Vi Thần Có Tội
Chương 4
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Lưu Hi vừa bệnh là bệnh luôn ba tháng, đôi với bên ngoài công bố, bệnh cũ tái phát, Tống Thái y không thể không đứng ra trị liệu, vì thế đơn giản rõ ràng, chuyện gì đấy bên Tây Hoa Các sẽ có đoàn Thái y khác đứng ra chăm sóc Hoa phi nương nương, mà ta sẽ chuyên phụ trách chữa bệnh cho hoàng đế.
Một ngày kia lúc ta tới Thái Y Viện lấy thuốc, ta lơ đãng nghe lén vài Thái y đang nói láo.
“Bệ hạ bị bệnh này, sợ là…..” Thái y giáo muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ cũng đã thể hiện rõ ràng.
“Bệnh trạng này nhìn qua cũng giống như cũ, chỉ sợ độc chưa tiêu trừ hết, hiện tại Tống lão Thái y đã qua đời, Tống Thái y trẻ tuổi không biết có trị được hay không?”
Độc chưa tiêu hết? Ta sợ run một chút.
“Nghe nói Tống Thái y hàng đêm phải châm cứu cho bệ hạ, nếu không bệ hạ khó có thể ngủ, nhưng dù vậy, bệ hạ cũng không thấy khá lên, chỉ sợ…” Thái y giáp thởi dài, “Bệ hạ là hoàng đế tốt, đáng tiếc…”
“May mắn Hoa phi nương nương có thai, cứ như vậy, cho dù… Vậy cũng…”
“Ôi chao!” Bên cạnh một người cắt đứt câu chuyện, “Những lời này, chúng ta vài người nói vụng trộm là tốt rồi, để cho người khác nghe được là tội mất đầu! ở trong cung làm việc, sao vẫn vô tâm vô mắt như vậy!”
“Đúng đúng đúng…” mọi người phụ họa, cũng không mong gặp thị phi.
Ta hốt hoảng rời Thái Y Viện. Những lời đó, chỉ sợ cũng là suy nghĩ của mọi người. Hiện tại mọi người trong cung đối với Tây Hoa Các càng thêm khó chịu, mới đầu ta chỉ cho là nịnh bợ nịnh hót bình thường, hiện tại xem ra không đơn giản như thế.
Bọn họ cũng không xem trọng Lưu Hi, chỉ sợ hắn không còn nhiều thời gian. Một khi Lưu Hi băng hà, kế vị ngôi hoàng đế kia tất nhiên là đứa bé trọng bụng Hoa phi. Trong lịch sử từng có nữ đế, vô luận trong bụng Hoa phi là nam hay nữ vẫn là đế cơ. Đến lúc đó, Hoa phi bằng tử mà quý, được phong hoàng thái hậu, huynh trưởng lại nắm giữ thiên hạ binh quyền, ai có thể không nịnh bợ nàng ta?
Ta thở dài. Nghiêm Tiểu Vũ có câu nói không sai, thân thể chính là vốn quý. Hắn từ nhỏ lưu lạc, nhận hết xem thường cùng bị đánh đập, lại vẫn lớn lên rất tốt, nếu là Lưu Hi, chỉ sợ búng một ngón tay cũng có thể ngã nhào.
Lưu Hi trên người có bệnh a…
Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng nhìn qua trông hắn cũng không phải thực ưu sầu mà? Chẳng lẽ là hắn giả bệnh?
“Tống Thái y, Tống Thái y”. Phú Xuân thanh âm chợt vang, dọa ta một cú sốc, ta trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn cười nói, “Tống Thái y, bệ hạ lệnh cho Phú Xuân thông tri ngài, ngày kia bệ hạ muốn cùng người Tây Lương đi săn bắn tại Thượng Lâm Uyển, muốn Tống Thái y chuẩn bị một chút, đến lúc đó cùng đi”.
“Săn bắn?” ta nhíu mày, “Thân mình bệ hạ sao chịu đựng được?”
Phú Xuân nói: “Dù vậy cũng không thể xem nhẹ đối xử với Tây Lương”. Phú Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, “Tóm lại bệ hạ đã quyết định như vậy, ngài mau chuẩn bị rồi liền đi theo thôi. Thân mình bệ hạ ngài rõ ràng nhất”.
Lưu Hi chỉ còn lại nửa cái mạng, còn muốn vì tôn nghiêm quốc gia mà đi săn bắn, rất cảm động… Ta nghĩ, viết một phong thư cho người mang gấp về phủ đưa cho Nghiêm Tiểu Vũ.
Sẽ có người nghĩ ta để Nghiêm Tiểu Vũ đến là muốn bảo hộ Lưu Hi, kỳ thật… ta muốn hắn đến là bảo hộ ta. Không có biện pháp, bên người Lưu Hi thị vệ nhiều như vậy, ta không thể so với hắn, vẫn là Nghiêm Tiểu Vũ có thể tin cậy, hơn nữa, Nghiêm Tiểu Vũ muốn đi Thượng Lâm Uyển săn bắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hắn nhất định sẽ cảm kích ta.
