Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 67: Niềm vui dọn nhà
Bạch hoảng loạn một lúc, rất nhanh đã ngửi được mùi Ngô Nặc.
Trong nhà mới!
Ngô Nặc một mình bận rộn hơn nửa ngày, gần tối các nô lệ ăn cơm xong có vài người tự tới đây giúp đỡ y, lúc này cuối cùng mới dọn dẹp xong nhà mới, trong nhà cũ, thứ nên dọn qua đã dọn qua hết, chỉ thiếu một chiếc giường, một cái lò là viên mãn.
Nhưng, chỉ cần có thể vào ở nhà mới, nằm đất cũng ngủ ngon như nằm giường, không lò thì có thể dùng gạch còn dư lại trong vườn xây một cái trước để dùng, lúc trước dùng đá dựng thành lò không phải cũng có thể dùng được sao?
Dọn nhà mới nói sao cũng là một đại sự, không chúc mừng một phen làm sao mà được?
Gạch bằng phẳng, cho dù lò xây ra không dùng đất dính dán mấy cục gạch lại, cũng vững chắc hơn lò đắp từ tảng đá gồ ghề.
Nồi sắt truyền nhiệt nhanh hơn nồi đá nhiều, nhưng lại không giữ ấm được như nồi đá, Ngô Nặc trước dùng nồi sắt nấu một nồi cháo đặc bỏ một bên.
Chút con mồi sống trong nhà mình không nỡ ăn, liền dùng muối thô còn lại trong nhà đổi với bộ lạc chút thịt heo thú hôm nay vừa săn về.
Sắt thịt mỡ của heo thú xuống thắn mỡ. Xương thì róc ra, xương lớn hầm canh, nguyên miếng xương sườn dùng nước sốt bí chế hiệu hệ thống làm thành sường nướng, thịt ba rọi cắt khúc cùng khoai trắng mới đào hôm nay và ớt đỏ nấu một nồi thịt kho tàu tê cay.
Ruột heo rửa sạch, ngâm nước xong, thêm vào ớt khô, bột hoa tiêu xào lên.
Gan heo và cật heo trộn với một loại rau dại có vị như rau diếp, cho thêm ớt khô và bột hoa tiêu đem xào, trên thực tế, nếu có ớt ngâm và tương đậu, mùi vị sẽ chính tông hơn. Hiện tại gạch ngói cũng có thể nung ra, nung vò để đựng ớt ngâm, tương đậu cũng chỉ là chuyện sớm muộn, vò và muối đều đã có, ớt ngâm, đậu, đồ chua, đồ mặn vân vân còn xa sao?
Cuối cùng, quả chua chua và một loại rau dại giống như cải trắng, cho thêm mấy quả trứng chim thịt, nấu một nồi canh trứng, vị chua sướng miệng, mùi vị tươi ngon bất ngờ.
Ngô Nặc đặc biệt mời Kim Đồng, A Lan, sư tử con, cùng với Thạch Hổ đến nhà ăn cơm, chúc mừng chuyện dọn sang nhà mới.
Y vốn còn mời Lục và hai nữ nô khác nhà Thạch Hổ là Hồng và Tử.
Bọn Lục căn bản không dám tới, hơn nữa cho dù có tới, ăn cùng với chủ nhân còn có các thủ lĩnh bộ lạc, bọn họ chắc chắn cũng lo lắng e dè, sẽ trái với mong muốn mời khách ban đầu của Ngô Nặc.
Ngô Nặc không cưỡng cầu họ, lùi một bước, làm cơm xong, chia một chút mỗi món cho họ, để buổi tối Thạch Hổ mang về.
Lúc Bạch về nhà, Ngô Nặc đã nấu xong một lát, hương thơm hun cho cả nhà chảy nước miếng, sư tử con ỷ mình nhỏ tuổi, kỹ xảo làm nũng bán manh lần lượt lên, thành công moi được hai miếng xương sườn, cùng với một chén thịt nướng khoai trắng, mắt thấy thịt nướng sắp ăn xong, Bạch cuối cùng đeo túi da bò đi vào.
