Vì Em Hái Xuống Sao Trời
Chương 8
Trần Nhược Tinh nói chuyện với bố Vệ mẹ Vệ ở phòng khách, Vệ Triệt ở cùng cô một lúc rồi lên lầu.
“Lát nữa có hoạt động, anh lên lầu trước chuẩn bị một chút.”
Bố Vệ uống trà, “Hôm nay có công việc cần bàn sao?”
Vệ Triệt nói: “Hẹn mấy người Chu tổng chơi bóng.”
“Thanh niên vận động nhiều cũng tốt, nhưng mà ——” bố Vệ chuyển hướng, “Vấn đề của cá nhân con cũng nên lo lắng đi. Vệ Triệt, con cũng 24 rồi. Không cần bởi vì công việc mà chậm trễ chuyện tình cảm.”
Trần Nhược Tinh cứng người, không nghĩ tới Vệ gia cũng không kiêng dè cô, ở trước mặt cô thúc giục Vệ Triệt. Cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, rất muốn trốn.
Vệ Triệt nhẹ nhàng cười, “Đàn ông thì phải ưu tiên sự nghiệp.”
Mẹ Vệ: “Cô gái mà cô nhỏ con giới thiệu không phải rất ưu tú sao? Con không hài lòng chỗ nào à?”
Trần Nhược Tinh nháy mắt mấy cái, có chút kinh ngạc, người như Vệ Triệt mà cũng cần phải xem mắt sao?
Vệ Triệt nhức đầu, “Bố mẹ, con sẽ chú ý, gặp được cô gái thích hợp con sẽ chủ động.” Nói xong, anh chạy nhanh lên lầu.
Mùi hương cà phê ở lầu hai nồng đậm, Vệ Triệt cầm bao đồ thể thao, cũng không vội đi, anh đi tới trước phòng của Vệ Lẫm, gõ hai cái lên cửa.
“Vào đi ——”
Vệ Lẫm đẩy cửa ra, “Xem gì mà chăm chỉ vậy?”
Vệ Lẫm tùy ý đặt sách qua một bên, “Không có gì. Anh hai, anh muốn đi vận động?”
Vệ Triệt gật đầu, “Vừa rồi anh có thăm dò Nhược Tinh, con bé dường như rất bình thường.”
“Có thể cô ấy đối với anh là ngoại lệ. Em đụng vào cô ấy một cái liền bị cô ấy đẩy ra xa.”
“Đẩy ra xa? Nhược Tinh có sức lực lớn như vậy sao? Vệ Triệt vui đùa nói, dư quang nhìn lướt qua quyển sách Vệ Lẫm vừa mới xem, là sách liên quan đến tâm lý học. “Cà phê rất thơm.”
“Đáng tiếc anh phải đi rồi, bằng không có thể đến uống một ly.” Vệ Lẫm thích uống cà phê, những lúc muốn uống liền tự mình xay và pha cà phê, cũng không ngại tốn thời gian.
“Lần sau đi. Đến giờ rồi, anh đi trước đây.”
Vệ Lẫm khua khua tay.
Vệ Triệt đi vài bước liền dừng lại, “Em cũng phải sửa tính khí của mình đi, đối xử với con gái dịu dàng một chút, thân sĩ một chút.”
Vệ Lẫm uống một ngụm cà phê, thái độ của anh cộc cằn chỗ nào chứ?
“Đúng rồi, tối nay bố mẹ muốn đi Lâm An thăm bà cô.”
“Vậy bọn họ gọi Trần Nhược Tinh về nhà làm gì?”
“Không phải còn có em sao? Đến lúc đó em đưa Nhược Tinh đi ra ngoài ăn cơm.”
“A —— không phải trong nhà có mì tôm sao.”
“Vậy cũng được.”
Mãi cho đến bữa trưa, Vệ Lẫm mới xuống lầu.
Mẹ Vệ đã quen rồi, bà dặn dò chuyện tối nay phải đi Lâm An, để anh ở nhà chăm sóc Trần Nhược Tinh.
Trần Nhược Tinh lập tức bày tỏ, “Dì à, chiều nay con sẽ về trường.”
Mẹ Vệ nói: “Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, dì đã nói với chị Lưu rồi, cô ấy sẽ qua nấu cơm.”
Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ, chờ họ đi rồi cô rời đi cũng được.
