Vi Tử Giả Đại Ngôn
Chương 5: Người Đàn Ông Trong Bồn Tắm (5)
Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!
- -------------------------------------------
Mập Mạp đi lại từ phía sau, cùng bộ răng trắng.
Những ngón tay mập mờ đặt lên vai của chi đội trưởng Hoàng, nhìn những người phụ nữ ngoài cửa sổ, nhíu mày.
"Tôi nói này chi đội trưởng Hoàng! Đầu óc ông sao không thay đổi chút nào thế? Người ta như vầy lại đi dùng điện thoại để làm việc bình thường sao. Một cái điện thoại khác chỉ là “súng bắn đùng đùng” thôi!"
Chi đội trưởng Hoàng ‘xì’ một tiếng, nở nụ cười.
"Nói như cậu từng trải qua vậy, tôi cũng vừa nghĩ tới điểm ấy. Nhưng chuyện này có thể làm rõ mọi chuyện sao? Chỉ có thể cho thấy sinh hoạt cá nhân của tên đó tương đối hỗn loạn mà thôi!"
Chu Hải nheo mắt lại một chút, đột nhiên xoay người lại, nhìn vào mắt chi đội trưởng Hoàng.
Trong nháy mắt lại biến thành trạng thái tự mình đắm chìm phân tích.
"Một người đàn ông đẹp trai không kết hôn, anh ta có gì phải né tránh không? Dù sao những người quen thuộc đều biết, sinh hoạt cá nhân của anh ta rất tồi tệ. Như vậy, tại sao anh ta lại dùng hai cái điện thoại? Để che giấu sự thật rằng mình có nhiều bạn gái sao?
Nhìn những người phụ nữ ngoài cửa sổ này mà xem, cuộc gặp gỡ này của bọn họ, dường như còn chẳng quan tâm đến sự tồn tại của đối phương, còn lẫn cả tiếng chửi rủa bên trong.
Vậy, Bành Vũ Hoa tuyệt đối không giấu diếm quan hệ của anh ta và những người này, hình như còn có vẻ tự hào! Vậy anh ta phải giấu giếm cái gì? Hay phải nói, anh ta cần phải giấu những thứ xấu xa này, trước mặt ai?"
Chi đội trưởng Hoàng tỉnh ngộ, đập vào tường một cái.
"Đúng vậy! Điều đó có nghĩa là, có một người phụ nữ, không cần đến dạng liên lạc này. Ngược lại, quan hệ giữa cô ta và Bành Vũ Hoa thân mật nhất, cũng là người Bành Vũ Hoa để ý nhất. Vậy người này mới là người có khả năng là hung thủ nhất."
Chu Hải mở một thư mục trên máy tính bảng, tìm một tấm hình chụp tay nạn nhân.
"Hơn nữa, anh nhìn tấm hình này xem. Chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái nạn nhân đã bị lấy mất, ngón tay này đeo nhẫn, nếu anh ta không đính hôn thì cũng đã có hẹn ước. Nhưng tại sao lại lấy chiếc nhẫn?"
Chi đội trưởng Hoàng cầm lấy máy tính bảng, tiện tay lật qua vài bức ảnh, mặt mày xạm lại.
"Cậu lưu tất cả hình ảnh hiện trường và hình ảnh người chết vào máy tính cá nhân. Chuẩn bị đem về nhà, đêm khuya xem sao?"
Vẻ mặt Chu Hải lạnh lẽo, co quắp lại hai lần.
"Anh có muốn xem hay không?"
"Xem!"
Chi đội trưởng Hoàng nháy mắt cúi đầu, phóng to ngón tay của nạn nhân trên ảnh sang trạng thái toàn màn hình, nhìn nó cẩn thận.
"Ý của cậu là, hung thủ lấy chiếc nhẫn đi đúng không? Ồ! Dấu vết chiếc nhẫn của nạn nhân, sao lại có cảm giác thân thuộc vậy nhỉ?"
Mập Mạp đưa khuôn mặt to lại gần nhìn.
"Hình như có một dòng chữ!"
