Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ
Chương 29 Vậy ghi nợ trước đi
Ba người ăn uống xong xuôi, ngài Hách vào thư phòng làm việc, Hách Tuấn Lãng và Trần Gia Huân ra phòng khách chơi.
Trước khi đi, ngài Hách còn nghiêm túc nhắc nhở: Đứa nào mà còn gào mồm lên thì bác sẽ quẳng đứa đó ra cửa sổ.
Hách Tuấn Lãng phi vào phòng khách, chạy về phía tủ quần áo, lôi ra một cái rương gỗ từ trong tủ, bên trong toàn đồ chơi.
Hai mắt Trần Gia Huân sáng rực, bé chưa bao giờ nhìn thấy những món đồ chơi này.
Hách Tuấn Lãng lục ra một bộ đồ chơi câu cá, đưa một cái cần câu cho Trần Gia Huân, nói: “Chúng ta thi đi, xem ai câu được nhiều cá hơn!”
Trần Gia Huân vô cùng vui vẻ, bé nhận cần câu, ngồi bệt xuống sàn gỗ ngay cạnh Hách Tuấn Lãng.
Mở công tắc, những con “cá nhỏ” trong ao bắt đầu ngoi lên lặn xuống, thỉnh thoảng lại há mồm. Hách Tuấn Lãng nhân lúc chúng há cái miệng trống không, dùng cần câu có móc một lưỡi câu nhựa, dễ dàng câu được một con “cá nhỏ”.
Trần Gia Huân học nó, kết quả mất nửa ngày mới câu được một con.
Hách Tuấn Lãng cười đắc ý, món đồ chơi này nó chơi đến quen rồi, đến cả tần suất “cá nhỏ” ngụp lặn há mồm còn nằm lòng. Nhắm mắt câu còn thấy game dễ cơ mà!
Trần Gia Huân phí công phí sức mới câu được mấy con, còn lại bị Hách Tuấn Lãng câu hết.
Hách Tuấn Lãng đắc ý, mũi sắp hếch lên tận trời: “Cậu thua rồi.”
Trần Gia Huân không hề có chút cảm xúc thất bại nào, bé vui lắm.
Nhìn Hách Tuấn Lãng vui, bé cũng vui.
“Ừm, tớ thua, cậu lợi hại quá.”
Hách Tuấn Lãng tự tin cười to, nó cùng Trần Gia Huân vai kề vai, đùa nghịch con “cá nhỏ” đang há miệng trong tay, nói: “Bởi vì cậu đã chấp nhận thua cuộc, cậu phải hoàn thành một điều ước của tớ.”
“Được… Ước cái gì cơ?”
Trần Gia Huân sững sờ nghĩ, Hách Tuấn Lãng còn có điều ước gì?
“Ừm…”
Hách Tuấn Lãng gãi đầu một cái, nó suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ được gì. Nó cũng chẳng biết Trần Gia Huân có thể giúp mình làm gì.
“Ừm thì… Tớ chưa nghĩ ra. Thế này đi, cậu nợ tớ trước, bao giờ tớ nghĩ ra được sẽ nói với cậu.”
Trần Gia Huân suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt.
“Được, cứ thế nhé.”
…
Sau đó, hai người bọn họ tái đấu thêm vài lần, kết quả đều là Hách Tuấn Lãng thắng.
Hách Tuấn Lãng cười hì hì nói: “Cậu đừng lo, tớ nhớ kỹ rồi, tớ sẽ đòi cậu những điều ước còn nợ sau. Nếu như tớ thua, cậu cũng có thể nhớ nợ.”
Trần Gia Huân có chút nản lòng, dù sao đi nữa vẫn là mình thua, chơi tiếp mấy lần nữa thì nợ càng nhiều thêm, làm sao bây giờ.
“Tớ không chơi, cậu chơi đi… Tớ chơi cái khác vậy.”
Trần Gia Huân bỏ mặc Hách Tuấn Lãng, bò tới trước thùng gỗ, nhìn thấy một cái vợt bóng bàn loại nhỏ, nhất thời hứng thú, cầm lấy, đặt lên đùi chơi.
Hách Tuấn Lãng nhìn bé, đột nhiên thấy món đồ mình cầm trong tay không thú vị nữa, nó thả đồ chơi xuống, dịch mông về phía Trần Gia Huân, cướp luôn cái vợt bóng bàn.