“Máy tính trong phòng con đã kết nối mạng rồi, con muốn dùng thì bảo Vệ Lẫm dạy con.”
“Vâng ạ.”
Vệ Lẫm nhìn lướt qua cô một cái, lúc này cô ngược lại vô cùng nghe lời.
Ba giờ chiều, bố Vệ mẹ Vệ chuẩn bị rời đi. Mẹ Vệ thừa dịp Vệ Lẫm vào phòng bếp, nói mấy câu với anh.
“Con làm sao lại để Nhược Tinh tự mua di động!”
“Cô ấy không cần con mua.”
Mẹ Vệ tức chết, “Vệ Lẫm, có chuyện mẹ cảm thấy vẫn cần phải nói với con.”
Vệ Lẫm ngước mắt.
“Mẹ và mẹ của Nhược Tinh từng có giao ước, con và Nhược Tinh có hôn ước rồi.”
“Mẹ, giờ đã là thời đại nào rồi? Mẹ nghĩ rằng còn đang thời cổ đại, mệnh lệnh của bố mẹ lời của mai mối sao?”
“Nhược Tinh xinh đẹp thông minh, con có cái gì bất mãn chứ.”
“Con không thích cô ấy.” Ngữ khí của Vệ Lẫm thẳng thắn quả quyết.
Mẹ Vệ chỉ cảm thấy đau đầu, “Được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa. Tóm lại, con chăm sóc con bé thật tốt đi. Về sau hẵng nói.”
Vệ Lẫm rót một ly nước.
Trần Nhược Tinh vốn muốn vào phòng bếp rửa ly nước cô vừa uống, kết quả nghe được đối thoại của mẹ con họ. Cô đi rất nhẹ, người ở bên trong cũng không phát hiện được. Vệ Lẫm không thích cô, cô cũng hiểu được, hơn nữa anh còn biết cô có vấn đề về tâm lý.
Buổi chiều, Trần Nhược Tinh mò mẫm máy tính ở trong phòng sách.
Điều kiện thiết bị ở trường cấp 3 Vi Chu có hạn, các tiết học máy tính bình thường, những gì giáo viên dạy luôn khiến học sinh như lọt vào sương mù. Tan học cô cũng không đi tiệm net như những học sinh khác, cho nên cô cũng chỉ biết một ít về máy tính.
Mấy ngày này huấn luyện quân sự, cô mượn mấy quyển sách về máy tính từ thư viện về, mỗi ngày đều tự học, cho nên không cần nhờ Vệ Lẫm dạy.
Bố mẹ Vệ đi rồi. Hai người đều ở trong phòng của riêng mình, cũng khá hài hòa.
Trần Nhược Tinh ghi lại những thông báo tuyển dụng phù hợp từ trên diễn đàn trường học, chuẩn bị buổi tối về rồi gọi điện.
Cô thở phào một hơi, cất vở vào trong cặp, rồi lại nhìn di động.
Ba người trong ký túc xá hôm nay đi dạo trung tâm thương mại, một tiếng trước, Tôn Diệc Nặc đã gửi mấy tin nhắn.
Nhược Tinh, nhìn chiếc áo phông này đi, có đẹp không?
Kêu gào kêu gào!
Nếu không nói gì mình liền không mua cho cậu đấy! Ba người bọn mình mỗi người một chiếc! [icon tức giận]
............
Trần Nhược Tinh vừa nhìn thấy liền lập tức trả lời lại: Rất đẹp!
Vài giây sau, Hứa Lạc Lạc trả lời: Hôm nay thế nào? Cùng bạn học Vệ Lẫm làm gì vậy?
Trần Nhược Tinh cong khóe miệng: Lát nữa mình sẽ về.
Hứa Lạc Lạc: không trả lời câu hỏi của mình, có mờ ám! Có thể chụp thêm mấy tấm hình của Vệ Lẫm!
Trần Nhược Tinh cười cười, cô đâu dám cơ chứ.
Cất di động vào, cô lại nhìn tư liệu đang tải xuống, kết quả tư liệu tệp tài liệu đột nhiên dừng lại, rõ ràng còn 5% nữa là xong rồi.
Chuột máy tính cũng không nhúc nhích.
Trần Nhược Tinh ấn f5 mấy lần, máy tính hoàn toàn không có phản ứng.
