Vi Quan Hào Môn
Chương 6
Edit +Beta: Anky
Mặc dù Tần Trí Viễn là con trai, cháu trai đích tôn hào môn, nhưng địa vị của anh ở Tần gia, lại không vinh quang như người ngoài nghĩ, thậm chí có thể nói là một sự tồn tại lúng túng.
Cho dù hiện thời anh đã trở thành phó chủ tịch của Tần Thị, nhưng số người âm thầm không phục anh, có cả khối người.
Ba mươi năm trước, chuyện thị phi của Đỗ gia chấn động giới danh môn vọng tộc ở thành phố H, lại làm rất nhiều người rớt hỏng cả mắt kính, thậm chí đến hôm nay, vẫn có một vài người biết rõ nội tình, lúc trà dư tửu hậu cũng sẽ đem chuyện này ra nói.
Nhân vật chính trong scandal này, chính là con gái lớn của Đỗ gia Đỗ Liên Cầm và con trai trưởng Tần gia Tần Trọng Dương, cũng chính là ba mẹ của Tần Trí Viễn.
Nói đến chuyện này, Tần Trọng Dương cũng là người bị hại xui xẻo, bởi vì khi đó người cùng ông lưỡng tình tương duyệt, thật ra là Đỗ Liên Trân con gái thứ hai nhà họ Đỗ, hơn nữa hai người đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi, nói cách khác, Đỗ Liên Cầm chính là chị vợ của Tần Trọng Dương.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, trong một lần tụ hội, Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân cùng lúc say quá chén, đến ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, phát hiện mình và Đỗ Liên Cầm lại ở cùng nhau.
Tình hình lúc đó tuyệt đối có thể dùng mưa to gió lớn để hình dung, sau khi Đỗ Liên Trân biết, kiên quyết muốn chia tay với Tần Trọng Dương, nhưng Tần Trọng Dương thề thốt nói bản thân bị hãm hại, mà Đỗ Liên Cầm lại có vẻ bình tĩnh hơn, bà yêu cầu Tần Trọng Dương chịu trách nhiệm.
Chuyện này dây dưa gần một năm cũng có nhiều biện luận không rõ ràng lắm, từ lúc Đỗ Liên Cầm phát hiện mình mang thai đến khi sinh ra Tần Trí Viễn, thái độ của Tần Trọng Dương vẫn kiên quyết, cự tuyệt chịu trách nhiệm với Đỗ Liên Cầm, người ông muốn cưới, từ đầu đến cuối đều là Đỗ Liên Trân.
Đỗ Liên Cầm tuyệt đối không ngờ rằng, bản thân vắt óc tìm mưu kế, không tiếc trở thành trò cười của giới thượng lưu, thậm chí cắn răng sinh con ra, nhưng cuối cùng trừ bị mang tiếng xấu ra, cái gì cũng không có được, quả thực chính là gà bay trứng vỡ, tiền mất tật mang, nhưng chuyện này có thể oán ai được? Chỉ có thể trách bản thân đã đánh giá cao thủ đoạn của mình, cũng xem nhẹ sự vô tình của người đàn ông.
Một màn khôi hài này, cuối cùng Tần lão gia tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ, Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân đúng hẹn kết hôn mới hạ màn, nhưng tình tiết đặc sắc cẩu huyết, lại làm cho người ta buôn chuyện say sưa rất nhiều năm.
Tần Trí Viễn sinh ra dưới tình huống phức tạp như vậy, trở thành sự tồn tại vô tội và khó xử nhất, mẹ ruột chỉ coi anh như con cờ để tiến vào Tần gia, nếu đã không vào được, tất nhiên không cần anh nữa, mà cha ruột lại xem sự tồn tại của anh là sỉ nhục, cho dù là cốt nhục sinh ra, từ trước đến giờ cũng không nhìn anh vào mắt, còn Tần phu nhân Đỗ Liên Trân, càng coi anh như thù địch, trăm phương ngàn kế muốn loại trừ anh, đến chết không ngừng.
