Vị Quýt Yêu Thích
Chương 26: “Không biết không thể sờ loạn cơ bụng đàn ông sao?”
Đậu xanh một người sửa di động mất hai tháng có tư cách đéo gì để tán gái vậy.
Lời này có hơi ác độc, đủ để đâm một nhát vào trái tim người khác.
Tâm tình vốn rất tủi thân của Khương Như Vũ biến mất trong nháy mắt, thậm chí còn hơi buồn cười.
“Chào thầy Trần.” Cô thật thà lên tiếng.
Hôm nay Trần Ngạn quả thật rất tức giận, đến mức chưa trả lời đã giận dữ đi về hướng khác.
Anh ta vừa rời đi, rốt cuộc Khương Như Vũ nhìn thấy người vừa mới ra ngoài nghe điện thoại Kiều Sâm.
Kiều Sâm tiến lên thì thầm với Phó Ý câu gì đó rồi cười một tiếng.
Sau đó Kiều Sâm cũng đi theo Trần Ngạn.
Trước khi Trần Ngạn rời khỏi còn quay về hướng hai người đang đứng, cười giễu cợt một cách khó hiểu.
Âm thanh hơi lớn, trêи cơ bản người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng.
Người vừa đi hết, Phó Ý xoa xoa đầu cô: “Thật xin lỗi, anh trai mang điện thoại đi sửa cho nên không nhận được tin nhắn của em.”
“Thực ra ban nãy anh nói thẳng là được rồi.” Thật ra thì Khương Như Vũ cũng hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói thầm: “Em đã cho rằng anh cố ý không nhận.”
“Ừm, là anh trai đã quên.” Anh khẽ cười: “Anh trai quá bận việc.”
“Bận đi làm thêm sao?” Cô ngẩng đầu, nhìn anh thản nhiên xắn tay áo sơ mi, trong mắt nhuốm ý cười.
Phó Ý dừng động tác, cúi đầu liếc cô: “Ừ, nếu không thì không có tiền ăn cơm.”
Giọng anh có vẻ lười biếng, cũng không biết có bao nhiêu phần giả.
Nghe vậy Khương Như Vũ cúi đầu nhìn xuống dưới chân, im lặng không lên tiếng dùng mũi giày đá chiếc que đã sớm không còn phát sáng mà không biết ai làm rơi trêи mặt đất.
“Có muốn đi dạo không?” Hai người đều trầm mặc một lát, Phó Ý lên tiếng hỏi.
“Được.” Khương Như Vũ gật đầu, đi theo sau anh vài bước thì nhớ tới gì đó, đột nhiên ngừng lại: “Em phải gửi một tin nhắn cho Hi Hi để cô ấy khỏi chờ em.”
Cô rút điện thoại ra, ấn vài cái, mới phát hiện di động đã hết pin từ lúc nào.
“Thầy Phó.” Khương Như Vũ hơi gãi đầu: “Thầy có sạc pin điện thoại dự phòng không?”
Phó Ý lấy điện thoại từ trong túi Trần Ngạn ném cho ra, di động đang kết nối với sạc dự phòng mini. Anh rút dây rồi đưa sạc cho Khương Như Vũ.
Anh nhìn cô cầm dây cắm vào cổng sạc, qua một lát điện thoại được khởi động lại. Cô mở Wechat, hàng trăm tin nhắn Wechat hiện lên ngay lập tức.
Lương Hi đã gửi tin nhắn cho cô từ lâu, nói rằng mình đi uống trà sữa cùng Kiều Sâm, Khương Như Vũ thuận tay trả lời cô ấy bằng một nhãn dán.
“Khoảng thời gian trước tôi đã đổi Wechat.” Nhân lúc cô đang trả lời tin nhắn từng người, Phó Ý làm bộ tùy tiện nhắc tới: “Không dùng cái trước kia nữa, em thêm bạn tôi đi.”
