Vì Quân Khuynh Thiên Hạ
Chương 9
''Tham kiến Công chúa.''
Tiếng nói trầm thấp khiến nàng giật mình, không đúng, không phải giọng nói này.
"Ngươi.....'' Nam Hân Nhạc trừng mắt hắn, giọng nói như nỉ non: "Không đúng, giọng nói của ngươi không phải như thế.....''
Giống như ôn ngọc, giọng nói thanh nhuận khiến người khác không thể quên được.
''Hoàng tỷ, tỷ đang nói cái gì?'' Tiểu Hoàng đế đi đến bên cạnh Nam Hân Nhạc, nhìn nàng, vừa nhìn tùy tùng của Gia Luật Khôi: "Có cái gì không đúng sao?''
''Đúng nha, Công chúa, tùy tùng này của ta có vấn đề gì sao?'' Gia Luật Khôi cũng hỏi.
''Tùy tùng?'' Nam Hân Nhạc hồi thần từ hoảng loạn, nhìn về phía Gia Luật Khôi, lông mày lập tức nhướng lên: ''Gia Luật Khôi, sao ngươi ở đây?''
Người của Viêm Lăng quốc sao xuất hiện tại hoàng cung Kim Lăng?
''Sao? Chẳng lẽ Công chúa không biết chuyện Viêm Lăng quốc kết minh cùng Kim Lăng quốc sao?'' Không phải chứ? Đường đường Công chúa mà lại không biết chuyện đại sự này?!
''Kết minh?'' Nàng nhìn về phía Hoàng đế.
''Đúng vậy, Kim Lăng cà Viêm Lăng đã kết minh hôm qua, không hề xâm lược lẫn nhau, hòa bình chung sống." Tiểu Hoàng đế dừng một chút, nói rõ với nàng: ''Thánh nữ nói cơ thể Hoàng tỷ gần đây không tốt, chuyện kết minh cũng không cần nói cho tỷ biết, tỷ đỡ phải quan tâm.''
''Viêm Lăng quốc nguyện ý kết minh cùng Kim Lăng quốc chúng ta?'' Nam Hân Nhạc khó có thể tin, nhìn về phía Gia Luật Khôi: ''Sao có thể? Viêm Lăng quốc các ngươi xưa nay háo chiến, sao có thể cùng chúng ra kết minh?''
Có âm mưu gì, hay là muốn sau khi kết mình, thừa dịp Kim Lăng quốc bọn họ không phòng bị mà tấn công?
""Hừ, ngươi cho là Bổn vương nguyện ý sao?'' Gia Luật Khôi hừ lạnh, chuyện kết minh là điều mà hắn trăm ngàn lần cũng không tán thành được không? Hắn tức giận nói: ''Nếu không phải là di nguyện của người khác, Ngô Vương cũng sẽ không ra mệnh lệnh này.''
Nam Hân Nhạc mở to mắt, nghiêm khắc trừng mắt Gia Luật Khôi: ''Di nguyện? Có ý gì?''
""Di nguyện là di nguyện, nào có cái ý tứ gì?'' Gia Luật Khôi bị hỏi mà không hiểu gì.
"Ta hỏi chính là người đã chết, hắn đưa ra di nguyện này là có ý gì?'' Nam Hân Nhạc gần như là kích động rống lớn.
"Mọi người đã chết, ta sao biết được ý tứ gì?'' Gia Luật Khôi bị hỏi cũng khó chịu: ''Kỳ quái, ngươi quan tâm chuyện này làm gì nha?'' Hỏi nhiều thế làm gì?
"Đúng vậy, Hoàng tỷ, tỷ thấy thế nào?'' Tiểu Hoàng đế cũng lộ ra khuôn mặt khó hiểu, lo lắng nhìn nàng: ''Sắc ặt tỷ thật khó coi, không thoải mái sao? Người đâu, mau gọi ngự y."
''Không cần.'' Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình tỉnh táo: ''Tỷ không sao.'' Nàng chỉ muốn biết mục đích của người nọ.
Muốn Viêm Lăng quốc kết minh cùng Viêm Lăng quốc, hắn muốn làm gì?
Di nguyện..... Di nguyện này của hắn có mục đích gì?
''Nhưng....." Tiểu Hoàng đế vẫn lo lắng.
''Không có gì.'' Nàng cười an ủi Hoàng đế, sau đó quay đầu nhìn về phía tùy tùng đứng ở một bên, con ngươi đen hiện lên sự bén nhọn.
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của nàng, tùy tùng yên lặng cúi đầu xuống.
''Ách.....'' Gia Luật Khôi giống như là phát hiện cái gì, kỳ quái gãi cằm: ''Kim Lăng Hoàng đế, sao Kim Lăng Công chúa các ngươi không mang giày?'' Tập tục thật đặc biệt.
''Cái gì?'' Tiểu Hoàng đế cúi đầu, lúc này mới phát hiện Nam Hân Nhạc đi chân trần,: ''Hoàng tỷ, sao tỷ không mang giày?''
""Quên."" Nam Hân Nhạc nhàn nhạt trả lời, ánh mắt vẫn đặt trên người tùy tùng.
"Sao lại có thể quên?'' Chân của nữ nhân không thể tùy tiện để người khác nhìn nha: ''Người đâu, mang giày của Công chúa đến đây.''
"Không cần phiền phức.'' Nam Hân Nhạc đưa tay ngăn cản cung nữ, quay đầu về phía Hoàng đế: ''Hoàng thượng, ta thấy Gia Luật Hoàng tử đối với hoa hoa cỏ cỏ tựa hồ không có hứng thú, không bằng Người dẫn hắn đi du hồ đi! Thuyền không phải cũng bỏ không sao? Người cũng có thể giải trí.''
''Tốt lắm, ta thật sự không có hứng thú với hoa cỏ, bơi hồ nghe cũng không tệ.'' Nếu như có thể tìm người cho hắn hoạt động gân cốt thì càng tốt.
''Được rồi!'' Có khách ở đây, Tiểu Hoàng đế cũng không tiện từ chối: ''Hoàng tỷ, nếu tỷ cảm thấy không thoải mái nhớ để cho ngự y xem thử.''
''Tỷ biết rồi." Nam Hân Nhạc nở nụ cười với Tiểu Hoàng đế, đối mặt với thân nhân mình coi trọng, nàng cũng không tiếc rẻ nụ cười.
Tùy tùng đứng phía sau hạ mắt, che lại ánh mắt thoáng qua.
Tiểu Hoàng đế mặc dù không yên lòng, nhưng hắn cũng hiểu rõ tính tình của Hoàng tỷ, không hề nhiều lời nữa, hắn nhìn về phía Gia Luật Khôi: ''Tam Hoàng tử, chúng ta đi thôi!''
''Đợi chút!'' Thấy tên tùy tùng muốn đi theo, Nam Hân Nhạc lên tiếng gọi hắn lại: ''Ngươi lưu lại."
''Hoàng tỷ?'' Tiểu Hoàng đế nghi ngờ dừng chân lại, Hoàng tỷ muốn lưu tên tùy tùng này lại làm gì? Hơn nữa cảm giác thái độ Hoàng tỷ đối với tên tùy tùng này có chút kỳ quái.
''Sao? Chẳng lẽ Công chúa có hứng thú với tùy tùng của ta?'' không nghĩ đến nữ nhân Kim Lăng quốc chủ động như thế.
"Bổn cung thấy tò mò với phong tục Viêm Lăng quốc, hơn nữa bây giờ đang buồn phiền, cho nên muốn mời tùy tùng của Gia Luật Hoàng tử nói một chút chuyện Viêm Lăng quốc, giúp ta giải trừ phiền muộn, không biết có được hay không?''
''Được, đương nhiên được.'' Gia Luật Khôi phân phó tùy tùng: ''Ngươi lưu lại bồi Công chúa, nói một chút chuyện lý thú của Viêm Lăng quốc cho nàng nghe, Tiểu Hoàng đế, không sao chứ?''
