Vì Em Là Búp Bê Của Tôi
Chương 22: Người mẹ
Hắn không dám tin nữa.
Hắn vừa thấy gì thế này?
Bà ta làm cái quái gì ở đây chứ?
Nó còn trong đó?
Không thể được, hắn phải vào đó ngay bởi lẽ, những kí ức quá khứ nó không hề quên.
*
Đương nhiên bà ta phải biết chứ, bà ta không nhận ra nó cũng lạ.
Mẹ mà không nhận ra con gái sao?
Nực cười.
Có chết nó cũng không quên được những kí ức về bà ta. Ấn tượng duy nhất về bà đó chính là người mẹ đã chìm trong men rượu mỗi khi thấy nó và sau đó là những điều thậm tệ. Bà ta ê a kể lể về người đàn ông đã ruồng bỏ mình, bỏ mặc cho bà đứa con gái mà bà nguyền rủa. Lần duy nhất nó thấy rõ gương mặt của bà và nó thề là nó sẽ không bao giờ quên được chính là khi bà lạnh lùng vứt bỏ nó khi mới có 5 tuổi ở cô nhi viện. Nó đã khóc lóc, đã van xin, đã năn nỉ mong bà đừng bỏ rơi nó nhưng bà ta đã làm gì? Bà ta đẩy nó xuống đất một cách thô bạo và bỏ đi không một lần nhìn lại.
Nó hận bà ta.
Và giờ thì bà ta đang đứng trước nó, đang ngỡ ngàng mà thậm chí còn hoảng sợ tới độ run rẩy khi nhận ra nó.
-Không.- Nó cố mỉm cười.- Bà không thấy sao? Mắt tôi màu nâu.- Nó nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể.
-Không…nói dối…cô tên An?
-Tôi xem đó là lời khẳng định.- Nó nghiêng đầu.
-Ta biết đó chỉ là kính áp tròng, con hãy tháo nó ra…- Bà ta đưa tay lên.
Nó gạt phăng bàn tay đó ra một cách thô bạo.
Mắt bà ta trống rỗng, tuyệt vọng.
-Có vẻ sở thích của bà là chèo kéo mọi người nhỉ? Định tiếp tục mê hoặc kẻ khác khác hoài để cố sống cho bản thân bà sao?- Anh gằn giọng trong khi nhóc đang kéo kéo tay anh, mong anh bình tĩnh lại.
Nhưng bà ta không quan tâm lời anh nói, bà ta chỉ chú mục vào người mà bà chắc chắn là đứa con gái của bà, đứa con gái…bà đã vứt bỏ.
-Đừng có ra lệnh kiểu tôi là con của bà vậy. Mong bà nhớ cho chúng ta không có quan hệ gì cả.
Tim bà đau nhói.
Cũng phải, chẳng phải bà đã bỏ rơi nó sao?
Nó hận bà thì có gì sai chứ?
Nhưng thật sự suốt mười mấy năm qua, bà đã dằn vặt khổ sở rất nhiều. Cứ mỗi khi ngủ, hình ảnh gương mặt nó níu kéo bà càng khiến bà đau hơn. Bà yêu nó, bà thật sự yêu nó nhưng nó lại là kết tinh của sự dối trá của tên đàn ông đó, kẻ đã lừa dối bà, đã bỏ rơi bà để chạy theo một cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình thay vì chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Bà đã tuyệt vọng, đã ngập chìm trong rượu, đã chuốc hết nỗi hận lên nó. Bà hối hận, thật sự hối hận và càng đau thương hơn khi bỏ nó. Cuốc sống của bà đã trở nên tồi tệ hơn nữa. Nhưng cảm ơn ông trời, bà đã gặp được một người đàn ông tốt đẹp dành cho mình một cách tình cờ, cũng chính là cha của anh. Bà yêu ông ấy và ông ấy cũng yêu bà, bà tin thế nhưng anh luôn phản đối luôn căm ghét bà. Bà mong sẽ được anh chấp thuận. Bà thề mình sẽ sống tốt hơn và nhất định một ngày nào đó bà sẽ tìm lại đứa con gái kia và bù đắp cho nó.
Và nó đang ở ngay trước mắt bà, trong tầm với của bà.
Nhưng ánh mắt hận thù kia…liệu nó có cho bà cơ hội hay không?
*
Bất giác, như bản năng của một bà mẹ, bà ôm nó.
