Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)
Chương 58: Pursuing in the rain
Anh chỉ uống vỏn vẻn mỗi hộp sữa bò bé cỏn con trong suốt sáu tiếng đồng hồ nghiên cứu tài liệu, anh đói meo, anh muốn mami! Mamiii…
————–
Vốn dĩ thư viện đã là chốn không ám mùi khói bụi hay pha lẫn tạp âm của thủ đô, thế nhưng vẫn có người khoắng riêng cho mình một góc khuất. Hệt con mọt tham lam vùi thân trong sào huyệt tuyệt mật cùng đống sách dày cộm, tách biệt cả nhân loại. Cách ly tiếng lật giở trang sách hay tiếng gõ bàn phím lạch cách của những sinh viên chung quanh và cả mùi cà phê đặc trưng của máy tự động đang lượn lờ trong bầu không gian lặng như tờ.
Theo chỉ dẫn của thủ thư, anh chàng đeo kính cận men tới dãy giá sách nằm tít trong góc thư viện đại học Charles. Vai chàng ta đột nhiên hẩy lên, miệng há hốc như muốn lúm trọn một quả trứng khi suýt vấp phải đôi chân dài thượt, dài đến vướng víu, dài đến phiền hà. Vẫn quét mắt trên những hàng chữ in kín mít, người nọ thờ ơ rút chân về, không có thời gian và không đánh mất lạng vàng để ngẩng nhìn mặt mũi kẻ đã hú hồn vì sự hiện diện của mình. Người nọ biết cách ức chế phản xạ.
Chàng sinh viên vuốt ngực, đi lựa sách một hồi rồi cầm vài cuốn ngập ngừng đứng cạnh người nọ, cái bóng lóng ngóng hắt trên trang giấy thoảng mùi mốc meo đã nhiều năm nằm xó trong thư viện. Người nọ nhấc hẳn người ngồi sang một bên, cất đi tấm lưng rộng đã che mất mấy ngăn dưới cùng. Nhưng chàng sinh viên không có ý định xấn lại chọn sách, chân cắm rễ tại chỗ đứng gãi đầu lúng ta lúng túng. Hơi đã dồn lên cuống họng lại chẳng thể tống ra câu xin chào, mấy lần liên tiếp cứ ngấp nghé âm ” hơ ” ở cửa miệng như thể bắt chuyện là việc phạm pháp. Dáng vẻ đọc sách quá đỗi chăm chú của người nọ có khi còn khiến ruồi lằng phải bay đường vòng.
– Nào, tôi có thể giúp gì cho bạn? – Người nọ chợt ngẩng đầu, nét cười thân thiện ở mức xã giao quệt qua viền môi.
Cặp mắt kính lóe lên như tia chớp rạch ngang trời. Gương mặt căng đét giãn ra, chàng kia lập tức bắn một tràng liền tù tì như sợ trong lúc ngắc ngứ, người nọ sẽ lại gục mặt trong sách.
– Chào anh! Sắp tới có cuộc thi hùng biện do Praha tổ chức. Em rất muốn tham khảo bài thi anh chuẩn bị cho giải đấu nằm trong khuôn khổ khối Đông Âu năm ngoái! Mong anh đừng hiểu lầm, em hoàn toàn không vì tò mò quanh chuyện lùm xùm. Em thật sự rất lấy làm tiếc! Em là một trong số nhiều người khác đã theo dõi anh từ vòng đầu và nhổ toẹt vào kết quả giải đấu!
Người nọ à khẽ một tiếng, nhênh nhếch môi đầy giễu cợt:
– Tại sao bạn lại hứng thú với thí sinh bị loại thẳng cẳng trước thềm chung kết?