“Ồ.” Cô mở mã QR: “Vậy anh quét mã của em đi.”
“Điện thoại của tôi mới sửa xong, không còn pin.” Anh lấy di động từ trong tay cô, mở giao diện thêm bạn bè gõ một chuỗi gì đó rồi mới trả điện thoại lại cho cô.
Khương Như Vũ nhận lại điện thoại, liếc nhìn Wechat của Phó Ý vẫn hiển thị trêи màn hình điện thoại, cũng không biết tốc độ tay người này nhanh đến đâu, trong khi thêm bạn tốt còn kịp sửa lại biệt danh của mình thành anh trai A Ý.
“...” Khương Như Vũ một lời khó nói hết: “Anh có biết xấu hổ không vậy?”
“Chẳng lẽ em định cả đời gọi tôi là thầy Phó?” Anh liếc mắt nhìn cô: “Nghe nói hiện tại em là đàn em khóa dưới của tôi rồi.”
“Đúng vậy.” Khương Như Vũ có hơi ưu sầu: “Sao mà em lại được phân đến chuyên ngành Kinh tế chứ.”
“Cho nên đừng gọi thầy Phó nữa.” Anh cười khẽ: “Gọi anh trai A Ý?”
“...” Mặc dù cô cũng thấy gọi anh là thầy Phó ở trường học khá kỳ cục, nhưng xưng hô là ‘anh trai A Ý’ thật sự có hơi buồn nôn, là kiểu buồn nôn đến nổi da gà.
Khương Như Vũ nghẹn một hồi mới bật thốt: “Đàn anh Phó.”
Phó Ý khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Cũng được.”
Vào buổi tối có không ít người đến bên hồ ở Lâm Đại, phần lớn là mấy đôi yêu nhau qua đây hẹn hò.
Đi một đoạn Khương Như Vũ cảm thấy rất không thích hợp, kéo Phó Ý: “Anh dẫn em đến đây đi dạo để làm gì?”
Vẻ mặt Phó Ý lại thản nhiên như không: “Đi dạo không đến bên hồ thì nên đi đâu?”
“Nơi này…” Cô nhỏ giọng thì thầm: “Sao toàn mấy đôi yêu nhau vậy?”
Khương Như Vũ vừa dứt lời thì nghe thấy một trận xao động từ trọng bụi cây bên cạnh, ngay sau đó là âm thanh có người hôn môi đùa giỡn.
“...” Gương mặt nóng lên, cô lại nhỏ giọng hỏi Phó Ý: “Hay là chúng ta đổi nơi đi dạo khác đi.”
“Da mặt mỏng như vậy?” Phó Ý trêu đùa, mặc cô kéo mình ra khỏi ven hồ.
“Chuyện này không liên quan tới da mặt được không?” Từ trong những đôi yêu nhau ra ngoài, toàn thân Khương Như Vũ như được thông khí trở lại, hít sâu một hơi không khí trong lành, còn dùng tay quạt gió cho chính mình: “Chỉ là không thoải mái lắm.”
Đứng cùng một nơi như vậy với Phó Ý, cô cảm giác từ đầu đến chân mình không có chỗ nào không kỳ quái.
Hai người họ quang minh chính đại, sao phải đi dạo ở thánh địa hẹn hò chứ.
“Được, vậy sau này em đi cùng bạn trai đến đây.” Phó Ý buồn cười liếc nhìn cô: “Như vậy sẽ không cảm thấy mất tự nhiên nữa.”
“... Em không tìm bạn trai ở đại học.” Cô sờ sờ mũi, đi về ký túc xá.
“Vì sao?”
“Có bạn trai sẽ rất ảnh hưởng tới việc học.” Cô nghiêm túc nói xong thì cảm thấy giọng mình nghe quá giả dối, vì vậy lại lên tiếng bổ sung: “... Cũng ảnh hưởng em luyện nhảy.”
