Vị Khách Lúc Nửa Đêm
Chương 16
Tông Anh cố gắng nghe rõ lời đối phương, tiếng ồn bên ngoài càng ngày càng ầm ĩ; tín hiệu không tốt, âm thanh ngắt quãng.
Cô nhíu mày, mở cửa bước nhanh ra ngoài. Đường phố buổi sáng vắng lặng yên tĩnh, không khí trong lành ẩm ướt, cô rốt cuộc có thể nghe rõ tiếng Thịnh Thanh Nhượng.
Anh nói: “Tông tiểu thư, mạo muội quấy rầy cô, nhưng tôi…” giọng anh vẫn nặng giọng mũi, nghe có phần mệt mỏi: “Rất cần sự giúp đỡ của cô.”
“Anh nói đi.”
“Vị trí tôi đang đứng cách Tô Giới công cộng rất xa, nhưng tôi cần về Tô Giới gấp trước sáu giờ.”
“Đây là số của ai?” Tông Anh giữ vững bình tĩnh, cô nói, “Nếu anh mượn di động, hãy bảo người đó ra nghe điện thoại.”
Một nữ sinh nhận điện thoại, dè dặt nói “A lô”.
Tông Anh nói: “Em làm ơn nhắn cho chị địa chỉ, đồng thời chuyển lời đến người bên cạnh, bảo anh ấy đứng tại chỗ chờ chị.” Rồi nói thêm: “Cảm ơn vì đã giúp đỡ, làm phiền em.”
Đối phương vội nói: “Chị đừng lo, em lập tức nhắn cho chị ngay.” Sau đó cúp điện thoại.
Mười giây sau, một tin nhắn gửi tới di động của Tông Anh. Tông Anh nhìn lướt qua màn hình, mở cửa chạy nhanh về phòng riêng, đánh thức Tiết Tuyển Thanh.
Tiết Tuyển Thanh miễn cưỡng mở mắt ra, vẻ mặt say mèm.
“Tôi có việc gấp, cho tôi mượn xe một lát, tôi gọi người đưa cả hai về nhà.”
Tiết Tuyển Thanh khép hờ mắt, uể oải khoát tay, ý bảo cô cứ đi đi.
Tông Anh cầm chìa khóa xe trên bàn, ra quầy lễ tân thanh toán tiền, lại gửi thêm ít tiền nhờ nhân viên phục vụ thuê xe hộ Tiết Tuyển Thanh và Tiểu Trịnh.
Lúc cô ra khỏi quán karaoke là 4 giờ 33 phút sáng, chân trời còn âm u, thành phố vẫn chưa tỉnh giấc.
Thời gian gấp rút, Tông Anh phóng xe thật nhanh, chạy khoảng bốn mươi phút, cô liếc về phía thiết bị dẫn đường, màn hình hiển thị đã đến mục đích. Cô ngẩng đầu lên, đằng trước không có ai, từ kính chiếu hậu nhìn ra sau, cuối cùng phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới cột đèn đường.
Tông Anh nhấn còi, đồng thời hạ cửa xe xuống: “Anh Thịnh, bên này.”
Thịnh Thanh Nhượng cuối cùng cũng nhận ra cô, xách cặp tài liệu bước nhanh đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào ghế trước.
“Thắt chặt dây an toàn.” Tông Anh nói, đoạn kéo dây an toàn bên cạnh, ý bảo anh tự tìm cách cài, sau đó quay đầu xe, nói: “Tôi không rõ ranh giới của Tô Giới, nơi này cách cửa nào gần nhất?”
Thịnh Thanh Nhượng lập tức lấy tấm bản đồ trong cặp tài liệu ra, chỉ vào cầu Ngoại Bạch Độ nói: “Chỗ này, cầu Vườn Hoa.”
Tông Anh mở thiết bị chỉ đường, dự tính thời gian, gần như vừa kịp.
Cô vững vàng lái tới cầu Ngoại Bạch Độ, Thịnh Thanh Nhượng cất bản đồ đi và nói: “Tông tiểu thư, cảm ơn cô.”
