Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)
Chương 62: 12-year-old Lily’s msg
Bạn biết đấy. Một khi người nào đó ghét ở cạnh bạn, thì ngay đến lúc cả hai đang là những tên cướp ẩn nấp chung một chỗ, người đó sẽ tự chui ra đầu thú.
———————————
Ngồi đung đưa trên chiếc võng mắc giữa hai cây hồng xiêm mọc đối diện nhau, Thiên Ly khum tay che nắng hắt mặt, nheo mắt ngước nhìn tán lá xé nhỏ bầu trời thành những mẩu xanh ngắt bé tẹo. Dòng ký ức cũ xỉn chợt lội về, lang thang trong não bộ. Ký ức rặt màu ảm đạm, xám ngoét nhưng vẫn kéo khóe miệng Thiên Ly nhướn lên. Khoảnh vườn dịu mùi cây cỏ, đốm nắng óng ánh đậu trên da, gió mát lùa vào tóc hệt những hôm nào.
Mấy năm sống ở nhà chú, việc Thiên Ly thích nhất là núp mình dưới hai gốc hồng xiêm song sinh, mím môi nghe tiếng lá xào xạc vỗ về từ những buồn rầu vặt vãnh đến những nỗi sầu ám ảnh. Mỗi lần ngồi lọt thỏm dưới vòm lá rậm rạp, Thiên Ly lại thoáng quên béng sự cô độc luôn đằng đẵng bám riết.
Hãi uy, hám tiền của bố đang ở xa tít bên kia trái đất, chú út chuyên dẻo miệng nịnh nọt, nói ngọt chứ không thực lòng thương Thiên Ly. Nói trắng ra, chú dùng cô bé để kiếm chác. Đề phòng nhóc con khôn lanh sẽ mách lẻo, chú và vợ cư xử một cách dè chừng, khéo léo. Giả sử cô chú nổi khùng với Thiên Ly đến nỗi gân thái dương giật đùng đùng, cũng sẽ chỉ trừng mắt với bóng lưng bé bỏng.
Riêng Đức ghét Thiên Ly ra mặt, hắn né cô nhóc như vật thể chứa mầm bệnh lây nhiễm. Xét theo vai vế, Thiên Ly là chị họ của Đức nhưng cô bé tùy tiện xưng hô bằng tên, bởi Đức lớn hơn tận chín tuổi, hắn to đùng, cô bé tí gọi chị em rất ngượng miệng. Thiên Ly từng nơm nớp sợ bị ăn mắng nếu để người lớn bắt gặp cô xưng Ly-Đức, rồi dần dà mới nhận ra nỗi lo ấy còn thừa thãi hơn cả chở củi vào rừng. Đức cực giỏi tránh mặt Thiên Ly.
Bạn biết đấy. Một khi người nào đó ghét ở cạnh bạn, thì ngay đến lúc cả hai đang là những tên cướp ẩn nấp chung một chỗ, người đó sẽ tự chui ra đầu thú.
Có lẽ do quá thiếu thốn người thân, Thiên Ly đã luôn cố gắng gần gũi Đức bằng mọi cách, dù sự hắt hủi của hắn chẳng hề tụt đi như một con số lì lợm thì sự quan tâm của cô bé dành cho hắn cứ lặng lẽ lớn lên từng ngày. Thiên Ly chăm dọn dẹp căn phòng bừa bãi như chuồng lợn sau những buổi cày game thâu đêm. Kiểm tra ví hắn, nếu thấy rỗng hay chỉ còn sót vài tờ bạc lẻ, Thiên Ly sẽ rút ngay tiền riêng len lén bỏ vào. Hắn im ỉm nhận hết thảy, chắc hẳn còn cười mỉa cô giống bù nhìn hoặc thậm chí là con ở. Thiên Ly biết tất, thế nhưng cô tự nguyện bị lợi dụng để mua chuộc cái cảm giác có ai đó thân thích bên cạnh.
Thiên Ly cứ cứng đầu đối tốt với Đức, một phần vì đầu óc non nớt pha chút già dặn trước lứa tuổi lờ mờ nhận ra Đức không ghét bỏ gì mình, hắn chỉ đơn giản trút hết mọi phẫn nộ, bức xúc lên cô. Thiên Ly là người duy nhất có thể thay thế bao cát để Đức giải tỏa, cũng như hắn đã là người thân duy nhất cô có thể bận tâm. Chú út là đứa con ngoài giá thú bị cả dòng họ ghẻ lạnh. Chú chậm chạp, lười nhác, lại còn nát rượu, mê trò đỏ đen nên chủ yếu sống bám gia đình Thiên Ly. Lâu ngày chứng kiến cảnh bố mẹ dễ dàng quỵ lụy, sẵn sàng khúm núm, ném phăng lòng tự trọng sang một bên, Đức đâm ra tự ti, rồi nhục nhã, rồi căm tức. Dĩ nhiên, hắn bất lực! Hắn rất muốn quăng trả những cục tiền như bố thí, thế mà buộc phải ngậm chặt miệng bởi miếng ăn,cái mặc chẳng tự nhiên rơi độp từ trên trời xuống.