Tần Trí Viễn lớn lên trong hoàn cảnh cha không thương mẹ không yêu, cũng dưỡng thành một loại tính cách âm tình bất định, lòng dạ thâm sâu, cũng không phải quá ngoài ý muốn.
Nhiễm Việt dừng xe ở gara ngầm của tiểu khu, sau đó đi thang máy lên tầng cao nhất, đó là nhà của Tần Trí Viễn, lúc Nhiễm Việt phát hiện anh có căn nhà này cũng rất ngoài ý muốn, cũng không biết là trước khi cô đến đã ở, hay sau khi cô đến mới ở, hỏi Tần Trí Viễn anh lại không chịu nói.
Tầng cao nhất là một căn hộ loại kiến trúc hai tầng, còn có cả một vườn hoa lớn ở ngoài trời, kết cấu rộng rãi sáng ngời, số lần Nhiễm Việt đến không nhiều, nhưng rất thích nơi này, nhưng bởi vì quan hệ giữa cô và Tần Trí Viễn không được tự nhiên, cho nên bình thường sẽ không dễ dàng bước vào trong này.
Nhiễm Việt đứng ở cửa bấm chuông vài lần, lại chờ một hồi, cũng không nghe thấy bên trong đáp lại, chỉ có thể quét vân tay mình trên ổ khóa vân tay ở cửa, cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Đẩy cửa đi vào, đập vào mi mắt, chính là phòng khách lớn rộng rãi như phòng triển lãm, Nhiễm Việt còn nhớ lần đầu tiên tới đây, trong này còn chưa có đồ dùng gia đình, giống như một kho hàng lớn trống rỗng, cảm giác rất hoang vắng.
Khi đó cô nói cảm nghĩ này cho Tần Trí Viễn nghe, về sau cô đến lần nữa, đã trở thành bộ dáng như hiện tại này, không gian vẫn rộng rãi, nhưng từng chi tiết trang hoàng, khắp nơi thể hiện sự mềm mại nhẹ nhàng, tổng thể xem ra rất thoải mái, ấm áp.
Lầu một rất yên tĩnh, Nhiễm Việt đi một vòng không thấy Tần Trí Viễn đâu, lại đi lên bậc thang đến lầu hai, vào thư phòng xem một chút, người cũng không có ở đây, vì vậy cô đi thẳng vào phòng tập thể hình.
Quả nhiên, mới vừa đi tới cửa phòng, đã nghe thấy bên trong tiếng đánh rầm rầm rầm, Tần đại thiếu đang ở trần luyện quyền với bao cát, có lẽ đã luyện một lúc lâu, trên người ướt đẫm mồ hôi, giống như vớt từ trong nước lên.
Nhiễm Việt không lên tiếng chào hỏi, thả lỏng thân thể dựa vào trên khung cửa nhìn một hồi, cho đến khi Tần Trí Viễn phát hiện ra cô, dừng lại động tác, bình tĩnh hỏi: “Tiểu Điền bảo em đến?”
Nhiễm Việt thoải mái gật đầu thừa nhận, đi đến cái kệ trên vách tường cầm lấy một bộ bao tay khác, “Đấu một lúc không?”
Ánh mắt Tần Trí Viễn chuyên chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy tràn đầy tâm tình, thật lâu mới nói: “Vậy thì mong trợ lý Nhiễm nương tay.”
Nhiễm Việt cong khóe miệng, vừa mang bao tay vừa nói: “Nhường thì không thú vị nữa.”
Hai người đi đến giữa chiếu Tatami, không có trọng tài cũng không có tính giờ, đơn thuần chỉ là đánh một trận phát tiết tâm tình.
Nhiễm Việt đợi anh chuẩn bị xong, lập tức hét lớn một tiếng nhấc chân phát động tấn công, một cú đá thẳng tắp hướng về phía bụng anh, Tần Trí Viễn có phòng bị, hai tay chống đỡ ngăn lại tiến công của cô, nhưng một chiêu này của Nhiễm Việt chỉ là động tác giả, cô lại nhanh chóng đổi chân, nâng một chân khác lên đá một cú, mạnh mẽ đánh vào bả vai Tần Trí Viễn.