“Cái này vui, tớ muốn chơi cái này.” Hách Tuấn Lãng bày vẻ bá đạo như đại gia.
Đang chơi vui thì bị cướp đồ, Trần Gia Huân trợn mắt ngơ ngác nhìn Hách Tuấn Lãng đang không khác gì thổ phỉ.
Trần Gia Huân không thể làm gì khác ngoài quay đi, lấy từ trong rương một cái tàu ngầm, không ngờ đồ còn chưa cầm nóng tay đã bị Hách Tuấn Lãng cướp đi.
Không cần biết Trần Gia Huân lôi món đồ nào ra, Hách Tuấn Lãng đều nhanh chóng lao tới lấy mất.
Hai tay Trần Gia Huân trống trơn, có chút oan ức, sao Hách Tuấn Lãng có thể vô lý như thế chứ?
Nhưng mà đây vốn là đồ chơi của cậu ấy…
Hách Tuấn Lãng cũng không vui, dù có cầm món đồ chơi nào trong tay cũng không thấy thích thú.
Chiến tranh lạnh mất mấy phút.
Trần Gia Huân rất muốn biết vấn đề nằm ở đâu, bé thử hỏi dò: “Tuấn Lãng, tớ có thể chơi với cậu không?”
Hách Tuấn Lãng khẽ hừ một tiếng, nói: “Tớ chưa bảo là không.”
Trần Gia Huân nhìn nó nói: “Tớ muốn chơi với cậu, nhưng lại không biết phải chơi thế nào, chơi cái gì với cậu tớ cũng thua hết.”
Hách Tuấn Lãng nhỏ giọng thầm thì: “Cậu không biết chơi thì để tớ dạy chơi.”
“Mấy món này tớ chơi đến chán rồi, nếu hôm nay cậu không tới, tớ cũng chẳng chơi chúng nữa.”
Trần Gia Huân nở nụ cười: “Vậy hai ta không thích buồn, chúng ta cùng vui, cậu dạy tớ chơi.”
Hách Tuấn Lãng cảm giác lồng ngực mình có gì đó vừa biến mất, chỉ bởi một câu nói của Trần Gia Huân.
Cửa đột nhiên mở ra, ngài Hách cầm điện thoại trong tay, đứng trước cửa nói: “Bạn nhỏ Trần Gia Huân, mẹ cháu gọi điện thoại tới, sắp qua đón cháu.”
Mắt Hách Tuấn Lãng trợn to, nó gần như là lao tới chỗ ngài Hách, gào to: “Không được! Con không cho! Không cho Gia Huân đi!”
Ngài Hách đẩy đầu Hách Tuấn Lãng ra: “La hét cái gì? Mẹ của bạn còn đang nghe đây này.”
Hách Tuấn Lãng tức giận túm chặt đồ ngủ của ngài Hách: “Không được, bọn con còn chưa chơi xong!”
Ngài Hách dùng một tay đỡ đòn của Hách Tuấn Lãng, nói: “Cái thằng nhóc này, trễ thế này rồi còn không cho bạn về nhà à?”
“Không cho!”
Trần Gia Huân đi tới, ánh mắt thoáng vẻ khó xử.
Lúc này, trong điện thoại truyền tới tiếng cười của một người phụ nữ. Ngài Hách cảm thấy mẹ Trần khá dễ nói chuyện, vì vậy lại trao đổi thêm đôi câu với cô. Cuối cùng mẹ Trần đồng ý cho Trần Gia Huân ngủ một đêm ở nhà ngài Hách.
Ngài Hách cúp điện thoại, đang định nhìn vẻ mặt vui sướng của Hách Tuấn Lãng thì Hách Tuấn Lãng đã trở về bình thường, kéo Trần Gia Huân đi chơi ghép hình từ lâu.
Ngài Hách có chút ngậm ngùi, xem ra khả năng kìm nén cảm xúc là tính cách đặc trưng của người nhà họ Hách rồi.
8 giờ 30 tối, ngài Hách mang hai đứa nhỏ vào phòng tắm.
Quần áo Trần Gia Huân mặc hôm nay đã bị dơ lúc hội thao rồi, ngài Hách cởi đồ bé ra ném vào máy giặt, tắm xong sẽ kiếm đồ của Hách Tuấn Lãng cho bé mặc.
