Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 49: Mỏ muối tinh
“Ui…” Ngô Nặc ôm chân trái, đau đến hít ngược mấy lần, chỉ một thoáng, y đã trân mắt nhìn chân mình sưng thành cái bánh bao, là cỡ đặc biệt lớn.
Y cắn chặt răng, nhẹ di động chân trái, lại dùng tay xoa chỗ bị thương, xác định không ảnh hưởng đến xương, trong lòng mới thấy đỡ hơn. Thầm nói một tiếng xui xẻo, Ngô Nặc ngẩng đầu đánh giá tình hình xung quanh.
Trên vách đá xung quanh hang động mọc đầy rêu màu vàng non cùng với nấm huỳnh quang màu gạo, chỉ ánh sáng của một cây nấm huỳnh quang vô cùng ảm đạm, nhưng sinh trưởng thành mảng thành mảng, lại là trong một hang động không chút ánh sáng, ánh sáng tụ lại đủ để Ngô Nặc mơ hồ nhìn được tình huống xung quanh.
Đây là một động đá vôi to lớn, cửa động y vừa rơi xuống, cách mặt đất khoảng hai ba chục mét, may mà ở cửa động mọc nhiều dây mây, trong quá trình rơi xuống, y nhiều lần túm được số dây mây này, giảm bớt tốc độ rơi xuống, nếu không cứ rơi thẳng từ miệng hang xuống như thế không thể nào chỉ bị trật chân đơn giản thế này, mà có khả năng ngã thành cái bánh thịt luôn, vì phần đáy hang là một loại tinh thể không biết tên màu đỏ sậm, cứng chắc dị thường, không có một cọng cỏ.
Trong quá trình rơi xuống, Ngô Nặc trừ bị trật chân trái, toàn thân trên dưới cũng bị cọ nhiều chỗ.
Lần này y ra ngoài cùng Bạch, không nỡ mặc bộ đồ lúc xuyên từ hiện đại tới, vì bộ đồ đó chất lượng vốn đã không tốt, lại còn may vá thêm nhiều mảnh, đâu đâu cũng là miếng vá, nếu lại làm nát thêm chút, thì không cách nào vá được nữa. Tuy trên hệ thống không phải không mua được áo sơ mi quần dài, nhưng giá tuyệt đối không phải trong phạm vi Ngô Nặc hiện tại có thể thừa nhận, càng khỏi nói đến hiện tại y còn đang mắc nợ, một tích phân cũng hận không thể tách làm hai để dùng, làm gì có dư tiền mua quần áo mới?
Hơn nữa, đại vu đã nói với y rồi, bảo y tạm thời đừng để lộ thân phận kẻ ngoại lai của mình trước mặt bộ lạc khác.
Bộ quần áo vừa nhìn đã thấy được là ‘khác với mọi người’ kia, Ngô Nặc đương nhiên không thể lại mang ra ngoài rêu rao dạo phố.
Cho nên lần này ra ngoài, y cũng mặc đồ da thú.
May là da bộ lạc Trường Hà thuộc rất tốt, sau khi cắt may thành quần áo, mặc trên người tuy xúc cảm không nhẹ nhàng thoải mái như vải cotton, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu. Nhưng chỗ mà ‘áo lót’ da thú và quần cụt da thú (bản cải thiện mà Ngô Nặc cường liệt yêu cầu) có thể che thật sự có hạn, tay chân Ngô Nặc đều lộ hết ra ngoài, vừa rồi lúc rơi xuống, không thể tránh bị dây mây cọ trúng, không ít vết thương rách da chảy máu.
Ban đầu Ngô Nặc còn không cảm thấy những vết thương này đau đớn gì, nhưng không bao lâu, những chỗ vết thương tiếp xúc với mặt đất đột nhiên truyền tới cảm giác đau bén nhọn.
“Chuyện gì nữa đây?” Ngô Nặc hít ngược một hơi, kiểm tra vết thương một lượt, những vết thương vốn không có vấn đề gì, có vài chỗ sau khi rời khỏi mặt tinh thể, cảm giác đau rõ ràng giảm nhẹ rất nhiều, “Lẽ nào là vấn đề của những tinh thể này, lẽ nào nói chúng có độc? Má ơi, không phải xui xẻo thế chứ?”