Tiểu Hoàng đến nhìn Nam Hân Nhạc, mặc dù cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà nếu Hoàng tỷ lên tiếng, Gia Luật Khôi cũng đồng ý, vậy hắn cũng không phản đối gì.
''Đương nhiên.'' Hắn gật đầu.
''Tốt, chúng ta đi thôi!'' Gia Luật Khôi vung tay, dẫn đầu rời khỏi.
Tùy tùng bị lưu lại, hướng Nam Hân Nhạc chấp tay cúi đầu: ''Không biết Công chúa muốn nghe tiểu nhân nói chuyện gì?'' Giọng nói hắn vẫn thô ráp, giống như ma sát qua giấy.
Nam Hân Nhạc bình tĩnh nhìn hắn, lập tức nở nụ cười, Đôi mắt hiện lên sự phức tạp: ''Không nghĩ đến ngươi còn có thể sống lại."
Nàng biết là hắn!
Cho dù hắn đã dịch dung, đổi giọng nói, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn, trên đời này chỉ có hắn mới có thể có được đôi mắt đó --
Cao ngạo như trăng, nhưng lại trong suốt như nước.
Đối phương cười nhẹ, giọng nói không còn thô ráp nữa, mà ôn nhuận như ngọc.
''Lần này không xem ta là mộng nữa sao?'' Hắn ngẩng đầu, tròng mắt đen chứa nụ cười, khuôn mặt bình thường kia bởi vì đôi mắt mà không còn bình thản vô ba.
Nam Hân Nhạc mím môi, biết chuyện đêm qua là thật, đó không phải là mộng, thật là hắn..... Nghĩ đến những điều mình từng nói với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên quẫn bách.
Khúc Lang Tịnh thu thần sắc của nàng vào mắt, hắn cười khổ: ''Chỉ có trong mơ nàng mới có thể tiếp nhận ta sao?''
Nam Hân Nhạc dời mắt, cắn răng lên tiếng: ''Ngươi không nên xuất hiện."
""Xem ra ta không chết khiến nàng rất thất vọng." Khúc Lang Tịnh đùa cợt, ánh mắt trầm xuống: ''Cho dù chúng ta không còn là kẻ địch, nàng vẫn không thể tiếp nhận ta?''
Nam Hân Nhạc sửng sốt, hốt hoảng nhìn hắn: ''Đây là nguyên nhân Viêm Lăng quốc kết minh cùng Viêm Lăng quốc? Làm sao có thể..... Viêm Lăng Vương sao có thể đáp ứng?''
''Bởi vì từ nay về sau, Viêm Lăng quốc không còn Nhị Hoàng tử nữa.'' Đây là điều kiện để Viêm Lăng Vương đáp ứng kết minh.
''Trẫm bất quá chỉ hỏi chuyện ngươi và Tu La Tướng quân, ngươi vì hắn không tiếc nhận lấy nguy hiểm chọc giận Trẫm, hắn đối với ngươi quan trọng vậy sao?'' Vì một nam nhân? Viêm Lăng Vương không hiểu Nhị đệ thế nào nữa.
''Vâng.'' Khúc Lang Tịnh không có ý định giải thích với Viêm Lăng Vương, đây là chuyện của hắn, hắn không nên nói với người khác.
''Tốt.'' Viêm Lăng Vương phất tay áo, vẻ mặt không còn ôn hòa, mà là thuộc loại uy nghiêm của quân vương: ''Trẫm có thể đáp ứng kết minh cùng Kim Lăng quốc, nhưng mà từ nay trở đi, Viêm Lăng quốc không còn Nhị Hoàng tử, ngươi cũng không thể vào hoàng cung nữa, đương nhiên, cũng mất đi tư cách ngồi lên vương vị này.'' Từ nay trở đi, hắn chỉ có thể là tên nông phu, không còn là hoàng tộc Viêm Lăng quốc.
"Được." Hắn trả lời không chút chần chờ, vương vị, tài phú, hắn vốn không thiếu.
Thấy hắn đáp ứng mau lẹ, Viêm Lăng Vương trợn mắt: ''Ngươi không hối hận?'' Tiên hoàng khi còn sống lưu lại một mật chỉ, thậm chí trước khi lâm chung cũng nói thẳng với hắn, nếu Khúc Lang Tịnh muốn ngôi vị Hoàng đế, vậy hắn phải vô điều kiện thoái vị, bởi vì ngôi vị Hoàng đế này vốn chính là của Khúc Lang Tịnh.
Tiên hoàng khi còn sống nói những lời này, chính là đâm vào tim hắn, cùng là con trai, vì sao Khúc Lang Tịnh có thể được Phụ hoàng độc sủng?
''Hoàng huynh, mang mật chỉ hủy đi!''
''Cái gì?'' Viêm Lăng Vương kinh ngạc trừng mắt: ''Ngươi.....'' Hắn cũng biết chuyện mật chỉ?
Khúc Lang Tịnh cười nhạt: ''Vương vị --- cho tới bây giờ ta cũng không muốn.''
Hắn chưa từng quyến luyến qua bất kỳ cái gì, vốn cho là vì tính tình mình lạnh nhạt, nhưng sau khi gặp nàng, hắn mới biết, là hắn còn không chân chình chấp nhất qua.
''Hân Nhi, Viêm Lăng quốc Nhị Hoàng tử chết rồi, chết bởi thanh chủy thủ của nàng, bây giờ đứng trước mặt nàng, là Khúc Lang Tịnh.''
''Ngươi.....'' Nam Hân Nhạc không thể tin được: ''Ngươi điên rồi sao.....'' Hắn có biết hắn bỏ qua cái gì không?
''Đúng vậy!'' Khúc Lang Tịnh cười, cười rất dịu dàng, nhưng cũng cười đến cuồng si: ''Ta điên.'' Vì nàng điên cuồng.
Có nằm mơ cũng không nghĩ đến, hứng thú nhất thởi, vui đùa nhất thời, đổ một canh bạc, lại khiến hắn triệt để chìm luân.
Nam hân Nhạc lắc đầu, nàng lui về sau, bởi vì lời hắn nói mà hoảng loạn, nàng há miệng, muốn nói cái gì.
"Nhạc Nhi.''
Nam hân Nhạc cả kinh, quay đầu nhìn thấy Nam Ngụy Tử đi tới.
''Đi mau.'' Nàng cắn răng nhỏ tiếng, chỉ sợ Nam Ngụy Tử thấy hắn, tỷ tỷ khôn khéo nhất định sẽ hoài nghi.
''Buổi tối ta sẽ tới tìm nàng.'' Khúc Lang Tịnh lập tức rời đi.
Lúc hắn lướt qua nàng, nàng chấn động mạnh, nàng chuyển đầu, chấn kinh nhìn bóng dáng hắn rời đi.
******
Hân Nhi, ta dứt khoát…..
Ta đã nói, ngươi sẽ hối hận. Nàng đã nói với hắn như thế.
Nhưng hắn lại nói, hắn dứt khoát…..
Hắn đang suy nghĩ cái gì? Nàng từng giết hắn, thiếu chút nữa lấy đi tính mạng của hắn, thế nào hắn lại dứt khoát? Thế nào lại dùng giọng điệu kiên định nói dứt khoát với nàng?
Nàng căn bản cũng không yêu hắn, đến gần hắn vì muốn giết hắn, tiếp xúc với hắn chỉ là diễn trò, tất cả đều là giả!
Hắn biết rõ ràng, vì sao….. Vì sao còn có thể nói dứt khoát?
“Vì cái gì…..” Nam Hân Nhạc không hiểu, thật không hiểu, nàng mờ mịt nhìn lược cài trong tay áo, trong lòng tràn ngập khủng hoảng.
