Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 3
Ngâm mình trong nước nóng một hồi khiến thân thể lạnh như băng cuối cùng cũng có một chút ấm áp, thần kinh căng thẳng cả một ngày rồi cũng từ từ giãn ra, chợt thấy hoảng hoảng hốt hốt.
Nghe được tiếng đập cửa cuồng loạn mới phát hiện ra mình thế mà lại ngủ quên, đứng dậy mặc bừa áo choàng tắm màu trắng đi ra.
“Anh còn tưởng em định tự sát trong phòng tắm cơ đấy.”
“Cuộc sống tươi đẹp nhường này, cho em cái lý do để tự sát đi.” – Uể oải đáp lời Phác Tranh ở cửa – “Em phải ngủ đây, mệt quá.”
“Biết mệt còn chạy tới nơi quái quỷ ấy” – Phác Tranh giễu cợt.
“Thực ra…” – Tôi chớp mắt – “Nói thật cái chỗ ấy vị thế cũng không tồi đâu, hay anh đi mua mấy lô đi, bán qua bán lại bảy tám lượt nhất định anh sẽ thành triệu phú, kể cả không thành được triệu phú thì cũng phải là địa chủ.”
“Lắm chuyện!” – Một hạt dẻ thô bạo ném tới – “Bảo ngủ mà chưa ngủ đi à, phòng cũng thay mới cho em rồi đấy.” – Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Phác Tranh khinh thường nhìn tôi nói – “Vết thương lòng thật có thuốc chữa sao?”
“Yes!” – Lông mày nheo nheo như thể hiện, thể hiện điểu gì đó như tự hào, nói xong vừa cười vừa chạy lên lầu, chạy đến chỗ quẹo thì dừng lại, quay đầu nhìn Phác Tranh – “Phác Tranh, không phải anh đã nói sẽ nghe theo em sao?”
Tức tối hướng về phía người đương dựa mình vào tay vịn cầu thang – “Check out, đừng quên để lại tiền trọ, tiền ăn…”
Xoay người đạp bước bỏ đi.
Đang ngủ mơ màng từ phòng khách truyền lên những âm thanh khiến đầu tôi đau dị thường. Tiếng động rất nhỏ, nhưng thần kinh tôi mẫn cảm lạ kỳ, một cuốn sách mở cũng có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Rúc đầu sâu vào trong chăn…bịt kín gối…co mình lại…trùm khít lại…
Cửa phòng ngủ mở ra, sửng sốt trong khoảnh khắc, tâm trí trống rỗng trong giây lát.
Khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng nõn, tóc để không quá dài, hợp với một thân trang phục màu cà phê cắt may đơn giản, so với hình tượng bạch mã hoàng tử của bốn năm trước, thêm nhiều phần kỵ sĩ phong nhã, tự tin kiêu ngạo, lạnh lùng………thật là dọa người!
Lúc này, người trong phòng khách ấy cũng đã nhận ra tôi.
Bàn tay Diệp Lận run lên, tài liệu rơi xuống.
Tôi với anh đứng trong phòng khách cách nhau không đến ba mươi thước nhìn nhau.
Tôi và Diệp Lận, từ khi mới quen, rồi thân thiết…đến yêu nhau. Giản An Kiệt, chia hộp cơm cho anh với! Giản An Kiệt, đi học không được ngủ! Giản An Kiệt, em là người trời phái xuống để khắc anh hả! Giản An Kiệt, anh tặng Diệp Lận cho em, em phải cất giữ cẩn thận nhé! Giản An Kiệt, anh yêu em! Giản An Kiệt, Giản An Kiệt…
Có một thời, mỗi câu “Giản An Kiệt” của anh đều khiến tim tôi đập nhanh, mỗi lời đều khiến lòng tôi rung động. Mà bây giờ, tôi mong sao…anh không còn khả năng ấy nữa.
Diệp Lận lấy lại tinh thần, thân thiết âm trầm cười nói – “Về nước bao giờ thế?” – Bắt đầu nhặt những tờ giấy dưới chân lên.
…Vẫn ưa làm bộ làm tịch như thế.
“Ngày hôm qua” – Hy vọng biểu hiện của mình đủ thẳng thắn.
Đôi mắt tà mị nháy một cái, lại có vẻ lười nhác bảo – “Bạn bè như thế là không được đâu, về mà cũng không báo cho anh một tiếng.”
“Vốn không phải bạn bè…”
“Thật sao?” – Con ngươi càng lười nhác hơn, còn mang ý châm chọc.
Phác Tranh rốt cuộc cũng sực tỉnh – “An Kiệt tỉnh rồi à, sao không ngủ thêm nữa?”
Tôi bất đắc dĩ thở dài.