Tông Anh không thích bị phân tâm, dứt khoát không bắt chuyện, cũng không trả lời dù chỉ một câu đơn giản.
Trên đường tới đây, cô thầm tự hỏi tại sao anh lại xin giúp đỡ bằng phương thức này… Có lẽ anh đã dùng hết số tiền mặt cô đưa lần trước, vì vậy không thể đi phương tiện giao thông công cộng, đành đi bộ từ vùng ngoại thành đến nơi này, tiếc rằng thời gian quá gấp, cuối cùng chỉ còn cách gọi điện thoại cho cô.
Mặc dù anh có bản lĩnh thu thập thông tin vượt trội, nhưng ở một thành phố hiện đại bề bộn như nơi đây, không có tiền, không có người giúp đỡ, muốn làm gì cũng khó.
Có điều, trước mắt không cần để ý những chuyện này, trọng điểm cần chú ý là nhất định phải đi qua cầu Ngoại Bạch Độ trước sáu giờ.
Là kiến trúc tiêu biểu của Thượng Hải, cây cầu này là ranh giới giao nhau giữa sông Hoàng Phố và sông Tô Châu, là lối đi quan trọng thông giữa bờ Tô Châu Hà Bắc và vùng phía Nam, trong chiến tranh, nó càng chứng tỏ được mức độ quan trọng của mình.
Đầu cầu bên này nhanh chóng sa vào chiến tranh; đầu cầu bên kia, Tô Giới tạm thời an toàn…
Hai số phận hoàn toàn khác biệt.
Hôm nay là ngày 14 tháng 8, ngày thứ hai Trung – Nhật khai chiến, trải qua trận chiến hôm qua, những người dân vốn ôm hi vọng may mắn, không muốn chạy trốn, nay hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt đầu chạy tán loạn.
Ngoài Tô Giới, khắp nơi rơi vào cảnh hỗn loạn, vô số người muốn vào Tô Giới giành lấy an toàn tạm thời.
Cây cầu kia cũng sắp đối mặt với mức chen lấn đỉnh điểm.
Trời vẫn sáng một cách vô tình, thời gian trôi đi rất nguyên tắc, con số trên màn hình không ngừng thay đổi.
Tông Anh liếc qua màn hình, 05:55:55, gần như chỉ trong chớp mắt lại nhảy đến 05:56:00, từ từ tiến gần tới 6:00 giờ.
Không khí trong xe ngày một căng thẳng, thiết bị dẫn đường thong thả đọc chỉ thị, Tông Anh cầm tay lái, mím chặt môi, tiếng hít thở càng lúc càng dồn dập trong không gian khép kín.
Rất gần, dường như chỉ ngay trong gang tấc.
Còn thừa một phút mười giây, một chiếc đèn giao thông đỏ rực chặn đường đi của họ, dòng xe đối diện qua lại không dứt.
Tông Anh gạt cần điều khiển từ mức D lên mức N, kéo phanh tay. Cầu Ngoại Bạch Độ gần như ngay trước mắt, chỉ cần đi qua ngã rẽ là đến nơi, dự tính thời gian sử dụng chưa đến nửa phút.
Con số trên máy đếm giờ bên phải đèn giao thông thong thả giảm dần, còn ba mươi giây.
Thịnh Thanh Nhượng dời mắt khỏi đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu nhìn gò má căng thẳng của Tông Anh, đưa ra đề nghị: “Tông tiểu thư, cứ để tôi xuống xe đi.”
Tông Anh mím môi chặt hơn rồi bất chợt thả lỏng khớp hàm, nói một câu ngắn ngủi nhưng đầy chắc chắc: “Còn hai mươi giây nữa, hãy tin tôi.”
Anh nói: “Chưa đến hai mươi giây, không kịp đâu, Tông tiểu thư.”
Tông Anh hiển nhiên đã dự tính đến trường hợp xấu nhất, cô cố kiềm chế nỗi lo âu, mắt nhìn chằm chằm đèn giao thông: “Không kịp thì sao? Cùng lắm thì…”
Chưa kịp dứt lời, Tông Anh đột nhiên nghe thấy tiếng tháo dây an toàn, cô nghiêng đầu, bắt gặp Thịnh Thanh Nhượng định mở cửa xuống xe.