Quả nhiên, Nghiêm Tiểu Vũ vừa nhận được tin, ban đêm đã lập tức bay vào cung, hai mắt tròn tròn trong đêm phát ra lục quang sâu kín.
“Tiểu linh tử, ta không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên là nghĩa khí!” Nghiêm Tiểu Vũ hắc hắc cười.
Ta đánh một cái trên gáy hắn. “Hỗn đản, ngươi táng tận lương tâm, cho ngươi tới là để bảo vệ ta, ngươi đừng nghĩ tới chơi!”
“Đương nhiên đương nhiên!” Hắn vỗ bộ ngực tỏ vẻ, “Ta đáp ứng gia gia ngươi, cho dù ngươi phạm tội chết ta cũng tới đạo trường cứu ngươi!”
Gia gia, người thật sự là mưu tính sâu xa, cũng đối với ta rất không tin tưởng… (đương nhiên, gia gia chị đã ấn định chị là đồ tể mà)
“Nhưng là…” Nghiêm Tiểu Vũ nhìn ta từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, “Ngươi còn không nhìn lại mình đi, trừ bỏ không biết cưỡi ngựa đương nhiên sẽ ngã ngựa, người còn có thể chết kiểu gì ngoài kiểu này?”
“Ta có loại dự cảm xấu…” ta lật chăn nói, “Thượng Lâm Uyển này không yên ổn, trước kia không phải còn cấm cô nương vào săn bắn sao? Bãi săn này thủ vệ không nhiều, cái gì Yến nhi tướng nhi đều có thể tiến vào, nếu có thích khách phải làm sao bây giờ?”
“Cho nên…” Nghiêm Tiểu Vũ đầu óc mờ mịt nhìn ta.
“Vì lo lắng nên ta sẽ lập tức ngã ngựa”
Lúc này đến phiên Nghiêm Tiểu Vũ nói: “Bệnh thần kinh!”
Ta đối với tính mạng của mình vẫn rất quý trọng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bởi vậy ta sẽ đem Nghiêm Tiểu Vũ ẩn vào đội ngự lâm quân, Nghiêm Tiểu Vũ theo gia gia ta cũng đã lâu, trong cung đa số mọi người đều biết hắn, cũng sẽ không sợ tai họa ngầm, ta đút mười lượng bạc đã có thể thu phục bọn ngự lâm quân, chính là Nghiêm Tiểu Vũ có vẻ khó thu phục, hắn nói: “Quần áo này cũng quá xấu đi!”
Chúng tráng sĩ của ngự lâm quân đen mặt đem Nghiêm Tiểu Vũ lôi đi. (á á giải quyết hội đồng. chúa phù hộ cho anh. Amen)
“Thời điểm săn bắn, hoàng đế, Hoa tướng quân cùng sứ thần Tây Lương ở phía trước, ta đi theo phía sau, ngươi đi bên cạnh ta, nghe hiểu chưa?” ta nhìn chằm chằm Nghiêm Tiểu Vũ.
Nghiêm Tiểu Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai, nhíu mình nhìn nhìn bản đồ, lại nhìn nhìn ta. “Như thế ta đây không thể đi săn sao?”
“Săn thú có gì tốt”. ta bình tĩnh thu hồi bản đồ, “Vạn nhất ngươi không cẩn thận bắn trúng cô nương nào, đời này sẽ bị phá hủy. Cho dù không bắn trúng cô nương, bắn trúng con gà con thỏ cũng là sát sinh, gia gia ở dưới kia sẽ phỉ nhổ ngươi”.
Nghiêm Tiểu Vũ buồn bực ôm bi thương ngồi dưới đất, cuối cùng vẫn là không cam tâm tình nguyện theo ta xuất môn.
Phú Xuân dắt đến cho ta một con ngựa, cười nói: “Con ngựa này tuyệt đối dịu ngoan, bệ hạ biết Tống Thái y cưỡi ngựa không tốt, cố ý phân phó, tìm con ngựa này cho Tống Thái y”.
Ta sờ sờ bờm ngựa, con ngựa kia lại còn cọ cọ ta, quả nhiên dịu ngoan lại có linh tính. Ta cao hứng nói: “Đa tạ Phú Xuân công công”
“Là bệ hạ có tâm”. Phú Xuân trước khi đi còn cười đến ý vị thâm trường.
Nghiêm Tiểu Vũ vuốt ngựa mà hai mắt phản quang, “Thật sự là ngựa tốt, bộ dạng thực anh tuấn…”
“Ngươi thích sao? Ta giúp ngươi xin?” ta lé mắt nhìn hắn, hắn lại lắc lắc đầu, “Thích là một chuyện, nhưng mà còn chưa đủ tốt, nam nhân chúng ta muốn tự mình chinh phục ngựa hoang thảo nguyên, còn loại ngựa này chỉ thích hợp cấp cho nữ nhân cưỡi”.
“Bệnh thần kinh!” ta cấu hắn một cái, nói: “Đỡ ta lên ngựa”.
Nghiêm Tiểu Vũ ở trước mặt ta là người không có quyền, than thở phục tùng mệnh lệnh, chính mình lại đi qua leo lên một con ngựa khác.
