Vị Quýt Yêu Thích
Chương 65: Ngoại truyện 9. Từ hôm nay trở đi sẽ là chồng của em.
Ngoại truyện 9. Từ hôm nay trở đi sẽ là chồng của em.
Trước kỳ nghỉ tết Dương lịch, đoàn nhảy của Khương Như Vũ mở đặc huấn đầu năm, ba ngày có tổng cộng năm tiết.
Tiết cuối cùng được sắp xếp vào chiều ngày 31 tháng 12.
Vào ba rưỡi chiều, Khương Như Vũ bảo người đến quay video, kết thúc đặc huấn.
Lúc trở lại phòng tiếp tân, lễ tân cười nói với cô: “Yuna, hôm nay lại có một nhóm lớn người hâm mộ cô đến báo danh.”
Đối với việc này, Khương Như Vũ cũng không bất ngờ, nhíu mày, mỉm cười đáp lại.
Tầm này hàng năm, video cover của cô được người ta biên tập đăng lên các trang mạng video lớn và Weibo, rất nhanh trở thành một trong những uploader tiêu biểu của A trạm, fan trêи Weibo cũng tăng lên không ngừng, ngắn ngủi một tháng đã có hơn 100 vạn.
Đối với yêu cầu của fan, mỗi tháng Khương Như Vũ đều sẽ chọn mấy bài hát đứng đầu tương đối được hoan nghênh, quay video từng bước tập trước gương rồi đăng lên trang chủ và Weibo, để những fan không thể đến tận nơi học vũ đạo có thể tập luyện.
Nhưng mà từ khi có fan nhìn thấy cô làm việc cho đoàn nhảy này, đăng lên mạng chuyện cô làm giáo viên ở đây, nhanh chóng hấp dẫn một lượng lớn fan tới đây học.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khương Như Vũ đến tủ lạnh lấy đồ uống lạnh cho mình trước giờ lên lớp, mở nắp bình uống một ngụm, nước trái cây lạnh theo cổ họng chậm rãi chảy xuống bụng, giảm bớt sự khô nóng của gió điều hòa hai chiều cùng với mồ hôi đang chảy đầm đìa như cũ.
Cô không ở lại, cầm đồ của mình chạy nhanh về nhà tắm rửa, cắn kem ngồi trêи sofa xem tivi.
Chừng 4 giờ rưỡi, chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên, cô nhìn thoáng qua, dứt khoát từ chối, sau đó đi đôi dép lê xuống lầu.
Xe dừng trước nhà, Khương Như Vũ mở cửa ghế phó lái, ngồi lên, cực kỳ quen thuộc ngồi xếp bằng; Phó Ý khẽ liếc về phía cô, một tay nới lỏng cổ áo, nghiêng người qua giúp cô thắt dây an toàn, động tác thuần thục tự nhiên, giống như đây là việc anh vốn phải làm.
Khương Như Vũ cảm thấy nóng như vừa mới tắm nắng, đưa tay chỉnh điều hòa xuống hai độ, rất nhanh lại bị người bên cạnh chỉnh lại về 25.
Cô đang đổ mồ hôi giữa trán, ngay lập tức không vui ồn ào: “Anh động vào điều hòa của em làm gì, tí nữa mà trôi lớp trang điểm anh có làm lại cho em không?”
“Nếu như em yên tâm để anh làm,” Phó Ý khẽ cười: “Tất nhiên là anh không ngại.”
Hơi dừng lại, anh nói tiếp; “Anh khuyên em hai ngày này đàng hoàng chút, đừng nhân lúc anh không có ở đây tự ý bật nhiệt độ điều hòa rất thấp hoặc là vụng trộm ăn kem, tránh để đến lúc ở trêи giường lại gọi anh kêu đau.”
Cô ngượng ngùng nghiêng đầu chơi di động, trong miệng bất đắc dĩ phụ họa cùng anh: “Phải phải phải, anh nói đều đúng.”
“Ừ, anh nói đều đúng.” Không quay đầu, nhưng mặt mũi người đàn ông giãn ra, giọng nói dịu dàng, không tự chủ cong môi.
