Vì Em Hái Xuống Sao Trời
Chương 7
Giả Gia quay đầu lại nói: “Im lặng ăn hạt dưa.”
Mọi người ngầm hiểu, khẽ nói nhỏ: “Bạn gái của Vệ Lẫm thật xinh đẹp.”
.........
Nguyễn Tĩnh nhợt nhạt cười, “Tóc cậu bị rối rồi.”
Vệ Lẫm nhíu mày, cầm chai nước khoáng, sắc mặt lạnh lùng, hơn nữa bởi vì mấy ngày nay huấn luyện quân sự bị phơi nắng, da anh hơi đen đi, cả người nhìn qua đầy vẻ cương nghị. “Tôi không thích người khác đụng vào tóc mình. Nếu có lần sau, thì nên nói trước cho tôi một tiếng.”
Nguyễn Tĩnh ngẩn ra, sắc mặt nhất thời đỏ lên. “Thực xin lỗi, mình chỉ là theo bản năng mà thôi.”
Vệ Lẫm nhìn lướt qua phía sau, mọi người trong lớp đều đang nhìn hai người bọn họ. “Cảm ơn nước của cậu, trời nóng như vậy, cậu nhanh trở về đi.” Nói xong anh cầm mấy chai nước còn lại trong bao đi về phía mấy nam sinh gần đó rồi vứt qua.
Mấy nam sinh nhận lấy, “Cảm ơn.”
Vệ Lẫm xoay người, “Tôi không tiễn cậu nữa.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Tĩnh nhất thời cứng đờ, “Vệ Lẫm —” cô ta nén giận kêu anh một tiếng.
Biểu hiện của Vệ Lẫm đã đủ cho cô mặt mũi rồi, nếu không vì là bạn học ba năm, tính tình thiếu gia của anh đã sớm nổi đóa lên. Tâm tư nhỏ kia của con gái, anh làm sao không đoán ra được chứ. Nguyễn Tĩnh cố ý tỏ ra thân thiết với anh ở trước mặt bạn học anh, còn không phải là muốn người khác hiểu lầm hay sao.
“Vệ Lẫm, bạn gái cậu thật xinh đẹp.” Mấy nam sinh ồn ào, “Cậu không giới thiệu cho bọn tôi à?”
Vệ Lẫm kéo khóe miệng, “Tôi cũng không có bạn gái. Cô ấy là bạn cùng lớp cấp 3 với tôi.”
“A —— bạn của cậu đẹp như vậy, thế mà cậu lại không xuống tay.”
Vệ Lẫm miễn cưỡng tựa vào lan can, “Không có hứng thú.”
“Vậy cậu giúp tôi giới thiệu một chút đi.”
“Cậu muốn theo đuổi thì tự đi mà theo đuổi.”
.........
Chỉ một lúc sau, tin tức được truyền ra.
Giả Gia than thở: “Thì ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.”
Tôn Diệc Nặc gật đầu, “Nhược Tinh nói đúng, Vệ Lẫm không phải là người bình thường có thể theo đuổi được.”
Giả Gia phụ họa: “Có chút đau lòng cho bạn của cậu ấy.”
Mặt trời chói chang, hai con ve trên cây như thi nhau kêu, tiếng kêu tựa hồ có chút ưu thương.
Trong lòng Trần Nhược Tinh thở ra một hơi, may mà, hôn ước của bọn họ chỉ là lời nói vui đùa ngoài miệng mà thôi. Cũng may, bà không ở Giang thành. Bằng không bà sẽ cùng người Vệ gia nhắc đến việc này, như thái độ của Vệ Lẫm ngày hôm nay, cô khẳng định sẽ bị từ hôn, cô khẳng định không còn mặt mũi nào đối mặt với người của Vệ gia.
Nửa tháng sau, sinh viên năm nhất của đại học Giang hoàn toàn chấm dứt đợt huấn luyện quân sự, ngày cuối cùng tổ chức biểu diễn văn nghệ, lớp 1 tài chính còn giành được giải nhất. Cái này cũng thuộc về bọn họ nha, vẻ vang của lớp đứng nhất, mấy nam sinh ầm ĩ đòi buổi tối tụ họp, bồi đắp tình cảm.
Chương Nhất Thần tìm đến Trần Nhược Tinh thương lượng, “Có một nhà hàng ngay gần trường học, mình đã hỏi học trưởng năm hai, nhà hàng kia thích hợp cho chúng ta liên hoan.”
Trần Nhược Tinh không nhịn được chà chà tay, thanh âm không lớn. “Mọi người đều muốn đi à?”
“Phần lớn đều muốn đi, cũng không miễn cưỡng, muốn đi thì đi, đến lúc đó tiền ăn chia ra.”
Mấy ngày huấn luyện quân sự, Chương Nhất Thần thường xuyên tìm đến cô, cũng hơi quen thuộc với cô. Trần Nhược Tinh ít nói, làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách. Có điều ở chung lâu ngày, cậu cũng có thể cảm giác được cô có thể chỉ là nhát gan, cậu làm lớp trưởng nhiều năm như vậy, đối với bạn học mới, nhất là nữ sinh đều rất chiếu cố. “Cậu đừng lo lắng, nam sinh bên kia do mình phụ trách, nữ sinh thì cậu đi thông báo một chút đi.”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Cảm ơn.”
“Khách khí gì chứ.” Chương Nhất Thần ngây ngô cười, “A —— trên đầu cậu có ——” nói xong tay cậu không nhịn được muốn lấy lá cây trên đầu Trần Nhược Tinh xuống.
Trần Nhược Tinh hoảng sợ nhìn cậu, mạnh mẽ đẩy tay cậu ra.
Không khí nháy mắt cứng lại.
“Xin —— xin lỗi ——”
Mặt Nhược Tinh cũng đỏ lên, “Trên đầu cậu có lá cây.”
Trần Nhược Tinh cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mình trở về thông báo cho phía nữ sinh.”
Chương Nhất Thần thất vọng đứng một chỗ, có phải cô hiểu lầm gì cậu không.
Chương Nhất Thần quay về ký túc xá, ở dưới lầu gặp phải Vệ Lẫm. “Cậu làm sao còn chưa về nhà?”
Vệ Lẫm nhún nhún vai: “Buổi tối không phải liên hoan sao? Các cậu đặt bàn nhà hàng chưa?”
Chương Nhất Thần: “Tôi quên gọi rồi. Tôi gọi ngay đây.”
Đến khi nói chuyện điện thoại xong, cậu ta thở dài.
Vệ Lẫm: “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi ——” Chương Nhất Thần nói chuyện ấp a ấp úng, “Tôi muốn giúp Trần Nhược Tinh lấy lá cây trên tóc cô ấy xuống, lại bị cô ấy đánh một cái.”
