Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 36
Edit: Juu_chan
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta, anh ta điên rồi sao?! Cảm giác nóng ẩm trên tay cho tôi biết tất cả chuyện này đều không phải ảo giác! Cương quyết lắc đầu, theo bản năng muốn đẩy anh ta ra!
Tịch Si Thần lảo đảo lui về phía sau mấy bước, suy sụp dựa vào tường, quần áo rách nát, máu chảy tràn ra, dù cách xa nhau một khoảng nhưng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng hương vị tanh ngọt nồng ấm kia, tóc đen rối bời che khuất đôi mắt, che dấu một nỗi buồn sâu sắc, Tịch Si Thần như vậy, lại mang một vẻ yếu ớt khó nói nên lời!
Không khí ngưng đọng lại, hai người nhìn thẳng vào nhau, giữ chặt lấy thân thể đương đau đớn. Những cảm xúc không tên cứ tầng tầng lớp lớp đổ dồn đến, như những lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm trí tôi!
Trên con dao găm máu không ngừng rỏ xuống, tôi đột nhiên chuyển hướng chạy sâu vào trong đường hầm! Anh ta dựa vào đâu mà có thể làm như vậy, hết sức vô lý, hết sức vô lý!
Bên trong chỉ toàn một màu đen, cảm giác như mình rơi vào một cái động không đáy, hai chân nặng nề liều mạng chạy về phía trước, gió bên tai như đang muốn xua đi những suy nghĩ trong đầu.
Bước chân hỗn loạn, lảo đảo một cái ngã trên đất, đầu gối và lòng bàn tay đập mạnh xuống mặt đường đá, cảm giác rát buốt lập tức truyền tới khắp cơ thể, hơi thở nặng nề trong cái không gian kín mít này dường như càng rối loạn và ướt át…….vì sao lại tới đây! Vì sao lại ở đây….vì sao phải…..rối loạn! Tất cả đều rối loạn! Tịch Si Thần, anh quá tàn nhẫn………ở thời điểm tôi đã hạ quyết tâm phải quên đi tất cả những gì đã qua này, anh xuất hiện, dùng cách thức như thế, bạo lực và cực đoan phá hoại!!!
…….Khi tôi quay lại chỉ thấy Tịch Si Thần đang dựa vào tường, mệt mỏi ngồi trên mặt đất, tay đặt trên đầu gối, áo sơ mi trắng đã nhuốm một màu đỏ nhức nhối, cảm thấy hoảng hốt, chạy qua nắm lấy bả vai anh ta – “Tịch Si Thần!” – Phát hiện giọng của mình có phần khô khốc – “Không phải đã nói sẽ dẫn tôi ra ngoài sao! Thế này nghĩa là sao, đổi ý rồi ư?” – Tôi hận bản thân đã đi rồi còn quay lại, càng hận mình bị ảnh hưởng bởi anh ta!
Đôi mắt sáng ngời từ từ mở ra, khi nhìn thấy tôi hiện ra một tia trong suốt, sau đó sóng mắt thu về, mở miệng cũng dịu dàng chưa từng thấy – “……….Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” – Anh ta đưa tay trái còn chưa dính máu tới đỡ lấy hai má của tôi – “An Kiệt…” – Cây đuốc rơi trên mặt đất chỉ còn lại một chút tàn lửa, bập bùng ánh lên, rồi cũng tắt ngấm, đường hầm lại một lần nữa tràn ngập bóng tối vô cùng – “Đối với em, tôi không bao giờ đổi ý…” – Tiếng thầm thì vừa ngưng, đôi môi lạnh như băng phủ lên, vuốt ve nhẹ nhàng như lông vũ.
“Anh………”
“An….Tôi muốn hôn em, rất muốn…………” – Giọng nói nhẹ nhàng hơi mất tự nhiên, như là ngần ngại.
