Vi Thần Rất Bận
Chương 13: Bội ngọc minh loan
Châu anh toàn chuyển tinh túc diêu, lục cung hồng tụ nhất thì chiêu.
Trong buổi yến hội, thừa tướng đại nhân thản nhiên thưởng ca vũ, thản nhiên uống rượu ngon.
Kỳ thực những giai nhân tú nữ ấy, thừa tướng không để vào mắt cho lắm, bởi vì trước nay hoàng đế bệ hạ không thích sự kiều diễm phong nhã của những hồng tụ thiêm hương.
Nhưng nói như thế nào nhỉ, lòng yêu cái đẹp thì ai mà chả có. Vạn nhất có ai đó dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, bệ hạ nhìn nhiều thêm vài lần cũng là có khả năng.
Nếu là ngày thường thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay là trường hợp gì chứ, thân là chủ nhân thiên triều, một hồi xa kính khách nhân một cốc, một hồi gật đầu tỏ thiện chí với thần tử, thỉnh thoảng lại cười liếc nhìn nhóm múa trên điện một cái giống như bây giờ, ấy mới là lẽ thường.
Thừa tướng gia chậm rãi nếm món ngon, không khỏi khen thầm ngự thiện phòng: Thực là ngon miệng hết chỗ chê.
Một khúc vừa ngừng, mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Bệ hạ cũng rất là vui vẻ, lệnh cung nữ rót đầy chén cho chư vị đang ngồi, cộng ẩm một lượt.
Uống rượu xong, một sứ thần Duy Bộ đứng dậy nói: “Bệ hạ, ca vũ của người tất nhiên đẹp, nhưng tiểu thần xem ra, cũng không bằng ca vũ của chúng ta.”
Lời này vừa ra, đã có không ít người biến sắc, bệ hạ lại không để tâm, chỉ cười nói: “Ồ? Nói như thế nào?”
Sứ thần Duy Bộ nói: “Duy Bộ chúng ta người người thiện vũ, vừa hay tiểu nhi tử của tiểu thần lần này cũng đi theo, nếu bệ hạ không tin, thì xin để tiểu nhi tử của tiểu thần vì bệ hạ nhảy một khúc đi ạ.”
Bệ hạ cảm thấy rất hứng thú, cười bảo: “Hay lắm. Vậy mời tiểu nhi tử của ngươi nhảy một đoạn nào.”
Tướng gia nghe đến đó, đã không còn hưng trí dùng bữa nữa.
Khi tiểu nhi tử của sứ thần Duy Bộ bước vào trong điện, hưng trí uống rượu của tướng gia cũng hết luôn.
Tuổi người thanh niên ấy chưa qua đôi mươi, mũi cao mắt sâu, ngũ quan lập thể tuấn mỹ, đi lên điện không nhanh không chậm, khẽ mỉm cười, vẻ mặt tự tin tự ngạo, thanh xuân sáng ngời, hào quang bức người, cơ hồ chiếu hoa cả mắt thừa tướng gia.
Thanh niên đi tới cách bệ hạ hơn ba mươi bước, khom người quỳ gối thi lễ một cách đẹp mắt, phất tay ra hiệu cho phía sau, tiếng nhạc đặc biệt của Duy Bộ vang lên, người nọ liền bắt đầu nhảy múa theo âm nhạc như một ngọn lửa, trong sáng nhiệt liệt, vui vẻ mạnh mẽ, như sao lấp lánh như mặt trời rơi, phong lưu quyến rũ.
Hồ phục bó eo, tôn lên cơ thể đẹp đẽ của người nọ, vai rộng hông hẹp, không một chỗ nào là không dụ người nhộn nhạo, nhạc khúc đến đoạn cao trào, người nọ giương chân sau, múa xoáy thoăn thoắt, nhẹ nhàng như chim yến, xoay nhanh như gió, ngẩng đầu cười một cái rực rỡ, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, làm cho người ta chỉ muốn nhào tới ngay tức khắc.
Ánh mắt của bệ hạ cứ như là đã đính vào trên người chàng ta vậy, một khắc cũng không đành dời đi.
Mà đâu chỉ bệ hạ, ánh mắt tướng gia cũng như là đã đính vào trên người chàng ta vậy.
Thừa tướng gia xem, sắc mặt càng lúc càng khó coi, rốt cục vẫn là dùng đũa gắp ra một hạt đậu trong thức ăn, tiện tay búng đến chỗ phía sau đầu gối của người nọ.