Một cú đá này lực đạo rất mạnh, Tần Trí Viễn lập tức bị lùi lại phía sau một bước, nhíu mi ẩn nhẫn đau đớn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, nhanh chóng giơ quả đấm lên bắt đầu phản kích.
Thân hình Nhiễm Việt hơi gầy, nhưng khi đánh nhau tuyệt đối không phải dạng khoa chân múa tay, mà là ra chiêu tàn nhẫn, từng cú nghiêm trọng, khiến đối thủ không thể không toàn lực ứng phó, Tần Trí Viễn thật hoài nghi trước khi cô đến đây, có phải vừa mới uống một viên đại lực không.
Măc dù Tần Trí Viễn yếu thế hơn, nhưng vẫn cứng rắn chống cự, tìm cơ hội đánh trả, một quyền sắp đánh tới gò má bên phải của cô, lại bị cô linh hoạt né tránh, tiếp theo đó, là một quả đấm nện vào thắt lưng bên trái của anh.
Tần Trí Viễn: “…”
Cảm giác có chút buồn bực, bị chính cô gái mà mình để ý đánh nghiêm trọng, cuộc gặp gỡ này thực sự quá tệ, Tần Trí Viễn bất đắc dĩ cắn răng tiếp tục phản kích.
Sau khi đánh một trận thoải mái vui vẻ, cả người Tần Trí Viễn nằm vật xuống chiếu Tatami, tứ chi bởi vì dùng lực quá độ mà run lên nhè nhẹ, lồng ngực cũng đang phập phồng kịch liệt mà thở hổn hển.
Nhiễm Việt ngồi ở một bên gỡ bao tay xuống, tùy ý ném nó sang một bên, hai tay chống ra phía sau trên Tatami, ngước đầu nhìn trần nhà, thật lâu mới mở miệng nói: “Thật đói, buổi trưa chưa ăn.”
Tần Trí Viễn nghiêng mặt qua nhìn cô, mím môi buồn cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ cong nhẹ khóe miệng, thật sự anh không có thói quen mỉm cười.
Nhưng bị cô đến cắt ngang, tâm tình u ám trước đó từ chỗ Đỗ Liên Cầm đi ra, hình như cũng tản đi không ít, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn, “Muốn ăn cái gì?”
Nhiễm Việt nhún vai, không quan tâm nói: “Tùy tiện, tôi không kén ăn.”
Tần Trí Viễn lưu loát ngồi dậy, rời khỏi phòng tập trở về phòng, nhanh chóng đem tới một bộ quần áo ở nhà cho cô, “Tắm rửa trước đi.”
Nhiễm Việt thấy rõ là quần áo nữ, có hơi ngoài ý muốn, lại nghe anh có chút không được tự nhiên giải thích: “Lúc mua quần áo được tặng.”
Cũng không biết là cửa hàng nào, mà lại tặng quần áo cao cấp như thế, “Tôi xuống lầu về nhà tắm rửa là được rồi, cũng không xa.”
Tần Trí Viễn trực tiếp ném quần áo cho cô, nói: “Tắm xong xuống ăn cơm.”
Nhiễm Việt ôm y phục, sờ mũi, nghĩ thầm tính cách người đàn ông này thật không đáng yêu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tìm phòng tắm trong một gian phòng khách tắm rửa.
Lúc cô mặc xong bộ quần áo ở nhà vừa người, một thân nhẹ nhàng khoan khoái xuống lầu, Tần Trí Viễn đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn y phục trên người anh, chắc cũng mới tắm rửa xong, nhưng, màu sắc của quần áo hai người đang mặc, có phải quá giống nhau không? Nhìn kỹ, ngay cả kiểu dáng cũng giống nhau như đúc, đây thật ra là trang phục tình nhân sao?!
