Vì Em Là Búp Bê Của Tôi
Chương 39: Ghen tuông
Bốn tháng từ đám cưới thì hơn ba tháng anh không ngủ lại nhà. Căn nhà này thật lạc lõng, thật cô quạnh với nó. Dường như cuộc sống này của nó còn tồi tệ hơn lúc trước nữa.
-Chị đừng buồn anh Kiên nha!- Hoa cười tít mắt. Nó cũng đành cười trừ, nhìn cô bé lui húi lau bàn dọn dẹp.
*
Anh đứng tựa vào bức tường đối diện cửa phòng nó. Đứng từ đây mà anh vẫn có thể nghe được tiếng cười đùa bên trong. Anh bỗng nhếch mép cười cay đắng.
-Cậu chủ…- Quản gia Lâm nhìn anh, mặt đăm chiêu.
-Tôi phải đi đây.- Anh đứng thẳng dậy, chỉnh lại cà vạt một chút.- Lấy áo cho tôi.
-Cậu định đi tiếp ư? Mấy tôi rồi cậu ngủ lại công ty, không về nhà còn gì.
-Tôi biết làm thế nào, chuẩn bị xe đi.
-Vâng.- Không muốn nhưng vẫn phải nhún nhường, ông vội vàng đi làm việc.
Anh bước nhanh xuống cầu thang, không buồn quay lại nhìn dù chỉ một cái. Lòng anh có gì đó rất khó chịu xuất hiện, lan tỏa mạnh mẽ. Gương mặt anh như tối sầm lại, anh nói nhỏ với chính mình:
-Hoa, con bé đó thật chướng mắt!
*
Hoa lau dọn bộ bàn ghế một cách tỉ mỉ, cận thận, không dám sơ xuất. Cô bé tự hiểu mình được nhận về đây là một diễm phúc lớn lao nên tuyệt đối không để xảy ra điều gì không hay, luôn cố công làm việc. Nhất là dạo này còn hay được nó tin tưởng, tâm sự nhiều điều về công việc, về tuổi thơ hồi ở cô nhi viện và kèm theo đó là những lời động viên chân thành, cô bé lại càng thêm động lực phấn đấu.
-Hoa ơi, em lau luôn trần nhà nhé, chị Cúc đi ra ngoài mua đồ, tới tôi mới về.
-Dạ.- Hoa cười đáp lại lời cô giúp việc kia nói.
Hoa chỉ mới 15 tuổi, lại cao có khoảng 1m50 nên việc có thể lau dọn nổi mạng nhện mắc trên trần nàh cao kia là một việc khó nhằn dù cây chổi quét chần cũng không phải ngắn. Đang loay hoay ngó lên trần mà quét, Hoa va phải ai đó. Giật mình quay lại, cô bé tím tái mặt mày khi nhận ra đó là anh. Dù anh cứu cô bé nhưng cái dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của anh vẫn khiến nó sợ, chỉ dám nhìn và ngưỡng mộ anh từ xa. Nay lại làm vầy, chả khác gì mạo phạm anh cả. Hoa cúi gằm mặt, nói:
-Em xin lỗi.
-Có cần tôi giúp không?
Hoa không dám tin vào tai mình nữa. Anh bảo sẽ giúp cô bé ư? Anh thậm chí còn chưa bao giờ nói gì với nó quá hai câu kia mà?
-Ơ, không cần đâu ạ.- Hoa lúng túng, đỏ mặt, vội đáp lại.
-Không sao, để tôi giúp.- Trời ạ, anh đang cười với cô bé, nụ cười khó tin được.
Thế nhưng tuyệt nhiên Hoa không biết đó là nụ cười xã giao thông thường của anh, nụ cười thật ra vẫn thầm chứa gì đó sắc lạnh xen chút khinh miệt.
-Cậu Kiên.- Trợ lí Thanh đã vào nhà từ lúc nào.- Mới có điện thoại báo rằng giám đốc Tâm của bộ phận tuyên truyền muốn tìm, có việc quan trọng à.
-Tôi biết.- Anh quay lại nhìn Hoa.- Tôi nghe mọi người bảo em làm bánh ngon lắm, liệu còn cái nào cho tôi không?
-Dạ còn.- Hoa đáp ngay tức khắc.- Ban sáng em có làm mẻ bánh mới.
-Em lấy cho tôi được chứ?- Anh vẫn giữ nguyên nụ cười.
Hoa tung tăng đi lấy, miệng tủm tỉm cười mà không biết rằng gương mặt anh ngay khi cô bé vừa xoay đi tàn nhẫn tới mức nào.
-Có chuyện gì sao ạ?- Anh chàng trợ lí ướm hỏi.
-Không.- Anh cười lạnh, mắt liếc về phía cầu thang.
Nó đứng đó, chứng kiến mọi việc anh làm. Bốn mắt nhìn nhau một khắc rồi nó vụt chạy lên cầu thang. Nụ cười trên môi anh lại lạnh hơn bao giờ hết.