Di chuyển có hơi lâu, nhưng vẫn đến cục dân chính trước khi nơi nay tan sở.
Hôm nay ít người, trước mặt bọn họ chỉ có một đôi đang đợi, nhìn qua bạn nam giống như là người Đông Bắc, khẩu âm rất khác người Lâm Giang.
“Vợ ơi, tết năm nay có về nhà cùng anh không?”
Nhà gái rõ ràng là một cô gái ở phương Nam, giọng nói mềm mỏng dịu dàng: “Vậy cũng không được, anh đã nói kết hôn năm thứ nhất phải ăn tết ở nhà em.”
“Thế cũng được.” Nhà trai sảng kɧօáϊ cười lên: “Dù sao em đã là người của anh rồi.”
Nhà gái cũng cười ha ha.
Qua một lúc, cô ấy lại hỏi: “Anh không về nhà ăn tết, bố mẹ anh sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Nhà trai cưng chiều nhìn cô ấy một cái: “Là ông đây cưới em hay là bọn họ cưới em? Bọn họ có ý kiến gì cũng nhịn cho anh.”
“...”
Khương Như Vũ dừng vài giây, chọc eo Phó Ý: “Thế anh về nhà ăn tết cùng em không?”
Phó Ý nghiêng đầu, híp mắt nở nụ cười lười biếng: “Không.”
“...?” Khương Như Vũ kinh ngạc: “Anh nghiêm túc hả?”
Đều nói rằng bộ mặt thật sẽ lộ sau khi lĩnh giấy kết hôn, sao người này còn chưa cầm giấy đã bắt đầu lộ nguyên hình rồi?
Lần này đáp còn có phần… chủ nghĩa đàn ông?
Nghe vậy Phó Ý cong môi, tâm tình càng lúc càng có xu hướng tốt lên.
“Anh nghiêm túc hả?” Cô chưa từ bỏ ý định, lại chọc eo anh.
Lúc này dùng lực lớn hơn một chút, người đàn ông không chú ý, kêu lên một tiếng, tốc độ cực nhanh bắt được ngón trỏ của cô, khẽ chậc một tiếng.
“Ý của anh là cùng nhau ăn tết.” Anh có chút bất đắc dĩ, thuận tiện kéo người vào lòng: “Đón bố mẹ em đến nhà anh, được không?”
“Được.” Cô đã hiểu ý của anh, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Hoặc là đón người nhà anh đến nhà em?”
“Cũng được.” Anh mỉm cười.
Rất nhanh đến lượt bọn họ, làm xong một loạt thủ tục như điền tài liệu, nộp tiền, chụp ảnh, trong tay Khưởng Như Vũ có thêm hai quyển sổ màu đỏ.
Cô giơ quyển sổ để nghiêng trêи bầu trời chụp ảnh, sau khi xóa những thông tin quan trọng, đăng lên vòng tròn bạn bè.
Nội dung: Hôm nay bắt đầu làm bà Phó rồi.
---
Trong xe mở hệ thống sưởi, bật một bài hát tiếng Anh bình thường cô thích.
Phó Ý thấy cô từ sau khi lên xe vẫn luôn nhìn hai tờ hôn thú, không nhịn được mở miệng trêu chọc: “Kết hôn với anh vui vẻ như vậy?”
“Cũng thường thôi.” Trong miệng cô đang cắn ống hút hút sữa hương chuối, lúc nói chuyện có hơi mơ hồ không rõ: “Cho tới nay chưa từng thấy, dự định nghiên cứu một chút cấu trúc hai tờ này.”
“Chỉ có mấy dòng chữ, có thể nghiên cứu sao.” Anh khẽ hừ một tiếng.
“Anh sẽ không hiểu đâu.” Cô vừa nói vừa cảm thấy phiền muộn: “Sao anh không có chút hồi hộp nào?”
“Hồi hộp cái gì?” Anh lái xe, lúc nói chuyện cũng có hơi không để tâm lắm.
“Kết hôn rồi đấy.” Khương Như Vũ thật sự khó tin: “Bây giờ anh đã là đàn ông có vợ rồi.”