Sau đêm ấy, thái độ của Đức đột ngột đổi phắt còn nhanh hơn một lật tay. Hắn im lặng trông nom Thiên Ly, tự động chìa vai cho cô dựa dẫm trong quãng ngày khủng hoảng, tạm giấu tiệt cô khỏi sự lùng sục điên cuồng của gã. Thiên Ly từng lầm tưởng Đức thương xót giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng hóa ra… hắn là kẻ đồng bọn.
” Nếu biết trước em với anh chỉ tồn tại mỗi thù ghét và dù anh cố gắng bao nhiêu vẫn chẳng cứu vãn nổi, anh đã không bao giờ ngu ngốc vơ tội lỗi cậu ta về mình. Không bao giờ! Đêm đó, và cả những năm sau này! Không bao giờ! ”
” Oh, hẳn em sẽ bất ngờ lắm nhé! Jay nói, cả anh họ lẫn anh chàng kia đều tham gia cưỡng đoạt cô bé X trong đêm ấy. Đúng thế, cả hai, Lily ạ! ”
Ha, cô gái nhỏ tự dưng bật cười. Mỗi lúc hồi ức nhớp nháp kia chợt ùa về như cơn mưa giông, từ đầu đến chân Thiên Ly lại ướt nhẹp trong muộn phiền. Cô lặng yên hàng tiếng đồng hồ sau đó, chịu đựng nỗi mặc cảm, cơn phẫn uất, sự tởm lợm chen nhau bò lúc nhúc trong dạ dày khiến cô muốn nôn mửa. Đấy là trước kia thôi, Thiên Ly đã chán ngắt lắm rồi cái cách bản thân mãi hoang phí thì giờ cho một vết nhơ trong quá khứ.
Chút rắc rối sẽ làm người ta ưu tư, chút rủi ro sẽ khiến người ta than trách, chút bĩ bực sẽ dồn người ta nghĩ quẩn, nhưng một khi đời quá khốn nạn, người ta sẽ chỉ còn muốn cười thật to.
Mảnh hoàng hôn chậm rãi phủ lên góc vườn đang diễn ra cuộc tạm biệt của những người bạn.Thiên Ly nửa ngả đầu nửa cạ má lên thân cây sần sùi, buông tiếng thở hắt đầy nặng nề. Lại sắp phải rời hai gốc cây song sinh đã từng luôn chia sẻ những khoảng lặng trăn trở của cô trong suốt chuỗi ngày đơn độc.Thiên Ly rón rén ngứt hai lá hồng xiêm ghim thật cẩn thận trong cuốn nhật ký, dí mũi lên trang giấy hít hà mùi lá hăng hắc. Cô còn lo ngại khi cô đi rồi, sẽ chẳng còn ai ghé tới lắng nghe tiếng lá xì xầm như lời thì thầm chuyện đời của cây. Điên rồ lắm không?
” Xin chào Thiên Ly tương lai đang đọc mảnh giấy này.
Hẳn là bạn mới từ Praha về đấy nhỉ? Tôi biết! Vì ngày ngay mai tôi bay sang đó đấy!
Tôi là Thiên Ly, mười ba tuổi, cao 145 cm, nặng 33 kg.
Tôi yêu mẹ nhất đời, yêu nhì là bố.
Tôi có thói quen mỗi ngày phải đọc ít nhất 20 trang sách, học ít nhất 20 từ vựng. Tôi nghĩ bạn còn duy trì thói quen này, nhưng nếu bạn bỏ rồi thì hãy LẬP TỨC khôi phục nó ngay! Tôi đã thề độc rồi, nếu tôi không duy trì hai thói quen trên, sẽ bị ô tô cán nát bét. Coi chừng đấy!
Tôi không biết bơi, không mặc váy, áo sát nách, quần short, không đi chơi đêm. Bạn có thay đổi gì không? Nếu có, à ừ, nhưng tuyệt đối đừng lố nhé! Tôi thề độc rồi, nếu tôi mặc nội y nổi màu ra đường, sẽ bị ô tô cán nát bét. Nếu chưa thay đổi gì, hừm, bạn hình như bảo thủ quá trớn đấy nhé!