Bị chạm trúng nọc, chàng bốn mắt hùng hổ ngồi thụp xuống sàn, nhích nhích chân đến sát người nọ, tay chém lia lịa, môi khua liến thoắng cùng ánh mắt hừng hực như ngọn đuốc Olympic:
– Thực ra, đến đứa mới đẻ hôm qua cũng biết anh xứng đáng nhận giải nhất đấy! Giáo sư tụi em nói anh không khôn ngoan khi đả động thẳng đến chính trị, lịch sử và các vấn đề nhạy cảm trong vòng bán kết nên hội đồng loại anh, chặn anh vào chung kết sẽ gây ra tranh cãi lớn. Em thì lại cho rằng anh dự trước sẽ bị chèn ép vẫn nêu ra những quan điểm nóng mặt! Đó là tại sao em và vô số người trẻ khác hâm mộ anh chứ không phải thằng cha thảo mai ẵm giải! Chúng ta trẻ, chúng ta hiểu biết, chúng ta có tiếng nói riêng! Chúng ta cần thức tỉnh những kẻ khù khờ và đá mông những kẻ hèn nhát mắc bệnh sợ chính trị! Em noi gương anh, em chẳng thà hô to lý tưởng của mình dù bị đạp xuống bùn còn hơn cho đến lúc già lọm khọm vẫn không dám trăn trối điều thật lòng! – Bày tỏ một lô một lốc chê chán, âm vực lẫn tông giọng của anh chàng bỗng nhảy phóc sang kiểu từ tốn, dè dặt – Bài anh soạn cho vòng cuối nhất định là cú nổ lớn! Nếu anh muốn và cho phép, em sẽ thay anh trình bày rên khán đài sắp tới. Nếu không, em sẽ chỉ tham khảo như đã nói ban đầu!
Tia sáng mạnh tựa kim loại dần vằn rõ từ đồng tử trong đôi mắt xanh lạnh tanh, người nọ vuốt sống mũi thẳng tắp như được nặn từ những bàn tay tạc tượng điêu luyện:
– Giáo sư đúng! Tôi đã quá hiếu chiến, hấp tấp! Tôi cứ thắng giải Đông Âu kia đi, tương lai tôi sẽ lọt vào đấu trường thế giới, một cú hắt hơi của tôi cả địa cầu nghe thấy! Giờ hay ho rồi, tôi bị cạch mặt khỏi các cuộc thi thố! Cậu cũng đúng nốt. Tôi biết chắc tôi sẽ bị loại sau vòng bán kết! – Môi khẩy tia cười quái đản, tay lật nhanh những trang sách, người nọ dửng dưng chốt một câu – Đây là bài chung kết của tôi!
Chàng kính cận ngẩn tò te nhìn trang giấy trắng tinh.
***
Mưa xối xả trút xuống Praha giữa những ngày xuân nắng ấm nồng nàn, hoa cỏ đua nhau mọc tràn lan. Những tia nước ồ ạt thô lỗ tạt các khóm hoa, nhánh cỏ dạt sang hẳn một bên như bị bạt tai trong trận đánh ghen kinh hoàng. Loạt tán lá um tùm của dãy cây bên đường khum khum hứng mưa tựa mái hiên xanh rờn. Vỉa hè chỗ ướt nhẹp, chỗ ráo hoảnh nhấp nhô những chiếc ô và những mái đầu trần, giống hệt bức tranh trừu tượng phác họa cuộc sống trong xế chiều âm u. Các khóm cây cảnh xanh tốt được tỉa tót tròn vo như bánh nếp hoặc vuông vức như khúc giò, lá xanh mơn mởn hớn hở ngậm những hạt nước béo ú.
Đổ mưa. Khác biệt giữa người lớn và trẻ con là: người lớn sẽ trầm ngâm ngắm nhìn mưa lớp kính nhòe nhoẹt, tránh bị ốm vì nằm bẹp một chỗ cũng không ai bón cháo, không ai thế thân lết đến công ty cắm đầu vào 9 – 5. Trẻ con sẽ đội mưa như đội mũ, phăng phăng đi giữa màn mưa dày hạt, mũi giày đá những vũng nước bắn tung tóe, bất cần ánh mắt của người cầm ô. Cảm cúm là món quà, vịn nó mè nheo ba mẹ được nghỉ học.
Đèn đỏ bật giữa sắc trời tối kịt tựa con mắt máu trong các bộ phim kinh dị. Jay ngồi trong xe gặm bánh mì suông mới xin được của cô thủ thư. Anh chỉ uống vỏn vẻn mỗi hộp sữa bò bé cỏn con trong suốt sáu tiếng đồng hồ nghiên cứu tài liệu, anh đói meo, anh muốn mami! Mamiii…
Đuôi xe phía trước làm anh phát ngán bởi sự chờ đợi, phát cáu bởi sự bất động, anh hất mắt sang lòng đường bên cạnh. Dòng xe vội vã lao vun vút dưới màn nước trắng xóa, cần gạt lăm lăm đạp bay những hạt nước trong suốt đang bung dù đáp xuống mặt kính, ánh đèn loãng phớt qua mặt đường loang loáng. Thấp thoáng một chiếc ba lô vải bị nuốt chửng trong làn nước rơi ngợp trời.
