Vì Sao Lấp Lánh Nhất
Chương 93
Momo té giếng.
Ảnh Đế hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này nó thật sự đang ở dưới giếng.
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, hắn dẫn Momo ra ngoài tản bộ, đang đi thì có điện thoại, Momo thừa cơ trốn vào rừng cây. Sau đó đột nhiên đầu kia dây xích truyền đến lực kéo rất mạnh, Ảnh Đế còn chưa kịp phản ứng đã thấy dây xích tụt khỏi tay.
Trong rừng không ngừng vang lên tiếng rú của Husky.
Ảnh Đế vội cúp điện thoại, gian nan đi vào giữa lùm cỏ dại, rốt cuộc cũng tìm ra hiện trường vụ án.
Có thể lần trước nhân viên sửa cống thoát nước đã quên đậy giếng kiểm tra ống nước lại, trên mặt đất lộ ra một cái giếng hình vuông rộng tám mươi centimet, Momo đang ở dưới đấy khóc thảm thiết, hai chân trước không ngừng cà vào thành giếng, vẻ như đang muốn bò lên.
“Momo!” Ảnh Đế nằm rạp trên đất, với tay xuống muốn chạm nó nhưng giếng quá sâu, không chạm tới.
Thấy một người không cứu được Momo, Ảnh Đế nhanh chóng đứng dậy, chỉ do dự một giây rồi lập tức chạy tới nhà Tiểu Thịt Tươi.
Tiểu Thịt Tươi đang chạy bộ thì nghe tiếng chuông cửa, hắn xuống máy chạy bộ ra mở cửa, cửa vừa mở ra đã bị Ảnh Đế nắm chặt tay.
“Nhanh, nhanh đi giúp anh!” Ảnh Đế mặc kệ tất cả kéo hắn ra ngoài, “Momo bị té giếng, một mình anh không cứu được!”
Tiểu Thịt Tươi còn tưởng mình nghe lầm: “Té cái gì?”
“Ở đằng trước kìa, cậu đến sẽ rõ.”
Sau đó hai người đứng cạnh thành giếng đồng thời nhìn xuống, Momo vẫn còn giãy dụa bên trong.
Bầu không khí tràn ngập vô lý, cũng tràn ngập căng thẳng.
Momo nhìn thấy Tiểu Thịt Tươi thì vô cùng hưng phấn, sủa hai tiếng với hắn rồi lè lưỡi, không ngừng nhảy lên.
Ảnh Đế: “Cậu giữ chân anh, để anh xuống dưới xách nó lên.”
Hắn vừa định nằm sấp xuống đất đã bị Tiểu Thịt Tươi đưa tay ngăn cản.
“Eo của anh không khỏe, để em!”
Ảnh Đế sững ra, nghĩ đến cái eo già của mình, đoán chừng chưa cứu được Momo đã gãy bà nó rồi, liền nói: “Vậy để anh giữ cậu, coi chừng đấy, Momo nặng lắm!”
Tiểu Thịt Tươi xoắn tay áo: “Anh yên tâm, lực eo của em tốt lắm, ngồi xổm bế anh còn được ấy.” Hắn nhìn thẳng vào Ảnh Đế: “Hơn nữa em cao hơn anh, tay cũng dài hơn anh.”
Ảnh Đế: …
Nói thật, nếu Tiểu Thịt Tươi không phải fan cuồng của hắn thì lời này chính là khiêu khích công khai.
Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng Ảnh Đế một tay ôm chân hắn, một tay kéo áo hắn, hợp sức từ từ thả người xuống.
“Được chưa?”
Cũng may trong khu biệt thự không có người nào, nếu không để người ta tùy tiện chụp một tấm đăng lên mạng cũng có thể lên trang nhất ngày mai.
“Được rồi!” Giọng Tiểu Thịt Tươi từ dưới giếng truyền lên.
Ảnh Đế nghe vậy lập tức ra sức kéo ra sau, rất nhanh Momo đã được Tiểu Thịt Tươi ôm lên khỏi giếng.
Hai người một chó cùng nhau nằm bẹp trên đất.
Momo vừa thoát khỏi hiểm cảnh, vậy mà ngay cả một chút bóng ma tâm lý cũng không có, lúc này nó đang bận lăng xăng liếm cho Tiểu Thịt Tươi.