Nhưng Nhiễm Việt cũng không quá để ý, những thứ này đều là chuyện nhỏ râu ria, cô cũng lười đi hỏi tới cùng, vừa nghĩ tới tài nấu ăn ngon của Tần Trí Viễn, cô đã cảm thấy tâm tình tốt.
Tần Trí Viễn rất nhanh làm một chảo cơm cà ri thịt bò, mùi thơm của cà ri lan ra cả căn phòng, khẩu vị của Nhiễm Việt cũng tốt hơn, ăn hai chén lớn.
Sau khi ăn xong cô chủ động nhận việc rửa chén, đây cũng là thói quen được hình thành gần hai năm qua, Tần Trí Viễn nấu cơm, cô rửa chén.
Sau khi sửa sang vệ sinh phòng bếp xong, Nhiễm Việt chuẩn bị cáo từ rời khỏi, mục đích cô đến đúng là an ủi Tần Trí Viễn một chút, để anh không đến mức bó buộc bản thân ở nhà khó chịu mấy ngày, nhưng cô thật sự nói không nên lời an ủi anh, chỉ có thể cùng đánh một trận với anh, theo Nhiễm Việt thấy, đây thật ra là biện pháp tốt nhất cởi bỏ cảm xúc tiêu cực.
Đi đến phòng khách, thấy trong tay Tần Trí Viễn cầm mấy đĩa DVD lật qua lật lại xem, kỳ thật vỏ ngoài không có hình ảnh cũng không có chữ, căn bản nhìn không ra được gì cả.
Nhiễm Việt đi đến trước mặt anh, nói: “Tôi về đây.”
Tần Trí Viễn ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Buổi chiều có việc à?”
Nhiễm Việt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hôm nay không có việc gì, chuẩn bị trở về ngủ bù.”
Tần Trí Viễn nhẹ nhàng lắc cái đĩa trên tay nói: “Lần trước Tiểu Điền đề cử, muốn xem không?”
Nhiễm Việt thật ngoài ý muốn, không ngờ người nghiêm túc như anh, cũng sẽ mời mọc cô xem đĩa, không khỏi tò mò hỏi, “Là phim gì?”
Vẻ mặt Tần Trí Viễn cũng mờ mịt, “Trên mặt không có viết, nhưng Tiểu Điền nói rất đẹp.”
Kỳ thật khi đó anh hỏi Tiểu Điền, xem phim cùng con gái thì xem phim gì mới được, sau đó Tiểu Điền rất nhiệt tình tìm giúp cho anh mấy bộ này, gần đây anh khá bận rộn, cũng chưa xem thử trước, cũng không biết xem có hay không.
Nhiễm Việt nghĩ về nhà cũng chỉ ngủ giết thời gian, còn không bằng xem phim có ý nghĩa hơn, vì vậy không do dự ở lại.
Hai người rời khỏi phòng khách đi tiếp vào phòng giải trí, lúc sắp chiếu phần giới thiệu phim, Tần Trí Viễn còn rất ga lăng ôm mấy túi đồ ăn vặt đặt ở bên cạnh cô, lại cầm lấy điều khiển từ xa kéo rèm cửa sổ lại, rồi đóng cửa, bốn phía một mảnh đen như mực, giống như đặt mình trong rạp chiếu phim.
Nhiễm Việt mới vừa ăn no, căn bản không có khẩu vị ăn đồ ăn vặt, vì vậy ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa chờ xem phim, nghĩ thầm phim do Tiểu Điền đề cử, khẳng định là các loại phim tình cảm, bản thân cô vẫn thích phim hành động hơn.
Phim bắt đầu chiếu đến đoạn đầu tiên, chính là một đống chữ tiếng Anh xuất hiện trên màn hình, Nhiễm Việt không nhìn kỹ, nghĩ thầm hẳn là phim Âu Mỹ rồi, không ngờ phần giới thiệu trôi qua rất nhanh, vèo một cái liền trực tiếp tiến vào nội dung bộ phim, sau đó….
