Vì Đó Là Anh
Chương 41
-Xin chào đàn anh-Thiên Như lên tiếng chào hỏi
-Mau thả các em ấy ra-Hắn thấy trên người nó muôn vàng những vết tích, tức giận lên tiếng
-Anh nghĩ em dễ dàng thả chúng nó ra khi phải mất rất nhiều thời gian để có thể mang về đây?-Thiên Nhi có phần mất bình tĩnh và lớn tiếng khi bị người khác đến đồi người
-Đành phải ra tay vậy.-Đăng Dương xoay xoay cổ tay.
Dương Linh búng tay nỡ nụ cười nhếch mép sau đấy khoảng mười người con trai thân hình lực lượng chạy vào.
Một trận đánh nhau dữ dội diễn ra, nhân lúc bọn chúng không chú ý, hắn chạy lại chỗ bọn nó mở trói cho từng người. Hắn thấy vẻ mặt sợ sệt của nó thì trấn an
-Đừng sợ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Một tên cầm cây gỗ to lao đến định đánh vào người hắn cũng mai nó nhìn thấy mà la lên, hắn kịp thời tránh được. Nó nghe lời hắn ngồi yên trong gốc tối của căn phòng, sợ sệt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đôi lúc bất giác kêu lên khi thấy hắn bị đánh. Ánh mắt nó chợt dừng lại chỗ Thiên Như, cô ta đang lao đến nó trên tay còn cầm một con dao sắt nhọn. Cô ta định giết nó? Đúnng vậy. Mọi hoạt động của nó nhất thời dừng lại, nó không đủ lí trí để nhìn nhận vấn đề chỉ biết im lặng, nhắm mắt chờ đợi nhát đâm từ con dao. Có lẽ cô ta đã đổi ý. Vì nó không bị gì cả, một chút cảm giác đau đớn cũng không. Vội mở mắt nó như chết lặng trước những gì mình nhìn thấy. Hắn nằm ngay cạnh nó, con dao cấm sâu vào bụng, máu túa ra rất nhiều. Nó ôm hắn vào lòng khóc nấc lên
-Cũng.....mai......em không......sao-Khó khăn lắm hắn mới nói được
-Đồ ngốc này sao lại đỡ cho em hả?-Nghe hắn nói thế nó lại khóc nhiều hơn
-Đừng....khóc.....cho dù....sao này......không có anh.....ở bên.....em cũng....đừng khóc-Hắn đưa tay lên mặt nó lao đi những giọt nước mắt còn vươn trên mi. Nó nắm chặt tay hắn áp vào má mình
-Anh sẽ không sao đâu. Đừng ngủ em xin anh-Nó đau đớn, nhìn cánh tay hắn đang từ từ rời khỏi mặt nó, buông tự do trong không trung.
Mọi lo lắng, nổi sợ hãi cùng sự mất mác như bao vây nó khi mắt hắn nhắm nghiền. Nó gọi mãi nhưng hắn vẫn nằm yên đó bất động, nó ngất lịm đi sau khi hắn vào phòng phẩu thuật.
************************************
Lúc hắn được đưa vào viện cũng là lúc cảnh sát ập tới đưa bọn ả đi. Thiên Như vì quá hoảng sợ do mình đã tự tay giết người mà hoá điên dại. Hai người còn lại được gửi vào trại giáo dưỡng vì chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm hình sự.
