Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 4
Tháng chín năm ấy, mẹ đích thân đưa tôi tới trường trung học, mùa hè khi ấy cũng không quá nóng bức như bây giờ, gió lướt qua những ngọn cây cũng rất là mát mẻ. Trong ký ức của tôi, khi ấy mẹ vô cùng lặng lẽ, cũng vô cùng xinh đẹp.
Hành lang ngoài phòng giáo vụ dài dằng dặc, tôi ngoan ngoãn đứng ngoài chờ mẹ.
Thành tích của tôi có phần hơi kém, sở dĩ có thể nhập học ở cái trường danh giá nhất nhì ấy chẳng qua cũng chỉ là một thể hiện của sức mạnh của đồng tiền.
Nhưng tôi cho đến giờ cũng chẳng bận tâm chuyện này, mà cha mẹ tôi cũng vậy.
Một câu nói như thể bị gió vô tình đưa đến tai – “…Hóa ra cái danh nữ sinh cũng có thể mua được cơ đấy.” – Nghe giọng cực kỳ khinh thường.
Không chần chừ mà quay đầu lại, thấy ngay một nam sinh rất đẹp, tóc mềm mượt che một đôi mắt đen tuyền sáng lấp lánh, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú. Nhìn một lại, thấy không có biểu hiện gì đặc biệt, tôi lại quay đầu tiếp tục nhìn qua cửa sổ, phía ấy có một sân bóng rổ nhỏ, có mấy đứa trẻ đang chơi đùa…
“Tôi nói cô có nghe thấy không đấy?”
“………”
“Cô có bị điếc không đấy?” – Giọng nói mất kiên nhẫn ấy lại vang lên lần nữa.
Tôi bỗng thấy rất buồn cười, vì giọng hắn thực sự rất dễ nghe, nhưng cứ cao giọng lên nên khi phát ra cũng rất kỳ cục, thế là tôi bật cười thật.
“Cô……!”
Giương mắt nhìn thẳng về phía hắn, tôi nhận ra, lúc này trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không hiểu sao lại có chút ửng hồng.
Ánh mắt lướt qua hắn nhìn về phía phòng giáo vụ – “Hẹn gặp lại.” – Tôi nói.
“An Kiệt, đi thôi.” – Mẹ vừa từ trong đó bước ra ôn hòa hướng về phía tôi vẫy gọi.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Diệp Lận, thật rộn ràng, mà cũng thật bốc đồng.
Sáu năm trở về trước, cậu trai tên Diệp Lận ấy đã làm rối loạn toàn bộ cuộc sống của tôi.
Cùng biết, cùng quen, mến nhau…
Hơi nước mờ mịt dày đặc trong phòng tắm, đứng trước gương, lau đi hơi nước, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tái nhợt của mình, rồi lại, dần dần mờ đi.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, vậy mình có thể đón nhận sáu năm ấy không? Đáp án là không.
Tổn thương tinh thần và tình cảm chẳng thể hy vọng lạnh lại được, khiến tôi không thể dễ dàng chấp nhận người khác, nhưng một khi đã chấp nhận thì không bao giờ phản bội, nếu phản bội, sẽ muôn đời không thể tha thứ.
“An Kiệt, điện thoại cứ reo suốt, có cần anh đưa vào cho không?” – Phác Tranh đập đập cửa gọi.
“Không cần, em ra bây giờ đây.”
Thu lại những hồi ức thoáng qua ấy, mặc áo choàng tắm vào.
Có bảy cuộc gọi nhỡ, của cùng một người, nhưng không hiện tên.
Phác Tranh đưa điện thoại xong liền quay lại ăn mì tiếp, một ngày anh phải ăn tới sáu bữa.
Chuông lại reo lên lần nữa, vẫn là dãy số ấy, một lúc lâu sau tôi mới nhận điện.
“Giản An Kiệt” – Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn bốc đồng quen thuộc như thế.
Quả nhiên là anh, Diệp Lận.
“Sao không nhận điện thoại?” – Không hề có ý căn vặn, lại còn rất hiền hòa.
“Có việc gì không?” – Không muốn lãng phí thời gian, nếu trong lòng đã sớm quyết định sẽ không vì anh mà bận tâm, vậy thì cũng không nên dây dưa nhiều.
“Không có việc gì thì không được tìm em.” – Lời này của Diệp Lận như mang theo tiếng cười lười biếng.
“Không tiện nói chuyện sao?…Phác Tranh, đang ở cạnh em à?” – Giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, cũng mang theo ý thăm dò.
Cái câu hỏi này thực sự chẳng liên quan gì cả, thực sự không cần thiết.