Lúc này Lưu Hi dẫn theo ba ngàn ngự lâm quân, cùng với sứ thần Tây Lương xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người Tây Lương, cách xa một khoảng, hiển nhiên đối phương so với người Trân quốc ta cao lớn hơn, thanh âm cũng to hơn rất nhiều, làm cho người ta cảm giác bắc Phương Liêu hào sảng rộng rãi, mà Lưu Hi đại biểu cho phía nam ôn nhuận thanh sơn bích thủy.
Bên cạnh Lưu Hi còn có một người, vẻ mặt kiêu căng, nhìn qua có vẻ ngoài ba mươi, tướng mắt dữ tơn, ánh mắt gian gian có chút tương tự Hoa phi, đó chính là Hoa tướng quân.
Hai bên không biết nói cái gì đó, chỉ nghe thấy sứ thần Tây Lương một trận cười to. Bọn họ là quốc gia thua trận, thậm chí có thể nói toàn quân Tây Lương bị giết sạch, sứ thần còn có thể làm càn cười to như vậy… thật sự là… rất có cá tính!
“Nghiêm Tiểu Vũ” ta đưa mắt nhìn bốn phía, hỏi, “Ngươi cảm thấy hôm nay liệu có gặp chuyện không may hay không?”
Nghiêm Tiểu Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhắm ngay ta, nói: “Ngươi, muốn chết…”
“Ta sẽ một ngụm hoắc hương chính khí phun chết ngươi!” nếu không ở trên ngựa, ta nhất định cho hắn hai cái tát.
“Bất quá, có bản đại hiệp ở đây, ngươi, sẽ không chết dễ dàng như vậy!”
Hắn cười hắc hắc, đùa giỡn xoay vài vòng trường thương.
Lúc này, Lưu Hi ra lệnh một tiếng, ba ngàn ngự lâm quân mở chân chạy như điên… (làm ta liên tưởng đến cổng bv tâm thần bị phá) Đúng, chính xác là ba ngàn ngự lâm quan giục ngựa chạy như điên, giống như chó hoang thoát cương, tứ mã nan truy. (bó tay sự so sánh, người ta là ngự lâm quân à nha, lại ví với chó hoang, tội lỗi tội lỗi).
Ta không xa không gần trà trộn ở bên ngoài ngự lâm quân, tai nghe từng đợt tiếng hoan hô, sau đó là tiếng Ngô hoàng vạn tuế chấn động tận trời, thể hiện ưu thế sân nhà quốc gia.
Nghiêm Tiểu Vũ biểu tình vò đầu bứt tai, hận không thể lập tức tìm mấy con thú mà săn, ta bất vi sở động, nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh….”
“Ta cũng muốn săn…” Nghiêm Tiểu Vũ ai oán nhìn ta.
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Săn bắn ở đây hai ngày, nếu hôm nay không có việc gì, ngày mai liền cho ngươi đi săn”.
Nghiêm Tiểu Vũ mắt sáng bừng lên: “Không được đổi ý!”
Ta phất phất tay: “Phiền chết ngươi!”
Có lẽ ông trời cũng muốn cho Nghiêm Tiểu Vũ phen này được thỏa ước, một ngày này gió êm sóng lặng. Lưu Hi chỉ săn hoẵng cục nai, thật ý tứ để thủ hạ thi thố tài năng. Hoa tướng quân săn gấu, sứ thần Tây Lương không cam lòng yếu thế, nhìn thấy cái gì bắn cái ấy, thập phần hung tàn.
Đến buổi tối liền dựng lều trại ngoài bãi săn, con mồi ban ngày được nướng lên, chúng tướng sĩ một phen ăn uống sảng khoái. Lưu Hi mỉm cười uống mấy ly rượu rồi lui ra trước, để cho bọn họ tiếp tục uống.
Ta mới ăn được một nửa, Phú Xuân chạy đến gọi ta, nói là Lưu Hi không thoải mái. Ta mút mút tay đầy mỡ, liền cùng hắn chạy nhanh đi, lúc gần đi không quên quay đầu hướng Nghiêm Tiểu Vũ rống: “Chừa cho ta một chút, ta còn chưa ăn no!”
Sau đó hắn thực nghĩa khí để lại cho ta vài khúc xương nai, nói hắn như thế nào gian nan từ trong một đám người lấy được cái này để bồi dưỡng cho ta — ta đây thật cảm tạ tổ tông nhà hắn.
Trong trại Lưu Hi tràn ngập mùi rượu, hai má đã hồng, hai mắt lại phiếm quang, hiển nhiên đã say bảy phần.
Ta không khách khí nói: “Người nếu vẫn để ta xem bệnh, sớm muộn gì không có biến cũng thành có biến. gia gia nói ta là đồ tể, ta thực đồng ý”
Hắn xoát mắt nhìn ta, ánh mắt lợi hại đem ta đóng đinh tại chỗ, trực giác mách bảo cho ta biết — phía trước có cạm bẫy!
Hắn lạnh lùng nói: “Lại đây”.
Hắn lạnh lùng nói: “Lại đây”.
Ta lui về phía sau nửa bước.
