Vi Phu Không Hưu Thê
Chương 42
Diệp Thư Vân bất thình lình nói ra một câu như vậy, đừng nói bản thân nàng bị kinh sợ, ngay cả Tú Ngọc cùng Phương Hạo đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng cả kinh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân, vì vậy, Diệp Thư Vân liền cảm thấy thẹn thùng, hối hận "Họa từ ở miệng mà ra". Nàng một lòng muốn chạy trốn, né tránh hoàn cảnh mất mặt như vậy, nhưng nhất thời nửa khắc lại không tìm được cớ nào để trốn.
Ban ngày ban mặt, nàng không có uống rượu, sao lại say mê đến vậy chứ? Thật là xấu hổ chết đi được.
Ngược lại Mạnh Vân Trạch lại rất hưởng thụ những lời này của Diệp Thư Vân, nhếch miệng cười rộ lên.
Mạnh Vân Trạch mặt mày hớn hở nói: "Ta biết."
Diệp Thư Vân không nín được cười rộ lên theo, hắn thật tự rất hiểu bản thân mình, bất quá không nghĩ tới Mạnh Vân Trạch cũng có một mặt tự do tự tại như vậy.
Thấy nàng cười, Mạnh Vân Trạch cũng cảm thấy tâm tình thoải mái theo, hắn nói: "Cơm chiều chờ ta trở lại cùng ăn, ta có lời muốn nói với ngươi."
Nói xong, Mạnh Vân Trạch liền xoay người muốn đi ra ngoài.
Diệp Thư Vân không hỏi hắn muốn nói cái gì, chỉ hỏi: "Hầu gia đi đâu vậy?"
"Đại Lý Tự." Mạnh Vân Trạch xoay người đáp một câu.
Vì tìm Diệp Thư Vân, buổi sáng hôm nay hắn đã xin phép nghỉ một ngày, dù sao cả đêm hôm qua hắn chưa từng chợp mắt, vốn định thừa dịp nửa ngày này tạm nghỉ ngơi, ai ngờ hôm nay trong Đại Lý Tự lại có vụ án mới, hắn không thể không đi một chuyến.
Mạnh Vân Trạch chân trước mới vừa đi, Diệp Thư Vân sau lưng đã dặn dò Tú Ngọc: "Phái người đưa thiệp đến Nhan gia, ta muốn gặp Nhan Dĩ Hằng."
Tú Ngọc khó hiểu, nàng hỏi: "Gặp hắn làm chi?"
"Hôn ước của Lâm tỷ tỷ nếu không sớm xử lý, không chỉ có Lâm Lan cùng Định An không thể yên lòng, ta cũng không thể yên lòng theo."
Tú Ngọc nói: "Ta sẽ nhanh chóng kêu người đưa thiệp qua."
Diệp Thư Vân hẹn Nhan Dĩ Hằng gặp mặt ở quán trà bên ngoài, bởi vì là nàng chủ động hẹn Nhan Dĩ Hằng, không thể để cho Nhan Dĩ Hằng chờ được, cho nên nàng thu xếp ra cửa thật sớm.
Thế mà, Diệp Thư Vân tới quán trà, Nhan Dĩ Hằng đã sớm ngồi đợi nàng.
Nhan Dĩ Hằng thấy Diệp Thư Vân đi tới, hưng phấn phất tay với nàng, đợi Diệp Thư Vân đến gần, hắn nói: "Hôm nay có cơn gió nào thổi tới? Mà Diệp tiểu thư lại đưa thiệp mời ta."
Diệp Thư Vân có việc muốn nhờ, tất nhiên không dám lạnh mặt, nàng lễ phép mỉm cười đáp lại Nhan Dĩ Hằng, nói: "Xin lỗi, để ngươi đợi lâu."
Nhan Dĩ Hằng đã quen bộ dáng lạnh lùng của Diệp Thư Vân, đột nhiên hôm nay nhìn thấy vẻ mặt nàng ôn hoà như thế, thực sự lắp bắp kinh hãi, hắn cười cười nói: "Này thì có là gì. Ngược lại hôm nay Diệp tiểu thư có chút bất đồng a."
Diệp Thư Vân hàm hồ nói: "Phải không?"
Nhan Dĩ Hằng gật đầu, hắn nói: "Diệp tiểu thư có chuyện gì mời nói thẳng."
Diệp Thư Vân chủ động đưa thiếp mời thỉnh hắn đã là chuyện lạ, lại thấy nàng cười bình dị gần gũi như thế, thật là sự không hề bình thường chút nào. Nhan Dĩ Hằng cũng không phải là người vụng về như lợn, Diệp Thư Vân có cái chủ ý gì, hắn cũng đoán được nhiều ít.
