Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 45
Edit: Liệt Tuyết(Juukapup)
“Anh vừa đến Phần Lan đã mua nhà luôn rồi?” – Tôi bị Tịch Si Thần kéo xuống khỏi xe, đối mặt với tòa biệt thự màu trắng theo phong cách châu Âu bên bờ biển này, không khỏi thở dài cười. Ngôi nhà được xây dựng trên một triền núi bằng phẳng và xanh tươi, một con đường sỏi trắng trải dài về xa, màu xanh của biển Baltic chạm tới đáy mắt.
“Không thích sao?” – Tịch Si Thần hơi hơi nhíu mày.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh cười nói – “Đẹp lắm.” – Bước trên cỏ mềm đi tới bên hàng rào trắng, liếc nhìn xung quanh – “Hàng xóm nơi này e là còn chưa biết nhà này đã đổi chủ.”
“Em nói sang chuyện khác đi có được không, Anatasia tiểu thư?” – Tịch Si Thần đi tới từ phía sau ôm lấy tôi(LT: làm ta tự dưng nhớ lại cái trang fb hồi nào ta like tên là “Những cái ôm từ phía sau thật chặt”:”> lại YY rồi ^^~) – “Còn nữa, căn nhà này vẫn chưa hề đổi chủ.” – Nói đoạn liền xấu xa cắn liếm cổ tôi một chút.
“……………”
“Không cần nghĩ nhiều.”
“Sao anh biết là em nghĩ ngợi, mà sao Tịch tiên sinh càng lúc càng giống con cún con ưa cắn người thế nhỉ?”
Tịch Si Thần sửng sốt, xoay người tôi lại, đáy mắt sâu thẳm trầm tĩnh lấp lánh ánh sáng – “An Kiệt, anh đang yêu.”
“Ừm.” – Tôi tỏ vẻ vẫn còn lưỡng lự – “Tình hình trước mắt có vẻ như là vậy, tất nhiên, nếu anh…”
Lời nói tiếp theo bị một nụ hôn hung hăng nuốt lấy.
Một phút sau, Tịch Si Thần hài lòng nhếch nhếch khóe miệng, trong mắt là ý cười gian xảo – “Có vị kem.”
Tôi theo bản năng liếm lại môi – “Làm gì có vị kem đâu?” – Tôi nhớ rõ hôm nay không có ăn đồ ngọt mà.
“Không có sao? Ờ, để anh kiểm tra lại…”
“………”
Môi hơi hơi đau.
“Đi giúp anh ngủ nào, An Kiệt.” – Kiềm chế lắm mới tách ra được, hô hấp có chút nặng nề.
Ba giây sau – “Nếu em vẫn muốn như vậy, anh rất vui vẻ chiều theo.” – Trầm thấp cười.
Cái con người này… sao trước kia tôi có thể nghĩ anh ta là người đứng đăn được nhỉ.
Tịch Si Thần mất mười phút tắm rửa, sau đó hoàn toàn thư giãn vùi đầu vào gối rồi lâm vào trạng thái ngủ bán hôn mê.
“Bao lâu rồi anh không ngủ?” – Tôi không biết anh lại mệt mỏi đến vậy, như là thể lực cạn kiệt đến cực hạn.
Hai cánh tay ôm chặt lấy eo tôi, âm thanh lười biếng nặng nề buồn ngủ tràn ra – “Chắc cũng 48 giờ rồi…”
Bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, gió biển nhàn nhạt mong manh thổi tới mang theo chút mát mẻ đầu hạ, đứng trên ban công phòng ngủ, mảng biển Baltic ngoài kia đã đen tuyền, sóng biển khàn khàn lặp đi lặp lại thứ ngôn ngữ của riêng nó.
Trong phòng ở gần cửa sổ có kê một chiếc bàn tròn thủy tinh nhỏ nhắn, chuông điện thoại vang lên, tôi tụt xuống, đang muốn chạy vào nhận điện, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ mới chưa được bốn giờ của anh.