Chu Hải phóng to bức ảnh thêm lần nữa, nhìn kỹ ngón áp út của nạn nhân, so với xem tay tại hiện trường thì thực sự có thể phát hiện ra những chi tiết có vấn đề.
Vòng quanh dấu vết chiếc nhẫn của nạn nhận, dường như có một dãy chữ tiếng Anh sắp xếp chỉnh tề.
Lúc này, Lương Hồng Cương gõ cửa đi vào, vừa đẩy mắt kính vừa nói.
"Chi đội trưởng Hoàng, kết quả xét nghiệm cho thấy, không có ai có mẫu trùng với vết máu tại hiện trường. Có điều mẫu DNA so với mẫu tóc, chính là của cô người mẫu Annie, người tóc dài đứng ngoài cửa kia."
Lời nói này, khiến chi đội trưởng Hoàng mới vừa tìm ra phương hướng híp mắt lại, biểu cảm nghiêm túc hơn mấy phần.
"Xem ra những gì pháp y Chu phân tích hoàn toàn chính xác, hung thủ muốn lừa dối chúng ta. Bộ óc tỉ mỉ như vậy, không phải là người chúng ta có thể xem thường, xem ra chúng ta gặp phải kẻ địch mạnh rồi.
Được rồi, bây giờ tôi sẽ đưa ngươi đi điều tra, tìm cho ra người phụ nữ mà Bành Vũ Hoa che giấu."
~
Sáng sớm ngày 11 tháng 6 năm 2014.
Chu Hải lái xe vào sân trung tâm.
Đêm qua, Chu Hải ngủ cực kỳ không ngon giấc.
Dù không bị cơn ác mộng tai nạn xe hơi quấy nhiễu, nhưng nhắm mắt lại thấy chính dáng vẻ Bành Vũ Hoa nằm trong bồn tắm.
Vừa đậu xe xong, giám đốc Bàng đã nhiều ngày không thấy xuất hiện, đột nhiên đứng trước cửa thủy tinh của trung tâm, nhìn quanh bên ngoài.
Đồng thời, điện thoại Chu Hải đột nhiên vang lên, là chi đội trưởng Hoàng.
"Pháp y Chu, cục diện điều tra rơi vào bế tắc rồi, cậu đến trung tâm chưa?"
"Rồi!"
"Nếu có thời gian, có thể tới chi đội cảnh sát hình sự quận Đông Thành một chuyến không? Muốn nhờ cậu xem giùm cái tài liệu khảo sát có liên quan, cấp trên thúc giục gấp, buổi chiều phải mở cuộc họp chuyên án."
"Được."
Chu Hải biết rằng áp lực xã hội rất lớn trong các vụ án liên quan đến người nổi tiếng ở Trung Quốc, vì càng tốn thời gian càng khó điều tra.
Hơn nữa, chi đội trưởng Hoàng là người tương đối thực tế, Chu Hải rất thích điểm này.
Mở cửa xuống xe, giám đốc Bàng đã tìm thấy bóng dáng Chu Hải, nhanh chóng ra ngoài, mang theo nụ cười hòa nhã.
"Pháp y Chu, nghe nói các cậu tiếp nhận chuyên án ngày 10 tháng 6, tình hình sao rồi?"
Chu Hải dừng lại một chút, "Cũng khá thuận lợi, tổ chúng tôi đang muốn mở hội nghị chuyên án."
Giám đốc Bàng nghe xong, gật gật đầu, vỗ vỗ cánh tay Chu Hải.
"Có khó khăn phải nói ngay, phá án là thứ quan trọng nhất. Cậu mới đến, nếu có gì không ổn, chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ cậu. Được rồi, các cậu bận rộn thì cứ đi đi!"
Chu Hải không hiểu ý đồ của giám đốc Bàng, nhìn ông ta vừa cười vừa đi lên lầu.
A!
Chu Hải thử cười một tiếng, đây gọi là thăm hỏi và quan tâm sao?
Đơn thuần chỉ là thử khả năng đùa của mình!
Nghĩ đến đây, Chu Hải gọi Mập Mạp và Lương Hồng Cương, lái xe chạy tới khu Đông Thành đội cảnh sát hình sự.