“Bạch, cậu cuối cùng cũng về, Vu Nặc xấu quá, cậu không đến, y không cho chúng tôi ăn cơm! Sắp đói chết tôi rồi!” Vết thương của Thạch Hổ đã lành lại, gần đây đều ra ngoài đi săn. Do hơn một phần tư chiến sĩ thú nhân đều tham gia hội chợ bộ lạc, trừ đội đi săn thuần nhân của Tinh, những đội khác đều được phân phối nhân số lại. Thạch Hổ dùng ưu thế tuyệt đối lấy được chức vụ tiểu đội trưởng tạm thời, nhưng, đợi khi đội giao dịch về, các tiểu đội sẽ trở về phân phối ban đầu. Thạch Hổ muốn lấy lại chức vị tiểu đội trưởng của mình, thì phải quá chiêu với Bạch.
Đã thấy hình thái dực hổ của Bạch, tuy ngoài miệng Thạch Hổ không thừa nhận, nhưng trong lòng hiểu rõ, hắn căn bản không phải đối thủ của Bạch.
Thật đúng là tên được thần thú chiếu cố, chuyện tốt gì cũng do hắn chiếm hết! Mỗi lần Thạch Hổ chua lè nghĩ thế, trong lòng lại thật sự cao hứng tự hào cho bạn tốt.
“Đói chết đáng đời! Đói chết rồi tôi còn có thể ăn thêm chút.” Bạch ném túi da bò phồng to vào góc tường phòng ăn, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiểu sứ thần của hắn đương nhiên hướng về hắn. ︿( ̄︶ ̄)︿
“Sao về trễ vậy, mau đi rửa tay, chỉ đợi cậu thôi đó.” Ngô Nặc nghe được động tĩnh từ bên ngoài đi vào càm ràm hai câu, một chút ý tứ oán trách cũng không có, quay đầu nói với người khác: “Anh Thạch Hổ, dì Lan, chú Kim Đồng, giúp tôi bưng đồ ăn lên này, lập tức dùng bữa.”
Thạch Hổ, Lan, Kim Đồng: “…” Đãi ngộ khác biệt có cần rõ ràng thế không?
Bất kể đãi ngộ khác biệt rõ ràng cỡ nào, trùng đói trong bụng mọi người sớm đã không biết đại náo bao nhiêu lần trong bụng, vất vả lắm mới đợi được Ngô Nặc lên tiếng, Thạch Hổ nhảy lên chạy vào phòng bếp, bưng nồi khoai trắng hầm thịt ra, nước miếng thoáng cái lai láng.
Lan bưng lòng xào cay, Kim Đồng mang sườn nướng bí chế, trình độ chảy nước miếng không hề thua kém Thạch Hổ.
Trong phòng ăn không có bàn, đống lửa trong góc tường chiếu sáng cả căn phòng, thức ăn trực tiếp đặt xuống đất, mọi người ngồi bệt dưới đất, đã có thể thuần thục sử dụng đũa, không hẹn mà cùng nhắm chuẩn vào sườn nướng với nước sốt bí chế ngay chính giữa.
Ngô Nặc và Bạch dù sao cũng đã ăn thịt nướng bí chế mấy lần, đã có lực kháng cự nhất định, bọn Thạch Hổ lần đầu tiên ăn, sườn vừa vào miệng, lập tức trợn to mắt, cả thịt lẫn xương đều nhai rôm rốp nuốt xuống, luôn miệng quá ngon ăn quá đã nghiện.
Chớp mắt, sườn trong chén lớn đã bị giành sạch sẽ. Bạch nhanh tay lẹ mắt giành được một chén gỗ sườn nướng, múc một đống cháo vào, ngửi mùi thơm tỏa ra từng trận, Thạch Hổ liên tục gào Bạch đại miêu quá âm hiểm.
Món ăn khác tuy không có nước sốt bí chế, gia vị cũng không phải rất đủ, nhưng thắng ở nguyên liệu thượng thừa, nguyên dịch nguyên vị, ăn cũng rất ngon.
Lan và Kim Đồng lần đầu biết được, thì ra ruột heo thối thối, gan heo tanh tưởi cũng có thể ăn thế này, còn có thể ngon như thế!
Vốn cho rằng khoai trắng trực tiếp hầm vị đạo sẽ không tồi, thêm ớt trộn với thịt kho tàu, lại được một phen phong vị khác.
Canh trứng với quả chua chua và rau dại cũng đặc biệt ngon, các thú nhân trước giờ không phải rất thích ăn rau rá cũng ăn không ngừng miệng.