Khi tôi còn đương ngơ ngẩn hết sức thì Tịch Si Thần đã hoàn thành nụ hôn nhẹ nhàng như nước này rồi, cố gắng hết sức đứng dậy, thắp lại cây đuốc, những ngón tay thon dài tái nhợt vịn vào mặt tường đổ nát.
“Anh, miệng vết thương…” – Tôi cũng vừa vặn đứng dậy theo, hành vi của anh ta sớm đã ngoài phạm vi phân tích và ứng phó của tôi rồi, chạm tay vào môi, nơi ấy còn chút ấm áp, trên môi xẹt qua một nụ cười nhạt, nhưng mà cũng chỉ là tự giễu.
“Tôi không sao cả, xin lỗi, tôi đã làm em sợ…” – Giọng nói thanh nhã mang theo nụ cười yếu ớt mà dịu dàng an ủi tôi.
Tôi nhếch miệng, cũng không nói gì thêm.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh ta dẫn tôi tiếp tục tiến tới, chúng tôi thực sự không thể dừng chân lâu ở chỗ này.
“Châu Âu thời trung cổ, loại đường hầm bí mật này…” – Đưa tay che miệng ngăn một trận ho khan yếu ớt rồi mới nói tiếp – “Loại đường hầm này ngoại trừ dùng để đào thoát, còn dùng để bí mật chuyển tài sản và tù nhân. Cũng vì không muốn cho kẻ thù có thể đuổi tới, cho nên đặt rất nhiều cạm bẫy, cũng thường có các ngã rẽ để gây nhầm lẫn.” (Juu: ta xót anh Thần quá)
Mềm mỏng giải thích rõ ràng như thế không phải có ý muốn nói với tôi rằng anh ta còn chưa chết được đấy chứ, không hề nhiều lời, chúng tôi đều cố ý làm như không muốn nhắc đến chuyện điên cuồng lúc nãy. Tôi tự nhủ với mình, chỉ là sợ thôi, sợ sự điên cuồng của anh ta…
Suốt dọc đường đi, Tịch Si Thần vẫn cứ liên tục thử mọi cách trong khó khăn bế tắc(Juu: ở đây tác giả dùng một thành ngữ là “举步维艰” [jǔbùwéijiān] – “cử bộ duy gian” đại loại là khó mà bước tiếp được ý:]), từ chỉnh thể đến từng chi tiết nhỏ, không khí truyền tới mùi rêu phong ẩm mốc, âm thanh nước nhỏ giọt vang vọng…Tôi cũng chưa bao giờ bình tĩnh hơn trước mặt anh ta. Đối với hoàn cảnh này cũng không hề thận trọng vô ích, hay mất kiên nhẫn mà kháng cự. Mà mấy tiếng trước, Tịch Si Thần không biết bằng cách nào đã từ trên tường mở ra một lối đi. Cũng khó tin y như lúc đốt lửa bằng sapphire, Tịch Si Thần dường như có thể tận dụng mọi thứ xung quanh để đạt được mục đích của mình. Như thể trên thế giới này, chẳng có gì mà anh ta không biết, mà anh ta không làm được. (Juu: chuyện, soái ca nhà ta mờ lị)
Một cơn chóng mặt ập tới, trước mắt lại trở nên nhạt nhòa, gay gắt cắn mạnh môi dưới, trong miệng mùi máu tươi khi nãy còn chưa tan hết, một trận tanh nồng lại một lần nữa tràn đầy.
Khi bị nhốt thường cảm thấy thời gian kéo dài ra vô hạn, dù thời gian chắc còn chưa tới một ngày, mà cứ giống như đói khát ba ngày ba đêm không ăn không uống vậy.
Dòng chất lỏng ấm áp được mớm vào trong miệng, mang theo hương bạc hà thơm mát.