Jay xô cửa, ló ra mái đầu vàng tựa cánh đồng lúa mạch, gọi xuyên mưa:
– Thiên Ly!
Bóng người nhỏ nhắn khựng lại. Đôi mắt đen ảm đạm ngoảnh nhìn chàng trai lai xuyên mưa, rồi bỗng dưng cắm đầu rảo nhanh hơn như trốn chạy.
– Thiên Ly! – Người Jay hơi đổ về phía trước như muốn tức tốc rượt theo chiếc ba lô vải.
Đèn đã chuyển xanh một chốc. Người phía sau mất kiên nhẫn tuýt còi. Jay cáu tiết chửi thề một tiếng, giận dữ chui lại vào xe, đôi môi khinh khỉnh buông lơi một tiếng hừ giống như mặc kệ nhưng cuối cùng vẫn rẽ tay lái sang làn đường ngược chiều, phớt lờ biển cấm đỏ hoét. Jay phóng xe chầm chậm men theo lề đường, đột ngột đạp mạnh ga, đỗ xịch một cú vừa vặn ngay cạnh cô gái nhỏ đang mệt nhoài bước đi trong câm lặng. Anh hạ cửa kính, thảy ra chất giọng ấm như thứ trà nóng ủ trong ấm giữ nhiệt:
– Anh đưa em về!
– Không cần!
Thiên Ly chối phắt một cách bất lịch sự. Khuôn mặt lạnh ngắt quay đi, cô gái nhỏ tiếp tục rảo bước, tim bỗng nhảy thịch như bị hụt chân khi tiếng đóng sầm cửa sau lưng chọi vang không gian. Một bàn tay lớn thẳng thừng túm tay Thiên Ly lôi tuột về phía chiếc xe đen đậu sai luật, cô bé dồn hết sức giằng người lại, điên cuồng cào cấu mu bàn tay cứng như đá của chàng trai lai. Một thanh niên trưởng thành cao vọt 1 mét 94, vóc dáng 82 kg chắc nịch với các múi cơ săn khỏe mạnh, ham thích thể thao, vận động. Một nhóc con nấm lùn mới chỉ nhú đến 1 mét 49, cả cơ thể bó lại chỉ được mỗi 34 kg nhẹ hều, tay chân yếu xìu như con rối. Chàng trai triệu đô muốn vác bổng bé con còn dễ ợt hơn cả khẩy chiếc lá héo lìa khỏi cành.
Bất lực bị kéo đến gần cửa xe như va li đựng hành lý, Thiên Ly ngừng giãy dụa, nhưng bỗng dưng hung dữ gào lên:
– Đây không muốn về! Cóc cần anh quan tâm nửa vời! Lại tạm bợ ném tôi vào phòng khách sạn chết tiệt anh với đám bồ của anh quần nhau, để khỏi cần cảm thấy có lỗi với bố anh, với Pink. Anh biến gấp đi!
Jay buông lỏng cổ tay gầy nhẳng, tia nhìn xanh lơ khác lạ rơi xuống gương mặt nhợt nhạt hơi co rúm giận dữ, ngực cô bé phập phồng dữ dội sau lớp áo khoác ướt đẫm khi đã bung toạc bầu tâm tư mà cô luôn ém chặt ngày qua ngày.
– Xin lỗi nấm con! – Jay chậm rãi quệt ngón tay cái vuốt đi những hạt nước trong veo bám trên hàng mi run rẩy, anh cúi thật thấp người, cọ trán mình lên vầng trán nhỏ ươn ướt, hai tia nhìn sát rạt lồng nhau dưới cơn mưa nặng hạt – Quên tiệt đêm khốn kiếp đó đi! Cùng anh lập ký ức mới! Đêm nay anh sẽ cắp hâmmy về nhà riêng, anh chưa làm tình cùng cô nàng nào ở đó cả! Anh không buộc phải giúp đỡ em vì quá nhiều người thân của anh yêu quý em. Lần này, vì anh thích hâmmy lắm!
Tia sáng lênh láng loang khắp đôi mắt đen ngỡ ngàng, tựa bọng nước căng cứng búng thân xuống mặt đất, vỡ bung.