Thức ăn quét sạch bách, lại húp thêm mấy chén canh xương nóng hổi, gặm mấy khúc xương, chút khe hở cuối cùng trong dạ dày cũng bị canh thịt lắp đầy. Thạch Hổ và Kim Đồng không chút hình tượng ngồi dưới đất xỉa răng, Lan xoa bụng cho sư tử con ăn quá no, Bạch giúp Ngô Nặc mang nồi chén rỗng vào bếp, thuận tiện giúp y dọn sạch phòng bếp.
Bận rộn một chút, trở lại nhà ăn, Bạch lập tức đen mặt: “Sao mấy người còn chưa đi?”
Không chỉ chưa đi, còn biến hết thành hình thú, lười biếng nằm dưới đất, Thạch Hổ quật quật đuôi ngáp dài nói: “Chỗ cậu thoải mái hơn nhà tôi nhiều, chỉ là hơi nhỏ, chúng tôi còn có thể biến về hình thú, cậu thì không được.” Nghe sao cũng lộ ra mùi vị hả hê.
“Ai nói tôi không thể? Đừng quên tôi có hai hình thú.” Bạch nói rồi đi vào phòng khách, nhấc túi da bò trong góc lên.
Đôi mắt đang híp của Kim Đồng chợt mở ra, nhìn chằm chằm cái túi, thần sắc kích động, “Đựng bên trong là…”
“Muối tinh.”
Thạch Hổ đầu đầy sương mù, hỏi: “Muối tinh? Đó là cái gì? Có thể ăn sao?”
“Câm miệng, đừng nói leo!” Kim Đồng nhe răng với hắn, quay đầu sang nói với Bạch: “Cậu thật sự tìm được mỏ muối tinh? Tìm được ở đâu? Cách bộ lạc xa không?”
Bạch ngắn gọn nói lại địa điểm mỏ muối tinh cho mọi người, vì nơi này rất gần bộ lạc, mọi người đều có ấn tượng.
“… Nếu gần như thế, hoàn toàn có thể đợi sau khi kết thúc mùa đông mới phái người đi khai thác.” Kim Đồng nói.
“Không, mùa đông quá muộn, hiện tại phải phái người đi khai thác.” Ngô Nặc đi qua, ngồi cạnh Bạch. “Có muối rồi, con có thể dạy mọi người ướp thịt còn dư thành thịt muối, mấy loại rau dại mọi người vừa ăn hồi nãy, rất giống cải trắng ở chỗ con, còn có dưa dài có lẽ có thể dùng muối làm thành dưa chua dưa mặn, có thể để đến mùa đông rồi ăn.”
Loại rau dại tương tự cải trắng, tạm thời cũng gọi là cải trắng, ngoại vi rừng có không ít, không giống rau dại khác, cải trắng không có vị đắng, bất kể là người hay động vật trong rừng đều rất thích ăn, nhưng không dễ tồn trữ, sau khi đào về, bình thường để bốn năm ngày thì hư hết. Nếu thật sự có thể giữ mấy thứ này đến mùa đông mới ăn, hoàn toàn có thể xem là một phần thức ăn.
Muối của bộ lạc Mục Nguyên quá mắc, muối bộ lạc đổi về miễn cưỡng đủ sử dụng mỗi ngày, căn bản không dư thừa làm thịt muối. Thịt chưa được muối rất dễ thối rữa, để mùa đông có đủ thức ăn, các chiến sĩ không thể không cố gắng đi bắt nhiều mồi sống.
Mà mồi sống, bắt sống, chắc chắn không dễ như giết chết rồi bắt.
Chỉ cần không cố ý đi bắt ‘vật sống’, con mồi các chiến sĩ có thể mang về bộ lạc ít nhất có thể tăng gấp đôi hiện tại.
Tối nay, mọi người bàn mãi đến tận khuya.
Sáng hôm sau, Thạch Hổ chọn ra 20 nô lệ cường tráng có năng lực trong bộ lạc, mang công cụ, lặng lẽ rời khỏi bộ lạc, không ai biết bọn họ đi đâu.
Bạch thay hắn trở thành tiểu đội trưởng tạm thời, hơn nữa còn tổng hợp lại tất cả đội đi săn khác trừ đội của Tinh, giữ lại mười người ở bộ lạc, phối hợp với thủ lĩnh Kim Đồng và Lan thuần phục bò man, những người khác, do hắn thống lĩnh, toàn bộ vào thảo nguyên săn bắt.
