Vì Sao Lấp Lánh Nhất
Chương 44
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Show thực tế đảo mắt một cái đã quay đến tập thứ sáu. Địa điểm ghi hình lần này là một vườn bảo tồn động vật hoang dã rất lớn, thành viên vẫn chỉ năm người họ.
Ảnh Đế vốn không gọi em họ đi theo, dù sao ở chỗ khỉ gió này cũng không có gì để chơi, nhưng không ngờ em họ lại chủ động tìm hắn cọ xe đòi đi Vườn bách thú. Loại chuyện nhỏ nhặt thế này đương nhiên anh trai tốt Ảnh Đế lập tức đồng ý ngay.
Đợi đến Vườn bách thú, Đường Hâm Thành chào mọi người một lượt rồi tự đi chơi, còn bọn Ảnh Đế thì ở lại nhận nhiệm vụ bắt đầu ghi hình.
Lần này Minh Tinh rút được nhiệm vụ cho tụi động vật ăn. Hắn đi xong một vòng xém chút đã mệt đến bại liệt toàn thân, mà nhiệm vụ của những người khác cũng không dễ dầu gì. Ảnh Đế phải dọn dẹp chuồng voi, Tiểu Thịt Tươi làm người hướng dẫn ở phòng chiếu phim, ai cũng khổ gần chết.
Minh Tinh vừa cho một con khỉ đột ăn xong, lúc đi ngang chuồng cá sấu thì thấy mọi người vây quanh nhìn vô cùng chăm chú, trong đó còn có Đường Hâm Thành.
Đôi chân dài của hắn quá dễ nhận biết.
Minh Tinh tò mò không biết mọi người đang nhìn gì, cũng lon ton chạy tới, vừa nhìn một cái đã hú hết cả hồn, trong hồ cá sấu vậy mà có ba con vịt.
“Tụi đó là thức ăn cho cá sấu hả?” Minh Tinh đứng bên cạnh hỏi em họ.
Đường Hâm Thành đã đứng đây năm sáu phút rồi, thấy Minh Tinh tới cũng không phản ứng gì, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cá sấu và mấy con vịt trong hồ.
Ba con vịt trong hồ đều đứng bên bờ rỉa lông, mà ba con này cũng không phải cùng một loại, trong đó có một con có lông khá đẹp, màu sắc sặc sỡ, hai con còn lại chỉ là giống vịt cỏ thông thường.
Nhóc sặc sỡ là đại ca trong bầy, nó rỉa lông xong thì nhìn quanh hồ một vòng. Bên trái có một con cá sấu đang nằm cạnh tảng đá phơi nắng, bên phải cũng có hai con nằm cạnh tảng đá phơi nắng, trong nước còn có một con đang ngâm mình.
Nhóc sặc sỡ lạch bà lạch bạch lội xuống nước, hai con vịt đàn em theo sát phía sau.
Trong đám người bắt đầu có kẻ kinh hô, một con vịt anh dũng đến nhường này! Đúng là lần đầu được thấy!
Không những thế, chuyện sau đó còn ly kỳ hơn nữa!
Nhóc sặc sỡ vậy mà bơi tới gần con cá sấu bên trái, nó định trộm thức ăn của cá sấu!
Quả nhiên người chết vì tiền chim chết vì ăn, Minh Tinh và em họ không hẹn mà cùng nín thở, đổ mồ hôi giùm nhóc sặc sỡ.
Nhưng không ngờ nó nhanh nhẹn vô cùng, bản lĩnh cướp giật quả không đùa được, một phát cướp được thức ăn liền bơi về phía hai thằng đệ, lắc lư lắc lư bơi sang phía bên phải hồ nước.
Minh Tinh thở ra một hơi, sau đó thấy con vịt màu kia còn dẫn theo hai đàn em bơi quanh cá sấu ở bên phải hồ hai vòng, bộ dáng dương dương đắc ý.
“…Nó đang kiếm chuyện sao?” Minh Tinh không tin vào mắt mình nữa.
