Vị Rượu Trên Môi
Chương 16
Edit: Yuu
Vì lần này về nhà, Thích Vãn chuẩn bị đầy đủ không chỉ quà tặng lấy lòng vợ chồng Thích Yến Thần mà còn dấu đi toàn bộ thẻ ngân hàng, chứng minh thư, hộ chiếu, để tránh lão ba nổi đóa tịch thu hết giấy tờ của cô, lúc đó cô thật sự không thể đi đâu được.
Hôm nay ngày 20, Thích Vãn gọi điện thoại cho Đinh Toản từ sớm cố ý đợi anh, ngồi trên xe thể thao cùng nhau về Thích gia.
Trên xe, Thích Vãn cảnh cáo Đinh Toản: “Không được nói cho mẹ em biết em đang làm gì, cũng không được nói cho họ em đang ở đâu, nếu không ngày mai em sẽ giới thiệu bạn trai cho Nam Yên.”
Dịch Nam Yên là tiểu thanh mai từ nhỏ lớn lên cùng Đinh Toản, Thích Vãn cũng quen biết.
Hồi đi học Đinh Toản chướng mắt người ta, hiện giờ lãng tử quay đầu muốn theo đuổi thì tình địch đã vô số, muốn đuổi theo cũng không kịp rồi.
Đinh Toản bị Thích Vãn nói mà tức giận nhấn mạnh ga: “Có phải em cảm thấy anh đặc biệt ngu ngốc không? Lúc trước ai giúp em trà trộn vào Sí Diệu, nói lỡ miệng thì anh có chỗ gì tốt!”
Thích Vãn liếc anh một cái.
Đinh Toản người này xảo quyệt như cá, đặc biệt trước mặt trưởng bối gặp quỷ nói chuyện quỷ, gặp người nói tiếng người, trời mới biết anh có vì bảo toàn bản thân mà bán cô đi hay không.
Xe rẽ vào biệt thự sa hoa Thích gia, cửa vào hoa viên có bảo vệ ngăn bọn họ lại.
“Là tôi.”
Thích Vãn hạ kính xe xuống, kính mắt gọng lớn che khuất nửa khuôn mặt, không thấy rõ biểu cảm.
Bảo vệ đánh giá cô một hồi mới nhận ra, cười đẩy cửa sắt ra giơ bộ đàm hô: “Báo cho phu nhân, tiểu thư trở về.”
Hoa viên trong sân trồng chút hoa cỏ, mùa đông cũng không hiu quạnh, đây đều là yêu thích của Đinh Văn Sơ.
Đinh Toản lái xe, dọc đường nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp, thỉnh thoảng còn bình thêm vài câu: “Hoa viên này nhà em đẹp đấy, về anh cũng bảo ông già xây một cái, còn có quảng trường nhỏ này có thể đỗ trực thăng đấy.”
Thích Vãn không thèm để ý tới anh, tâm trạng của cô không thể thoải mái so với Đinh Toản như vậy.
Cô biết rõ lần này trở về không chỉ ăn cơm đơn giản mà là trận đánh ác liệt.
Cô phát wechat cho Sở Hàm: 【 Sẵn sàng đợi lệnh 】
Sở Hàm: 【Ok rõ! 】
—-
Hôm nay Đinh Văn Sơ không tới công ty, lúc nhận thông báo của bảo vệ bà đang cùng dì giúp việc chuẩn bị cơm chiều trong phòng bếp, biết Thích Vãn trở về thì xoa tay: “Nha đầu chết tiệt kia vẫn biết về nhà.”
Mắng đi mắng lại, Thích Vãn đồng ý về nhà đủ khiến lòng bà vui vẻ, tự mình đi mở cửa, hai anh em còn chưa xuống xe cũng đã đứng chờ.
Thích Vãn mang theo quà tặng lấy lòng ba mẹ xuống xe, thấy Đinh Văn Sơ chạy chậm tới, làm nũng ôm mẹ: “Hoàng hậu nương nương, nhi thần nhớ người muốn chết~”
Đinh Văn Sơ vỗ lưng cô rồi oán trách đẩy ra: “A, nhớ mẹ, nhớ mẹ cũng không biết đường về nhà?” Bà lôi kéo cánh tay con gái đánh giá trên dưới: “Sao mặc ít như vậy, còn mặt mũi gầy đi nhiều thế này?”
“Nhớ mẹ nên gầy đó~!”