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Ngô Nặc vội lấy một mảnh tinh thể nhỏ ở bên chân, nói với hệ thống: [Hệ thống, nhanh lên, giúp tôi tải một mảnh tinh thể này lên xem thông tin giao dịch.]
Ngô Nặc vừa dứt lời, hệ thống đã trừ đi phí tải lên tương ứng, còn hỏi: [Thông tin giao dịch đã tải lên, ký chủ có muốn vào khu giao dịch không?]
Ngô Nặc nhìn phần giới thiệu đơn giản về tinh thể được phản hồi lại trên giao diện thao tác hệ thống, mắt suýt nữa rơi ra, số khoáng tinh này căn bản không phải vật chất có độc, mà là muối tinh, muối tinh thiên nhiên hàm lượng muối cao đến 99%!
Ngô Nặc cầm một miếng vụn nhỏ lên liếm một cái, rất mặn, hơn nữa mặn vô cùng thuần, hoàn toàn không giống như muối thô của bộ lạc Trường Hà, còn mang theo một vị đắng, sau khi bỏ vào thức ăn tuy không rõ ràng, nhưng nếm kỹ vẫn có thể nếm ra vị đó. Như bọn Bạch đã ăn quen rồi thì được, sẽ không cố ý chú ý vị đạo đó, nhưng Ngô Nặc ăn không quen, trong miệng luôn có cảm giác như đồ ăn khét, món ăn tám phần cũng chỉ có thể làm được năm sáu phần.
Phải biết, trong các hệ món ăn của đất nước ăn vặt, tuyệt đại bộ phận không rời được muối, cho dù vì khẩu vị tám tỉnh lớn bất đồng, nhưng muối phải nêm vào bao nhiêu, cũng chỉ khác biệt ít nhiều, ít có món ăn nào hoàn toàn không cần thêm muối.
Quê của Ngô Nặc cũng được, tỉnh thành sau đó cũng được, đều thuộc khu vực có khẩu vị nặng, nhiều dầu nhiều muối nhiều ớt, tuy từ góc độ dưỡng sinh học hiện đại có trở ngại đối với sức khỏe, nhưng Ngô Nặc ăn đã hơn mười, hai mươi năm, nhất thời thật sự không cách nào thích ứng với khẩu vị thanh nhạt.
Có điều muối của bộ lạc Trường Hà lúc nào cũng có một vị đắng, bỏ ít một chút còn có thể không quá rõ ràng, nếu bỏ nhiều, vậy vị đắng đó ăn vào miệng thật sự rất khó chịu.
Hiện tại tìm được muối có độ thuần cao như thế, Ngô Nặc quả thật sắp cao hứng điên rồi, cũng không sợ mặn, liếm láp mấy phát, mắt lóe sáng tự vui nói: “Không ngờ ông cũng có lúc may mắn, ở đây có nhiều muối tinh như thế, bây giờ không còn cần phải nén giận bộ lạc Mục Nguyên nữa!” Tìm được một mỏ muối tinh lớn như thế, thịt sấy, cá khô, đồ chua, đồ mặn, đồ muối vân vân còn xa nữa sao? ~(≧▽≦)/~
Hệ thống hình như ghét thấy vẻ đắc ý của ký chủ ngốc, lập tức bắt đầu công bố nhiệm vụ mới:
[Chuỗi nhiệm vụ khám phá:
Nhiệm vụ 9: Tìm kiếm khoáng mỏ muối tinh.
Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 tích phân, một phần thịt kho tàu bí chế.
Nhiệm vụ 10: Giết chết diêm giáp trùng.
Phần thưởng nhiệm vụ: Mỗi khi giết được một con diêm giáp trùng thưởng 5 tích phân, tính tổng mỗi khi giết được 100 diêm giáp trùng, thưởng một lọ sốt chiên nướng bí chế.
Nhiệm vụ 11: Khai thác mỏ muối tinh.
Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 tích phân, cung tiễn nỏ bằng gỗ x1]
Nhiệm vụ một và nhiệm vụ ba cơ bản coi như tặng điểm, nhưng nhiệm vụ thứ hai, diêm giáp trùng là cái quỷ gì, hệ thống mày ra đây, bàn nhân sinh coi (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Ngô Nặc không đợi được âm thanh của hệ thống, lại đợi được một trận sột soạt sột soạt khiến người ta rợn tóc gáy…
Bạch lo lắng cho an nguy của Ngô Nặc, sau khi đi một chút cũng không dám chần chừ, dựa vào khứu giác nhạy bén rất nhanh đã tìm được một đàn nai đang uống nước bên khe suối, hắn từ trên cao bay xuống dùng tốc độ như chớp giật giết chết mười con nai lớn nhỏ, hắn ăn chín con trong đó, giữ lại con nhỏ nhất mập nhất vác lên vai, chuẩn bị mang về cho Ngô Nặc làm cơm tối.
Trước khi về, hắn quyết định thử vận may xem sao, coi có thể tìm được tông tích của đại vu không.
Bạch bay gần một tiếng trên không trung vô biên của khu rừng, cư nhiên thật sự ngửi được một chút khí vị của đồng bạn bộ lạc lưu lại. Đuổi theo khí vị đó, hắn quả nhiên tìm được ký hiệu đại vu lưu lại trên một khúc gỗ giấu trong đống lá khô.
Ký hiệu này có lẽ lưu lại từ mấy ngày trước, từ thông tin để lại cho thấy, tạm thời họ còn chưa gặp phải nguy hiểm nào, ký hiệu còn nói rõ hướng họ đi. Bạch thuận theo hướng được chỉ, đi một khoảng, lại tìm được mấy ký hiệu giống vậy.
Bạch ngầm ước tính tốc độ của nhóm đại vu và tốc độ của mình, nếu sáng ngày mai hắn toàn lực bay có lẽ trước khi trời tối có thể đuổi kịp nhóm đại vu.
Cho ra kết luận này, Bạch nhìn xung quanh, tìm được cây đại thụ thô nhất gần đó, để lại mùi của mình, sau đó mới vác con nai mang theo một bình nước đầy bay về tìm Ngô Nặc.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đi, liên tục nắng ráo nhiều ngày, lúc chiều trên trời có rất nhiều mây đen, Bạch bay được nửa đường, trời đột nhiên tối đi, sau đó gió nổi lên đổ xuống một cơn mưa to.
Lần đầu tiên bay trong mưa to gió lớn thế này, Bạch rất không thích ứng, mưa to ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn và khứu giác của hắn, cộng với cuồng phong ngược hướng hết lần này đến lần khác xé cánh của hắn, khiến hắn bay chệch hướng, cản trở tốc độ bay. Bản thân Bạch không sợ thời tiết mưa bão thế này, nhưng hắn lo Ngô Nặc sợ. Còn lo khí vị hắn lưu lại đó bị nước mưa xối tan, sau khi mất lực uy hiếp, mãnh thú trong rừng nhân cơ hội tấn công Ngô Nặc. Tiểu sứ thần ngay cả răng dài cũng đánh không lại, làm sao có thể đánh thắng những mãnh thú trong rừng?
Càng nghĩ, Bạch càng nôn nóng.
Hắn không dám dừng lại một chút nào, chỉ có thể liều mạng vỗ cánh, cố gắng bay về phương hướng trong trí nhớ. May mà, cảm giác phương hướng của Bạch vô cùng mạnh, hắn thuận theo hướng trong trí nhớ, vượt qua biển mưa mênh mang tìm đến con đồi không bắt mắt đó.
Nhưng, tiểu sứ thần đâu rồi?
Xung quanh tuy rất tối, nhưng Bạch từ thật xa vẫn mắt sắc phát hiện túi da bò lặng lẽ nằm dưới đất, trên đồi không có một ai, xung quanh tối đen không một tia sáng, nghiêng tai lắng nghe, trừ tiếng mưa ào ào cùng tiếng gió vù vù, trong rừng không còn âm thanh nào khác, Bạch tỉ mỉ phân biệt khí vị trong không khí, vậy mà lại ngửi được một chút vị máu tanh như có như không, mà trong vị máu tanh đó hiển nhiên có mang theo mùi của Ngô Nặc.
