nghiệm, ví dụ bởi việc trèo lên đây để đè tôi, tôi cho phép em.”
“Anh quên uống thuốc rồi à?” cô nạt, nhưng anh có thể nói cô đang bồn chồn.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô với cả hai tay, đưa ngón cái qua môi dưới sáng long lanh của em. “Hãy chạm lấy mình đi.”
Cô thở hổn hển, tay bay đến làn da cô như bị nam châm hút. Cô vuốt ve lên xuống ở giữa ngực mình.
“Thấp hơn,” anh ra lệnh. Những ngón tay cô luồn xuống cái bụng phẳng của mình dù cô đang rõ ràng phản kháng mệnh lệnh đó. “Thấp hơn nữa.”
Cô giật lên trong phản kháng, nhưng cô nghe theo, ngón tay hạ xuống vùng kín.
“Mở đầu gối em rộng ra và tự sảng khoái mình như tôi không có ở đây.”
“Đừng,” cô thì thầm ngay cả khi cô giang rộng đầu gối mình để đưa những ngón tay mỏng manh của mình trên da thịt cô. Dương vật anh xung lên, đầu nó trở nên dính. Sau những khoảnh khắc dài chỉ đơn giản nhìn thán phục trong khi cô bắt đầu run rẩy và mắt cô thành màu bạc, anh ráp, “Em có ướt không?”
Tác giả :
Kresley Cole