“Beep!” – Máy trả lời tự động.
“Si Thần, sao lại không mở di động?” – Là tiếng Trầm Tình Du!
Tay đưa đến nửa chừng liền dừng lại, mày cũng tự động nhướng lên.
“…Tìm được con bé chưa?”
Tìm được…ai?
“Ôi, cái con bé ấy…Si Thần, con tạm thời cứ ở bên cạnh nó đi…”
Tay chậm rãi rụt về.
“Lần trước, gay gắt bỏ đi như vậy, thật khiến người ta không yên lòng…”
“……..”
“Nếu có thể mang nó trở về là tốt nhất……”
“Cuộc kết thân đó, thực sự đã để chúng ta lo lắng bao hôm, không ngờ con bé đó lại cự tuyệt như vậy…”
“Nhưng mà, thực sự là vì muốn bù đắp cho nó mới làm vậy mà…”
“…….Chuyện kết thân, nếu con bé không thích, sau này không nói đến nữa là được…”
“…Cố thân cận nó nhé…”
“Đến khi nào có thể, mang nó trở về, để bên ngoài…cũng không hay ho gì…”
“Bây giờ chú Giản của con đang bị bãi chức…”
“An Kiệt dù gì cũng là con gái ông ấy…”
“Si Thần, cô vẫn biết con không thích quản chuyện nhà họ Giản…”
“….Bảo con tiếp cận con bé kia cũng là cô ích kỷ rồi….”
“…….”
Còn có chuyện gì….mà tôi còn chưa biết.Một đạo lực quá đỗi mạnh mẽ kéo lấy tôi từ phía sau, rơi vào một lồng ngực ấm áp, khuôn mặt bị nâng lên, nụ hôn ngạt thở nháy mắt áp đến!
Tôi sửng sốt, giãy dụa!
Cánh tay ôm ngang bên hông như sợ hãi điều gì siết vào ngày càng chặt, như thể nhất quyết phải đem tôi tiến sâu vào thân thể ấy.
Đầu lưỡi dài nóng ẩm mang theo vị bạc hà xộc thẳng vào!
“An Kiệt…”
“Buông…tôi ra…”
“Không! An Kiệt, anh biết em hiểu lầm rồi!” – Mội lại một lần nữa bị phủ chặt, anh hôn tàn nhẫn hơn, trong miệng lưỡi mẫn tuệ sâu sắc chuyển qua chuyển lại, mang theo một nỗi sợ khó lòng kìm nén được.
Tôi thống khổ nhắm mắt lại.
“Em đang hiểu lầm gì đó, An Kiệt…” – Tịch Si Thần hơi kích động nghẹn ngào, tiếng nói khàn khàn run rẩy – “Tin tưởng anh…”
Tôi nên tin tưởng cái gì?
Tôi cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh một chút, tôi muốn giãy khỏi anh, tôi muốn đạp cửa mà ra…
“An Kiệt…”
“Buông tôi ra.”
“Không!”
Những đầu ngón tay lạnh như băng mà hơi hơi run rẩy trượt sau cổ tôi – “Chỉ cần em tin tưởng.”
Tôi run lên, nhìn thẳng vào mắt anh, mảnh màu đen sâu thẳm kia đang dậy sóng gì vậy… – “Tôi nên tin tưởng anh sao, Tịch Si Thần…” – Cuối cùng, tôi chậm rãi hỏi ra, cũng không giãy dụa nữa.
Tịch Si Thần rõ ràng có sửng sốt, sau đó nhanh chóng gắt gao kéo tôi vào lòng, lực đạo như vậy cơ hồ muốn nghiền nát tôi ra.