Gần như ngay lập tức, cô nghiêng người về phía trước, vươn qua ghế lái phụ cầm lấy tay anh: “Anh Thịnh, làm vậy rất nguy hiểm!”
Một chiếc xe vượt qua xe họ, lao sang đường bên kia, xe đằng sau tuýt còi dồn dập thúc giục, Tông Anh định buông tay, nhưng cô đột nhiên phát hiện sau lưng đau nhói… Kế đó, hai chân chạm đất. Cô đang đứng giữa đám đông, bị mọi người ùn ùn kéo tới, đẩy về phía trước.
Tình hình rối loạn đến nỗi không ai còn tâm trí để ý sự xuất hiện đột ngột của họ.
Một cánh tay cố gắng vươn tới, nhưng mấy lần đều bị đám người đẩy ra, Tông Anh nhận ra cánh tay kia, cô cố hết sức nắm chặt nó kịp thời.
“Tông tiểu thư…”
Sau khi chịu đựng cơn đau do bị va đẩy thậm chí giẫm đạp, chẳng mấy chốc cả hai đã bị đám người đẩy khỏi vị trí ban đầu, có thể trùng phùng là may mắn lắm rồi.
Đến tận lúc này, các giác quan của Tông Anh mới từ từ khôi phục.
Tiếng kêu khóc, tiếng gào thét thi nhau chui vào lỗ tai, tưởng như muốn xé rách màng nhĩ; mùi mồ hôi khó ngửi, mùi máu tanh ập vào mũi gây tắc nghẽn đường thở, không còn chỗ để không khí mới tiến vào… Tông Anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình dường như cũng bị dồn lại, hai chân biến mất, vô thức đi về phía trước một cách bị động như bèo không có rễ.
Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng trở tay nắm lấy tay cô, sau đó vượt qua đám đông, đứng bên cạnh duỗi tay ôm chặt vai cô – Mối liên kết này chắc chắn hơn cầm tay, càng không dễ bị đám người tách ra.
Tông Anh vô thức nắm lấy tay còn lại của anh.
Lúc này, cô mới có thời gian thở hắt ra và nhìn về phía trước, trong tầm mắt chi chít đầu người, không thể phân rõ ai vào ai. Tất cả mọi người bị đẩy đi một cách vô tình, cuốn vào biển người, không còn đường lui.
Họ đều hướng về cùng một nơi – Tô Giới công cộng.
Tình trạng giẫm đạp vẫn đang xảy ra, ở đằng trước, ở phía sau và cả dưới chân… Không phải lúc nào cũng có thể bước trên mặt đất vững chãi, dưới chân trơn trượt, bàn chân bị đè lên khó chịu, có lúc là thân thể có lúc là xương cốt, bất cứ lúc nào đều có người chết vô tội vì tranh giành chỗ đứng, bầu không khí hiếm hoi ngưng đọng sự tuyệt vọng và lạnh lùng.
Tông Anh quay đầu lại, đằng sau toàn những cái đầu đen kịt, lan tràn khắp nơi, chiếm lĩnh hầu như tất cả các con phố ở đầu cầu phía Bắc. Nhưng phía trước chỉ có một cây cầu rộng vài chục thước, tất cả mọi người đều muốn sống sót đi qua đó để đến bờ bên kia.
Khát vọng cầu sinh đến mức điên cuồng, đám đông ập vào trạm canh gác sụp đổ của quân Nhật, ngàn vạn người ùa vào Tô Giới công cộng.
Tông Anh còn nhớ, lúc xuống cầu là 7 giờ 02 phút.
Hàng loạt người chạy thẳng đến đường Nam Kinh hoặc Tô Giới Pháp hướng Tây Nam như thể giành lấy cơ hội sống sót, chiếm một chỗ trong viện cứu trợ dành cho dân tị nạn.