************************************
Nó tĩnh dậy, thấy mình nằm trên giường bện trắng toát, bên cạnh là mẹ nó. Vậy còn hắn, hắn đâu? Nó hoảng sợ lay tay mẹ nó
-Mẹ, Phong đâu, anh ấy đâu rồi?-Những giọt nước mắt lại thi nhau rơi trên khuôn mặt có phần xanh xao của nó
-Bình tĩnh lại đi con. Phong nó vẫn còn trong phòng phẩu thuật-Mẹ nó ôm nó vào lòng, trấn an
-Không được. Con phải đến đấy-Nó giật phăng sợi dây truyền nước trên tay mình, dùng hết sức lực bình sinh của bản thân chạy nhanh đến phòng phẩu thuật. Nó sợ nếu như đến trể hắn sẽ không tĩnh lại, hắn sẽ rời xa nó mãi mãi. Nó cứ chạy mặc cho mẹ nó gọi. Vị bác sĩ già chậm rãi bước ra khỏi phòng phẩu thuật, vẻ mặt mệt mỏi. Nó lao đến, nghẹn giọng
-Bác sĩ anh ấy sao rồi?-
-Tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng bệnh mọi người có thể vào thăm-Vị bác sĩ giọng trầm ồn, từ tốn nói với nó.
Nó như trút bỏ được ghánh nặng, lòng nhẹ hẳn. Cũng mai hắn không sao. Hắn hôn mê đến ba ngày mới chịu tĩnh lại. Vừa tĩnh lại đã bị nó quở trách
-Ai bảo anh đỡ giúp em
-Anh vừa tĩnh lại không một lời hỏi thăm đã đành, lại còn chưng cái bộ mặt không hài lòng đấy ra-Hắn vì mới tĩnh lại, giọng khàn đặc. Nó không nói gì vùi đầu vào ngực hắn
-Cũng mai anh không sao. Anh mà có chuyện gì, em phải làm sao đây?-Nó lại dỗi nữa rồi
-Anh xin lỗi
Nó cừ nằm lì trên người hắn đến lúc Nam bước vào mới thôi
-Em muốn anh ấy vào phòng phẩu thuật nữa hay sao mà nằm trên người anh ấy vậy hả?-Nam mắng
Nó nghe thế vội rời khỏi người hắn. Vết thương trên bụng hắn lại túa máu vì bị nó đè lên từ nảy giờ
-Để em gọi bác sĩ.-Nó hốt hoảng
-Đừng gọi anh không sao-Hắn kéo tay nó lại, cười ấm áp.
Nam ngao ngán lắc đầu nhìn đứa em gái vụng về của mình.
-Mau thả các em ấy ra-Hắn thấy trên người nó muôn vàng những vết tích, tức giận lên tiếng
-Anh nghĩ em dễ dàng thả chúng nó ra khi phải mất rất nhiều thời gian để có thể mang về đây?-Thiên Nhi có phần mất bình tĩnh và lớn tiếng khi bị người khác đến đồi người
-Đành phải ra tay vậy.-Đăng Dương xoay xoay cổ tay.
Dương Linh búng tay nỡ nụ cười nhếch mép sau đấy khoảng mười người con trai thân hình lực lượng chạy vào.
Một trận đánh nhau dữ dội diễn ra, nhân lúc bọn chúng không chú ý, hắn chạy lại chỗ bọn nó mở trói cho từng người. Hắn thấy vẻ mặt sợ sệt của nó thì trấn an
-Đừng sợ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Một tên cầm cây gỗ to lao đến định đánh vào người hắn cũng mai nó nhìn thấy mà la lên, hắn kịp thời tránh được. Nó nghe lời hắn ngồi yên trong gốc tối của căn phòng, sợ sệt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đôi lúc bất giác kêu lên khi thấy hắn bị đánh. Ánh mắt nó chợt dừng lại chỗ Thiên Như, cô ta đang lao đến nó trên tay còn cầm một con dao sắt nhọn. Cô ta định giết nó? Đúnng vậy. Mọi hoạt động của nó nhất thời dừng lại, nó không đủ lí trí để nhìn nhận vấn đề chỉ biết im lặng, nhắm mắt chờ đợi nhát đâm từ con dao. Có lẽ cô ta đã đổi ý. Vì nó không bị gì cả, một chút cảm giác đau đớn cũng không. Vội mở mắt nó như chết lặng trước những gì mình nhìn thấy. Hắn nằm ngay cạnh nó, con dao cấm sâu vào bụng, máu túa ra rất nhiều. Nó ôm hắn vào lòng khóc nấc lên
-Cũng.....mai......em không......sao-Khó khăn lắm hắn mới nói được
-Đồ ngốc này sao lại đỡ cho em hả?-Nghe hắn nói thế nó lại khóc nhiều hơn
-Đừng....khóc.....cho dù....sao này......không có anh.....ở bên.....em cũng....đừng khóc-Hắn đưa tay lên mặt nó lao đi những giọt nước mắt còn vươn trên mi. Nó nắm chặt tay hắn áp vào má mình
-Anh sẽ không sao đâu. Đừng ngủ em xin anh-Nó đau đớn, nhìn cánh tay hắn đang từ từ rời khỏi mặt nó, buông tự do trong không trung.
