Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 8: Cửa giao dịch
Do quanh năm chiến đấu đường hẻm với đội quân thành quản, cảm giác phương hướng của Ngô Nặc vô cùng mạnh, y ôm đại miêu đã gục gà gục gặc mau chóng tìm được căn nhà đã ở lại buổi chiều.
Nếu, cái không gian đơn giản, dùng tảng đá và phiến đá chất lại có thể gọi là nhà.
Cái nhà đơn giản đến không thể đơn giản hơn trong mắt Ngô Nặc này, chính là nhà của Bạch, di sản duy nhất cha mẹ Bạch để lại cho nó. Cho dù đối với Ngô Nặc, căn nhà này trừ hơi lớn ra, quả thật đơn giản hệt như mấy cái ổ chó đã từng thấy ở nông thôn, nhưng trong bộ lạc Trường Hà, nhà của Bạch đông ấm hạ mát, có phiến đá dày làm nóc, trời mưa cũng dột, nhưng sẽ không ngoài trời đổ mưa bão trong nhà đổ mưa to, mùa đông thì hoàn toàn không cần lo lắng nóc nhà bị tuyết đọng đè sụp, ngược lại, tuyết đọng thật dày trên nóc nhà, ít nhiều cũng có tác dụng giữ ấm, cho dù là lúc tuyết tan có hơi khó chịu.
Lúc trước, cha bạch đã tốn rất nhiều công sức mới làm được căn nhà đá này, nhờ vào nó mà ông lấy được thú nhân giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc sống kế bên, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Mà nay, cha mẹ Bạch cùng qua đời, theo quy định của bộ lạc, ấu thú nhân không có cha mẹ chăm sóc cần phải được gia đình thú nhân khác nhận nuôi, nuôi dưỡng đến lớn, một phần di sản của cha mẹ lưu lại sẽ giao cho cha mẹ nuôi, một phần thì sung công để phân phối lại.
Tình trạng Bạch khá đặc biệt, cha mẹ nó vì bảo vệ bộ lạc nên tử chiến, mà lúc nhỏ thân thể nó yếu ớt nhiều bệnh, căn bản không có thú nhân đồng ý nhận nuôi, cuối cùng đại vu nuôi nó khôn lớn. Đợi sau khi Bạch khỏe lên, ngược lại có không ít thú nhân vì đủ các nguyên nhân đồng ý nhận nuôi. Nhưng Bạch lại không nguyện ý vào những gia đình đó, sau, được sự cho phép của đại vu và thủ lĩnh, nó kế thừa di sản của cha mẹ, vào ở trong căn nhà vốn thuộc về nó.
Từ đó, những người thèm nhỏ dãi căn nhà đó ít nhiều cũng ngầm phê bình, Bạch trời sinh cao ngạo, khó tiếp nhận được ánh mắt dị thường của người khác, vì thế, từ khi còn rất nhỏ, nó đã tự dựa vào bản thân săn mồi kiếm sống. Ban đầu cũng từng bị thương, từng bị đói, lúc đói quá cũng từng ăn nhầm trái cây có độc trong rừng suýt là toi mạng, nhưng cuối cùng nó vẫn ngoan cường sống tới nay. Dù đến hôm nay vẫn chưa thể trưởng thành hóa hình, nhưng đã luyện được một thân kỹ năng săn bắt không tồi. Bạch vốn đã thông minh, thậm chí còn không thầy tự thông cân nhắc thiết kế ra cạm bẫy, dùng cái giá nhỏ nhất bắt được con mồi càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Khi những ấu thú nhân cùng tuổi khác dần trưởng thành hóa hình, tự xây dựng gia đình, Bạch cũng giảm dần số lần qua lại với họ, nó lại khinh thường chơi với đám nhóc nhỏ hơn mình, lâu dần dưỡng thành thói quen đi về một mình.
Lúc cha mẹ Bạch qua đời, nó còn quá nhỏ, căn bản ngay cả hình dáng cha mẹ ra sao cũng không nhớ, trong ký ức của nó, nhà, vẫn luôn lạnh lẽo, có cũng được không cũng thôi.