“Ầm…” Bên chân trời đột nhiên truyền tới một tiếng sấm, Bạch lại cảm thấy tiếng sấm đó như trực tiếp đánh vào lòng mình, trong lòng nổi lên cơn đau đớn và khủng hoảng khó tả, gương mặt tuấn lãnh như nứt ra một đường lớn, con mắt băng lam lộ ra bạo ngược và vô thố trước nay chưa từng có, nước mưa lạnh lẽo không ngừng chảy lên mặt, tựa như nước mắt.
Hắn run rẩy hai tay ném con nai đi, thu cánh lại trực tiếp rớt xuống, lảo đảo một chút, Bạch lớn tiếng gọi: “Nặc… Vu Nặc… cậu đang ở đâu?” Vừa gọi, hắn vừa thuận theo mùi Ngô Nặc để lại tìm kiếm tung tích y.
Ngô Nặc lúc này đang cầm dao hoa quả liều chết chiến đấu với diêm giáp trùng, loại diêm giáp trùng này mỗi con đều lớn cỡ nắm đấm của thú nhân trưởng thành, dưới bụng mọc bảy tám đôi chân, chân tuy ngắn nhưng tốc độ vô cùng nhanh, vỏ giáp màu trắng cực kỳ chắc, mà chỗ đáng sợ nhất của loại trùng này, là nó thích uống máu, kết cấu phần miệng của chúng vô cùng đặc biệt, có chút giống như giác hút, một khi bị hút phải, trừ khi chúng triệt để hút no hoặc bị giết chết, nếu không chúng tuyệt đối không chịu há mồm.
Vừa rồi Ngô Nặc đã được trải qua, khi loại trùng này đang hút máu, sẽ không cảm thấy bất cứ đau đớn nào, nhưng sau khi chúng hút máu xong, nơi bị chúng hút máu sẽ mọc ra một cục u rất lớn, ngứa ngáy khó chịu.
Trùng trong hang động rất nhiều, trong quá trình đấu tranh với chúng, Ngô Nặc phát hiện ở đáy hang còn có không ít thi cốt, rất nhiều động vật, người cũng không ít, phía dưới thi cốt còn có một đống vỏ trùng, sát thủ không nói cũng biết.
Ngô Nặc tốn 100 điểm tích phân, mới từ hệ thống tìm được nhược điểm duy nhất của loại trùng này __ sợ nóng sợ lửa.
Tóm lại vận khí của Ngô Nặc cũng chưa xui đến tận nhà, bật lửa buổi sáng dùng qua còn được y bỏ trong túi da thú mang theo bên người, vừa rồi lúc rớt xuống cũng may mắn không ngã hư, rớt bên chân y.
Y nhặt một chút cành khô lá mục dưới đất, đốt một đống lửa nhỏ, nhờ đống lửa này, mấy con giáp trùng hút máu đáng chết đó mới không dám lại gần.
Nhưng, đối diện với con mồi tươi ngon, diêm giáp trùng ỷ trùng nhiều thế mạnh, cứ mãi tuần tra xung quanh Ngô Nặc thật lâu không chịu tan, còn có mấy đứa đói quá không sợ chết đánh lén sau lưng Ngô Nặc, khiến Ngô Nặc không thể phòng bị.
Đối mặt với diêm giáp trùng phủ trời phủ đất lăm le như hổ, Ngô Nặc căn bản không dám rời xa đống lửa, mắt thấy xung quanh thứ có thể đốt đã sắp đốt sạch, lòng Ngô Nặc gấp muốn chết, đã thầm tính toán nên dùng số tích phân còn lại đổi thứ bảo mạng gì từ hệ thống, ngay lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới tiếng gọi lo lắng của Bạch.
“Tôi ở dưới này, Bạch, Bạch, tôi ở trong hang động!” Người thân nha, tuyệt đối là người thân, Ngô Nặc kích động suýt chút nữa nhảy khỏi mặt đất, lần đầu tiên cảm thấy âm thanh của đại miêu quả thật chính là tiếng trời.
Y cắn chặt răng, nhẹ di động chân trái, lại dùng tay xoa chỗ bị thương, xác định không ảnh hưởng đến xương, trong lòng mới thấy đỡ hơn. Thầm nói một tiếng xui xẻo, Ngô Nặc ngẩng đầu đánh giá tình hình xung quanh.
