Vì Sao Lấp Lánh Nhất
Chương 33
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ảnh Đế có nuôi một con Husky tên là Momo. Ảnh Đế rất yêu nó, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ dắt nó đi dạo.
Khu hắn sống là khu biệt thự giá trên trời nên không có bao nhiêu hộ gia đình, cây cối tươi tốt xanh um, khoảng cách giữa các nhà cũng khá xa.
Lúc Ảnh Đế dắt boss đi dạo mới phát hiện hộ bên cạnh vừa có người chuyển vào. Ở khu này nghệ sĩ rất nhiều, hắn vừa định qua chào hàng xóm mới thì chợt nghe tiếng thét vang vọng, một cục lông đen trắng phóng vút qua mặt hắn, sau đó hắn cảm thấy cả người giật mạnh về phía trước, sợi dây trên tay tụt mất, đến khi hoàn hồn lại đã thấy bóng dáng của Momo ở tít đằng xa.
“Coco!” Từ cánh cửa nửa khép có một bóng người vội vã xông ra, mặc áo thun trắng và quần jean giản dị, trông như một sinh viên.
Bốn mắt nhìn nhau. Mẹ bà nó lại gặp cố nhân.
Ảnh Đế: …
Thằng cha Tiểu Thịt Tươi này vậy mà lại dọn tới cạnh nhà hắn!
Rốt cuộc mày muốn gì đây? Sưu tập tài liệu mật của bố, tối tối rình góc tường nhà bố, từ xa giám sát bố sao?!
Ảnh Đế lập tức não bổ ra một đống khả năng.
Tiểu Thịt Tươi thấy hắn sững sờ mới gọi hắn: “Anh Trịnh?”
Ảnh Đế lập tức phô bày kỹ thuật diễn xuất cấp ảnh đế của mình, làm bộ bất ngờ hỏi: “Tiểu Duệ đấy à, trùng hợp ghê! Cậu cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, trùng hợp ghê.” Tiểu Thịt Tươi cười cười cho qua, lập tức hỏi: “Anh có thấy boss mèo nhà em chạy hướng nào không? Em đang bận dọn nhà, vừa mới dời mắt một cái nó đã vọt ra ngoài, nó chưa quen thuộc khu này, em sợ nó sẽ bị thương.”
Nghe hắn nhắc Ảnh Đế mới nhớ tới hai con boss đã chạy mất.
“Momo nhà anh đuổi theo nó rồi.” Hắn vừa chạy theo hướng hai con boss biến mất vừa nói với Tiểu Thịt Tươi.
Tiểu Thịt Tươi đuổi theo hắn, nghe vậy nhíu mày: “Nó có cắn Coco không?”
Hắn đương nhiên biết Momo là thằng nào.
“Nó không cắn bậy đâu.” Nhưng mà… Ảnh Đế không nói tiếp. Boss nhà hắn có một sở thích vô cùng không tốt, có thể hại chết người.
Hai người vừa đi vừa gọi tên boss nhà mình, đi được một đoạn đã nghe trong lùm cây phía trước có tiếng chó sủa.
“Là Momo!” Ảnh Đế chạy vội đến chỗ phát ra tiếng động.
Tiếng kêu từ trong bụi cỏ phát ra, lúc hai người tới gần lập tức nghe được một tiếng Méoooooo~ thê lương.
Chỗ này…
Ảnh Đế khẽ chau mày, thả chậm bước chân. Tiểu Thịt Tươi vì lo lắng cho boss cưng nhà mình nên không màn an nguy quất ngựa vọt lên trước.
Sau đó, Ảnh Đế nghe Tiểu Thịt Tươi cũng thét lên một tiếng Áaaaaaa~ thê lương.
“Trời ạ! Cái quỷ gì thế này? Thúi chết bố rồi! Mẹ bà anh Trịnh Tây Xuyên, chó nhà anh lăn mèo nhà tôi trong đống cớt đây này!!!”
Ảnh Đế lập tức đen mặt, thu bước chân trở về.
Momo có một tật xấu, nó rất thích cớt, rất mê cớt, niềm hạnh phúc nhất của nó là được lăn qua lăn lại trong cớt, sau đó đi cọ cho khắp nơi đều là cớt.
Trong khu này có một số con chó hoang ị bậy, bất kể là cớt chó hay các loại cớt khác, chỉ cần có mùi chắc chắn sẽ bị Momo tìm được.
Cớt là đồ chơi nó thích nhất, mà khi nó thích nhất định phải chia sẻ với các bạn nhỏ, có đôi khi nó cũng đi cọ với Ảnh Đế.
Tuy Ảnh Đế vô cùng cảm động bởi tấm chân tình của nó, nhưng hắn biết mình vô phúc hưởng thụ.