Nhưng hôm nay, ủ trong lòng tiểu thuần nhân nó nhặt về, nó bất ngờ được trải nghiệm hơi ấm nồng đậm, ấm đến mức nó căn bản không nỡ rời khỏi.
Ngô Nặc bất đắc dĩ nhìn đại miêu đã ngủ say vẫn không quên dùng móng vuốt móc áo mình, cho dù Ngô Nặc không thừa nhận y đã bị miêu tinh nhân cao lãnh từng nuôi trong nhà giày vò ra chút nô tính, nhưng lúc này nhìn đại miêu xinh đẹp ỷ vào y như thế, trong lòng vẫn có chút kích động chút sục sôi.
“Đúng là rất biết làm nũng!” Ngô Nặc ôm đại miêu, đầu tiên kiểm tra một chút vết thương trên người nó có đáng ngại không, rồi hôn lên trán đại miêu, nghiêng người nằm trên chiếc giường đá lạnh cứng.
Trên đầu giường phủ một tấm da thú đã không nhìn ra được màu gốc, may là da thú hình như thường xuyên được tẩy rửa, không có mùi khác thường, nhưng, da thú mỏng manh phủ lên phiến đá cứng ngắc, cấn Ngô Nặc phát đau.
Lại thêm, buổi chiều y đã mơ hồ ngủ một chút, hiện tại lại ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, tiền đồ mờ mịt, lòng Ngô Nặc còn chưa phóng khoáng đến độ chạm giường là ngủ.
Ngô Nặc lăn qua trở lại nướng bánh trên giường, lặng lẽ suy nghĩ con đường tương lai.
Tính cảnh giác của Bạch vô cùng cao, kỳ thật nó vẫn không ngủ thật, vừa rồi lúc Ngô Nặc hôn nó, suýt nữa nó đã dựng lông phá công rồi. Vất vả nhịn lại, Bạch cảm thấy nhúm lông nhỏ vừa rồi bị hôn hình như hơi nóng hơi bỏng, sau đó đầu óc không chịu khống chế bắt đầu nhớ lại nụ hôn đó __ mềm mềm, thật dễ chịu.
Khó trách đám nhóc kia thích làm nũng như thế.
Bạch chọn một vị trí thoải mái, úp sấp trên người Ngô Nặc, phẫn hận lại bất mãn nghĩ, nếu Ngô Nặc có thể liếm nó giống như những thú nhân kia liếm ấu thú, khẳng định càng thoải mái. Không đúng, nó lại không phải mấy con ấu thú ngu ngu ngốc ngốc kia, mới không cần người khác liếm cho, hôn một chút, ừm, hôn một chút càng tốt.
Bạch cố gắng kiềm nén khóe môi đang vểnh lên, cái đuôi cuộn lại, quấn chặt cánh tay Ngô Nặc, đầu gối vào hõm vai Ngô Nặc, nghe tiếng hít thở đều đặn của y, Bạch cảm thấy hình như mình lại hơi buồn ngủ.
Ngô Nặc bị đại miêu quấn tay, cũng không tiện lăn qua trở lại nữa, suy nghĩ lung tung không biên giới về tương lai, dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi hôm sau trời vừa sáng, Ngô Nặc phát hiện hôm qua suy nghĩ nhiều thế, chênh lệch giữa quy hoạch về tương lai và hiện thực cứ thế bị một cuộn giấy đơn giản đánh bại.
Muốn đi nhà xí nhưng không có giấy, làm sao đây, đang online, vô cùng gấp QAQ!
Sáng hôm sau, trời vừa mông lung sáng, đầu óc mơ màng của Ngô Nặc bị một cảm giác mắc đi mạnh mẽ cưỡng chế gọi dậy, y nhắm mắt theo thói quen thò tay đến đầu giường__
“Ủa.”
Ngô Nặc sờ vào khoảng không, thoáng cái tỉnh táo lại.