9h15’ ba người lên tầng hai, tới văn phòng của chi đội trưởng Hoàng, cửa phòng đang đóng, ba người đẩy cửa bước vào.
Phát hiện trên chiếc bàn dài, tài liệu giấy chồng chất như núi.
Một tấm bảng trắng trên cửa ghi ‘chuyên án 10/6’ cùng khắc họa hung thủ của Chu Hải và một số hình ảnh của hiện trường.
Nghe âm thanh, chi đội trưởng Hoàng và mấy điều tra viên ngẩng đầu lên.
"Mau vào đây, viện quân của chúng ta đến rồi!"
Mập Mạp lảo đảo bước vào, dùng bả vai va vào chi đội trưởng Hoàng một cái.
"Chúng tôi cùng pháp y Chu tới xem một chút! Sáng sớm, giám đốc Bàng của trung tâm đã thông báo với tổ trưởng của chúng tôi, lấy vụ án này làm chủ đạo, chi viện cho mọi người thật tốt. Không ngoài ý muốn! Thật là đáng mừng!"
Chu Hải liếc nhìn Mập Mạp, vẫn là Mập mạp giúp anh giải thích, mấy lời như vậy anh sẽ không nói, cũng không nên nói.
Chi đội trưởng Hoàng ngửa đầu cười to.
"Đương nhiên là đáng mừng rồi! Pháp y Chu tái dựng hiện trường gây án, nghe xong tôi vẫn chưa thỏa mãn!"
Mời ba người ngồi xuống, chỉ vào một đống tài liệu giấy chất chồng trên mặt bàn, nói.
"Nhìn thấy không! Chỗ này là những thứ chúng tôi kiếm về tối qua, thông tin nhân viên của công ty bất động sản Khải Hoa. Và thông tin nhân sự của tất cả các đơn vị có liên hệ kinh doanh, chúng tôi đã rút ra được những người mà Bành Vũ Hoa biết. Có điều số lượng quá lớn, hi vọng nhận được hỗ trợ sàng lọc.
Dù sao pháp y Chu đã chỉ ra đặc thù, tối qua chúng tôi đã tra sơ bộ, tuyệt nhiên không phát hiện ra tin tức gì có giá trị. Tên Bành Vũ Hoa này là con thỏ không ăn cỏ gần hang, săn bắt cũng có nguyên tắc rất riêng.
Đúng là mò kim đáy biển!"
Mập Mạp nhai kẹo cao su, giật giật mũi, bất mãn, lẩm bẩm nói.
"Chi đội trưởng Hoàng, đây là bắt người ta làm culi mà! Haiz, có phải là muốn thấy nhịp điệu dăng dẳng của đất trời không vậy?"
Chu Hải không nói gì, ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc lật xem.
Đương nhiên là Lương Hồng Cương coi “chỉ đạo” của Chu Hải như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ngồi xuống bên cạnh Chu Hải cùng xem xét tài liệu.
Mập Mạp thả vali xuống, cực kỳ miễn cưỡng ngồi xuống, gia nhập cùng bọn họ.
Trong nháy mắt, cả phòng chỉ còn lại âm thanh lật giấy.
Chu Hải lật qua lật lại, tất cả hồi ức và quỹ đạo sinh hoạt của người chết.
Làm việc, sinh hoạt, kết bạn, đúng rồi, còn nuôi chó nữa, nhìn con có lông vàng bóng loáng, hẳn là thường xuyên được đưa đi chăm sóc.
"Chi đội trưởng Hoàng, con chó của nạn nhân thường được đưa đến đâu để chăm sóc?"
Chi đội trưởng Hoàng nhô đầu ra khỏi núi tài liệu.
"Cái này đúng là đã điều tra! Anh ta hay đưa nó tới chăm sóc tại một bệnh viện thú cưng trước hoa viên Tân Thành Thị 2, dù sao anh ta cũng thường xuyên đi công tác, đôi khi nó còn được nuôi ở đó."
Chu Hải gật gật đầu, cầm xấp tài liệu thứ sáu lên, vừa mở ra thì vài tấm ảnh từ bên trong nương theo khe hở rớt ra ngoài.