Cái nơi trước mắt này cách vài ngày sẽ có hai đống cớt, Ảnh Đế không biết có phải cùng một con chó ị ra hay không, nhưng dù sao Momo cũng rất thích món quà của người bạn giấu tên này, ngày nào cũng đòi Ảnh Đế dẫn mình tới đây chơi nhưng không những không được đi mà còn bị mắng.
Hơn nữa Momo cũng rất thích các động vật nhỏ.
Động vật nhỏ và cớt, trời ạ, thật hoàn mỹ!
Vừa nghĩ tới con boss nhà mình cả người đầy cớt, Ảnh Đế đã cảm thấy lòng đau như trym bị cắt.
Mà ngay lúc hắn bi thương nhất, Tiểu Thịt Tươi hai tay duỗi thẳng, ở giữa kẹp một con mèo thuộc team bò sữa, từ trong bụi cỏ vọt ra với vận tốc ánh sáng.
“Đừng qua đây ây ây ây! Cứu u u u u mạng với ới ới ới!!” Tiểu Thịt Tươi thét lên kinh hãi như gái nhà lành bị cưỡng hiếp, vừa thét vừa co cẳng chạy thật nhanh.
Ảnh Đế thấy hắn như vậy cũng hú hết cả hồn chim én. Đúng lúc này, bụi cỏ khẽ nhúc nhích, giống như có thứ gì rất khủng bố chuẩn bị lộ diện làm hắn sợ hãi lui về sau.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, không khí đông đặc, cuối cùng!!
Một cái đầu chó nhô ra.
Trên đầu nó dính một thứ màu nâu đậm, hai mắt chớp chớp ngây thơ, tràn đầy vui vẻ. Ảnh Đế không muốn suy nghĩ đó là gì, hắn quyết định phải chạy thật nhanh đuổi theo Tiểu Thịt Tươi.
Momo vừa thấy chủ nhân lập tức phấn khởi như cắn thuốc, thấy mọi người ai cũng chạy, thế là nó cũng chạy.
Cùng chạy nào, cùng chơi với Momo nào!
Momo thè lưỡi dí theo sát đít.
Hai sinh vật giống người chỉ biết cong mông lên chạy như bị sát nhân biến thái có sở thích cắt trym đuổi theo, tiếng thét Chu mi a a a a a vang vọng khắp trời, ai cũng không có can đảm đối mặt với sinh vật hắc ám đằng sau.
Ai… cũng… không… có…
Ảnh Đế có nuôi một con Husky tên là Momo. Ảnh Đế rất yêu nó, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ dắt nó đi dạo.
Khu hắn sống là khu biệt thự giá trên trời nên không có bao nhiêu hộ gia đình, cây cối tươi tốt xanh um, khoảng cách giữa các nhà cũng khá xa.
Lúc Ảnh Đế dắt boss đi dạo mới phát hiện hộ bên cạnh vừa có người chuyển vào. Ở khu này nghệ sĩ rất nhiều, hắn vừa định qua chào hàng xóm mới thì chợt nghe tiếng thét vang vọng, một cục lông đen trắng phóng vút qua mặt hắn, sau đó hắn cảm thấy cả người giật mạnh về phía trước, sợi dây trên tay tụt mất, đến khi hoàn hồn lại đã thấy bóng dáng của Momo ở tít đằng xa.
“Coco!” Từ cánh cửa nửa khép có một bóng người vội vã xông ra, mặc áo thun trắng và quần jean giản dị, trông như một sinh viên.
Bốn mắt nhìn nhau. Mẹ bà nó lại gặp cố nhân.
Ảnh Đế: …
Thằng cha Tiểu Thịt Tươi này vậy mà lại dọn tới cạnh nhà hắn!
Rốt cuộc mày muốn gì đây? Sưu tập tài liệu mật của bố, tối tối rình góc tường nhà bố, từ xa giám sát bố sao?!
Ảnh Đế lập tức não bổ ra một đống khả năng.
Tiểu Thịt Tươi thấy hắn sững sờ mới gọi hắn: “Anh Trịnh?”
Ảnh Đế lập tức phô bày kỹ thuật diễn xuất cấp ảnh đế của mình, làm bộ bất ngờ hỏi: “Tiểu Duệ đấy à, trùng hợp ghê! Cậu cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, trùng hợp ghê.” Tiểu Thịt Tươi cười cười cho qua, lập tức hỏi: “Anh có thấy boss mèo nhà em chạy hướng nào không? Em đang bận dọn nhà, vừa mới dời mắt một cái nó đã vọt ra ngoài, nó chưa quen thuộc khu này, em sợ nó sẽ bị thương.”
Nghe hắn nhắc Ảnh Đế mới nhớ tới hai con boss đã chạy mất.