Căn phòng tối thui, khe hở giữa phiến đá lộ ra mấy lọn ánh sáng, có thể thấy rõ những hạt bụi trong không khí.
Ngô Nặc đờ đẫn hai giây ngắn ngủi, đại não bắt đầu hoạt động, thoáng cái hiểu ra hoàn cảnh của mình, vẻ mặt cứng lại thạch hóa __ Thân là một thanh niên sống mười mấy năm tại xã hội chủ nghĩa, đối diện với vấn đề đi nhà xí không có giấy vệ sinh, còn không có kem đánh răng bàn chải đánh răng quần áo đồ lót v.v…, lý tưởng hủy diệt là cái chi, mấy thứ này mới là đại sự liên quan đến dân sinh, móe!
Đầu óc Ngô Nặc bắt đầu tự động trở về với đám nhóc con tiểu tiệu tùy chỗ đã thấy trên đường hôm qua, cùng với đám nam nữ lớn bé bẩn thỉu đầy ghét ngay cả thuốc màu cũng không che giấu được, Ngô Nặc cảm thấy cả người đều không khỏe.
Rất muốn, rất muốn, rất muốn trở về trái đất!
Cái bụng đau thành thật nhắc nhở Ngô Nặc, mong ước về trái đất xa không với tới, thậm chí có giấy vệ sinh hay không cũng không phải quan trọng lắm, hiện tại quan trọng nhất là tìm xem nên đi ngoài ở chỗ nào! Sắp nhịn hết nổi rồi đây QAQ!
Ngô Nặc mang vẻ mặt mắc nghẹn sắp sụp đổ, lay tỉnh đại miêu đang ngủ say còn thổi bóng bằng mũi trên ngực mình, đại miêu bị đánh thức khỏi giấc mộng lành nghĩ cũng không nghĩ liền tặng cho y một vuốt, khi móng vuốt sắp cào lên gương mặt Ngô Nặc, đại miêu chợt tỉnh lại, nhanh chóng thu vuốt, đệm thịt mềm mại nhẹ đặt lên mặt Ngô Nặc.
[Nhà xí, nhà xí của mấy người ở đâu?]
Bạch hoang mang nhìn tiểu thuần nhân vẻ mặt gấp gáp đỏ bừng, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình căn bản nghe không hiểu.
Ngô Nặc khóc không ra nước mắt, đã nói là hệ thống phụ trợ ngôn ngữ, thì ra chỉ phụ trợ một chiều, y có thể nghe hiểu ngôn ngữ thế giới này, nhưng người thế giới này hiển nhiên nghe không hiểu lời y.
Hệ thống, quả nhiên là một tên lừa gạt từ đầu tới đuôi!!
Hệ thống╮(╯▽╰)╭: Tại tui hả?
Ngô Nặc âm thầm hung tợn dựng ngón giữa với hệ thống, sau đó kẹp hai chân, vội chạy ra khỏi phòng. Bạch quả thật không hiểu tiểu thuần nhân giật kinh phong gì, vội vã đuổi theo.
Hiển nhiên, bộ lạc Trường Hà căn bản không có cái thứ như nhà xí.
Ngô Nặc tìm một lát, quả quyết từ bỏ, dùng hết sức lực từ lúc bú mẹ chạy ra khỏi bộ lạc, tìm một lùm cây không mấy rậm rạp che chắn__
Phẹt phẹt phẹt. Ngô Nặc thở ra một hơi nhẹ nhõm, biểu cảm cuối cùng cũng không còn quá xoắn nữa.
Đại miêu tận mắt nhìn cả quá trình, cuối cùng hiểu ra tại sao Ngô Nặc lại gấp như thế, nhưng, rất nhanh lực chú ý của nó đã bị cái khác hút lấy.
Trắng, trắng quá.(ω)
Đại miêu giả đò không có gì nhìn rồi nhìn, rồi nhìn nữa.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng cuối cùng cũng khiến Ngô Nặc chú ý, Ngô Nặc chẳng chút để ý vung tay, đuổi nó đi. Thân là một thẳng nam thẳng tắp thẳng tắp, bị một con mèo đực con (?) nhìn, Ngô Nặc một chút cũng không thấy mất tự nhiên, chỉ đơn thuần cảm thấy hơi thối quá, ngài ngại.