“Không…..” – Tiếng nói bị đè nén cũng không đến mức đứt quãng, mà chỉ quá đỗi nghẹn ngào – “Không đủ nữa rồi, An Kiệt, bây giờ…anh muốn em yêu anh…”
Tịch Si Thần buông tôi ra, dưới cái nhìn chân thành mà gần như tham lam ấy, tôi có chút bối rối ngập ngừng…
“Anh yêu em, An Kiệt, anh yêu em…” – Tiếng nói mê ly nhỏ nhẹ, anh bắt đầu hôn bả vai tôi, đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp khiêu khích da thịt tôi.
“Tịch Si Thần…” – Run rẩy nói nhỏ, muốn đẩy anh ra, thế này quá nhanh, hơn nữa đầu óc tôi bây giờ còn lẫn lộn, tôi buồn bực bởi mình bị sự si cuồng của anh cuốn hút, rồi mê hoặc.
“An Kiệt, anh yêu em…” – Anh lại nói nhỏ một lần nữa.
“Từ từ, a…” – Nghĩ muốn ngăn trở, mở miệng cũng là tiếng nhẹ nhàng hơi hơi hổn hển.
Thật lâu sau đó, thở dài một tiếng, cuối cùng, chậm rãi nâng tay lên vòng ra sau cổ anh.
Cảm giác được thân thể Tịch Si Thần nháy mắt cứng đờ! Ngay sau đó, khàn khàn trầm ngâm, khuôn mặt đẹp đẽ ửng hồng chôn thật sâu vào trong tóc tôi – “An Kiệt, anh chỉ sợ…” – Nghẹn ngào, mang theo hơi thở nồng đậm tình dục bị kiềm chế – “Anh không muốn làm tổn thương em.”
Tôi nhắm mắt, hơi kiễng mũi chân, đem đôi môi run rẩy nhẹ nhàng ấn lên đôi môi lạnh lẽo kia.
Dối gạt mình cũng được, nhưng mà, tôi muốn tin tưởng, bởi vì, nếu chẳng bận lòng, thì sẽ chẳng khó chịu nhiều như vậy………. bởi vì, Tịch Si Thần, em thật sự đã để ý đến anh nhiều hơn…
“Anh vừa đến Phần Lan đã mua nhà luôn rồi?” – Tôi bị Tịch Si Thần kéo xuống khỏi xe, đối mặt với tòa biệt thự màu trắng theo phong cách châu Âu bên bờ biển này, không khỏi thở dài cười. Ngôi nhà được xây dựng trên một triền núi bằng phẳng và xanh tươi, một con đường sỏi trắng trải dài về xa, màu xanh của biển Baltic chạm tới đáy mắt.
“Không thích sao?” – Tịch Si Thần hơi hơi nhíu mày.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh cười nói – “Đẹp lắm.” – Bước trên cỏ mềm đi tới bên hàng rào trắng, liếc nhìn xung quanh – “Hàng xóm nơi này e là còn chưa biết nhà này đã đổi chủ.”
“Em nói sang chuyện khác đi có được không, Anatasia tiểu thư?” – Tịch Si Thần đi tới từ phía sau ôm lấy tôi(LT: làm ta tự dưng nhớ lại cái trang fb hồi nào ta like tên là “Những cái ôm từ phía sau thật chặt”:”> lại YY rồi ^^~) – “Còn nữa, căn nhà này vẫn chưa hề đổi chủ.” – Nói đoạn liền xấu xa cắn liếm cổ tôi một chút.
“……………”
“Không cần nghĩ nhiều.”
“Sao anh biết là em nghĩ ngợi, mà sao Tịch tiên sinh càng lúc càng giống con cún con ưa cắn người thế nhỉ?”
Tịch Si Thần sửng sốt, xoay người tôi lại, đáy mắt sâu thẳm trầm tĩnh lấp lánh ánh sáng – “An Kiệt, anh đang yêu.”
“Ừm.” – Tôi tỏ vẻ vẫn còn lưỡng lự – “Tình hình trước mắt có vẻ như là vậy, tất nhiên, nếu anh…”
Lời nói tiếp theo bị một nụ hôn hung hăng nuốt lấy.