*
Anh ngồi vào xe, trên tay còn cầm một chiếc bánh cupcake Hoa mới trao, gương mặt gần như vô cảm. Chiếc xe chạy trên con đường quốc lộ, bất ngờ anh nói:
-Dừng lại.
Bước xuống xe, anh vứt thẳng cái bánh vào thùng rác công cộng rồi lấy khăn tay chùi chùi tay như động vào thứ gì dơ bẩn lắm. Xong rồi, anh vứt luôn khăn tay vào thùng rác.
-Biến khỏi An đi!- Anh nói thầm.
Gần đây anh về nhà thường xuyên hơn nhưng không tìm nó, ngược lại, anh tìm Hoa. Lúc nào nó cũng thấy hai người cười cười nói nói. Ngay cả người làm trong nhà cũng thấy lạ mà bàn tán nhưng mỗi lần thấy nó lại im bặt, chỉ dám chỉ trỏ từ xa. Nó không biết nên làm gì, chỉ im lặng, cố cư xử bình thường nhất có thể với Hoa. Hoa giờ đây luôn kể về anh, anh thế này rồi anh thế kia khiến nó không khỏi nghi ngờ. Lẽ nào Hoa thích anh ư? Dù sao con bé cũng đâu còn nhỏ bé gì nữa chứ? Lòng nó thoáng giận và gì đó như ghen tức. Tại sao lại vậy chứ?
-Chị biết không, anh Kiên thích ăn bánh em lắm lắm đấy.
-Kiên hình như đâu thích đồ ngọt.- Nó ngạc nhiên.
-Gì lạ vậy? Anh ấy luôn ăn bánh em đưa, còn bảo ngon nữa mà?- Hoa tỏ vẻ hơi giận dỗi khó hiểu.
-Kiên thật sự ghét đồ ngọt, nhất là bánh ngọt đấy.
Không biết vì gì mà Hoa tức tối, gần như hét toáng lên:
-Anh ấy thích mà, chị là vợ anh ấy àm chẳng hiểu gì cả!
-Em thôi đi!- Nó hét.- Em không hiểu gì đâu. Chị là vợ của anh ấy chứ không phải em. Em hiểu chưa? Em không hiểu gì anh ấy hay chị đâu!- Nó sững người. Nó vừa làm gì thế này? – Hoa…chị…chị xin lỗi.- Nó lắp bắp nhưng Hoa đã khóc, nước mặt ướt đẫm gương mặt. Hoa vội bỏ chạy, mặc cho nó đang hét gọi tên cô bé.
*
Rốt cuộc nó làm điều điên rồ gì chứ? Nó đã ghen tuông ngu ngốc sao? Không, không thể! Nhưng nó cũng đã khiến Hoa bị tổn thương. Nó phải làm sao đây chứ? Nó bật khóc ngon lành. Tim nó đau nhói. Nó đã làm tổn thương người duy nhất còn bên nó rồi ư? Giờ ai sẽ ở bên nó, sẽ lắng nghe nó nữa đây?
Bên ngoài, anh đứng tựa vào cửa. Anh biết nó đang khóc.
-Đừng khóc, chỉ được khóc vì anh thôi.- Gương mặt anh nhăn nhó, lộ rõ vẻ đau đớn.- Em không cần có ai cả.- Một tay anh đặt lên lồng ngực bên trái, siết chặt khiến mảng áo sơ mi chỗ đó trở nên nhàu nhĩ.- Trong thế giới của em chỉ có anh thôi là đủ rồi.
Anh mở cửa, bước hẳn vào phòng và nhìn nó. Đôi mắt tím của nó chỉ chứa đầy nỗi đau mà không còn vẻ lạnh lùng thường ngày luôn dành cho anh nữa. Tim anh như đập lỗi nhịp, một nhịp điệu đau tới xé lòng. Anh ôm lấy nó. Nó không cự tuyệt, chỉ vùi mặt vào ngực áo anh mà khóc. Liệu anh có thể là một điểm tựa đáng tin cho nó không đây?
-Tại sao?- Nó nói.
-Tại sao cái gì?
-Tại sao tôi luôn làm mọi thứ trở nên tồi tệ thế chứ?
Anh khẽ khàng rót vào tai nó:
-Tôi cam đoan với em, em có thể làm tôi phát điên lên theo một chiều hướng rất tích cực đấy.
*
Ráng chiều màu mỡ gà buông nhẹ xuống. Chạng vạng. Anh đã ở lại bên nó hơn một ngày, ngủ thiếp đi và ôm lây nó, không giống những lần trước ghé qua, đến vội và đi cũng vội. Anh nhìn nó nằm bên cạnh, suối tóc đen nhánh rũ xuống nổi bật trên làn da trắng như ngọc. Anh tự hỏi sao suốt mấy tháng nay anh không chịu ngắm nhìn nó thế này. Hình ảnh nó lúc này, anh cam đoan anh có thể nhìn suốt hàng giờ liền và lặp đi lặp lại hàng ngày mà không thấy chán. Vào buổi sáng, khi ánh ban mai xiên qua cửa sổ, hình ảnh này còn đẹp hơn thế này nhiều, anh cam đoan.