“Ừm.” Ai ngờ bị Khương Như Vũ mỉa mai, nghe trong giọng điệu của anh lại càng thêm tùy ý: “Đàn ông có vợ.”
“...A.” Lòng đầy kinh hỉ trong nháy mắt bị dập tắt, Khương Như Vũ không vui cho lắm, kìm nén hồi lâu, vẫn không nhịn được, âm dương quái khí* nói: “Vậy thì anh đúng là hờ hững đấy.”
*Chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Hờ hững.
Từ này được dùng khiến Phó Ý trực tiếp thở dài.
Lúc này trùng hợp đi qua công viên, xung quanh có bãi đỗ xe, anh đánh tay lái, quay xe tiến vào.
Tùy tiện tìm một chỗ đậu xe rồi dừng lại, Phó Ý tắt động cơ, mắt nhìn về phía trước, ánh mắt có hơi phiêu lãng.
Khương Như Vũ không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không muốn để ý đến anh, cúi đầu nhìn lời chúc phúc và khen ngợi liên tục trêи vòng bạn bè.
Có Lương Hi, có Kiều Sâm, có Hứa Nguyên, thậm chí cả Khương Như Hòe lần đầu tiên để lại bình luận cho cô.
Con trai ngốc của nhà địa chủ: Nuôi heo bao nhiêu năm như vậy cuối cùng bán được rồi, chúc mừng.
Khương Như Vũ: ???
Hai giây sau, phía dưới đột nhiên có thêm một bình luận.
Con trai ngốc của nhà địa chủ: Xem ra sau này có thể gọi em là cô* Phó rồi.
*Tác giả dùng từ gốc là 师奶, chỉ những người phụ nữ lấy chồng nhưng không làm việc, chủ yếu ở nhà chăm sóc con cái.
Khương Như Vũ: …
Đồ ngu.
Đang muốn gửi giọng nói chửi Khương Như Hòe, vị lái xe bên cạnh cử động.
Anh tháo dây an toàn, nghiêng người qua, hơi phủ lên người cô.
Trước mặt bỗng nhiên bị một bóng người to lớn che khuất, Khương Như Vũ bị buộc phải giương mắt nhìn anh.
Không gian trong xe chật hẹp, người đàn ông dựa quá gần, mùi hương nhàn nhạt phả lên đầu mũi cô, tiếp theo rõ ràng trông thấy hầu kết anh trượt xuống.
“Không hề không hồi hộp, cũng không hề hờ hững.” Đôi mắt đào hoa cong lên nhìn cô, trong con ngươi đều là hình bóng của cô: “Chỉ là có chút, phản ứng không kịp.”
Anh cúi đầu, khẽ cọ chóp mũi với cô, sau đó lại cúi đầu cọ lên cổ cô.
“Có thể không phải là hôn lễ, cho nên không có cảm xúc gì quá lớn.” Anh khẽ cười: “Dù sao em cũng chạy không thoát, mãi mãi là của anh.”
Dù sao cô cũng chạy không thoát.
Mãi mãi là của anh.
Trong thời gian mấy năm nay anh ở cũng cô, không phải anh chưa từng tưởng tượng nếu như hai người chia tay sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Nhưng thần kỳ như vậy đấy, chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi sáng của cô, coi như là cãi nhau hay chiến tranh lạnh, cũng sẽ không một lần cảm thấy phải kết thúc.
Rất thần kì, năm năm ở chung với nhau, chưa từng có lần nào đề cập đến việc chia tay.
Cứ như vậy, một cách tự nhiên, đơn giản, trở thành mãi mãi.
“Chào vợ, lần đầu gặp mặt, lời đầu tiên anh sẽ giới thiệu một chút.”
Đầu ngón tay khẽ chạm lên phần tóc bên gò má của cô, anh khẽ cắn đầu cằm nhỏ nhắn tinh tế của cô, giọng nói thâm trầm, nhuộm đầy ý cười vui vẻ, lười biếng lại mê hoặc thần trí người khác.
“Anh họ Phó, tên chỉ có một chữ Ý.”