Đợi kết thúc chiến đấu, Ngô Nặc trăm lần không tình nguyện bứt mấy lá cỏ dưới đất, sau đó dưới ánh mắt có chút khó hiểu rồi dần chuyển sang kinh sợ của đại miêu, đem chúng lau mông__ “A___”
Một tiếng thét thảm thiết đi kèm với giai điệu ‘hoa cúc tàn, thương đau vương trên đất’, ngày đầu tiên sinh sống ở xã hội nguyên thủy gà bay chó sủa của Ngô tiểu Nặc, ngã ngửa.
Ngô tiểu Nặc ngã ngửa gian nan trở về nhà nằm nửa ngày trên giường, mới sống lại với trạng thái da máu.
Sau vô số lần hỏi thăm hệ thống có thể trở về trái đất không, đều không có được đáp án vừa lòng, cuối cùng Ngô Nặc không trăn trở nữa, lặng lẽ nằm sấp trên giường, mở giao diện giao dịch hệ thống.
Trên góc trái giao diện là ảnh người thật 3D của Ngô Nặc, phía dưới ảnh có ghi thông tin cơ bản của y:
Họ tên: Ngô Nặc.
Chủng loài: Sinh mạng trí tuệ cacbon cơ bản.
Giao dịch tệ: 0
Tích phân giao dịch: 100
Vật phẩm giao dịch: Không.
Hệ thống tận trách hỏi thăm: [Ký chủ có tải vật phẩm giao dịch lên không?]
Ngô Nặc không lên tiếng, nói trong lòng: [Tôi không tải lên, chỉ tùy tiện xem thôi.]
Hệ thống hỏi: [Điểm tích lũy của ký chủ vượt quá 99, có thể mở khu giao dịch tự do cấp 1 và khu giao dịch hệ thống cấp 1, có muốn mở khu giao dịch?]
Hiện tại Ngô Nặc đã không ôm hy vọng gì với việc trở về, biết muốn sống sót tốt ở thế giới này, còn phải dựa vào hệ thống, y quyết định khắc chế cảm xúc của mình, không đắc tội hệ thống quá mức nữa, vô cùng thân thiện hòa ái nói: [Mở đi.]
Hệ thống khống chế một luồng sáng trắng lóe qua giao diện, trên giao diện giao dịch, phía dưới ảnh của Ngô Nặc có thêm hai cánh cửa lóe ánh vàng, chia ra là khu giao dịch tự do cấp 1, khu giao dịch hệ thống cấp 1.
Trông hình như rất cao cấp, Ngô Nặc chép miệng, móng vuốt cẩn thận chọt lên cửa khu giao dịch tự do cấp 1.
Chọt, chọt nữa, sao không có chút động tĩnh nào?
[Chuyện gì vậy, không phải hư rồi chứ?] Y cũng không dùng sức quá lớn mà, thứ này sẽ không tệ hơn cả điện thoại tàn của y chứ?
Hệ thống lặng lẽ bỏ qua câu rủa thầm của ký chủ ngốc, dùng âm thanh máy móc lạnh lẽo trả lời: [Tích phân giao dịch của ký chủ ít hơn 1, không cách nào đi vào khu giao dịch.] Nghe âm thanh hệ thống, Ngô Nặc đưa mắt nhìn phía dưới ảnh của mình, phía sau cái tích phân giao dịch là một con số 0 đỏ muốn nhỏ nước.
Má nó.
Cả người Ngô Nặc liền không khỏe, bất giác lớn tiếng nói: [Tích phân của tao đâu? Mẹ nó ai động vào tích phân của tao?!]
Âm tham máy móc lạnh lẽo của hệ thống lộ ra sự thản nhiên vô cùng: [50 điểm tích phân giao dịch mở khu giao dịch tự do cấp 1, 50 điểm tích phân giao dịch mở khu giao dịch hệ thống cấp 1, 100 điểm tích phân giao dịch của ký chủ đã sử dụng hết.]