Bọn họ rõ ràng là kẻ địch, rõ ràng không thể có kết quả, nhưng, hắn nói hắn dứt khoát, cho dù chết trong tay nàng, hắn cũng không hối hận.
Vì sao có thể không hối hận?
Vì sao có thể bò đi thân phận Hoàng tử? Vì nàng sao? Nàng có cái gì đáng giá để hắn làm như thế? Nàng từng giết qua hắn nha!
Nàng đối với hắn hư tình giả ý, nàng đâm chủy thủ vào ngực hắn, thậm chí bôi độc lên đó, chính là muốn hắn chết, không cho hắn bất kỳ đường sống nào.
Nàng đối với hắn ngoan độc như thế, nhưng hắn lại nói dứt khoát, nếu nàng là hắn, nhất định sẽ hận không thể giết chết người đã lừa mình, tuyệt đối không thể nào nói dứt khoát, nhưng, hắn lại nói…..
“Khúc Lang Tịnh, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
“Ta nghĩ muốn nàng.”
Nàng ngẩng đầu, trừng mắt hắn, đôi mắt hoảng loạn, rốt cuộc không cách nào tỉnh táo lại --- hắn khiến nàng mất đi thói quen tỉnh táo.
Khúc Lang Tịnh cười dịu dàng: “Ta nghĩ muốn nàng cười với ta.” Hôm nay thấy nàng cười với Tiểu Hoàng đế, hắn ghen tị.
Hắn mất nhiều công sức mới có được một nụ cười, cái tên tiểu tử kia lại dễ dàng có được, khiến hắn bất bình.
“Ta nghĩ muốn mỗi ngày chải tóc cho nàng, tự tay làm lược cài cho nàng.” Nhìn nàng giữ chặt chiếc lược trong tay áo, ánh mắt của hắn càng dịu dàng: “Ta cho rằng nàng đã vứt bỏ nó.”
“Ta…..” Nam Hân Nhạc chật vật né tránh ánh mắt của hắn, cái lược này cũng giống như đứa bé trong bụng, nàng muốn, nhưng lại xuống tay không được.
Khúc Lang Tịnh tiến lên, cầm lấy chiếc lược trong tay nàng, năm ngón tay vuốt tóc nàng: “Tóc của nàng dài rồi.” Dài qua bả vai rồi.
Hắn cài lên tóc nàng, đóa hướng dương nằm trên tai nàng, ngón tay vuốt qua hoa văn hướng dương, trượt xuống bông tai khéo léo, cuối cùng tới khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Hân Nhi.” Hắn cuối đầu xuống, áp trán lên trán nàng, trong mắt đen bình tĩnh đối diện với nàng: “Ta muốn nàng vĩnh viễn là đóa hướng dương thuộc về riêng ta.”
“Không!” Nam Hân Nhạc đẩy hắn ra: “Không thể nào! Khúc Lang Tịnh, chúng ta không thể nào!”
Vĩnh viễn nàng cũng không thể là đóa hướng dương của hắn!
“Cho dù ngươi không còn quan hệ với Viêm Lăng qốc, ta cũng sẽ không thể nào thuộc về ngươi, giống như ngươi cũng không thể giúp Kim Lăng tấn công Viêm Lăng vậy.” Quan hệ giữa bọn họ không thể nào tiến thêm được.
“Viêm Lăng quốc đã kết minh với Kim Lăng quốc, sẽ không đánh nhau nữa…..”
“Coi như không có Viêm Lăng quốc, cũng sẽ có quốc gia khác!” Hắn còn không hiểu sao? Nam Hân Nhạc hít sâu.
“Ta và ngươi không giống nhau, ngươi có thể mặc kệ Viêm Lăng quốc, có thể không làm Hoàng tử, nhưng ta thì không được! Ta có người phải bảo vệ, đối với ta mà nói bọn họ so với điều gì cũng quan trọng hơn, ta không phải Nam Hân Nhạc, cũng không phải Hỉ Nhạc Công chúa, ta là Tướng quân, Tu La Tướng quân bảo vệ Kim Lăng Hoàng triều!
Ngay từ mười năm trước, lúc nàng từ bỏ vị trí Công chúa, nàng đã không còn sống vì mình.
Nàng nâng cằm lên, kiên định, không chút nào chần chờ: “Ngươi có thể không thích hợp làm Viêm Lăng Hoàng tử, nhưng ta không thể nào không làm Kim Lăng Tướng quân.”
“Hân Nhi…..”
Nam Hân Nhạc rút chiếc lược trên đầu ra, nắm chặt trong tay: “Khúc Lang Tịnh, ngươi có thể si cuồng, ta không thể.” Đi tới cửa sổ, nàng ném chiếc lược vào trong ao.
Bọn họ nghe âm thanh chiếc lược rơi vào trong ao, Nam Hân Nhạc nắm chặt tay, không để tay mình run rẩy.
Khúc Lang Tịnh đau đớn nhắm lại mắt, lời nàng nói càng làm hắn đau hơn so với chủy thủ, hắn cố gắng nở nụ cười: “Hân Nhi, nàng còn ngoan độc hơn so với ta.”
Nam Hân Nhạc không nói, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng lại không cảm thấy đau, nàng chỉ có thể ép mình nhìn hắn, quyết tuyệt, không mang theo chút cảm tình.
“Hơn nữa, là đối với mình ngoan độc.” Bọn họ rất giống nhau, đối với địch thủ ngoan độc, đối với mình càng ác hơn, nhưng nàng càng tuyệt tình hơn so với hắn, nàng không giữ lại cho mình bất kỳ đường lui nào.
“Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ những gì ta muốn.” Đời này, bọn họ nhất định không có duyên: “Ta sẽ sinh hạ đứa bé, đến lúc đó sẽ phái người giao cho ngươi, từ đó trở đi, chúng ta sẽ không còn bất cứ liên quan nào nữa.”
“Nếu ta không chịu?” Giọng nói hắn rất nhẹ, lại chứa sự quật cường, hắn không thể bỏ cuộc như vậy, hắn không thể buông tay nàng.
Nàng cũng không phải vô tình đối với hắn, nàng đang ép chính mình vô tình.
“Nếu ta cứng rắn mang nàng đi thì sao?” Muốn mang nàng đi, đối với hắn mà nói cũng không khó.
“Đáng tiếc ngươi không có cơ hội này.”
“Tỷ tỷ!” Nam Hân Nhạc kinh ngạc nhìn ra cửa.
Nam Ngụy Tử đi vào tẩm cung, nàng vẫn mặc một bộ tuyết trắng, dung nhan thanh thoát diễm lệ mà lạnh lùng: “Viêm Lăng quốc Quân sư, Viêm Lăng quốc Nhị Hoàng tử, không nghĩ đến lại ngụy trang thành tùy tùng nho nhỏ.”
“Ta không còn là Quân sư, cũng không phải Nhị Hoàng tử.” Nhìn dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, Khúc Lang Tịnh không có một chút kinh diễm, tròng mắt bình thản vô ba.
“Nhưng ngươi là cây gai trong tim của muội muội.” Mà cây gai là thứ phải được rút ra.
“Tỷ!” Nam Ngụy Tử nói khiến trong lòng Nam Hân Nhạc cả kinh, nàng vội vàng lên tiếng: “Tỷ, bỏ qua cho hắn, muội sẽ không đi cùng hắn.”
“Muội đang cầu tình vì hắn.” Như vậy Khúc Lang Tịnh càng không thể lưu!
“Muội…..” Nam Hân Nhạc nhìn về phía Khúc Lang Tịnh, cắn răng: “Tỷ, hắn là phụ thân của đứa bé, đứa bé này sinh ra sẽ không có nương, ít nhất phải để nó có cha…..”
“Nó sẽ có nương.” Khúc Lang Tịnh cắt lời nàng, đối với Nam Ngụy Tử lạnh nhạt nói: “Nam Ngụy Tử, ngươi và Nam Phi Vũ trói buộc Hân Nhi đã đủ lâu.”