Người trẻ tuổi nhìn một lát, lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Minh Tinh còn chưa làm xong nhiệm vụ nên chỉ nhìn một chốc rồi đi.
Chiều hôm đó quay xong trở về thành phố, người trong xe ai cũng ngủ gà ngủ gật, chỉ còn Minh Tinh và Đường Hâm Thành chưa ngủ, không biết làm gì lại nói đến chuyện mấy con vịt kia.
Chú thích: Chữ “vịt” còn có một nghĩa chỉ những người làm nhiệm vụ “tiếp khách”.
“Tụi nó sống cả ngày như vậy áp lực cỡ nào chứ, không biết có bị căng thẳng đến mức rụng lông không.” Minh Tinh xúc động nói, “Bây giờ làm vịt cũng phải chịu khổ như vậy, thế giới này thật đáng sợ!”
“Làm người cũng không dễ dàng gì.” Người trẻ tuổi im lặng dùng tay ra dấu.
“Đúng vậy.” Minh Tinh nghĩ đến chuyện của mình, thở dài thườn thượt, “Còn không bằng đi làm vịt.”
Bộ dáng kiêu ngạo của Phí ca sau một đêm tắt hẳn, tần suất xuất hiện cũng ít hơn trước, nhưng vai diễn bị mất Minh Tinh cũng vĩnh viễn một đi không trở lại. Phải biết rằng, lỡ mất một vai diễn có khi lại lỡ mất cả cái cúp Ảnh Đế.
Người trẻ tuổi thấy hắn xuống tinh thần, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “Anh không làm được.”
Minh Tinh khó hiểu chớp mắt với hắn, chỉ thấy em họ ra dấu tiếp: “Đối với tiêu chuẩn để làm một con vịt, dáng người của anh còn chưa đủ cường tráng.”
Minh Tinh: …
Quá đáng lắm rồi nhá!
Trò đùa này hắn chơi nổi đâu! Sao tự dưng lại hắc thân hình của hắn làm gì!!
Show thực tế đảo mắt một cái đã quay đến tập thứ sáu. Địa điểm ghi hình lần này là một vườn bảo tồn động vật hoang dã rất lớn, thành viên vẫn chỉ năm người họ.
Ảnh Đế vốn không gọi em họ đi theo, dù sao ở chỗ khỉ gió này cũng không có gì để chơi, nhưng không ngờ em họ lại chủ động tìm hắn cọ xe đòi đi Vườn bách thú. Loại chuyện nhỏ nhặt thế này đương nhiên anh trai tốt Ảnh Đế lập tức đồng ý ngay.
Đợi đến Vườn bách thú, Đường Hâm Thành chào mọi người một lượt rồi tự đi chơi, còn bọn Ảnh Đế thì ở lại nhận nhiệm vụ bắt đầu ghi hình.
Lần này Minh Tinh rút được nhiệm vụ cho tụi động vật ăn. Hắn đi xong một vòng xém chút đã mệt đến bại liệt toàn thân, mà nhiệm vụ của những người khác cũng không dễ dầu gì. Ảnh Đế phải dọn dẹp chuồng voi, Tiểu Thịt Tươi làm người hướng dẫn ở phòng chiếu phim, ai cũng khổ gần chết.
Minh Tinh vừa cho một con khỉ đột ăn xong, lúc đi ngang chuồng cá sấu thì thấy mọi người vây quanh nhìn vô cùng chăm chú, trong đó còn có Đường Hâm Thành.
Đôi chân dài của hắn quá dễ nhận biết.
Minh Tinh tò mò không biết mọi người đang nhìn gì, cũng lon ton chạy tới, vừa nhìn một cái đã hú hết cả hồn, trong hồ cá sấu vậy mà có ba con vịt.
“Tụi đó là thức ăn cho cá sấu hả?” Minh Tinh đứng bên cạnh hỏi em họ.
Đường Hâm Thành đã đứng đây năm sáu phút rồi, thấy Minh Tinh tới cũng không phản ứng gì, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cá sấu và mấy con vịt trong hồ.