Thời tiết này, động vật không chịu nổi rét lạnh trong rừng đã theo thú triều xuôi nam, động vật còn lại không quá nhiều, các đội giao dịch lục tục trở về, mọi người đều muốn chuẩn bị lần cuối cho mùa đông, tăng nhiều cháo ít, chảy máu xung đột là không thể tránh khỏi.
So với thế, còn không bằng lấy lui làm tiến, đi thảo nguyên săn bắt quần thú tụt khỏi đội.
Ngô Nặc đến vùng đất tử vong một chuyến, đích thân dùng đất dính nặn ra vò dùng ngâm đồ xiêu xiêu vẹo vẹo, không có công cụ phụ trợ, vò làm thuần thủ công, ngoại hình xấu xí, may mà độ bền của vật hỗn hợp siêu dính này cực mạnh, sau khi nung thành, vẫn xấu, nhưng có thể dùng.
Hay làm khéo tay, nô lệ chuyên môn phụ trách làm phôi vò, chậm rãi mày mò được chút cách thức, thêm vào công cụ phụ trợ tự chế, vò nung ra càng lúc càng tiếp cận bộ dáng trong ký ức của Ngô Nặc.
Để kích phát đầy đủ tính tích cực và tính chủ động công tác của các nô lệ, Ngô Nặc kiến nghị với Kim Đồng, chọn một phần nô lệ có biểu hiện ưu tú, có tư duy sáng tạo, có cống hiến kiệt xuất cho bộ lạc, giải trừ thân phận nô lệ của họ, để họ trở thành dân cư chính thức của bộ lạc. Kim Đồng chấp nhận kiến nghị của Ngô Nặc, một lần nữa mở hội nghị bộ lạc, tuyên bố ngay trước mặt mọi người cho phép những nô lệ phù hợp điều kiện được giải trừ nô tịch, trở thành cư dân chính thức của bộ lạc. Nghị quyết này có hiệu lực lâu dài.
Tin tức vừa ra, tất cả nô lệ đều ngây ngẩn.
Đây là cơ hội tốt bằng trời!
Trong nhà mới!
Ngô Nặc một mình bận rộn hơn nửa ngày, gần tối các nô lệ ăn cơm xong có vài người tự tới đây giúp đỡ y, lúc này cuối cùng mới dọn dẹp xong nhà mới, trong nhà cũ, thứ nên dọn qua đã dọn qua hết, chỉ thiếu một chiếc giường, một cái lò là viên mãn.
Nhưng, chỉ cần có thể vào ở nhà mới, nằm đất cũng ngủ ngon như nằm giường, không lò thì có thể dùng gạch còn dư lại trong vườn xây một cái trước để dùng, lúc trước dùng đá dựng thành lò không phải cũng có thể dùng được sao?
Dọn nhà mới nói sao cũng là một đại sự, không chúc mừng một phen làm sao mà được?
Gạch bằng phẳng, cho dù lò xây ra không dùng đất dính dán mấy cục gạch lại, cũng vững chắc hơn lò đắp từ tảng đá gồ ghề.
Nồi sắt truyền nhiệt nhanh hơn nồi đá nhiều, nhưng lại không giữ ấm được như nồi đá, Ngô Nặc trước dùng nồi sắt nấu một nồi cháo đặc bỏ một bên.
Chút con mồi sống trong nhà mình không nỡ ăn, liền dùng muối thô còn lại trong nhà đổi với bộ lạc chút thịt heo thú hôm nay vừa săn về.
Sắt thịt mỡ của heo thú xuống thắn mỡ. Xương thì róc ra, xương lớn hầm canh, nguyên miếng xương sườn dùng nước sốt bí chế hiệu hệ thống làm thành sường nướng, thịt ba rọi cắt khúc cùng khoai trắng mới đào hôm nay và ớt đỏ nấu một nồi thịt kho tàu tê cay.
Ruột heo rửa sạch, ngâm nước xong, thêm vào ớt khô, bột hoa tiêu xào lên.