Vệ Lẫm bật cười thành tiếng.
“Cậu đừng cười. Cậu nói xem, cô ấy có phải hiểu lầm tôi hay không?”
“Vậy có thể hiểu lầm cậu thật rồi. Trần Nhược Tinh nhìn ôn nhu như vậy, làm sao lại đánh người được?”
Chương Nhất Thần sắc mặt lo lắng, “...”
Vệ Lẫm thu lại sắc mặt an ủi lớp phó phúc hậu tốt bụng, “Đùa cậu đấy. Đừng nghĩ nhiều, Trần Nhược Tinh khẳng định biết tính tình của cậu.”
“Vậy thì tốt.” Chương Nhất Thần lau mồ hôi trên trán.
Chưa đến sáu giờ, một nửa lớp học đều tới tham gia liên hoan. Nam sinh nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, trong bốn năm sắp tới, bọn họ đều ở trong này vượt qua, có lẽ nửa còn lại trong đời rất nhanh sẽ xuất hiện.
Ồn ào ầm ĩ cả buổi, mọi người cũng quen thuộc nhau mấy phần.
Chương Nhất Thần lên sân khấu: “Mình nhận ủy thác của lớp trưởng đi lên nói vài câu, bốn năm tới, mong mọi người chiếu cố lẫn nhau.”
“Vậy đầu tiên mời lớp trưởng và lớp phó biểu diễn một bài cho chúng ta!” nam sinh phía dưới nháo lên.
Chương Nhất Thần: “Ngũ âm của tôi không được tốt cho lắm, các cậu nếu như không ngại, thì tôi tới hát một bài.”
“Ngũ âm không tốt thì thôi, lỡ như khách trong nhà hàng khiếu nại thì làm sao, ảnh hưởng đến hình tượng của lớp chúng ta.”
“Lớp trưởng! Lớp trưởng! Bọn mình muốn nghe lớp trưởng hát.”
Trần Nhược Tinh ngượng ngùng ngồi đó, cô không biết hát, không biết nhảy múa, từ nhỏ đến lớn tài nghệ duy nhất có thể biểu diễn chính là kể chuyện xưa.
Hứa Lạc Lạc đẩy đẩy cô, “Đi lên đi.”
Mấy nam sinh hô lên có trật tự, “12345, bọn mình chờ thật vất vả a!”
Sắc mặt Trần Nhược Tinh dần dần trắng bệch, cô chậm rãi đứng dậy.
Hứa Lạc Lạc cảm thấy chỉ là hát một bài, cũng không có khó khăn gì, “Nhược Tinh, cố lên!”
Trần Nhược Tinh cứng ngắc đi lên vài bước, đột nhiên có người nói: “Ca hát là tiết mục của mấy bạn nhỏ mẫu giáo.”
“Vệ Lẫm, vậy cậu có chủ ý gì?”
Vệ Lẫm híp mắt, nhìn Trần Nhược Tinh.
Trong lòng Trần Nhược Tinh càng thêm khẩn trương.
“Uống bia đi.” Vệ Lẫm nhẹ nhàng nói, “Phục vụ, đem lên mỗi bàn hai két bia.”
Mọi người: “...”
Bia được mang lên, phục vụ lấy thêm ly bia.
Mấy nam sinh vừa rồi còn vui vẻ náo loạn bây giờ bỗng im lặng, “Nếu say mà bị bắt được thì có bị ghi tội không?”
Vệ Lẫm nhướng mày, “Bia cũng say? Cũng không phải là con nít mẫu giáo. Các cậu không phải đều chưa từng uống đấy chứ? Vậy bỏ đi, tan hội đi.” Lời nói quá kiêu ngạo, vô cùng xem thường người khác!
Mấy nam sinh bị hắn kích động liền bắt đầu uống.
Trần Nhược Tinh trở lại chỗ ngồi, bàn của bọn họ mỗi người đều có một ly bia.
Cô nhìn ly bia, bia có vị gì, cô thật sự không biết. Bà nói con gái uống rượu bia đều không phải con gái tốt.
Nhưng mà bia rốt cuộc có gì hấp dẫn chứ?
Cô nhìn về phía Vệ Lẫm, anh đã uống hết một ly.
Hứa Lạc Lạc thấp giọng hỏi: “Vừa rồi là Vệ Lẫm giải vây giúp cậu?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu, cô cũng không biết.
Hứa Lạc Lạc cười cười, thú vị thật. Cô cầm ly lên, “Đến, chúng ta cũng uống một ly.”
Biết hay không biết uống đều uống một ly hết.
Trần Nhược Tinh lẳng lặng trầm tư mấy giây, ngẩng đầu lên uống hết ly bia kia.
“Tốt!” Tôn Diệc Nặc kìm lòng không được hô một tiếng.
Trần Nhược Tinh ngượng ngùng nhìn mọi người, “Mùi vị này không ngon lắm.”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Mấy nam sinh bên kia đã uống hết mười mấy chai, Chương Nhất Thần vẻ mặt lo lắng, làm sao lại qua uống bia rồi. Cậu lôi kéo Vệ Lẫm, “Tối nay uống đủ rồi, lỡ như uống say rồi, người hướng dẫn biết được khẳng định sẽ có chuyện!”
“Tôi tự có tính toán.” Vệ Lẫm trả lời.
Một tiếng sau, có người say bí tị, bắt đầu ca hát!
Mọi người dở khóc dở cười, Chương Nhất Thần nhức đầu, nhanh chóng kêu người đưa người say về ký túc xá.
Vệ Lẫm đứng dậy.
Trần Nhược Tinh cho rằng anh muốn về, lập tức đuổi theo anh, thì thấy anh đi thanh toán.
Vệ Lẫm quay đầu lại nhìn cô, “Có việc?”
Trần Nhược Tinh lấy một xấp tiền mặt màu đỏ từ trong ví ra, “Đây là tiền di động.”
Vệ Lẫm không nói gì, trực tiếp đi về phía trước.
Trần Nhược Tinh dè dặt theo sát hắn, “Cậu ——”
“Tôi đi toilet!” Vệ Lẫm nhếch mày, “Cậu có ý kiến?”
Trần Nhược Tinh thất thố nhìn hắn, “Vậy cậu cất tiền vào đi.”
Anh bất động, Trần Nhược Tinh gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, giằng co hơn mười giây, cô xoay người trở về.
“Trần Nhược Tinh ——”
Trần Nhược Tinh vui vẻ, tưởng anh đã nghĩ thông suốt. “Ừ.”
“Nghe nói cậu đánh Chương Nhất Thần?” Vệ Lẫm liếm liếm khóe miệng, “Cô gái như cậu làm sao lại thích đánh người như vậy?”