Cô khẽ cắn môi, đành phải khởi động lại máy tính một lần nữa. Đợi hơn mười giây, máy tính hiện lên màn hình màu xanh cùng một loạt số hiệu màu trắng, cô hoàn toàn không hiểu.
Trán Trần Nhược Tinh đổ mồ hôi, đành phải lên nhóm chat trên Wechat xin giúp đỡ.
“Máy tính xuất hiện tình trạng này, phải làm sao bây giờ?”
Hứa Lạc Lạc: “Mình không giỏi máy tính...”
Tôn Diệc Nặc: “Khởi động lại xem sao.”
Trần Nhược Tinh: “Đã khởi động lại rồi.”
Giả Gia: “Cậu đang ở nhà Vệ Lẫm mà, sao không đi tìm Vệ Lẫm giúp đỡ nha?”
Trần Nhược Tinh đợi năm phút, máy tính vẫn không khởi động được. Trời ngoài cửa sổ đã sẩm tối, dường như sắp có mưa lớn. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa to, nhưng sáng sớm còn có nắng, cô ra cửa cũng không mang theo dù, bây giờ cô làm sao quay về trường được.
Cô nhìn nhìn máy tính, trong lúc còn đang rối rắm, Trần Nhược Tinh đã đi tới trước cửa phòng Vệ Lẫm, chần chừ hơn nửa phút, cô rốt cuộc giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ lên cửa.
Bên trong tựa hồ không có tiếng động gì.
Cô nhắm mắt lại, lại hít một
hơi, tăng thêm chút sức lực.
“Đông —— đông ——”
Năm sáu giây sau, bên trong vẫn không có phản ứng.
Trần Nhược Tinh cảm thấy mất mát, xoay người chuẩn bị trở về, mới bước vài bước, cửa phía sau đột nhiên được mở ra.
“Chuyện gì thế?” Vệ Lẫm mang dáng vẻ ngái ngủ.
“Máy —— máy tính không mở được.” Trần Nhược Tinh chỉ về phía phòng cô.
Vệ Lẫm nhíu mày, vẻ mặt khó chịu vì mới rời giường.
Trần Nhược Tinh nếu biết anh đang ngủ, cô khẳng định sẽ không gõ cửa. “Mình ——”
Vệ Lẫm không nói gì, lại đi ra phòng. Bước vào căn phòng đã từng là phòng sách của anh, dưới ghế trải một tấm thảm hình tròn, Vệ Lẫm nhịn không được hắt hơi ba cái.
“Ài —— căn phòng này ——” anh thật sự chịu không nổi.
Vẻ mặt Trần Nhược Tinh khẩn trương.
Anh chuyển đề tài, “Máy tính bị nhiễm virus rồi.”
Trần Nhược Tinh: “Sao lại nhiễm virus?”
Vệ Lẫm mím môi, dường như đang suy nghĩ. Anh làm sao biết được?
Vẻ mặt Trần Nhược Tinh tràn ngập áy náy.
Vệ Lẫm đứng dậy, chỉ nghe được một thanh âm yếu ớt, “Máy tính không sửa được sao?”
Vệ Lẫm im lặng một lúc, “Ai nói không sửa được?”
Vừa mới dứt lời, liền thấy ánh mắt Trần Nhược Tinh lập tức sáng lên.
Vệ Lẫm nhếch mày, “Nếu như không sửa được thì cô sẽ bồi thường cho tôi sao?”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
Vệ Lẫm: “Bồi thường thì không cần, quay về có chuyện cần cô giúp, tôi sẽ tìm cô.” Nói xong anh quay về phòng mình lấy cái usb.
Trần Nhược Tinh thấy anh gõ bàn phím, một lúc sau, máy tính đã khởi động lại được.
“Xong rồi sao?” Trần Nhược Tinh khom người, nghiêm túc nhìn màn hình.
“Phải diệt virus đã.” Vệ Lẫm bắt đầu tìm virus, “Cô tải cái gì vậy?”
“Tài liệu học tập, kinh tế học, môn thống kê, còn có...”
Vệ Lẫm a một tiếng, “Còn có môn nghệ thuật cơ thể người.”
“Cái gì?”
Vệ Lẫm cười mà không nói.
Trần Nhược Tinh không rõ, đi lên trước một bước, muốn xác nhận một chút.
Vệ Lẫm đưa tay lên níu lấy một góc váy phía sau lưng cô, chiếc váy rộng thùng thình hoàn toàn che đi vòng eo mảnh khảnh của cô gái, Vệ Lẫm lúc này mới phát hiện cô gầy đến như vậy.