“Khúc Lang Tịnh, ngươi câm miệng!” Nam Hân Nhạc khẩn trương rống lên.
“Chẳng lẽ nàng thích đánh giặc?” Khúc Lang Tịnh hỏi ngược lại nàng: “Chẳng lẽ nàng thích giết người?” Chẳng lẽ nàng thích ngày ngày ở trong tòa hoàng cung này? Chẳng lẽ nàng thích…..”
“Câm miệng!” Nam Hân Nhạc tức tối gầm nhẹ, cơ thể bởi vì kích động mà run rẩy: “Đây là chuyện của ta, không quan hệ với nguoi, ngươi đi đi! Ta không muốn gặp lại ngươi!”
“Ta sẽ không đi.” Không có nàng, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi một mình.
“Ngươi…..” Nam Hân Nhạc trừng hắn, hắn căn bản không hiểu, nếu tỷ tỷ ở đây, vậy…..
“Bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay vang lên, sắc mặt Nam Hân Nhạc lập tức tái đi.
“Thật cảm động.” Nhiếp chính vương từ chỗ tối đi ra, khuôn mặt tuấn mỹ chứa nụ cười tà khí: “Khúc Lang Tịnh, Hân Nhi thật lo lắng cho ngươi!” Nếu không cũng không tìm mọi cách đuổi hắn đi.
“Nhiếp chính vương.” Nhìn thấy nam nhân này, ánh mắt Khúc Lang Tịnh chìm xuống.
“Hoàng thúc…..” Sắc mặt Nam Hân Nhạc trắng bệch: “Tỷ, cầu xin tỷ…..” Nàng nhìn Nam Ngụy Tử khẩn cầu.
“Hử?” Nam Ngụy Tử ngâm nhẹ, mắt tím thoáng qua sự nghiêm khắc: “Nhạc Nhi, muội có biết muội đang nói gì không? Hắn là địch nhân.”
“Không! Hắn không phải!” Nam Hân Nhạc lắc đầu: “Hắn đã không còn là người của Viêm Lăng quốc rồi, hơn nữa Viêm Lăng quốc không phải đã cùng Kim Lăng quốc kết đồng minh sao?”
“Thế sự không có tuyệt đối, muội có thể bảo đảm Hiệp ước với Viêm Lăng có thể vĩnh viễn? Hoặc là hắn thật sự sẽ không trở về Viêm Lăng quốc sao?”
“Muội…..” Nàng không thể, nhưng…..: “Tỷ, muội cầu xin tỷ, thả hắn đi.”
“Hân Nhi…..” Thấy nàng cầu xin cho hắn, Khúc Lang Tịnh cười: “Nàng không phải vô tình với ta, có phải không?”
“Ngươi câm miệng!” Đừng chọc giận tỷ tỷ nữa.
Nam Ngụy Tử rũ mắt xuống: “Nhạc Nhi, tỷ tỷ cho muội chọn lựa.”
“Tỷ…..”
“Một: hắn chết; hai: cùng ta đối nghịch.”
Nam Hân Nhạc sững sờ, vội vàng lên tiếng: “Tỷ, muội…..”
Nam Ngụy Tử không cho nàng cơ hội lên tiếng: “Giờ hợi đêm mai, ta sẽ lấy tánh mạng của hắn ở Bạch tháp.” Lập tức xoay người rời khỏi.
“Mời.” Nhiếp chính vương đưa tay mời Khúc Lang Tịnh đi cùng.
Khúc Lang Tịnh nhìn về phía hắn, khuôn mặt tuấn mỹ không có chút sợ hãi.
“Để ta động thủ sẽ không tốt.” Nhiếp chính vương cười tà mị.
Khúc Lang Tịnh quay đầu, ánh mắt đối diện với Nam Hân Nhạc, trong mắt nàng có hoảng loạn, vô thố, cũng có lo âu vì hắn.
Hắn cười.
“Khúc Lang Tịnh…..” Sao hắn còn cười được? Hắn sẽ chết, nàng căn bản sẽ không đi cứu hắn, nàng không thể cùng tỷ tỷ đối nghịch.
“Hân Nhi.” Đây có thể là lần cuối cùng hắn gọi nàng: “Đừng quá độc ác đối với chình mình.” Ít nhất đối với chính mình tốt một chút.
“Ngươi…..”
Ánh mắt của hắn vẫn dịu dàng, giống như lúc nàng đâm chủy thủ vào ngực hắn, dịu dàng khiến lòng người thấy đau.
Nàng nhìn hắn rời khỏi, muốn tiến lên, nhưng lại lập tức dừng chân lại.
“A…..” Nàng che ngực, tâm trạng giống như ngực bị vạch ra, khiến nàng đau đến run rẩy, tựa như ánh mắt của hắn, mỗi lần nhìn qua khiến nàng đau đớn.
Khúc Lang Tịnh…..
******
Khúc Lang Tịnh bị mang tới đại lao Bạch tháp, hắn cúi người bước vào nhà lao, trong lao chỉ có một cái giường đá, nhưng đã được dọn sạch sẽ.
“Như thế nào? Thích không? Đây là ta đặc biệt chọn lựa cho ngươi, sạch hơn nhiều so với đại lao khác.” Nhiếp chính vương cười nhẹ: “Thật không nghĩ đến, nhiều năm không thấy, bây giờ tái ngộ lại trong hoàn cảnh này nha! Sư đệ.”
Lúc mới vừa nhìn thấy Khúc Lang Tịnh, hắn cảm thấy kỳ lạ không thôi.
“Ta cũng không ngờ.” Khúc Lang Tịnh nhìn về phía Nhiếp chính vương, tư thái ung dung: “Không nghĩ đến sư huynh lại là Nhiếp chính vương đại danh đỉnh đỉnh của Kim Lăng quốc.”
“Ta cũng không ngờ sư đệ ngươi là Nhị Hoàng tử của Viêm Lăng.” Bọn họ cùng nhau bái sư, hắn học võ, Khúc Lang Tịnh học y, hai người xưng huynh gọi đệ, nhưng chưa bao giờ hỏi đến thân phận đối phương, sau khi rời khỏi sư môn cũng chỉ liên lạc qua thư tín, rất ít khi gặp mặt.
Khúc Lang Tịnh ngồi lên giường đá, ngón tay phủi nhẹ bụi dính trên áo trắng, giống như tán gẫu: “Sư huynh thật sự muốn giết ta?”
“Ngươi thật muốn chết?” Dựa vào năng lực của hắn thì muốn rời khỏi đây có gì khó? Khúc Lang Tịnh không những tinh thông y thuật, độc thuật còn tinh ranh hơn, nếu không phải hắn nguyện ý, ai có thể bắt hắn vào đại lao?
“Nếu sư huynh động thủ, ai có thể thoát được?” Hắn vô cùng rõ ràng võ nghệ sư huynh xuất thần nhập hóa, trên đời này không có người hắn không giết được.
“Nếu ngươi không phải thúc thủ chịu trói, ai có thể giết được ngươi?” Nhiếp chính vương cười nhẹ: “Sư đệ, ngươi đang đi nước cờ nguy hiểm.”
“Đến lúc đó sư huynh sẽ bỏ qua cho ta sao?”
“Nếu người nọ thật sự muốn ngươi chết, vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là đồng môn tương tàn rồi.” Nhiếp chính vương giống như đang đùa, nhưng Khúc Lang Tịnh biết hắn tuyệt đối nói thật.
“Nam gia tỷ muội thật khiến người khác đau đầu nha!” Hồi lâu, Khúc Lang Tịnh mới thong thả phun ra câu này, mà Nhiếp chính vương không nói gì.
Nghe tiếng bước chân rời đi, Khúc Lang Tịnh hạ mắt, trong lòng than nhẹ.
Hân Nhi, nàng sẽ lựa chọn thế nào?