Sắc mặt Trần Nhược Tinh nháy mắt thay đổi, cô nhìn thẳng Vệ Lẫm, lúng túng, ủy khuất từng đợt nổi lên trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa từng tiếp xúc với người như vậy.
Vệ Lẫm thấy đôi mắt cô đỏ lên, cố nén nước mắt, trong lòng căng thẳng. “A, tôi cũng chưa nói gì cô mà. Chương Nhất Thần cũng không trách cô, cậu ta chỉ cảm thấy cô hơi quá khích mà thôi.”
Trần Nhược Tinh khịt khịt mũi.
Đèn hành lang lờ mờ, biểu tình của hai người cũng không quá rõ ràng.
Sắc mặt Vệ Lẫm trầm xuống vài phần, “Trần Nhược Tinh, cô không phải có chứng sợ con trai đấy chứ?”
Trần Nhược Tinh đứng đó, máu trong người như đông lại, đầu hơi đau.
Vệ Lẫm nhìn biểu cảm đờ ra của cô liền biết anh đã đoán đúng. “Tình trạng này của cô đã bao lâu rồi?”
Trần Nhược Tinh căn bản không muốn cùng người khác thảo luận bệnh tình của mình, cảm giác như áo ngoài của mình bị người khác xé rách, nhấc chân muốn đi.
Vệ Lẫm nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra giữ lấy cánh tay cô, “Tình trạng này của cô không nên đồng ý làm chức lớp trưởng.”
Trần Nhược Tinh cúi đầu theo thói quen, lộ ra cái gáy trắng bóc, sợi tóc che lại nửa khuôn mặt cô, “Nhưng mình cũng muốn giống như người bình thường ở chung với mọi người.”
Vệ Lẫm cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, “Cô nên đi khám đi.”
Trần Nhược Tinh trầm tư một lát, “Vệ Lẫm, cảm ơn cậu đã quan tâm. Chuyện của mình mình có thể xử lý được.”
“Cô xử lý như thế nào? Cô như vậy sẽ chỉ làm bản thân xấu mặt.” Vệ Lẫm cảm thấy cô thật sự rất cố chấp.
Trần Nhược Tinh bất đắc dĩ cười, cô cũng không phải chưa từng xấu mặt.
“Tôi bảo
anh hai giúp cô liên hệ bác sĩ tâm lý.”
“Không cần.” Cô kiên định ngữ khí.
“Bệnh tâm lý phải kịp thời trị tận gốc. Cô xem, bây giờ cô nói chuyện với tôi, tay đều run rẩy hết cả lên, thanh âm nói chuyện cũng không đúng. Về sau làm thế nào đi làm được?”
“Đây là chuyện của mình.” Trần Nhược Tinh dùng sức thoát khỏi anh.
Lòng bàn tay anh nóng như vậy, mà cô hoàn toàn không giống anh, máu cô giờ lại giống như băng.
Có lẽ, cô không muốn để người khác biết cô có bệnh tâm lý, nhất là Vệ Lẫm.
Cô đi rồi, lòng bàn tay anh liền trống không.
Trần Nhược Tinh trở lại chỗ ngồi, nhưng không có tâm tư nói chuyện, sau một lúc, cô tìm một lý do “bụng không thoải mái” rồi về ký túc xá trước.
Cô đi một mình, trong lòng lo lắng rất nhiều chuyện. Cứ đi cứ đi, giày của cô bị người phía sau đạp trúng, dây giày xăng - đan hoàn toàn bị đứt.
Người đàn ông phía sau vừa cao vừa to lớn, nói một câu “Xin lỗi” qua loa rồi bỏ đi.
Trần Nhược Tinh cũng không nhìn hắn ta, đi qua một bên, kiểm tra giày.
Đôi giày này cô đã mang hai mùa hè rồi, lúc này rốt cuộc cũng không mang được nữa. Cô chỉ có thể kéo lê giày chậm rãi đi tiếp.
Đi được một đoạn đường, Chương Nhất Thần đi tới từ đối diện, “Trần Nhược Tinh, cậu về ký túc xá à?”
Trần Nhược Tinh xin lỗi nhìn cậu, đáp lại một tiếng.
“Vậy cậu chú ý an toàn. Mình phải trở về nhìn xem, sợ bọn họ uống nhiều quá.” Chương Nhất Thần nhấc chân đi.
“Chương Nhất Thần ——” Trần Nhược Tinh run giọng kêu tên cậu ta.
Chương Nhất Thần ngây người, “Sao vậy?”
“Lúc đó mình không cố ý đánh cậu. Thực xin lỗi.” Trần Nhược Tinh nắm chặt tay, nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Nội tâm của cô không ngừng nói với bản thân, Chương Nhất Thần ấm áp, có trách nhiệm, cậu là một người rất tốt bụng, cô muốn làm bạn với cậu.
Mặt Chương Nhất Thần đều đỏ lên, “Cũng tại mình không tốt, mình hẳn nên nói với cậu trước. Trần Nhược Tinh, chuyện này chúng ta đều đừng để ý đến nữa. Về sau hai chúng ta tiếp tục phối hợp, hoàn thành tốt việc của lớp. Cậu có chuyện gì cứ đến tìm mình.”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Đúng rồi, có thể nhờ cậu giúp mình một việc không.”
“Cậu nói đi!”
Trần Nhược Tinh lấy tiền ra, “Hai ngày trước mình mua di động, không mang đủ tiền, Vệ Lẫm giúp mình thanh toán một ít. Nhờ cậu lát nữa đưa tiền này cho cậu ấy.”
“Không thành vấn đề.”
“Cảm ơn cậu.”
“Việc nhỏ thôi mà. Vậy mình đi trước đây.”
Chương Nhất Thần lại quay lại nhà hàng, mọi người đều đã ăn xong, cũng may bia đều được cất hết rồi, mấy người còn lại đều không say. Cậu ta đi qua bên cạnh Vệ Lẫm, “Đưa cậu này. Trên đường đi gặp Trần Nhược Tinh, đây là cô ấy bảo tôi đưa cho cậu.”
Vệ Lẫm nhìn xấp tiền, vẫn không nhúc nhích.
Chương Nhất Thần để tiền vào túi quần hắn “Làm sao vậy? Cậu cũng uống say rồi.”
Vệ Lẫm a một tiếng, “Đúng vậy. Uống say rồi.”
Chương Nhất Thần cười: “Tôi xem như đã biết, cậu là thâm tàng bất lộ.”
Vệ Lẫm nhếch khóe miệng, “Trần Nhược Tinh nói gì với cậu?”