Nó liếm một hồi mới thấy Ảnh Đế cũng nằm bên cạnh, lập tức quay đầu chó qua nịnh.
Ảnh Đế hú hồn: “Bắt nó lại! Tiểu Duệ bắt nó lại!”
Dưới giếng có một tầng nước bẩn, thối không ngửi nổi, còn Momo bây giờ cứ như cái hố rác di động.
“Đem nó về tắm nhé?” Tiểu Thịt Tươi ôm cổ Momo, quần áo của hắn vì cứu nó nên dính đầy nước bẩn, vậy mà hắn chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu.
Ảnh Đế cau mày, thấy hơi khó mở miệng: “Vậy, có thể phiền cậu… một chút nữa không?”
Mười phút sau…
Momo ngồi xối vòi sen trong phòng tắm, mình chó dính đầy bọt, Tiểu Thịt Tươi để trần nửa người trên, ngồi xổm một bên tắm cho nó.
Ảnh Đế đứng trong phòng mình sờ cằm suy nghĩ, lát sau chọn ra một cái áo hoodie và quần dài.
“Anh, Momo tắm xong rồi!” Tiểu Thịt Tươi dưới lầu nói với lên.
Ảnh Đế cầm quần áo bước nhanh xuống, Tiểu Thịt Tươi ngồi xếp bằng trong phòng tắm vuốt lông cho Momo.
“Để anh được rồi.” Ảnh Đế đưa quần áo cho hắn, “Đồ của cậu bẩn rồi, tắm luôn đi, trên lầu có phòng tắm, tắm xong rồi mặc đồ của anh.”
Tiểu Thịt Tươi dè dặt nhận quần áo, vẻ mặt hết sức căng thẳng, giống như trong tay không phải đồ cũ của Ảnh Đế mà là Chén Thánh.
Hắn thích không buông tay, không biết nghĩ cái gì mà đưa ánh mắt vừa chờ mong vừa sợ sệt hỏi Ảnh Đế: “Có cần em trả lại không?”
Ảnh Đế: …
Tuy Ảnh Đế đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ngờ hắn lại hỏi thẳng đuột thế này.
Hắn gượng cười: “Không cần, cậu cứ giữ lấy.”
Ảnh Đế hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này nó thật sự đang ở dưới giếng.
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, hắn dẫn Momo ra ngoài tản bộ, đang đi thì có điện thoại, Momo thừa cơ trốn vào rừng cây. Sau đó đột nhiên đầu kia dây xích truyền đến lực kéo rất mạnh, Ảnh Đế còn chưa kịp phản ứng đã thấy dây xích tụt khỏi tay.
Trong rừng không ngừng vang lên tiếng rú của Husky.
Ảnh Đế vội cúp điện thoại, gian nan đi vào giữa lùm cỏ dại, rốt cuộc cũng tìm ra hiện trường vụ án.
Có thể lần trước nhân viên sửa cống thoát nước đã quên đậy giếng kiểm tra ống nước lại, trên mặt đất lộ ra một cái giếng hình vuông rộng tám mươi centimet, Momo đang ở dưới đấy khóc thảm thiết, hai chân trước không ngừng cà vào thành giếng, vẻ như đang muốn bò lên.
“Momo!” Ảnh Đế nằm rạp trên đất, với tay xuống muốn chạm nó nhưng giếng quá sâu, không chạm tới.
Thấy một người không cứu được Momo, Ảnh Đế nhanh chóng đứng dậy, chỉ do dự một giây rồi lập tức chạy tới nhà Tiểu Thịt Tươi.
Tiểu Thịt Tươi đang chạy bộ thì nghe tiếng chuông cửa, hắn xuống máy chạy bộ ra mở cửa, cửa vừa mở ra đã bị Ảnh Đế nắm chặt tay.
“Nhanh, nhanh đi giúp anh!” Ảnh Đế mặc kệ tất cả kéo hắn ra ngoài, “Momo bị té giếng, một mình anh không cứu được!”
Tiểu Thịt Tươi còn tưởng mình nghe lầm: “Té cái gì?”
“Ở đằng trước kìa, cậu đến sẽ rõ.”
Sau đó hai người đứng cạnh thành giếng đồng thời nhìn xuống, Momo vẫn còn giãy dụa bên trong.
Bầu không khí tràn ngập vô lý, cũng tràn ngập căng thẳng.