“Trẫm mệnh lệnh ngươi, lại đây”. Ánh mắt của hắn nóng rực.
“Ta..” ta nhìn trái nhìn phải, không có người, muốn chạy, không có cửa đâu. Ta chắc là không làm sai cái gì đi?
Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, hắn liền không kiên nhẫn, lảo đảo hai bước, tiến lên nắm lấy cổ tay của ta, ta không dự đoán được hắn thế nhưng lại có khí lực khiến tay giãy không ra.
Ta cười theo mặt nói: “Bệ hạ, ngài ngồi, vi thần bắt mạch cho ngài”.
Hắn nở nụ cười một chút, nhìn không ra là cười lạnh hay đang cười nhạo, nhưng tóm lại không phải vui vẻ cười. Hắn lôi kéo tay của ta không buông ra, chính mình ngồi ở trên giường, ta cúi thắt lưng cũng không được, đành phải ngồi dưới đất.
“Bệ hạ làm sao không thoải mái?” ta thật cẩn thận hỏi.
Hắn trầm mặc một lát, trầm thấp âm thanh nói: “Ngươi để cho Nghiêm Tiểu Vũ tiến cung?”
Nga, Nghiêm Tiểu Vũ….
“Hôm nay săn bắn, ta lo lắng gặp chuyện không may, để cho hắn tiến cung bảo hộ ta… Người…” ta cảm thấy, nói bảo hộ ta, có điểm không tôn trọng hoàng đế, hơn nữa còn là hắn.
Nhưng mà hắn giống như cố ý xem nhẹ mấy từ cuối cùng kia, nheo mắt lại trừng ta. “Ngươi cảm thấy, ta không bảo hộ được ngươi?”
“Không đúng không đúng…” ta không chút nghĩ ngợi, trước phủ nhận rồi nói sau, hỏi quá nhanh, ta còn không kịp để ý nói cho ăn khớp, chỉ có thể dựa vào ba tấc lưỡi — vuốt mông ngựa. “Bệ hạ anh minh thần vũ, ba ngàn ngự lâm quân đều phụ tùng, ai cũng không thể ở bên bệ hạ mà gây loạn! Căn bản không cần bảo hộ!”
“Nếu vậy Nghiêm Tiểu Vũ tiến cung làm gì?” hắn tiếp tục ép hỏi.
“Hắn… Hắn là tiến cung chơi! Hắn muốn săn bắn thôi, hắn cầu ta! Cũng là bằng hữu, ta đáp ứng!”
“Hắn cầu ngươi ngươi đáp ứng?”
“a… a….” ta đáp không được, chỉ có thể phát không âm.
“Hắn cầu ngươi cái gì, ngươi đều đáp ứng sao?”
“Tất nhiên phải có nguyên tắc, không thể cái gì cũng đều đáp ứng!”
“Ta đây cầu ngươi, ngươi đáp ứng không?”
“A?” ta trừng mắt nhìn, lập tức nói: “Bệ hạ, ngài là ngôi cửu ngũ, như thế nào có thể cầu người khác! Lời nói của ngài chính là thánh chỉ, trong thiên hạ, không người không nghe!”
Hắn ngừng một chút rồi cười khổ: “Có lẽ ngươi không đem ta để vào mắt”.
Ta cơ hồ là thốt ra. “Vi thần đem bệ hạ đặt ở trong lòng!”
Ánh mắt hắn sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm ta, ho hấp dồn dập đứng lên. “Thật sự?”
Ta chỉ là vuốt mông ngựa, hắn sẽ không tưởng là thật đi… nhưng là vuốt cũng vuốt rồi… ta kiên trì nói: “Đúng vậy, đương nhiên…”
“Linh Xu…” cổ tay bị kiềm chế được buông lỏng ra, hắn chậm rãi tới gần, mang theo hơi rượu càng ngày càng gần ta, ta nhất thời lui về sau, lại bị cánh tay không biết đặt trên lưng từ bao giờ kéo về phía trước, hai cánh hoa ấm áp ở môi hắn nhẹ nhàng đặt lên trán ta.
Ta cả người cứng ngắc, hai tay dán trước ngực hắn, rõ ràng cảm nhận được từ lòng bàn tay ngực hắn đang kịch liệt phập phồng, lại không biết nên làm cái gì bây giờ. Đẩy hắn ra… ta có thẻ chết thảm hại hơn hay không?
“Bệ hạ… vi thần bắt mạch cho ngài rất…” một chữ cuối cùng, bị hắn nuốt luôn tại đầu lưỡi.
Hai tay vây quanh buộc chặt lấy ta, nhiệt độ cơ thể nóng cháy xuyên thấu quần áo, thực nóng. Từng dòng ấm áp, hô hấp dồn dập, trong phút chốc trời đất xoay chuyển, ta choáng váng bị áp đảo trên giường, ngực bị ép tới không thở nổi, còn có một đôi tay không ngừng chạy trên lưng ta, nhất thời làm bùng lên ngọn lửa….
Tới lúc ta sắp hít thở không thông, ta nghe được một thanh âm khàn khàn: “Hô hấp”
Trên đầu ta thật nhiều sao bay bay a…
“Linh Xu, hô hấp”. có người vỗ nhẹ mặt ta.