Khác với buổi sáng cùng ngày năm 2015; ở nơi này, chân trời một màu xám ngắt, bão trái mùa càn quét khắp thành phố, đây đúng là một ngày cực kỳ tồi tệ, sông Tô Châu đầy mùi hôi thối.
Tông Anh sức cùng lực kiệt, muốn ngồi xuống thở một hơi, nhưng đám người vô cùng hỗn loạn trên đường phố lại không cho phép cô thả lỏng dẫu chỉ một phút.
Thịnh Thanh Nhượng buông vai cô ra, lại nắm chặt tay cô, anh không nói lời xin lỗi dư thừa, chỉ ổn định hơi thở nặng nề, vững vàng nói: “Tông tiểu thư, xin cố gắng bắt kịp tôi.”
Anh đi rất nhanh, nắm tay cô thật chặt, Tông Anh có thể phát hiện sự bất an và căng thẳng trong sức mạnh ấy.
Cô chỉ đáp một tiếng “Được”, liền cúi đầu đi cùng anh đến khách sạn Hoa Mậu (khách sạn Hoà Bình) trên đường Nam Kinh.
Thịnh Thanh Nhượng đi làm thủ tục, Tông Anh đứng chờ cạnh cây cột trang trí.
Trong đại sảnh khách sạn tập trung rất nhiều người nước ngoài, họ sớm rời khỏi khách sạn Astor bên Tô Châu Hà Bắc, trái lại chạy tới nơi này. Ai nấy vẫn áo mũ chỉnh tề, không chút chật vật, mặc dù trong lúc nói chuyện thoáng để lộ tâm trạng lo lắng về thế cục hiện nay, nhưng họ nói nói cười cười, dường như không cho rằng mối nguy này liên quan đến mình.
Bởi chen chúc và đi quá nhanh, cả người Tông Anh gần như ướt đẫm mồ hôi, cô đột nhiên không còn sức đứng nữa, đành tìm sô pha ngồi xuống.
Một vị khách ngồi ở đầu kia ghế sô pha nhìn qua dáng vẻ lôi thôi của Tông Anh, hiển nhiên coi cô là dân chạy nạn từ bờ Bắc tới, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, nói với nhân viên bưng cà phê: “Khách sạn Hoa Mậu này ai đến cũng tiếp hả? Trông quần áo giày dép thế kia, chậc chậc…”
Nghe vậy, Tông Anh nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, đột nhiên hướng ánh mắt xuống chân mình…
Giày thể thao màu xám gần như nhuộm đầy máu, tất và ống quần loang lổ vết máu, nhưng may mà không phải máu của cô.
Quần áo ướt đẫm dần trở nên lạnh lẽo, nội tạng trong cơ thể kêu gào khó chịu vì bị dồn nén. Trong tiết trời tháng tám, cơn lạnh từ từ chạy dọc sống lưng.
Trên sông Hoàng Phố cách đó không xa, quân Nhật chỉ huy tàu chiến tên hiệu “Izumo” vững vàng dừng lại, máy bay chiến đấu cất cánh trong bão, tiếng súng đạn lúc xa lúc gần, người trong khách sạn hầu như đều tạm ngừng công việc trên tay, tập trung lắng nghe âm thanh kia.
Tập kích trên không bắt đầu rồi.
—
Lời tác giả:
Tiết Tuyển Thanh: Xe của tôiii! Sao cậu dám đỗ ở đây hả?! Lại còn bị kéo đi nữa chứ! Phạt hết bao nhiêu tiền không biết?! Tông Anh, quay về phải quỳ thảm gai cho tôi!
Tông Anh: Anh Thịnh kia, anh điên hả? Vì sao lại xuống xe giữa đường? “Boy dân quốc” ngu ngốc!
—
Giải thích thêm:
1. Cầu Ngoại Bạch Độ nắm kế bên công viên Thiên Tân, năm đó người Anh gọi nó là cầu Hoa/ Vườn Hoa (Garden Bridge).
2. “Hai chân tôi trượt trên máu thịt. Tôi biết, có nhiều lần mình đã giẫm lên thân thể của người già và trẻ em để hướng về phía trước, họ bị vô số đôi chân không ngừng giẫm đạp cho đến nát bét.” Rhodes Farmer (Tự Lâm Tây Báo)
Cô nhíu mày, mở cửa bước nhanh ra ngoài. Đường phố buổi sáng vắng lặng yên tĩnh, không khí trong lành ẩm ướt, cô rốt cuộc có thể nghe rõ tiếng Thịnh Thanh Nhượng.