Nó đột ngột trở mình dậy, ngồi dậy cạnh anh, không nói gì. Trông mặt nó không ổn lắm, có gì hơi xanh xao. Anh nhẹ nhàng khoác lên cho nó chiếc áo sơ mi của mình, một cử chỉ anh đã nghĩ mình sẽ không bao giờ làm nữa. Bỗng anh thấy tim mình nói lên. Hình ảnh này giống hệt mấy năm trước, ngày nó ruồng bỏ anh để đi mất. Nó sẽ không biến mất khỏi cuộc đời anh như thế một lần nữa chứ? Để chắc chắn điều đó không xảy ra, anh bỗng quàng vai, ôm lấy nó vào lòng. Nó ngạc nhiên, thế nhưng…
-Ọe…- Nó vội vàng xô anh ra mà chạy thẳng vào phòng tắm.
Anh hốt hoảng đi theo. Nó nôn thốc nôn tháo nhưng vì không ăn gì suốt một ngày nên chỉ toàn thứ nước chua gớm ghuốc kia được nôn ra.
-Em sao vậy?- Anh hỏi, giọng đầy quan tâm.
-Không sao.-Nó vẫn giữ cái giọng xa cách ấy.- Chắc có vấn đề về tiêu hóa thôi, mấy hôm nay cũng chẳng ăn được gì nhiều, ăn bao nhiêu là nôn hết thôi.
Anh sững người. Buồn nôn, chán ăn những biểu hiện anh từng thấy ở Rebecca, lẽ nào…Không phải thế chứ?
-Đừng nhìn tôi theo cái kiểu tôi là một đứa cực kì ngu ngốc như thế chứ?- Nó nhăn mặt.
Nhưng anh không nói gì cả, anh chỉ lẳng lặng bước về phía giường, mặc đồ vào một cách nghiêm túc nhưng nhận ra áo sơ mi của mình nó đang mặc nên chỉ cộc đúng chiếc quần dài, anh ra khỏi phòng.
*
Cho tới khi tự nhận chìm mình trong bồn tắm tới sặc nước gần chục lần anh mới dám tin đây là sự thật. Nó có thai? Con anh? Thật vậy sao? Nhưng rồi anh cũng sợ. Khi sinh linh đó chào đời, anh phải làm sao đây? Lẽ nào một ngày nào đó anh phải giải thích với nó rằng nó là kết tinh của một chuyện tình đầy hận thù giữa nó và anh? Rồi anh chợt nghĩ biết đâu nó sẽ tha thứ cho anh mọi việc và anh sẽ có thể yêu thương nó một cách chân thành nhất vì đưa bé đó. Có thể lắm chứ. Dường như ông trời đang cho anh và nó cơ hội xóa bỏ mọi vật cản trong tình yêu giữa hai người thì phải? Anh bỗng thấy vui mừng không xiết và lại nhận mình vào nước một lần nữa để chắc chắn rằng đây là thật, không phải mơ. Anh dự định sẽ để nó ngủ yên, nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai anh sẽ đi làm, sẽ mua một món quà gì đó cho nó, sẽ nói cho nó nó đang mang một phép màu diệu kì trong người. Nhất định là thế.
*
Nó nằm suốt một ngày trên giường. Dạo này cứ thấy trong người mệt mỏi sao ấy, đã vậy còn chẳng muốn ăn gì, cứ ói liên miên. Đừng nói cái chức đau dạ dày điên khùng của nó lại tái phát đấy? Nó cảm thấy thật chán chường khi nằm trên giường như thế nên chọn đại một chiếc váy dài quá đầu gối màu trắng và chiếc áo len khá cũ màu tượu chát khoác lên người. Chải tóc sơ sơ, nó ra khỏi phòng.
Vẫn như thế, hành lang trống vắng không bóng người. Nó bước xuống dưới nhà bếp, tìm kiếm một tách trà nóng thì bất ngờ gặp Hoa. Hoa ái ngại nhìn nó, pha giúp nó tách trà rồi cung kính đứa như thể giữa nó và cô bé đơn thuần chỉ là quan hệ chủ tớ. Nó cầm lấy tách trà rồi nói nhẹ như gió thoảng:
-Chị xin lỗi.
Hoa ngạc nhiên nhìn nó, cụp mắt một lúc rồi dè dặt nói:
-Em…cũng…xin lỗi chị.
Nó mỉm cười.
“Kính…cong…”
-Chuông cửa reo, em ra mở cho.- Hoa vội nói.
-Chị đi với em, khách nào lại tới vào giờ này chứ?- Nó nhìn lên chiếc đồng hồ lớn, kim đồng hồ chỉ đúng 7 giờ tối.
Hoa lúi cúi mở cổng. Nó có thể nhìn ra người tới tìm là một cô gái chắc hơn tuổi nó chút ít, trang điểm rất đậm, nhất là đôi môi to son đỏ chói kia, tóc cô ta xoăn tít một cách hơi lố. Cô ta hình như đã trừng mắt nhìn nó. Khi Hoa vừa mở hé cổng ra thì cô ta thô bạo đẩy cổng khiến cổng va vào cô bé, suýt thì Hoa đổ mình xuống đất rồi. Cô ta hất hàm hỏi:
-Cô là ai?