Tiếng nói trầm thấp khiến nàng giật mình, không đúng, không phải giọng nói này.
"Ngươi.....'' Nam Hân Nhạc trừng mắt hắn, giọng nói như nỉ non: "Không đúng, giọng nói của ngươi không phải như thế.....''
Giống như ôn ngọc, giọng nói thanh nhuận khiến người khác không thể quên được.
''Hoàng tỷ, tỷ đang nói cái gì?'' Tiểu Hoàng đế đi đến bên cạnh Nam Hân Nhạc, nhìn nàng, vừa nhìn tùy tùng của Gia Luật Khôi: "Có cái gì không đúng sao?''
''Đúng nha, Công chúa, tùy tùng này của ta có vấn đề gì sao?'' Gia Luật Khôi cũng hỏi.
''Tùy tùng?'' Nam Hân Nhạc hồi thần từ hoảng loạn, nhìn về phía Gia Luật Khôi, lông mày lập tức nhướng lên: ''Gia Luật Khôi, sao ngươi ở đây?''
Người của Viêm Lăng quốc sao xuất hiện tại hoàng cung Kim Lăng?
''Sao? Chẳng lẽ Công chúa không biết chuyện Viêm Lăng quốc kết minh cùng Kim Lăng quốc sao?'' Không phải chứ? Đường đường Công chúa mà lại không biết chuyện đại sự này?!
''Kết minh?'' Nàng nhìn về phía Hoàng đế.
''Đúng vậy, Kim Lăng cà Viêm Lăng đã kết minh hôm qua, không hề xâm lược lẫn nhau, hòa bình chung sống." Tiểu Hoàng đế dừng một chút, nói rõ với nàng: ''Thánh nữ nói cơ thể Hoàng tỷ gần đây không tốt, chuyện kết minh cũng không cần nói cho tỷ biết, tỷ đỡ phải quan tâm.''
''Viêm Lăng quốc nguyện ý kết minh cùng Kim Lăng quốc chúng ta?'' Nam Hân Nhạc khó có thể tin, nhìn về phía Gia Luật Khôi: ''Sao có thể? Viêm Lăng quốc các ngươi xưa nay háo chiến, sao có thể cùng chúng ra kết minh?''
Có âm mưu gì, hay là muốn sau khi kết mình, thừa dịp Kim Lăng quốc bọn họ không phòng bị mà tấn công?
""Hừ, ngươi cho là Bổn vương nguyện ý sao?'' Gia Luật Khôi hừ lạnh, chuyện kết minh là điều mà hắn trăm ngàn lần cũng không tán thành được không? Hắn tức giận nói: ''Nếu không phải là di nguyện của người khác, Ngô Vương cũng sẽ không ra mệnh lệnh này.''
Nam Hân Nhạc mở to mắt, nghiêm khắc trừng mắt Gia Luật Khôi: ''Di nguyện? Có ý gì?''
""Di nguyện là di nguyện, nào có cái ý tứ gì?'' Gia Luật Khôi bị hỏi mà không hiểu gì.
"Ta hỏi chính là người đã chết, hắn đưa ra di nguyện này là có ý gì?'' Nam Hân Nhạc gần như là kích động rống lớn.
"Mọi người đã chết, ta sao biết được ý tứ gì?'' Gia Luật Khôi bị hỏi cũng khó chịu: ''Kỳ quái, ngươi quan tâm chuyện này làm gì nha?'' Hỏi nhiều thế làm gì?
"Đúng vậy, Hoàng tỷ, tỷ thấy thế nào?'' Tiểu Hoàng đế cũng lộ ra khuôn mặt khó hiểu, lo lắng nhìn nàng: ''Sắc ặt tỷ thật khó coi, không thoải mái sao? Người đâu, mau gọi ngự y."
''Không cần.'' Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình tỉnh táo: ''Tỷ không sao.'' Nàng chỉ muốn biết mục đích của người nọ.
Muốn Viêm Lăng quốc kết minh cùng Viêm Lăng quốc, hắn muốn làm gì?
Di nguyện..... Di nguyện này của hắn có mục đích gì?
''Nhưng....." Tiểu Hoàng đế vẫn lo lắng.
''Không có gì.'' Nàng cười an ủi Hoàng đế, sau đó quay đầu nhìn về phía tùy tùng đứng ở một bên, con ngươi đen hiện lên sự bén nhọn.
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của nàng, tùy tùng yên lặng cúi đầu xuống.
''Ách.....'' Gia Luật Khôi giống như là phát hiện cái gì, kỳ quái gãi cằm: ''Kim Lăng Hoàng đế, sao Kim Lăng Công chúa các ngươi không mang giày?'' Tập tục thật đặc biệt.
''Cái gì?'' Tiểu Hoàng đế cúi đầu, lúc này mới phát hiện Nam Hân Nhạc đi chân trần,: ''Hoàng tỷ, sao tỷ không mang giày?''
""Quên."" Nam Hân Nhạc nhàn nhạt trả lời, ánh mắt vẫn đặt trên người tùy tùng.
"Sao lại có thể quên?'' Chân của nữ nhân không thể tùy tiện để người khác nhìn nha: ''Người đâu, mang giày của Công chúa đến đây.''
"Không cần phiền phức.'' Nam Hân Nhạc đưa tay ngăn cản cung nữ, quay đầu về phía Hoàng đế: ''Hoàng thượng, ta thấy Gia Luật Hoàng tử đối với hoa hoa cỏ cỏ tựa hồ không có hứng thú, không bằng Người dẫn hắn đi du hồ đi! Thuyền không phải cũng bỏ không sao? Người cũng có thể giải trí.''
''Tốt lắm, ta thật sự không có hứng thú với hoa cỏ, bơi hồ nghe cũng không tệ.'' Nếu như có thể tìm người cho hắn hoạt động gân cốt thì càng tốt.
''Được rồi!'' Có khách ở đây, Tiểu Hoàng đế cũng không tiện từ chối: ''Hoàng tỷ, nếu tỷ cảm thấy không thoải mái nhớ để cho ngự y xem thử.''
''Tỷ biết rồi." Nam Hân Nhạc nở nụ cười với Tiểu Hoàng đế, đối mặt với thân nhân mình coi trọng, nàng cũng không tiếc rẻ nụ cười.
Tùy tùng đứng phía sau hạ mắt, che lại ánh mắt thoáng qua.
Tiểu Hoàng đế mặc dù không yên lòng, nhưng hắn cũng hiểu rõ tính tình của Hoàng tỷ, không hề nhiều lời nữa, hắn nhìn về phía Gia Luật Khôi: ''Tam Hoàng tử, chúng ta đi thôi!''
''Đợi chút!'' Thấy tên tùy tùng muốn đi theo, Nam Hân Nhạc lên tiếng gọi hắn lại: ''Ngươi lưu lại."
''Hoàng tỷ?'' Tiểu Hoàng đế nghi ngờ dừng chân lại, Hoàng tỷ muốn lưu tên tùy tùng này lại làm gì? Hơn nữa cảm giác thái độ Hoàng tỷ đối với tên tùy tùng này có chút kỳ quái.
''Sao? Chẳng lẽ Công chúa có hứng thú với tùy tùng của ta?'' không nghĩ đến nữ nhân Kim Lăng quốc chủ động như thế.
"Bổn cung thấy tò mò với phong tục Viêm Lăng quốc, hơn nữa bây giờ đang buồn phiền, cho nên muốn mời tùy tùng của Gia Luật Hoàng tử nói một chút chuyện Viêm Lăng quốc, giúp ta giải trừ phiền muộn, không biết có được hay không?''
''Được, đương nhiên được.'' Gia Luật Khôi phân phó tùy tùng: ''Ngươi lưu lại bồi Công chúa, nói một chút chuyện lý thú của Viêm Lăng quốc cho nàng nghe, Tiểu Hoàng đế, không sao chứ?''