Trong đầu tôi còn tự dưng xuất hiện cái thành ngữ buồn cười “lá lành đùm lá rách” (Juu: nguyên bản là “相濡以沫” – tương nhu dĩ mạt, có nghĩa tương tự), muốn kháng cự nhưng mà tay chân chẳng chịu nghe lời đại não, cứ như bị bóng đè vậy, không biết là thức dậy rồi hay vẫn còn trong mộng.
Xung quanh là một màu xanh bụi bặm, màn mưa tầng tầng lớp lớp không cho thấy rõ con đường phía trước, khiến cho cái lạnh buốt giá thấm qua quần áo ướt đẫm đến tận xương tủy, sự ấm áp và thoải mái bất ngờ đến như thế, và rồi, khi tỉnh lại đã là trần nhà màu trắng muốt…..
Áo vest đen trùm lên người bởi đứng dậy mà rơi xuống, không có ánh mặt trời, không có trần nhà, đập vào mắt vẫn là con đường đá lởm chởm và ngọn lửa bập bùng vô định kia.
Tất cả hoảng hốt vừa rồi chỉ như một giấc mộng…….thực sự chỉ là mộng mà thôi…
Tịch Si Thần quỳ ngồi bên cạnh, trong mắt không giấu nổi sự lo lắng, tay phải buông thõng bên người, tay trái muốn đỡ tôi đưa tới nửa chừng, lại ngại ngần dừng lại giữa không trung, không còn áo vest che dấu, đóa mẫu đơn đỏ thẫm trên nền áo sơ mi trắng muốt kia càng hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.
Không thể phủ nhận là anh ta có một làn da rất đẹp, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao cao, mặt tường đá phía sau phản chiếu một bóng dáng rất tuấn tú. Nhưng mà sự tuấn tú ấy lại mang theo thần thái lạnh lùng, cùng ngạo khí đến thần thánh cũng không thể xâm phạm được. Nhận thấy tôi nhìn không dời mắt, Tịch Si Thần nghiêng mặt đi ho nhẹ, như thể đứa trẻ con bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, khuôn mặt dưới ánh lửa ửng hồng lên một mảnh.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta, anh ta điên rồi sao?! Cảm giác nóng ẩm trên tay cho tôi biết tất cả chuyện này đều không phải ảo giác! Cương quyết lắc đầu, theo bản năng muốn đẩy anh ta ra!
Tịch Si Thần lảo đảo lui về phía sau mấy bước, suy sụp dựa vào tường, quần áo rách nát, máu chảy tràn ra, dù cách xa nhau một khoảng nhưng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng hương vị tanh ngọt nồng ấm kia, tóc đen rối bời che khuất đôi mắt, che dấu một nỗi buồn sâu sắc, Tịch Si Thần như vậy, lại mang một vẻ yếu ớt khó nói nên lời!
Không khí ngưng đọng lại, hai người nhìn thẳng vào nhau, giữ chặt lấy thân thể đương đau đớn. Những cảm xúc không tên cứ tầng tầng lớp lớp đổ dồn đến, như những lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm trí tôi!
Trên con dao găm máu không ngừng rỏ xuống, tôi đột nhiên chuyển hướng chạy sâu vào trong đường hầm! Anh ta dựa vào đâu mà có thể làm như vậy, hết sức vô lý, hết sức vô lý!
Bên trong chỉ toàn một màu đen, cảm giác như mình rơi vào một cái động không đáy, hai chân nặng nề liều mạng chạy về phía trước, gió bên tai như đang muốn xua đi những suy nghĩ trong đầu.
Bước chân hỗn loạn, lảo đảo một cái ngã trên đất, đầu gối và lòng bàn tay đập mạnh xuống mặt đường đá, cảm giác rát buốt lập tức truyền tới khắp cơ thể, hơi thở nặng nề trong cái không gian kín mít này dường như càng rối loạn và ướt át…….vì sao lại tới đây! Vì sao lại ở đây….vì sao phải…..rối loạn! Tất cả đều rối loạn! Tịch Si Thần, anh quá tàn nhẫn………ở thời điểm tôi đã hạ quyết tâm phải quên đi tất cả những gì đã qua này, anh xuất hiện, dùng cách thức như thế, bạo lực và cực đoan phá hoại!!!