Anh nói: “Tông tiểu thư, mạo muội quấy rầy cô, nhưng tôi…” giọng anh vẫn nặng giọng mũi, nghe có phần mệt mỏi: “Rất cần sự giúp đỡ của cô.”
“Anh nói đi.”
“Vị trí tôi đang đứng cách Tô Giới công cộng rất xa, nhưng tôi cần về Tô Giới gấp trước sáu giờ.”
“Đây là số của ai?” Tông Anh giữ vững bình tĩnh, cô nói, “Nếu anh mượn di động, hãy bảo người đó ra nghe điện thoại.”
Một nữ sinh nhận điện thoại, dè dặt nói “A lô”.
Tông Anh nói: “Em làm ơn nhắn cho chị địa chỉ, đồng thời chuyển lời đến người bên cạnh, bảo anh ấy đứng tại chỗ chờ chị.” Rồi nói thêm: “Cảm ơn vì đã giúp đỡ, làm phiền em.”
Đối phương vội nói: “Chị đừng lo, em lập tức nhắn cho chị ngay.” Sau đó cúp điện thoại.
Mười giây sau, một tin nhắn gửi tới di động của Tông Anh. Tông Anh nhìn lướt qua màn hình, mở cửa chạy nhanh về phòng riêng, đánh thức Tiết Tuyển Thanh.
Tiết Tuyển Thanh miễn cưỡng mở mắt ra, vẻ mặt say mèm.
“Tôi có việc gấp, cho tôi mượn xe một lát, tôi gọi người đưa cả hai về nhà.”
Tiết Tuyển Thanh khép hờ mắt, uể oải khoát tay, ý bảo cô cứ đi đi.
Tông Anh cầm chìa khóa xe trên bàn, ra quầy lễ tân thanh toán tiền, lại gửi thêm ít tiền nhờ nhân viên phục vụ thuê xe hộ Tiết Tuyển Thanh và Tiểu Trịnh.
Lúc cô ra khỏi quán karaoke là 4 giờ 33 phút sáng, chân trời còn âm u, thành phố vẫn chưa tỉnh giấc.
Thời gian gấp rút, Tông Anh phóng xe thật nhanh, chạy khoảng bốn mươi phút, cô liếc về phía thiết bị dẫn đường, màn hình hiển thị đã đến mục đích. Cô ngẩng đầu lên, đằng trước không có ai, từ kính chiếu hậu nhìn ra sau, cuối cùng phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới cột đèn đường.
Tông Anh nhấn còi, đồng thời hạ cửa xe xuống: “Anh Thịnh, bên này.”
Thịnh Thanh Nhượng cuối cùng cũng nhận ra cô, xách cặp tài liệu bước nhanh đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào ghế trước.
“Thắt chặt dây an toàn.” Tông Anh nói, đoạn kéo dây an toàn bên cạnh, ý bảo anh tự tìm cách cài, sau đó quay đầu xe, nói: “Tôi không rõ ranh giới của Tô Giới, nơi này cách cửa nào gần nhất?”
Thịnh Thanh Nhượng lập tức lấy tấm bản đồ trong cặp tài liệu ra, chỉ vào cầu Ngoại Bạch Độ nói: “Chỗ này, cầu Vườn Hoa.”
Tông Anh mở thiết bị chỉ đường, dự tính thời gian, gần như vừa kịp.
Cô vững vàng lái tới cầu Ngoại Bạch Độ, Thịnh Thanh Nhượng cất bản đồ đi và nói: “Tông tiểu thư, cảm ơn cô.”
Tông Anh không thích bị phân tâm, dứt khoát không bắt chuyện, cũng không trả lời dù chỉ một câu đơn giản.