Nó ngạc nhiên, liệu nó nên làm gì đây?
Đẩy bà ta ra?
Ôm lấy bà ta?
Hay bỏ mặc như thế?
Vòng tay gầy guộc ấm áp của một người mẹ khiến nó thấy ấm lòng nhưng cũng không ít căm phẫn khi nhìn lại quá khứ.
Anh mở miệng, định nói gì đó nhưng đã một giọng nói khác đã vang lên trước anh:
-Bỏ cô ấy ra.
Bà buông nó ra rồi cả bốn người đồng loạt quay lại nhìn hắn.
-Anh.- Nó thốt lên.
-Cô ấy chẳng liên can gì tới bà vì vậy tránh xa cô ấy ra.
Bà đã từng thấy hắn, hắn chính là thằng bé đỡ lấy nó dậy khi bà đi mất vào ngày bà bỏ rơi nó. Hình dáng thể khác nhưng ánh mắt nhìn bà như một kẻ ghê tởm thì không thể nhầm được.
Hắn kéo nó ra xa khỏi bà ta, nói:
-Em tới vì công việc mà, vào trong đi. Hai người nữa.- Hắn chỉ vào anh và hằm hè nhìn nhóc.- Hai người vào luôn đi.
*
Hành lang rộng lớn chỉ còn hắn và bà.
-Làm ơn tránh xa cô ấy ra.
-Tôi muốn bù đắp cho nó.- Giọng bà yếu ớt.
-Lẽ ra bà nên bù đắp sớm hơn. Còn giờ ư? Quá muộn rồi.
Đãng trí “đúng lúc”?!
Hắn bỏ đi ra khỏi phim trường mà không thèm ngoái lại nhìn người phụ nữ đang khốn khổ khóc lóc trên hành lang vắng lặng. Hắn cũng chẳng để ý tới nó ra sao vì hắn tin nó sẽ làm tốt mọi việc vì không có hắn, và vì hắn bất lực. Dù có hắn thì nó cũng sẽ không quên được nỗi đau khi gặp lại bà ta. Nó cần một khoảng lặng cho riêng mình.
Hắn cũng cần cho riêng hắn khoảng lặng, để suy nghĩ về mọi thứ trong 1 năm qua…
*
Ngày hôm đó trôi qua không mấy êm ả.
Dù việc quay phim thật sự tốt nhưng mọi người trong đoàn làm phim đều e ngại khi thấy tinh thần của nó. Nó vẫn hoàn thành tốt mọi chuyện nhưng cái hàn khí lạnh toát cứ bốc lên từ người làm mọi người không dám lại gần. Thi thoảng, nhóc có lại chỗ nó khều khều nhưng nó cứ im lặng, vô cảm, không chút cảm giác.
Chỉ duy có một người ngoại lệ luôn bám theo nó với nụ cười tự mãn, gã chứ ai.
-Anh không nghĩ cô ta quá điên rồ sao?- Thánh Mỹ nói.
-Dễ thương.
Cô hơi chau mày nhưng cũng cười nói:
-Tùy anh, tới chỗ cô ấy như anh vẫn thường làm đi.- Cô nói dù trong lòng không muốn vậy nhưng cô hiểu, với gã, nó luôn luôn hơn cô.
Cô chẳng là gì.
Đơn thuần chỉ như một món đồ với gã.
Cô thua trắng.
Nhưng cô cô cam chịu vậy.
Chỉ cần ở bên gã, thế là quá đủ.
Vậy đấy.
*
-Tôi về sớm được không đạo diễn?- Nó ướm hỏi.
-Được thôi, dù sao cũng chỉ còn một cảnh quay nữa, không quan trọng mấy, cô có thể về.
-Cảm ơn.
Khi nó vừa đi ra khỏi cửa, gã đã nói ngay với đạo diễn Tường:
-Tôi hết cảnh rồi, về nhé.- Chưa kịp để đạo diễn nói lấy một câu, gã đã chạy thẳng.
-Ơ…- Anh cũng định chạy theo nhưng lại bị nhóc dùng một cánh tay giữ lại.
-Anh đừng quên lời hứa với em.
-Anh…biết rồi.
*
Nó bấm liên tục vào cái nút thang máy.
-Sao mãi không lên chứ?
-Bình tĩnh đi.- Giọng gã từ đàng sau.
-Anh cứ có sở thích làm tôi giật mình nhỉ?