Nghiêm Tiểu Vũ, lại bị hắn nói đúng. Ta muốn chết…..
Một ngày kia lúc ta tới Thái Y Viện lấy thuốc, ta lơ đãng nghe lén vài Thái y đang nói láo.
“Bệ hạ bị bệnh này, sợ là…..” Thái y giáo muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ cũng đã thể hiện rõ ràng.
“Bệnh trạng này nhìn qua cũng giống như cũ, chỉ sợ độc chưa tiêu trừ hết, hiện tại Tống lão Thái y đã qua đời, Tống Thái y trẻ tuổi không biết có trị được hay không?”
Độc chưa tiêu hết? Ta sợ run một chút.
“Nghe nói Tống Thái y hàng đêm phải châm cứu cho bệ hạ, nếu không bệ hạ khó có thể ngủ, nhưng dù vậy, bệ hạ cũng không thấy khá lên, chỉ sợ…” Thái y giáp thởi dài, “Bệ hạ là hoàng đế tốt, đáng tiếc…”
“May mắn Hoa phi nương nương có thai, cứ như vậy, cho dù… Vậy cũng…”
“Ôi chao!” Bên cạnh một người cắt đứt câu chuyện, “Những lời này, chúng ta vài người nói vụng trộm là tốt rồi, để cho người khác nghe được là tội mất đầu! ở trong cung làm việc, sao vẫn vô tâm vô mắt như vậy!”
“Đúng đúng đúng…” mọi người phụ họa, cũng không mong gặp thị phi.
Ta hốt hoảng rời Thái Y Viện. Những lời đó, chỉ sợ cũng là suy nghĩ của mọi người. Hiện tại mọi người trong cung đối với Tây Hoa Các càng thêm khó chịu, mới đầu ta chỉ cho là nịnh bợ nịnh hót bình thường, hiện tại xem ra không đơn giản như thế.
Bọn họ cũng không xem trọng Lưu Hi, chỉ sợ hắn không còn nhiều thời gian. Một khi Lưu Hi băng hà, kế vị ngôi hoàng đế kia tất nhiên là đứa bé trọng bụng Hoa phi. Trong lịch sử từng có nữ đế, vô luận trong bụng Hoa phi là nam hay nữ vẫn là đế cơ. Đến lúc đó, Hoa phi bằng tử mà quý, được phong hoàng thái hậu, huynh trưởng lại nắm giữ thiên hạ binh quyền, ai có thể không nịnh bợ nàng ta?
Ta thở dài. Nghiêm Tiểu Vũ có câu nói không sai, thân thể chính là vốn quý. Hắn từ nhỏ lưu lạc, nhận hết xem thường cùng bị đánh đập, lại vẫn lớn lên rất tốt, nếu là Lưu Hi, chỉ sợ búng một ngón tay cũng có thể ngã nhào.
Lưu Hi trên người có bệnh a…
Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng nhìn qua trông hắn cũng không phải thực ưu sầu mà? Chẳng lẽ là hắn giả bệnh?
“Tống Thái y, Tống Thái y”. Phú Xuân thanh âm chợt vang, dọa ta một cú sốc, ta trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn cười nói, “Tống Thái y, bệ hạ lệnh cho Phú Xuân thông tri ngài, ngày kia bệ hạ muốn cùng người Tây Lương đi săn bắn tại Thượng Lâm Uyển, muốn Tống Thái y chuẩn bị một chút, đến lúc đó cùng đi”.
“Săn bắn?” ta nhíu mày, “Thân mình bệ hạ sao chịu đựng được?”
Phú Xuân nói: “Dù vậy cũng không thể xem nhẹ đối xử với Tây Lương”. Phú Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, “Tóm lại bệ hạ đã quyết định như vậy, ngài mau chuẩn bị rồi liền đi theo thôi. Thân mình bệ hạ ngài rõ ràng nhất”.
Lưu Hi chỉ còn lại nửa cái mạng, còn muốn vì tôn nghiêm quốc gia mà đi săn bắn, rất cảm động… Ta nghĩ, viết một phong thư cho người mang gấp về phủ đưa cho Nghiêm Tiểu Vũ.
Sẽ có người nghĩ ta để Nghiêm Tiểu Vũ đến là muốn bảo hộ Lưu Hi, kỳ thật… ta muốn hắn đến là bảo hộ ta. Không có biện pháp, bên người Lưu Hi thị vệ nhiều như vậy, ta không thể so với hắn, vẫn là Nghiêm Tiểu Vũ có thể tin cậy, hơn nữa, Nghiêm Tiểu Vũ muốn đi Thượng Lâm Uyển săn bắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hắn nhất định sẽ cảm kích ta.
Quả nhiên, Nghiêm Tiểu Vũ vừa nhận được tin, ban đêm đã lập tức bay vào cung, hai mắt tròn tròn trong đêm phát ra lục quang sâu kín.
“Tiểu linh tử, ta không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên là nghĩa khí!” Nghiêm Tiểu Vũ hắc hắc cười.