Nếu, cái không gian đơn giản, dùng tảng đá và phiến đá chất lại có thể gọi là nhà.
Cái nhà đơn giản đến không thể đơn giản hơn trong mắt Ngô Nặc này, chính là nhà của Bạch, di sản duy nhất cha mẹ Bạch để lại cho nó. Cho dù đối với Ngô Nặc, căn nhà này trừ hơi lớn ra, quả thật đơn giản hệt như mấy cái ổ chó đã từng thấy ở nông thôn, nhưng trong bộ lạc Trường Hà, nhà của Bạch đông ấm hạ mát, có phiến đá dày làm nóc, trời mưa cũng dột, nhưng sẽ không ngoài trời đổ mưa bão trong nhà đổ mưa to, mùa đông thì hoàn toàn không cần lo lắng nóc nhà bị tuyết đọng đè sụp, ngược lại, tuyết đọng thật dày trên nóc nhà, ít nhiều cũng có tác dụng giữ ấm, cho dù là lúc tuyết tan có hơi khó chịu.
Lúc trước, cha bạch đã tốn rất nhiều công sức mới làm được căn nhà đá này, nhờ vào nó mà ông lấy được thú nhân giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc sống kế bên, không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Mà nay, cha mẹ Bạch cùng qua đời, theo quy định của bộ lạc, ấu thú nhân không có cha mẹ chăm sóc cần phải được gia đình thú nhân khác nhận nuôi, nuôi dưỡng đến lớn, một phần di sản của cha mẹ lưu lại sẽ giao cho cha mẹ nuôi, một phần thì sung công để phân phối lại.
Tình trạng Bạch khá đặc biệt, cha mẹ nó vì bảo vệ bộ lạc nên tử chiến, mà lúc nhỏ thân thể nó yếu ớt nhiều bệnh, căn bản không có thú nhân đồng ý nhận nuôi, cuối cùng đại vu nuôi nó khôn lớn. Đợi sau khi Bạch khỏe lên, ngược lại có không ít thú nhân vì đủ các nguyên nhân đồng ý nhận nuôi. Nhưng Bạch lại không nguyện ý vào những gia đình đó, sau, được sự cho phép của đại vu và thủ lĩnh, nó kế thừa di sản của cha mẹ, vào ở trong căn nhà vốn thuộc về nó.
Từ đó, những người thèm nhỏ dãi căn nhà đó ít nhiều cũng ngầm phê bình, Bạch trời sinh cao ngạo, khó tiếp nhận được ánh mắt dị thường của người khác, vì thế, từ khi còn rất nhỏ, nó đã tự dựa vào bản thân săn mồi kiếm sống. Ban đầu cũng từng bị thương, từng bị đói, lúc đói quá cũng từng ăn nhầm trái cây có độc trong rừng suýt là toi mạng, nhưng cuối cùng nó vẫn ngoan cường sống tới nay. Dù đến hôm nay vẫn chưa thể trưởng thành hóa hình, nhưng đã luyện được một thân kỹ năng săn bắt không tồi. Bạch vốn đã thông minh, thậm chí còn không thầy tự thông cân nhắc thiết kế ra cạm bẫy, dùng cái giá nhỏ nhất bắt được con mồi càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Khi những ấu thú nhân cùng tuổi khác dần trưởng thành hóa hình, tự xây dựng gia đình, Bạch cũng giảm dần số lần qua lại với họ, nó lại khinh thường chơi với đám nhóc nhỏ hơn mình, lâu dần dưỡng thành thói quen đi về một mình.
Lúc cha mẹ Bạch qua đời, nó còn quá nhỏ, căn bản ngay cả hình dáng cha mẹ ra sao cũng không nhớ, trong ký ức của nó, nhà, vẫn luôn lạnh lẽo, có cũng được không cũng thôi.