—–
Chap này dài để bù đắp một tuần lặn mất tăm. Không lười đâu, các bạn ôn thi, Boo cũng thế ~~ Mà lây bệnh dị ứng của Jay nên mắt đỏ, ngồi gõ chap mất tập trung lắm nên phong độ chap này không được như ý. ~~ Mong các bạn thông cảm nhé
Hâmmy lại có nickname mới XD
Boo đói cmt, muốn cmt, cmttttt…
————–
Vốn dĩ thư viện đã là chốn không ám mùi khói bụi hay pha lẫn tạp âm của thủ đô, thế nhưng vẫn có người khoắng riêng cho mình một góc khuất. Hệt con mọt tham lam vùi thân trong sào huyệt tuyệt mật cùng đống sách dày cộm, tách biệt cả nhân loại. Cách ly tiếng lật giở trang sách hay tiếng gõ bàn phím lạch cách của những sinh viên chung quanh và cả mùi cà phê đặc trưng của máy tự động đang lượn lờ trong bầu không gian lặng như tờ.
Theo chỉ dẫn của thủ thư, anh chàng đeo kính cận men tới dãy giá sách nằm tít trong góc thư viện đại học Charles. Vai chàng ta đột nhiên hẩy lên, miệng há hốc như muốn lúm trọn một quả trứng khi suýt vấp phải đôi chân dài thượt, dài đến vướng víu, dài đến phiền hà. Vẫn quét mắt trên những hàng chữ in kín mít, người nọ thờ ơ rút chân về, không có thời gian và không đánh mất lạng vàng để ngẩng nhìn mặt mũi kẻ đã hú hồn vì sự hiện diện của mình. Người nọ biết cách ức chế phản xạ.
Chàng sinh viên vuốt ngực, đi lựa sách một hồi rồi cầm vài cuốn ngập ngừng đứng cạnh người nọ, cái bóng lóng ngóng hắt trên trang giấy thoảng mùi mốc meo đã nhiều năm nằm xó trong thư viện. Người nọ nhấc hẳn người ngồi sang một bên, cất đi tấm lưng rộng đã che mất mấy ngăn dưới cùng. Nhưng chàng sinh viên không có ý định xấn lại chọn sách, chân cắm rễ tại chỗ đứng gãi đầu lúng ta lúng túng. Hơi đã dồn lên cuống họng lại chẳng thể tống ra câu xin chào, mấy lần liên tiếp cứ ngấp nghé âm ” hơ ” ở cửa miệng như thể bắt chuyện là việc phạm pháp. Dáng vẻ đọc sách quá đỗi chăm chú của người nọ có khi còn khiến ruồi lằng phải bay đường vòng.
– Nào, tôi có thể giúp gì cho bạn? – Người nọ chợt ngẩng đầu, nét cười thân thiện ở mức xã giao quệt qua viền môi.
Cặp mắt kính lóe lên như tia chớp rạch ngang trời. Gương mặt căng đét giãn ra, chàng kia lập tức bắn một tràng liền tù tì như sợ trong lúc ngắc ngứ, người nọ sẽ lại gục mặt trong sách.
– Chào anh! Sắp tới có cuộc thi hùng biện do Praha tổ chức. Em rất muốn tham khảo bài thi anh chuẩn bị cho giải đấu nằm trong khuôn khổ khối Đông Âu năm ngoái! Mong anh đừng hiểu lầm, em hoàn toàn không vì tò mò quanh chuyện lùm xùm. Em thật sự rất lấy làm tiếc! Em là một trong số nhiều người khác đã theo dõi anh từ vòng đầu và nhổ toẹt vào kết quả giải đấu!
Người nọ à khẽ một tiếng, nhênh nhếch môi đầy giễu cợt:
– Tại sao bạn lại hứng thú với thí sinh bị loại thẳng cẳng trước thềm chung kết?
Bị chạm trúng nọc, chàng bốn mắt hùng hổ ngồi thụp xuống sàn, nhích nhích chân đến sát người nọ, tay chém lia lịa, môi khua liến thoắng cùng ánh mắt hừng hực như ngọn đuốc Olympic:
– Thực ra, đến đứa mới đẻ hôm qua cũng biết anh xứng đáng nhận giải nhất đấy! Giáo sư tụi em nói anh không khôn ngoan khi đả động thẳng đến chính trị, lịch sử và các vấn đề nhạy cảm trong vòng bán kết nên hội đồng loại anh, chặn anh vào chung kết sẽ gây ra tranh cãi lớn. Em thì lại cho rằng anh dự trước sẽ bị chèn ép vẫn nêu ra những quan điểm nóng mặt! Đó là tại sao em và vô số người trẻ khác hâm mộ anh chứ không phải thằng cha thảo mai ẵm giải! Chúng ta trẻ, chúng ta hiểu biết, chúng ta có tiếng nói riêng! Chúng ta cần thức tỉnh những kẻ khù khờ và đá mông những kẻ hèn nhát mắc bệnh sợ chính trị! Em noi gương anh, em chẳng thà hô to lý tưởng của mình dù bị đạp xuống bùn còn hơn cho đến lúc già lọm khọm vẫn không dám trăn trối điều thật lòng! – Bày tỏ một lô một lốc chê chán, âm vực lẫn tông giọng của anh chàng bỗng nhảy phóc sang kiểu từ tốn, dè dặt – Bài anh soạn cho vòng cuối nhất định là cú nổ lớn! Nếu anh muốn và cho phép, em sẽ thay anh trình bày rên khán đài sắp tới. Nếu không, em sẽ chỉ tham khảo như đã nói ban đầu!