Tần Trí Viễn: “…”
Nhiễm Việt: “…”
Mặc dù Tần Trí Viễn là con trai, cháu trai đích tôn hào môn, nhưng địa vị của anh ở Tần gia, lại không vinh quang như người ngoài nghĩ, thậm chí có thể nói là một sự tồn tại lúng túng.
Cho dù hiện thời anh đã trở thành phó chủ tịch của Tần Thị, nhưng số người âm thầm không phục anh, có cả khối người.
Ba mươi năm trước, chuyện thị phi của Đỗ gia chấn động giới danh môn vọng tộc ở thành phố H, lại làm rất nhiều người rớt hỏng cả mắt kính, thậm chí đến hôm nay, vẫn có một vài người biết rõ nội tình, lúc trà dư tửu hậu cũng sẽ đem chuyện này ra nói.
Nhân vật chính trong scandal này, chính là con gái lớn của Đỗ gia Đỗ Liên Cầm và con trai trưởng Tần gia Tần Trọng Dương, cũng chính là ba mẹ của Tần Trí Viễn.
Nói đến chuyện này, Tần Trọng Dương cũng là người bị hại xui xẻo, bởi vì khi đó người cùng ông lưỡng tình tương duyệt, thật ra là Đỗ Liên Trân con gái thứ hai nhà họ Đỗ, hơn nữa hai người đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi, nói cách khác, Đỗ Liên Cầm chính là chị vợ của Tần Trọng Dương.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, trong một lần tụ hội, Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân cùng lúc say quá chén, đến ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, phát hiện mình và Đỗ Liên Cầm lại ở cùng nhau.
Tình hình lúc đó tuyệt đối có thể dùng mưa to gió lớn để hình dung, sau khi Đỗ Liên Trân biết, kiên quyết muốn chia tay với Tần Trọng Dương, nhưng Tần Trọng Dương thề thốt nói bản thân bị hãm hại, mà Đỗ Liên Cầm lại có vẻ bình tĩnh hơn, bà yêu cầu Tần Trọng Dương chịu trách nhiệm.
Chuyện này dây dưa gần một năm cũng có nhiều biện luận không rõ ràng lắm, từ lúc Đỗ Liên Cầm phát hiện mình mang thai đến khi sinh ra Tần Trí Viễn, thái độ của Tần Trọng Dương vẫn kiên quyết, cự tuyệt chịu trách nhiệm với Đỗ Liên Cầm, người ông muốn cưới, từ đầu đến cuối đều là Đỗ Liên Trân.
Đỗ Liên Cầm tuyệt đối không ngờ rằng, bản thân vắt óc tìm mưu kế, không tiếc trở thành trò cười của giới thượng lưu, thậm chí cắn răng sinh con ra, nhưng cuối cùng trừ bị mang tiếng xấu ra, cái gì cũng không có được, quả thực chính là gà bay trứng vỡ, tiền mất tật mang, nhưng chuyện này có thể oán ai được? Chỉ có thể trách bản thân đã đánh giá cao thủ đoạn của mình, cũng xem nhẹ sự vô tình của người đàn ông.
Một màn khôi hài này, cuối cùng Tần lão gia tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ, Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân đúng hẹn kết hôn mới hạ màn, nhưng tình tiết đặc sắc cẩu huyết, lại làm cho người ta buôn chuyện say sưa rất nhiều năm.
Tần Trí Viễn sinh ra dưới tình huống phức tạp như vậy, trở thành sự tồn tại vô tội và khó xử nhất, mẹ ruột chỉ coi anh như con cờ để tiến vào Tần gia, nếu đã không vào được, tất nhiên không cần anh nữa, mà cha ruột lại xem sự tồn tại của anh là sỉ nhục, cho dù là cốt nhục sinh ra, từ trước đến giờ cũng không nhìn anh vào mắt, còn Tần phu nhân Đỗ Liên Trân, càng coi anh như thù địch, trăm phương ngàn kế muốn loại trừ anh, đến chết không ngừng.