Một phút sau, Tịch Si Thần hài lòng nhếch nhếch khóe miệng, trong mắt là ý cười gian xảo – “Có vị kem.”
Tôi theo bản năng liếm lại môi – “Làm gì có vị kem đâu?” – Tôi nhớ rõ hôm nay không có ăn đồ ngọt mà.
“Không có sao? Ờ, để anh kiểm tra lại…”
“………”
Môi hơi hơi đau.
“Đi giúp anh ngủ nào, An Kiệt.” – Kiềm chế lắm mới tách ra được, hô hấp có chút nặng nề.
Ba giây sau – “Nếu em vẫn muốn như vậy, anh rất vui vẻ chiều theo.” – Trầm thấp cười.
Cái con người này… sao trước kia tôi có thể nghĩ anh ta là người đứng đăn được nhỉ.
Tịch Si Thần mất mười phút tắm rửa, sau đó hoàn toàn thư giãn vùi đầu vào gối rồi lâm vào trạng thái ngủ bán hôn mê.
“Bao lâu rồi anh không ngủ?” – Tôi không biết anh lại mệt mỏi đến vậy, như là thể lực cạn kiệt đến cực hạn.
Hai cánh tay ôm chặt lấy eo tôi, âm thanh lười biếng nặng nề buồn ngủ tràn ra – “Chắc cũng 48 giờ rồi…”
Bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, gió biển nhàn nhạt mong manh thổi tới mang theo chút mát mẻ đầu hạ, đứng trên ban công phòng ngủ, mảng biển Baltic ngoài kia đã đen tuyền, sóng biển khàn khàn lặp đi lặp lại thứ ngôn ngữ của riêng nó.
Trong phòng ở gần cửa sổ có kê một chiếc bàn tròn thủy tinh nhỏ nhắn, chuông điện thoại vang lên, tôi tụt xuống, đang muốn chạy vào nhận điện, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ mới chưa được bốn giờ của anh.
“Beep!” – Máy trả lời tự động.
“Si Thần, sao lại không mở di động?” – Là tiếng Trầm Tình Du!
Tay đưa đến nửa chừng liền dừng lại, mày cũng tự động nhướng lên.
“…Tìm được con bé chưa?”
Tìm được…ai?
“Ôi, cái con bé ấy…Si Thần, con tạm thời cứ ở bên cạnh nó đi…”
Tay chậm rãi rụt về.
“Lần trước, gay gắt bỏ đi như vậy, thật khiến người ta không yên lòng…”
“……..”
“Nếu có thể mang nó trở về là tốt nhất……”
“Cuộc kết thân đó, thực sự đã để chúng ta lo lắng bao hôm, không ngờ con bé đó lại cự tuyệt như vậy…”
“Nhưng mà, thực sự là vì muốn bù đắp cho nó mới làm vậy mà…”
“…….Chuyện kết thân, nếu con bé không thích, sau này không nói đến nữa là được…”
“…Cố thân cận nó nhé…”
“Đến khi nào có thể, mang nó trở về, để bên ngoài…cũng không hay ho gì…”
“Bây giờ chú Giản của con đang bị bãi chức…”
“An Kiệt dù gì cũng là con gái ông ấy…”
“Si Thần, cô vẫn biết con không thích quản chuyện nhà họ Giản…”
“….Bảo con tiếp cận con bé kia cũng là cô ích kỷ rồi….”
“…….”
Còn có chuyện gì….mà tôi còn chưa biết.Một đạo lực quá đỗi mạnh mẽ kéo lấy tôi từ phía sau, rơi vào một lồng ngực ấm áp, khuôn mặt bị nâng lên, nụ hôn ngạt thở nháy mắt áp đến!
Tôi sửng sốt, giãy dụa!
Cánh tay ôm ngang bên hông như sợ hãi điều gì siết vào ngày càng chặt, như thể nhất quyết phải đem tôi tiến sâu vào thân thể ấy.