Lại nghĩ tới cô bị phơi nắng đen da, không kìm được nghĩ tới con tinh tinh đen gầy teo.
“Ài, đang diệt virus đấy, đứng phía sau đi.”
Trần Nhược Tinh bị anh kéo ra phía sau, cô mơ hồ thấy được một chuỗi ký tự chạy loạn, trên đó có hai chữ “AV” (phim người lớn).
Đó là cái gì?
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng máy tính đang hoạt động.
Ánh mắt Trần Nhược Tinh vẫn nhìn tay anh, mười ngón tay anh thon dài, gõ bàn phím bình thường như cơm bữa, so với việc cô phải mò mẫm tìm kiếm, cô thật sự quá ngốc.
“Diệt xong rồi.” Vệ Lẫm thấy cô đang nhìn anh, trong mắt còn ẩn ẩn sự sùng bái. “Trần Nhược Tinh ——”
“Cảm ơn.” Ngữ khí Trần Nhược Tinh chân thành.
“Ừm.” Vệ Lẫm đứng dậy nhường vị trí cho cô, “Cô tiếp tục làm đi.”
“Không cần, mình phải quay về trường.”
Vệ Lẫm không tỏ thái độ gì, cũng lười để ý.
Trần Nhược Tinh tắt máy tính, cầm túi lên rồi đi xuống lầu.
Vệ Lẫm cũng xuống lầu.
Sắc trời đã tối hẳn, quang cảnh hơn bốn giờ mà như đã bảy giờ tối. Mưa rơi nặng hạt, nặng nề đánh lên cửa kính thủy tinh.
Trần Nhược Tinh lo lắng, làm sao mưa lại lớn như vậy chứ?
Vệ Lẫm thảnh thơi đi rót một ly nước, dựa vào cửa phòng bếp, thưởng thức cơn mưa to này.
Mười phút sau, mưa vẫn không có xu hướng dừng lại.
Di động của Vệ Lẫm vang lên, hắn bắt máy, “A lô —— được, cháu biết rồi. Không sao ạ, cháu có thể tự giải quyết.”
Hắn đi tới bên sofa, “Dì Lưu nói, đường Long Hoa đã bị ngập nước rồi.”
Trần Nhược Tinh cúi đầu, cô biết hiện tại không quay về trường được, không biết vì sao cô đột nhiên rất muốn về ký túc xá, giống như nhớ nhà vậy. “Mình không về nữa.”
“Trời mưa quá lớn, dì Lưu không qua nấu cơm được.” Vệ Lẫm thấy cảm xúc của cô lắng xuống, xoay người đi lên lầu.
Trần Nhược Tinh càng nhớ nhà, nhớ ông bà, nên dứt khoát gọi điện về nhà.
Bà nghe máy, “Nhược Tinh?”
“Bà, bà và ông gần đây sao rồi?”
“Vẫn như trước. Con đang ở đâu?”
“Ở nhà dì Đường ạ.”
“Vậy được. Dì Hoàng rất tốt, hai đứa con trai cũng rất ưu tú, con phải học tập người ta nhiều vào.”
“Con biết rồi. Bà ——”
“Còn có chuyện gì?”
“Không ạ.” Cô chỉ là cảm thấy quá cô đơn. “Bà, con rất nhớ hai người.” Cô không kìm được nói.
Bà ngẩn người, Nhược Tinh lúc nhỏ cũng không quấn người, cũng không biết biểu đạt tình cảm. “Ở trường có khỏe không? Tiền đủ tiêu không?”
“Con rất tốt. Bà, chuyện tiền bạc bà không cần lo lắng, thầy giáo nói với tình hình của con có thể giành được học bổng, về sau con còn có thể giành được tiền học bổng.”
Bà ừ một tiếng, từ trước đến nay bà chưa bao giờ khích lệ Trần Nhược Tinh.
“Bà, lễ Quốc khánh con sẽ trở về.”
“Không cần về đâu, đường xa như vậy, đi đi về về sẽ mệt, lại lãng phí tiền vé máy bay.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh hơi chua chát, “Vâng.”
“Được rồi, con làm việc của mình đi.” Bà tắt máy.
Trần Nhược Tinh đưa tay lên dụi mắt, cô hồi lâu vẫn không nhúc nhích, cũng không biết Vệ Lẫm đã đứng ở cầu thang bao lâu rồi.