“Từ hôm nay trở đi sẽ là chồng của em.”
Trước kỳ nghỉ tết Dương lịch, đoàn nhảy của Khương Như Vũ mở đặc huấn đầu năm, ba ngày có tổng cộng năm tiết.
Tiết cuối cùng được sắp xếp vào chiều ngày 31 tháng 12.
Vào ba rưỡi chiều, Khương Như Vũ bảo người đến quay video, kết thúc đặc huấn.
Lúc trở lại phòng tiếp tân, lễ tân cười nói với cô: “Yuna, hôm nay lại có một nhóm lớn người hâm mộ cô đến báo danh.”
Đối với việc này, Khương Như Vũ cũng không bất ngờ, nhíu mày, mỉm cười đáp lại.
Tầm này hàng năm, video cover của cô được người ta biên tập đăng lên các trang mạng video lớn và Weibo, rất nhanh trở thành một trong những uploader tiêu biểu của A trạm, fan trêи Weibo cũng tăng lên không ngừng, ngắn ngủi một tháng đã có hơn 100 vạn.
Đối với yêu cầu của fan, mỗi tháng Khương Như Vũ đều sẽ chọn mấy bài hát đứng đầu tương đối được hoan nghênh, quay video từng bước tập trước gương rồi đăng lên trang chủ và Weibo, để những fan không thể đến tận nơi học vũ đạo có thể tập luyện.
Nhưng mà từ khi có fan nhìn thấy cô làm việc cho đoàn nhảy này, đăng lên mạng chuyện cô làm giáo viên ở đây, nhanh chóng hấp dẫn một lượng lớn fan tới đây học.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khương Như Vũ đến tủ lạnh lấy đồ uống lạnh cho mình trước giờ lên lớp, mở nắp bình uống một ngụm, nước trái cây lạnh theo cổ họng chậm rãi chảy xuống bụng, giảm bớt sự khô nóng của gió điều hòa hai chiều cùng với mồ hôi đang chảy đầm đìa như cũ.
Cô không ở lại, cầm đồ của mình chạy nhanh về nhà tắm rửa, cắn kem ngồi trêи sofa xem tivi.
Chừng 4 giờ rưỡi, chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên, cô nhìn thoáng qua, dứt khoát từ chối, sau đó đi đôi dép lê xuống lầu.
Xe dừng trước nhà, Khương Như Vũ mở cửa ghế phó lái, ngồi lên, cực kỳ quen thuộc ngồi xếp bằng; Phó Ý khẽ liếc về phía cô, một tay nới lỏng cổ áo, nghiêng người qua giúp cô thắt dây an toàn, động tác thuần thục tự nhiên, giống như đây là việc anh vốn phải làm.
Khương Như Vũ cảm thấy nóng như vừa mới tắm nắng, đưa tay chỉnh điều hòa xuống hai độ, rất nhanh lại bị người bên cạnh chỉnh lại về 25.
Cô đang đổ mồ hôi giữa trán, ngay lập tức không vui ồn ào: “Anh động vào điều hòa của em làm gì, tí nữa mà trôi lớp trang điểm anh có làm lại cho em không?”
“Nếu như em yên tâm để anh làm,” Phó Ý khẽ cười: “Tất nhiên là anh không ngại.”
Hơi dừng lại, anh nói tiếp; “Anh khuyên em hai ngày này đàng hoàng chút, đừng nhân lúc anh không có ở đây tự ý bật nhiệt độ điều hòa rất thấp hoặc là vụng trộm ăn kem, tránh để đến lúc ở trêи giường lại gọi anh kêu đau.”
Cô ngượng ngùng nghiêng đầu chơi di động, trong miệng bất đắc dĩ phụ họa cùng anh: “Phải phải phải, anh nói đều đúng.”
“Ừ, anh nói đều đúng.” Không quay đầu, nhưng mặt mũi người đàn ông giãn ra, giọng nói dịu dàng, không tự chủ cong môi.
Di chuyển có hơi lâu, nhưng vẫn đến cục dân chính trước khi nơi nay tan sở.