-Thế cô là ai?- Nó hỏi lại.
-Tôi tới tìm vợ của Kiên.
Nó nhìn cô ta dò xét, cô ta là ai mà tìm nó? Nó nào có quen cô ta?
Thế nhưng nó cũng nói:
-Là tôi.
-Cô sao?- Cô ta nhìn nó từ đầu tới cuối. Nó tự hiểu được ý nghĩ sau ánh nhìn đó. Chắc trông nó giờ nhếch nhác lắm.
Cô ta mở miệng toan nói gì đó nhưng lại thôi. Cô ta bỗng dùng bàn tay có mấy ngón tay sơn móng đỏ lòe loẹt của mình chụp lấy tóc nó, kéo ngược về phía sau, hét lớn:
-Hóa ra do mày? Tao muốn tìm mày lâu lắm rồi.
-Cô ta giựt mạnh khiến nó đau thốn. Da đầu nó như chỉ muốn bung ra. Nó suýt khóc, nói:
-Buông tôi ra!
-Tại mày mà anh ấy không them xếm xỉa gì tới tao!- Cô ta tiếp tục độc thoại những gì chỉ mình cô ta hiểu.
-Buông ra!- Hoa lúc đầu còn ngớ người nhưng thấy cô gái kia xông vào nó như thế thì nhảy xổ vào, cô đẩy cô tar a nhưng cô ta nắm tóc nó mạnh quá nên điều đó chỉ khiến nó thêm đâu.- Quản gia Lâm, vệ sĩ, mọi người đâu, ra đây mau đi!- Hoa hô hoán.Cô ta như thấy sợ bèn vội buông nó ra nhưng cũng kịp vung tay, đẩy nó xuống đất. Nó bị xô mạnh bạo, nằm im dưới đất.
Đau quá.
Có gì đó rất đau trong nó.
Cơn đau khủng khiếp đó như kéo nó vào cơn mê.
Nó bất tỉnh.
*
Cầm bó tử đinh hương màu tím trên tay, anh bước xuống xe, tự hỏi làm gì mà người giúp việc tụ tập hết trước cổng thế này. Quản gia Lâm cũng ở đó, thế thì sao ông không giải quyết mọi việc êm thấm như mọi khi chứ? Có tiếng ai đó quát tháo nữa, cái giọng chanh chua nghe quen quen. Rồi anh thấy nó nẳm sõng xoài trên nền đất lạnh lẽo thì anh vội vàng chạy tới.
Quả nhiên là cô ả chết tiệt đó. Anh gần như gầm lên:
-Cô làm gì ở đây vậy hả Trúc?
-Kiên…- Trúc mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng lùi lại phía sau.
Anh vứt bó hoa xuống đất, chạy tới đỡ nó dậy. Nó vẫn không tỉnh lại. Lần này anh gầm lên thật sự:
-Quỷ tha ma bắt cô đi trúc! Cô đã làm thứ chết tiệt gì thế này?
-Em…em…chỉ là em muốn ở bên anh thôi.- Trúc khẩn hoảng.- Em…thiếu anh em không sống nổi…
-Cô đúng là một con ả đáng ghê tởm nhất tôi biết.- Anh không nghĩ sẽ có ngày mình có thể thốt lên những lời thế này. Mà giờ anh cũng chẳng quan tâm. Anh chẳng nghĩ tới việc gì sẽ xảy ra khi mình sỉ vả thế với Trúc- một cô gái anh tình cờ gặp trong một buổi tiệc họp mặt ở công ty, trợ lí trẻ của giám đốc một công ty con của anh. Không hiểu sao cô ta luôn bám theo anh sau đó và luôn gạ tình anh như thể cô ta không phải phụ nữ Á Đông mà như một đứa con gái lăng loài vậy. Và giờ thì cô ta trơ trẽn tới nỗi tới tận nhà anh và đánh ghen với nó như thể cô ta mới là vợ anh.- Cút ngay khỏi tầm mắt tôi và đừng nghĩ cô có thể làm gì ở cái đất này nữa!
*
Tay chân nó, toàn thân nó, mi mắt thậm chí cả lưỡi của nó cũng nặng trịch. Nó không tài nào cử động được. Có ai đó gọi nó, giọng nói rất quen. Giọng nói đó khàn khàn, ấm áp và thật như một liều tiên dược. Giọng nói khiến cơ thể nó thấy có gì đó khá hơn, nó dần mở mắt. Là anh. Nó không hiểu sao nó lại như thế chứ, bình thường có té cách mấy nó cũng không đau tới mức này. Nó đưa mắt nhìn xuống bụng mình, nơi đau nhất lúc này và rồi mắt nó mở to như thể hai mắt nó sắp bung ra tới nơi.
Từ phía trên bắp đùi nó, thứ chất lỏng màu đỏ chạy ra thành dòng, nổi bật trên nền da trắng của nó. Nó bỗng chột dạ, trong lòng cảm thấy trống trải tới lạ, như thể nó vừa mất gì đó lớn lao, rất lớn lao. Nó hiểu ra.