…….Khi tôi quay lại chỉ thấy Tịch Si Thần đang dựa vào tường, mệt mỏi ngồi trên mặt đất, tay đặt trên đầu gối, áo sơ mi trắng đã nhuốm một màu đỏ nhức nhối, cảm thấy hoảng hốt, chạy qua nắm lấy bả vai anh ta – “Tịch Si Thần!” – Phát hiện giọng của mình có phần khô khốc – “Không phải đã nói sẽ dẫn tôi ra ngoài sao! Thế này nghĩa là sao, đổi ý rồi ư?” – Tôi hận bản thân đã đi rồi còn quay lại, càng hận mình bị ảnh hưởng bởi anh ta!
Đôi mắt sáng ngời từ từ mở ra, khi nhìn thấy tôi hiện ra một tia trong suốt, sau đó sóng mắt thu về, mở miệng cũng dịu dàng chưa từng thấy – “……….Tôi sẽ đưa em ra ngoài.” – Anh ta đưa tay trái còn chưa dính máu tới đỡ lấy hai má của tôi – “An Kiệt…” – Cây đuốc rơi trên mặt đất chỉ còn lại một chút tàn lửa, bập bùng ánh lên, rồi cũng tắt ngấm, đường hầm lại một lần nữa tràn ngập bóng tối vô cùng – “Đối với em, tôi không bao giờ đổi ý…” – Tiếng thầm thì vừa ngưng, đôi môi lạnh như băng phủ lên, vuốt ve nhẹ nhàng như lông vũ.
“Anh………”
“An….Tôi muốn hôn em, rất muốn…………” – Giọng nói nhẹ nhàng hơi mất tự nhiên, như là ngần ngại.
Khi tôi còn đương ngơ ngẩn hết sức thì Tịch Si Thần đã hoàn thành nụ hôn nhẹ nhàng như nước này rồi, cố gắng hết sức đứng dậy, thắp lại cây đuốc, những ngón tay thon dài tái nhợt vịn vào mặt tường đổ nát.
“Anh, miệng vết thương…” – Tôi cũng vừa vặn đứng dậy theo, hành vi của anh ta sớm đã ngoài phạm vi phân tích và ứng phó của tôi rồi, chạm tay vào môi, nơi ấy còn chút ấm áp, trên môi xẹt qua một nụ cười nhạt, nhưng mà cũng chỉ là tự giễu.
“Tôi không sao cả, xin lỗi, tôi đã làm em sợ…” – Giọng nói thanh nhã mang theo nụ cười yếu ớt mà dịu dàng an ủi tôi.
Tôi nhếch miệng, cũng không nói gì thêm.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh ta dẫn tôi tiếp tục tiến tới, chúng tôi thực sự không thể dừng chân lâu ở chỗ này.