Tôi không thích bạn trai nào cả. Tôi đầu tư hết thời gian vào việc học. Tôi thấy mấy cô bạn cùng lớp rất mất thời gian trong việc nhớ nhung, nhắn nhít, hẹn hò. Và họ còn lơ đễnh bài giảng, thậm chí cúp học nữa! À, tiêu tiền cũng rất mạnh tay!
Bạn đã thích ai chưa? Khiếp thật! Sao không lo học hành đi? Không nắm tay gì hết nhé! Ôi, tôi chán bạn thật! Thích thiếc cái gì? Thật lắm chuyện! Mà tôi thề độc rồi đấy, nếu tôi vì yêu đương mà xao nhãng những việc quan trọng khác, sẽ bị ô tô cán nát bét. À, tiêu nhiều nhiều cho trai cũng bị ngã sân thượng đấy.
Này, nếu bạn thầm thích ai, thì xem như không có việc gì xảy ra đi! Tỉnh táo nhé! Tôi ghét ba cái trò lặng nhặng bám đuôi người ta lắm đấy! Một tên giống đực thôi, đừng vớ vẩn!
Tôi nhất định không làm mẹ khóc! Bạn đã làm mẹ khóc lần nào chưa? Nếu có, đền cả đời cho tôi! ”
Thiên Ly mười lăm tuổi đã đọc hết lời nhắn của phiên bản mười ba tuổi. Hai năm trước, lá thư này được cô ém nhẹm trong chiếc hộp chôn sâu gần gốc hồng xiêm, vào chính hôm cuối cùng nán lại đây.
Mai cô sẽ sang Praha, kịch bản là phép lặp nguyên si. Thiên Ly lại hì hục đào bới, bí mật vùi chiếc hộp nhỏ với lời nhắn mười lăm tuổi vào lòng đất.
Năm năm sau, Jay là người bí mật đào lên.
——–
Chap này… thật kinh khủng. Khi nào cũng nghĩ xong xuôi hết, đến khi đặt tay vào bàn phím lại lạch cạch một chap hoàn toàn khác. Đáng nhẽ chap này là mạch truyện lên cao sau mấy chap chậm rì, mà lỡ viết dài nên hoàn thiện luôn :D Tự an ủi là chap này giải đáp một tí nào hay gì gì đấy ~~
Chúc cuối tuần vui vẻ, các hâmmy ^_^ ~
———————————
Ngồi đung đưa trên chiếc võng mắc giữa hai cây hồng xiêm mọc đối diện nhau, Thiên Ly khum tay che nắng hắt mặt, nheo mắt ngước nhìn tán lá xé nhỏ bầu trời thành những mẩu xanh ngắt bé tẹo. Dòng ký ức cũ xỉn chợt lội về, lang thang trong não bộ. Ký ức rặt màu ảm đạm, xám ngoét nhưng vẫn kéo khóe miệng Thiên Ly nhướn lên. Khoảnh vườn dịu mùi cây cỏ, đốm nắng óng ánh đậu trên da, gió mát lùa vào tóc hệt những hôm nào.
Mấy năm sống ở nhà chú, việc Thiên Ly thích nhất là núp mình dưới hai gốc hồng xiêm song sinh, mím môi nghe tiếng lá xào xạc vỗ về từ những buồn rầu vặt vãnh đến những nỗi sầu ám ảnh. Mỗi lần ngồi lọt thỏm dưới vòm lá rậm rạp, Thiên Ly lại thoáng quên béng sự cô độc luôn đằng đẵng bám riết.
Hãi uy, hám tiền của bố đang ở xa tít bên kia trái đất, chú út chuyên dẻo miệng nịnh nọt, nói ngọt chứ không thực lòng thương Thiên Ly. Nói trắng ra, chú dùng cô bé để kiếm chác. Đề phòng nhóc con khôn lanh sẽ mách lẻo, chú và vợ cư xử một cách dè chừng, khéo léo. Giả sử cô chú nổi khùng với Thiên Ly đến nỗi gân thái dương giật đùng đùng, cũng sẽ chỉ trừng mắt với bóng lưng bé bỏng.
Riêng Đức ghét Thiên Ly ra mặt, hắn né cô nhóc như vật thể chứa mầm bệnh lây nhiễm. Xét theo vai vế, Thiên Ly là chị họ của Đức nhưng cô bé tùy tiện xưng hô bằng tên, bởi Đức lớn hơn tận chín tuổi, hắn to đùng, cô bé tí gọi chị em rất ngượng miệng. Thiên Ly từng nơm nớp sợ bị ăn mắng nếu để người lớn bắt gặp cô xưng Ly-Đức, rồi dần dà mới nhận ra nỗi lo ấy còn thừa thãi hơn cả chở củi vào rừng. Đức cực giỏi tránh mặt Thiên Ly.