Vì Phác Tranh thăm hỏi nhiệt tình quá, ánh mắt Diệp Lận chợt tắt, cứ nhìn Phác Tranh rồi lại nhìn thẳng vào tôi, tận đáy con ngươi đặc biệt thâm trầm – “Không ngờ quan hệ của em với Phác Tranh đã tốt tới mức này, xem ra chỉ có mình tôi không hay biết gì.”
Quan hệ của tôi với Phác Tranh người biết đích xác cũng không nhiều, không phải cố ý giấu diếm, chỉ là không có ý định giải thích thôi.
Về phần tình huống hiện tại, tôi mặc một bộ quần áo ngủ xuất hiện trước cửa phòng một người đàn ông thì có ý nghĩa gì, chín người thì cả chín đều nghĩ đến chuyện đó mà thôi.
“Chuyện này có vẻ không liên quan tới anh.” – Tôi nói.
Phác Tranh tới gần, nói – “Chuyện đó, An Kiệt,…”
“Phác Tranh, em đói, có cái gì ăn không?”
“Ồ, có.” – Phác Tranh liếc nhìn tôi một cái, thở dài, không nói gì thêm, xoay người đi tới phòng bếp. Anh luôn hiểu được suy nghĩ của tôi.
“Sao em lại ở đây?” – Diệp Lận nhìn theo bóng dáng Phác Tranh, nhếch nhếch miệng hỏi.
“Không có chỗ ở.” – Ngồi xuống bàn chậm rãi rót nước uống.
Diệp Lận tạm ngưng vài giây – “Đừng nói với tôi Giản trang nhà em lớn như thế mà ngay cả một gian phòng trống cũng không có để cho em ở lại.”
Ngón tay run lên, suýt nữa đánh đổ cốc nước.
“Không khát thì không cần uống nhiều nước lắm đâu.” – Lông mày hơi nhăn, rồi lại lười nhác cười – “Ở Pháp sáu năm liền cuối cùng cũng biết đường về rồi.”
“……….”
“Tôi còn tưởng em vẫn bám trụ lại đó cơ, làm thế nào, Giản gia đại tiểu thư rốt cuộc cũng ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu xong về báo hiếu Tổ quốc rồi.” – Thấy tôi không trả lời, khẩu khí anh bắt đầu không hài lòng.
“…..Tôi vẫn chưa tốt nghiệp. Chưa thể báo hiếu Tổ quốc.” – Không trả lời anh thì anh lại càng lấn lướt. Vì thế chọn một câu dễ trả lời nhất để đáp.
“Em còn muốn trở về sao?” – Trong nháy mắt khuôn mặt Diệp Lận thu lại ý cười, đáy mắt lạnh lẽo.
Ngừng uống nước một chút, trả lời bừa.
Diệp Lận nhìn tôi chằm chằm rồi lạnh lùng nói – “Bảo Phác Tranh là tôi về trước đây.” – Đặt tài liệu trên tay xuống bàn trà rồi bước đi, tay vừa nắm lấy cửa liền quay đầu lại nói – “Như thế, tôi sẽ không quấy rầy các người.”
“….Được.” – Không để ý câu cuối của anh. Cũng không có ý định đứng dậy đưa tiễn.
Con ngươi Diệp Lận so với một giây trước còn âm trầm hơn – “Được ư? A, cũng phải được thôi, đúng rồi, rảnh cùng đi ăn cơm…Á Lợi (亚俐), cũng nhớ em lắm.” – Mở cửa, rời đi.
Nửa cốc nước trong tay không cẩn thận rơi xuống, mảnh vỡ văng ra.
“Anh với anh ta tình cờ quen nhau, dạo trước anh ta muốn mua phòng, vừa lúc anh muốn bán đi, cho nên cũng thường xuyên lui tới gặp nhau.” – Phác Tranh vẫn đứng trong bếp nhìn thấy kính vỡ trên mặt đất, buông bữa sáng xuống, lấy cây chổi cùng xẻng dọn sạch sẽ, sau đó ngồi xuống đối diện với tôi – “Cứ nghĩ em sẽ ngủ một mạch tới chiều…Xin lỗi, An Kiệt.”
“Em đánh vỡ cốc của anh, như vậy là hòa.” – Kéo qua bàn ăn, bắt đầu an ủi.
“Thực ra, Diệp Lận vốn không hay có biểu hiện hoài nghi như thế đâu.” – Phác Tranh có vẻ rất chân thật – “Với người khác…vốn rất tốt.”
Tôi cười cười không nói gì. Anh thế nào, bây giờ với tôi hoàn toàn không có quan hệ gì. Thời gian sáu năm có thể chôn vùi tất cả.