“Lát nữa có hoạt động, anh lên lầu trước chuẩn bị một chút.”
Bố Vệ uống trà, “Hôm nay có công việc cần bàn sao?”
Vệ Triệt nói: “Hẹn mấy người Chu tổng chơi bóng.”
“Thanh niên vận động nhiều cũng tốt, nhưng mà ——” bố Vệ chuyển hướng, “Vấn đề của cá nhân con cũng nên lo lắng đi. Vệ Triệt, con cũng 24 rồi. Không cần bởi vì công việc mà chậm trễ chuyện tình cảm.”
Trần Nhược Tinh cứng người, không nghĩ tới Vệ gia cũng không kiêng dè cô, ở trước mặt cô thúc giục Vệ Triệt. Cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, rất muốn trốn.
Vệ Triệt nhẹ nhàng cười, “Đàn ông thì phải ưu tiên sự nghiệp.”
Mẹ Vệ: “Cô gái mà cô nhỏ con giới thiệu không phải rất ưu tú sao? Con không hài lòng chỗ nào à?”
Trần Nhược Tinh nháy mắt mấy cái, có chút kinh ngạc, người như Vệ Triệt mà cũng cần phải xem mắt sao?
Vệ Triệt nhức đầu, “Bố mẹ, con sẽ chú ý, gặp được cô gái thích hợp con sẽ chủ động.” Nói xong, anh chạy nhanh lên lầu.
Mùi hương cà phê ở lầu hai nồng đậm, Vệ Triệt cầm bao đồ thể thao, cũng không vội đi, anh đi tới trước phòng của Vệ Lẫm, gõ hai cái lên cửa.
“Vào đi ——”
Vệ Lẫm đẩy cửa ra, “Xem gì mà chăm chỉ vậy?”
Vệ Lẫm tùy ý đặt sách qua một bên, “Không có gì. Anh hai, anh muốn đi vận động?”
Vệ Triệt gật đầu, “Vừa rồi anh có thăm dò Nhược Tinh, con bé dường như rất bình thường.”
“Có thể cô ấy đối với anh là ngoại lệ. Em đụng vào cô ấy một cái liền bị cô ấy đẩy ra xa.”
“Đẩy ra xa? Nhược Tinh có sức lực lớn như vậy sao? Vệ Triệt vui đùa nói, dư quang nhìn lướt qua quyển sách Vệ Lẫm vừa mới xem, là sách liên quan đến tâm lý học. “Cà phê rất thơm.”
“Đáng tiếc anh phải đi rồi, bằng không có thể đến uống một ly.” Vệ Lẫm thích uống cà phê, những lúc muốn uống liền tự mình xay và pha cà phê, cũng không ngại tốn thời gian.
“Lần sau đi. Đến giờ rồi, anh đi trước đây.”
Vệ Lẫm khua khua tay.
Vệ Triệt đi vài bước liền dừng lại, “Em cũng phải sửa tính khí của mình đi, đối xử với con gái dịu dàng một chút, thân sĩ một chút.”
Vệ Lẫm uống một ngụm cà phê, thái độ của anh cộc cằn chỗ nào chứ?
“Đúng rồi, tối nay bố mẹ muốn đi Lâm An thăm bà cô.”
“Vậy bọn họ gọi Trần Nhược Tinh về nhà làm gì?”
“Không phải còn có em sao? Đến lúc đó em đưa Nhược Tinh đi ra ngoài ăn cơm.”
“A —— không phải trong nhà có mì tôm sao.”
“Vậy cũng được.”
Mãi cho đến bữa trưa, Vệ Lẫm mới xuống lầu.
Mẹ Vệ đã quen rồi, bà dặn dò chuyện tối nay phải đi Lâm An, để anh ở nhà chăm sóc Trần Nhược Tinh.
Trần Nhược Tinh lập tức bày tỏ, “Dì à, chiều nay con sẽ về trường.”
Mẹ Vệ nói: “Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, dì đã nói với chị Lưu rồi, cô ấy sẽ qua nấu cơm.”
Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ, chờ họ đi rồi cô rời đi cũng được.
“Máy tính trong phòng con đã kết nối mạng rồi, con muốn dùng thì bảo Vệ Lẫm dạy con.”
“Vâng ạ.”