Lúc Trần Gia Huân cởi áo, Hách Tuấn Lãng vẫn luôn lởn vởn bên cạnh, lại liên tục làm ồn, làm ngài Hách thấy phiền không chịu nổi, ngay lập tức xóa bỏ ý nghĩ để hai đứa nhỏ tắm chung.
Trần Gia Huân vào bồn tắm xong, ngài Hách đi tới lẳng Hách Tuấn Lãng ra bên ngoài.
Hách Tuấn Lãng không thể tin nổi, nó dùng sức víu vào đồ ngủ của ngài Hách nói: “Con muốn đi vào! Con cũng phải tắm!”
Ngài Hách túm cổ áo nó ném ra ngoài: “Tự tắm một mình đi.”
“Tại sao?!”
“Con nghĩ là bác không biết con định vào chung rồi quậy tung cả cái bồn tắm lên à?”
“Rầm” một tiếng, ngài Hách đóng cửa.
Hách Tuấn Lãng thở phì phò chạy về phòng ngủ, có nghĩ thế nào cũng không cam lòng.
Hách Tuấn Lãng yên lặng bấm bụng thù dai, bác xấu xa, đợi con về nhà con sẽ kể hết chuyện bác đi hẹn hò mách cho papa!
Hách Tuấn Lãng ngồi một mình một lúc, thấy chán quá, bỗng dưng nó nhớ ra điều gì, lôi từ cặp sách nhỏ của mình ra một quyển sổ nhỏ màu vàng bìa cứng.
Quyển sổ nhỏ này được Trần Gia Huân đưa, tới giờ vẫn chưa dùng.
Nó mở trang thứ nhất, nhìn thấy ở dòng đầu tiên được dán một hình dán mặt trời nhỏ, kế đó là bảy cái trái tim đỏ viết bằng bút dạ ở bên dưới.
Đây là bảy lần Trần Gia Huân thua nó khi chơi trò chơi hôm nay.
Hách Tuấn Lãng quyết định, nó sẽ tích nợ của Trần Gia Huân trong tương lai vào đây, tích cho đầy cả quyển sổ mới thôi.
Đợi bao giờ Hách Tuấn Lãng nghĩ xong điều ước rồi, nó sẽ cầm quyển sổ nợ này bảo Trần Gia Huân trả nợ.
Ước gì bây giờ… Phải nghĩ thật kỹ mới được.
Trước khi đi, ngài Hách còn nghiêm túc nhắc nhở: Đứa nào mà còn gào mồm lên thì bác sẽ quẳng đứa đó ra cửa sổ.
Hách Tuấn Lãng phi vào phòng khách, chạy về phía tủ quần áo, lôi ra một cái rương gỗ từ trong tủ, bên trong toàn đồ chơi.
Hai mắt Trần Gia Huân sáng rực, bé chưa bao giờ nhìn thấy những món đồ chơi này.
Hách Tuấn Lãng lục ra một bộ đồ chơi câu cá, đưa một cái cần câu cho Trần Gia Huân, nói: “Chúng ta thi đi, xem ai câu được nhiều cá hơn!”
Trần Gia Huân vô cùng vui vẻ, bé nhận cần câu, ngồi bệt xuống sàn gỗ ngay cạnh Hách Tuấn Lãng.
Mở công tắc, những con “cá nhỏ” trong ao bắt đầu ngoi lên lặn xuống, thỉnh thoảng lại há mồm. Hách Tuấn Lãng nhân lúc chúng há cái miệng trống không, dùng cần câu có móc một lưỡi câu nhựa, dễ dàng câu được một con “cá nhỏ”.
Trần Gia Huân học nó, kết quả mất nửa ngày mới câu được một con.
Hách Tuấn Lãng cười đắc ý, món đồ chơi này nó chơi đến quen rồi, đến cả tần suất “cá nhỏ” ngụp lặn há mồm còn nằm lòng. Nhắm mắt câu còn thấy game dễ cơ mà!
Trần Gia Huân phí công phí sức mới câu được mấy con, còn lại bị Hách Tuấn Lãng câu hết.
Hách Tuấn Lãng đắc ý, mũi sắp hếch lên tận trời: “Cậu thua rồi.”
Trần Gia Huân không hề có chút cảm xúc thất bại nào, bé vui lắm.
Nhìn Hách Tuấn Lãng vui, bé cũng vui.
“Ừm, tớ thua, cậu lợi hại quá.”