Tia sáng mạnh tựa kim loại dần vằn rõ từ đồng tử trong đôi mắt xanh lạnh tanh, người nọ vuốt sống mũi thẳng tắp như được nặn từ những bàn tay tạc tượng điêu luyện:
– Giáo sư đúng! Tôi đã quá hiếu chiến, hấp tấp! Tôi cứ thắng giải Đông Âu kia đi, tương lai tôi sẽ lọt vào đấu trường thế giới, một cú hắt hơi của tôi cả địa cầu nghe thấy! Giờ hay ho rồi, tôi bị cạch mặt khỏi các cuộc thi thố! Cậu cũng đúng nốt. Tôi biết chắc tôi sẽ bị loại sau vòng bán kết! – Môi khẩy tia cười quái đản, tay lật nhanh những trang sách, người nọ dửng dưng chốt một câu – Đây là bài chung kết của tôi!
Chàng kính cận ngẩn tò te nhìn trang giấy trắng tinh.
***
Mưa xối xả trút xuống Praha giữa những ngày xuân nắng ấm nồng nàn, hoa cỏ đua nhau mọc tràn lan. Những tia nước ồ ạt thô lỗ tạt các khóm hoa, nhánh cỏ dạt sang hẳn một bên như bị bạt tai trong trận đánh ghen kinh hoàng. Loạt tán lá um tùm của dãy cây bên đường khum khum hứng mưa tựa mái hiên xanh rờn. Vỉa hè chỗ ướt nhẹp, chỗ ráo hoảnh nhấp nhô những chiếc ô và những mái đầu trần, giống hệt bức tranh trừu tượng phác họa cuộc sống trong xế chiều âm u. Các khóm cây cảnh xanh tốt được tỉa tót tròn vo như bánh nếp hoặc vuông vức như khúc giò, lá xanh mơn mởn hớn hở ngậm những hạt nước béo ú.
Đổ mưa. Khác biệt giữa người lớn và trẻ con là: người lớn sẽ trầm ngâm ngắm nhìn mưa lớp kính nhòe nhoẹt, tránh bị ốm vì nằm bẹp một chỗ cũng không ai bón cháo, không ai thế thân lết đến công ty cắm đầu vào 9 – 5. Trẻ con sẽ đội mưa như đội mũ, phăng phăng đi giữa màn mưa dày hạt, mũi giày đá những vũng nước bắn tung tóe, bất cần ánh mắt của người cầm ô. Cảm cúm là món quà, vịn nó mè nheo ba mẹ được nghỉ học.
Đèn đỏ bật giữa sắc trời tối kịt tựa con mắt máu trong các bộ phim kinh dị. Jay ngồi trong xe gặm bánh mì suông mới xin được của cô thủ thư. Anh chỉ uống vỏn vẻn mỗi hộp sữa bò bé cỏn con trong suốt sáu tiếng đồng hồ nghiên cứu tài liệu, anh đói meo, anh muốn mami! Mamiii…
Đuôi xe phía trước làm anh phát ngán bởi sự chờ đợi, phát cáu bởi sự bất động, anh hất mắt sang lòng đường bên cạnh. Dòng xe vội vã lao vun vút dưới màn nước trắng xóa, cần gạt lăm lăm đạp bay những hạt nước trong suốt đang bung dù đáp xuống mặt kính, ánh đèn loãng phớt qua mặt đường loang loáng. Thấp thoáng một chiếc ba lô vải bị nuốt chửng trong làn nước rơi ngợp trời.
Jay xô cửa, ló ra mái đầu vàng tựa cánh đồng lúa mạch, gọi xuyên mưa:
– Thiên Ly!