Vệ Lẫm nhìn lướt qua cô một cái, lúc này cô ngược lại vô cùng nghe lời.
Ba giờ chiều, bố Vệ mẹ Vệ chuẩn bị rời đi. Mẹ Vệ thừa dịp Vệ Lẫm vào phòng bếp, nói mấy câu với anh.
“Con làm sao lại để Nhược Tinh tự mua di động!”
“Cô ấy không cần con mua.”
Mẹ Vệ tức chết, “Vệ Lẫm, có chuyện mẹ cảm thấy vẫn cần phải nói với con.”
Vệ Lẫm ngước mắt.
“Mẹ và mẹ của Nhược Tinh từng có giao ước, con và Nhược Tinh có hôn ước rồi.”
“Mẹ, giờ đã là thời đại nào rồi? Mẹ nghĩ rằng còn đang thời cổ đại, mệnh lệnh của bố mẹ lời của mai mối sao?”
“Nhược Tinh xinh đẹp thông minh, con có cái gì bất mãn chứ.”
“Con không thích cô ấy.” Ngữ khí của Vệ Lẫm thẳng thắn quả quyết.
Mẹ Vệ chỉ cảm thấy đau đầu, “Được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa. Tóm lại, con chăm sóc con bé thật tốt đi. Về sau hẵng nói.”
Vệ Lẫm rót một ly nước.
Trần Nhược Tinh vốn muốn vào phòng bếp rửa ly nước cô vừa uống, kết quả nghe được đối thoại của mẹ con họ. Cô đi rất nhẹ, người ở bên trong cũng không phát hiện được. Vệ Lẫm không thích cô, cô cũng hiểu được, hơn nữa anh còn biết cô có vấn đề về tâm lý.
Buổi chiều, Trần Nhược Tinh mò mẫm máy tính ở trong phòng sách.
Điều kiện thiết bị ở trường cấp 3 Vi Chu có hạn, các tiết học máy tính bình thường, những gì giáo viên dạy luôn khiến học sinh như lọt vào sương mù. Tan học cô cũng không đi tiệm net như những học sinh khác, cho nên cô cũng chỉ biết một ít về máy tính.
Mấy ngày này huấn luyện quân sự, cô mượn mấy quyển sách về máy tính từ thư viện về, mỗi ngày đều tự học, cho nên không cần nhờ Vệ Lẫm dạy.
Bố mẹ Vệ đi rồi. Hai người đều ở trong phòng của riêng mình, cũng khá hài hòa.
Trần Nhược Tinh ghi lại những thông báo tuyển dụng phù hợp từ trên diễn đàn trường học, chuẩn bị buổi tối về rồi gọi điện.
Cô thở phào một hơi, cất vở vào trong cặp, rồi lại nhìn di động.
Ba người trong ký túc xá hôm nay đi dạo trung tâm thương mại, một tiếng trước, Tôn Diệc Nặc đã gửi mấy tin nhắn.
Nhược Tinh, nhìn chiếc áo phông này đi, có đẹp không?
Kêu gào kêu gào!
Nếu không nói gì mình liền không mua cho cậu đấy! Ba người bọn mình mỗi người một chiếc! [icon tức giận]
............
Trần Nhược Tinh vừa nhìn thấy liền lập tức trả lời lại: Rất đẹp!
Vài giây sau, Hứa Lạc Lạc trả lời: Hôm nay thế nào? Cùng bạn học Vệ Lẫm làm gì vậy?
Trần Nhược Tinh cong khóe miệng: Lát nữa mình sẽ về.
Hứa Lạc Lạc: không trả lời câu hỏi của mình, có mờ ám! Có thể chụp thêm mấy tấm hình của Vệ Lẫm!
Trần Nhược Tinh cười cười, cô đâu dám cơ chứ.
Cất di động vào, cô lại nhìn tư liệu đang tải xuống, kết quả tư liệu tệp tài liệu đột nhiên dừng lại, rõ ràng còn 5% nữa là xong rồi.
Chuột máy tính cũng không nhúc nhích.
Trần Nhược Tinh ấn f5 mấy lần, máy tính hoàn toàn không có phản ứng.
Cô khẽ cắn môi, đành phải khởi động lại máy tính một lần nữa. Đợi hơn mười giây, máy tính hiện lên màn hình màu xanh cùng một loạt số hiệu màu trắng, cô hoàn toàn không hiểu.