Hôm nay ít người, trước mặt bọn họ chỉ có một đôi đang đợi, nhìn qua bạn nam giống như là người Đông Bắc, khẩu âm rất khác người Lâm Giang.
“Vợ ơi, tết năm nay có về nhà cùng anh không?”
Nhà gái rõ ràng là một cô gái ở phương Nam, giọng nói mềm mỏng dịu dàng: “Vậy cũng không được, anh đã nói kết hôn năm thứ nhất phải ăn tết ở nhà em.”
“Thế cũng được.” Nhà trai sảng kɧօáϊ cười lên: “Dù sao em đã là người của anh rồi.”
Nhà gái cũng cười ha ha.
Qua một lúc, cô ấy lại hỏi: “Anh không về nhà ăn tết, bố mẹ anh sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Nhà trai cưng chiều nhìn cô ấy một cái: “Là ông đây cưới em hay là bọn họ cưới em? Bọn họ có ý kiến gì cũng nhịn cho anh.”
“...”
Khương Như Vũ dừng vài giây, chọc eo Phó Ý: “Thế anh về nhà ăn tết cùng em không?”
Phó Ý nghiêng đầu, híp mắt nở nụ cười lười biếng: “Không.”
“...?” Khương Như Vũ kinh ngạc: “Anh nghiêm túc hả?”
Đều nói rằng bộ mặt thật sẽ lộ sau khi lĩnh giấy kết hôn, sao người này còn chưa cầm giấy đã bắt đầu lộ nguyên hình rồi?
Lần này đáp còn có phần… chủ nghĩa đàn ông?
Nghe vậy Phó Ý cong môi, tâm tình càng lúc càng có xu hướng tốt lên.
“Anh nghiêm túc hả?” Cô chưa từ bỏ ý định, lại chọc eo anh.
Lúc này dùng lực lớn hơn một chút, người đàn ông không chú ý, kêu lên một tiếng, tốc độ cực nhanh bắt được ngón trỏ của cô, khẽ chậc một tiếng.
“Ý của anh là cùng nhau ăn tết.” Anh có chút bất đắc dĩ, thuận tiện kéo người vào lòng: “Đón bố mẹ em đến nhà anh, được không?”
“Được.” Cô đã hiểu ý của anh, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Hoặc là đón người nhà anh đến nhà em?”
“Cũng được.” Anh mỉm cười.
Rất nhanh đến lượt bọn họ, làm xong một loạt thủ tục như điền tài liệu, nộp tiền, chụp ảnh, trong tay Khưởng Như Vũ có thêm hai quyển sổ màu đỏ.
Cô giơ quyển sổ để nghiêng trêи bầu trời chụp ảnh, sau khi xóa những thông tin quan trọng, đăng lên vòng tròn bạn bè.
Nội dung: Hôm nay bắt đầu làm bà Phó rồi.
---
Trong xe mở hệ thống sưởi, bật một bài hát tiếng Anh bình thường cô thích.
Phó Ý thấy cô từ sau khi lên xe vẫn luôn nhìn hai tờ hôn thú, không nhịn được mở miệng trêu chọc: “Kết hôn với anh vui vẻ như vậy?”
“Cũng thường thôi.” Trong miệng cô đang cắn ống hút hút sữa hương chuối, lúc nói chuyện có hơi mơ hồ không rõ: “Cho tới nay chưa từng thấy, dự định nghiên cứu một chút cấu trúc hai tờ này.”
“Chỉ có mấy dòng chữ, có thể nghiên cứu sao.” Anh khẽ hừ một tiếng.
“Anh sẽ không hiểu đâu.” Cô vừa nói vừa cảm thấy phiền muộn: “Sao anh không có chút hồi hộp nào?”
“Hồi hộp cái gì?” Anh lái xe, lúc nói chuyện cũng có hơi không để tâm lắm.
“Kết hôn rồi đấy.” Khương Như Vũ thật sự khó tin: “Bây giờ anh đã là đàn ông có vợ rồi.”