“A…” Thình lình một tiếng kinh hô vang lên, điệu múa xoay ngừng đột ngột. Người nọ bị đau, đứng thẳng không ổn, thiếu chút nữa ngồi xuống đất.
Bệ hạ cũng không ngờ đang xem hưng trí bừng bừng thì lại xảy ra biến cố, cơ hồ sắp đứng lên khỏi long ỷ đi xuống đỡ người nọ, may sao kịp thời tỉnh táo lại.
Sứ thần Duy Bộ nọ vội quỳ xuống thỉnh tội, bệ hạ không chỉ không tức giận, mà độ lượng nói: “Phái ngự y khám cho hắn xem, có khi bị thương chỗ nào rồi.”
Sứ thần Duy Bộ nọ rất mực cảm kích, không ngừng tạ ơn.
Tiết mục đệm vừa qua, bệ hạ rời ghế đi xuống uống rượu chúc mừng cùng các vị thần tử, đi được phân nửa, chợt thấy dưới chân bị cấn, thấy kì quái mới dời long ủng nhìn thử, dưới chân cư nhiên có một hạt đậu.
Bệ hạ khẽ nhíu mày, không biết là vị đại thần nào dài tay, lại đem đậu ăn đến mười bước có hơn rồi. Bất động thanh sắc liếc nhìn thừa tướng một cái, thừa tướng đối diện bệ hạ mỉm cười nâng chén, bệ hạ hoảng thần, bỗng nhiên nghe không thấy tiếng nói chuyện của người khác nữa.
Bệ hạ không yên lòng, thì trạng thái sẽ không được tốt, uống qua vài chén rồi lui về, để lại thần tử tùy ý.
Một lát sau các vị quan viên tìm thừa tướng kính rượu, mới phát hiện tướng gia cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.
Lại nói bệ hạ chân trước vừa bước vào tẩm cung, chân sau tướng gia đã theo vào đến.
Bệ hạ xua Tiểu Quế Tử đi, lưng đối diện tướng gia, nói: “Trẫm đã không dự yến, tướng gia nên ở lại bồi khách nhân.”
Tướng gia không đáp lời, đi lên phía trước dùng tư thế bệ hạ thích nhất, ôm lấy bệ hạ từ phía sau.
Nút long bào này cài cao quá, tướng gia cởi vội vàng lật đật, vừa kéo đai lưng, vừa xoay mặt bệ hạ qua hôn môi.
Bệ hạ tiếp không xuể, quay đầu đi muốn hít thở, lại bị tướng gia nóng lòng lấp kín, suồng sã chà đạp. Bệ hạ nói không ra lời, chỉ có thể dùng sức bấu lấy ống tay áo tướng gia, liên tục hít thở khe khẽ, chốc lát đã không đứng thẳng nổi, nhẹ nhàng ngã vào trong lòng tướng gia.
Tướng gia không phải kiểu người có thói quen vừa đi vừa cởi quần áo ném đầy đất, lập tức ôm lấy bệ hạ đi về phía long tháp, đặt bệ hạ xuống ổn thỏa, rồi thuận thế đè lên.
Bước đầu tiên là cởi đai lưng. Động tác của tướng gia có phần thô lỗ, không được tinh tế như trước đây, bệ hạ thoáng nhíu mày, định nhắc nhở y hai câu, nhưng thình lình nhận ra cái đai lưng đã được cởi xuống kia không biết lại quấn lên cổ tay mình từ lúc nào.
“Ngươi làm gì!” Hai mắt bệ hạ trợn tròn, thất kinh.
Một tay tướng gia luồn vào vạt áo bệ hạ rồi nhẹ nhàng xoa nắn, nhân lúc bệ hạ thất thần y cột đai lưng vào trụ giường, sau đó cắn lên vành tai bệ hạ, thở nhè nhẹ với giọng ám muội: “Tốt nhất là bệ hạ nhỏ giọng một chút, dẫn người đến sẽ không hay đâu.”
—
* Châu anh toàn chuyển tinh túc diêu, lục cung hồng tụ nhất thì chiêu:
Dịch nghĩa: Ngọc lụa xoay tròn tinh tú rung động, hồng tụ lục cung cùng nhau vẫy gọi.
* hồng tụ thiêm hương: nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp
—
Lòng yêu cái đẹp thì ai mà chả có. Bởi vì bệ hạ cũng có máu đam – mỹ, thấy giai đệp là mê ~ mẩn tâm hồn… nên để trừng phạt cái thói hư tật xấu ấy, chương sau chúng ta có…
Trong buổi yến hội, thừa tướng đại nhân thản nhiên thưởng ca vũ, thản nhiên uống rượu ngon.