“Cũng là năm 2019 rồi em gái nhỏ.” Lúc này Phó Ý không hề nể tình cười nhạo thành tiếng: “Còn khăng khăng cho rằng yêu đương là vô dụng.” (?)
“Mẹ em đã nói yêu đương ở đại học rất ảnh hưởng tới việc học…” Khương Như Vũ nhớ tới lời của Lâm Xảo Nghiên, cảm thấy có chút đạo lý, muốn mang ra dọa anh một chút: “Nếu như sau này ra ngoài thực hành làm việc sẽ không có công ty nào muốn tuyển.”
Cô hơi dừng lại, giọng điệu xem thường: “Sẽ phải dùng đồ super fake cả đời.”
Thật ra cô cũng chỉ giả bộ thanh thế vậy thôi chứ nội tâm cực kỳ chột dạ.
Cô còn lâu mới tin lời Lâm Xảo Nghiên nói, cảm thấy toàn là nói xạo, nhưng lại không muốn cho Phó Ý thấy bộ dạng muốn yêu đương vô cùng của mình.
Giống như lộ ra bản thân rất đói khát vậy, quá mất mặt.
Còn không bằng tạo hình tượng tiên nữ hăng hái lạc quan tiến về phía trước không màng thế sự một lòng đọc sách thánh hiền.
Mặc dù nghe xong có hơi ngu ngốc.
Vả lại từ khi khai giảng đến bây giờ, dù sao cũng chưa có bạn học cùng khóa nào có thể khiến cô động lòng.
Các bạn nam đó vừa nhìn vẫn thấy giống mấy cậu bé.
Còn chả bằng… đàn anh Kiều Sâm, trông còn khá ổn.
Cô lặng lẽ ngước mặt nhìn Phó Ý, thầm so sánh từ trêи xuống dưới hai người này với nhau trong lòng.
Đàn anh Kiều Sâm là kiểu người dịu dàng nhã nhặn, cảm giác hơi giống điều hòa trung tâm*, ấm áp với chính mình ấm áp với cô và ấm áp cả với mọi người.
*Thuật ngữ mạng chỉ những người luôn đối xử tốt, thân thiện với tất cả mọi người, có thể yêu hai hoặc nhiều người cùng một lúc.
Như vậy chỉ còn lại…
“Đàn anh Phó, anh cũng nên học hành chăm chỉ.” Khương Như Vũ kiễng chân lên, cực kỳ nghiêm túc vỗ vai anh: “Nếu không tương lai không kiếm đủ tiền lấy vợ thì mất mặt biết bao.”
Phó Ý đã sớm quen với việc thi thoảng cô nhiệt huyết dâng trào sỉ nhục mình, vô cùng qua loa gật đầu phối hợp: “Ừ tôi biết rồi. Tôi sẽ học hành chăm chỉ nỗ lực kiếm tiền để cưới vợ.”
Nói tới đây, anh cân nhắc đôi AJ bản giới hạn toàn cầu dưới chân, trong giọng nói nhiễm ý cười: “Chờ anh trai có tiền rồi sẽ đổi một đôi AJ hàng thật, mua thêm một đôi hoàn toàn mới cho em tùy ý đạp dưới chân.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến dưới tòa ký túc xá của Khương Như Vũ.
“Em đến nơi rồi.” Cô dừng lại không đi về phía trước nữa: “Tạm biệt đàn anh Phó.”
Ai ngờ Phó Ý không hề có ý định rời đi, ngược lại như cười như không nhìn cô: “Em gạt anh trai muốn ra đây đi dạo, thực ra là muốn anh đây đưa về ký túc xá hả?”
Trong câu nói không che giấu ý trêu chọc: “Có phải muốn mượn lần này để nói cho anh trai biết ký túc xá của em ở đây không? Sau này hàng ngày để anh trai đưa em về ký túc?”