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại
Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!
- -------------------------------------------
Mập Mạp đi lại từ phía sau, cùng bộ răng trắng.
Những ngón tay mập mờ đặt lên vai của chi đội trưởng Hoàng, nhìn những người phụ nữ ngoài cửa sổ, nhíu mày.
"Tôi nói này chi đội trưởng Hoàng! Đầu óc ông sao không thay đổi chút nào thế? Người ta như vầy lại đi dùng điện thoại để làm việc bình thường sao. Một cái điện thoại khác chỉ là “súng bắn đùng đùng” thôi!"
Chi đội trưởng Hoàng ‘xì’ một tiếng, nở nụ cười.
"Nói như cậu từng trải qua vậy, tôi cũng vừa nghĩ tới điểm ấy. Nhưng chuyện này có thể làm rõ mọi chuyện sao? Chỉ có thể cho thấy sinh hoạt cá nhân của tên đó tương đối hỗn loạn mà thôi!"
Chu Hải nheo mắt lại một chút, đột nhiên xoay người lại, nhìn vào mắt chi đội trưởng Hoàng.
Trong nháy mắt lại biến thành trạng thái tự mình đắm chìm phân tích.
"Một người đàn ông đẹp trai không kết hôn, anh ta có gì phải né tránh không? Dù sao những người quen thuộc đều biết, sinh hoạt cá nhân của anh ta rất tồi tệ. Như vậy, tại sao anh ta lại dùng hai cái điện thoại? Để che giấu sự thật rằng mình có nhiều bạn gái sao?
Nhìn những người phụ nữ ngoài cửa sổ này mà xem, cuộc gặp gỡ này của bọn họ, dường như còn chẳng quan tâm đến sự tồn tại của đối phương, còn lẫn cả tiếng chửi rủa bên trong.
Vậy, Bành Vũ Hoa tuyệt đối không giấu diếm quan hệ của anh ta và những người này, hình như còn có vẻ tự hào! Vậy anh ta phải giấu giếm cái gì? Hay phải nói, anh ta cần phải giấu những thứ xấu xa này, trước mặt ai?"
Chi đội trưởng Hoàng tỉnh ngộ, đập vào tường một cái.
"Đúng vậy! Điều đó có nghĩa là, có một người phụ nữ, không cần đến dạng liên lạc này. Ngược lại, quan hệ giữa cô ta và Bành Vũ Hoa thân mật nhất, cũng là người Bành Vũ Hoa để ý nhất. Vậy người này mới là người có khả năng là hung thủ nhất."
Chu Hải mở một thư mục trên máy tính bảng, tìm một tấm hình chụp tay nạn nhân.
"Hơn nữa, anh nhìn tấm hình này xem. Chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái nạn nhân đã bị lấy mất, ngón tay này đeo nhẫn, nếu anh ta không đính hôn thì cũng đã có hẹn ước. Nhưng tại sao lại lấy chiếc nhẫn?"
Chi đội trưởng Hoàng cầm lấy máy tính bảng, tiện tay lật qua vài bức ảnh, mặt mày xạm lại.
"Cậu lưu tất cả hình ảnh hiện trường và hình ảnh người chết vào máy tính cá nhân. Chuẩn bị đem về nhà, đêm khuya xem sao?"
Vẻ mặt Chu Hải lạnh lẽo, co quắp lại hai lần.
"Anh có muốn xem hay không?"
"Xem!"
Chi đội trưởng Hoàng nháy mắt cúi đầu, phóng to ngón tay của nạn nhân trên ảnh sang trạng thái toàn màn hình, nhìn nó cẩn thận.
"Ý của cậu là, hung thủ lấy chiếc nhẫn đi đúng không? Ồ! Dấu vết chiếc nhẫn của nạn nhân, sao lại có cảm giác thân thuộc vậy nhỉ?"
Mập Mạp đưa khuôn mặt to lại gần nhìn.
"Hình như có một dòng chữ!"
Chu Hải phóng to bức ảnh thêm lần nữa, nhìn kỹ ngón áp út của nạn nhân, so với xem tay tại hiện trường thì thực sự có thể phát hiện ra những chi tiết có vấn đề.