Kỳ thực những giai nhân tú nữ ấy, thừa tướng không để vào mắt cho lắm, bởi vì trước nay hoàng đế bệ hạ không thích sự kiều diễm phong nhã của những hồng tụ thiêm hương.
Nhưng nói như thế nào nhỉ, lòng yêu cái đẹp thì ai mà chả có. Vạn nhất có ai đó dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, bệ hạ nhìn nhiều thêm vài lần cũng là có khả năng.
Nếu là ngày thường thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay là trường hợp gì chứ, thân là chủ nhân thiên triều, một hồi xa kính khách nhân một cốc, một hồi gật đầu tỏ thiện chí với thần tử, thỉnh thoảng lại cười liếc nhìn nhóm múa trên điện một cái giống như bây giờ, ấy mới là lẽ thường.
Thừa tướng gia chậm rãi nếm món ngon, không khỏi khen thầm ngự thiện phòng: Thực là ngon miệng hết chỗ chê.
Một khúc vừa ngừng, mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Bệ hạ cũng rất là vui vẻ, lệnh cung nữ rót đầy chén cho chư vị đang ngồi, cộng ẩm một lượt.
Uống rượu xong, một sứ thần Duy Bộ đứng dậy nói: “Bệ hạ, ca vũ của người tất nhiên đẹp, nhưng tiểu thần xem ra, cũng không bằng ca vũ của chúng ta.”
Lời này vừa ra, đã có không ít người biến sắc, bệ hạ lại không để tâm, chỉ cười nói: “Ồ? Nói như thế nào?”
Sứ thần Duy Bộ nói: “Duy Bộ chúng ta người người thiện vũ, vừa hay tiểu nhi tử của tiểu thần lần này cũng đi theo, nếu bệ hạ không tin, thì xin để tiểu nhi tử của tiểu thần vì bệ hạ nhảy một khúc đi ạ.”
Bệ hạ cảm thấy rất hứng thú, cười bảo: “Hay lắm. Vậy mời tiểu nhi tử của ngươi nhảy một đoạn nào.”
Tướng gia nghe đến đó, đã không còn hưng trí dùng bữa nữa.
Khi tiểu nhi tử của sứ thần Duy Bộ bước vào trong điện, hưng trí uống rượu của tướng gia cũng hết luôn.
Tuổi người thanh niên ấy chưa qua đôi mươi, mũi cao mắt sâu, ngũ quan lập thể tuấn mỹ, đi lên điện không nhanh không chậm, khẽ mỉm cười, vẻ mặt tự tin tự ngạo, thanh xuân sáng ngời, hào quang bức người, cơ hồ chiếu hoa cả mắt thừa tướng gia.
Thanh niên đi tới cách bệ hạ hơn ba mươi bước, khom người quỳ gối thi lễ một cách đẹp mắt, phất tay ra hiệu cho phía sau, tiếng nhạc đặc biệt của Duy Bộ vang lên, người nọ liền bắt đầu nhảy múa theo âm nhạc như một ngọn lửa, trong sáng nhiệt liệt, vui vẻ mạnh mẽ, như sao lấp lánh như mặt trời rơi, phong lưu quyến rũ.
Hồ phục bó eo, tôn lên cơ thể đẹp đẽ của người nọ, vai rộng hông hẹp, không một chỗ nào là không dụ người nhộn nhạo, nhạc khúc đến đoạn cao trào, người nọ giương chân sau, múa xoáy thoăn thoắt, nhẹ nhàng như chim yến, xoay nhanh như gió, ngẩng đầu cười một cái rực rỡ, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, làm cho người ta chỉ muốn nhào tới ngay tức khắc.
Ánh mắt của bệ hạ cứ như là đã đính vào trên người chàng ta vậy, một khắc cũng không đành dời đi.
Mà đâu chỉ bệ hạ, ánh mắt tướng gia cũng như là đã đính vào trên người chàng ta vậy.
Thừa tướng gia xem, sắc mặt càng lúc càng khó coi, rốt cục vẫn là dùng đũa gắp ra một hạt đậu trong thức ăn, tiện tay búng đến chỗ phía sau đầu gối của người nọ.
“A…” Thình lình một tiếng kinh hô vang lên, điệu múa xoay ngừng đột ngột. Người nọ bị đau, đứng thẳng không ổn, thiếu chút nữa ngồi xuống đất.