Ba con vịt trong hồ đều đứng bên bờ rỉa lông, mà ba con này cũng không phải cùng một loại, trong đó có một con có lông khá đẹp, màu sắc sặc sỡ, hai con còn lại chỉ là giống vịt cỏ thông thường.
Nhóc sặc sỡ là đại ca trong bầy, nó rỉa lông xong thì nhìn quanh hồ một vòng. Bên trái có một con cá sấu đang nằm cạnh tảng đá phơi nắng, bên phải cũng có hai con nằm cạnh tảng đá phơi nắng, trong nước còn có một con đang ngâm mình.
Nhóc sặc sỡ lạch bà lạch bạch lội xuống nước, hai con vịt đàn em theo sát phía sau.
Trong đám người bắt đầu có kẻ kinh hô, một con vịt anh dũng đến nhường này! Đúng là lần đầu được thấy!
Không những thế, chuyện sau đó còn ly kỳ hơn nữa!
Nhóc sặc sỡ vậy mà bơi tới gần con cá sấu bên trái, nó định trộm thức ăn của cá sấu!
Quả nhiên người chết vì tiền chim chết vì ăn, Minh Tinh và em họ không hẹn mà cùng nín thở, đổ mồ hôi giùm nhóc sặc sỡ.
Nhưng không ngờ nó nhanh nhẹn vô cùng, bản lĩnh cướp giật quả không đùa được, một phát cướp được thức ăn liền bơi về phía hai thằng đệ, lắc lư lắc lư bơi sang phía bên phải hồ nước.
Minh Tinh thở ra một hơi, sau đó thấy con vịt màu kia còn dẫn theo hai đàn em bơi quanh cá sấu ở bên phải hồ hai vòng, bộ dáng dương dương đắc ý.
“…Nó đang kiếm chuyện sao?” Minh Tinh không tin vào mắt mình nữa.
Người trẻ tuổi nhìn một lát, lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Minh Tinh còn chưa làm xong nhiệm vụ nên chỉ nhìn một chốc rồi đi.
Chiều hôm đó quay xong trở về thành phố, người trong xe ai cũng ngủ gà ngủ gật, chỉ còn Minh Tinh và Đường Hâm Thành chưa ngủ, không biết làm gì lại nói đến chuyện mấy con vịt kia.
Chú thích: Chữ “vịt” còn có một nghĩa chỉ những người làm nhiệm vụ “tiếp khách”.
“Tụi nó sống cả ngày như vậy áp lực cỡ nào chứ, không biết có bị căng thẳng đến mức rụng lông không.” Minh Tinh xúc động nói, “Bây giờ làm vịt cũng phải chịu khổ như vậy, thế giới này thật đáng sợ!”
“Làm người cũng không dễ dàng gì.” Người trẻ tuổi im lặng dùng tay ra dấu.
“Đúng vậy.” Minh Tinh nghĩ đến chuyện của mình, thở dài thườn thượt, “Còn không bằng đi làm vịt.”
Bộ dáng kiêu ngạo của Phí ca sau một đêm tắt hẳn, tần suất xuất hiện cũng ít hơn trước, nhưng vai diễn bị mất Minh Tinh cũng vĩnh viễn một đi không trở lại. Phải biết rằng, lỡ mất một vai diễn có khi lại lỡ mất cả cái cúp Ảnh Đế.
Người trẻ tuổi thấy hắn xuống tinh thần, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “Anh không làm được.”
Minh Tinh khó hiểu chớp mắt với hắn, chỉ thấy em họ ra dấu tiếp: “Đối với tiêu chuẩn để làm một con vịt, dáng người của anh còn chưa đủ cường tráng.”
Minh Tinh: …
Quá đáng lắm rồi nhá!
Trò đùa này hắn chơi nổi đâu! Sao tự dưng lại hắc thân hình của hắn làm gì!!
Tác giả :
Biên Tưởng