Trên vách đá xung quanh hang động mọc đầy rêu màu vàng non cùng với nấm huỳnh quang màu gạo, chỉ ánh sáng của một cây nấm huỳnh quang vô cùng ảm đạm, nhưng sinh trưởng thành mảng thành mảng, lại là trong một hang động không chút ánh sáng, ánh sáng tụ lại đủ để Ngô Nặc mơ hồ nhìn được tình huống xung quanh.
Đây là một động đá vôi to lớn, cửa động y vừa rơi xuống, cách mặt đất khoảng hai ba chục mét, may mà ở cửa động mọc nhiều dây mây, trong quá trình rơi xuống, y nhiều lần túm được số dây mây này, giảm bớt tốc độ rơi xuống, nếu không cứ rơi thẳng từ miệng hang xuống như thế không thể nào chỉ bị trật chân đơn giản thế này, mà có khả năng ngã thành cái bánh thịt luôn, vì phần đáy hang là một loại tinh thể không biết tên màu đỏ sậm, cứng chắc dị thường, không có một cọng cỏ.
Trong quá trình rơi xuống, Ngô Nặc trừ bị trật chân trái, toàn thân trên dưới cũng bị cọ nhiều chỗ.
Lần này y ra ngoài cùng Bạch, không nỡ mặc bộ đồ lúc xuyên từ hiện đại tới, vì bộ đồ đó chất lượng vốn đã không tốt, lại còn may vá thêm nhiều mảnh, đâu đâu cũng là miếng vá, nếu lại làm nát thêm chút, thì không cách nào vá được nữa. Tuy trên hệ thống không phải không mua được áo sơ mi quần dài, nhưng giá tuyệt đối không phải trong phạm vi Ngô Nặc hiện tại có thể thừa nhận, càng khỏi nói đến hiện tại y còn đang mắc nợ, một tích phân cũng hận không thể tách làm hai để dùng, làm gì có dư tiền mua quần áo mới?
Hơn nữa, đại vu đã nói với y rồi, bảo y tạm thời đừng để lộ thân phận kẻ ngoại lai của mình trước mặt bộ lạc khác.
Bộ quần áo vừa nhìn đã thấy được là ‘khác với mọi người’ kia, Ngô Nặc đương nhiên không thể lại mang ra ngoài rêu rao dạo phố.
Cho nên lần này ra ngoài, y cũng mặc đồ da thú.
May là da bộ lạc Trường Hà thuộc rất tốt, sau khi cắt may thành quần áo, mặc trên người tuy xúc cảm không nhẹ nhàng thoải mái như vải cotton, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu. Nhưng chỗ mà ‘áo lót’ da thú và quần cụt da thú (bản cải thiện mà Ngô Nặc cường liệt yêu cầu) có thể che thật sự có hạn, tay chân Ngô Nặc đều lộ hết ra ngoài, vừa rồi lúc rơi xuống, không thể tránh bị dây mây cọ trúng, không ít vết thương rách da chảy máu.
Ban đầu Ngô Nặc còn không cảm thấy những vết thương này đau đớn gì, nhưng không bao lâu, những chỗ vết thương tiếp xúc với mặt đất đột nhiên truyền tới cảm giác đau bén nhọn.
“Chuyện gì nữa đây?” Ngô Nặc hít ngược một hơi, kiểm tra vết thương một lượt, những vết thương vốn không có vấn đề gì, có vài chỗ sau khi rời khỏi mặt tinh thể, cảm giác đau rõ ràng giảm nhẹ rất nhiều, “Lẽ nào là vấn đề của những tinh thể này, lẽ nào nói chúng có độc? Má ơi, không phải xui xẻo thế chứ?”
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Ngô Nặc vội lấy một mảnh tinh thể nhỏ ở bên chân, nói với hệ thống: [Hệ thống, nhanh lên, giúp tôi tải một mảnh tinh thể này lên xem thông tin giao dịch.]
Ngô Nặc vừa dứt lời, hệ thống đã trừ đi phí tải lên tương ứng, còn hỏi: [Thông tin giao dịch đã tải lên, ký chủ có muốn vào khu giao dịch không?]