Tần Trí Viễn lớn lên trong hoàn cảnh cha không thương mẹ không yêu, cũng dưỡng thành một loại tính cách âm tình bất định, lòng dạ thâm sâu, cũng không phải quá ngoài ý muốn.
Nhiễm Việt dừng xe ở gara ngầm của tiểu khu, sau đó đi thang máy lên tầng cao nhất, đó là nhà của Tần Trí Viễn, lúc Nhiễm Việt phát hiện anh có căn nhà này cũng rất ngoài ý muốn, cũng không biết là trước khi cô đến đã ở, hay sau khi cô đến mới ở, hỏi Tần Trí Viễn anh lại không chịu nói.
Tầng cao nhất là một căn hộ loại kiến trúc hai tầng, còn có cả một vườn hoa lớn ở ngoài trời, kết cấu rộng rãi sáng ngời, số lần Nhiễm Việt đến không nhiều, nhưng rất thích nơi này, nhưng bởi vì quan hệ giữa cô và Tần Trí Viễn không được tự nhiên, cho nên bình thường sẽ không dễ dàng bước vào trong này.
Nhiễm Việt đứng ở cửa bấm chuông vài lần, lại chờ một hồi, cũng không nghe thấy bên trong đáp lại, chỉ có thể quét vân tay mình trên ổ khóa vân tay ở cửa, cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Đẩy cửa đi vào, đập vào mi mắt, chính là phòng khách lớn rộng rãi như phòng triển lãm, Nhiễm Việt còn nhớ lần đầu tiên tới đây, trong này còn chưa có đồ dùng gia đình, giống như một kho hàng lớn trống rỗng, cảm giác rất hoang vắng.
Khi đó cô nói cảm nghĩ này cho Tần Trí Viễn nghe, về sau cô đến lần nữa, đã trở thành bộ dáng như hiện tại này, không gian vẫn rộng rãi, nhưng từng chi tiết trang hoàng, khắp nơi thể hiện sự mềm mại nhẹ nhàng, tổng thể xem ra rất thoải mái, ấm áp.
Lầu một rất yên tĩnh, Nhiễm Việt đi một vòng không thấy Tần Trí Viễn đâu, lại đi lên bậc thang đến lầu hai, vào thư phòng xem một chút, người cũng không có ở đây, vì vậy cô đi thẳng vào phòng tập thể hình.
Quả nhiên, mới vừa đi tới cửa phòng, đã nghe thấy bên trong tiếng đánh rầm rầm rầm, Tần đại thiếu đang ở trần luyện quyền với bao cát, có lẽ đã luyện một lúc lâu, trên người ướt đẫm mồ hôi, giống như vớt từ trong nước lên.
Nhiễm Việt không lên tiếng chào hỏi, thả lỏng thân thể dựa vào trên khung cửa nhìn một hồi, cho đến khi Tần Trí Viễn phát hiện ra cô, dừng lại động tác, bình tĩnh hỏi: “Tiểu Điền bảo em đến?”
Nhiễm Việt thoải mái gật đầu thừa nhận, đi đến cái kệ trên vách tường cầm lấy một bộ bao tay khác, “Đấu một lúc không?”
Ánh mắt Tần Trí Viễn chuyên chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy tràn đầy tâm tình, thật lâu mới nói: “Vậy thì mong trợ lý Nhiễm nương tay.”
Nhiễm Việt cong khóe miệng, vừa mang bao tay vừa nói: “Nhường thì không thú vị nữa.”
Hai người đi đến giữa chiếu Tatami, không có trọng tài cũng không có tính giờ, đơn thuần chỉ là đánh một trận phát tiết tâm tình.
Nhiễm Việt đợi anh chuẩn bị xong, lập tức hét lớn một tiếng nhấc chân phát động tấn công, một cú đá thẳng tắp hướng về phía bụng anh, Tần Trí Viễn có phòng bị, hai tay chống đỡ ngăn lại tiến công của cô, nhưng một chiêu này của Nhiễm Việt chỉ là động tác giả, cô lại nhanh chóng đổi chân, nâng một chân khác lên đá một cú, mạnh mẽ đánh vào bả vai Tần Trí Viễn.