“A —— không có gì.” tươi cười trên khóe miệng Chương Nhất Thần vẫn không biến mất.
Vệ Lẫm mắt sáng như đuốc nhìn cậu ta.
“Haiz, cô ấy xin lỗi tôi, vì chuyện đã đánh tôi. Con người Trần Nhược Tinh thật sự rất tốt. Hai ngày trước lúc tôi đi giúp sắp xếp hồ sơ, phát hiện ô bố mẹ để trống. Đột nhiên cảm thấy cô ấy cũng không dễ dàng gì, một mình từ trấn nhỏ Vi Chu đến Giang thành, cũng không có người thân.
Vệ Lẫm nhíu mày, “Ai nói cô ấy có một mình.”
“A ——”
Vệ Lẫm mặc kệ cậu ta, “Tôi đi về trước, nơi này giao cho cậu. Tôi đã thanh toán rồi.”
“Vậy quay về bảo mọi người chuyển tiền qua cho cậu.”
“Không cần, cũng không có bao nhiêu.”
Vệ Lẫm trở lại căn hộ, tắm rửa xong, ngồi xem trực tiếp trận đấu bóng rổ ngoài phòng khách, xem đến một nửa, di động bỗng vang lên.
Anh nhìn thì thấy mẹ anh gọi tới.
“A lô ——”
“Còn chưa nghỉ ngơi à?”
“Vâng.”
“Còn tưởng tối nay con sẽ về nhà.”
“Buổi tối lớp có liên hoan.”
“Vậy Nhược Tinh có tham gia không?”
“Có.”
“Con làm gì uể oải vậy. Ngày mai về nhà bảo Nhược Tinh cũng về theo đi.”
“Mẹ gọi điện nói với cô ấy đi.”
“Con và con bé là bạn học, con đi kêu nó thì làm sao?”
“Con? Cô ấy không nghe con.”
“Được rồi, lát nữa mẹ gọi điện cho Nhược Tinh, sáng mai để chú Dương đi đón hai đứa. Vệ Lẫm, con ngay cả con gái cũng không biết dỗ, tình trường của con đúng là yếu kém!”
Vệ Lẫm: “...”
Sáng sớm hôm sau, Vệ Lẫm ở dưới lầu chờ xe tới, vừa mở cửa xe liền nhìn thấy Trần Nhược Tinh ngồi ở phía sau, trong lòng ngực cô là chiếc túi vải cũ.
Anh nhìn cô một cái, cô ngồi nghiêm chỉnh, tư thế ngồi như học sinh tiểu học, cũng thật làm khó cô.
Hai người đều không nói chuyện.
Chú Dương không lâu sau liền phát hiện ra vấn đề. “Hôm nay thời tiết thật tốt, hai đứa mấy ngày trước huấn luyện quân sự người đều bị phơi nắng cả rồi.”
Vệ Lẫm: “Phơi nắng càng khỏe mạnh.”
Chú Dương: “Con gái không nên phơi nắng, cháu xem Nhược Tinh đều đen cả rồi.”
Vệ Lẫm từ trong gương nhìn qua cô, cô lại mặc bộ váy liền màu trắng kia, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi mỏng màu vàng, rồi nhìn qua mặt cô, dường như quả thật đen không ít. Lại nhìn, cổ cô ngược lại còn khá trắng.
Anh rời mắt, nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.
Trần Nhược Tinh thấy Vệ Lẫm ngủ, cô rốt cuộc thở phào một hơi, lấy di động ra, lướt xem tin tức trên diễn đàn của trường.
Đây là Tôn Diệc Nặc dạy cô, trên diễn đàn cái gì cũng có, còn có thông báo tuyển dụng. Cô muốn tìm một công việc ở gần trường, vừa kiếm chút tiền tiêu vặt, vừa muốn có thêm cơ hội tiếp xúc với người lạ. Nhìn chi phí ở trường đoạn thời gian này, bình thường phí sinh hoạt của mọi người một tháng đều hơn 1500 tệ, đó là ở dưới tình hình không mua đồ trang điểm, túi xách, quần áo linh tinh. Trần Nhược Tinh tính qua, cô không kiêng ăn, hơn nữa phí sinh hoạt khác, một tháng cô dùng khoảng 800 là đủ rồi. Có điều Giang thành vào đông, cô còn phải mua vài bộ quần áo mùa đông, số tiền cần dùng cũng sẽ không ít. Bởi vì tiền di động đã vượt quá dự định, cô phải nhanh chóng tìm việc làm thêm mới được.
Bất tri bất giác đã tới Vệ gia.
Bố Vệ mẹ Vệ còn có Vệ Triệt đều ở nhà, xem ra đã hẹn trước chờ bọn họ trở về.
Trần Nhược Tinh: “Con chào chú, dì, anh.”
“Đã về rồi.” Mẹ Vệ nhìn hai đứa bé, “Thật sự đen không ít, Nhược Tinh có phải con không bôi kem chống nắng không?”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Con chưa từng dùng qua.”
Mẹ Vệ vô cùng đau lòng, “Dì đáng lẽ phải chuẩn bị cho con. Không sao không sao, đợi đến mùa đông là có thể trắng lại.”
“Không sao ạ, đen một chút cũng không ảnh hưởng gì.”
Phòng khách Vệ gia rộng rãi thoáng mát, ánh mặt trời chiếu vào, cả phòng sáng rực.
Vệ Triệt cười nói: “Con thấy Nhược Tinh rất tốt, chỉ là không trắng như trước mà thôi.” Anh đưa tay vuốt tóc cô, động tác thong thả, ánh mắt lại nhìn chằm chằm biến hóa trên mặt cô. “Trong khoảng thời gian này sống có quen không?”
Trần Nhược Tinh không có chút phản ứng quá khích nào, cô cười cười. “Bạn học trong lớp đều rất tốt.”
“Anh nghe nói em làm lớp trưởng.”
“A —— đúng vậy.” Trên mặt Trần Nhược Tinh lộ ra chút ngượng ngùng, nghĩ thầm Vệ Triệt làm sao lại biết được, chẳng lẽ là do Vệ Lẫm nói. “Con đứng đầu danh sách lớp, nên cô giáo sắp xếp vậy.”
Vệ Triệt gật đầu, “Làm lớp trưởng rất tốt, có thể rèn luyện một chút.” Khi nói chuyện anh hướng về phía em trai ra hiệu bằng mắt.
Vệ Lẫm ngầm hiểu, cũng không muốn phản ứng lại anh trai anh. “Con về phòng có chút việc, mọi người nói chuyện đi.”
Bố Vệ: “... Tâm tình của Vệ Lẫm hình như không tốt lắm.”
Mẹ Vệ: “Giống như thất tình vậy.”