Gã nhún vai.
Nó lại tiếp tục bấm cật lực vào cái nút như muốn nghiền nát cái nút nếu có thể vậy.
-Bình tĩnh đi.
Nó liếc nhìn gã rồi thả tay ra khỏi nút.
-Bà ta…
-Ai?
-Rebecca, bà ta là mẹ cô phải không?
Nó ngỡ ngàng nhìn gã.
-Ơ…không…
-Nói dối, tôi nhận ran gay.
-Dễ nhận ra vậy sao?
-Vậy ra cô thừa nhận?
Nó gật.
-Đơn giản thôi, cô trông rất giống bà ta.
-Nhưng người giống người không phải là ít.
-Vì tôi có linh cảm như vậy.
-Hả?
-Vì tôi cũng là đưa trẻ bị mẹ bỏ rơi.
-Thật ư?
-Phải.
“Ting”
-Thang máy tới kìa, cô đang chờ đúng không?
Nó gật, bước vào trong thang máy.
-Tôi cũng cần đi, không phiền chứ?
-Không.- Có lẽ trong nó có chút thay đổi khi biết được quá khứ của gã, sự đồng cảm chăng?
Gã bước vào trong thang máy, đứng kề nó.
Thang máy bắt đầu xuống từng tầng.
*
“Kịt”
“Ầm”
Thang máy nghiêng nghiêng mấy cái như chao đảo rồi dừng hẳn lại.
Nó đứng đối diện với gã.
-Chuyện gì vậy?
-Thang máy hỏng rồi quá.- Gã nhìn lên rồi nói.- Thế mà chẳng có bảng thông báo, thật đúng là…
*
Người lao công chạy hồng hộc vào thang máy, nhìn quanh nhìn quất rồi nói:
-May quá, không có ai.- Anh ta vỗ bôm bốp vào đầu mình.- Sao mi lại đãng trí thế chư? Thang máy bị hỏng mà lại không mang bảng thông báo ra.
Anh ta đặt trước cái thang máy một bảng màu vàng với dòng chữ đỏ: THANG MÁY HỎNG, ĐỪNG LẠI GẦN.
Và đó liệu có phải là một sự đãng trí đúng lúc không nhỉ?
Hắn vừa thấy gì thế này?
Bà ta làm cái quái gì ở đây chứ?
Nó còn trong đó?
Không thể được, hắn phải vào đó ngay bởi lẽ, những kí ức quá khứ nó không hề quên.
*
Đương nhiên bà ta phải biết chứ, bà ta không nhận ra nó cũng lạ.
Mẹ mà không nhận ra con gái sao?
Nực cười.
Có chết nó cũng không quên được những kí ức về bà ta. Ấn tượng duy nhất về bà đó chính là người mẹ đã chìm trong men rượu mỗi khi thấy nó và sau đó là những điều thậm tệ. Bà ta ê a kể lể về người đàn ông đã ruồng bỏ mình, bỏ mặc cho bà đứa con gái mà bà nguyền rủa. Lần duy nhất nó thấy rõ gương mặt của bà và nó thề là nó sẽ không bao giờ quên được chính là khi bà lạnh lùng vứt bỏ nó khi mới có 5 tuổi ở cô nhi viện. Nó đã khóc lóc, đã van xin, đã năn nỉ mong bà đừng bỏ rơi nó nhưng bà ta đã làm gì? Bà ta đẩy nó xuống đất một cách thô bạo và bỏ đi không một lần nhìn lại.
Nó hận bà ta.
Và giờ thì bà ta đang đứng trước nó, đang ngỡ ngàng mà thậm chí còn hoảng sợ tới độ run rẩy khi nhận ra nó.
-Không.- Nó cố mỉm cười.- Bà không thấy sao? Mắt tôi màu nâu.- Nó nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể.
-Không…nói dối…cô tên An?
-Tôi xem đó là lời khẳng định.- Nó nghiêng đầu.
-Ta biết đó chỉ là kính áp tròng, con hãy tháo nó ra…- Bà ta đưa tay lên.
Nó gạt phăng bàn tay đó ra một cách thô bạo.
Mắt bà ta trống rỗng, tuyệt vọng.
-Có vẻ sở thích của bà là chèo kéo mọi người nhỉ? Định tiếp tục mê hoặc kẻ khác khác hoài để cố sống cho bản thân bà sao?- Anh gằn giọng trong khi nhóc đang kéo kéo tay anh, mong anh bình tĩnh lại.