Bạn biết đấy. Một khi người nào đó ghét ở cạnh bạn, thì ngay đến lúc cả hai đang là những tên cướp ẩn nấp chung một chỗ, người đó sẽ tự chui ra đầu thú.
Có lẽ do quá thiếu thốn người thân, Thiên Ly đã luôn cố gắng gần gũi Đức bằng mọi cách, dù sự hắt hủi của hắn chẳng hề tụt đi như một con số lì lợm thì sự quan tâm của cô bé dành cho hắn cứ lặng lẽ lớn lên từng ngày. Thiên Ly chăm dọn dẹp căn phòng bừa bãi như chuồng lợn sau những buổi cày game thâu đêm. Kiểm tra ví hắn, nếu thấy rỗng hay chỉ còn sót vài tờ bạc lẻ, Thiên Ly sẽ rút ngay tiền riêng len lén bỏ vào. Hắn im ỉm nhận hết thảy, chắc hẳn còn cười mỉa cô giống bù nhìn hoặc thậm chí là con ở. Thiên Ly biết tất, thế nhưng cô tự nguyện bị lợi dụng để mua chuộc cái cảm giác có ai đó thân thích bên cạnh.
Thiên Ly cứ cứng đầu đối tốt với Đức, một phần vì đầu óc non nớt pha chút già dặn trước lứa tuổi lờ mờ nhận ra Đức không ghét bỏ gì mình, hắn chỉ đơn giản trút hết mọi phẫn nộ, bức xúc lên cô. Thiên Ly là người duy nhất có thể thay thế bao cát để Đức giải tỏa, cũng như hắn đã là người thân duy nhất cô có thể bận tâm. Chú út là đứa con ngoài giá thú bị cả dòng họ ghẻ lạnh. Chú chậm chạp, lười nhác, lại còn nát rượu, mê trò đỏ đen nên chủ yếu sống bám gia đình Thiên Ly. Lâu ngày chứng kiến cảnh bố mẹ dễ dàng quỵ lụy, sẵn sàng khúm núm, ném phăng lòng tự trọng sang một bên, Đức đâm ra tự ti, rồi nhục nhã, rồi căm tức. Dĩ nhiên, hắn bất lực! Hắn rất muốn quăng trả những cục tiền như bố thí, thế mà buộc phải ngậm chặt miệng bởi miếng ăn,cái mặc chẳng tự nhiên rơi độp từ trên trời xuống.
Sau đêm ấy, thái độ của Đức đột ngột đổi phắt còn nhanh hơn một lật tay. Hắn im lặng trông nom Thiên Ly, tự động chìa vai cho cô dựa dẫm trong quãng ngày khủng hoảng, tạm giấu tiệt cô khỏi sự lùng sục điên cuồng của gã. Thiên Ly từng lầm tưởng Đức thương xót giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng hóa ra… hắn là kẻ đồng bọn.
” Nếu biết trước em với anh chỉ tồn tại mỗi thù ghét và dù anh cố gắng bao nhiêu vẫn chẳng cứu vãn nổi, anh đã không bao giờ ngu ngốc vơ tội lỗi cậu ta về mình. Không bao giờ! Đêm đó, và cả những năm sau này! Không bao giờ! ”
” Oh, hẳn em sẽ bất ngờ lắm nhé! Jay nói, cả anh họ lẫn anh chàng kia đều tham gia cưỡng đoạt cô bé X trong đêm ấy. Đúng thế, cả hai, Lily ạ! ”
Ha, cô gái nhỏ tự dưng bật cười. Mỗi lúc hồi ức nhớp nháp kia chợt ùa về như cơn mưa giông, từ đầu đến chân Thiên Ly lại ướt nhẹp trong muộn phiền. Cô lặng yên hàng tiếng đồng hồ sau đó, chịu đựng nỗi mặc cảm, cơn phẫn uất, sự tởm lợm chen nhau bò lúc nhúc trong dạ dày khiến cô muốn nôn mửa. Đấy là trước kia thôi, Thiên Ly đã chán ngắt lắm rồi cái cách bản thân mãi hoang phí thì giờ cho một vết nhơ trong quá khứ.
Chút rắc rối sẽ làm người ta ưu tư, chút rủi ro sẽ khiến người ta than trách, chút bĩ bực sẽ dồn người ta nghĩ quẩn, nhưng một khi đời quá khốn nạn, người ta sẽ chỉ còn muốn cười thật to.
