Vì Sao Lấp Lánh Nhất
Chương 91
Minh Tinh: “Quay tập cuối rồi đấy, cậu không đi à?”
Đường Hâm Thành lắc đầu.
Minh Tinh ngồi trên sô pha bĩu môi, cầm cái gối dựa đập bộp bộp.
Đường Hâm Thành nghe tiếng động liền dời mắt khỏi màn hình máy tính.
“Anh…anh live stream cho em xem, cũng giống như…giống như em có đi.”
Minh Tinh vẫn chu mỏ, không nói tiếng nào.
Đột nhiên một trái cam tròn vo từ bên cạnh bay tới, Minh Tinh một tay chụp được, khó hiểu nhìn hắn: “Gì đây?”
Đường Hâm Thành: “Anh đặt quả cam lên…lên miệng, xem thử có rớt xuống…rớt xuống hay không.”
Minh Tinh cho rằng hắn định thử mình, trợn trắng mắt, há mồm cắn quả cam rồi nhìn Đường Hâm Thành, ý bảo cái trò con nít này mà đòi làm khó được anh chắc.
Đường Hâm Thành nhìn hắn một hồi, nhếch môi cười vô lại: “Y chang…heo sữa quay.”
Minh Tinh: …
Hắn tức tối vứt quả cam, quăng gối đập Đường Hâm Thành.
Hai người choảng nhau trên sô pha, Minh Tinh đè Đường Hâm Thành xuống cù lét, trong lúc vô tình chạm nút mở khóa điện thoại của hắn, hơn nữa còn bấm gọi.
Lâm Hủy đang ở ngoài xã giao, thấy con trai gọi lập tức bắt máy.
Sau đó bà nghe thấy đầu kia truyền tới tiếng thở dốc mờ ám.
“Ha… Còn dám… còn dám phản kháng này!”
“A… từ từ… đợi chút… Á đừng mà…”
“Đợi không được nữa… Em có nói hay không… Không nói đừng hòng anh tha cho em!”
“Anh Tinh… Anh Tinh giỏi nhất…”
Lâm Hủy: …
Lâm Hủy khẳng định đây giọng của con trai mình.
Vẻ mặt bà hết sức vi diệu, tụi trẻ bây giờ ẩu quá!
Người ngồi cùng bàn thấy sắc mặt bà không tốt, hỏi bà sao vậy.
Lâm Hủy cúp điện thoại, cười cười với mọi người: “Không có gì, lộn số.”
Lâm Phu nhân từ nhỏ đã được hun đúc bằng giáo dục phương Tây, chính mình từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, hơn nữa sự nghiệp cũng thuộc ngành giải trí nên quan niệm về tình yêu của bà hết sức tiến bộ, vì vậy khi nghe xong một màn này cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Nhưng mà gì thì gì, bà vẫn quyết định tìm cơ hội nhắc nhở con trai cưng của mình.
Lúc “làm việc” phải cẩn thận, không được cầm điện thoại, đừng để bị người ta nắm thóp cũng không biết, lỡ đâu tạo scandal sẽ dìm chết sự nghiệp của Minh Tinh.
Đường Hâm Thành lắc đầu.
Minh Tinh ngồi trên sô pha bĩu môi, cầm cái gối dựa đập bộp bộp.
Đường Hâm Thành nghe tiếng động liền dời mắt khỏi màn hình máy tính.
“Anh…anh live stream cho em xem, cũng giống như…giống như em có đi.”
Minh Tinh vẫn chu mỏ, không nói tiếng nào.
Đột nhiên một trái cam tròn vo từ bên cạnh bay tới, Minh Tinh một tay chụp được, khó hiểu nhìn hắn: “Gì đây?”
Đường Hâm Thành: “Anh đặt quả cam lên…lên miệng, xem thử có rớt xuống…rớt xuống hay không.”
Minh Tinh cho rằng hắn định thử mình, trợn trắng mắt, há mồm cắn quả cam rồi nhìn Đường Hâm Thành, ý bảo cái trò con nít này mà đòi làm khó được anh chắc.
Đường Hâm Thành nhìn hắn một hồi, nhếch môi cười vô lại: “Y chang…heo sữa quay.”
Minh Tinh: …
Hắn tức tối vứt quả cam, quăng gối đập Đường Hâm Thành.
Hai người choảng nhau trên sô pha, Minh Tinh đè Đường Hâm Thành xuống cù lét, trong lúc vô tình chạm nút mở khóa điện thoại của hắn, hơn nữa còn bấm gọi.
Lâm Hủy đang ở ngoài xã giao, thấy con trai gọi lập tức bắt máy.
Sau đó bà nghe thấy đầu kia truyền tới tiếng thở dốc mờ ám.
“Ha… Còn dám… còn dám phản kháng này!”
“A… từ từ… đợi chút… Á đừng mà…”
“Đợi không được nữa… Em có nói hay không… Không nói đừng hòng anh tha cho em!”
“Anh Tinh… Anh Tinh giỏi nhất…”
Lâm Hủy: …
Lâm Hủy khẳng định đây giọng của con trai mình.
Vẻ mặt bà hết sức vi diệu, tụi trẻ bây giờ ẩu quá!
Người ngồi cùng bàn thấy sắc mặt bà không tốt, hỏi bà sao vậy.
Lâm Hủy cúp điện thoại, cười cười với mọi người: “Không có gì, lộn số.”
Lâm Phu nhân từ nhỏ đã được hun đúc bằng giáo dục phương Tây, chính mình từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, hơn nữa sự nghiệp cũng thuộc ngành giải trí nên quan niệm về tình yêu của bà hết sức tiến bộ, vì vậy khi nghe xong một màn này cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Nhưng mà gì thì gì, bà vẫn quyết định tìm cơ hội nhắc nhở con trai cưng của mình.
Lúc “làm việc” phải cẩn thận, không được cầm điện thoại, đừng để bị người ta nắm thóp cũng không biết, lỡ đâu tạo scandal sẽ dìm chết sự nghiệp của Minh Tinh.
Tác giả :
Biên Tưởng