Bao nhiêu câu “Giản An Kiệt, Giản An Kiệt…” Cuối cùng cũng thành ra một câu chia tay lạnh lùng.
Nghe được tiếng đập cửa cuồng loạn mới phát hiện ra mình thế mà lại ngủ quên, đứng dậy mặc bừa áo choàng tắm màu trắng đi ra.
“Anh còn tưởng em định tự sát trong phòng tắm cơ đấy.”
“Cuộc sống tươi đẹp nhường này, cho em cái lý do để tự sát đi.” – Uể oải đáp lời Phác Tranh ở cửa – “Em phải ngủ đây, mệt quá.”
“Biết mệt còn chạy tới nơi quái quỷ ấy” – Phác Tranh giễu cợt.
“Thực ra…” – Tôi chớp mắt – “Nói thật cái chỗ ấy vị thế cũng không tồi đâu, hay anh đi mua mấy lô đi, bán qua bán lại bảy tám lượt nhất định anh sẽ thành triệu phú, kể cả không thành được triệu phú thì cũng phải là địa chủ.”
“Lắm chuyện!” – Một hạt dẻ thô bạo ném tới – “Bảo ngủ mà chưa ngủ đi à, phòng cũng thay mới cho em rồi đấy.” – Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Phác Tranh khinh thường nhìn tôi nói – “Vết thương lòng thật có thuốc chữa sao?”
“Yes!” – Lông mày nheo nheo như thể hiện, thể hiện điểu gì đó như tự hào, nói xong vừa cười vừa chạy lên lầu, chạy đến chỗ quẹo thì dừng lại, quay đầu nhìn Phác Tranh – “Phác Tranh, không phải anh đã nói sẽ nghe theo em sao?”
Tức tối hướng về phía người đương dựa mình vào tay vịn cầu thang – “Check out, đừng quên để lại tiền trọ, tiền ăn…”
Xoay người đạp bước bỏ đi.
Đang ngủ mơ màng từ phòng khách truyền lên những âm thanh khiến đầu tôi đau dị thường. Tiếng động rất nhỏ, nhưng thần kinh tôi mẫn cảm lạ kỳ, một cuốn sách mở cũng có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Rúc đầu sâu vào trong chăn…bịt kín gối…co mình lại…trùm khít lại…
Cửa phòng ngủ mở ra, sửng sốt trong khoảnh khắc, tâm trí trống rỗng trong giây lát.
Khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng nõn, tóc để không quá dài, hợp với một thân trang phục màu cà phê cắt may đơn giản, so với hình tượng bạch mã hoàng tử của bốn năm trước, thêm nhiều phần kỵ sĩ phong nhã, tự tin kiêu ngạo, lạnh lùng………thật là dọa người!
Lúc này, người trong phòng khách ấy cũng đã nhận ra tôi.
Bàn tay Diệp Lận run lên, tài liệu rơi xuống.
Tôi với anh đứng trong phòng khách cách nhau không đến ba mươi thước nhìn nhau.
Tôi và Diệp Lận, từ khi mới quen, rồi thân thiết…đến yêu nhau. Giản An Kiệt, chia hộp cơm cho anh với! Giản An Kiệt, đi học không được ngủ! Giản An Kiệt, em là người trời phái xuống để khắc anh hả! Giản An Kiệt, anh tặng Diệp Lận cho em, em phải cất giữ cẩn thận nhé! Giản An Kiệt, anh yêu em! Giản An Kiệt, Giản An Kiệt…
Có một thời, mỗi câu “Giản An Kiệt” của anh đều khiến tim tôi đập nhanh, mỗi lời đều khiến lòng tôi rung động. Mà bây giờ, tôi mong sao…anh không còn khả năng ấy nữa.
Diệp Lận lấy lại tinh thần, thân thiết âm trầm cười nói – “Về nước bao giờ thế?” – Bắt đầu nhặt những tờ giấy dưới chân lên.
…Vẫn ưa làm bộ làm tịch như thế.
“Ngày hôm qua” – Hy vọng biểu hiện của mình đủ thẳng thắn.
Đôi mắt tà mị nháy một cái, lại có vẻ lười nhác bảo – “Bạn bè như thế là không được đâu, về mà cũng không báo cho anh một tiếng.”
“Vốn không phải bạn bè…”
“Thật sao?” – Con ngươi càng lười nhác hơn, còn mang ý châm chọc.
Phác Tranh rốt cuộc cũng sực tỉnh – “An Kiệt tỉnh rồi à, sao không ngủ thêm nữa?”
Tôi bất đắc dĩ thở dài.