Momo nhìn thấy Tiểu Thịt Tươi thì vô cùng hưng phấn, sủa hai tiếng với hắn rồi lè lưỡi, không ngừng nhảy lên.
Ảnh Đế: “Cậu giữ chân anh, để anh xuống dưới xách nó lên.”
Hắn vừa định nằm sấp xuống đất đã bị Tiểu Thịt Tươi đưa tay ngăn cản.
“Eo của anh không khỏe, để em!”
Ảnh Đế sững ra, nghĩ đến cái eo già của mình, đoán chừng chưa cứu được Momo đã gãy bà nó rồi, liền nói: “Vậy để anh giữ cậu, coi chừng đấy, Momo nặng lắm!”
Tiểu Thịt Tươi xoắn tay áo: “Anh yên tâm, lực eo của em tốt lắm, ngồi xổm bế anh còn được ấy.” Hắn nhìn thẳng vào Ảnh Đế: “Hơn nữa em cao hơn anh, tay cũng dài hơn anh.”
Ảnh Đế: …
Nói thật, nếu Tiểu Thịt Tươi không phải fan cuồng của hắn thì lời này chính là khiêu khích công khai.
Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng Ảnh Đế một tay ôm chân hắn, một tay kéo áo hắn, hợp sức từ từ thả người xuống.
“Được chưa?”
Cũng may trong khu biệt thự không có người nào, nếu không để người ta tùy tiện chụp một tấm đăng lên mạng cũng có thể lên trang nhất ngày mai.
“Được rồi!” Giọng Tiểu Thịt Tươi từ dưới giếng truyền lên.
Ảnh Đế nghe vậy lập tức ra sức kéo ra sau, rất nhanh Momo đã được Tiểu Thịt Tươi ôm lên khỏi giếng.
Hai người một chó cùng nhau nằm bẹp trên đất.
Momo vừa thoát khỏi hiểm cảnh, vậy mà ngay cả một chút bóng ma tâm lý cũng không có, lúc này nó đang bận lăng xăng liếm cho Tiểu Thịt Tươi.
Nó liếm một hồi mới thấy Ảnh Đế cũng nằm bên cạnh, lập tức quay đầu chó qua nịnh.
Ảnh Đế hú hồn: “Bắt nó lại! Tiểu Duệ bắt nó lại!”
Dưới giếng có một tầng nước bẩn, thối không ngửi nổi, còn Momo bây giờ cứ như cái hố rác di động.
“Đem nó về tắm nhé?” Tiểu Thịt Tươi ôm cổ Momo, quần áo của hắn vì cứu nó nên dính đầy nước bẩn, vậy mà hắn chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu.
Ảnh Đế cau mày, thấy hơi khó mở miệng: “Vậy, có thể phiền cậu… một chút nữa không?”
Mười phút sau…
Momo ngồi xối vòi sen trong phòng tắm, mình chó dính đầy bọt, Tiểu Thịt Tươi để trần nửa người trên, ngồi xổm một bên tắm cho nó.
Ảnh Đế đứng trong phòng mình sờ cằm suy nghĩ, lát sau chọn ra một cái áo hoodie và quần dài.
“Anh, Momo tắm xong rồi!” Tiểu Thịt Tươi dưới lầu nói với lên.
Ảnh Đế cầm quần áo bước nhanh xuống, Tiểu Thịt Tươi ngồi xếp bằng trong phòng tắm vuốt lông cho Momo.
“Để anh được rồi.” Ảnh Đế đưa quần áo cho hắn, “Đồ của cậu bẩn rồi, tắm luôn đi, trên lầu có phòng tắm, tắm xong rồi mặc đồ của anh.”
Tiểu Thịt Tươi dè dặt nhận quần áo, vẻ mặt hết sức căng thẳng, giống như trong tay không phải đồ cũ của Ảnh Đế mà là Chén Thánh.
Hắn thích không buông tay, không biết nghĩ cái gì mà đưa ánh mắt vừa chờ mong vừa sợ sệt hỏi Ảnh Đế: “Có cần em trả lại không?”
Ảnh Đế: …
Tuy Ảnh Đế đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ngờ hắn lại hỏi thẳng đuột thế này.
Hắn gượng cười: “Không cần, cậu cứ giữ lấy.”
Tác giả :
Biên Tưởng