Trên đường tới đây, cô thầm tự hỏi tại sao anh lại xin giúp đỡ bằng phương thức này… Có lẽ anh đã dùng hết số tiền mặt cô đưa lần trước, vì vậy không thể đi phương tiện giao thông công cộng, đành đi bộ từ vùng ngoại thành đến nơi này, tiếc rằng thời gian quá gấp, cuối cùng chỉ còn cách gọi điện thoại cho cô.
Mặc dù anh có bản lĩnh thu thập thông tin vượt trội, nhưng ở một thành phố hiện đại bề bộn như nơi đây, không có tiền, không có người giúp đỡ, muốn làm gì cũng khó.
Có điều, trước mắt không cần để ý những chuyện này, trọng điểm cần chú ý là nhất định phải đi qua cầu Ngoại Bạch Độ trước sáu giờ.
Là kiến trúc tiêu biểu của Thượng Hải, cây cầu này là ranh giới giao nhau giữa sông Hoàng Phố và sông Tô Châu, là lối đi quan trọng thông giữa bờ Tô Châu Hà Bắc và vùng phía Nam, trong chiến tranh, nó càng chứng tỏ được mức độ quan trọng của mình.
Đầu cầu bên này nhanh chóng sa vào chiến tranh; đầu cầu bên kia, Tô Giới tạm thời an toàn…
Hai số phận hoàn toàn khác biệt.
Hôm nay là ngày 14 tháng 8, ngày thứ hai Trung – Nhật khai chiến, trải qua trận chiến hôm qua, những người dân vốn ôm hi vọng may mắn, không muốn chạy trốn, nay hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt đầu chạy tán loạn.
Ngoài Tô Giới, khắp nơi rơi vào cảnh hỗn loạn, vô số người muốn vào Tô Giới giành lấy an toàn tạm thời.
Cây cầu kia cũng sắp đối mặt với mức chen lấn đỉnh điểm.
Trời vẫn sáng một cách vô tình, thời gian trôi đi rất nguyên tắc, con số trên màn hình không ngừng thay đổi.
Tông Anh liếc qua màn hình, 05:55:55, gần như chỉ trong chớp mắt lại nhảy đến 05:56:00, từ từ tiến gần tới 6:00 giờ.
Không khí trong xe ngày một căng thẳng, thiết bị dẫn đường thong thả đọc chỉ thị, Tông Anh cầm tay lái, mím chặt môi, tiếng hít thở càng lúc càng dồn dập trong không gian khép kín.
Rất gần, dường như chỉ ngay trong gang tấc.
Còn thừa một phút mười giây, một chiếc đèn giao thông đỏ rực chặn đường đi của họ, dòng xe đối diện qua lại không dứt.
Tông Anh gạt cần điều khiển từ mức D lên mức N, kéo phanh tay. Cầu Ngoại Bạch Độ gần như ngay trước mắt, chỉ cần đi qua ngã rẽ là đến nơi, dự tính thời gian sử dụng chưa đến nửa phút.
Con số trên máy đếm giờ bên phải đèn giao thông thong thả giảm dần, còn ba mươi giây.
Thịnh Thanh Nhượng dời mắt khỏi đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu nhìn gò má căng thẳng của Tông Anh, đưa ra đề nghị: “Tông tiểu thư, cứ để tôi xuống xe đi.”
Tông Anh mím môi chặt hơn rồi bất chợt thả lỏng khớp hàm, nói một câu ngắn ngủi nhưng đầy chắc chắc: “Còn hai mươi giây nữa, hãy tin tôi.”
Anh nói: “Chưa đến hai mươi giây, không kịp đâu, Tông tiểu thư.”
Tông Anh hiển nhiên đã dự tính đến trường hợp xấu nhất, cô cố kiềm chế nỗi lo âu, mắt nhìn chằm chằm đèn giao thông: “Không kịp thì sao? Cùng lắm thì…”
Chưa kịp dứt lời, Tông Anh đột nhiên nghe thấy tiếng tháo dây an toàn, cô nghiêng đầu, bắt gặp Thịnh Thanh Nhượng định mở cửa xuống xe.