Bóng người nhỏ nhắn khựng lại. Đôi mắt đen ảm đạm ngoảnh nhìn chàng trai lai xuyên mưa, rồi bỗng dưng cắm đầu rảo nhanh hơn như trốn chạy.
– Thiên Ly! – Người Jay hơi đổ về phía trước như muốn tức tốc rượt theo chiếc ba lô vải.
Đèn đã chuyển xanh một chốc. Người phía sau mất kiên nhẫn tuýt còi. Jay cáu tiết chửi thề một tiếng, giận dữ chui lại vào xe, đôi môi khinh khỉnh buông lơi một tiếng hừ giống như mặc kệ nhưng cuối cùng vẫn rẽ tay lái sang làn đường ngược chiều, phớt lờ biển cấm đỏ hoét. Jay phóng xe chầm chậm men theo lề đường, đột ngột đạp mạnh ga, đỗ xịch một cú vừa vặn ngay cạnh cô gái nhỏ đang mệt nhoài bước đi trong câm lặng. Anh hạ cửa kính, thảy ra chất giọng ấm như thứ trà nóng ủ trong ấm giữ nhiệt:
– Anh đưa em về!
– Không cần!
Thiên Ly chối phắt một cách bất lịch sự. Khuôn mặt lạnh ngắt quay đi, cô gái nhỏ tiếp tục rảo bước, tim bỗng nhảy thịch như bị hụt chân khi tiếng đóng sầm cửa sau lưng chọi vang không gian. Một bàn tay lớn thẳng thừng túm tay Thiên Ly lôi tuột về phía chiếc xe đen đậu sai luật, cô bé dồn hết sức giằng người lại, điên cuồng cào cấu mu bàn tay cứng như đá của chàng trai lai. Một thanh niên trưởng thành cao vọt 1 mét 94, vóc dáng 82 kg chắc nịch với các múi cơ săn khỏe mạnh, ham thích thể thao, vận động. Một nhóc con nấm lùn mới chỉ nhú đến 1 mét 49, cả cơ thể bó lại chỉ được mỗi 34 kg nhẹ hều, tay chân yếu xìu như con rối. Chàng trai triệu đô muốn vác bổng bé con còn dễ ợt hơn cả khẩy chiếc lá héo lìa khỏi cành.
Bất lực bị kéo đến gần cửa xe như va li đựng hành lý, Thiên Ly ngừng giãy dụa, nhưng bỗng dưng hung dữ gào lên:
– Đây không muốn về! Cóc cần anh quan tâm nửa vời! Lại tạm bợ ném tôi vào phòng khách sạn chết tiệt anh với đám bồ của anh quần nhau, để khỏi cần cảm thấy có lỗi với bố anh, với Pink. Anh biến gấp đi!
Jay buông lỏng cổ tay gầy nhẳng, tia nhìn xanh lơ khác lạ rơi xuống gương mặt nhợt nhạt hơi co rúm giận dữ, ngực cô bé phập phồng dữ dội sau lớp áo khoác ướt đẫm khi đã bung toạc bầu tâm tư mà cô luôn ém chặt ngày qua ngày.
– Xin lỗi nấm con! – Jay chậm rãi quệt ngón tay cái vuốt đi những hạt nước trong veo bám trên hàng mi run rẩy, anh cúi thật thấp người, cọ trán mình lên vầng trán nhỏ ươn ướt, hai tia nhìn sát rạt lồng nhau dưới cơn mưa nặng hạt – Quên tiệt đêm khốn kiếp đó đi! Cùng anh lập ký ức mới! Đêm nay anh sẽ cắp hâmmy về nhà riêng, anh chưa làm tình cùng cô nàng nào ở đó cả! Anh không buộc phải giúp đỡ em vì quá nhiều người thân của anh yêu quý em. Lần này, vì anh thích hâmmy lắm!
Tia sáng lênh láng loang khắp đôi mắt đen ngỡ ngàng, tựa bọng nước căng cứng búng thân xuống mặt đất, vỡ bung.
—–
Chap này dài để bù đắp một tuần lặn mất tăm. Không lười đâu, các bạn ôn thi, Boo cũng thế ~~ Mà lây bệnh dị ứng của Jay nên mắt đỏ, ngồi gõ chap mất tập trung lắm nên phong độ chap này không được như ý. ~~ Mong các bạn thông cảm nhé
Hâmmy lại có nickname mới XD
Boo đói cmt, muốn cmt, cmttttt…
Tác giả :
Lynk Boo