Nó đã có con và đánh mất đứa con đó ngay khi nó vừa mới biết.
-Chị đừng buồn anh Kiên nha!- Hoa cười tít mắt. Nó cũng đành cười trừ, nhìn cô bé lui húi lau bàn dọn dẹp.
*
Anh đứng tựa vào bức tường đối diện cửa phòng nó. Đứng từ đây mà anh vẫn có thể nghe được tiếng cười đùa bên trong. Anh bỗng nhếch mép cười cay đắng.
-Cậu chủ…- Quản gia Lâm nhìn anh, mặt đăm chiêu.
-Tôi phải đi đây.- Anh đứng thẳng dậy, chỉnh lại cà vạt một chút.- Lấy áo cho tôi.
-Cậu định đi tiếp ư? Mấy tôi rồi cậu ngủ lại công ty, không về nhà còn gì.
-Tôi biết làm thế nào, chuẩn bị xe đi.
-Vâng.- Không muốn nhưng vẫn phải nhún nhường, ông vội vàng đi làm việc.
Anh bước nhanh xuống cầu thang, không buồn quay lại nhìn dù chỉ một cái. Lòng anh có gì đó rất khó chịu xuất hiện, lan tỏa mạnh mẽ. Gương mặt anh như tối sầm lại, anh nói nhỏ với chính mình:
-Hoa, con bé đó thật chướng mắt!
*
Hoa lau dọn bộ bàn ghế một cách tỉ mỉ, cận thận, không dám sơ xuất. Cô bé tự hiểu mình được nhận về đây là một diễm phúc lớn lao nên tuyệt đối không để xảy ra điều gì không hay, luôn cố công làm việc. Nhất là dạo này còn hay được nó tin tưởng, tâm sự nhiều điều về công việc, về tuổi thơ hồi ở cô nhi viện và kèm theo đó là những lời động viên chân thành, cô bé lại càng thêm động lực phấn đấu.
-Hoa ơi, em lau luôn trần nhà nhé, chị Cúc đi ra ngoài mua đồ, tới tôi mới về.
-Dạ.- Hoa cười đáp lại lời cô giúp việc kia nói.
Hoa chỉ mới 15 tuổi, lại cao có khoảng 1m50 nên việc có thể lau dọn nổi mạng nhện mắc trên trần nàh cao kia là một việc khó nhằn dù cây chổi quét chần cũng không phải ngắn. Đang loay hoay ngó lên trần mà quét, Hoa va phải ai đó. Giật mình quay lại, cô bé tím tái mặt mày khi nhận ra đó là anh. Dù anh cứu cô bé nhưng cái dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của anh vẫn khiến nó sợ, chỉ dám nhìn và ngưỡng mộ anh từ xa. Nay lại làm vầy, chả khác gì mạo phạm anh cả. Hoa cúi gằm mặt, nói:
-Em xin lỗi.
-Có cần tôi giúp không?
Hoa không dám tin vào tai mình nữa. Anh bảo sẽ giúp cô bé ư? Anh thậm chí còn chưa bao giờ nói gì với nó quá hai câu kia mà?
-Ơ, không cần đâu ạ.- Hoa lúng túng, đỏ mặt, vội đáp lại.
-Không sao, để tôi giúp.- Trời ạ, anh đang cười với cô bé, nụ cười khó tin được.
Thế nhưng tuyệt nhiên Hoa không biết đó là nụ cười xã giao thông thường của anh, nụ cười thật ra vẫn thầm chứa gì đó sắc lạnh xen chút khinh miệt.
-Cậu Kiên.- Trợ lí Thanh đã vào nhà từ lúc nào.- Mới có điện thoại báo rằng giám đốc Tâm của bộ phận tuyên truyền muốn tìm, có việc quan trọng à.
-Tôi biết.- Anh quay lại nhìn Hoa.- Tôi nghe mọi người bảo em làm bánh ngon lắm, liệu còn cái nào cho tôi không?
-Dạ còn.- Hoa đáp ngay tức khắc.- Ban sáng em có làm mẻ bánh mới.
-Em lấy cho tôi được chứ?- Anh vẫn giữ nguyên nụ cười.
Hoa tung tăng đi lấy, miệng tủm tỉm cười mà không biết rằng gương mặt anh ngay khi cô bé vừa xoay đi tàn nhẫn tới mức nào.
-Có chuyện gì sao ạ?- Anh chàng trợ lí ướm hỏi.
-Không.- Anh cười lạnh, mắt liếc về phía cầu thang.
Nó đứng đó, chứng kiến mọi việc anh làm. Bốn mắt nhìn nhau một khắc rồi nó vụt chạy lên cầu thang. Nụ cười trên môi anh lại lạnh hơn bao giờ hết.
*
Anh ngồi vào xe, trên tay còn cầm một chiếc bánh cupcake Hoa mới trao, gương mặt gần như vô cảm. Chiếc xe chạy trên con đường quốc lộ, bất ngờ anh nói:
-Dừng lại.