Một cú đá này lực đạo rất mạnh, Tần Trí Viễn lập tức bị lùi lại phía sau một bước, nhíu mi ẩn nhẫn đau đớn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, nhanh chóng giơ quả đấm lên bắt đầu phản kích.
Thân hình Nhiễm Việt hơi gầy, nhưng khi đánh nhau tuyệt đối không phải dạng khoa chân múa tay, mà là ra chiêu tàn nhẫn, từng cú nghiêm trọng, khiến đối thủ không thể không toàn lực ứng phó, Tần Trí Viễn thật hoài nghi trước khi cô đến đây, có phải vừa mới uống một viên đại lực không.
Măc dù Tần Trí Viễn yếu thế hơn, nhưng vẫn cứng rắn chống cự, tìm cơ hội đánh trả, một quyền sắp đánh tới gò má bên phải của cô, lại bị cô linh hoạt né tránh, tiếp theo đó, là một quả đấm nện vào thắt lưng bên trái của anh.
Tần Trí Viễn: “…”
Cảm giác có chút buồn bực, bị chính cô gái mà mình để ý đánh nghiêm trọng, cuộc gặp gỡ này thực sự quá tệ, Tần Trí Viễn bất đắc dĩ cắn răng tiếp tục phản kích.
Sau khi đánh một trận thoải mái vui vẻ, cả người Tần Trí Viễn nằm vật xuống chiếu Tatami, tứ chi bởi vì dùng lực quá độ mà run lên nhè nhẹ, lồng ngực cũng đang phập phồng kịch liệt mà thở hổn hển.
Nhiễm Việt ngồi ở một bên gỡ bao tay xuống, tùy ý ném nó sang một bên, hai tay chống ra phía sau trên Tatami, ngước đầu nhìn trần nhà, thật lâu mới mở miệng nói: “Thật đói, buổi trưa chưa ăn.”
Tần Trí Viễn nghiêng mặt qua nhìn cô, mím môi buồn cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ cong nhẹ khóe miệng, thật sự anh không có thói quen mỉm cười.
Nhưng bị cô đến cắt ngang, tâm tình u ám trước đó từ chỗ Đỗ Liên Cầm đi ra, hình như cũng tản đi không ít, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn, “Muốn ăn cái gì?”
Nhiễm Việt nhún vai, không quan tâm nói: “Tùy tiện, tôi không kén ăn.”
Tần Trí Viễn lưu loát ngồi dậy, rời khỏi phòng tập trở về phòng, nhanh chóng đem tới một bộ quần áo ở nhà cho cô, “Tắm rửa trước đi.”
Nhiễm Việt thấy rõ là quần áo nữ, có hơi ngoài ý muốn, lại nghe anh có chút không được tự nhiên giải thích: “Lúc mua quần áo được tặng.”
Cũng không biết là cửa hàng nào, mà lại tặng quần áo cao cấp như thế, “Tôi xuống lầu về nhà tắm rửa là được rồi, cũng không xa.”
Tần Trí Viễn trực tiếp ném quần áo cho cô, nói: “Tắm xong xuống ăn cơm.”
Nhiễm Việt ôm y phục, sờ mũi, nghĩ thầm tính cách người đàn ông này thật không đáng yêu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn tìm phòng tắm trong một gian phòng khách tắm rửa.
Lúc cô mặc xong bộ quần áo ở nhà vừa người, một thân nhẹ nhàng khoan khoái xuống lầu, Tần Trí Viễn đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn y phục trên người anh, chắc cũng mới tắm rửa xong, nhưng, màu sắc của quần áo hai người đang mặc, có phải quá giống nhau không? Nhìn kỹ, ngay cả kiểu dáng cũng giống nhau như đúc, đây thật ra là trang phục tình nhân sao?!