Nhưng hôm nay, ủ trong lòng tiểu thuần nhân nó nhặt về, nó bất ngờ được trải nghiệm hơi ấm nồng đậm, ấm đến mức nó căn bản không nỡ rời khỏi.
Ngô Nặc bất đắc dĩ nhìn đại miêu đã ngủ say vẫn không quên dùng móng vuốt móc áo mình, cho dù Ngô Nặc không thừa nhận y đã bị miêu tinh nhân cao lãnh từng nuôi trong nhà giày vò ra chút nô tính, nhưng lúc này nhìn đại miêu xinh đẹp ỷ vào y như thế, trong lòng vẫn có chút kích động chút sục sôi.
“Đúng là rất biết làm nũng!” Ngô Nặc ôm đại miêu, đầu tiên kiểm tra một chút vết thương trên người nó có đáng ngại không, rồi hôn lên trán đại miêu, nghiêng người nằm trên chiếc giường đá lạnh cứng.
Trên đầu giường phủ một tấm da thú đã không nhìn ra được màu gốc, may là da thú hình như thường xuyên được tẩy rửa, không có mùi khác thường, nhưng, da thú mỏng manh phủ lên phiến đá cứng ngắc, cấn Ngô Nặc phát đau.
Lại thêm, buổi chiều y đã mơ hồ ngủ một chút, hiện tại lại ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, tiền đồ mờ mịt, lòng Ngô Nặc còn chưa phóng khoáng đến độ chạm giường là ngủ.
Ngô Nặc lăn qua trở lại nướng bánh trên giường, lặng lẽ suy nghĩ con đường tương lai.
Tính cảnh giác của Bạch vô cùng cao, kỳ thật nó vẫn không ngủ thật, vừa rồi lúc Ngô Nặc hôn nó, suýt nữa nó đã dựng lông phá công rồi. Vất vả nhịn lại, Bạch cảm thấy nhúm lông nhỏ vừa rồi bị hôn hình như hơi nóng hơi bỏng, sau đó đầu óc không chịu khống chế bắt đầu nhớ lại nụ hôn đó __ mềm mềm, thật dễ chịu.
Khó trách đám nhóc kia thích làm nũng như thế.
Bạch chọn một vị trí thoải mái, úp sấp trên người Ngô Nặc, phẫn hận lại bất mãn nghĩ, nếu Ngô Nặc có thể liếm nó giống như những thú nhân kia liếm ấu thú, khẳng định càng thoải mái. Không đúng, nó lại không phải mấy con ấu thú ngu ngu ngốc ngốc kia, mới không cần người khác liếm cho, hôn một chút, ừm, hôn một chút càng tốt.
Bạch cố gắng kiềm nén khóe môi đang vểnh lên, cái đuôi cuộn lại, quấn chặt cánh tay Ngô Nặc, đầu gối vào hõm vai Ngô Nặc, nghe tiếng hít thở đều đặn của y, Bạch cảm thấy hình như mình lại hơi buồn ngủ.
Ngô Nặc bị đại miêu quấn tay, cũng không tiện lăn qua trở lại nữa, suy nghĩ lung tung không biên giới về tương lai, dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi hôm sau trời vừa sáng, Ngô Nặc phát hiện hôm qua suy nghĩ nhiều thế, chênh lệch giữa quy hoạch về tương lai và hiện thực cứ thế bị một cuộn giấy đơn giản đánh bại.
Muốn đi nhà xí nhưng không có giấy, làm sao đây, đang online, vô cùng gấp QAQ!
Sáng hôm sau, trời vừa mông lung sáng, đầu óc mơ màng của Ngô Nặc bị một cảm giác mắc đi mạnh mẽ cưỡng chế gọi dậy, y nhắm mắt theo thói quen thò tay đến đầu giường__
“Ủa.”
Ngô Nặc sờ vào khoảng không, thoáng cái tỉnh táo lại.
Căn phòng tối thui, khe hở giữa phiến đá lộ ra mấy lọn ánh sáng, có thể thấy rõ những hạt bụi trong không khí.