Bước xuống xe, anh vứt thẳng cái bánh vào thùng rác công cộng rồi lấy khăn tay chùi chùi tay như động vào thứ gì dơ bẩn lắm. Xong rồi, anh vứt luôn khăn tay vào thùng rác.
-Biến khỏi An đi!- Anh nói thầm.
Gần đây anh về nhà thường xuyên hơn nhưng không tìm nó, ngược lại, anh tìm Hoa. Lúc nào nó cũng thấy hai người cười cười nói nói. Ngay cả người làm trong nhà cũng thấy lạ mà bàn tán nhưng mỗi lần thấy nó lại im bặt, chỉ dám chỉ trỏ từ xa. Nó không biết nên làm gì, chỉ im lặng, cố cư xử bình thường nhất có thể với Hoa. Hoa giờ đây luôn kể về anh, anh thế này rồi anh thế kia khiến nó không khỏi nghi ngờ. Lẽ nào Hoa thích anh ư? Dù sao con bé cũng đâu còn nhỏ bé gì nữa chứ? Lòng nó thoáng giận và gì đó như ghen tức. Tại sao lại vậy chứ?
-Chị biết không, anh Kiên thích ăn bánh em lắm lắm đấy.
-Kiên hình như đâu thích đồ ngọt.- Nó ngạc nhiên.
-Gì lạ vậy? Anh ấy luôn ăn bánh em đưa, còn bảo ngon nữa mà?- Hoa tỏ vẻ hơi giận dỗi khó hiểu.
-Kiên thật sự ghét đồ ngọt, nhất là bánh ngọt đấy.
Không biết vì gì mà Hoa tức tối, gần như hét toáng lên:
-Anh ấy thích mà, chị là vợ anh ấy àm chẳng hiểu gì cả!
-Em thôi đi!- Nó hét.- Em không hiểu gì đâu. Chị là vợ của anh ấy chứ không phải em. Em hiểu chưa? Em không hiểu gì anh ấy hay chị đâu!- Nó sững người. Nó vừa làm gì thế này? – Hoa…chị…chị xin lỗi.- Nó lắp bắp nhưng Hoa đã khóc, nước mặt ướt đẫm gương mặt. Hoa vội bỏ chạy, mặc cho nó đang hét gọi tên cô bé.
*
Rốt cuộc nó làm điều điên rồ gì chứ? Nó đã ghen tuông ngu ngốc sao? Không, không thể! Nhưng nó cũng đã khiến Hoa bị tổn thương. Nó phải làm sao đây chứ? Nó bật khóc ngon lành. Tim nó đau nhói. Nó đã làm tổn thương người duy nhất còn bên nó rồi ư? Giờ ai sẽ ở bên nó, sẽ lắng nghe nó nữa đây?
Bên ngoài, anh đứng tựa vào cửa. Anh biết nó đang khóc.
-Đừng khóc, chỉ được khóc vì anh thôi.- Gương mặt anh nhăn nhó, lộ rõ vẻ đau đớn.- Em không cần có ai cả.- Một tay anh đặt lên lồng ngực bên trái, siết chặt khiến mảng áo sơ mi chỗ đó trở nên nhàu nhĩ.- Trong thế giới của em chỉ có anh thôi là đủ rồi.
Anh mở cửa, bước hẳn vào phòng và nhìn nó. Đôi mắt tím của nó chỉ chứa đầy nỗi đau mà không còn vẻ lạnh lùng thường ngày luôn dành cho anh nữa. Tim anh như đập lỗi nhịp, một nhịp điệu đau tới xé lòng. Anh ôm lấy nó. Nó không cự tuyệt, chỉ vùi mặt vào ngực áo anh mà khóc. Liệu anh có thể là một điểm tựa đáng tin cho nó không đây?
-Tại sao?- Nó nói.
-Tại sao cái gì?
-Tại sao tôi luôn làm mọi thứ trở nên tồi tệ thế chứ?
Anh khẽ khàng rót vào tai nó:
-Tôi cam đoan với em, em có thể làm tôi phát điên lên theo một chiều hướng rất tích cực đấy.
*
Ráng chiều màu mỡ gà buông nhẹ xuống. Chạng vạng. Anh đã ở lại bên nó hơn một ngày, ngủ thiếp đi và ôm lây nó, không giống những lần trước ghé qua, đến vội và đi cũng vội. Anh nhìn nó nằm bên cạnh, suối tóc đen nhánh rũ xuống nổi bật trên làn da trắng như ngọc. Anh tự hỏi sao suốt mấy tháng nay anh không chịu ngắm nhìn nó thế này. Hình ảnh nó lúc này, anh cam đoan anh có thể nhìn suốt hàng giờ liền và lặp đi lặp lại hàng ngày mà không thấy chán. Vào buổi sáng, khi ánh ban mai xiên qua cửa sổ, hình ảnh này còn đẹp hơn thế này nhiều, anh cam đoan.