Bệ hạ cũng không ngờ đang xem hưng trí bừng bừng thì lại xảy ra biến cố, cơ hồ sắp đứng lên khỏi long ỷ đi xuống đỡ người nọ, may sao kịp thời tỉnh táo lại.
Sứ thần Duy Bộ nọ vội quỳ xuống thỉnh tội, bệ hạ không chỉ không tức giận, mà độ lượng nói: “Phái ngự y khám cho hắn xem, có khi bị thương chỗ nào rồi.”
Sứ thần Duy Bộ nọ rất mực cảm kích, không ngừng tạ ơn.
Tiết mục đệm vừa qua, bệ hạ rời ghế đi xuống uống rượu chúc mừng cùng các vị thần tử, đi được phân nửa, chợt thấy dưới chân bị cấn, thấy kì quái mới dời long ủng nhìn thử, dưới chân cư nhiên có một hạt đậu.
Bệ hạ khẽ nhíu mày, không biết là vị đại thần nào dài tay, lại đem đậu ăn đến mười bước có hơn rồi. Bất động thanh sắc liếc nhìn thừa tướng một cái, thừa tướng đối diện bệ hạ mỉm cười nâng chén, bệ hạ hoảng thần, bỗng nhiên nghe không thấy tiếng nói chuyện của người khác nữa.
Bệ hạ không yên lòng, thì trạng thái sẽ không được tốt, uống qua vài chén rồi lui về, để lại thần tử tùy ý.
Một lát sau các vị quan viên tìm thừa tướng kính rượu, mới phát hiện tướng gia cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.
Lại nói bệ hạ chân trước vừa bước vào tẩm cung, chân sau tướng gia đã theo vào đến.
Bệ hạ xua Tiểu Quế Tử đi, lưng đối diện tướng gia, nói: “Trẫm đã không dự yến, tướng gia nên ở lại bồi khách nhân.”
Tướng gia không đáp lời, đi lên phía trước dùng tư thế bệ hạ thích nhất, ôm lấy bệ hạ từ phía sau.
Nút long bào này cài cao quá, tướng gia cởi vội vàng lật đật, vừa kéo đai lưng, vừa xoay mặt bệ hạ qua hôn môi.
Bệ hạ tiếp không xuể, quay đầu đi muốn hít thở, lại bị tướng gia nóng lòng lấp kín, suồng sã chà đạp. Bệ hạ nói không ra lời, chỉ có thể dùng sức bấu lấy ống tay áo tướng gia, liên tục hít thở khe khẽ, chốc lát đã không đứng thẳng nổi, nhẹ nhàng ngã vào trong lòng tướng gia.
Tướng gia không phải kiểu người có thói quen vừa đi vừa cởi quần áo ném đầy đất, lập tức ôm lấy bệ hạ đi về phía long tháp, đặt bệ hạ xuống ổn thỏa, rồi thuận thế đè lên.
Bước đầu tiên là cởi đai lưng. Động tác của tướng gia có phần thô lỗ, không được tinh tế như trước đây, bệ hạ thoáng nhíu mày, định nhắc nhở y hai câu, nhưng thình lình nhận ra cái đai lưng đã được cởi xuống kia không biết lại quấn lên cổ tay mình từ lúc nào.
“Ngươi làm gì!” Hai mắt bệ hạ trợn tròn, thất kinh.
Một tay tướng gia luồn vào vạt áo bệ hạ rồi nhẹ nhàng xoa nắn, nhân lúc bệ hạ thất thần y cột đai lưng vào trụ giường, sau đó cắn lên vành tai bệ hạ, thở nhè nhẹ với giọng ám muội: “Tốt nhất là bệ hạ nhỏ giọng một chút, dẫn người đến sẽ không hay đâu.”
—
* Châu anh toàn chuyển tinh túc diêu, lục cung hồng tụ nhất thì chiêu:
Dịch nghĩa: Ngọc lụa xoay tròn tinh tú rung động, hồng tụ lục cung cùng nhau vẫy gọi.
* hồng tụ thiêm hương: nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp
—
Lòng yêu cái đẹp thì ai mà chả có. Bởi vì bệ hạ cũng có máu đam – mỹ, thấy giai đệp là mê ~ mẩn tâm hồn… nên để trừng phạt cái thói hư tật xấu ấy, chương sau chúng ta có…
Tác giả :
Nguyên Dĩ Thành Tích