Gần như ngay lập tức, cô nghiêng người về phía trước, vươn qua ghế lái phụ cầm lấy tay anh: “Anh Thịnh, làm vậy rất nguy hiểm!”
Một chiếc xe vượt qua xe họ, lao sang đường bên kia, xe đằng sau tuýt còi dồn dập thúc giục, Tông Anh định buông tay, nhưng cô đột nhiên phát hiện sau lưng đau nhói… Kế đó, hai chân chạm đất. Cô đang đứng giữa đám đông, bị mọi người ùn ùn kéo tới, đẩy về phía trước.
Tình hình rối loạn đến nỗi không ai còn tâm trí để ý sự xuất hiện đột ngột của họ.
Một cánh tay cố gắng vươn tới, nhưng mấy lần đều bị đám người đẩy ra, Tông Anh nhận ra cánh tay kia, cô cố hết sức nắm chặt nó kịp thời.
“Tông tiểu thư…”
Sau khi chịu đựng cơn đau do bị va đẩy thậm chí giẫm đạp, chẳng mấy chốc cả hai đã bị đám người đẩy khỏi vị trí ban đầu, có thể trùng phùng là may mắn lắm rồi.
Đến tận lúc này, các giác quan của Tông Anh mới từ từ khôi phục.
Tiếng kêu khóc, tiếng gào thét thi nhau chui vào lỗ tai, tưởng như muốn xé rách màng nhĩ; mùi mồ hôi khó ngửi, mùi máu tanh ập vào mũi gây tắc nghẽn đường thở, không còn chỗ để không khí mới tiến vào… Tông Anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình dường như cũng bị dồn lại, hai chân biến mất, vô thức đi về phía trước một cách bị động như bèo không có rễ.
Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng trở tay nắm lấy tay cô, sau đó vượt qua đám đông, đứng bên cạnh duỗi tay ôm chặt vai cô – Mối liên kết này chắc chắn hơn cầm tay, càng không dễ bị đám người tách ra.
Tông Anh vô thức nắm lấy tay còn lại của anh.
Lúc này, cô mới có thời gian thở hắt ra và nhìn về phía trước, trong tầm mắt chi chít đầu người, không thể phân rõ ai vào ai. Tất cả mọi người bị đẩy đi một cách vô tình, cuốn vào biển người, không còn đường lui.
Họ đều hướng về cùng một nơi – Tô Giới công cộng.
Tình trạng giẫm đạp vẫn đang xảy ra, ở đằng trước, ở phía sau và cả dưới chân… Không phải lúc nào cũng có thể bước trên mặt đất vững chãi, dưới chân trơn trượt, bàn chân bị đè lên khó chịu, có lúc là thân thể có lúc là xương cốt, bất cứ lúc nào đều có người chết vô tội vì tranh giành chỗ đứng, bầu không khí hiếm hoi ngưng đọng sự tuyệt vọng và lạnh lùng.
Tông Anh quay đầu lại, đằng sau toàn những cái đầu đen kịt, lan tràn khắp nơi, chiếm lĩnh hầu như tất cả các con phố ở đầu cầu phía Bắc. Nhưng phía trước chỉ có một cây cầu rộng vài chục thước, tất cả mọi người đều muốn sống sót đi qua đó để đến bờ bên kia.
Khát vọng cầu sinh đến mức điên cuồng, đám đông ập vào trạm canh gác sụp đổ của quân Nhật, ngàn vạn người ùa vào Tô Giới công cộng.
Tông Anh còn nhớ, lúc xuống cầu là 7 giờ 02 phút.
Hàng loạt người chạy thẳng đến đường Nam Kinh hoặc Tô Giới Pháp hướng Tây Nam như thể giành lấy cơ hội sống sót, chiếm một chỗ trong viện cứu trợ dành cho dân tị nạn.
Khác với buổi sáng cùng ngày năm 2015; ở nơi này, chân trời một màu xám ngắt, bão trái mùa càn quét khắp thành phố, đây đúng là một ngày cực kỳ tồi tệ, sông Tô Châu đầy mùi hôi thối.