Tiểu Hoàng đến nhìn Nam Hân Nhạc, mặc dù cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà nếu Hoàng tỷ lên tiếng, Gia Luật Khôi cũng đồng ý, vậy hắn cũng không phản đối gì.
''Đương nhiên.'' Hắn gật đầu.
''Tốt, chúng ta đi thôi!'' Gia Luật Khôi vung tay, dẫn đầu rời khỏi.
Tùy tùng bị lưu lại, hướng Nam Hân Nhạc chấp tay cúi đầu: ''Không biết Công chúa muốn nghe tiểu nhân nói chuyện gì?'' Giọng nói hắn vẫn thô ráp, giống như ma sát qua giấy.
Nam Hân Nhạc bình tĩnh nhìn hắn, lập tức nở nụ cười, Đôi mắt hiện lên sự phức tạp: ''Không nghĩ đến ngươi còn có thể sống lại."
Nàng biết là hắn!
Cho dù hắn đã dịch dung, đổi giọng nói, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn, trên đời này chỉ có hắn mới có thể có được đôi mắt đó --
Cao ngạo như trăng, nhưng lại trong suốt như nước.
Đối phương cười nhẹ, giọng nói không còn thô ráp nữa, mà ôn nhuận như ngọc.
''Lần này không xem ta là mộng nữa sao?'' Hắn ngẩng đầu, tròng mắt đen chứa nụ cười, khuôn mặt bình thường kia bởi vì đôi mắt mà không còn bình thản vô ba.
Nam Hân Nhạc mím môi, biết chuyện đêm qua là thật, đó không phải là mộng, thật là hắn..... Nghĩ đến những điều mình từng nói với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên quẫn bách.
Khúc Lang Tịnh thu thần sắc của nàng vào mắt, hắn cười khổ: ''Chỉ có trong mơ nàng mới có thể tiếp nhận ta sao?''
Nam Hân Nhạc dời mắt, cắn răng lên tiếng: ''Ngươi không nên xuất hiện."
""Xem ra ta không chết khiến nàng rất thất vọng." Khúc Lang Tịnh đùa cợt, ánh mắt trầm xuống: ''Cho dù chúng ta không còn là kẻ địch, nàng vẫn không thể tiếp nhận ta?''
Nam Hân Nhạc sửng sốt, hốt hoảng nhìn hắn: ''Đây là nguyên nhân Viêm Lăng quốc kết minh cùng Viêm Lăng quốc? Làm sao có thể..... Viêm Lăng Vương sao có thể đáp ứng?''
''Bởi vì từ nay về sau, Viêm Lăng quốc không còn Nhị Hoàng tử nữa.'' Đây là điều kiện để Viêm Lăng Vương đáp ứng kết minh.
''Trẫm bất quá chỉ hỏi chuyện ngươi và Tu La Tướng quân, ngươi vì hắn không tiếc nhận lấy nguy hiểm chọc giận Trẫm, hắn đối với ngươi quan trọng vậy sao?'' Vì một nam nhân? Viêm Lăng Vương không hiểu Nhị đệ thế nào nữa.
''Vâng.'' Khúc Lang Tịnh không có ý định giải thích với Viêm Lăng Vương, đây là chuyện của hắn, hắn không nên nói với người khác.
''Tốt.'' Viêm Lăng Vương phất tay áo, vẻ mặt không còn ôn hòa, mà là thuộc loại uy nghiêm của quân vương: ''Trẫm có thể đáp ứng kết minh cùng Kim Lăng quốc, nhưng mà từ nay trở đi, Viêm Lăng quốc không còn Nhị Hoàng tử, ngươi cũng không thể vào hoàng cung nữa, đương nhiên, cũng mất đi tư cách ngồi lên vương vị này.'' Từ nay trở đi, hắn chỉ có thể là tên nông phu, không còn là hoàng tộc Viêm Lăng quốc.
"Được." Hắn trả lời không chút chần chờ, vương vị, tài phú, hắn vốn không thiếu.
Thấy hắn đáp ứng mau lẹ, Viêm Lăng Vương trợn mắt: ''Ngươi không hối hận?'' Tiên hoàng khi còn sống lưu lại một mật chỉ, thậm chí trước khi lâm chung cũng nói thẳng với hắn, nếu Khúc Lang Tịnh muốn ngôi vị Hoàng đế, vậy hắn phải vô điều kiện thoái vị, bởi vì ngôi vị Hoàng đế này vốn chính là của Khúc Lang Tịnh.
Tiên hoàng khi còn sống nói những lời này, chính là đâm vào tim hắn, cùng là con trai, vì sao Khúc Lang Tịnh có thể được Phụ hoàng độc sủng?
''Hoàng huynh, mang mật chỉ hủy đi!''
''Cái gì?'' Viêm Lăng Vương kinh ngạc trừng mắt: ''Ngươi.....'' Hắn cũng biết chuyện mật chỉ?
Khúc Lang Tịnh cười nhạt: ''Vương vị --- cho tới bây giờ ta cũng không muốn.''
Hắn chưa từng quyến luyến qua bất kỳ cái gì, vốn cho là vì tính tình mình lạnh nhạt, nhưng sau khi gặp nàng, hắn mới biết, là hắn còn không chân chình chấp nhất qua.
''Hân Nhi, Viêm Lăng quốc Nhị Hoàng tử chết rồi, chết bởi thanh chủy thủ của nàng, bây giờ đứng trước mặt nàng, là Khúc Lang Tịnh.''
''Ngươi.....'' Nam Hân Nhạc không thể tin được: ''Ngươi điên rồi sao.....'' Hắn có biết hắn bỏ qua cái gì không?
''Đúng vậy!'' Khúc Lang Tịnh cười, cười rất dịu dàng, nhưng cũng cười đến cuồng si: ''Ta điên.'' Vì nàng điên cuồng.
Có nằm mơ cũng không nghĩ đến, hứng thú nhất thởi, vui đùa nhất thời, đổ một canh bạc, lại khiến hắn triệt để chìm luân.
Nam hân Nhạc lắc đầu, nàng lui về sau, bởi vì lời hắn nói mà hoảng loạn, nàng há miệng, muốn nói cái gì.
"Nhạc Nhi.''
Nam hân Nhạc cả kinh, quay đầu nhìn thấy Nam Ngụy Tử đi tới.
''Đi mau.'' Nàng cắn răng nhỏ tiếng, chỉ sợ Nam Ngụy Tử thấy hắn, tỷ tỷ khôn khéo nhất định sẽ hoài nghi.
''Buổi tối ta sẽ tới tìm nàng.'' Khúc Lang Tịnh lập tức rời đi.
Lúc hắn lướt qua nàng, nàng chấn động mạnh, nàng chuyển đầu, chấn kinh nhìn bóng dáng hắn rời đi.
******
Hân Nhi, ta dứt khoát…..
Ta đã nói, ngươi sẽ hối hận. Nàng đã nói với hắn như thế.
Nhưng hắn lại nói, hắn dứt khoát…..
Hắn đang suy nghĩ cái gì? Nàng từng giết hắn, thiếu chút nữa lấy đi tính mạng của hắn, thế nào hắn lại dứt khoát? Thế nào lại dùng giọng điệu kiên định nói dứt khoát với nàng?
Nàng căn bản cũng không yêu hắn, đến gần hắn vì muốn giết hắn, tiếp xúc với hắn chỉ là diễn trò, tất cả đều là giả!
Hắn biết rõ ràng, vì sao….. Vì sao còn có thể nói dứt khoát?
“Vì cái gì…..” Nam Hân Nhạc không hiểu, thật không hiểu, nàng mờ mịt nhìn lược cài trong tay áo, trong lòng tràn ngập khủng hoảng.
Bọn họ rõ ràng là kẻ địch, rõ ràng không thể có kết quả, nhưng, hắn nói hắn dứt khoát, cho dù chết trong tay nàng, hắn cũng không hối hận.