Hách Tuấn Lãng tự tin cười to, nó cùng Trần Gia Huân vai kề vai, đùa nghịch con “cá nhỏ” đang há miệng trong tay, nói: “Bởi vì cậu đã chấp nhận thua cuộc, cậu phải hoàn thành một điều ước của tớ.”
“Được… Ước cái gì cơ?”
Trần Gia Huân sững sờ nghĩ, Hách Tuấn Lãng còn có điều ước gì?
“Ừm…”
Hách Tuấn Lãng gãi đầu một cái, nó suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ được gì. Nó cũng chẳng biết Trần Gia Huân có thể giúp mình làm gì.
“Ừm thì… Tớ chưa nghĩ ra. Thế này đi, cậu nợ tớ trước, bao giờ tớ nghĩ ra được sẽ nói với cậu.”
Trần Gia Huân suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt.
“Được, cứ thế nhé.”
…
Sau đó, hai người bọn họ tái đấu thêm vài lần, kết quả đều là Hách Tuấn Lãng thắng.
Hách Tuấn Lãng cười hì hì nói: “Cậu đừng lo, tớ nhớ kỹ rồi, tớ sẽ đòi cậu những điều ước còn nợ sau. Nếu như tớ thua, cậu cũng có thể nhớ nợ.”
Trần Gia Huân có chút nản lòng, dù sao đi nữa vẫn là mình thua, chơi tiếp mấy lần nữa thì nợ càng nhiều thêm, làm sao bây giờ.
“Tớ không chơi, cậu chơi đi… Tớ chơi cái khác vậy.”
Trần Gia Huân bỏ mặc Hách Tuấn Lãng, bò tới trước thùng gỗ, nhìn thấy một cái vợt bóng bàn loại nhỏ, nhất thời hứng thú, cầm lấy, đặt lên đùi chơi.
Hách Tuấn Lãng nhìn bé, đột nhiên thấy món đồ mình cầm trong tay không thú vị nữa, nó thả đồ chơi xuống, dịch mông về phía Trần Gia Huân, cướp luôn cái vợt bóng bàn.
“Cái này vui, tớ muốn chơi cái này.” Hách Tuấn Lãng bày vẻ bá đạo như đại gia.
Đang chơi vui thì bị cướp đồ, Trần Gia Huân trợn mắt ngơ ngác nhìn Hách Tuấn Lãng đang không khác gì thổ phỉ.
Trần Gia Huân không thể làm gì khác ngoài quay đi, lấy từ trong rương một cái tàu ngầm, không ngờ đồ còn chưa cầm nóng tay đã bị Hách Tuấn Lãng cướp đi.
Không cần biết Trần Gia Huân lôi món đồ nào ra, Hách Tuấn Lãng đều nhanh chóng lao tới lấy mất.
Hai tay Trần Gia Huân trống trơn, có chút oan ức, sao Hách Tuấn Lãng có thể vô lý như thế chứ?
Nhưng mà đây vốn là đồ chơi của cậu ấy…
Hách Tuấn Lãng cũng không vui, dù có cầm món đồ chơi nào trong tay cũng không thấy thích thú.
Chiến tranh lạnh mất mấy phút.
Trần Gia Huân rất muốn biết vấn đề nằm ở đâu, bé thử hỏi dò: “Tuấn Lãng, tớ có thể chơi với cậu không?”
Hách Tuấn Lãng khẽ hừ một tiếng, nói: “Tớ chưa bảo là không.”
Trần Gia Huân nhìn nó nói: “Tớ muốn chơi với cậu, nhưng lại không biết phải chơi thế nào, chơi cái gì với cậu tớ cũng thua hết.”
Hách Tuấn Lãng nhỏ giọng thầm thì: “Cậu không biết chơi thì để tớ dạy chơi.”
“Mấy món này tớ chơi đến chán rồi, nếu hôm nay cậu không tới, tớ cũng chẳng chơi chúng nữa.”
Trần Gia Huân nở nụ cười: “Vậy hai ta không thích buồn, chúng ta cùng vui, cậu dạy tớ chơi.”
Hách Tuấn Lãng cảm giác lồng ngực mình có gì đó vừa biến mất, chỉ bởi một câu nói của Trần Gia Huân.
Cửa đột nhiên mở ra, ngài Hách cầm điện thoại trong tay, đứng trước cửa nói: “Bạn nhỏ Trần Gia Huân, mẹ cháu gọi điện thoại tới, sắp qua đón cháu.”