Trần Nhược Tinh: “...”
Mọi người ngầm hiểu, khẽ nói nhỏ: “Bạn gái của Vệ Lẫm thật xinh đẹp.”
.........
Nguyễn Tĩnh nhợt nhạt cười, “Tóc cậu bị rối rồi.”
Vệ Lẫm nhíu mày, cầm chai nước khoáng, sắc mặt lạnh lùng, hơn nữa bởi vì mấy ngày nay huấn luyện quân sự bị phơi nắng, da anh hơi đen đi, cả người nhìn qua đầy vẻ cương nghị. “Tôi không thích người khác đụng vào tóc mình. Nếu có lần sau, thì nên nói trước cho tôi một tiếng.”
Nguyễn Tĩnh ngẩn ra, sắc mặt nhất thời đỏ lên. “Thực xin lỗi, mình chỉ là theo bản năng mà thôi.”
Vệ Lẫm nhìn lướt qua phía sau, mọi người trong lớp đều đang nhìn hai người bọn họ. “Cảm ơn nước của cậu, trời nóng như vậy, cậu nhanh trở về đi.” Nói xong anh cầm mấy chai nước còn lại trong bao đi về phía mấy nam sinh gần đó rồi vứt qua.
Mấy nam sinh nhận lấy, “Cảm ơn.”
Vệ Lẫm xoay người, “Tôi không tiễn cậu nữa.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Tĩnh nhất thời cứng đờ, “Vệ Lẫm —” cô ta nén giận kêu anh một tiếng.
Biểu hiện của Vệ Lẫm đã đủ cho cô mặt mũi rồi, nếu không vì là bạn học ba năm, tính tình thiếu gia của anh đã sớm nổi đóa lên. Tâm tư nhỏ kia của con gái, anh làm sao không đoán ra được chứ. Nguyễn Tĩnh cố ý tỏ ra thân thiết với anh ở trước mặt bạn học anh, còn không phải là muốn người khác hiểu lầm hay sao.
“Vệ Lẫm, bạn gái cậu thật xinh đẹp.” Mấy nam sinh ồn ào, “Cậu không giới thiệu cho bọn tôi à?”
Vệ Lẫm kéo khóe miệng, “Tôi cũng không có bạn gái. Cô ấy là bạn cùng lớp cấp 3 với tôi.”
“A —— bạn của cậu đẹp như vậy, thế mà cậu lại không xuống tay.”
Vệ Lẫm miễn cưỡng tựa vào lan can, “Không có hứng thú.”
“Vậy cậu giúp tôi giới thiệu một chút đi.”
“Cậu muốn theo đuổi thì tự đi mà theo đuổi.”
.........
Chỉ một lúc sau, tin tức được truyền ra.
Giả Gia than thở: “Thì ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.”
Tôn Diệc Nặc gật đầu, “Nhược Tinh nói đúng, Vệ Lẫm không phải là người bình thường có thể theo đuổi được.”
Giả Gia phụ họa: “Có chút đau lòng cho bạn của cậu ấy.”
Mặt trời chói chang, hai con ve trên cây như thi nhau kêu, tiếng kêu tựa hồ có chút ưu thương.
Trong lòng Trần Nhược Tinh thở ra một hơi, may mà, hôn ước của bọn họ chỉ là lời nói vui đùa ngoài miệng mà thôi. Cũng may, bà không ở Giang thành. Bằng không bà sẽ cùng người Vệ gia nhắc đến việc này, như thái độ của Vệ Lẫm ngày hôm nay, cô khẳng định sẽ bị từ hôn, cô khẳng định không còn mặt mũi nào đối mặt với người của Vệ gia.
Nửa tháng sau, sinh viên năm nhất của đại học Giang hoàn toàn chấm dứt đợt huấn luyện quân sự, ngày cuối cùng tổ chức biểu diễn văn nghệ, lớp 1 tài chính còn giành được giải nhất. Cái này cũng thuộc về bọn họ nha, vẻ vang của lớp đứng nhất, mấy nam sinh ầm ĩ đòi buổi tối tụ họp, bồi đắp tình cảm.
Chương Nhất Thần tìm đến Trần Nhược Tinh thương lượng, “Có một nhà hàng ngay gần trường học, mình đã hỏi học trưởng năm hai, nhà hàng kia thích hợp cho chúng ta liên hoan.”
Trần Nhược Tinh không nhịn được chà chà tay, thanh âm không lớn. “Mọi người đều muốn đi à?”
“Phần lớn đều muốn đi, cũng không miễn cưỡng, muốn đi thì đi, đến lúc đó tiền ăn chia ra.”
Mấy ngày huấn luyện quân sự, Chương Nhất Thần thường xuyên tìm đến cô, cũng hơi quen thuộc với cô. Trần Nhược Tinh ít nói, làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách. Có điều ở chung lâu ngày, cậu cũng có thể cảm giác được cô có thể chỉ là nhát gan, cậu làm lớp trưởng nhiều năm như vậy, đối với bạn học mới, nhất là nữ sinh đều rất chiếu cố. “Cậu đừng lo lắng, nam sinh bên kia do mình phụ trách, nữ sinh thì cậu đi thông báo một chút đi.”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Cảm ơn.”
“Khách khí gì chứ.” Chương Nhất Thần ngây ngô cười, “A —— trên đầu cậu có ——” nói xong tay cậu không nhịn được muốn lấy lá cây trên đầu Trần Nhược Tinh xuống.
Trần Nhược Tinh hoảng sợ nhìn cậu, mạnh mẽ đẩy tay cậu ra.
Không khí nháy mắt cứng lại.
“Xin —— xin lỗi ——”
Mặt Nhược Tinh cũng đỏ lên, “Trên đầu cậu có lá cây.”
Trần Nhược Tinh cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mình trở về thông báo cho phía nữ sinh.”
Chương Nhất Thần thất vọng đứng một chỗ, có phải cô hiểu lầm gì cậu không.
Chương Nhất Thần quay về ký túc xá, ở dưới lầu gặp phải Vệ Lẫm. “Cậu làm sao còn chưa về nhà?”
Vệ Lẫm nhún nhún vai: “Buổi tối không phải liên hoan sao? Các cậu đặt bàn nhà hàng chưa?”
Chương Nhất Thần: “Tôi quên gọi rồi. Tôi gọi ngay đây.”
Đến khi nói chuyện điện thoại xong, cậu ta thở dài.
Vệ Lẫm: “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi ——” Chương Nhất Thần nói chuyện ấp a ấp úng, “Tôi muốn giúp Trần Nhược Tinh lấy lá cây trên tóc cô ấy xuống, lại bị cô ấy đánh một cái.”