Vì Phác Tranh thăm hỏi nhiệt tình quá, ánh mắt Diệp Lận chợt tắt, cứ nhìn Phác Tranh rồi lại nhìn thẳng vào tôi, tận đáy con ngươi đặc biệt thâm trầm – “Không ngờ quan hệ của em với Phác Tranh đã tốt tới mức này, xem ra chỉ có mình tôi không hay biết gì.”
Quan hệ của tôi với Phác Tranh người biết đích xác cũng không nhiều, không phải cố ý giấu diếm, chỉ là không có ý định giải thích thôi.
Về phần tình huống hiện tại, tôi mặc một bộ quần áo ngủ xuất hiện trước cửa phòng một người đàn ông thì có ý nghĩa gì, chín người thì cả chín đều nghĩ đến chuyện đó mà thôi.
“Chuyện này có vẻ không liên quan tới anh.” – Tôi nói.
Phác Tranh tới gần, nói – “Chuyện đó, An Kiệt,…”
“Phác Tranh, em đói, có cái gì ăn không?”
“Ồ, có.” – Phác Tranh liếc nhìn tôi một cái, thở dài, không nói gì thêm, xoay người đi tới phòng bếp. Anh luôn hiểu được suy nghĩ của tôi.
“Sao em lại ở đây?” – Diệp Lận nhìn theo bóng dáng Phác Tranh, nhếch nhếch miệng hỏi.
“Không có chỗ ở.” – Ngồi xuống bàn chậm rãi rót nước uống.
Diệp Lận tạm ngưng vài giây – “Đừng nói với tôi Giản trang nhà em lớn như thế mà ngay cả một gian phòng trống cũng không có để cho em ở lại.”
Ngón tay run lên, suýt nữa đánh đổ cốc nước.
“Không khát thì không cần uống nhiều nước lắm đâu.” – Lông mày hơi nhăn, rồi lại lười nhác cười – “Ở Pháp sáu năm liền cuối cùng cũng biết đường về rồi.”
“……….”
“Tôi còn tưởng em vẫn bám trụ lại đó cơ, làm thế nào, Giản gia đại tiểu thư rốt cuộc cũng ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu xong về báo hiếu Tổ quốc rồi.” – Thấy tôi không trả lời, khẩu khí anh bắt đầu không hài lòng.
“…..Tôi vẫn chưa tốt nghiệp. Chưa thể báo hiếu Tổ quốc.” – Không trả lời anh thì anh lại càng lấn lướt. Vì thế chọn một câu dễ trả lời nhất để đáp.
“Em còn muốn trở về sao?” – Trong nháy mắt khuôn mặt Diệp Lận thu lại ý cười, đáy mắt lạnh lẽo.
Ngừng uống nước một chút, trả lời bừa.
Diệp Lận nhìn tôi chằm chằm rồi lạnh lùng nói – “Bảo Phác Tranh là tôi về trước đây.” – Đặt tài liệu trên tay xuống bàn trà rồi bước đi, tay vừa nắm lấy cửa liền quay đầu lại nói – “Như thế, tôi sẽ không quấy rầy các người.”
“….Được.” – Không để ý câu cuối của anh. Cũng không có ý định đứng dậy đưa tiễn.
Con ngươi Diệp Lận so với một giây trước còn âm trầm hơn – “Được ư? A, cũng phải được thôi, đúng rồi, rảnh cùng đi ăn cơm…Á Lợi (亚俐), cũng nhớ em lắm.” – Mở cửa, rời đi.
Nửa cốc nước trong tay không cẩn thận rơi xuống, mảnh vỡ văng ra.
“Anh với anh ta tình cờ quen nhau, dạo trước anh ta muốn mua phòng, vừa lúc anh muốn bán đi, cho nên cũng thường xuyên lui tới gặp nhau.” – Phác Tranh vẫn đứng trong bếp nhìn thấy kính vỡ trên mặt đất, buông bữa sáng xuống, lấy cây chổi cùng xẻng dọn sạch sẽ, sau đó ngồi xuống đối diện với tôi – “Cứ nghĩ em sẽ ngủ một mạch tới chiều…Xin lỗi, An Kiệt.”
“Em đánh vỡ cốc của anh, như vậy là hòa.” – Kéo qua bàn ăn, bắt đầu an ủi.
“Thực ra, Diệp Lận vốn không hay có biểu hiện hoài nghi như thế đâu.” – Phác Tranh có vẻ rất chân thật – “Với người khác…vốn rất tốt.”
Tôi cười cười không nói gì. Anh thế nào, bây giờ với tôi hoàn toàn không có quan hệ gì. Thời gian sáu năm có thể chôn vùi tất cả.
Bao nhiêu câu “Giản An Kiệt, Giản An Kiệt…” Cuối cùng cũng thành ra một câu chia tay lạnh lùng.
Tác giả :
Cố Tây Tước