Vòng quanh dấu vết chiếc nhẫn của nạn nhận, dường như có một dãy chữ tiếng Anh sắp xếp chỉnh tề.
Lúc này, Lương Hồng Cương gõ cửa đi vào, vừa đẩy mắt kính vừa nói.
"Chi đội trưởng Hoàng, kết quả xét nghiệm cho thấy, không có ai có mẫu trùng với vết máu tại hiện trường. Có điều mẫu DNA so với mẫu tóc, chính là của cô người mẫu Annie, người tóc dài đứng ngoài cửa kia."
Lời nói này, khiến chi đội trưởng Hoàng mới vừa tìm ra phương hướng híp mắt lại, biểu cảm nghiêm túc hơn mấy phần.
"Xem ra những gì pháp y Chu phân tích hoàn toàn chính xác, hung thủ muốn lừa dối chúng ta. Bộ óc tỉ mỉ như vậy, không phải là người chúng ta có thể xem thường, xem ra chúng ta gặp phải kẻ địch mạnh rồi.
Được rồi, bây giờ tôi sẽ đưa ngươi đi điều tra, tìm cho ra người phụ nữ mà Bành Vũ Hoa che giấu."
~
Sáng sớm ngày 11 tháng 6 năm 2014.
Chu Hải lái xe vào sân trung tâm.
Đêm qua, Chu Hải ngủ cực kỳ không ngon giấc.
Dù không bị cơn ác mộng tai nạn xe hơi quấy nhiễu, nhưng nhắm mắt lại thấy chính dáng vẻ Bành Vũ Hoa nằm trong bồn tắm.
Vừa đậu xe xong, giám đốc Bàng đã nhiều ngày không thấy xuất hiện, đột nhiên đứng trước cửa thủy tinh của trung tâm, nhìn quanh bên ngoài.
Đồng thời, điện thoại Chu Hải đột nhiên vang lên, là chi đội trưởng Hoàng.
"Pháp y Chu, cục diện điều tra rơi vào bế tắc rồi, cậu đến trung tâm chưa?"
"Rồi!"
"Nếu có thời gian, có thể tới chi đội cảnh sát hình sự quận Đông Thành một chuyến không? Muốn nhờ cậu xem giùm cái tài liệu khảo sát có liên quan, cấp trên thúc giục gấp, buổi chiều phải mở cuộc họp chuyên án."
"Được."
Chu Hải biết rằng áp lực xã hội rất lớn trong các vụ án liên quan đến người nổi tiếng ở Trung Quốc, vì càng tốn thời gian càng khó điều tra.
Hơn nữa, chi đội trưởng Hoàng là người tương đối thực tế, Chu Hải rất thích điểm này.
Mở cửa xuống xe, giám đốc Bàng đã tìm thấy bóng dáng Chu Hải, nhanh chóng ra ngoài, mang theo nụ cười hòa nhã.
"Pháp y Chu, nghe nói các cậu tiếp nhận chuyên án ngày 10 tháng 6, tình hình sao rồi?"
Chu Hải dừng lại một chút, "Cũng khá thuận lợi, tổ chúng tôi đang muốn mở hội nghị chuyên án."
Giám đốc Bàng nghe xong, gật gật đầu, vỗ vỗ cánh tay Chu Hải.
"Có khó khăn phải nói ngay, phá án là thứ quan trọng nhất. Cậu mới đến, nếu có gì không ổn, chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ cậu. Được rồi, các cậu bận rộn thì cứ đi đi!"
Chu Hải không hiểu ý đồ của giám đốc Bàng, nhìn ông ta vừa cười vừa đi lên lầu.
A!
Chu Hải thử cười một tiếng, đây gọi là thăm hỏi và quan tâm sao?
Đơn thuần chỉ là thử khả năng đùa của mình!
Nghĩ đến đây, Chu Hải gọi Mập Mạp và Lương Hồng Cương, lái xe chạy tới khu Đông Thành đội cảnh sát hình sự.
9h15’ ba người lên tầng hai, tới văn phòng của chi đội trưởng Hoàng, cửa phòng đang đóng, ba người đẩy cửa bước vào.