Nhưng bà ta không quan tâm lời anh nói, bà ta chỉ chú mục vào người mà bà chắc chắn là đứa con gái của bà, đứa con gái…bà đã vứt bỏ.
-Đừng có ra lệnh kiểu tôi là con của bà vậy. Mong bà nhớ cho chúng ta không có quan hệ gì cả.
Tim bà đau nhói.
Cũng phải, chẳng phải bà đã bỏ rơi nó sao?
Nó hận bà thì có gì sai chứ?
Nhưng thật sự suốt mười mấy năm qua, bà đã dằn vặt khổ sở rất nhiều. Cứ mỗi khi ngủ, hình ảnh gương mặt nó níu kéo bà càng khiến bà đau hơn. Bà yêu nó, bà thật sự yêu nó nhưng nó lại là kết tinh của sự dối trá của tên đàn ông đó, kẻ đã lừa dối bà, đã bỏ rơi bà để chạy theo một cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình thay vì chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Bà đã tuyệt vọng, đã ngập chìm trong rượu, đã chuốc hết nỗi hận lên nó. Bà hối hận, thật sự hối hận và càng đau thương hơn khi bỏ nó. Cuốc sống của bà đã trở nên tồi tệ hơn nữa. Nhưng cảm ơn ông trời, bà đã gặp được một người đàn ông tốt đẹp dành cho mình một cách tình cờ, cũng chính là cha của anh. Bà yêu ông ấy và ông ấy cũng yêu bà, bà tin thế nhưng anh luôn phản đối luôn căm ghét bà. Bà mong sẽ được anh chấp thuận. Bà thề mình sẽ sống tốt hơn và nhất định một ngày nào đó bà sẽ tìm lại đứa con gái kia và bù đắp cho nó.
Và nó đang ở ngay trước mắt bà, trong tầm với của bà.
Nhưng ánh mắt hận thù kia…liệu nó có cho bà cơ hội hay không?
*
Bất giác, như bản năng của một bà mẹ, bà ôm nó.
Nó ngạc nhiên, liệu nó nên làm gì đây?
Đẩy bà ta ra?
Ôm lấy bà ta?
Hay bỏ mặc như thế?
Vòng tay gầy guộc ấm áp của một người mẹ khiến nó thấy ấm lòng nhưng cũng không ít căm phẫn khi nhìn lại quá khứ.
Anh mở miệng, định nói gì đó nhưng đã một giọng nói khác đã vang lên trước anh:
-Bỏ cô ấy ra.
Bà buông nó ra rồi cả bốn người đồng loạt quay lại nhìn hắn.
-Anh.- Nó thốt lên.
-Cô ấy chẳng liên can gì tới bà vì vậy tránh xa cô ấy ra.
Bà đã từng thấy hắn, hắn chính là thằng bé đỡ lấy nó dậy khi bà đi mất vào ngày bà bỏ rơi nó. Hình dáng thể khác nhưng ánh mắt nhìn bà như một kẻ ghê tởm thì không thể nhầm được.
Hắn kéo nó ra xa khỏi bà ta, nói:
-Em tới vì công việc mà, vào trong đi. Hai người nữa.- Hắn chỉ vào anh và hằm hè nhìn nhóc.- Hai người vào luôn đi.
*
Hành lang rộng lớn chỉ còn hắn và bà.
-Làm ơn tránh xa cô ấy ra.
-Tôi muốn bù đắp cho nó.- Giọng bà yếu ớt.
-Lẽ ra bà nên bù đắp sớm hơn. Còn giờ ư? Quá muộn rồi.
Đãng trí “đúng lúc”?!
Hắn bỏ đi ra khỏi phim trường mà không thèm ngoái lại nhìn người phụ nữ đang khốn khổ khóc lóc trên hành lang vắng lặng. Hắn cũng chẳng để ý tới nó ra sao vì hắn tin nó sẽ làm tốt mọi việc vì không có hắn, và vì hắn bất lực. Dù có hắn thì nó cũng sẽ không quên được nỗi đau khi gặp lại bà ta. Nó cần một khoảng lặng cho riêng mình.
Hắn cũng cần cho riêng hắn khoảng lặng, để suy nghĩ về mọi thứ trong 1 năm qua…
*
Ngày hôm đó trôi qua không mấy êm ả.