Đầu lưỡi dài nóng ẩm mang theo vị bạc hà xộc thẳng vào!
“An Kiệt…”
“Buông…tôi ra…”
“Không! An Kiệt, anh biết em hiểu lầm rồi!” – Mội lại một lần nữa bị phủ chặt, anh hôn tàn nhẫn hơn, trong miệng lưỡi mẫn tuệ sâu sắc chuyển qua chuyển lại, mang theo một nỗi sợ khó lòng kìm nén được.
Tôi thống khổ nhắm mắt lại.
“Em đang hiểu lầm gì đó, An Kiệt…” – Tịch Si Thần hơi kích động nghẹn ngào, tiếng nói khàn khàn run rẩy – “Tin tưởng anh…”
Tôi nên tin tưởng cái gì?
Tôi cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh một chút, tôi muốn giãy khỏi anh, tôi muốn đạp cửa mà ra…
“An Kiệt…”
“Buông tôi ra.”
“Không!”
Những đầu ngón tay lạnh như băng mà hơi hơi run rẩy trượt sau cổ tôi – “Chỉ cần em tin tưởng.”
Tôi run lên, nhìn thẳng vào mắt anh, mảnh màu đen sâu thẳm kia đang dậy sóng gì vậy… – “Tôi nên tin tưởng anh sao, Tịch Si Thần…” – Cuối cùng, tôi chậm rãi hỏi ra, cũng không giãy dụa nữa.
Tịch Si Thần rõ ràng có sửng sốt, sau đó nhanh chóng gắt gao kéo tôi vào lòng, lực đạo như vậy cơ hồ muốn nghiền nát tôi ra.
“Không…..” – Tiếng nói bị đè nén cũng không đến mức đứt quãng, mà chỉ quá đỗi nghẹn ngào – “Không đủ nữa rồi, An Kiệt, bây giờ…anh muốn em yêu anh…”
Tịch Si Thần buông tôi ra, dưới cái nhìn chân thành mà gần như tham lam ấy, tôi có chút bối rối ngập ngừng…
“Anh yêu em, An Kiệt, anh yêu em…” – Tiếng nói mê ly nhỏ nhẹ, anh bắt đầu hôn bả vai tôi, đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp khiêu khích da thịt tôi.
“Tịch Si Thần…” – Run rẩy nói nhỏ, muốn đẩy anh ra, thế này quá nhanh, hơn nữa đầu óc tôi bây giờ còn lẫn lộn, tôi buồn bực bởi mình bị sự si cuồng của anh cuốn hút, rồi mê hoặc.
“An Kiệt, anh yêu em…” – Anh lại nói nhỏ một lần nữa.
“Từ từ, a…” – Nghĩ muốn ngăn trở, mở miệng cũng là tiếng nhẹ nhàng hơi hơi hổn hển.
Thật lâu sau đó, thở dài một tiếng, cuối cùng, chậm rãi nâng tay lên vòng ra sau cổ anh.
Cảm giác được thân thể Tịch Si Thần nháy mắt cứng đờ! Ngay sau đó, khàn khàn trầm ngâm, khuôn mặt đẹp đẽ ửng hồng chôn thật sâu vào trong tóc tôi – “An Kiệt, anh chỉ sợ…” – Nghẹn ngào, mang theo hơi thở nồng đậm tình dục bị kiềm chế – “Anh không muốn làm tổn thương em.”
Tôi nhắm mắt, hơi kiễng mũi chân, đem đôi môi run rẩy nhẹ nhàng ấn lên đôi môi lạnh lẽo kia.
Dối gạt mình cũng được, nhưng mà, tôi muốn tin tưởng, bởi vì, nếu chẳng bận lòng, thì sẽ chẳng khó chịu nhiều như vậy………. bởi vì, Tịch Si Thần, em thật sự đã để ý đến anh nhiều hơn…
Tác giả :
Cố Tây Tước