Ta đánh một cái trên gáy hắn. “Hỗn đản, ngươi táng tận lương tâm, cho ngươi tới là để bảo vệ ta, ngươi đừng nghĩ tới chơi!”
“Đương nhiên đương nhiên!” Hắn vỗ bộ ngực tỏ vẻ, “Ta đáp ứng gia gia ngươi, cho dù ngươi phạm tội chết ta cũng tới đạo trường cứu ngươi!”
Gia gia, người thật sự là mưu tính sâu xa, cũng đối với ta rất không tin tưởng… (đương nhiên, gia gia chị đã ấn định chị là đồ tể mà)
“Nhưng là…” Nghiêm Tiểu Vũ nhìn ta từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, “Ngươi còn không nhìn lại mình đi, trừ bỏ không biết cưỡi ngựa đương nhiên sẽ ngã ngựa, người còn có thể chết kiểu gì ngoài kiểu này?”
“Ta có loại dự cảm xấu…” ta lật chăn nói, “Thượng Lâm Uyển này không yên ổn, trước kia không phải còn cấm cô nương vào săn bắn sao? Bãi săn này thủ vệ không nhiều, cái gì Yến nhi tướng nhi đều có thể tiến vào, nếu có thích khách phải làm sao bây giờ?”
“Cho nên…” Nghiêm Tiểu Vũ đầu óc mờ mịt nhìn ta.
“Vì lo lắng nên ta sẽ lập tức ngã ngựa”
Lúc này đến phiên Nghiêm Tiểu Vũ nói: “Bệnh thần kinh!”
Ta đối với tính mạng của mình vẫn rất quý trọng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bởi vậy ta sẽ đem Nghiêm Tiểu Vũ ẩn vào đội ngự lâm quân, Nghiêm Tiểu Vũ theo gia gia ta cũng đã lâu, trong cung đa số mọi người đều biết hắn, cũng sẽ không sợ tai họa ngầm, ta đút mười lượng bạc đã có thể thu phục bọn ngự lâm quân, chính là Nghiêm Tiểu Vũ có vẻ khó thu phục, hắn nói: “Quần áo này cũng quá xấu đi!”
Chúng tráng sĩ của ngự lâm quân đen mặt đem Nghiêm Tiểu Vũ lôi đi. (á á giải quyết hội đồng. chúa phù hộ cho anh. Amen)
“Thời điểm săn bắn, hoàng đế, Hoa tướng quân cùng sứ thần Tây Lương ở phía trước, ta đi theo phía sau, ngươi đi bên cạnh ta, nghe hiểu chưa?” ta nhìn chằm chằm Nghiêm Tiểu Vũ.
Nghiêm Tiểu Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai, nhíu mình nhìn nhìn bản đồ, lại nhìn nhìn ta. “Như thế ta đây không thể đi săn sao?”
“Săn thú có gì tốt”. ta bình tĩnh thu hồi bản đồ, “Vạn nhất ngươi không cẩn thận bắn trúng cô nương nào, đời này sẽ bị phá hủy. Cho dù không bắn trúng cô nương, bắn trúng con gà con thỏ cũng là sát sinh, gia gia ở dưới kia sẽ phỉ nhổ ngươi”.
Nghiêm Tiểu Vũ buồn bực ôm bi thương ngồi dưới đất, cuối cùng vẫn là không cam tâm tình nguyện theo ta xuất môn.
Phú Xuân dắt đến cho ta một con ngựa, cười nói: “Con ngựa này tuyệt đối dịu ngoan, bệ hạ biết Tống Thái y cưỡi ngựa không tốt, cố ý phân phó, tìm con ngựa này cho Tống Thái y”.
Ta sờ sờ bờm ngựa, con ngựa kia lại còn cọ cọ ta, quả nhiên dịu ngoan lại có linh tính. Ta cao hứng nói: “Đa tạ Phú Xuân công công”
“Là bệ hạ có tâm”. Phú Xuân trước khi đi còn cười đến ý vị thâm trường.
Nghiêm Tiểu Vũ vuốt ngựa mà hai mắt phản quang, “Thật sự là ngựa tốt, bộ dạng thực anh tuấn…”
“Ngươi thích sao? Ta giúp ngươi xin?” ta lé mắt nhìn hắn, hắn lại lắc lắc đầu, “Thích là một chuyện, nhưng mà còn chưa đủ tốt, nam nhân chúng ta muốn tự mình chinh phục ngựa hoang thảo nguyên, còn loại ngựa này chỉ thích hợp cấp cho nữ nhân cưỡi”.
“Bệnh thần kinh!” ta cấu hắn một cái, nói: “Đỡ ta lên ngựa”.
Nghiêm Tiểu Vũ ở trước mặt ta là người không có quyền, than thở phục tùng mệnh lệnh, chính mình lại đi qua leo lên một con ngựa khác.
Lúc này Lưu Hi dẫn theo ba ngàn ngự lâm quân, cùng với sứ thần Tây Lương xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người Tây Lương, cách xa một khoảng, hiển nhiên đối phương so với người Trân quốc ta cao lớn hơn, thanh âm cũng to hơn rất nhiều, làm cho người ta cảm giác bắc Phương Liêu hào sảng rộng rãi, mà Lưu Hi đại biểu cho phía nam ôn nhuận thanh sơn bích thủy.