“Còn lâu nhé, tùy tiện đi lung tung thôi.” Cô bị lời nói không biết xấu hổ của anh làm cho đỏ mặt tới tận mang tai: “Hơn nữa ai muốn anh đưa về ký túc chứ, mắc cỡ chết người đấy hiểu không, giống như em là một đứa trẻ vậy.”
“Để anh trai đưa em về ký túc có gì mất mặt?” Anh thân mật nhéo mặt cô: “Bạn học Khương? Có anh đây đẹp trai nhường này đưa em về, đó là vinh hạnh của em.”
“Xí.” Cô xụ mặt: “Anh cầm gương soi lại mình đi, còn không đẹp bằng một nửa anh Kiều Sâm.”
“Kiều Sâm?” Phó Ý khó tin: “Em không cảm thấy cậu ta có hơi… ẻo lả? Sao mấy cô gái bây giờ đều thích kiểu này?”
“Không phải đâu.” Khương Như Vũ tuổi nhỏ gan lớn chọc vào cơ bụng anh: “Là không thích kiểu người béo bụng não nhỏ.”
Giây kế tiếp, đầu ngón tay đang chọc cơ bụng Phó Ý chợt bị ai đó nắm lấy, xúc cảm mềm mại ấm áp, cảm giác giống với nhiều lần trước anh dùng ngón tay véo mặt cô.
Không khỏi khiến người ta đỏ mặt từ hai má đến tận bên tai.
“Em gái.” Giọng nói anh lười biếng mang theo ý cười, khi cố tình trầm giọng có chút mê hoặc: “Không biết không thể sờ loạn cơ bụng đàn ông sao?”
“...” Khương Như Vũ đột nhiên rút ngón tay về, dường như bị vật gì làm bỏng: “Anh có thể…”
Cô cắn môi dưới, hơn nửa ngày mới bật thốt được nốt nửa câu sau: “... đừng hơi một tí là động ɖu͙ƈ không?”
Ánh đèn yếu ớt dưới ký túc xá chiếu xuống mặt cô, nhìn thấy rõ vẻ ửng đỏ, ngay cả vẻ thẹn thùng nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cố chấp làm bộ giống như người từng trải cũng hiện lên rõ ràng.
Da cô gái nhỏ trời sinh trắng nõn, môi đỏ răng trắng; tóc dài mềm mại được buộc cao kiểu đuôi ngựa, thời tiết nóng bức, có vài sợi rủ xuống dính trêи mặt, khi căng thẳng còn cắn môi dưới không khỏi khiến người ta nảy sinh cảm giác thương xót.
Cùng lúc là sự kϊƈɦ động từ bụng dưới trực tiếp chạy thẳng lên trái tim rồi lại mãnh liệt xông lên đầu.
Muốn hủy hoại giày vò cô thành từng chút một rồi nuốt vào bụng.
Phó Ý bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ.
Anh cúi đầu nhìn cô gái chỉ cao đến bả vai mình, sau khi cố ép nguồn nhiệt trong lòng xuống, lại không nhịn được thầm mắng bản thân một câu ‘cầm thú’.
Cô gái nhỏ mới lớn chừng này, Phó Ý con mẹ nó từ sáng đến tối mày nghĩ cái gì thế? Còn là học sinh mày từng dạy kèm, coi mình như anh trai của cô ấy nữa.
“Mau vào đi, không phải là di động hết pin sao.” Anh làm bộ không có chuyện gì xảy ra sờ sờ đầu cô, không nói thêm lời nào.
Quả thực Khương Như Vũ cũng không tự nhiên lắm, nghe xong câu này nháy mắt như được giải thoát, chào tạm biệt rồi chúc anh ngủ ngon xong chuồn lẹ.
Khi trở lại ký túc xá, Lương Hi đang tắm, hai người khác còn chưa quay lại.
Cô ngồi trêи ghế của mình, dùng mu bàn tay áp lên mặt, bình tĩnh một hồi lâu vẫn cảm thấy không đủ, lộc cộc chạy lên chạy xuống tìm điều khiển mở điều hòa.