“Ừm.” Ai ngờ bị Khương Như Vũ mỉa mai, nghe trong giọng điệu của anh lại càng thêm tùy ý: “Đàn ông có vợ.”
“...A.” Lòng đầy kinh hỉ trong nháy mắt bị dập tắt, Khương Như Vũ không vui cho lắm, kìm nén hồi lâu, vẫn không nhịn được, âm dương quái khí* nói: “Vậy thì anh đúng là hờ hững đấy.”
*Chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Hờ hững.
Từ này được dùng khiến Phó Ý trực tiếp thở dài.
Lúc này trùng hợp đi qua công viên, xung quanh có bãi đỗ xe, anh đánh tay lái, quay xe tiến vào.
Tùy tiện tìm một chỗ đậu xe rồi dừng lại, Phó Ý tắt động cơ, mắt nhìn về phía trước, ánh mắt có hơi phiêu lãng.
Khương Như Vũ không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không muốn để ý đến anh, cúi đầu nhìn lời chúc phúc và khen ngợi liên tục trêи vòng bạn bè.
Có Lương Hi, có Kiều Sâm, có Hứa Nguyên, thậm chí cả Khương Như Hòe lần đầu tiên để lại bình luận cho cô.
Con trai ngốc của nhà địa chủ: Nuôi heo bao nhiêu năm như vậy cuối cùng bán được rồi, chúc mừng.
Khương Như Vũ: ???
Hai giây sau, phía dưới đột nhiên có thêm một bình luận.
Con trai ngốc của nhà địa chủ: Xem ra sau này có thể gọi em là cô* Phó rồi.
*Tác giả dùng từ gốc là 师奶, chỉ những người phụ nữ lấy chồng nhưng không làm việc, chủ yếu ở nhà chăm sóc con cái.
Khương Như Vũ: …
Đồ ngu.
Đang muốn gửi giọng nói chửi Khương Như Hòe, vị lái xe bên cạnh cử động.
Anh tháo dây an toàn, nghiêng người qua, hơi phủ lên người cô.
Trước mặt bỗng nhiên bị một bóng người to lớn che khuất, Khương Như Vũ bị buộc phải giương mắt nhìn anh.
Không gian trong xe chật hẹp, người đàn ông dựa quá gần, mùi hương nhàn nhạt phả lên đầu mũi cô, tiếp theo rõ ràng trông thấy hầu kết anh trượt xuống.
“Không hề không hồi hộp, cũng không hề hờ hững.” Đôi mắt đào hoa cong lên nhìn cô, trong con ngươi đều là hình bóng của cô: “Chỉ là có chút, phản ứng không kịp.”
Anh cúi đầu, khẽ cọ chóp mũi với cô, sau đó lại cúi đầu cọ lên cổ cô.
“Có thể không phải là hôn lễ, cho nên không có cảm xúc gì quá lớn.” Anh khẽ cười: “Dù sao em cũng chạy không thoát, mãi mãi là của anh.”
Dù sao cô cũng chạy không thoát.
Mãi mãi là của anh.
Trong thời gian mấy năm nay anh ở cũng cô, không phải anh chưa từng tưởng tượng nếu như hai người chia tay sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Nhưng thần kỳ như vậy đấy, chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi sáng của cô, coi như là cãi nhau hay chiến tranh lạnh, cũng sẽ không một lần cảm thấy phải kết thúc.
Rất thần kì, năm năm ở chung với nhau, chưa từng có lần nào đề cập đến việc chia tay.
Cứ như vậy, một cách tự nhiên, đơn giản, trở thành mãi mãi.
“Chào vợ, lần đầu gặp mặt, lời đầu tiên anh sẽ giới thiệu một chút.”
Đầu ngón tay khẽ chạm lên phần tóc bên gò má của cô, anh khẽ cắn đầu cằm nhỏ nhắn tinh tế của cô, giọng nói thâm trầm, nhuộm đầy ý cười vui vẻ, lười biếng lại mê hoặc thần trí người khác.
“Anh họ Phó, tên chỉ có một chữ Ý.”
“Từ hôm nay trở đi sẽ là chồng của em.”
Tác giả :
Cảnh Lý