Nó đột ngột trở mình dậy, ngồi dậy cạnh anh, không nói gì. Trông mặt nó không ổn lắm, có gì hơi xanh xao. Anh nhẹ nhàng khoác lên cho nó chiếc áo sơ mi của mình, một cử chỉ anh đã nghĩ mình sẽ không bao giờ làm nữa. Bỗng anh thấy tim mình nói lên. Hình ảnh này giống hệt mấy năm trước, ngày nó ruồng bỏ anh để đi mất. Nó sẽ không biến mất khỏi cuộc đời anh như thế một lần nữa chứ? Để chắc chắn điều đó không xảy ra, anh bỗng quàng vai, ôm lấy nó vào lòng. Nó ngạc nhiên, thế nhưng…
-Ọe…- Nó vội vàng xô anh ra mà chạy thẳng vào phòng tắm.
Anh hốt hoảng đi theo. Nó nôn thốc nôn tháo nhưng vì không ăn gì suốt một ngày nên chỉ toàn thứ nước chua gớm ghuốc kia được nôn ra.
-Em sao vậy?- Anh hỏi, giọng đầy quan tâm.
-Không sao.-Nó vẫn giữ cái giọng xa cách ấy.- Chắc có vấn đề về tiêu hóa thôi, mấy hôm nay cũng chẳng ăn được gì nhiều, ăn bao nhiêu là nôn hết thôi.
Anh sững người. Buồn nôn, chán ăn những biểu hiện anh từng thấy ở Rebecca, lẽ nào…Không phải thế chứ?
-Đừng nhìn tôi theo cái kiểu tôi là một đứa cực kì ngu ngốc như thế chứ?- Nó nhăn mặt.
Nhưng anh không nói gì cả, anh chỉ lẳng lặng bước về phía giường, mặc đồ vào một cách nghiêm túc nhưng nhận ra áo sơ mi của mình nó đang mặc nên chỉ cộc đúng chiếc quần dài, anh ra khỏi phòng.
*
Cho tới khi tự nhận chìm mình trong bồn tắm tới sặc nước gần chục lần anh mới dám tin đây là sự thật. Nó có thai? Con anh? Thật vậy sao? Nhưng rồi anh cũng sợ. Khi sinh linh đó chào đời, anh phải làm sao đây? Lẽ nào một ngày nào đó anh phải giải thích với nó rằng nó là kết tinh của một chuyện tình đầy hận thù giữa nó và anh? Rồi anh chợt nghĩ biết đâu nó sẽ tha thứ cho anh mọi việc và anh sẽ có thể yêu thương nó một cách chân thành nhất vì đưa bé đó. Có thể lắm chứ. Dường như ông trời đang cho anh và nó cơ hội xóa bỏ mọi vật cản trong tình yêu giữa hai người thì phải? Anh bỗng thấy vui mừng không xiết và lại nhận mình vào nước một lần nữa để chắc chắn rằng đây là thật, không phải mơ. Anh dự định sẽ để nó ngủ yên, nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai anh sẽ đi làm, sẽ mua một món quà gì đó cho nó, sẽ nói cho nó nó đang mang một phép màu diệu kì trong người. Nhất định là thế.
*
Nó nằm suốt một ngày trên giường. Dạo này cứ thấy trong người mệt mỏi sao ấy, đã vậy còn chẳng muốn ăn gì, cứ ói liên miên. Đừng nói cái chức đau dạ dày điên khùng của nó lại tái phát đấy? Nó cảm thấy thật chán chường khi nằm trên giường như thế nên chọn đại một chiếc váy dài quá đầu gối màu trắng và chiếc áo len khá cũ màu tượu chát khoác lên người. Chải tóc sơ sơ, nó ra khỏi phòng.
Vẫn như thế, hành lang trống vắng không bóng người. Nó bước xuống dưới nhà bếp, tìm kiếm một tách trà nóng thì bất ngờ gặp Hoa. Hoa ái ngại nhìn nó, pha giúp nó tách trà rồi cung kính đứa như thể giữa nó và cô bé đơn thuần chỉ là quan hệ chủ tớ. Nó cầm lấy tách trà rồi nói nhẹ như gió thoảng:
-Chị xin lỗi.
Hoa ngạc nhiên nhìn nó, cụp mắt một lúc rồi dè dặt nói:
-Em…cũng…xin lỗi chị.
Nó mỉm cười.
“Kính…cong…”
-Chuông cửa reo, em ra mở cho.- Hoa vội nói.
-Chị đi với em, khách nào lại tới vào giờ này chứ?- Nó nhìn lên chiếc đồng hồ lớn, kim đồng hồ chỉ đúng 7 giờ tối.
Hoa lúi cúi mở cổng. Nó có thể nhìn ra người tới tìm là một cô gái chắc hơn tuổi nó chút ít, trang điểm rất đậm, nhất là đôi môi to son đỏ chói kia, tóc cô ta xoăn tít một cách hơi lố. Cô ta hình như đã trừng mắt nhìn nó. Khi Hoa vừa mở hé cổng ra thì cô ta thô bạo đẩy cổng khiến cổng va vào cô bé, suýt thì Hoa đổ mình xuống đất rồi. Cô ta hất hàm hỏi:
-Cô là ai?
-Thế cô là ai?- Nó hỏi lại.
-Tôi tới tìm vợ của Kiên.