Gan heo và cật heo trộn với một loại rau dại có vị như rau diếp, cho thêm ớt khô và bột hoa tiêu đem xào, trên thực tế, nếu có ớt ngâm và tương đậu, mùi vị sẽ chính tông hơn. Hiện tại gạch ngói cũng có thể nung ra, nung vò để đựng ớt ngâm, tương đậu cũng chỉ là chuyện sớm muộn, vò và muối đều đã có, ớt ngâm, đậu, đồ chua, đồ mặn vân vân còn xa sao?
Cuối cùng, quả chua chua và một loại rau dại giống như cải trắng, cho thêm mấy quả trứng chim thịt, nấu một nồi canh trứng, vị chua sướng miệng, mùi vị tươi ngon bất ngờ.
Ngô Nặc đặc biệt mời Kim Đồng, A Lan, sư tử con, cùng với Thạch Hổ đến nhà ăn cơm, chúc mừng chuyện dọn sang nhà mới.
Y vốn còn mời Lục và hai nữ nô khác nhà Thạch Hổ là Hồng và Tử.
Bọn Lục căn bản không dám tới, hơn nữa cho dù có tới, ăn cùng với chủ nhân còn có các thủ lĩnh bộ lạc, bọn họ chắc chắn cũng lo lắng e dè, sẽ trái với mong muốn mời khách ban đầu của Ngô Nặc.
Ngô Nặc không cưỡng cầu họ, lùi một bước, làm cơm xong, chia một chút mỗi món cho họ, để buổi tối Thạch Hổ mang về.
Lúc Bạch về nhà, Ngô Nặc đã nấu xong một lát, hương thơm hun cho cả nhà chảy nước miếng, sư tử con ỷ mình nhỏ tuổi, kỹ xảo làm nũng bán manh lần lượt lên, thành công moi được hai miếng xương sườn, cùng với một chén thịt nướng khoai trắng, mắt thấy thịt nướng sắp ăn xong, Bạch cuối cùng đeo túi da bò đi vào.
“Bạch, cậu cuối cùng cũng về, Vu Nặc xấu quá, cậu không đến, y không cho chúng tôi ăn cơm! Sắp đói chết tôi rồi!” Vết thương của Thạch Hổ đã lành lại, gần đây đều ra ngoài đi săn. Do hơn một phần tư chiến sĩ thú nhân đều tham gia hội chợ bộ lạc, trừ đội đi săn thuần nhân của Tinh, những đội khác đều được phân phối nhân số lại. Thạch Hổ dùng ưu thế tuyệt đối lấy được chức vụ tiểu đội trưởng tạm thời, nhưng, đợi khi đội giao dịch về, các tiểu đội sẽ trở về phân phối ban đầu. Thạch Hổ muốn lấy lại chức vị tiểu đội trưởng của mình, thì phải quá chiêu với Bạch.
Đã thấy hình thái dực hổ của Bạch, tuy ngoài miệng Thạch Hổ không thừa nhận, nhưng trong lòng hiểu rõ, hắn căn bản không phải đối thủ của Bạch.
Thật đúng là tên được thần thú chiếu cố, chuyện tốt gì cũng do hắn chiếm hết! Mỗi lần Thạch Hổ chua lè nghĩ thế, trong lòng lại thật sự cao hứng tự hào cho bạn tốt.
“Đói chết đáng đời! Đói chết rồi tôi còn có thể ăn thêm chút.” Bạch ném túi da bò phồng to vào góc tường phòng ăn, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiểu sứ thần của hắn đương nhiên hướng về hắn. ︿( ̄︶ ̄)︿
“Sao về trễ vậy, mau đi rửa tay, chỉ đợi cậu thôi đó.” Ngô Nặc nghe được động tĩnh từ bên ngoài đi vào càm ràm hai câu, một chút ý tứ oán trách cũng không có, quay đầu nói với người khác: “Anh Thạch Hổ, dì Lan, chú Kim Đồng, giúp tôi bưng đồ ăn lên này, lập tức dùng bữa.”
Thạch Hổ, Lan, Kim Đồng: “…” Đãi ngộ khác biệt có cần rõ ràng thế không?
Bất kể đãi ngộ khác biệt rõ ràng cỡ nào, trùng đói trong bụng mọi người sớm đã không biết đại náo bao nhiêu lần trong bụng, vất vả lắm mới đợi được Ngô Nặc lên tiếng, Thạch Hổ nhảy lên chạy vào phòng bếp, bưng nồi khoai trắng hầm thịt ra, nước miếng thoáng cái lai láng.