Nhưng Nhiễm Việt cũng không quá để ý, những thứ này đều là chuyện nhỏ râu ria, cô cũng lười đi hỏi tới cùng, vừa nghĩ tới tài nấu ăn ngon của Tần Trí Viễn, cô đã cảm thấy tâm tình tốt.
Tần Trí Viễn rất nhanh làm một chảo cơm cà ri thịt bò, mùi thơm của cà ri lan ra cả căn phòng, khẩu vị của Nhiễm Việt cũng tốt hơn, ăn hai chén lớn.
Sau khi ăn xong cô chủ động nhận việc rửa chén, đây cũng là thói quen được hình thành gần hai năm qua, Tần Trí Viễn nấu cơm, cô rửa chén.
Sau khi sửa sang vệ sinh phòng bếp xong, Nhiễm Việt chuẩn bị cáo từ rời khỏi, mục đích cô đến đúng là an ủi Tần Trí Viễn một chút, để anh không đến mức bó buộc bản thân ở nhà khó chịu mấy ngày, nhưng cô thật sự nói không nên lời an ủi anh, chỉ có thể cùng đánh một trận với anh, theo Nhiễm Việt thấy, đây thật ra là biện pháp tốt nhất cởi bỏ cảm xúc tiêu cực.
Đi đến phòng khách, thấy trong tay Tần Trí Viễn cầm mấy đĩa DVD lật qua lật lại xem, kỳ thật vỏ ngoài không có hình ảnh cũng không có chữ, căn bản nhìn không ra được gì cả.
Nhiễm Việt đi đến trước mặt anh, nói: “Tôi về đây.”
Tần Trí Viễn ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Buổi chiều có việc à?”
Nhiễm Việt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hôm nay không có việc gì, chuẩn bị trở về ngủ bù.”
Tần Trí Viễn nhẹ nhàng lắc cái đĩa trên tay nói: “Lần trước Tiểu Điền đề cử, muốn xem không?”
Nhiễm Việt thật ngoài ý muốn, không ngờ người nghiêm túc như anh, cũng sẽ mời mọc cô xem đĩa, không khỏi tò mò hỏi, “Là phim gì?”
Vẻ mặt Tần Trí Viễn cũng mờ mịt, “Trên mặt không có viết, nhưng Tiểu Điền nói rất đẹp.”
Kỳ thật khi đó anh hỏi Tiểu Điền, xem phim cùng con gái thì xem phim gì mới được, sau đó Tiểu Điền rất nhiệt tình tìm giúp cho anh mấy bộ này, gần đây anh khá bận rộn, cũng chưa xem thử trước, cũng không biết xem có hay không.
Nhiễm Việt nghĩ về nhà cũng chỉ ngủ giết thời gian, còn không bằng xem phim có ý nghĩa hơn, vì vậy không do dự ở lại.
Hai người rời khỏi phòng khách đi tiếp vào phòng giải trí, lúc sắp chiếu phần giới thiệu phim, Tần Trí Viễn còn rất ga lăng ôm mấy túi đồ ăn vặt đặt ở bên cạnh cô, lại cầm lấy điều khiển từ xa kéo rèm cửa sổ lại, rồi đóng cửa, bốn phía một mảnh đen như mực, giống như đặt mình trong rạp chiếu phim.
Nhiễm Việt mới vừa ăn no, căn bản không có khẩu vị ăn đồ ăn vặt, vì vậy ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa chờ xem phim, nghĩ thầm phim do Tiểu Điền đề cử, khẳng định là các loại phim tình cảm, bản thân cô vẫn thích phim hành động hơn.
Phim bắt đầu chiếu đến đoạn đầu tiên, chính là một đống chữ tiếng Anh xuất hiện trên màn hình, Nhiễm Việt không nhìn kỹ, nghĩ thầm hẳn là phim Âu Mỹ rồi, không ngờ phần giới thiệu trôi qua rất nhanh, vèo một cái liền trực tiếp tiến vào nội dung bộ phim, sau đó….
Tần Trí Viễn: “…”
Nhiễm Việt: “…”
Tác giả :
Tuyết Mặc