Đinh Toản khóa kỹ cửa xe, cười tít mắt chào: “Cô nhỏ, mới nửa năm không gặp ngài trẻ ra không ít nha.
Ai không biết còn tưởng tưởng cô nhỏ là nữ minh tinh Hồng Kong thập niên nào đấy đó!”
Thích Vãn và Đinh Toản kẻ xướng người hoạ lấy lòng Đinh Văn Sơ, trái một quà phải một quà đưa cho bà.
Đinh Văn Sơ nhìn dáng vẻ bọn nhỏ, ngoài miệng nói “ai nha, không phải trước đó không lâu mới mua đồ cho mẹ sao” nhưng hành động cũng rất thành thực, sắc mặt cũng dịu đi không ít.
Đinh Văn Sơ dẫn hai người vào nhà, trong nhà chỉ có bà cùng dì giúp việc ở đây, Thích Yến Thần còn đang ở công ty chưa về.
Bà bảo Thích Vãn và Đinh Toản ngồi ở phòng khách còn mình đi chuẩn bị cho cơm chiều bọn họ.
Trong phòng khách, Thích Vãn và Đinh Toản đùa giỡn vài câu, ngồi ngốc đến nhàm chán rồi chạy lên tầng tìm trò giết thời gian.
Thích Vãn không am hiểu nhiều trò, cùng lắm chỉ là khi đại học đánh vương giả cùng đám Sở Hàm thôi.
Đinh Toản cũng không nhường, liên tục ức hiếp cô vài ván, Thích Vãn mặc kệ: “Anh có phong độ thân sĩ không hả, có biết nhường con gái không?”
Đinh Toản cười tránh: “Nhường là chuyện Dụ Kiêu nhà em nên làm, anh chỉ phụ trách ngược em thôi!”
Thích Vãn tức giận chém giết nhân vật trong tay anh.
Cửa bị người khẽ mở ra Tằng Đình đẩy cửa tiến vào, trên tay là áo khoác vest vừa cởi ra: “Tiểu Vãn, a Toản, ăn cơm thôi!”
Vài năm nay Tằng Đình giúp đỡ Thích Yến Thần làm việc, ra vào Thích gia là chuyện thường xuyên.
Đinh Toản cũng biết người này nhưng không thân quen, càng chưa nói tới hảo cảm, cái tiếng gọi “a Toản” này rất có ý phê bình kín đáo.
Anh đóng màn hình, cầm ví tiền xuống lầu: “Đi thôi, chết đói rồi.”
Thích Vãn cũng đứng lên theo, đi đến bên người Tằng Đình hỏi: “Anh Tằng Đình, ba em về rồi sao?”
Tằng Đình gật đầu: “Dưới lầu.”
Thích Vãn hít sâu một hơi, đã tính toán xong mặc kệ lão ba nói gì đều chiến đầu tới cùng.
Tằng Đình gọi cô lại: “Tiểu Vãn, lát nữa chú Thích nói cái gì em đừng tranh luận với ông, gần đây công ty bận rộn chú cũng rất phiền lòng.”
“Biết ạ.” Thích Vãn buông xuống căng thẳng trả lời.
Dưới lầu, Thích Yến Thần đeo mắt kính ngồi ở sô pha, vẫn không quên tranh thủ từng giây phê duyệt giấy tờ công ty, nghe thấy trên lầu có động tĩnh ông nâng mắt, sắc mặt trở nên lạnh hơn.
Thích Vãn biết lúc này ba nhất định đang giận mình, bày dáng vẻ làm nũng trước đây hờn dỗi dính lên người ông: “Lâu như vậy không gặp ba nhà chúng ta lại càng trẻ ra, tư thế oai hùng năm đó không giảm!”
Thích Yến Thần không phải Đinh Văn Sơ nên không bị cô dụ, tách tay con gái ra nghiêm túc nói: “Con cũng biết lâu như vậy không gặp hả? Con còn muốn cái nhà này hay không, muốn ta và mẹ con không?”
Thích Vãn tội nghiệp bám cánh tay ông: “Không phải con về rồi hay sao, đừng tức giận nữa mà.”
Thích Yến Thần nghiêm khắc hơn Đinh Văn Sơ, cũng không dễ mềm lòng như vợ, bất luận con gái đeo bám dai dẳng như thế nào gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Vừa vặn lúc đồ ăn mang lên, Đinh Văn Sơ tới hoà giải: “Tới đây ăn cơm trước, đều về nhà rồi có cái gì không thể từ từ nói.”