Lời này có hơi ác độc, đủ để đâm một nhát vào trái tim người khác.
Tâm tình vốn rất tủi thân của Khương Như Vũ biến mất trong nháy mắt, thậm chí còn hơi buồn cười.
“Chào thầy Trần.” Cô thật thà lên tiếng.
Hôm nay Trần Ngạn quả thật rất tức giận, đến mức chưa trả lời đã giận dữ đi về hướng khác.
Anh ta vừa rời đi, rốt cuộc Khương Như Vũ nhìn thấy người vừa mới ra ngoài nghe điện thoại Kiều Sâm.
Kiều Sâm tiến lên thì thầm với Phó Ý câu gì đó rồi cười một tiếng.
Sau đó Kiều Sâm cũng đi theo Trần Ngạn.
Trước khi Trần Ngạn rời khỏi còn quay về hướng hai người đang đứng, cười giễu cợt một cách khó hiểu.
Âm thanh hơi lớn, trêи cơ bản người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng.
Người vừa đi hết, Phó Ý xoa xoa đầu cô: “Thật xin lỗi, anh trai mang điện thoại đi sửa cho nên không nhận được tin nhắn của em.”
“Thực ra ban nãy anh nói thẳng là được rồi.” Thật ra thì Khương Như Vũ cũng hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói thầm: “Em đã cho rằng anh cố ý không nhận.”
“Ừm, là anh trai đã quên.” Anh khẽ cười: “Anh trai quá bận việc.”
“Bận đi làm thêm sao?” Cô ngẩng đầu, nhìn anh thản nhiên xắn tay áo sơ mi, trong mắt nhuốm ý cười.
Phó Ý dừng động tác, cúi đầu liếc cô: “Ừ, nếu không thì không có tiền ăn cơm.”
Giọng anh có vẻ lười biếng, cũng không biết có bao nhiêu phần giả.
Nghe vậy Khương Như Vũ cúi đầu nhìn xuống dưới chân, im lặng không lên tiếng dùng mũi giày đá chiếc que đã sớm không còn phát sáng mà không biết ai làm rơi trêи mặt đất.
“Có muốn đi dạo không?” Hai người đều trầm mặc một lát, Phó Ý lên tiếng hỏi.
“Được.” Khương Như Vũ gật đầu, đi theo sau anh vài bước thì nhớ tới gì đó, đột nhiên ngừng lại: “Em phải gửi một tin nhắn cho Hi Hi để cô ấy khỏi chờ em.”
Cô rút điện thoại ra, ấn vài cái, mới phát hiện di động đã hết pin từ lúc nào.
“Thầy Phó.” Khương Như Vũ hơi gãi đầu: “Thầy có sạc pin điện thoại dự phòng không?”
Phó Ý lấy điện thoại từ trong túi Trần Ngạn ném cho ra, di động đang kết nối với sạc dự phòng mini. Anh rút dây rồi đưa sạc cho Khương Như Vũ.
Anh nhìn cô cầm dây cắm vào cổng sạc, qua một lát điện thoại được khởi động lại. Cô mở Wechat, hàng trăm tin nhắn Wechat hiện lên ngay lập tức.
Lương Hi đã gửi tin nhắn cho cô từ lâu, nói rằng mình đi uống trà sữa cùng Kiều Sâm, Khương Như Vũ thuận tay trả lời cô ấy bằng một nhãn dán.
“Khoảng thời gian trước tôi đã đổi Wechat.” Nhân lúc cô đang trả lời tin nhắn từng người, Phó Ý làm bộ tùy tiện nhắc tới: “Không dùng cái trước kia nữa, em thêm bạn tôi đi.”
“Ồ.” Cô mở mã QR: “Vậy anh quét mã của em đi.”