“Châu Âu thời trung cổ, loại đường hầm bí mật này…” – Đưa tay che miệng ngăn một trận ho khan yếu ớt rồi mới nói tiếp – “Loại đường hầm này ngoại trừ dùng để đào thoát, còn dùng để bí mật chuyển tài sản và tù nhân. Cũng vì không muốn cho kẻ thù có thể đuổi tới, cho nên đặt rất nhiều cạm bẫy, cũng thường có các ngã rẽ để gây nhầm lẫn.” (Juu: ta xót anh Thần quá)
Mềm mỏng giải thích rõ ràng như thế không phải có ý muốn nói với tôi rằng anh ta còn chưa chết được đấy chứ, không hề nhiều lời, chúng tôi đều cố ý làm như không muốn nhắc đến chuyện điên cuồng lúc nãy. Tôi tự nhủ với mình, chỉ là sợ thôi, sợ sự điên cuồng của anh ta…
Suốt dọc đường đi, Tịch Si Thần vẫn cứ liên tục thử mọi cách trong khó khăn bế tắc(Juu: ở đây tác giả dùng một thành ngữ là “举步维艰” [jǔbùwéijiān] – “cử bộ duy gian” đại loại là khó mà bước tiếp được ý:]), từ chỉnh thể đến từng chi tiết nhỏ, không khí truyền tới mùi rêu phong ẩm mốc, âm thanh nước nhỏ giọt vang vọng…Tôi cũng chưa bao giờ bình tĩnh hơn trước mặt anh ta. Đối với hoàn cảnh này cũng không hề thận trọng vô ích, hay mất kiên nhẫn mà kháng cự. Mà mấy tiếng trước, Tịch Si Thần không biết bằng cách nào đã từ trên tường mở ra một lối đi. Cũng khó tin y như lúc đốt lửa bằng sapphire, Tịch Si Thần dường như có thể tận dụng mọi thứ xung quanh để đạt được mục đích của mình. Như thể trên thế giới này, chẳng có gì mà anh ta không biết, mà anh ta không làm được. (Juu: chuyện, soái ca nhà ta mờ lị)
Một cơn chóng mặt ập tới, trước mắt lại trở nên nhạt nhòa, gay gắt cắn mạnh môi dưới, trong miệng mùi máu tươi khi nãy còn chưa tan hết, một trận tanh nồng lại một lần nữa tràn đầy.
Khi bị nhốt thường cảm thấy thời gian kéo dài ra vô hạn, dù thời gian chắc còn chưa tới một ngày, mà cứ giống như đói khát ba ngày ba đêm không ăn không uống vậy.
Dòng chất lỏng ấm áp được mớm vào trong miệng, mang theo hương bạc hà thơm mát.
Trong đầu tôi còn tự dưng xuất hiện cái thành ngữ buồn cười “lá lành đùm lá rách” (Juu: nguyên bản là “相濡以沫” – tương nhu dĩ mạt, có nghĩa tương tự), muốn kháng cự nhưng mà tay chân chẳng chịu nghe lời đại não, cứ như bị bóng đè vậy, không biết là thức dậy rồi hay vẫn còn trong mộng.
Xung quanh là một màu xanh bụi bặm, màn mưa tầng tầng lớp lớp không cho thấy rõ con đường phía trước, khiến cho cái lạnh buốt giá thấm qua quần áo ướt đẫm đến tận xương tủy, sự ấm áp và thoải mái bất ngờ đến như thế, và rồi, khi tỉnh lại đã là trần nhà màu trắng muốt…..
Áo vest đen trùm lên người bởi đứng dậy mà rơi xuống, không có ánh mặt trời, không có trần nhà, đập vào mắt vẫn là con đường đá lởm chởm và ngọn lửa bập bùng vô định kia.
Tất cả hoảng hốt vừa rồi chỉ như một giấc mộng…….thực sự chỉ là mộng mà thôi…
Tịch Si Thần quỳ ngồi bên cạnh, trong mắt không giấu nổi sự lo lắng, tay phải buông thõng bên người, tay trái muốn đỡ tôi đưa tới nửa chừng, lại ngại ngần dừng lại giữa không trung, không còn áo vest che dấu, đóa mẫu đơn đỏ thẫm trên nền áo sơ mi trắng muốt kia càng hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.
Không thể phủ nhận là anh ta có một làn da rất đẹp, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao cao, mặt tường đá phía sau phản chiếu một bóng dáng rất tuấn tú. Nhưng mà sự tuấn tú ấy lại mang theo thần thái lạnh lùng, cùng ngạo khí đến thần thánh cũng không thể xâm phạm được. Nhận thấy tôi nhìn không dời mắt, Tịch Si Thần nghiêng mặt đi ho nhẹ, như thể đứa trẻ con bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, khuôn mặt dưới ánh lửa ửng hồng lên một mảnh.
Tác giả :
Cố Tây Tước