“Không có chuyện gì thì em cúp máy đây.” – Tôi nhàn nhạt nói.
“Em cứ cúp máy thử xem! Giản An Kiệt, em mà cúp máy anh sẽ đến trước mặt em đập tan cái điện thoại đó cho xem!” – Không hề cười nữa, giọng nói vô cùng tức giận ấy khiến tôi kinh ngạc, mặc dù vẫn biết cái giọng nhẹ nhàng lúc nãy chỉ là cố kiềm chế bất mãn, nhưng không ngờ anh có thể kích động đến thế.
Không nén nổi một nụ cười yếu ớt, có thể coi là thói quen đi, mỗi lần anh cao giọng nói nói cái gì tôi đều cảm thấy rất đáng yêu và thân thiết, giọng nói mềm mại hơn – “Anh muốn nói chuyện gì?” – Không hy vọng gì điện thoại này có thể truyền tải tới. Nếu cuộc sống của tôi chưa từng gặp Diệp Lận, chắc cảm xúc trên khuôn mặt giờ này chẳng có nửa phần lơi lỏng, nhưng thực tế là, anh đã hiện diện, hơn nữa còn hiện diện suốt sáu năm. Cũng phải công nhận, quen với việc ở bên anh đã thay đổi ít nhiều suy nghĩ của tôi, thay đổi đến mức đã từng nghĩ anh là điều gì đó gắn liền với cuộc sống của tôi.
Bên đầu kia điện thoại dường như cũng nhận ra mình đã mất kiểm soát, mất một lúc để bình tĩnh – “Thật xin lỗi, vừa rồi, anh nghĩ mình đã quá mệt mỏi.” – Giọng nói lại khôi phục sự lười nhác – “…có thể ra ngoài một chút không?”
“…..Không được.” – Không muốn dây dưa gì thêm nữa, mà tôi cũng không giỏi kiếm cớ thoái thác.
“Giản An Kiệt!” – Giọng anh cố nhẫn nhịn – “Được, được lắm, Giản An Kiệt em luôn có cách khiến cho anh cảm thấy mình là người phạm lỗi.”
Không đợi tôi trả lời nữa, điện thoại tắt luôn!
Tay cầm di động có phần đau đớn. Tôi biết người cao ngạo như anh không thể chấp nhận chuyện bị cự tuyệt.
Như thế, nói vậy không chừng cũng tốt thôi.
~ Hết chương 4 ~
Hành lang ngoài phòng giáo vụ dài dằng dặc, tôi ngoan ngoãn đứng ngoài chờ mẹ.
Thành tích của tôi có phần hơi kém, sở dĩ có thể nhập học ở cái trường danh giá nhất nhì ấy chẳng qua cũng chỉ là một thể hiện của sức mạnh của đồng tiền.
Nhưng tôi cho đến giờ cũng chẳng bận tâm chuyện này, mà cha mẹ tôi cũng vậy.
Một câu nói như thể bị gió vô tình đưa đến tai – “…Hóa ra cái danh nữ sinh cũng có thể mua được cơ đấy.” – Nghe giọng cực kỳ khinh thường.
Không chần chừ mà quay đầu lại, thấy ngay một nam sinh rất đẹp, tóc mềm mượt che một đôi mắt đen tuyền sáng lấp lánh, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú. Nhìn một lại, thấy không có biểu hiện gì đặc biệt, tôi lại quay đầu tiếp tục nhìn qua cửa sổ, phía ấy có một sân bóng rổ nhỏ, có mấy đứa trẻ đang chơi đùa…
“Tôi nói cô có nghe thấy không đấy?”
“………”
“Cô có bị điếc không đấy?” – Giọng nói mất kiên nhẫn ấy lại vang lên lần nữa.
Tôi bỗng thấy rất buồn cười, vì giọng hắn thực sự rất dễ nghe, nhưng cứ cao giọng lên nên khi phát ra cũng rất kỳ cục, thế là tôi bật cười thật.
“Cô……!”
Giương mắt nhìn thẳng về phía hắn, tôi nhận ra, lúc này trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không hiểu sao lại có chút ửng hồng.
Ánh mắt lướt qua hắn nhìn về phía phòng giáo vụ – “Hẹn gặp lại.” – Tôi nói.
“An Kiệt, đi thôi.” – Mẹ vừa từ trong đó bước ra ôn hòa hướng về phía tôi vẫy gọi.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Diệp Lận, thật rộn ràng, mà cũng thật bốc đồng.