“Momo nhà anh đuổi theo nó rồi.” Hắn vừa chạy theo hướng hai con boss biến mất vừa nói với Tiểu Thịt Tươi.
Tiểu Thịt Tươi đuổi theo hắn, nghe vậy nhíu mày: “Nó có cắn Coco không?”
Hắn đương nhiên biết Momo là thằng nào.
“Nó không cắn bậy đâu.” Nhưng mà… Ảnh Đế không nói tiếp. Boss nhà hắn có một sở thích vô cùng không tốt, có thể hại chết người.
Hai người vừa đi vừa gọi tên boss nhà mình, đi được một đoạn đã nghe trong lùm cây phía trước có tiếng chó sủa.
“Là Momo!” Ảnh Đế chạy vội đến chỗ phát ra tiếng động.
Tiếng kêu từ trong bụi cỏ phát ra, lúc hai người tới gần lập tức nghe được một tiếng Méoooooo~ thê lương.
Chỗ này…
Ảnh Đế khẽ chau mày, thả chậm bước chân. Tiểu Thịt Tươi vì lo lắng cho boss cưng nhà mình nên không màn an nguy quất ngựa vọt lên trước.
Sau đó, Ảnh Đế nghe Tiểu Thịt Tươi cũng thét lên một tiếng Áaaaaaa~ thê lương.
“Trời ạ! Cái quỷ gì thế này? Thúi chết bố rồi! Mẹ bà anh Trịnh Tây Xuyên, chó nhà anh lăn mèo nhà tôi trong đống cớt đây này!!!”
Ảnh Đế lập tức đen mặt, thu bước chân trở về.
Momo có một tật xấu, nó rất thích cớt, rất mê cớt, niềm hạnh phúc nhất của nó là được lăn qua lăn lại trong cớt, sau đó đi cọ cho khắp nơi đều là cớt.
Trong khu này có một số con chó hoang ị bậy, bất kể là cớt chó hay các loại cớt khác, chỉ cần có mùi chắc chắn sẽ bị Momo tìm được.
Cớt là đồ chơi nó thích nhất, mà khi nó thích nhất định phải chia sẻ với các bạn nhỏ, có đôi khi nó cũng đi cọ với Ảnh Đế.
Tuy Ảnh Đế vô cùng cảm động bởi tấm chân tình của nó, nhưng hắn biết mình vô phúc hưởng thụ.
Cái nơi trước mắt này cách vài ngày sẽ có hai đống cớt, Ảnh Đế không biết có phải cùng một con chó ị ra hay không, nhưng dù sao Momo cũng rất thích món quà của người bạn giấu tên này, ngày nào cũng đòi Ảnh Đế dẫn mình tới đây chơi nhưng không những không được đi mà còn bị mắng.
Hơn nữa Momo cũng rất thích các động vật nhỏ.
Động vật nhỏ và cớt, trời ạ, thật hoàn mỹ!
Vừa nghĩ tới con boss nhà mình cả người đầy cớt, Ảnh Đế đã cảm thấy lòng đau như trym bị cắt.
Mà ngay lúc hắn bi thương nhất, Tiểu Thịt Tươi hai tay duỗi thẳng, ở giữa kẹp một con mèo thuộc team bò sữa, từ trong bụi cỏ vọt ra với vận tốc ánh sáng.
“Đừng qua đây ây ây ây! Cứu u u u u mạng với ới ới ới!!” Tiểu Thịt Tươi thét lên kinh hãi như gái nhà lành bị cưỡng hiếp, vừa thét vừa co cẳng chạy thật nhanh.
Ảnh Đế thấy hắn như vậy cũng hú hết cả hồn chim én. Đúng lúc này, bụi cỏ khẽ nhúc nhích, giống như có thứ gì rất khủng bố chuẩn bị lộ diện làm hắn sợ hãi lui về sau.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, không khí đông đặc, cuối cùng!!
Một cái đầu chó nhô ra.
Trên đầu nó dính một thứ màu nâu đậm, hai mắt chớp chớp ngây thơ, tràn đầy vui vẻ. Ảnh Đế không muốn suy nghĩ đó là gì, hắn quyết định phải chạy thật nhanh đuổi theo Tiểu Thịt Tươi.
Momo vừa thấy chủ nhân lập tức phấn khởi như cắn thuốc, thấy mọi người ai cũng chạy, thế là nó cũng chạy.
Cùng chạy nào, cùng chơi với Momo nào!
Momo thè lưỡi dí theo sát đít.
Hai sinh vật giống người chỉ biết cong mông lên chạy như bị sát nhân biến thái có sở thích cắt trym đuổi theo, tiếng thét Chu mi a a a a a vang vọng khắp trời, ai cũng không có can đảm đối mặt với sinh vật hắc ám đằng sau.
Ai… cũng… không… có…
Tác giả :
Biên Tưởng