Lan bưng lòng xào cay, Kim Đồng mang sườn nướng bí chế, trình độ chảy nước miếng không hề thua kém Thạch Hổ.
Trong phòng ăn không có bàn, đống lửa trong góc tường chiếu sáng cả căn phòng, thức ăn trực tiếp đặt xuống đất, mọi người ngồi bệt dưới đất, đã có thể thuần thục sử dụng đũa, không hẹn mà cùng nhắm chuẩn vào sườn nướng với nước sốt bí chế ngay chính giữa.
Ngô Nặc và Bạch dù sao cũng đã ăn thịt nướng bí chế mấy lần, đã có lực kháng cự nhất định, bọn Thạch Hổ lần đầu tiên ăn, sườn vừa vào miệng, lập tức trợn to mắt, cả thịt lẫn xương đều nhai rôm rốp nuốt xuống, luôn miệng quá ngon ăn quá đã nghiện.
Chớp mắt, sườn trong chén lớn đã bị giành sạch sẽ. Bạch nhanh tay lẹ mắt giành được một chén gỗ sườn nướng, múc một đống cháo vào, ngửi mùi thơm tỏa ra từng trận, Thạch Hổ liên tục gào Bạch đại miêu quá âm hiểm.
Món ăn khác tuy không có nước sốt bí chế, gia vị cũng không phải rất đủ, nhưng thắng ở nguyên liệu thượng thừa, nguyên dịch nguyên vị, ăn cũng rất ngon.
Lan và Kim Đồng lần đầu biết được, thì ra ruột heo thối thối, gan heo tanh tưởi cũng có thể ăn thế này, còn có thể ngon như thế!
Vốn cho rằng khoai trắng trực tiếp hầm vị đạo sẽ không tồi, thêm ớt trộn với thịt kho tàu, lại được một phen phong vị khác.
Canh trứng với quả chua chua và rau dại cũng đặc biệt ngon, các thú nhân trước giờ không phải rất thích ăn rau rá cũng ăn không ngừng miệng.
Thức ăn quét sạch bách, lại húp thêm mấy chén canh xương nóng hổi, gặm mấy khúc xương, chút khe hở cuối cùng trong dạ dày cũng bị canh thịt lắp đầy. Thạch Hổ và Kim Đồng không chút hình tượng ngồi dưới đất xỉa răng, Lan xoa bụng cho sư tử con ăn quá no, Bạch giúp Ngô Nặc mang nồi chén rỗng vào bếp, thuận tiện giúp y dọn sạch phòng bếp.
Bận rộn một chút, trở lại nhà ăn, Bạch lập tức đen mặt: “Sao mấy người còn chưa đi?”
Không chỉ chưa đi, còn biến hết thành hình thú, lười biếng nằm dưới đất, Thạch Hổ quật quật đuôi ngáp dài nói: “Chỗ cậu thoải mái hơn nhà tôi nhiều, chỉ là hơi nhỏ, chúng tôi còn có thể biến về hình thú, cậu thì không được.” Nghe sao cũng lộ ra mùi vị hả hê.
“Ai nói tôi không thể? Đừng quên tôi có hai hình thú.” Bạch nói rồi đi vào phòng khách, nhấc túi da bò trong góc lên.
Đôi mắt đang híp của Kim Đồng chợt mở ra, nhìn chằm chằm cái túi, thần sắc kích động, “Đựng bên trong là…”
“Muối tinh.”
Thạch Hổ đầu đầy sương mù, hỏi: “Muối tinh? Đó là cái gì? Có thể ăn sao?”
“Câm miệng, đừng nói leo!” Kim Đồng nhe răng với hắn, quay đầu sang nói với Bạch: “Cậu thật sự tìm được mỏ muối tinh? Tìm được ở đâu? Cách bộ lạc xa không?”
Bạch ngắn gọn nói lại địa điểm mỏ muối tinh cho mọi người, vì nơi này rất gần bộ lạc, mọi người đều có ấn tượng.
“… Nếu gần như thế, hoàn toàn có thể đợi sau khi kết thúc mùa đông mới phái người đi khai thác.” Kim Đồng nói.