Ngô Nặc đờ đẫn hai giây ngắn ngủi, đại não bắt đầu hoạt động, thoáng cái hiểu ra hoàn cảnh của mình, vẻ mặt cứng lại thạch hóa __ Thân là một thanh niên sống mười mấy năm tại xã hội chủ nghĩa, đối diện với vấn đề đi nhà xí không có giấy vệ sinh, còn không có kem đánh răng bàn chải đánh răng quần áo đồ lót v.v…, lý tưởng hủy diệt là cái chi, mấy thứ này mới là đại sự liên quan đến dân sinh, móe!
Đầu óc Ngô Nặc bắt đầu tự động trở về với đám nhóc con tiểu tiệu tùy chỗ đã thấy trên đường hôm qua, cùng với đám nam nữ lớn bé bẩn thỉu đầy ghét ngay cả thuốc màu cũng không che giấu được, Ngô Nặc cảm thấy cả người đều không khỏe.
Rất muốn, rất muốn, rất muốn trở về trái đất!
Cái bụng đau thành thật nhắc nhở Ngô Nặc, mong ước về trái đất xa không với tới, thậm chí có giấy vệ sinh hay không cũng không phải quan trọng lắm, hiện tại quan trọng nhất là tìm xem nên đi ngoài ở chỗ nào! Sắp nhịn hết nổi rồi đây QAQ!
Ngô Nặc mang vẻ mặt mắc nghẹn sắp sụp đổ, lay tỉnh đại miêu đang ngủ say còn thổi bóng bằng mũi trên ngực mình, đại miêu bị đánh thức khỏi giấc mộng lành nghĩ cũng không nghĩ liền tặng cho y một vuốt, khi móng vuốt sắp cào lên gương mặt Ngô Nặc, đại miêu chợt tỉnh lại, nhanh chóng thu vuốt, đệm thịt mềm mại nhẹ đặt lên mặt Ngô Nặc.
[Nhà xí, nhà xí của mấy người ở đâu?]
Bạch hoang mang nhìn tiểu thuần nhân vẻ mặt gấp gáp đỏ bừng, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình căn bản nghe không hiểu.
Ngô Nặc khóc không ra nước mắt, đã nói là hệ thống phụ trợ ngôn ngữ, thì ra chỉ phụ trợ một chiều, y có thể nghe hiểu ngôn ngữ thế giới này, nhưng người thế giới này hiển nhiên nghe không hiểu lời y.
Hệ thống, quả nhiên là một tên lừa gạt từ đầu tới đuôi!!
Hệ thống╮(╯▽╰)╭: Tại tui hả?
Ngô Nặc âm thầm hung tợn dựng ngón giữa với hệ thống, sau đó kẹp hai chân, vội chạy ra khỏi phòng. Bạch quả thật không hiểu tiểu thuần nhân giật kinh phong gì, vội vã đuổi theo.
Hiển nhiên, bộ lạc Trường Hà căn bản không có cái thứ như nhà xí.
Ngô Nặc tìm một lát, quả quyết từ bỏ, dùng hết sức lực từ lúc bú mẹ chạy ra khỏi bộ lạc, tìm một lùm cây không mấy rậm rạp che chắn__
Phẹt phẹt phẹt. Ngô Nặc thở ra một hơi nhẹ nhõm, biểu cảm cuối cùng cũng không còn quá xoắn nữa.
Đại miêu tận mắt nhìn cả quá trình, cuối cùng hiểu ra tại sao Ngô Nặc lại gấp như thế, nhưng, rất nhanh lực chú ý của nó đã bị cái khác hút lấy.
Trắng, trắng quá.(ω)
Đại miêu giả đò không có gì nhìn rồi nhìn, rồi nhìn nữa.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng cuối cùng cũng khiến Ngô Nặc chú ý, Ngô Nặc chẳng chút để ý vung tay, đuổi nó đi. Thân là một thẳng nam thẳng tắp thẳng tắp, bị một con mèo đực con (?) nhìn, Ngô Nặc một chút cũng không thấy mất tự nhiên, chỉ đơn thuần cảm thấy hơi thối quá, ngài ngại.