Nó nhìn cô ta dò xét, cô ta là ai mà tìm nó? Nó nào có quen cô ta?
Thế nhưng nó cũng nói:
-Là tôi.
-Cô sao?- Cô ta nhìn nó từ đầu tới cuối. Nó tự hiểu được ý nghĩ sau ánh nhìn đó. Chắc trông nó giờ nhếch nhác lắm.
Cô ta mở miệng toan nói gì đó nhưng lại thôi. Cô ta bỗng dùng bàn tay có mấy ngón tay sơn móng đỏ lòe loẹt của mình chụp lấy tóc nó, kéo ngược về phía sau, hét lớn:
-Hóa ra do mày? Tao muốn tìm mày lâu lắm rồi.
-Cô ta giựt mạnh khiến nó đau thốn. Da đầu nó như chỉ muốn bung ra. Nó suýt khóc, nói:
-Buông tôi ra!
-Tại mày mà anh ấy không them xếm xỉa gì tới tao!- Cô ta tiếp tục độc thoại những gì chỉ mình cô ta hiểu.
-Buông ra!- Hoa lúc đầu còn ngớ người nhưng thấy cô gái kia xông vào nó như thế thì nhảy xổ vào, cô đẩy cô tar a nhưng cô ta nắm tóc nó mạnh quá nên điều đó chỉ khiến nó thêm đâu.- Quản gia Lâm, vệ sĩ, mọi người đâu, ra đây mau đi!- Hoa hô hoán.Cô ta như thấy sợ bèn vội buông nó ra nhưng cũng kịp vung tay, đẩy nó xuống đất. Nó bị xô mạnh bạo, nằm im dưới đất.
Đau quá.
Có gì đó rất đau trong nó.
Cơn đau khủng khiếp đó như kéo nó vào cơn mê.
Nó bất tỉnh.
*
Cầm bó tử đinh hương màu tím trên tay, anh bước xuống xe, tự hỏi làm gì mà người giúp việc tụ tập hết trước cổng thế này. Quản gia Lâm cũng ở đó, thế thì sao ông không giải quyết mọi việc êm thấm như mọi khi chứ? Có tiếng ai đó quát tháo nữa, cái giọng chanh chua nghe quen quen. Rồi anh thấy nó nẳm sõng xoài trên nền đất lạnh lẽo thì anh vội vàng chạy tới.
Quả nhiên là cô ả chết tiệt đó. Anh gần như gầm lên:
-Cô làm gì ở đây vậy hả Trúc?
-Kiên…- Trúc mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng lùi lại phía sau.
Anh vứt bó hoa xuống đất, chạy tới đỡ nó dậy. Nó vẫn không tỉnh lại. Lần này anh gầm lên thật sự:
-Quỷ tha ma bắt cô đi trúc! Cô đã làm thứ chết tiệt gì thế này?
-Em…em…chỉ là em muốn ở bên anh thôi.- Trúc khẩn hoảng.- Em…thiếu anh em không sống nổi…
-Cô đúng là một con ả đáng ghê tởm nhất tôi biết.- Anh không nghĩ sẽ có ngày mình có thể thốt lên những lời thế này. Mà giờ anh cũng chẳng quan tâm. Anh chẳng nghĩ tới việc gì sẽ xảy ra khi mình sỉ vả thế với Trúc- một cô gái anh tình cờ gặp trong một buổi tiệc họp mặt ở công ty, trợ lí trẻ của giám đốc một công ty con của anh. Không hiểu sao cô ta luôn bám theo anh sau đó và luôn gạ tình anh như thể cô ta không phải phụ nữ Á Đông mà như một đứa con gái lăng loài vậy. Và giờ thì cô ta trơ trẽn tới nỗi tới tận nhà anh và đánh ghen với nó như thể cô ta mới là vợ anh.- Cút ngay khỏi tầm mắt tôi và đừng nghĩ cô có thể làm gì ở cái đất này nữa!
*
Tay chân nó, toàn thân nó, mi mắt thậm chí cả lưỡi của nó cũng nặng trịch. Nó không tài nào cử động được. Có ai đó gọi nó, giọng nói rất quen. Giọng nói đó khàn khàn, ấm áp và thật như một liều tiên dược. Giọng nói khiến cơ thể nó thấy có gì đó khá hơn, nó dần mở mắt. Là anh. Nó không hiểu sao nó lại như thế chứ, bình thường có té cách mấy nó cũng không đau tới mức này. Nó đưa mắt nhìn xuống bụng mình, nơi đau nhất lúc này và rồi mắt nó mở to như thể hai mắt nó sắp bung ra tới nơi.
Từ phía trên bắp đùi nó, thứ chất lỏng màu đỏ chạy ra thành dòng, nổi bật trên nền da trắng của nó. Nó bỗng chột dạ, trong lòng cảm thấy trống trải tới lạ, như thể nó vừa mất gì đó lớn lao, rất lớn lao. Nó hiểu ra.
Nó đã có con và đánh mất đứa con đó ngay khi nó vừa mới biết.
Tác giả :
Kẻ mang trái táo màu đỏ