Trán Trần Nhược Tinh đổ mồ hôi, đành phải lên nhóm chat trên Wechat xin giúp đỡ.
“Máy tính xuất hiện tình trạng này, phải làm sao bây giờ?”
Hứa Lạc Lạc: “Mình không giỏi máy tính...”
Tôn Diệc Nặc: “Khởi động lại xem sao.”
Trần Nhược Tinh: “Đã khởi động lại rồi.”
Giả Gia: “Cậu đang ở nhà Vệ Lẫm mà, sao không đi tìm Vệ Lẫm giúp đỡ nha?”
Trần Nhược Tinh đợi năm phút, máy tính vẫn không khởi động được. Trời ngoài cửa sổ đã sẩm tối, dường như sắp có mưa lớn. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa to, nhưng sáng sớm còn có nắng, cô ra cửa cũng không mang theo dù, bây giờ cô làm sao quay về trường được.
Cô nhìn nhìn máy tính, trong lúc còn đang rối rắm, Trần Nhược Tinh đã đi tới trước cửa phòng Vệ Lẫm, chần chừ hơn nửa phút, cô rốt cuộc giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ lên cửa.
Bên trong tựa hồ không có tiếng động gì.
Cô nhắm mắt lại, lại hít một
hơi, tăng thêm chút sức lực.
“Đông —— đông ——”
Năm sáu giây sau, bên trong vẫn không có phản ứng.
Trần Nhược Tinh cảm thấy mất mát, xoay người chuẩn bị trở về, mới bước vài bước, cửa phía sau đột nhiên được mở ra.
“Chuyện gì thế?” Vệ Lẫm mang dáng vẻ ngái ngủ.
“Máy —— máy tính không mở được.” Trần Nhược Tinh chỉ về phía phòng cô.
Vệ Lẫm nhíu mày, vẻ mặt khó chịu vì mới rời giường.
Trần Nhược Tinh nếu biết anh đang ngủ, cô khẳng định sẽ không gõ cửa. “Mình ——”
Vệ Lẫm không nói gì, lại đi ra phòng. Bước vào căn phòng đã từng là phòng sách của anh, dưới ghế trải một tấm thảm hình tròn, Vệ Lẫm nhịn không được hắt hơi ba cái.
“Ài —— căn phòng này ——” anh thật sự chịu không nổi.
Vẻ mặt Trần Nhược Tinh khẩn trương.
Anh chuyển đề tài, “Máy tính bị nhiễm virus rồi.”
Trần Nhược Tinh: “Sao lại nhiễm virus?”
Vệ Lẫm mím môi, dường như đang suy nghĩ. Anh làm sao biết được?
Vẻ mặt Trần Nhược Tinh tràn ngập áy náy.
Vệ Lẫm đứng dậy, chỉ nghe được một thanh âm yếu ớt, “Máy tính không sửa được sao?”
Vệ Lẫm im lặng một lúc, “Ai nói không sửa được?”
Vừa mới dứt lời, liền thấy ánh mắt Trần Nhược Tinh lập tức sáng lên.
Vệ Lẫm nhếch mày, “Nếu như không sửa được thì cô sẽ bồi thường cho tôi sao?”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
Vệ Lẫm: “Bồi thường thì không cần, quay về có chuyện cần cô giúp, tôi sẽ tìm cô.” Nói xong anh quay về phòng mình lấy cái usb.
Trần Nhược Tinh thấy anh gõ bàn phím, một lúc sau, máy tính đã khởi động lại được.
“Xong rồi sao?” Trần Nhược Tinh khom người, nghiêm túc nhìn màn hình.
“Phải diệt virus đã.” Vệ Lẫm bắt đầu tìm virus, “Cô tải cái gì vậy?”
“Tài liệu học tập, kinh tế học, môn thống kê, còn có...”
Vệ Lẫm a một tiếng, “Còn có môn nghệ thuật cơ thể người.”
“Cái gì?”
Vệ Lẫm cười mà không nói.
Trần Nhược Tinh không rõ, đi lên trước một bước, muốn xác nhận một chút.
Vệ Lẫm đưa tay lên níu lấy một góc váy phía sau lưng cô, chiếc váy rộng thùng thình hoàn toàn che đi vòng eo mảnh khảnh của cô gái, Vệ Lẫm lúc này mới phát hiện cô gầy đến như vậy.