Dù việc quay phim thật sự tốt nhưng mọi người trong đoàn làm phim đều e ngại khi thấy tinh thần của nó. Nó vẫn hoàn thành tốt mọi chuyện nhưng cái hàn khí lạnh toát cứ bốc lên từ người làm mọi người không dám lại gần. Thi thoảng, nhóc có lại chỗ nó khều khều nhưng nó cứ im lặng, vô cảm, không chút cảm giác.
Chỉ duy có một người ngoại lệ luôn bám theo nó với nụ cười tự mãn, gã chứ ai.
-Anh không nghĩ cô ta quá điên rồ sao?- Thánh Mỹ nói.
-Dễ thương.
Cô hơi chau mày nhưng cũng cười nói:
-Tùy anh, tới chỗ cô ấy như anh vẫn thường làm đi.- Cô nói dù trong lòng không muốn vậy nhưng cô hiểu, với gã, nó luôn luôn hơn cô.
Cô chẳng là gì.
Đơn thuần chỉ như một món đồ với gã.
Cô thua trắng.
Nhưng cô cô cam chịu vậy.
Chỉ cần ở bên gã, thế là quá đủ.
Vậy đấy.
*
-Tôi về sớm được không đạo diễn?- Nó ướm hỏi.
-Được thôi, dù sao cũng chỉ còn một cảnh quay nữa, không quan trọng mấy, cô có thể về.
-Cảm ơn.
Khi nó vừa đi ra khỏi cửa, gã đã nói ngay với đạo diễn Tường:
-Tôi hết cảnh rồi, về nhé.- Chưa kịp để đạo diễn nói lấy một câu, gã đã chạy thẳng.
-Ơ…- Anh cũng định chạy theo nhưng lại bị nhóc dùng một cánh tay giữ lại.
-Anh đừng quên lời hứa với em.
-Anh…biết rồi.
*
Nó bấm liên tục vào cái nút thang máy.
-Sao mãi không lên chứ?
-Bình tĩnh đi.- Giọng gã từ đàng sau.
-Anh cứ có sở thích làm tôi giật mình nhỉ?
Gã nhún vai.
Nó lại tiếp tục bấm cật lực vào cái nút như muốn nghiền nát cái nút nếu có thể vậy.
-Bình tĩnh đi.
Nó liếc nhìn gã rồi thả tay ra khỏi nút.
-Bà ta…
-Ai?
-Rebecca, bà ta là mẹ cô phải không?
Nó ngỡ ngàng nhìn gã.
-Ơ…không…
-Nói dối, tôi nhận ran gay.
-Dễ nhận ra vậy sao?
-Vậy ra cô thừa nhận?
Nó gật.
-Đơn giản thôi, cô trông rất giống bà ta.
-Nhưng người giống người không phải là ít.
-Vì tôi có linh cảm như vậy.
-Hả?
-Vì tôi cũng là đưa trẻ bị mẹ bỏ rơi.
-Thật ư?
-Phải.
“Ting”
-Thang máy tới kìa, cô đang chờ đúng không?
Nó gật, bước vào trong thang máy.
-Tôi cũng cần đi, không phiền chứ?
-Không.- Có lẽ trong nó có chút thay đổi khi biết được quá khứ của gã, sự đồng cảm chăng?
Gã bước vào trong thang máy, đứng kề nó.
Thang máy bắt đầu xuống từng tầng.
*
“Kịt”
“Ầm”
Thang máy nghiêng nghiêng mấy cái như chao đảo rồi dừng hẳn lại.
Nó đứng đối diện với gã.
-Chuyện gì vậy?
-Thang máy hỏng rồi quá.- Gã nhìn lên rồi nói.- Thế mà chẳng có bảng thông báo, thật đúng là…
*
Người lao công chạy hồng hộc vào thang máy, nhìn quanh nhìn quất rồi nói:
-May quá, không có ai.- Anh ta vỗ bôm bốp vào đầu mình.- Sao mi lại đãng trí thế chư? Thang máy bị hỏng mà lại không mang bảng thông báo ra.
Anh ta đặt trước cái thang máy một bảng màu vàng với dòng chữ đỏ: THANG MÁY HỎNG, ĐỪNG LẠI GẦN.
Và đó liệu có phải là một sự đãng trí đúng lúc không nhỉ?
Tác giả :
Kẻ mang trái táo màu đỏ