“Không, mùa đông quá muộn, hiện tại phải phái người đi khai thác.” Ngô Nặc đi qua, ngồi cạnh Bạch. “Có muối rồi, con có thể dạy mọi người ướp thịt còn dư thành thịt muối, mấy loại rau dại mọi người vừa ăn hồi nãy, rất giống cải trắng ở chỗ con, còn có dưa dài có lẽ có thể dùng muối làm thành dưa chua dưa mặn, có thể để đến mùa đông rồi ăn.”
Loại rau dại tương tự cải trắng, tạm thời cũng gọi là cải trắng, ngoại vi rừng có không ít, không giống rau dại khác, cải trắng không có vị đắng, bất kể là người hay động vật trong rừng đều rất thích ăn, nhưng không dễ tồn trữ, sau khi đào về, bình thường để bốn năm ngày thì hư hết. Nếu thật sự có thể giữ mấy thứ này đến mùa đông mới ăn, hoàn toàn có thể xem là một phần thức ăn.
Muối của bộ lạc Mục Nguyên quá mắc, muối bộ lạc đổi về miễn cưỡng đủ sử dụng mỗi ngày, căn bản không dư thừa làm thịt muối. Thịt chưa được muối rất dễ thối rữa, để mùa đông có đủ thức ăn, các chiến sĩ không thể không cố gắng đi bắt nhiều mồi sống.
Mà mồi sống, bắt sống, chắc chắn không dễ như giết chết rồi bắt.
Chỉ cần không cố ý đi bắt ‘vật sống’, con mồi các chiến sĩ có thể mang về bộ lạc ít nhất có thể tăng gấp đôi hiện tại.
Tối nay, mọi người bàn mãi đến tận khuya.
Sáng hôm sau, Thạch Hổ chọn ra 20 nô lệ cường tráng có năng lực trong bộ lạc, mang công cụ, lặng lẽ rời khỏi bộ lạc, không ai biết bọn họ đi đâu.
Bạch thay hắn trở thành tiểu đội trưởng tạm thời, hơn nữa còn tổng hợp lại tất cả đội đi săn khác trừ đội của Tinh, giữ lại mười người ở bộ lạc, phối hợp với thủ lĩnh Kim Đồng và Lan thuần phục bò man, những người khác, do hắn thống lĩnh, toàn bộ vào thảo nguyên săn bắt.
Thời tiết này, động vật không chịu nổi rét lạnh trong rừng đã theo thú triều xuôi nam, động vật còn lại không quá nhiều, các đội giao dịch lục tục trở về, mọi người đều muốn chuẩn bị lần cuối cho mùa đông, tăng nhiều cháo ít, chảy máu xung đột là không thể tránh khỏi.
So với thế, còn không bằng lấy lui làm tiến, đi thảo nguyên săn bắt quần thú tụt khỏi đội.
Ngô Nặc đến vùng đất tử vong một chuyến, đích thân dùng đất dính nặn ra vò dùng ngâm đồ xiêu xiêu vẹo vẹo, không có công cụ phụ trợ, vò làm thuần thủ công, ngoại hình xấu xí, may mà độ bền của vật hỗn hợp siêu dính này cực mạnh, sau khi nung thành, vẫn xấu, nhưng có thể dùng.
Hay làm khéo tay, nô lệ chuyên môn phụ trách làm phôi vò, chậm rãi mày mò được chút cách thức, thêm vào công cụ phụ trợ tự chế, vò nung ra càng lúc càng tiếp cận bộ dáng trong ký ức của Ngô Nặc.
Để kích phát đầy đủ tính tích cực và tính chủ động công tác của các nô lệ, Ngô Nặc kiến nghị với Kim Đồng, chọn một phần nô lệ có biểu hiện ưu tú, có tư duy sáng tạo, có cống hiến kiệt xuất cho bộ lạc, giải trừ thân phận nô lệ của họ, để họ trở thành dân cư chính thức của bộ lạc. Kim Đồng chấp nhận kiến nghị của Ngô Nặc, một lần nữa mở hội nghị bộ lạc, tuyên bố ngay trước mặt mọi người cho phép những nô lệ phù hợp điều kiện được giải trừ nô tịch, trở thành cư dân chính thức của bộ lạc. Nghị quyết này có hiệu lực lâu dài.
Tin tức vừa ra, tất cả nô lệ đều ngây ngẩn.
Đây là cơ hội tốt bằng trời!
Tác giả :
Hà Phong Đình