Vệ Lẫm bật cười thành tiếng.
“Cậu đừng cười. Cậu nói xem, cô ấy có phải hiểu lầm tôi hay không?”
“Vậy có thể hiểu lầm cậu thật rồi. Trần Nhược Tinh nhìn ôn nhu như vậy, làm sao lại đánh người được?”
Chương Nhất Thần sắc mặt lo lắng, “...”
Vệ Lẫm thu lại sắc mặt an ủi lớp phó phúc hậu tốt bụng, “Đùa cậu đấy. Đừng nghĩ nhiều, Trần Nhược Tinh khẳng định biết tính tình của cậu.”
“Vậy thì tốt.” Chương Nhất Thần lau mồ hôi trên trán.
Chưa đến sáu giờ, một nửa lớp học đều tới tham gia liên hoan. Nam sinh nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, trong bốn năm sắp tới, bọn họ đều ở trong này vượt qua, có lẽ nửa còn lại trong đời rất nhanh sẽ xuất hiện.
Ồn ào ầm ĩ cả buổi, mọi người cũng quen thuộc nhau mấy phần.
Chương Nhất Thần lên sân khấu: “Mình nhận ủy thác của lớp trưởng đi lên nói vài câu, bốn năm tới, mong mọi người chiếu cố lẫn nhau.”
“Vậy đầu tiên mời lớp trưởng và lớp phó biểu diễn một bài cho chúng ta!” nam sinh phía dưới nháo lên.
Chương Nhất Thần: “Ngũ âm của tôi không được tốt cho lắm, các cậu nếu như không ngại, thì tôi tới hát một bài.”
“Ngũ âm không tốt thì thôi, lỡ như khách trong nhà hàng khiếu nại thì làm sao, ảnh hưởng đến hình tượng của lớp chúng ta.”
“Lớp trưởng! Lớp trưởng! Bọn mình muốn nghe lớp trưởng hát.”
Trần Nhược Tinh ngượng ngùng ngồi đó, cô không biết hát, không biết nhảy múa, từ nhỏ đến lớn tài nghệ duy nhất có thể biểu diễn chính là kể chuyện xưa.
Hứa Lạc Lạc đẩy đẩy cô, “Đi lên đi.”
Mấy nam sinh hô lên có trật tự, “12345, bọn mình chờ thật vất vả a!”
Sắc mặt Trần Nhược Tinh dần dần trắng bệch, cô chậm rãi đứng dậy.
Hứa Lạc Lạc cảm thấy chỉ là hát một bài, cũng không có khó khăn gì, “Nhược Tinh, cố lên!”
Trần Nhược Tinh cứng ngắc đi lên vài bước, đột nhiên có người nói: “Ca hát là tiết mục của mấy bạn nhỏ mẫu giáo.”
“Vệ Lẫm, vậy cậu có chủ ý gì?”
Vệ Lẫm híp mắt, nhìn Trần Nhược Tinh.
Trong lòng Trần Nhược Tinh càng thêm khẩn trương.
“Uống bia đi.” Vệ Lẫm nhẹ nhàng nói, “Phục vụ, đem lên mỗi bàn hai két bia.”
Mọi người: “...”
Bia được mang lên, phục vụ lấy thêm ly bia.
Mấy nam sinh vừa rồi còn vui vẻ náo loạn bây giờ bỗng im lặng, “Nếu say mà bị bắt được thì có bị ghi tội không?”
Vệ Lẫm nhướng mày, “Bia cũng say? Cũng không phải là con nít mẫu giáo. Các cậu không phải đều chưa từng uống đấy chứ? Vậy bỏ đi, tan hội đi.” Lời nói quá kiêu ngạo, vô cùng xem thường người khác!
Mấy nam sinh bị hắn kích động liền bắt đầu uống.
Trần Nhược Tinh trở lại chỗ ngồi, bàn của bọn họ mỗi người đều có một ly bia.
Cô nhìn ly bia, bia có vị gì, cô thật sự không biết. Bà nói con gái uống rượu bia đều không phải con gái tốt.
Nhưng mà bia rốt cuộc có gì hấp dẫn chứ?
Cô nhìn về phía Vệ Lẫm, anh đã uống hết một ly.
Hứa Lạc Lạc thấp giọng hỏi: “Vừa rồi là Vệ Lẫm giải vây giúp cậu?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu, cô cũng không biết.
Hứa Lạc Lạc cười cười, thú vị thật. Cô cầm ly lên, “Đến, chúng ta cũng uống một ly.”
Biết hay không biết uống đều uống một ly hết.
Trần Nhược Tinh lẳng lặng trầm tư mấy giây, ngẩng đầu lên uống hết ly bia kia.
“Tốt!” Tôn Diệc Nặc kìm lòng không được hô một tiếng.
Trần Nhược Tinh ngượng ngùng nhìn mọi người, “Mùi vị này không ngon lắm.”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Mấy nam sinh bên kia đã uống hết mười mấy chai, Chương Nhất Thần vẻ mặt lo lắng, làm sao lại qua uống bia rồi. Cậu lôi kéo Vệ Lẫm, “Tối nay uống đủ rồi, lỡ như uống say rồi, người hướng dẫn biết được khẳng định sẽ có chuyện!”
“Tôi tự có tính toán.” Vệ Lẫm trả lời.
Một tiếng sau, có người say bí tị, bắt đầu ca hát!
Mọi người dở khóc dở cười, Chương Nhất Thần nhức đầu, nhanh chóng kêu người đưa người say về ký túc xá.
Vệ Lẫm đứng dậy.
Trần Nhược Tinh cho rằng anh muốn về, lập tức đuổi theo anh, thì thấy anh đi thanh toán.
Vệ Lẫm quay đầu lại nhìn cô, “Có việc?”
Trần Nhược Tinh lấy một xấp tiền mặt màu đỏ từ trong ví ra, “Đây là tiền di động.”
Vệ Lẫm không nói gì, trực tiếp đi về phía trước.
Trần Nhược Tinh dè dặt theo sát hắn, “Cậu ——”
“Tôi đi toilet!” Vệ Lẫm nhếch mày, “Cậu có ý kiến?”
Trần Nhược Tinh thất thố nhìn hắn, “Vậy cậu cất tiền vào đi.”
Anh bất động, Trần Nhược Tinh gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, giằng co hơn mười giây, cô xoay người trở về.
“Trần Nhược Tinh ——”
Trần Nhược Tinh vui vẻ, tưởng anh đã nghĩ thông suốt. “Ừ.”
“Nghe nói cậu đánh Chương Nhất Thần?” Vệ Lẫm liếm liếm khóe miệng, “Cô gái như cậu làm sao lại thích đánh người như vậy?”