Phát hiện trên chiếc bàn dài, tài liệu giấy chồng chất như núi.
Một tấm bảng trắng trên cửa ghi ‘chuyên án 10/6’ cùng khắc họa hung thủ của Chu Hải và một số hình ảnh của hiện trường.
Nghe âm thanh, chi đội trưởng Hoàng và mấy điều tra viên ngẩng đầu lên.
"Mau vào đây, viện quân của chúng ta đến rồi!"
Mập Mạp lảo đảo bước vào, dùng bả vai va vào chi đội trưởng Hoàng một cái.
"Chúng tôi cùng pháp y Chu tới xem một chút! Sáng sớm, giám đốc Bàng của trung tâm đã thông báo với tổ trưởng của chúng tôi, lấy vụ án này làm chủ đạo, chi viện cho mọi người thật tốt. Không ngoài ý muốn! Thật là đáng mừng!"
Chu Hải liếc nhìn Mập Mạp, vẫn là Mập mạp giúp anh giải thích, mấy lời như vậy anh sẽ không nói, cũng không nên nói.
Chi đội trưởng Hoàng ngửa đầu cười to.
"Đương nhiên là đáng mừng rồi! Pháp y Chu tái dựng hiện trường gây án, nghe xong tôi vẫn chưa thỏa mãn!"
Mời ba người ngồi xuống, chỉ vào một đống tài liệu giấy chất chồng trên mặt bàn, nói.
"Nhìn thấy không! Chỗ này là những thứ chúng tôi kiếm về tối qua, thông tin nhân viên của công ty bất động sản Khải Hoa. Và thông tin nhân sự của tất cả các đơn vị có liên hệ kinh doanh, chúng tôi đã rút ra được những người mà Bành Vũ Hoa biết. Có điều số lượng quá lớn, hi vọng nhận được hỗ trợ sàng lọc.
Dù sao pháp y Chu đã chỉ ra đặc thù, tối qua chúng tôi đã tra sơ bộ, tuyệt nhiên không phát hiện ra tin tức gì có giá trị. Tên Bành Vũ Hoa này là con thỏ không ăn cỏ gần hang, săn bắt cũng có nguyên tắc rất riêng.
Đúng là mò kim đáy biển!"
Mập Mạp nhai kẹo cao su, giật giật mũi, bất mãn, lẩm bẩm nói.
"Chi đội trưởng Hoàng, đây là bắt người ta làm culi mà! Haiz, có phải là muốn thấy nhịp điệu dăng dẳng của đất trời không vậy?"
Chu Hải không nói gì, ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc lật xem.
Đương nhiên là Lương Hồng Cương coi “chỉ đạo” của Chu Hải như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ngồi xuống bên cạnh Chu Hải cùng xem xét tài liệu.
Mập Mạp thả vali xuống, cực kỳ miễn cưỡng ngồi xuống, gia nhập cùng bọn họ.
Trong nháy mắt, cả phòng chỉ còn lại âm thanh lật giấy.
Chu Hải lật qua lật lại, tất cả hồi ức và quỹ đạo sinh hoạt của người chết.
Làm việc, sinh hoạt, kết bạn, đúng rồi, còn nuôi chó nữa, nhìn con có lông vàng bóng loáng, hẳn là thường xuyên được đưa đi chăm sóc.
"Chi đội trưởng Hoàng, con chó của nạn nhân thường được đưa đến đâu để chăm sóc?"
Chi đội trưởng Hoàng nhô đầu ra khỏi núi tài liệu.
"Cái này đúng là đã điều tra! Anh ta hay đưa nó tới chăm sóc tại một bệnh viện thú cưng trước hoa viên Tân Thành Thị 2, dù sao anh ta cũng thường xuyên đi công tác, đôi khi nó còn được nuôi ở đó."
Chu Hải gật gật đầu, cầm xấp tài liệu thứ sáu lên, vừa mở ra thì vài tấm ảnh từ bên trong nương theo khe hở rớt ra ngoài.
- --------------------------------------------
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại
Tác giả :
Tuyết Nhi Cách Cách