Diệp Thư Vân ngồi xuống ghế đối diện Nhan Dĩ Hằng, nàng nói: "Ngươi đã nói như vậy, ta cũng không quanh co lòng vòng đánh đố. Ta muốn thỉnh Nhan công tử giúp đỡ một chút, ngươi có thể từ bỏ hôn ước cùng Lâm Lan không? Nếu Nhan công tử có thể đáp ứng, ngày sau ta chắc chắn kết cỏ ngậm vành, báo đáp Nhan công tử."
Lâm Lan dù sao cũng được xem như vợ chưa cưới của hắn, thế mà Diệp Thư Vân có thể mặt đổi sắc đưa ra loại thỉnh cầu vô lý này, thật sự làm Nhan Dĩ Hằng trợn mắt há hốc mồm.
Nhan Dĩ Hằng cười, hắn nói: "Diệp tiểu thư thật đúng là người sảng khoái nhanh nhẹn. Hôn ước của ta và Lâm Lan là do tổ tông định ra, đâu phải ta nói bỏ đi là có thể trở thành phế thải được? Diệp tiểu thư cũng suy nghĩ quá đơn giản rồi. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù ta đề từ hôn, cha mẹ ta cũng chưa chắc đáp ứng, dù sao đó chính là chuyện ông nội ta đích thân định ra, cha mẹ ta tuyệt không dám không tuân theo."
Nhan Dĩ Hằng nói rất đúng, việc hôn ước kia xác thật không phải chỉ mỗi mình hắn là có thể lật đổ, nhưng nếu Lâm Lan và hắn đều không muốn, cho dù cha mẹ hai bên có cực lực thúc đẩy hôn sự hai người như thế nào, thì cũng là uổng công, như vậy, chưa biết chừng việc này có thể có chuyển biến.
Diệp Thư Vân nói: "Ta biết thỉnh cầu này của ta có chút đường đột, nhưng ta thật sự nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn."
"Có chút?" Nhan Dĩ Hằng lắc đầu nói: "Ta thấy cái này không chỉ một chút đâu."
Diệp Thư Vân trầm mặc chống đỡ, Nhan Dĩ Hằng nói gần nói xa, nhìn dáng vẻ là biết hắn không muốn giúp nàng.
Chợt, Diệp Thư Vân linh quang chợt lóe, nói: "Trước đây ta từng giúp đỡ ngươi, lúc ấy ngươi nói muốn cảm tạ ta, ngươi còn nhớ rõ không?"
Đêm hôm đó nàng ở trên phố cứu hắn, hắn đã nói muốn cảm tạ nàng, nàng coi thường Nhan Dĩ Hằng giả vờ làm công tử lịch thiệp, không muốn có mối liên hệ không cần thiết gì cùng hắn, cho nên không để ở trong lòng, nào ngờ đến hôm nay thế nhưng cũng có thể sử dụng phần ân tình này.
Nhan Dĩ Hằng không trốn tránh nói: "Nhớ rõ."
Diệp Thư Vân nói: "Hiện tại ta đã biết ngươi nên cảm tạ ta như thế nào, mong ngươi nể tình ta đã từng giúp đỡ ngươi, hủy bỏ hôn ước cùng Lâm Lan."
Diệp Thư Vân cũng biết mình đề ra thỉnh cầu như vậy đúng là vô lý, nhưng vì Diệp Định An, vì Lâm Lan, nàng không thể không da mặt dày nói ra một lời.
Nhan Dĩ Hằng buồn cười: "Xem ra ngươi thật sự cho rằng ta là đứa ngốc dễ lừa gạt à? Diệp tiểu thư cho rằng hai việc này có thể xếp ngang nhau?"
Diệp Thư Vân quả thực đã nói những lời quá ngốc nghếch, một bên là thê tử tương lai của hắn, một bên là Diệp Thư Vân đánh bậy đánh bạ tương trợ, cho dù là ai đều hiểu được nên chọn bên nào.
Ngay từ đầu đúng là Diệp Thư Vân muốn lừa gạt hắn nhân lúc hắn vẫn chưa chuẩn bị cũng chưa suy nghĩ kỹ, nhưng nàng không thực hiện được. Nếu đã bị Nhan Dĩ Hằng phát hiện, Diệp Thư Vân không định tiếp tục lừa gạt hắn, nàng thẳng thắn thành khẩn nói: "Không thể."
"Vậy thì được."
Ánh mắt Diệp Thư Vân dần ảm đạm xuống.