Sắc mặt Trần Nhược Tinh nháy mắt thay đổi, cô nhìn thẳng Vệ Lẫm, lúng túng, ủy khuất từng đợt nổi lên trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa từng tiếp xúc với người như vậy.
Vệ Lẫm thấy đôi mắt cô đỏ lên, cố nén nước mắt, trong lòng căng thẳng. “A, tôi cũng chưa nói gì cô mà. Chương Nhất Thần cũng không trách cô, cậu ta chỉ cảm thấy cô hơi quá khích mà thôi.”
Trần Nhược Tinh khịt khịt mũi.
Đèn hành lang lờ mờ, biểu tình của hai người cũng không quá rõ ràng.
Sắc mặt Vệ Lẫm trầm xuống vài phần, “Trần Nhược Tinh, cô không phải có chứng sợ con trai đấy chứ?”
Trần Nhược Tinh đứng đó, máu trong người như đông lại, đầu hơi đau.
Vệ Lẫm nhìn biểu cảm đờ ra của cô liền biết anh đã đoán đúng. “Tình trạng này của cô đã bao lâu rồi?”
Trần Nhược Tinh căn bản không muốn cùng người khác thảo luận bệnh tình của mình, cảm giác như áo ngoài của mình bị người khác xé rách, nhấc chân muốn đi.
Vệ Lẫm nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra giữ lấy cánh tay cô, “Tình trạng này của cô không nên đồng ý làm chức lớp trưởng.”
Trần Nhược Tinh cúi đầu theo thói quen, lộ ra cái gáy trắng bóc, sợi tóc che lại nửa khuôn mặt cô, “Nhưng mình cũng muốn giống như người bình thường ở chung với mọi người.”
Vệ Lẫm cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, “Cô nên đi khám đi.”
Trần Nhược Tinh trầm tư một lát, “Vệ Lẫm, cảm ơn cậu đã quan tâm. Chuyện của mình mình có thể xử lý được.”
“Cô xử lý như thế nào? Cô như vậy sẽ chỉ làm bản thân xấu mặt.” Vệ Lẫm cảm thấy cô thật sự rất cố chấp.
Trần Nhược Tinh bất đắc dĩ cười, cô cũng không phải chưa từng xấu mặt.
“Tôi bảo
anh hai giúp cô liên hệ bác sĩ tâm lý.”
“Không cần.” Cô kiên định ngữ khí.
“Bệnh tâm lý phải kịp thời trị tận gốc. Cô xem, bây giờ cô nói chuyện với tôi, tay đều run rẩy hết cả lên, thanh âm nói chuyện cũng không đúng. Về sau làm thế nào đi làm được?”
“Đây là chuyện của mình.” Trần Nhược Tinh dùng sức thoát khỏi anh.
Lòng bàn tay anh nóng như vậy, mà cô hoàn toàn không giống anh, máu cô giờ lại giống như băng.
Có lẽ, cô không muốn để người khác biết cô có bệnh tâm lý, nhất là Vệ Lẫm.
Cô đi rồi, lòng bàn tay anh liền trống không.
Trần Nhược Tinh trở lại chỗ ngồi, nhưng không có tâm tư nói chuyện, sau một lúc, cô tìm một lý do “bụng không thoải mái” rồi về ký túc xá trước.
Cô đi một mình, trong lòng lo lắng rất nhiều chuyện. Cứ đi cứ đi, giày của cô bị người phía sau đạp trúng, dây giày xăng - đan hoàn toàn bị đứt.
Người đàn ông phía sau vừa cao vừa to lớn, nói một câu “Xin lỗi” qua loa rồi bỏ đi.
Trần Nhược Tinh cũng không nhìn hắn ta, đi qua một bên, kiểm tra giày.
Đôi giày này cô đã mang hai mùa hè rồi, lúc này rốt cuộc cũng không mang được nữa. Cô chỉ có thể kéo lê giày chậm rãi đi tiếp.
Đi được một đoạn đường, Chương Nhất Thần đi tới từ đối diện, “Trần Nhược Tinh, cậu về ký túc xá à?”
Trần Nhược Tinh xin lỗi nhìn cậu, đáp lại một tiếng.
“Vậy cậu chú ý an toàn. Mình phải trở về nhìn xem, sợ bọn họ uống nhiều quá.” Chương Nhất Thần nhấc chân đi.
“Chương Nhất Thần ——” Trần Nhược Tinh run giọng kêu tên cậu ta.
Chương Nhất Thần ngây người, “Sao vậy?”
“Lúc đó mình không cố ý đánh cậu. Thực xin lỗi.” Trần Nhược Tinh nắm chặt tay, nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Nội tâm của cô không ngừng nói với bản thân, Chương Nhất Thần ấm áp, có trách nhiệm, cậu là một người rất tốt bụng, cô muốn làm bạn với cậu.
Mặt Chương Nhất Thần đều đỏ lên, “Cũng tại mình không tốt, mình hẳn nên nói với cậu trước. Trần Nhược Tinh, chuyện này chúng ta đều đừng để ý đến nữa. Về sau hai chúng ta tiếp tục phối hợp, hoàn thành tốt việc của lớp. Cậu có chuyện gì cứ đến tìm mình.”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Đúng rồi, có thể nhờ cậu giúp mình một việc không.”
“Cậu nói đi!”
Trần Nhược Tinh lấy tiền ra, “Hai ngày trước mình mua di động, không mang đủ tiền, Vệ Lẫm giúp mình thanh toán một ít. Nhờ cậu lát nữa đưa tiền này cho cậu ấy.”
“Không thành vấn đề.”
“Cảm ơn cậu.”
“Việc nhỏ thôi mà. Vậy mình đi trước đây.”
Chương Nhất Thần lại quay lại nhà hàng, mọi người đều đã ăn xong, cũng may bia đều được cất hết rồi, mấy người còn lại đều không say. Cậu ta đi qua bên cạnh Vệ Lẫm, “Đưa cậu này. Trên đường đi gặp Trần Nhược Tinh, đây là cô ấy bảo tôi đưa cho cậu.”
Vệ Lẫm nhìn xấp tiền, vẫn không nhúc nhích.
Chương Nhất Thần để tiền vào túi quần hắn “Làm sao vậy? Cậu cũng uống say rồi.”
Vệ Lẫm a một tiếng, “Đúng vậy. Uống say rồi.”
Chương Nhất Thần cười: “Tôi xem như đã biết, cậu là thâm tàng bất lộ.”
Vệ Lẫm nhếch khóe miệng, “Trần Nhược Tinh nói gì với cậu?”
“A —— không có gì.” tươi cười trên khóe miệng Chương Nhất Thần vẫn không biến mất.