“Điện thoại của tôi mới sửa xong, không còn pin.” Anh lấy di động từ trong tay cô, mở giao diện thêm bạn bè gõ một chuỗi gì đó rồi mới trả điện thoại lại cho cô.
Khương Như Vũ nhận lại điện thoại, liếc nhìn Wechat của Phó Ý vẫn hiển thị trêи màn hình điện thoại, cũng không biết tốc độ tay người này nhanh đến đâu, trong khi thêm bạn tốt còn kịp sửa lại biệt danh của mình thành anh trai A Ý.
“...” Khương Như Vũ một lời khó nói hết: “Anh có biết xấu hổ không vậy?”
“Chẳng lẽ em định cả đời gọi tôi là thầy Phó?” Anh liếc mắt nhìn cô: “Nghe nói hiện tại em là đàn em khóa dưới của tôi rồi.”
“Đúng vậy.” Khương Như Vũ có hơi ưu sầu: “Sao mà em lại được phân đến chuyên ngành Kinh tế chứ.”
“Cho nên đừng gọi thầy Phó nữa.” Anh cười khẽ: “Gọi anh trai A Ý?”
“...” Mặc dù cô cũng thấy gọi anh là thầy Phó ở trường học khá kỳ cục, nhưng xưng hô là ‘anh trai A Ý’ thật sự có hơi buồn nôn, là kiểu buồn nôn đến nổi da gà.
Khương Như Vũ nghẹn một hồi mới bật thốt: “Đàn anh Phó.”
Phó Ý khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Cũng được.”
Vào buổi tối có không ít người đến bên hồ ở Lâm Đại, phần lớn là mấy đôi yêu nhau qua đây hẹn hò.
Đi một đoạn Khương Như Vũ cảm thấy rất không thích hợp, kéo Phó Ý: “Anh dẫn em đến đây đi dạo để làm gì?”
Vẻ mặt Phó Ý lại thản nhiên như không: “Đi dạo không đến bên hồ thì nên đi đâu?”
“Nơi này…” Cô nhỏ giọng thì thầm: “Sao toàn mấy đôi yêu nhau vậy?”
Khương Như Vũ vừa dứt lời thì nghe thấy một trận xao động từ trọng bụi cây bên cạnh, ngay sau đó là âm thanh có người hôn môi đùa giỡn.
“...” Gương mặt nóng lên, cô lại nhỏ giọng hỏi Phó Ý: “Hay là chúng ta đổi nơi đi dạo khác đi.”
“Da mặt mỏng như vậy?” Phó Ý trêu đùa, mặc cô kéo mình ra khỏi ven hồ.
“Chuyện này không liên quan tới da mặt được không?” Từ trong những đôi yêu nhau ra ngoài, toàn thân Khương Như Vũ như được thông khí trở lại, hít sâu một hơi không khí trong lành, còn dùng tay quạt gió cho chính mình: “Chỉ là không thoải mái lắm.”
Đứng cùng một nơi như vậy với Phó Ý, cô cảm giác từ đầu đến chân mình không có chỗ nào không kỳ quái.
Hai người họ quang minh chính đại, sao phải đi dạo ở thánh địa hẹn hò chứ.
“Được, vậy sau này em đi cùng bạn trai đến đây.” Phó Ý buồn cười liếc nhìn cô: “Như vậy sẽ không cảm thấy mất tự nhiên nữa.”
“... Em không tìm bạn trai ở đại học.” Cô sờ sờ mũi, đi về ký túc xá.
“Vì sao?”
“Có bạn trai sẽ rất ảnh hưởng tới việc học.” Cô nghiêm túc nói xong thì cảm thấy giọng mình nghe quá giả dối, vì vậy lại lên tiếng bổ sung: “... Cũng ảnh hưởng em luyện nhảy.”
“Cũng là năm 2019 rồi em gái nhỏ.” Lúc này Phó Ý không hề nể tình cười nhạo thành tiếng: “Còn khăng khăng cho rằng yêu đương là vô dụng.” (?)