Vì sao có thể không hối hận?
Vì sao có thể bò đi thân phận Hoàng tử? Vì nàng sao? Nàng có cái gì đáng giá để hắn làm như thế? Nàng từng giết qua hắn nha!
Nàng đối với hắn hư tình giả ý, nàng đâm chủy thủ vào ngực hắn, thậm chí bôi độc lên đó, chính là muốn hắn chết, không cho hắn bất kỳ đường sống nào.
Nàng đối với hắn ngoan độc như thế, nhưng hắn lại nói dứt khoát, nếu nàng là hắn, nhất định sẽ hận không thể giết chết người đã lừa mình, tuyệt đối không thể nào nói dứt khoát, nhưng, hắn lại nói…..
“Khúc Lang Tịnh, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
“Ta nghĩ muốn nàng.”
Nàng ngẩng đầu, trừng mắt hắn, đôi mắt hoảng loạn, rốt cuộc không cách nào tỉnh táo lại --- hắn khiến nàng mất đi thói quen tỉnh táo.
Khúc Lang Tịnh cười dịu dàng: “Ta nghĩ muốn nàng cười với ta.” Hôm nay thấy nàng cười với Tiểu Hoàng đế, hắn ghen tị.
Hắn mất nhiều công sức mới có được một nụ cười, cái tên tiểu tử kia lại dễ dàng có được, khiến hắn bất bình.
“Ta nghĩ muốn mỗi ngày chải tóc cho nàng, tự tay làm lược cài cho nàng.” Nhìn nàng giữ chặt chiếc lược trong tay áo, ánh mắt của hắn càng dịu dàng: “Ta cho rằng nàng đã vứt bỏ nó.”
“Ta…..” Nam Hân Nhạc chật vật né tránh ánh mắt của hắn, cái lược này cũng giống như đứa bé trong bụng, nàng muốn, nhưng lại xuống tay không được.
Khúc Lang Tịnh tiến lên, cầm lấy chiếc lược trong tay nàng, năm ngón tay vuốt tóc nàng: “Tóc của nàng dài rồi.” Dài qua bả vai rồi.
Hắn cài lên tóc nàng, đóa hướng dương nằm trên tai nàng, ngón tay vuốt qua hoa văn hướng dương, trượt xuống bông tai khéo léo, cuối cùng tới khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Hân Nhi.” Hắn cuối đầu xuống, áp trán lên trán nàng, trong mắt đen bình tĩnh đối diện với nàng: “Ta muốn nàng vĩnh viễn là đóa hướng dương thuộc về riêng ta.”
“Không!” Nam Hân Nhạc đẩy hắn ra: “Không thể nào! Khúc Lang Tịnh, chúng ta không thể nào!”
Vĩnh viễn nàng cũng không thể là đóa hướng dương của hắn!
“Cho dù ngươi không còn quan hệ với Viêm Lăng qốc, ta cũng sẽ không thể nào thuộc về ngươi, giống như ngươi cũng không thể giúp Kim Lăng tấn công Viêm Lăng vậy.” Quan hệ giữa bọn họ không thể nào tiến thêm được.
“Viêm Lăng quốc đã kết minh với Kim Lăng quốc, sẽ không đánh nhau nữa…..”
“Coi như không có Viêm Lăng quốc, cũng sẽ có quốc gia khác!” Hắn còn không hiểu sao? Nam Hân Nhạc hít sâu.
“Ta và ngươi không giống nhau, ngươi có thể mặc kệ Viêm Lăng quốc, có thể không làm Hoàng tử, nhưng ta thì không được! Ta có người phải bảo vệ, đối với ta mà nói bọn họ so với điều gì cũng quan trọng hơn, ta không phải Nam Hân Nhạc, cũng không phải Hỉ Nhạc Công chúa, ta là Tướng quân, Tu La Tướng quân bảo vệ Kim Lăng Hoàng triều!
Ngay từ mười năm trước, lúc nàng từ bỏ vị trí Công chúa, nàng đã không còn sống vì mình.
Nàng nâng cằm lên, kiên định, không chút nào chần chờ: “Ngươi có thể không thích hợp làm Viêm Lăng Hoàng tử, nhưng ta không thể nào không làm Kim Lăng Tướng quân.”
“Hân Nhi…..”
Nam Hân Nhạc rút chiếc lược trên đầu ra, nắm chặt trong tay: “Khúc Lang Tịnh, ngươi có thể si cuồng, ta không thể.” Đi tới cửa sổ, nàng ném chiếc lược vào trong ao.
Bọn họ nghe âm thanh chiếc lược rơi vào trong ao, Nam Hân Nhạc nắm chặt tay, không để tay mình run rẩy.
Khúc Lang Tịnh đau đớn nhắm lại mắt, lời nàng nói càng làm hắn đau hơn so với chủy thủ, hắn cố gắng nở nụ cười: “Hân Nhi, nàng còn ngoan độc hơn so với ta.”
Nam Hân Nhạc không nói, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng lại không cảm thấy đau, nàng chỉ có thể ép mình nhìn hắn, quyết tuyệt, không mang theo chút cảm tình.
“Hơn nữa, là đối với mình ngoan độc.” Bọn họ rất giống nhau, đối với địch thủ ngoan độc, đối với mình càng ác hơn, nhưng nàng càng tuyệt tình hơn so với hắn, nàng không giữ lại cho mình bất kỳ đường lui nào.
“Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ những gì ta muốn.” Đời này, bọn họ nhất định không có duyên: “Ta sẽ sinh hạ đứa bé, đến lúc đó sẽ phái người giao cho ngươi, từ đó trở đi, chúng ta sẽ không còn bất cứ liên quan nào nữa.”
“Nếu ta không chịu?” Giọng nói hắn rất nhẹ, lại chứa sự quật cường, hắn không thể bỏ cuộc như vậy, hắn không thể buông tay nàng.
Nàng cũng không phải vô tình đối với hắn, nàng đang ép chính mình vô tình.
“Nếu ta cứng rắn mang nàng đi thì sao?” Muốn mang nàng đi, đối với hắn mà nói cũng không khó.
“Đáng tiếc ngươi không có cơ hội này.”
“Tỷ tỷ!” Nam Hân Nhạc kinh ngạc nhìn ra cửa.
Nam Ngụy Tử đi vào tẩm cung, nàng vẫn mặc một bộ tuyết trắng, dung nhan thanh thoát diễm lệ mà lạnh lùng: “Viêm Lăng quốc Quân sư, Viêm Lăng quốc Nhị Hoàng tử, không nghĩ đến lại ngụy trang thành tùy tùng nho nhỏ.”
“Ta không còn là Quân sư, cũng không phải Nhị Hoàng tử.” Nhìn dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, Khúc Lang Tịnh không có một chút kinh diễm, tròng mắt bình thản vô ba.
“Nhưng ngươi là cây gai trong tim của muội muội.” Mà cây gai là thứ phải được rút ra.
“Tỷ!” Nam Ngụy Tử nói khiến trong lòng Nam Hân Nhạc cả kinh, nàng vội vàng lên tiếng: “Tỷ, bỏ qua cho hắn, muội sẽ không đi cùng hắn.”
“Muội đang cầu tình vì hắn.” Như vậy Khúc Lang Tịnh càng không thể lưu!
“Muội…..” Nam Hân Nhạc nhìn về phía Khúc Lang Tịnh, cắn răng: “Tỷ, hắn là phụ thân của đứa bé, đứa bé này sinh ra sẽ không có nương, ít nhất phải để nó có cha…..”
“Nó sẽ có nương.” Khúc Lang Tịnh cắt lời nàng, đối với Nam Ngụy Tử lạnh nhạt nói: “Nam Ngụy Tử, ngươi và Nam Phi Vũ trói buộc Hân Nhi đã đủ lâu.”