Nhan Dĩ Hằng bỗng chuyển hướng, đột nhiên nói: "Nhiều nhất ta chỉ có thể đáp ứng ngươi tận lực kéo dài thời gian. Năm đó lúc ông nội ta định ra hôn ước đã từng nói, hôn ước này có thể trở thành sự thật hay không phải xem ý tứ Lâm gia. Nếu Lâm gia nguyện ý, mặc kệ ta có nguyện ý hay không, việc hôn nhân này bằng cách nào cũng phải hoàn thành; nhưng nếu Lâm gia không muốn, Nhan gia tuyệt đối không cưỡng cầu. Cho nên quyền quyết định việc này ở Lâm gia, không ở Nhan gia ta. Lâm Lan thật sự không muốn gả cho ta, vậy nói nàng hãy nỗ lực thuyết phục cha mẹ nàng đi."
Mắt Diệp Thư Vân sáng ngời, vui vẻ nói: "Ngươi đáp ứng rồi?"
Diệp Thư Vân cao hứng như thế, ngược lại làm Nhan Dĩ Hằng rất có áp lực, giống như hắn đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không cưới Lâm Lan vậy.
Nhan Dĩ Hằng vội giải thích nói: "Lời này cần phải nói rõ ràng, ta nói chính là đáp ứng giúp ngươi kéo dài thời gian, chứ không hề nói nhất định sẽ không cưới Lâm Lan. Tương lai ta có thể cưới Lâm Lan hay không, phải xem các ngươi có đủ nỗ lực hay không."
Diệp Thư Vân mi mắt cong cong, nàng nói: "Xem ra ngươi cũng không tán đồng hôn nhân này?"
Nàng nghĩ, Nhan Dĩ Hằng là một người thích chơi đùa, từ trước đến nay đều đi những quán phóng đãng, tất nhiên không muốn đột nhiên bị hôn nhân trói buộc tay chân, không ngờ một người ăn chơi trác táng như hắn lại nghe lời cha mẹ đến thế.
Nhan Dĩ Hằng nhận thua nói: "Xin hãy lưu lại cho ta một con đường sống, thưa tiểu thư."
Nếu để lão phụ thân của hắn biết được hắn cũng không đồng ý việc hôn nhân này, một lòng muốn trốn tránh kết hôn, lão phụ thân nhất định sẽ không chút do dự mà đánh gãy hắn chân.
Diệp Thư Vân liếc hắn một cái, không nói nữa.
Nhan Dĩ Hằng đều đã nói rõ ràng mọi chuyện thế này, nàng cũng nên tự có giới hạn, điểm đến tức ngăn.
Nhan Dĩ Hằng nói: "Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện, ngươi có thể nghe một chút không?"
Thấy Nhan Dĩ Hằng đã đáp ứng giúp nàng, Diệp Thư Vân liền dùng ngữ khí mềm mại nói: "Chuyện gì?"
"Chúng ta đã từng cùng nhau mặt tằm, cũng gặp qua vài lần, có thể xem như có chút giao tình không?"
Diệp Thư Vân không biết hắn có cái chủ ý gì, không dám dễ dàng lên tiếng.
Nhan Dĩ Hằng nói: "Nếu đều là người quen, mà cứ kêu ngươi Diệp tiểu thư như vậy, có phải nghe thật là xa lạ không? Ta có thể gọi thẳng tên huý của ngươi không?"
Nàng cùng Nhan Dĩ Hằng miễn cưỡng xem như là quen biết, nhưng nếu chỉ như mà Nhan Dĩ Hằng đã có thể gọi thẳng tên huý của nàng, nàng vẫn cảm thấy quá kỳ quái. Diệp Thư Vân uyển chuyển cự tuyệt nói: "Nếu ngươi cảm thấy kêu như vậy không tốt, thì có thể gọi ta là Mạnh phu nhân."
Nhan Dĩ Hằng nào ngờ được Diệp Thư Vân sẽ diễn một tuồng một tay đổi thang mà không đổi thuốc cho hắn. Nhan Dĩ Hằng ngây người ngẩn ngơ, không quan tâm nói: "Diệp Thư Vân, ngươi thật là không phúc hậu."
Hắn có hảo ý giúp Diệp Thư Vân, nào nghĩ đến nàng qua sông liền rút ván, uống nước xong liền quên người đào giếng.
Diệp Thư Vân liếc mắt quét hắn một cái nói: "Nếu ngươi đã định gọi thẳng tên họ của ta, còn hỏi ta làm cái gì?"