“Mẹ em đã nói yêu đương ở đại học rất ảnh hưởng tới việc học…” Khương Như Vũ nhớ tới lời của Lâm Xảo Nghiên, cảm thấy có chút đạo lý, muốn mang ra dọa anh một chút: “Nếu như sau này ra ngoài thực hành làm việc sẽ không có công ty nào muốn tuyển.”
Cô hơi dừng lại, giọng điệu xem thường: “Sẽ phải dùng đồ super fake cả đời.”
Thật ra cô cũng chỉ giả bộ thanh thế vậy thôi chứ nội tâm cực kỳ chột dạ.
Cô còn lâu mới tin lời Lâm Xảo Nghiên nói, cảm thấy toàn là nói xạo, nhưng lại không muốn cho Phó Ý thấy bộ dạng muốn yêu đương vô cùng của mình.
Giống như lộ ra bản thân rất đói khát vậy, quá mất mặt.
Còn không bằng tạo hình tượng tiên nữ hăng hái lạc quan tiến về phía trước không màng thế sự một lòng đọc sách thánh hiền.
Mặc dù nghe xong có hơi ngu ngốc.
Vả lại từ khi khai giảng đến bây giờ, dù sao cũng chưa có bạn học cùng khóa nào có thể khiến cô động lòng.
Các bạn nam đó vừa nhìn vẫn thấy giống mấy cậu bé.
Còn chả bằng… đàn anh Kiều Sâm, trông còn khá ổn.
Cô lặng lẽ ngước mặt nhìn Phó Ý, thầm so sánh từ trêи xuống dưới hai người này với nhau trong lòng.
Đàn anh Kiều Sâm là kiểu người dịu dàng nhã nhặn, cảm giác hơi giống điều hòa trung tâm*, ấm áp với chính mình ấm áp với cô và ấm áp cả với mọi người.
*Thuật ngữ mạng chỉ những người luôn đối xử tốt, thân thiện với tất cả mọi người, có thể yêu hai hoặc nhiều người cùng một lúc.
Như vậy chỉ còn lại…
“Đàn anh Phó, anh cũng nên học hành chăm chỉ.” Khương Như Vũ kiễng chân lên, cực kỳ nghiêm túc vỗ vai anh: “Nếu không tương lai không kiếm đủ tiền lấy vợ thì mất mặt biết bao.”
Phó Ý đã sớm quen với việc thi thoảng cô nhiệt huyết dâng trào sỉ nhục mình, vô cùng qua loa gật đầu phối hợp: “Ừ tôi biết rồi. Tôi sẽ học hành chăm chỉ nỗ lực kiếm tiền để cưới vợ.”
Nói tới đây, anh cân nhắc đôi AJ bản giới hạn toàn cầu dưới chân, trong giọng nói nhiễm ý cười: “Chờ anh trai có tiền rồi sẽ đổi một đôi AJ hàng thật, mua thêm một đôi hoàn toàn mới cho em tùy ý đạp dưới chân.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến dưới tòa ký túc xá của Khương Như Vũ.
“Em đến nơi rồi.” Cô dừng lại không đi về phía trước nữa: “Tạm biệt đàn anh Phó.”
Ai ngờ Phó Ý không hề có ý định rời đi, ngược lại như cười như không nhìn cô: “Em gạt anh trai muốn ra đây đi dạo, thực ra là muốn anh đây đưa về ký túc xá hả?”
Trong câu nói không che giấu ý trêu chọc: “Có phải muốn mượn lần này để nói cho anh trai biết ký túc xá của em ở đây không? Sau này hàng ngày để anh trai đưa em về ký túc?”
“Còn lâu nhé, tùy tiện đi lung tung thôi.” Cô bị lời nói không biết xấu hổ của anh làm cho đỏ mặt tới tận mang tai: “Hơn nữa ai muốn anh đưa về ký túc chứ, mắc cỡ chết người đấy hiểu không, giống như em là một đứa trẻ vậy.”