Tông Anh sức cùng lực kiệt, muốn ngồi xuống thở một hơi, nhưng đám người vô cùng hỗn loạn trên đường phố lại không cho phép cô thả lỏng dẫu chỉ một phút.
Thịnh Thanh Nhượng buông vai cô ra, lại nắm chặt tay cô, anh không nói lời xin lỗi dư thừa, chỉ ổn định hơi thở nặng nề, vững vàng nói: “Tông tiểu thư, xin cố gắng bắt kịp tôi.”
Anh đi rất nhanh, nắm tay cô thật chặt, Tông Anh có thể phát hiện sự bất an và căng thẳng trong sức mạnh ấy.
Cô chỉ đáp một tiếng “Được”, liền cúi đầu đi cùng anh đến khách sạn Hoa Mậu (khách sạn Hoà Bình) trên đường Nam Kinh.
Thịnh Thanh Nhượng đi làm thủ tục, Tông Anh đứng chờ cạnh cây cột trang trí.
Trong đại sảnh khách sạn tập trung rất nhiều người nước ngoài, họ sớm rời khỏi khách sạn Astor bên Tô Châu Hà Bắc, trái lại chạy tới nơi này. Ai nấy vẫn áo mũ chỉnh tề, không chút chật vật, mặc dù trong lúc nói chuyện thoáng để lộ tâm trạng lo lắng về thế cục hiện nay, nhưng họ nói nói cười cười, dường như không cho rằng mối nguy này liên quan đến mình.
Bởi chen chúc và đi quá nhanh, cả người Tông Anh gần như ướt đẫm mồ hôi, cô đột nhiên không còn sức đứng nữa, đành tìm sô pha ngồi xuống.
Một vị khách ngồi ở đầu kia ghế sô pha nhìn qua dáng vẻ lôi thôi của Tông Anh, hiển nhiên coi cô là dân chạy nạn từ bờ Bắc tới, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, nói với nhân viên bưng cà phê: “Khách sạn Hoa Mậu này ai đến cũng tiếp hả? Trông quần áo giày dép thế kia, chậc chậc…”
Nghe vậy, Tông Anh nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, đột nhiên hướng ánh mắt xuống chân mình…
Giày thể thao màu xám gần như nhuộm đầy máu, tất và ống quần loang lổ vết máu, nhưng may mà không phải máu của cô.
Quần áo ướt đẫm dần trở nên lạnh lẽo, nội tạng trong cơ thể kêu gào khó chịu vì bị dồn nén. Trong tiết trời tháng tám, cơn lạnh từ từ chạy dọc sống lưng.
Trên sông Hoàng Phố cách đó không xa, quân Nhật chỉ huy tàu chiến tên hiệu “Izumo” vững vàng dừng lại, máy bay chiến đấu cất cánh trong bão, tiếng súng đạn lúc xa lúc gần, người trong khách sạn hầu như đều tạm ngừng công việc trên tay, tập trung lắng nghe âm thanh kia.
Tập kích trên không bắt đầu rồi.
—
Lời tác giả:
Tiết Tuyển Thanh: Xe của tôiii! Sao cậu dám đỗ ở đây hả?! Lại còn bị kéo đi nữa chứ! Phạt hết bao nhiêu tiền không biết?! Tông Anh, quay về phải quỳ thảm gai cho tôi!
Tông Anh: Anh Thịnh kia, anh điên hả? Vì sao lại xuống xe giữa đường? “Boy dân quốc” ngu ngốc!
—
Giải thích thêm:
1. Cầu Ngoại Bạch Độ nắm kế bên công viên Thiên Tân, năm đó người Anh gọi nó là cầu Hoa/ Vườn Hoa (Garden Bridge).
2. “Hai chân tôi trượt trên máu thịt. Tôi biết, có nhiều lần mình đã giẫm lên thân thể của người già và trẻ em để hướng về phía trước, họ bị vô số đôi chân không ngừng giẫm đạp cho đến nát bét.” Rhodes Farmer (Tự Lâm Tây Báo)
Tác giả :
Triệu Hi Chi