Mắt Hách Tuấn Lãng trợn to, nó gần như là lao tới chỗ ngài Hách, gào to: “Không được! Con không cho! Không cho Gia Huân đi!”
Ngài Hách đẩy đầu Hách Tuấn Lãng ra: “La hét cái gì? Mẹ của bạn còn đang nghe đây này.”
Hách Tuấn Lãng tức giận túm chặt đồ ngủ của ngài Hách: “Không được, bọn con còn chưa chơi xong!”
Ngài Hách dùng một tay đỡ đòn của Hách Tuấn Lãng, nói: “Cái thằng nhóc này, trễ thế này rồi còn không cho bạn về nhà à?”
“Không cho!”
Trần Gia Huân đi tới, ánh mắt thoáng vẻ khó xử.
Lúc này, trong điện thoại truyền tới tiếng cười của một người phụ nữ. Ngài Hách cảm thấy mẹ Trần khá dễ nói chuyện, vì vậy lại trao đổi thêm đôi câu với cô. Cuối cùng mẹ Trần đồng ý cho Trần Gia Huân ngủ một đêm ở nhà ngài Hách.
Ngài Hách cúp điện thoại, đang định nhìn vẻ mặt vui sướng của Hách Tuấn Lãng thì Hách Tuấn Lãng đã trở về bình thường, kéo Trần Gia Huân đi chơi ghép hình từ lâu.
Ngài Hách có chút ngậm ngùi, xem ra khả năng kìm nén cảm xúc là tính cách đặc trưng của người nhà họ Hách rồi.
8 giờ 30 tối, ngài Hách mang hai đứa nhỏ vào phòng tắm.
Quần áo Trần Gia Huân mặc hôm nay đã bị dơ lúc hội thao rồi, ngài Hách cởi đồ bé ra ném vào máy giặt, tắm xong sẽ kiếm đồ của Hách Tuấn Lãng cho bé mặc.
Lúc Trần Gia Huân cởi áo, Hách Tuấn Lãng vẫn luôn lởn vởn bên cạnh, lại liên tục làm ồn, làm ngài Hách thấy phiền không chịu nổi, ngay lập tức xóa bỏ ý nghĩ để hai đứa nhỏ tắm chung.
Trần Gia Huân vào bồn tắm xong, ngài Hách đi tới lẳng Hách Tuấn Lãng ra bên ngoài.
Hách Tuấn Lãng không thể tin nổi, nó dùng sức víu vào đồ ngủ của ngài Hách nói: “Con muốn đi vào! Con cũng phải tắm!”
Ngài Hách túm cổ áo nó ném ra ngoài: “Tự tắm một mình đi.”
“Tại sao?!”
“Con nghĩ là bác không biết con định vào chung rồi quậy tung cả cái bồn tắm lên à?”
“Rầm” một tiếng, ngài Hách đóng cửa.
Hách Tuấn Lãng thở phì phò chạy về phòng ngủ, có nghĩ thế nào cũng không cam lòng.
Hách Tuấn Lãng yên lặng bấm bụng thù dai, bác xấu xa, đợi con về nhà con sẽ kể hết chuyện bác đi hẹn hò mách cho papa!
Hách Tuấn Lãng ngồi một mình một lúc, thấy chán quá, bỗng dưng nó nhớ ra điều gì, lôi từ cặp sách nhỏ của mình ra một quyển sổ nhỏ màu vàng bìa cứng.
Quyển sổ nhỏ này được Trần Gia Huân đưa, tới giờ vẫn chưa dùng.
Nó mở trang thứ nhất, nhìn thấy ở dòng đầu tiên được dán một hình dán mặt trời nhỏ, kế đó là bảy cái trái tim đỏ viết bằng bút dạ ở bên dưới.
Đây là bảy lần Trần Gia Huân thua nó khi chơi trò chơi hôm nay.
Hách Tuấn Lãng quyết định, nó sẽ tích nợ của Trần Gia Huân trong tương lai vào đây, tích cho đầy cả quyển sổ mới thôi.
Đợi bao giờ Hách Tuấn Lãng nghĩ xong điều ước rồi, nó sẽ cầm quyển sổ nợ này bảo Trần Gia Huân trả nợ.
Ước gì bây giờ… Phải nghĩ thật kỹ mới được.
Tác giả :
Độc Bá Giang Sơn