Bên cạnh Lưu Hi còn có một người, vẻ mặt kiêu căng, nhìn qua có vẻ ngoài ba mươi, tướng mắt dữ tơn, ánh mắt gian gian có chút tương tự Hoa phi, đó chính là Hoa tướng quân.
Hai bên không biết nói cái gì đó, chỉ nghe thấy sứ thần Tây Lương một trận cười to. Bọn họ là quốc gia thua trận, thậm chí có thể nói toàn quân Tây Lương bị giết sạch, sứ thần còn có thể làm càn cười to như vậy… thật sự là… rất có cá tính!
“Nghiêm Tiểu Vũ” ta đưa mắt nhìn bốn phía, hỏi, “Ngươi cảm thấy hôm nay liệu có gặp chuyện không may hay không?”
Nghiêm Tiểu Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhắm ngay ta, nói: “Ngươi, muốn chết…”
“Ta sẽ một ngụm hoắc hương chính khí phun chết ngươi!” nếu không ở trên ngựa, ta nhất định cho hắn hai cái tát.
“Bất quá, có bản đại hiệp ở đây, ngươi, sẽ không chết dễ dàng như vậy!”
Hắn cười hắc hắc, đùa giỡn xoay vài vòng trường thương.
Lúc này, Lưu Hi ra lệnh một tiếng, ba ngàn ngự lâm quân mở chân chạy như điên… (làm ta liên tưởng đến cổng bv tâm thần bị phá) Đúng, chính xác là ba ngàn ngự lâm quan giục ngựa chạy như điên, giống như chó hoang thoát cương, tứ mã nan truy. (bó tay sự so sánh, người ta là ngự lâm quân à nha, lại ví với chó hoang, tội lỗi tội lỗi).
Ta không xa không gần trà trộn ở bên ngoài ngự lâm quân, tai nghe từng đợt tiếng hoan hô, sau đó là tiếng Ngô hoàng vạn tuế chấn động tận trời, thể hiện ưu thế sân nhà quốc gia.
Nghiêm Tiểu Vũ biểu tình vò đầu bứt tai, hận không thể lập tức tìm mấy con thú mà săn, ta bất vi sở động, nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh….”
“Ta cũng muốn săn…” Nghiêm Tiểu Vũ ai oán nhìn ta.
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Săn bắn ở đây hai ngày, nếu hôm nay không có việc gì, ngày mai liền cho ngươi đi săn”.
Nghiêm Tiểu Vũ mắt sáng bừng lên: “Không được đổi ý!”
Ta phất phất tay: “Phiền chết ngươi!”
Có lẽ ông trời cũng muốn cho Nghiêm Tiểu Vũ phen này được thỏa ước, một ngày này gió êm sóng lặng. Lưu Hi chỉ săn hoẵng cục nai, thật ý tứ để thủ hạ thi thố tài năng. Hoa tướng quân săn gấu, sứ thần Tây Lương không cam lòng yếu thế, nhìn thấy cái gì bắn cái ấy, thập phần hung tàn.
Đến buổi tối liền dựng lều trại ngoài bãi săn, con mồi ban ngày được nướng lên, chúng tướng sĩ một phen ăn uống sảng khoái. Lưu Hi mỉm cười uống mấy ly rượu rồi lui ra trước, để cho bọn họ tiếp tục uống.
Ta mới ăn được một nửa, Phú Xuân chạy đến gọi ta, nói là Lưu Hi không thoải mái. Ta mút mút tay đầy mỡ, liền cùng hắn chạy nhanh đi, lúc gần đi không quên quay đầu hướng Nghiêm Tiểu Vũ rống: “Chừa cho ta một chút, ta còn chưa ăn no!”
Sau đó hắn thực nghĩa khí để lại cho ta vài khúc xương nai, nói hắn như thế nào gian nan từ trong một đám người lấy được cái này để bồi dưỡng cho ta — ta đây thật cảm tạ tổ tông nhà hắn.
Trong trại Lưu Hi tràn ngập mùi rượu, hai má đã hồng, hai mắt lại phiếm quang, hiển nhiên đã say bảy phần.
Ta không khách khí nói: “Người nếu vẫn để ta xem bệnh, sớm muộn gì không có biến cũng thành có biến. gia gia nói ta là đồ tể, ta thực đồng ý”
Hắn xoát mắt nhìn ta, ánh mắt lợi hại đem ta đóng đinh tại chỗ, trực giác mách bảo cho ta biết — phía trước có cạm bẫy!
Hắn lạnh lùng nói: “Lại đây”.
Hắn lạnh lùng nói: “Lại đây”.
Ta lui về phía sau nửa bước.
“Trẫm mệnh lệnh ngươi, lại đây”. Ánh mắt của hắn nóng rực.
“Ta..” ta nhìn trái nhìn phải, không có người, muốn chạy, không có cửa đâu. Ta chắc là không làm sai cái gì đi?
Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, hắn liền không kiên nhẫn, lảo đảo hai bước, tiến lên nắm lấy cổ tay của ta, ta không dự đoán được hắn thế nhưng lại có khí lực khiến tay giãy không ra.
Ta cười theo mặt nói: “Bệ hạ, ngài ngồi, vi thần bắt mạch cho ngài”.
Hắn nở nụ cười một chút, nhìn không ra là cười lạnh hay đang cười nhạo, nhưng tóm lại không phải vui vẻ cười. Hắn lôi kéo tay của ta không buông ra, chính mình ngồi ở trên giường, ta cúi thắt lưng cũng không được, đành phải ngồi dưới đất.
“Bệ hạ làm sao không thoải mái?” ta thật cẩn thận hỏi.
Hắn trầm mặc một lát, trầm thấp âm thanh nói: “Ngươi để cho Nghiêm Tiểu Vũ tiến cung?”
Nga, Nghiêm Tiểu Vũ….
“Hôm nay săn bắn, ta lo lắng gặp chuyện không may, để cho hắn tiến cung bảo hộ ta… Người…” ta cảm thấy, nói bảo hộ ta, có điểm không tôn trọng hoàng đế, hơn nữa còn là hắn.
Nhưng mà hắn giống như cố ý xem nhẹ mấy từ cuối cùng kia, nheo mắt lại trừng ta. “Ngươi cảm thấy, ta không bảo hộ được ngươi?”
“Không đúng không đúng…” ta không chút nghĩ ngợi, trước phủ nhận rồi nói sau, hỏi quá nhanh, ta còn không kịp để ý nói cho ăn khớp, chỉ có thể dựa vào ba tấc lưỡi — vuốt mông ngựa. “Bệ hạ anh minh thần vũ, ba ngàn ngự lâm quân đều phụ tùng, ai cũng không thể ở bên bệ hạ mà gây loạn! Căn bản không cần bảo hộ!”
“Nếu vậy Nghiêm Tiểu Vũ tiến cung làm gì?” hắn tiếp tục ép hỏi.
“Hắn… Hắn là tiến cung chơi! Hắn muốn săn bắn thôi, hắn cầu ta! Cũng là bằng hữu, ta đáp ứng!”
“Hắn cầu ngươi ngươi đáp ứng?”
“a… a….” ta đáp không được, chỉ có thể phát không âm.
“Hắn cầu ngươi cái gì, ngươi đều đáp ứng sao?”
“Tất nhiên phải có nguyên tắc, không thể cái gì cũng đều đáp ứng!”
“Ta đây cầu ngươi, ngươi đáp ứng không?”
“A?” ta trừng mắt nhìn, lập tức nói: “Bệ hạ, ngài là ngôi cửu ngũ, như thế nào có thể cầu người khác! Lời nói của ngài chính là thánh chỉ, trong thiên hạ, không người không nghe!”
Hắn ngừng một chút rồi cười khổ: “Có lẽ ngươi không đem ta để vào mắt”.
Ta cơ hồ là thốt ra. “Vi thần đem bệ hạ đặt ở trong lòng!”
Ánh mắt hắn sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm ta, ho hấp dồn dập đứng lên. “Thật sự?”
Ta chỉ là vuốt mông ngựa, hắn sẽ không tưởng là thật đi… nhưng là vuốt cũng vuốt rồi… ta kiên trì nói: “Đúng vậy, đương nhiên…”
“Linh Xu…” cổ tay bị kiềm chế được buông lỏng ra, hắn chậm rãi tới gần, mang theo hơi rượu càng ngày càng gần ta, ta nhất thời lui về sau, lại bị cánh tay không biết đặt trên lưng từ bao giờ kéo về phía trước, hai cánh hoa ấm áp ở môi hắn nhẹ nhàng đặt lên trán ta.
Ta cả người cứng ngắc, hai tay dán trước ngực hắn, rõ ràng cảm nhận được từ lòng bàn tay ngực hắn đang kịch liệt phập phồng, lại không biết nên làm cái gì bây giờ. Đẩy hắn ra… ta có thẻ chết thảm hại hơn hay không?
“Bệ hạ… vi thần bắt mạch cho ngài rất…” một chữ cuối cùng, bị hắn nuốt luôn tại đầu lưỡi.
Hai tay vây quanh buộc chặt lấy ta, nhiệt độ cơ thể nóng cháy xuyên thấu quần áo, thực nóng. Từng dòng ấm áp, hô hấp dồn dập, trong phút chốc trời đất xoay chuyển, ta choáng váng bị áp đảo trên giường, ngực bị ép tới không thở nổi, còn có một đôi tay không ngừng chạy trên lưng ta, nhất thời làm bùng lên ngọn lửa….
Tới lúc ta sắp hít thở không thông, ta nghe được một thanh âm khàn khàn: “Hô hấp”
Trên đầu ta thật nhiều sao bay bay a…
“Linh Xu, hô hấp”. có người vỗ nhẹ mặt ta.
Nghiêm Tiểu Vũ, lại bị hắn nói đúng. Ta muốn chết…..
Tác giả :
Tùy Vũ Nhi An