“Để anh trai đưa em về ký túc có gì mất mặt?” Anh thân mật nhéo mặt cô: “Bạn học Khương? Có anh đây đẹp trai nhường này đưa em về, đó là vinh hạnh của em.”
“Xí.” Cô xụ mặt: “Anh cầm gương soi lại mình đi, còn không đẹp bằng một nửa anh Kiều Sâm.”
“Kiều Sâm?” Phó Ý khó tin: “Em không cảm thấy cậu ta có hơi… ẻo lả? Sao mấy cô gái bây giờ đều thích kiểu này?”
“Không phải đâu.” Khương Như Vũ tuổi nhỏ gan lớn chọc vào cơ bụng anh: “Là không thích kiểu người béo bụng não nhỏ.”
Giây kế tiếp, đầu ngón tay đang chọc cơ bụng Phó Ý chợt bị ai đó nắm lấy, xúc cảm mềm mại ấm áp, cảm giác giống với nhiều lần trước anh dùng ngón tay véo mặt cô.
Không khỏi khiến người ta đỏ mặt từ hai má đến tận bên tai.
“Em gái.” Giọng nói anh lười biếng mang theo ý cười, khi cố tình trầm giọng có chút mê hoặc: “Không biết không thể sờ loạn cơ bụng đàn ông sao?”
“...” Khương Như Vũ đột nhiên rút ngón tay về, dường như bị vật gì làm bỏng: “Anh có thể…”
Cô cắn môi dưới, hơn nửa ngày mới bật thốt được nốt nửa câu sau: “... đừng hơi một tí là động ɖu͙ƈ không?”
Ánh đèn yếu ớt dưới ký túc xá chiếu xuống mặt cô, nhìn thấy rõ vẻ ửng đỏ, ngay cả vẻ thẹn thùng nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cố chấp làm bộ giống như người từng trải cũng hiện lên rõ ràng.
Da cô gái nhỏ trời sinh trắng nõn, môi đỏ răng trắng; tóc dài mềm mại được buộc cao kiểu đuôi ngựa, thời tiết nóng bức, có vài sợi rủ xuống dính trêи mặt, khi căng thẳng còn cắn môi dưới không khỏi khiến người ta nảy sinh cảm giác thương xót.
Cùng lúc là sự kϊƈɦ động từ bụng dưới trực tiếp chạy thẳng lên trái tim rồi lại mãnh liệt xông lên đầu.
Muốn hủy hoại giày vò cô thành từng chút một rồi nuốt vào bụng.
Phó Ý bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ.
Anh cúi đầu nhìn cô gái chỉ cao đến bả vai mình, sau khi cố ép nguồn nhiệt trong lòng xuống, lại không nhịn được thầm mắng bản thân một câu ‘cầm thú’.
Cô gái nhỏ mới lớn chừng này, Phó Ý con mẹ nó từ sáng đến tối mày nghĩ cái gì thế? Còn là học sinh mày từng dạy kèm, coi mình như anh trai của cô ấy nữa.
“Mau vào đi, không phải là di động hết pin sao.” Anh làm bộ không có chuyện gì xảy ra sờ sờ đầu cô, không nói thêm lời nào.
Quả thực Khương Như Vũ cũng không tự nhiên lắm, nghe xong câu này nháy mắt như được giải thoát, chào tạm biệt rồi chúc anh ngủ ngon xong chuồn lẹ.
Khi trở lại ký túc xá, Lương Hi đang tắm, hai người khác còn chưa quay lại.
Cô ngồi trêи ghế của mình, dùng mu bàn tay áp lên mặt, bình tĩnh một hồi lâu vẫn cảm thấy không đủ, lộc cộc chạy lên chạy xuống tìm điều khiển mở điều hòa.
Tác giả :
Cảnh Lý