Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 42
Hôm nay Tịch Si Thần ra viện, hôm qua “hờn giận” rốt cuộc cũng coi như là êm đẹp, tôi nghĩ vậy.
“Con sao vậy, cứ bồn chồn suốt.”
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên cười nói – “Không, không sao ạ.”
Dì buông dao xuống, dùng khăn ăn chà lau khóe miệng – “Biểu hiện này của con làm dì không thể cho là không có gì.”
“Hôm nay dì có nhất định phải đi dạo chơi nước Pháp không?”
Dì nhíu mày – “Có hẹn à?”
Tôi cười cười lắc đầu – “Dì cứ muốn điều tra con.”
“Đó là bởi con cứ cố giấu diếm dì.”
Thở dài rất nhỏ – “Được rồi, dì à, nói thật, chắc dì cũng tra ra anh ấy rồi phải không?”
Dì dừng một chút – “Hắc, thực ra tâm tư của An nhà ta cũng không phải vừa đâu nhé.”
Tôi cười nói – “Có rút ra được kết luận nào không ạ?”
Dì mím môi – “Sau tất cả những gì cậu ta đã làm, con không thể không có cảm giác.”
“Vâng.” – Khuấy cà phê trong chén – “Dù sao con cũng chỉ là một người bình thường thôi.”
Dì hừ nhẹ một tiếng – “Cậu ta thì chưa chắc là người bình thường.” (Juu: ừa, anh là thánh ~*o*~)
“Dì thật sự không thích anh ấy.” – Đây là một câu khẳng định.
“Chẳng ai thích được một kẻ tâm tư quỷ quái, suốt ngày tính kế, lại không từ thủ đoạn.”
“Vâng.” – Tôi cười khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Dì nhìn tôi, trầm mặc vài giây, cuối cùng nghiêm túc nói – “An, dì vẫn muốn nói, dì không tán thành con và cậu ta bên nhau.”
“Chúng con đâu có bên nhau.”
“Ừ, hai đứa không có ở bên nhau, chỉ đang cố gắng ở bên nhau.”
Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay phải của dì trên cạnh bàn – “Dì à, ngày mai chúng ta đi Phần Lan rồi.”
“Lời này của con là muốn cho dì cởi lòng hay là lơ là cảnh giác đây?”
Tôi cười ra tiếng, thật là càng nói càng lệch lạc – “Dì à, dì thật sự nghĩ phức tạp quá rồi.”
“Đơn giản một chút không hẳn đã là tốt, dì đây xấu xa còn muốn phá hoại đấy.”
Bất đắc dĩ thở dài, dì của tôi bình thường thoải mái vui vẻ, nhưng đã cố chấp thì ngay cả Phác Tranh cũng không theo kịp được ba phần.
Cuối cùng tôi nói – “Hôm nay con sẽ dành cả ngày đưa dì đi chơi Paris.” – Coi như là cam đoan không đi tìm Tịch Si Thần.
Thực ra đi chơi Paris cũng chỉ đơn thuần là đi thăm mấy điểm du lịch của Paris, cung điện Elysses, quảng trường Concorde, nhà thờ đức bà Paris……Dì cũng chẳng mấy hào hứng, bà vốn không thích phong cảnh nhân văn mà, chuyến đi này chắc cũng chỉ vì “muốn phá hoại” thôi, nhưng cuối cùng cũng thực sự mệt mỏi không thể “phá hoại” thêm được nữa, miễn cưỡng lưu lại Champ Elysses lười biếng hưởng thụ trà chiều.
Tôi không chào hỏi đã đi ra, so với ngồi hầu trà chiều thì tôi thà đi ra ngoài còn hơn, biết đâu còn có thể gặp triển lãm tranh, nhưng thật ra cũng không nghĩ tới phải lộn lại để tìm Tịch Si Thần, ở một mức độ nào đó, tôi thực không mong mình quá chịu ảnh hưởng của anh, cho dù bây giờ có chút không khống chế được, cũng không nên quá buông thả.
Bước đi lung tung, ánh hoàng hôn vàng nhạt đã buông xuống chừng hai chục phút, xuyên qua con đường nhỏ đi về phía bắc, đi vào một quảng trường nhỏ bày các tượng điêu khắc, chọn một chiếc ghế ở chỗ vắng vẻ ngồi xuống nghỉ tạm, một lát sau, cảm nhận thấy có người nhìn chằm chằm về phía mình không dời mắt, nghiêng đầu nhìn lại – là một người đàn ông Pháp điển hình, cao lớn sáng sủa lại có phần hợp thời trang.