Diệp Thư Vân nói một lời trúng ngay đích, lúc này Nhan Dĩ Hằng mới im lặng không đáp. Hắn vốn chỉ định đi ngang qua sân khấu hỏi ý tứ Diệp Thư Vân một chút mà thôi, nào có thể ngờ Diệp Thư Vân thế mà thật sự không muốn. Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Diệp Thư Vân cũng không nghiêm túc cùng hắn so đo, hắn liền xem như Diệp Thư Vân đã đáp ứng hắn.
Nhan Dĩ Hằng uống một hớp trà, nói: "Không còn chuyện gì khác thì ta đi đây."
Diệp Thư Vân gật đầu nói: "Lần này đa tạ ngươi."
Nhan Dĩ Hằng xua xua tay, chẳng hề để ý nói: "Lần tới thấy."
Nhan Dĩ Hằng đi đến quầy thu ngân, Phúc Quý liền lấy ra ngân lượng chuẩn bị tính tiền, nào ngờ tiểu nhị trông quán lại nói cho hắn mới vừa rồi Diệp Thư Vân đã thanh toán tiền rồi.
Lần trước, hắn cùng Diệp Thư Vân ăn mì tằm, nàng cũng vô thanh vô tức trả tiền, lần này lại như thế, xem ra nàng thật sự xem thường hắn.
Nhan Dĩ Hằng xoay người muốn lý luận cùng Diệp Thư Vân, Diệp Thư Vân biết hắn muốn làm cái gì, đi trước một bước nói: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, vốn là ta mời ngươi uống trà, tiền trà tất nhiên phải để ta trả."
Nhan Dĩ Hằng bất mãn nói: "Cho dù vậy thì như thế nào? Nào có nữ tử nào năm lần bảy lượt trả tiền mời ta uống trà ăn cơm? Ngươi xem ta là gì? Tiểu bạch kiểm à?"
Âm thanh của Nhan Dĩ Hằng không lớn không nhỏ, nhưng đủ để hấp dẫn mọi người chung quanh chú ý.
Tiểu nhị phòng thu chi vừa nghe Nhan Dĩ Hằng nói như vậy, biết lời này không nên nghe, hắn cũng không muốn dẫn phiền toái vào người, liền cúi đầu làm bộ bận việc trên tay.
Diệp Thư Vân đè thấp âm lượng, nhìn xung quanh nói: "Nói chuyện phải xem trường hợp, ngươi không biết sao? Huống hồ ta có thân phận gì? Ta là người đã có gia thất, ngươi nói như vậy, người khác hiểu lầm ta thì sao? Ngươi đừng có huỷ hoại thanh danh của ta."
Nhan Dĩ Hằng khịt mũi coi thường nói: "Ngươi đừng nói chuyện cười, ngươi làm gì còn thanh danh?"
Lúc trước tai tiếng màu hồng phấn của nàng cùng Mạnh Vân Trạch truyền đi khắp kinh thành, cũng không thấy nàng ra giải thích một câu, hiện giờ nàng lại cùng hắn nói chuyện thanh danh, hắn làm sao tin phục?
Diệp Thư Vân cảnh giác nói: "Lời không thể nói bậy."
"Còn nữa mà nói, ngươi để tay lên ngực mà tự hỏi, ngươi là người coi trọng thanh danh của mình sao?"
Nếu Diệp Thư Vân thật sự là người yêu quý thanh danh của mình, trước đây đã không bỏ mặc thanh danh để cứu giúp Mạnh Vân Trạch, càng đừng nói sau đó lại cùng ra cùng về với Mạnh Vân Trạch để tra án.
"Lúc trước ta là người không coi trọng những cái đó, nhưng hôm nay đã khác, ta đã gả làm vợ người, tất nhiên phải chú ý một chút." Nàng không thèm để ý người bên ngoài đồn đãi nàng thế nào, nhưng loại tai tiếng hồng phấn này nàng chỉ nguyện ý nghe người khác nói về nàng và Mạnh Vân Trạch, chứ không hề thích nghe người ngoài đem nàng cùng người không liên quan nói nhập làm một, vô cớ mà huỷ hoại thanh danh nàng.
Nhan Dĩ Hằng lúc này đầu óc mới xoay chuyển, lập tức hiểu rõ ý tứ Diệp Thư Vân, hắn nói: "Ngươi nghĩ thế nào vậy, chúng ta trong sạch."
Diệp Thư Vân cho rằng không phải thanh danh nàng không thể bị liên luỵ, chẳng qua người có thể liên luỵ chỉ có thể là Mạnh Vân Trạch, những người còn lại tất nhiên không xứng.
Nhan Dĩ Hằng không chịu nói rõ, Diệp Thư Vân đơn giản giả ngu, cứ đương nghe không hiểu.