Lại nghĩ tới cô bị phơi nắng đen da, không kìm được nghĩ tới con tinh tinh đen gầy teo.
“Ài, đang diệt virus đấy, đứng phía sau đi.”
Trần Nhược Tinh bị anh kéo ra phía sau, cô mơ hồ thấy được một chuỗi ký tự chạy loạn, trên đó có hai chữ “AV” (phim người lớn).
Đó là cái gì?
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng máy tính đang hoạt động.
Ánh mắt Trần Nhược Tinh vẫn nhìn tay anh, mười ngón tay anh thon dài, gõ bàn phím bình thường như cơm bữa, so với việc cô phải mò mẫm tìm kiếm, cô thật sự quá ngốc.
“Diệt xong rồi.” Vệ Lẫm thấy cô đang nhìn anh, trong mắt còn ẩn ẩn sự sùng bái. “Trần Nhược Tinh ——”
“Cảm ơn.” Ngữ khí Trần Nhược Tinh chân thành.
“Ừm.” Vệ Lẫm đứng dậy nhường vị trí cho cô, “Cô tiếp tục làm đi.”
“Không cần, mình phải quay về trường.”
Vệ Lẫm không tỏ thái độ gì, cũng lười để ý.
Trần Nhược Tinh tắt máy tính, cầm túi lên rồi đi xuống lầu.
Vệ Lẫm cũng xuống lầu.
Sắc trời đã tối hẳn, quang cảnh hơn bốn giờ mà như đã bảy giờ tối. Mưa rơi nặng hạt, nặng nề đánh lên cửa kính thủy tinh.
Trần Nhược Tinh lo lắng, làm sao mưa lại lớn như vậy chứ?
Vệ Lẫm thảnh thơi đi rót một ly nước, dựa vào cửa phòng bếp, thưởng thức cơn mưa to này.
Mười phút sau, mưa vẫn không có xu hướng dừng lại.
Di động của Vệ Lẫm vang lên, hắn bắt máy, “A lô —— được, cháu biết rồi. Không sao ạ, cháu có thể tự giải quyết.”
Hắn đi tới bên sofa, “Dì Lưu nói, đường Long Hoa đã bị ngập nước rồi.”
Trần Nhược Tinh cúi đầu, cô biết hiện tại không quay về trường được, không biết vì sao cô đột nhiên rất muốn về ký túc xá, giống như nhớ nhà vậy. “Mình không về nữa.”
“Trời mưa quá lớn, dì Lưu không qua nấu cơm được.” Vệ Lẫm thấy cảm xúc của cô lắng xuống, xoay người đi lên lầu.
Trần Nhược Tinh càng nhớ nhà, nhớ ông bà, nên dứt khoát gọi điện về nhà.
Bà nghe máy, “Nhược Tinh?”
“Bà, bà và ông gần đây sao rồi?”
“Vẫn như trước. Con đang ở đâu?”
“Ở nhà dì Đường ạ.”
“Vậy được. Dì Hoàng rất tốt, hai đứa con trai cũng rất ưu tú, con phải học tập người ta nhiều vào.”
“Con biết rồi. Bà ——”
“Còn có chuyện gì?”
“Không ạ.” Cô chỉ là cảm thấy quá cô đơn. “Bà, con rất nhớ hai người.” Cô không kìm được nói.
Bà ngẩn người, Nhược Tinh lúc nhỏ cũng không quấn người, cũng không biết biểu đạt tình cảm. “Ở trường có khỏe không? Tiền đủ tiêu không?”
“Con rất tốt. Bà, chuyện tiền bạc bà không cần lo lắng, thầy giáo nói với tình hình của con có thể giành được học bổng, về sau con còn có thể giành được tiền học bổng.”
Bà ừ một tiếng, từ trước đến nay bà chưa bao giờ khích lệ Trần Nhược Tinh.
“Bà, lễ Quốc khánh con sẽ trở về.”
“Không cần về đâu, đường xa như vậy, đi đi về về sẽ mệt, lại lãng phí tiền vé máy bay.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh hơi chua chát, “Vâng.”
“Được rồi, con làm việc của mình đi.” Bà tắt máy.
Trần Nhược Tinh đưa tay lên dụi mắt, cô hồi lâu vẫn không nhúc nhích, cũng không biết Vệ Lẫm đã đứng ở cầu thang bao lâu rồi.
Tác giả :
Dạ Mạn