Người đàn ông mỉm cười bước về phía tôi, còn dắt theo một chú chó chăn cừu Đức, trông rất đẹp. (Juu: người đẹp, không phải chó, con chó đẹp sẵn rồi =)))
“Xin chào.” – Anh ta dùng thứ tiếng Anh gượng gạo mở lời.
Tôi ngây ra một chút rồi đứng dậy, nhàn nhạt dùng tiếng Pháp đáp lại.
“Cô phát âm thật dễ nghe.” – Miệng anh ta hơi giương lên, lần này dùng tiếng Pháp.
“Cám ơn.”
“Có thể cùng tôi đi dạo không?” – Anh ta nói, thực trực tiếp.
Tôi vừa định mở miệng, vai đã bị một vòng tay ôm lấy, có người ôm chặt tôi từ phía sau….hương bạc hà quen thuộc!
“Thật xin lỗi, cô ấy chỉ có thể cùng tôi.” – Lời nói trầm thấp lạnh nhạt, thứ tiếng Pháp rất chuẩn.
Tôi hồi phục khỏi một chút ngây ngẩn, không khỏi khẽ cười nói – “Anh xuất hiện lúc nào cũng như bóng ma.”
Cảm giác thấy cổ bị ai nhẹ nhàng cắn một cái, tựa như còn thở ra lời nào, nhưng quá nhẹ đến nỗi không nghe được.
Tịch Si Thần đứng thẳng người, tao nhã bước từng bước tới bên cạnh tôi, còn rất tiện tay nắm lấy tay trái tôi vẫn buông một bên, năm ngón tay đan vào, cùng nắm – “Thứ lỗi.” – Anh nói lời này là dành cho người đàn ông Pháp kia, trang trọng lịch sự.
Nói xong liền lôi tôi đi về phía con đường nhỏ.
“Làm sao vậy?” – Tôi cười hỏi, hội tụ cả cao quý và tao nhã, bước chân vội vã khiến anh thoạt nhìn như thể sắp tuột tay.
Bước chân dừng lại, Tịch Si Thần đột nhiên xoay người, đôi mắt tăm tối khóa chặt lấy tôi, khuôn mặt có chút u buồn, sau một lúc lâu, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng không nói gì.
Tôi cười – “Bây giờ, em muốn đi qua bên kia, có muốn đi cùng không?” – thuận tay chỉ chỉ phía bên kia.
Tịch Si Thần nhìn thẳng vào tôi, cuối cùng cũng mở miệng, lời nói thốt ra thật choáng váng – “An Kiệt, anh yêu em.”
Tôi ngây người thật là lâu, rồi cũng đáp lời – “Ừ.”
Tịch Si Thần vẫn lẳng lặng nhìn tôi, mắt đen u tối, tôi cười thành tiếng – “Sao giống trẻ con vậy, Tịch tiên sinh.”
Đột nhiên Tịch Si Thần kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy – “An Kiệt.” – Giọng nói dịu dàng, cũng chan chứa tình cảm.
Tôi ngạc nhiên, cứ để mặc anh ôm, nhìn người đi đường cũng chẳng mấy quan tâm.
“Cho tới giờ vẫn chưa có ai bảo anh…trẻ con cả.” – Tựa đầu rúc vào cổ tôi, nhẹ nhàng cười.
“Còn nữa…Anh vừa thổ lộ.” – Lời nói quẩn quanh lẩn trong tóc.
“Ừ.” – Tôi cười, ánh mắt không biết từ lúc nào trở nên thật dịu dàng – “Đúng rồi, sinh nhật vui vẻ, Tịch tiên sinh, dù đã muộn hai ngày. Nhưng mà, em nghĩ…sang năm chắc sẽ không muộn nữa đâu.”
Mất chừng năm giây, cả người Tịch Si Thần cứng đờ như hóa đá, ngay sau đó hơi kích động buông tôi ra, nhìn tôi, ánh mắt mang tia sáng kỳ dị – “Em…đồng ý rồi sao?” – Anh hỏi rất rất nhẹ, cũng rất rất cẩn thận.
Bất đắc dĩ thở dài – “Dì em nhất định sẽ giận…”
Một nụ hôn nóng bỏng ngạt thở nuốt lấy hết những lời tôi định nói, không ngừng gắn bó quấn quýt, cho đến tận khi rời môi ra, cả hai hô hấp còn hỗn loạn.
Cái con người này, càng lúc càng không biết để ý gì cả.
Bình ổn lại những rung động trong lòng, tôi nhẹ nhàng cười hỏi – “Anh có vẻ rất thích hôn em nhỉ?” – Cũng thích vuốt ve mặt tôi.
Khuôn mặt tuấn dật ửng hồng lên, những ngón tay tinh nhã lập tức bưng lấy trán, như thể muốn ngăn trở cái gì, rồi nỉ non thốt ra – “…tình cảm khó khống chế”.