Vệ Lẫm mắt sáng như đuốc nhìn cậu ta.
“Haiz, cô ấy xin lỗi tôi, vì chuyện đã đánh tôi. Con người Trần Nhược Tinh thật sự rất tốt. Hai ngày trước lúc tôi đi giúp sắp xếp hồ sơ, phát hiện ô bố mẹ để trống. Đột nhiên cảm thấy cô ấy cũng không dễ dàng gì, một mình từ trấn nhỏ Vi Chu đến Giang thành, cũng không có người thân.
Vệ Lẫm nhíu mày, “Ai nói cô ấy có một mình.”
“A ——”
Vệ Lẫm mặc kệ cậu ta, “Tôi đi về trước, nơi này giao cho cậu. Tôi đã thanh toán rồi.”
“Vậy quay về bảo mọi người chuyển tiền qua cho cậu.”
“Không cần, cũng không có bao nhiêu.”
Vệ Lẫm trở lại căn hộ, tắm rửa xong, ngồi xem trực tiếp trận đấu bóng rổ ngoài phòng khách, xem đến một nửa, di động bỗng vang lên.
Anh nhìn thì thấy mẹ anh gọi tới.
“A lô ——”
“Còn chưa nghỉ ngơi à?”
“Vâng.”
“Còn tưởng tối nay con sẽ về nhà.”
“Buổi tối lớp có liên hoan.”
“Vậy Nhược Tinh có tham gia không?”
“Có.”
“Con làm gì uể oải vậy. Ngày mai về nhà bảo Nhược Tinh cũng về theo đi.”
“Mẹ gọi điện nói với cô ấy đi.”
“Con và con bé là bạn học, con đi kêu nó thì làm sao?”
“Con? Cô ấy không nghe con.”
“Được rồi, lát nữa mẹ gọi điện cho Nhược Tinh, sáng mai để chú Dương đi đón hai đứa. Vệ Lẫm, con ngay cả con gái cũng không biết dỗ, tình trường của con đúng là yếu kém!”
Vệ Lẫm: “...”
Sáng sớm hôm sau, Vệ Lẫm ở dưới lầu chờ xe tới, vừa mở cửa xe liền nhìn thấy Trần Nhược Tinh ngồi ở phía sau, trong lòng ngực cô là chiếc túi vải cũ.
Anh nhìn cô một cái, cô ngồi nghiêm chỉnh, tư thế ngồi như học sinh tiểu học, cũng thật làm khó cô.
Hai người đều không nói chuyện.
Chú Dương không lâu sau liền phát hiện ra vấn đề. “Hôm nay thời tiết thật tốt, hai đứa mấy ngày trước huấn luyện quân sự người đều bị phơi nắng cả rồi.”
Vệ Lẫm: “Phơi nắng càng khỏe mạnh.”
Chú Dương: “Con gái không nên phơi nắng, cháu xem Nhược Tinh đều đen cả rồi.”
Vệ Lẫm từ trong gương nhìn qua cô, cô lại mặc bộ váy liền màu trắng kia, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi mỏng màu vàng, rồi nhìn qua mặt cô, dường như quả thật đen không ít. Lại nhìn, cổ cô ngược lại còn khá trắng.
Anh rời mắt, nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.
Trần Nhược Tinh thấy Vệ Lẫm ngủ, cô rốt cuộc thở phào một hơi, lấy di động ra, lướt xem tin tức trên diễn đàn của trường.
Đây là Tôn Diệc Nặc dạy cô, trên diễn đàn cái gì cũng có, còn có thông báo tuyển dụng. Cô muốn tìm một công việc ở gần trường, vừa kiếm chút tiền tiêu vặt, vừa muốn có thêm cơ hội tiếp xúc với người lạ. Nhìn chi phí ở trường đoạn thời gian này, bình thường phí sinh hoạt của mọi người một tháng đều hơn 1500 tệ, đó là ở dưới tình hình không mua đồ trang điểm, túi xách, quần áo linh tinh. Trần Nhược Tinh tính qua, cô không kiêng ăn, hơn nữa phí sinh hoạt khác, một tháng cô dùng khoảng 800 là đủ rồi. Có điều Giang thành vào đông, cô còn phải mua vài bộ quần áo mùa đông, số tiền cần dùng cũng sẽ không ít. Bởi vì tiền di động đã vượt quá dự định, cô phải nhanh chóng tìm việc làm thêm mới được.
Bất tri bất giác đã tới Vệ gia.
Bố Vệ mẹ Vệ còn có Vệ Triệt đều ở nhà, xem ra đã hẹn trước chờ bọn họ trở về.
Trần Nhược Tinh: “Con chào chú, dì, anh.”
“Đã về rồi.” Mẹ Vệ nhìn hai đứa bé, “Thật sự đen không ít, Nhược Tinh có phải con không bôi kem chống nắng không?”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Con chưa từng dùng qua.”
Mẹ Vệ vô cùng đau lòng, “Dì đáng lẽ phải chuẩn bị cho con. Không sao không sao, đợi đến mùa đông là có thể trắng lại.”
“Không sao ạ, đen một chút cũng không ảnh hưởng gì.”
Phòng khách Vệ gia rộng rãi thoáng mát, ánh mặt trời chiếu vào, cả phòng sáng rực.
Vệ Triệt cười nói: “Con thấy Nhược Tinh rất tốt, chỉ là không trắng như trước mà thôi.” Anh đưa tay vuốt tóc cô, động tác thong thả, ánh mắt lại nhìn chằm chằm biến hóa trên mặt cô. “Trong khoảng thời gian này sống có quen không?”
Trần Nhược Tinh không có chút phản ứng quá khích nào, cô cười cười. “Bạn học trong lớp đều rất tốt.”
“Anh nghe nói em làm lớp trưởng.”
“A —— đúng vậy.” Trên mặt Trần Nhược Tinh lộ ra chút ngượng ngùng, nghĩ thầm Vệ Triệt làm sao lại biết được, chẳng lẽ là do Vệ Lẫm nói. “Con đứng đầu danh sách lớp, nên cô giáo sắp xếp vậy.”
Vệ Triệt gật đầu, “Làm lớp trưởng rất tốt, có thể rèn luyện một chút.” Khi nói chuyện anh hướng về phía em trai ra hiệu bằng mắt.
Vệ Lẫm ngầm hiểu, cũng không muốn phản ứng lại anh trai anh. “Con về phòng có chút việc, mọi người nói chuyện đi.”
Bố Vệ: “... Tâm tình của Vệ Lẫm hình như không tốt lắm.”
Mẹ Vệ: “Giống như thất tình vậy.”
Trần Nhược Tinh: “...”
Tác giả :
Dạ Mạn