Trên bàn cơm, Thích Vãn ân cần rót cho Thích Yến Thần mấy chén rượu mình mang từ nước ngoài về, Thích Yến Thần một bên nhắc cô làm chuyện không đứng đắn một bên nhấp vài ngụm, sắc mặt cuối cùng hòa hoãn xuống.
Phòng khách lớn thỉnh thoảng vang lên bản tin tức nhanh trên TV, Thích Vãn khoe mẽ, Đinh Toản mở miệng một tiếng “cô nhỏ dượng nhỏ” dỗ hai người già, bữa ăn này coi như hòa hợp.
Còn nguyên nhân vì sao hôm nay bọn họ hội tụ ở đây, trong lòng mỗi người đều biết rõ cũng không hề đề cập tới.
Cơm nước xong bên ngoài giống như sắp đổ mưa, Tằng Đình còn có buổi xã giao phải có mặt nên chào hỏi hai người lớn xong chuẩn bị rời khỏi.
Đinh Văn Sơ một bên thu thập bàn ăn cùng dì giúp việc một bên gọi Thích Vãn đang rú rú nghịch di động trên sofa: “Tiểu Vãn, Tằng Đình sắp đi, con đi tiễn anh đi.”
Thích Vãn không ngẩng đầu, bẻ trái lựu thuận miệng nói: “Không phải xe dừng ở cửa sao, con còn tiễn cái gì?”
Thích Yến Thần: “Muốn con tiễn thì con tiễn đi, khi nào mà lắm lời vậy hả?”
Thích Vãn mờ mịt, đành phải không tình nguyện cất di động đi dép lê bất đắc dĩ kéo tay áo Tằng Đình: “Đi thôi anh.”
Tằng Đình cầm áo khoác lên, gật đầu với vợ chồng Thích Yến Thần một cái, lễ phép tạm biệt: “Cô chú, cháu đi trước ạ.”
Đinh Văn Sơ: “Được, trên đường chậm một chút, nếu uống rượu cũng đừng lái xe.”
Đi tới cửa, Thích Vãn vẫn còn oán giận: “Thật là kỳ quái, còn bắt mình tiễn nữa.”
Tằng Đình đuổi theo phía sau sóng vai với cô, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Tiểu Vãn, gần đây em ở chỗ nào?”
Thích Vãn sợ mình bại lộ, nói dối: “Ở nước ngoài, chính là chỗ nào cũng nghịch chụp chụp gì gì đó thôi.”
Tằng Đình cười nhạt: “Uh`m, có hứng thú yêu thích của bản thân cũng rất tốt.”
“Anh thật sự cho là vậy?” Thích Vãn nhìn anh: “Anh là người đầu tiên trừ Thích Vọng nói với em câu này.”
“Anh trai em lúc ấy ủng hộ em, anh cũng ủng hộ em.” Tằng Đình trầm mặc một hồi lại hỏi: “Nhưng mà hứng thú và chuyện em về công ty không xung đột không phải sao?”
Thích Vãn dẩu môi lên, không vui nói: “Anh Tằng Đình, anh cũng làm thuyết khách cho ba mẹ em à? Nếu mọi người muốn công ty sống sót thêm vài năm thì sớm từ bỏ ý nghĩ bảo em trở về đi, em thực không có năng khiếu kinh doanh.”
Mắt thấy xe dừng ở phía trước, Tằng Đình ngừng bước tiếp, vỗ vỗ bả vai Thích Vãn: “Được rồi đưa đến đây thôi, bên ngoài lạnh, em mặc ít như vậy quay về nhanh một chút.”
Thích Vãn rụt rụt bả vai, thật đúng là cảm thấy rùng mình: “Được, em vào đây, anh nhớ đi cẩn thận.”
Cô xoay người đi vài bước, Tằng Đình bỗng nhiên gọi lại cô từ phía sau: “Tiểu Vãn.”
Thích Vãn quay đầu: “Còn có việc sao?”
Tằng Đình nhìn cô có chút chần chờ, nhưng chỉ nói: “Không có gì, quay về đừng cãi nhau với ba em.”
Thích Vãn phất phất tay với anh: “Em biết mà, anh đi mau đi, chậm một chút nhé.”
Nói xong cô chà xát tay, nhấc dép lên chạy vào.
Tằng Đình nhìn bóng lưng cô, khóe miệng vô ý cong lên nụ cười dịu dàng.