“Khúc Lang Tịnh, ngươi câm miệng!” Nam Hân Nhạc khẩn trương rống lên.
“Chẳng lẽ nàng thích đánh giặc?” Khúc Lang Tịnh hỏi ngược lại nàng: “Chẳng lẽ nàng thích giết người?” Chẳng lẽ nàng thích ngày ngày ở trong tòa hoàng cung này? Chẳng lẽ nàng thích…..”
“Câm miệng!” Nam Hân Nhạc tức tối gầm nhẹ, cơ thể bởi vì kích động mà run rẩy: “Đây là chuyện của ta, không quan hệ với nguoi, ngươi đi đi! Ta không muốn gặp lại ngươi!”
“Ta sẽ không đi.” Không có nàng, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi một mình.
“Ngươi…..” Nam Hân Nhạc trừng hắn, hắn căn bản không hiểu, nếu tỷ tỷ ở đây, vậy…..
“Bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay vang lên, sắc mặt Nam Hân Nhạc lập tức tái đi.
“Thật cảm động.” Nhiếp chính vương từ chỗ tối đi ra, khuôn mặt tuấn mỹ chứa nụ cười tà khí: “Khúc Lang Tịnh, Hân Nhi thật lo lắng cho ngươi!” Nếu không cũng không tìm mọi cách đuổi hắn đi.
“Nhiếp chính vương.” Nhìn thấy nam nhân này, ánh mắt Khúc Lang Tịnh chìm xuống.
“Hoàng thúc…..” Sắc mặt Nam Hân Nhạc trắng bệch: “Tỷ, cầu xin tỷ…..” Nàng nhìn Nam Ngụy Tử khẩn cầu.
“Hử?” Nam Ngụy Tử ngâm nhẹ, mắt tím thoáng qua sự nghiêm khắc: “Nhạc Nhi, muội có biết muội đang nói gì không? Hắn là địch nhân.”
“Không! Hắn không phải!” Nam Hân Nhạc lắc đầu: “Hắn đã không còn là người của Viêm Lăng quốc rồi, hơn nữa Viêm Lăng quốc không phải đã cùng Kim Lăng quốc kết đồng minh sao?”
“Thế sự không có tuyệt đối, muội có thể bảo đảm Hiệp ước với Viêm Lăng có thể vĩnh viễn? Hoặc là hắn thật sự sẽ không trở về Viêm Lăng quốc sao?”
“Muội…..” Nàng không thể, nhưng…..: “Tỷ, muội cầu xin tỷ, thả hắn đi.”
“Hân Nhi…..” Thấy nàng cầu xin cho hắn, Khúc Lang Tịnh cười: “Nàng không phải vô tình với ta, có phải không?”
“Ngươi câm miệng!” Đừng chọc giận tỷ tỷ nữa.
Nam Ngụy Tử rũ mắt xuống: “Nhạc Nhi, tỷ tỷ cho muội chọn lựa.”
“Tỷ…..”
“Một: hắn chết; hai: cùng ta đối nghịch.”
Nam Hân Nhạc sững sờ, vội vàng lên tiếng: “Tỷ, muội…..”
Nam Ngụy Tử không cho nàng cơ hội lên tiếng: “Giờ hợi đêm mai, ta sẽ lấy tánh mạng của hắn ở Bạch tháp.” Lập tức xoay người rời khỏi.
“Mời.” Nhiếp chính vương đưa tay mời Khúc Lang Tịnh đi cùng.
Khúc Lang Tịnh nhìn về phía hắn, khuôn mặt tuấn mỹ không có chút sợ hãi.
“Để ta động thủ sẽ không tốt.” Nhiếp chính vương cười tà mị.
Khúc Lang Tịnh quay đầu, ánh mắt đối diện với Nam Hân Nhạc, trong mắt nàng có hoảng loạn, vô thố, cũng có lo âu vì hắn.
Hắn cười.
“Khúc Lang Tịnh…..” Sao hắn còn cười được? Hắn sẽ chết, nàng căn bản sẽ không đi cứu hắn, nàng không thể cùng tỷ tỷ đối nghịch.
“Hân Nhi.” Đây có thể là lần cuối cùng hắn gọi nàng: “Đừng quá độc ác đối với chình mình.” Ít nhất đối với chính mình tốt một chút.
“Ngươi…..”
Ánh mắt của hắn vẫn dịu dàng, giống như lúc nàng đâm chủy thủ vào ngực hắn, dịu dàng khiến lòng người thấy đau.
Nàng nhìn hắn rời khỏi, muốn tiến lên, nhưng lại lập tức dừng chân lại.
“A…..” Nàng che ngực, tâm trạng giống như ngực bị vạch ra, khiến nàng đau đến run rẩy, tựa như ánh mắt của hắn, mỗi lần nhìn qua khiến nàng đau đớn.
Khúc Lang Tịnh…..
******
Khúc Lang Tịnh bị mang tới đại lao Bạch tháp, hắn cúi người bước vào nhà lao, trong lao chỉ có một cái giường đá, nhưng đã được dọn sạch sẽ.
“Như thế nào? Thích không? Đây là ta đặc biệt chọn lựa cho ngươi, sạch hơn nhiều so với đại lao khác.” Nhiếp chính vương cười nhẹ: “Thật không nghĩ đến, nhiều năm không thấy, bây giờ tái ngộ lại trong hoàn cảnh này nha! Sư đệ.”
Lúc mới vừa nhìn thấy Khúc Lang Tịnh, hắn cảm thấy kỳ lạ không thôi.
“Ta cũng không ngờ.” Khúc Lang Tịnh nhìn về phía Nhiếp chính vương, tư thái ung dung: “Không nghĩ đến sư huynh lại là Nhiếp chính vương đại danh đỉnh đỉnh của Kim Lăng quốc.”
“Ta cũng không ngờ sư đệ ngươi là Nhị Hoàng tử của Viêm Lăng.” Bọn họ cùng nhau bái sư, hắn học võ, Khúc Lang Tịnh học y, hai người xưng huynh gọi đệ, nhưng chưa bao giờ hỏi đến thân phận đối phương, sau khi rời khỏi sư môn cũng chỉ liên lạc qua thư tín, rất ít khi gặp mặt.
Khúc Lang Tịnh ngồi lên giường đá, ngón tay phủi nhẹ bụi dính trên áo trắng, giống như tán gẫu: “Sư huynh thật sự muốn giết ta?”
“Ngươi thật muốn chết?” Dựa vào năng lực của hắn thì muốn rời khỏi đây có gì khó? Khúc Lang Tịnh không những tinh thông y thuật, độc thuật còn tinh ranh hơn, nếu không phải hắn nguyện ý, ai có thể bắt hắn vào đại lao?
“Nếu sư huynh động thủ, ai có thể thoát được?” Hắn vô cùng rõ ràng võ nghệ sư huynh xuất thần nhập hóa, trên đời này không có người hắn không giết được.
“Nếu ngươi không phải thúc thủ chịu trói, ai có thể giết được ngươi?” Nhiếp chính vương cười nhẹ: “Sư đệ, ngươi đang đi nước cờ nguy hiểm.”
“Đến lúc đó sư huynh sẽ bỏ qua cho ta sao?”
“Nếu người nọ thật sự muốn ngươi chết, vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là đồng môn tương tàn rồi.” Nhiếp chính vương giống như đang đùa, nhưng Khúc Lang Tịnh biết hắn tuyệt đối nói thật.
“Nam gia tỷ muội thật khiến người khác đau đầu nha!” Hồi lâu, Khúc Lang Tịnh mới thong thả phun ra câu này, mà Nhiếp chính vương không nói gì.
Nghe tiếng bước chân rời đi, Khúc Lang Tịnh hạ mắt, trong lòng than nhẹ.
Hân Nhi, nàng sẽ lựa chọn thế nào?
Tác giả :
Nguyên Viện