Sáu năm trở về trước, cậu trai tên Diệp Lận ấy đã làm rối loạn toàn bộ cuộc sống của tôi.
Cùng biết, cùng quen, mến nhau…
Hơi nước mờ mịt dày đặc trong phòng tắm, đứng trước gương, lau đi hơi nước, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tái nhợt của mình, rồi lại, dần dần mờ đi.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, vậy mình có thể đón nhận sáu năm ấy không? Đáp án là không.
Tổn thương tinh thần và tình cảm chẳng thể hy vọng lạnh lại được, khiến tôi không thể dễ dàng chấp nhận người khác, nhưng một khi đã chấp nhận thì không bao giờ phản bội, nếu phản bội, sẽ muôn đời không thể tha thứ.
“An Kiệt, điện thoại cứ reo suốt, có cần anh đưa vào cho không?” – Phác Tranh đập đập cửa gọi.
“Không cần, em ra bây giờ đây.”
Thu lại những hồi ức thoáng qua ấy, mặc áo choàng tắm vào.
Có bảy cuộc gọi nhỡ, của cùng một người, nhưng không hiện tên.
Phác Tranh đưa điện thoại xong liền quay lại ăn mì tiếp, một ngày anh phải ăn tới sáu bữa.
Chuông lại reo lên lần nữa, vẫn là dãy số ấy, một lúc lâu sau tôi mới nhận điện.
“Giản An Kiệt” – Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn bốc đồng quen thuộc như thế.
Quả nhiên là anh, Diệp Lận.
“Sao không nhận điện thoại?” – Không hề có ý căn vặn, lại còn rất hiền hòa.
“Có việc gì không?” – Không muốn lãng phí thời gian, nếu trong lòng đã sớm quyết định sẽ không vì anh mà bận tâm, vậy thì cũng không nên dây dưa nhiều.
“Không có việc gì thì không được tìm em.” – Lời này của Diệp Lận như mang theo tiếng cười lười biếng.
“Không tiện nói chuyện sao?…Phác Tranh, đang ở cạnh em à?” – Giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, cũng mang theo ý thăm dò.
Cái câu hỏi này thực sự chẳng liên quan gì cả, thực sự không cần thiết.
“Không có chuyện gì thì em cúp máy đây.” – Tôi nhàn nhạt nói.
“Em cứ cúp máy thử xem! Giản An Kiệt, em mà cúp máy anh sẽ đến trước mặt em đập tan cái điện thoại đó cho xem!” – Không hề cười nữa, giọng nói vô cùng tức giận ấy khiến tôi kinh ngạc, mặc dù vẫn biết cái giọng nhẹ nhàng lúc nãy chỉ là cố kiềm chế bất mãn, nhưng không ngờ anh có thể kích động đến thế.
Không nén nổi một nụ cười yếu ớt, có thể coi là thói quen đi, mỗi lần anh cao giọng nói nói cái gì tôi đều cảm thấy rất đáng yêu và thân thiết, giọng nói mềm mại hơn – “Anh muốn nói chuyện gì?” – Không hy vọng gì điện thoại này có thể truyền tải tới. Nếu cuộc sống của tôi chưa từng gặp Diệp Lận, chắc cảm xúc trên khuôn mặt giờ này chẳng có nửa phần lơi lỏng, nhưng thực tế là, anh đã hiện diện, hơn nữa còn hiện diện suốt sáu năm. Cũng phải công nhận, quen với việc ở bên anh đã thay đổi ít nhiều suy nghĩ của tôi, thay đổi đến mức đã từng nghĩ anh là điều gì đó gắn liền với cuộc sống của tôi.
Bên đầu kia điện thoại dường như cũng nhận ra mình đã mất kiểm soát, mất một lúc để bình tĩnh – “Thật xin lỗi, vừa rồi, anh nghĩ mình đã quá mệt mỏi.” – Giọng nói lại khôi phục sự lười nhác – “…có thể ra ngoài một chút không?”
“…..Không được.” – Không muốn dây dưa gì thêm nữa, mà tôi cũng không giỏi kiếm cớ thoái thác.
“Giản An Kiệt!” – Giọng anh cố nhẫn nhịn – “Được, được lắm, Giản An Kiệt em luôn có cách khiến cho anh cảm thấy mình là người phạm lỗi.”
Không đợi tôi trả lời nữa, điện thoại tắt luôn!
Tay cầm di động có phần đau đớn. Tôi biết người cao ngạo như anh không thể chấp nhận chuyện bị cự tuyệt.
Như thế, nói vậy không chừng cũng tốt thôi.
~ Hết chương 4 ~
Tác giả :
Cố Tây Tước