“Con sao vậy, cứ bồn chồn suốt.”
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên cười nói – “Không, không sao ạ.”
Dì buông dao xuống, dùng khăn ăn chà lau khóe miệng – “Biểu hiện này của con làm dì không thể cho là không có gì.”
“Hôm nay dì có nhất định phải đi dạo chơi nước Pháp không?”
Dì nhíu mày – “Có hẹn à?”
Tôi cười cười lắc đầu – “Dì cứ muốn điều tra con.”
“Đó là bởi con cứ cố giấu diếm dì.”
Thở dài rất nhỏ – “Được rồi, dì à, nói thật, chắc dì cũng tra ra anh ấy rồi phải không?”
Dì dừng một chút – “Hắc, thực ra tâm tư của An nhà ta cũng không phải vừa đâu nhé.”
Tôi cười nói – “Có rút ra được kết luận nào không ạ?”
Dì mím môi – “Sau tất cả những gì cậu ta đã làm, con không thể không có cảm giác.”
“Vâng.” – Khuấy cà phê trong chén – “Dù sao con cũng chỉ là một người bình thường thôi.”
Dì hừ nhẹ một tiếng – “Cậu ta thì chưa chắc là người bình thường.” (Juu: ừa, anh là thánh ~*o*~)
“Dì thật sự không thích anh ấy.” – Đây là một câu khẳng định.
“Chẳng ai thích được một kẻ tâm tư quỷ quái, suốt ngày tính kế, lại không từ thủ đoạn.”
“Vâng.” – Tôi cười khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Dì nhìn tôi, trầm mặc vài giây, cuối cùng nghiêm túc nói – “An, dì vẫn muốn nói, dì không tán thành con và cậu ta bên nhau.”
“Chúng con đâu có bên nhau.”
“Ừ, hai đứa không có ở bên nhau, chỉ đang cố gắng ở bên nhau.”
Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay phải của dì trên cạnh bàn – “Dì à, ngày mai chúng ta đi Phần Lan rồi.”
“Lời này của con là muốn cho dì cởi lòng hay là lơ là cảnh giác đây?”
Tôi cười ra tiếng, thật là càng nói càng lệch lạc – “Dì à, dì thật sự nghĩ phức tạp quá rồi.”
“Đơn giản một chút không hẳn đã là tốt, dì đây xấu xa còn muốn phá hoại đấy.”
Bất đắc dĩ thở dài, dì của tôi bình thường thoải mái vui vẻ, nhưng đã cố chấp thì ngay cả Phác Tranh cũng không theo kịp được ba phần.
Cuối cùng tôi nói – “Hôm nay con sẽ dành cả ngày đưa dì đi chơi Paris.” – Coi như là cam đoan không đi tìm Tịch Si Thần.
Thực ra đi chơi Paris cũng chỉ đơn thuần là đi thăm mấy điểm du lịch của Paris, cung điện Elysses, quảng trường Concorde, nhà thờ đức bà Paris……Dì cũng chẳng mấy hào hứng, bà vốn không thích phong cảnh nhân văn mà, chuyến đi này chắc cũng chỉ vì “muốn phá hoại” thôi, nhưng cuối cùng cũng thực sự mệt mỏi không thể “phá hoại” thêm được nữa, miễn cưỡng lưu lại Champ Elysses lười biếng hưởng thụ trà chiều.
Tôi không chào hỏi đã đi ra, so với ngồi hầu trà chiều thì tôi thà đi ra ngoài còn hơn, biết đâu còn có thể gặp triển lãm tranh, nhưng thật ra cũng không nghĩ tới phải lộn lại để tìm Tịch Si Thần, ở một mức độ nào đó, tôi thực không mong mình quá chịu ảnh hưởng của anh, cho dù bây giờ có chút không khống chế được, cũng không nên quá buông thả.
Bước đi lung tung, ánh hoàng hôn vàng nhạt đã buông xuống chừng hai chục phút, xuyên qua con đường nhỏ đi về phía bắc, đi vào một quảng trường nhỏ bày các tượng điêu khắc, chọn một chiếc ghế ở chỗ vắng vẻ ngồi xuống nghỉ tạm, một lát sau, cảm nhận thấy có người nhìn chằm chằm về phía mình không dời mắt, nghiêng đầu nhìn lại – là một người đàn ông Pháp điển hình, cao lớn sáng sủa lại có phần hợp thời trang.
Người đàn ông mỉm cười bước về phía tôi, còn dắt theo một chú chó chăn cừu Đức, trông rất đẹp. (Juu: người đẹp, không phải chó, con chó đẹp sẵn rồi =)))
“Xin chào.” – Anh ta dùng thứ tiếng Anh gượng gạo mở lời.