Mọi lo lắng, nổi sợ hãi cùng sự mất mác như bao vây nó khi mắt hắn nhắm nghiền. Nó gọi mãi nhưng hắn vẫn nằm yên đó bất động, nó ngất lịm đi sau khi hắn vào phòng phẩu thuật.
************************************
Lúc hắn được đưa vào viện cũng là lúc cảnh sát ập tới đưa bọn ả đi. Thiên Như vì quá hoảng sợ do mình đã tự tay giết người mà hoá điên dại. Hai người còn lại được gửi vào trại giáo dưỡng vì chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm hình sự.
************************************
Nó tĩnh dậy, thấy mình nằm trên giường bện trắng toát, bên cạnh là mẹ nó. Vậy còn hắn, hắn đâu? Nó hoảng sợ lay tay mẹ nó
-Mẹ, Phong đâu, anh ấy đâu rồi?-Những giọt nước mắt lại thi nhau rơi trên khuôn mặt có phần xanh xao của nó
-Bình tĩnh lại đi con. Phong nó vẫn còn trong phòng phẩu thuật-Mẹ nó ôm nó vào lòng, trấn an
-Không được. Con phải đến đấy-Nó giật phăng sợi dây truyền nước trên tay mình, dùng hết sức lực bình sinh của bản thân chạy nhanh đến phòng phẩu thuật. Nó sợ nếu như đến trể hắn sẽ không tĩnh lại, hắn sẽ rời xa nó mãi mãi. Nó cứ chạy mặc cho mẹ nó gọi. Vị bác sĩ già chậm rãi bước ra khỏi phòng phẩu thuật, vẻ mặt mệt mỏi. Nó lao đến, nghẹn giọng
-Bác sĩ anh ấy sao rồi?-
-Tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng bệnh mọi người có thể vào thăm-Vị bác sĩ giọng trầm ồn, từ tốn nói với nó.
Nó như trút bỏ được ghánh nặng, lòng nhẹ hẳn. Cũng mai hắn không sao. Hắn hôn mê đến ba ngày mới chịu tĩnh lại. Vừa tĩnh lại đã bị nó quở trách
-Ai bảo anh đỡ giúp em
-Anh vừa tĩnh lại không một lời hỏi thăm đã đành, lại còn chưng cái bộ mặt không hài lòng đấy ra-Hắn vì mới tĩnh lại, giọng khàn đặc. Nó không nói gì vùi đầu vào ngực hắn
-Cũng mai anh không sao. Anh mà có chuyện gì, em phải làm sao đây?-Nó lại dỗi nữa rồi
-Anh xin lỗi
Nó cừ nằm lì trên người hắn đến lúc Nam bước vào mới thôi
-Em muốn anh ấy vào phòng phẩu thuật nữa hay sao mà nằm trên người anh ấy vậy hả?-Nam mắng
Nó nghe thế vội rời khỏi người hắn. Vết thương trên bụng hắn lại túa máu vì bị nó đè lên từ nảy giờ
-Để em gọi bác sĩ.-Nó hốt hoảng
-Đừng gọi anh không sao-Hắn kéo tay nó lại, cười ấm áp.
Nam ngao ngán lắc đầu nhìn đứa em gái vụng về của mình.
Tác giả :
Ngũ Ngũ