Mảnh hoàng hôn chậm rãi phủ lên góc vườn đang diễn ra cuộc tạm biệt của những người bạn.Thiên Ly nửa ngả đầu nửa cạ má lên thân cây sần sùi, buông tiếng thở hắt đầy nặng nề. Lại sắp phải rời hai gốc cây song sinh đã từng luôn chia sẻ những khoảng lặng trăn trở của cô trong suốt chuỗi ngày đơn độc.Thiên Ly rón rén ngứt hai lá hồng xiêm ghim thật cẩn thận trong cuốn nhật ký, dí mũi lên trang giấy hít hà mùi lá hăng hắc. Cô còn lo ngại khi cô đi rồi, sẽ chẳng còn ai ghé tới lắng nghe tiếng lá xì xầm như lời thì thầm chuyện đời của cây. Điên rồ lắm không?
” Xin chào Thiên Ly tương lai đang đọc mảnh giấy này.
Hẳn là bạn mới từ Praha về đấy nhỉ? Tôi biết! Vì ngày ngay mai tôi bay sang đó đấy!
Tôi là Thiên Ly, mười ba tuổi, cao 145 cm, nặng 33 kg.
Tôi yêu mẹ nhất đời, yêu nhì là bố.
Tôi có thói quen mỗi ngày phải đọc ít nhất 20 trang sách, học ít nhất 20 từ vựng. Tôi nghĩ bạn còn duy trì thói quen này, nhưng nếu bạn bỏ rồi thì hãy LẬP TỨC khôi phục nó ngay! Tôi đã thề độc rồi, nếu tôi không duy trì hai thói quen trên, sẽ bị ô tô cán nát bét. Coi chừng đấy!
Tôi không biết bơi, không mặc váy, áo sát nách, quần short, không đi chơi đêm. Bạn có thay đổi gì không? Nếu có, à ừ, nhưng tuyệt đối đừng lố nhé! Tôi thề độc rồi, nếu tôi mặc nội y nổi màu ra đường, sẽ bị ô tô cán nát bét. Nếu chưa thay đổi gì, hừm, bạn hình như bảo thủ quá trớn đấy nhé!
Tôi không thích bạn trai nào cả. Tôi đầu tư hết thời gian vào việc học. Tôi thấy mấy cô bạn cùng lớp rất mất thời gian trong việc nhớ nhung, nhắn nhít, hẹn hò. Và họ còn lơ đễnh bài giảng, thậm chí cúp học nữa! À, tiêu tiền cũng rất mạnh tay!
Bạn đã thích ai chưa? Khiếp thật! Sao không lo học hành đi? Không nắm tay gì hết nhé! Ôi, tôi chán bạn thật! Thích thiếc cái gì? Thật lắm chuyện! Mà tôi thề độc rồi đấy, nếu tôi vì yêu đương mà xao nhãng những việc quan trọng khác, sẽ bị ô tô cán nát bét. À, tiêu nhiều nhiều cho trai cũng bị ngã sân thượng đấy.
Này, nếu bạn thầm thích ai, thì xem như không có việc gì xảy ra đi! Tỉnh táo nhé! Tôi ghét ba cái trò lặng nhặng bám đuôi người ta lắm đấy! Một tên giống đực thôi, đừng vớ vẩn!
Tôi nhất định không làm mẹ khóc! Bạn đã làm mẹ khóc lần nào chưa? Nếu có, đền cả đời cho tôi! ”
Thiên Ly mười lăm tuổi đã đọc hết lời nhắn của phiên bản mười ba tuổi. Hai năm trước, lá thư này được cô ém nhẹm trong chiếc hộp chôn sâu gần gốc hồng xiêm, vào chính hôm cuối cùng nán lại đây.
Mai cô sẽ sang Praha, kịch bản là phép lặp nguyên si. Thiên Ly lại hì hục đào bới, bí mật vùi chiếc hộp nhỏ với lời nhắn mười lăm tuổi vào lòng đất.
Năm năm sau, Jay là người bí mật đào lên.
——–
Chap này… thật kinh khủng. Khi nào cũng nghĩ xong xuôi hết, đến khi đặt tay vào bàn phím lại lạch cạch một chap hoàn toàn khác. Đáng nhẽ chap này là mạch truyện lên cao sau mấy chap chậm rì, mà lỡ viết dài nên hoàn thiện luôn :D Tự an ủi là chap này giải đáp một tí nào hay gì gì đấy ~~
Chúc cuối tuần vui vẻ, các hâmmy ^_^ ~
Tác giả :
Lynk Boo