Tôi ngây ra một chút rồi đứng dậy, nhàn nhạt dùng tiếng Pháp đáp lại.
“Cô phát âm thật dễ nghe.” – Miệng anh ta hơi giương lên, lần này dùng tiếng Pháp.
“Cám ơn.”
“Có thể cùng tôi đi dạo không?” – Anh ta nói, thực trực tiếp.
Tôi vừa định mở miệng, vai đã bị một vòng tay ôm lấy, có người ôm chặt tôi từ phía sau….hương bạc hà quen thuộc!
“Thật xin lỗi, cô ấy chỉ có thể cùng tôi.” – Lời nói trầm thấp lạnh nhạt, thứ tiếng Pháp rất chuẩn.
Tôi hồi phục khỏi một chút ngây ngẩn, không khỏi khẽ cười nói – “Anh xuất hiện lúc nào cũng như bóng ma.”
Cảm giác thấy cổ bị ai nhẹ nhàng cắn một cái, tựa như còn thở ra lời nào, nhưng quá nhẹ đến nỗi không nghe được.
Tịch Si Thần đứng thẳng người, tao nhã bước từng bước tới bên cạnh tôi, còn rất tiện tay nắm lấy tay trái tôi vẫn buông một bên, năm ngón tay đan vào, cùng nắm – “Thứ lỗi.” – Anh nói lời này là dành cho người đàn ông Pháp kia, trang trọng lịch sự.
Nói xong liền lôi tôi đi về phía con đường nhỏ.
“Làm sao vậy?” – Tôi cười hỏi, hội tụ cả cao quý và tao nhã, bước chân vội vã khiến anh thoạt nhìn như thể sắp tuột tay.
Bước chân dừng lại, Tịch Si Thần đột nhiên xoay người, đôi mắt tăm tối khóa chặt lấy tôi, khuôn mặt có chút u buồn, sau một lúc lâu, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng không nói gì.
Tôi cười – “Bây giờ, em muốn đi qua bên kia, có muốn đi cùng không?” – thuận tay chỉ chỉ phía bên kia.
Tịch Si Thần nhìn thẳng vào tôi, cuối cùng cũng mở miệng, lời nói thốt ra thật choáng váng – “An Kiệt, anh yêu em.”
Tôi ngây người thật là lâu, rồi cũng đáp lời – “Ừ.”
Tịch Si Thần vẫn lẳng lặng nhìn tôi, mắt đen u tối, tôi cười thành tiếng – “Sao giống trẻ con vậy, Tịch tiên sinh.”
Đột nhiên Tịch Si Thần kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy – “An Kiệt.” – Giọng nói dịu dàng, cũng chan chứa tình cảm.
Tôi ngạc nhiên, cứ để mặc anh ôm, nhìn người đi đường cũng chẳng mấy quan tâm.
“Cho tới giờ vẫn chưa có ai bảo anh…trẻ con cả.” – Tựa đầu rúc vào cổ tôi, nhẹ nhàng cười.
“Còn nữa…Anh vừa thổ lộ.” – Lời nói quẩn quanh lẩn trong tóc.
“Ừ.” – Tôi cười, ánh mắt không biết từ lúc nào trở nên thật dịu dàng – “Đúng rồi, sinh nhật vui vẻ, Tịch tiên sinh, dù đã muộn hai ngày. Nhưng mà, em nghĩ…sang năm chắc sẽ không muộn nữa đâu.”
Mất chừng năm giây, cả người Tịch Si Thần cứng đờ như hóa đá, ngay sau đó hơi kích động buông tôi ra, nhìn tôi, ánh mắt mang tia sáng kỳ dị – “Em…đồng ý rồi sao?” – Anh hỏi rất rất nhẹ, cũng rất rất cẩn thận.
Bất đắc dĩ thở dài – “Dì em nhất định sẽ giận…”
Một nụ hôn nóng bỏng ngạt thở nuốt lấy hết những lời tôi định nói, không ngừng gắn bó quấn quýt, cho đến tận khi rời môi ra, cả hai hô hấp còn hỗn loạn.
Cái con người này, càng lúc càng không biết để ý gì cả.
Bình ổn lại những rung động trong lòng, tôi nhẹ nhàng cười hỏi – “Anh có vẻ rất thích hôn em nhỉ?” – Cũng thích vuốt ve mặt tôi.
Khuôn mặt tuấn dật ửng hồng lên, những ngón tay tinh nhã lập tức bưng lấy trán, như thể muốn ngăn trở cái gì, rồi nỉ non thốt ra – “…tình cảm khó khống chế”.
Tác giả :
Cố Tây Tước