Đợi kết thúc chiến đấu, Ngô Nặc trăm lần không tình nguyện bứt mấy lá cỏ dưới đất, sau đó dưới ánh mắt có chút khó hiểu rồi dần chuyển sang kinh sợ của đại miêu, đem chúng lau mông__ “A___”
Một tiếng thét thảm thiết đi kèm với giai điệu ‘hoa cúc tàn, thương đau vương trên đất’, ngày đầu tiên sinh sống ở xã hội nguyên thủy gà bay chó sủa của Ngô tiểu Nặc, ngã ngửa.
Ngô tiểu Nặc ngã ngửa gian nan trở về nhà nằm nửa ngày trên giường, mới sống lại với trạng thái da máu.
Sau vô số lần hỏi thăm hệ thống có thể trở về trái đất không, đều không có được đáp án vừa lòng, cuối cùng Ngô Nặc không trăn trở nữa, lặng lẽ nằm sấp trên giường, mở giao diện giao dịch hệ thống.
Trên góc trái giao diện là ảnh người thật 3D của Ngô Nặc, phía dưới ảnh có ghi thông tin cơ bản của y:
Họ tên: Ngô Nặc.
Chủng loài: Sinh mạng trí tuệ cacbon cơ bản.
Giao dịch tệ: 0
Tích phân giao dịch: 100
Vật phẩm giao dịch: Không.
Hệ thống tận trách hỏi thăm: [Ký chủ có tải vật phẩm giao dịch lên không?]
Ngô Nặc không lên tiếng, nói trong lòng: [Tôi không tải lên, chỉ tùy tiện xem thôi.]
Hệ thống hỏi: [Điểm tích lũy của ký chủ vượt quá 99, có thể mở khu giao dịch tự do cấp 1 và khu giao dịch hệ thống cấp 1, có muốn mở khu giao dịch?]
Hiện tại Ngô Nặc đã không ôm hy vọng gì với việc trở về, biết muốn sống sót tốt ở thế giới này, còn phải dựa vào hệ thống, y quyết định khắc chế cảm xúc của mình, không đắc tội hệ thống quá mức nữa, vô cùng thân thiện hòa ái nói: [Mở đi.]
Hệ thống khống chế một luồng sáng trắng lóe qua giao diện, trên giao diện giao dịch, phía dưới ảnh của Ngô Nặc có thêm hai cánh cửa lóe ánh vàng, chia ra là khu giao dịch tự do cấp 1, khu giao dịch hệ thống cấp 1.
Trông hình như rất cao cấp, Ngô Nặc chép miệng, móng vuốt cẩn thận chọt lên cửa khu giao dịch tự do cấp 1.
Chọt, chọt nữa, sao không có chút động tĩnh nào?
[Chuyện gì vậy, không phải hư rồi chứ?] Y cũng không dùng sức quá lớn mà, thứ này sẽ không tệ hơn cả điện thoại tàn của y chứ?
Hệ thống lặng lẽ bỏ qua câu rủa thầm của ký chủ ngốc, dùng âm thanh máy móc lạnh lẽo trả lời: [Tích phân giao dịch của ký chủ ít hơn 1, không cách nào đi vào khu giao dịch.] Nghe âm thanh hệ thống, Ngô Nặc đưa mắt nhìn phía dưới ảnh của mình, phía sau cái tích phân giao dịch là một con số 0 đỏ muốn nhỏ nước.
Má nó.
Cả người Ngô Nặc liền không khỏe, bất giác lớn tiếng nói: [Tích phân của tao đâu? Mẹ nó ai động vào tích phân của tao?!]
Âm tham máy móc lạnh lẽo của hệ thống lộ ra sự thản nhiên vô cùng: [50 điểm tích phân giao dịch mở khu giao dịch tự do cấp 1, 50 điểm tích phân giao dịch mở khu giao dịch hệ thống cấp 1, 100 điểm tích phân giao dịch của ký chủ đã sử dụng hết.]
Tác giả :
Hà Phong Đình