Ngô Nặc nhìn phần giới thiệu đơn giản về tinh thể được phản hồi lại trên giao diện thao tác hệ thống, mắt suýt nữa rơi ra, số khoáng tinh này căn bản không phải vật chất có độc, mà là muối tinh, muối tinh thiên nhiên hàm lượng muối cao đến 99%!
Ngô Nặc cầm một miếng vụn nhỏ lên liếm một cái, rất mặn, hơn nữa mặn vô cùng thuần, hoàn toàn không giống như muối thô của bộ lạc Trường Hà, còn mang theo một vị đắng, sau khi bỏ vào thức ăn tuy không rõ ràng, nhưng nếm kỹ vẫn có thể nếm ra vị đó. Như bọn Bạch đã ăn quen rồi thì được, sẽ không cố ý chú ý vị đạo đó, nhưng Ngô Nặc ăn không quen, trong miệng luôn có cảm giác như đồ ăn khét, món ăn tám phần cũng chỉ có thể làm được năm sáu phần.
Phải biết, trong các hệ món ăn của đất nước ăn vặt, tuyệt đại bộ phận không rời được muối, cho dù vì khẩu vị tám tỉnh lớn bất đồng, nhưng muối phải nêm vào bao nhiêu, cũng chỉ khác biệt ít nhiều, ít có món ăn nào hoàn toàn không cần thêm muối.
Quê của Ngô Nặc cũng được, tỉnh thành sau đó cũng được, đều thuộc khu vực có khẩu vị nặng, nhiều dầu nhiều muối nhiều ớt, tuy từ góc độ dưỡng sinh học hiện đại có trở ngại đối với sức khỏe, nhưng Ngô Nặc ăn đã hơn mười, hai mươi năm, nhất thời thật sự không cách nào thích ứng với khẩu vị thanh nhạt.
Có điều muối của bộ lạc Trường Hà lúc nào cũng có một vị đắng, bỏ ít một chút còn có thể không quá rõ ràng, nếu bỏ nhiều, vậy vị đắng đó ăn vào miệng thật sự rất khó chịu.
Hiện tại tìm được muối có độ thuần cao như thế, Ngô Nặc quả thật sắp cao hứng điên rồi, cũng không sợ mặn, liếm láp mấy phát, mắt lóe sáng tự vui nói: “Không ngờ ông cũng có lúc may mắn, ở đây có nhiều muối tinh như thế, bây giờ không còn cần phải nén giận bộ lạc Mục Nguyên nữa!” Tìm được một mỏ muối tinh lớn như thế, thịt sấy, cá khô, đồ chua, đồ mặn, đồ muối vân vân còn xa nữa sao? ~(≧▽≦)/~
Hệ thống hình như ghét thấy vẻ đắc ý của ký chủ ngốc, lập tức bắt đầu công bố nhiệm vụ mới:
[Chuỗi nhiệm vụ khám phá:
Nhiệm vụ 9: Tìm kiếm khoáng mỏ muối tinh.
Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 tích phân, một phần thịt kho tàu bí chế.
Nhiệm vụ 10: Giết chết diêm giáp trùng.
Phần thưởng nhiệm vụ: Mỗi khi giết được một con diêm giáp trùng thưởng 5 tích phân, tính tổng mỗi khi giết được 100 diêm giáp trùng, thưởng một lọ sốt chiên nướng bí chế.
Nhiệm vụ 11: Khai thác mỏ muối tinh.
Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 tích phân, cung tiễn nỏ bằng gỗ x1]
Nhiệm vụ một và nhiệm vụ ba cơ bản coi như tặng điểm, nhưng nhiệm vụ thứ hai, diêm giáp trùng là cái quỷ gì, hệ thống mày ra đây, bàn nhân sinh coi (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Ngô Nặc không đợi được âm thanh của hệ thống, lại đợi được một trận sột soạt sột soạt khiến người ta rợn tóc gáy…
Bạch lo lắng cho an nguy của Ngô Nặc, sau khi đi một chút cũng không dám chần chừ, dựa vào khứu giác nhạy bén rất nhanh đã tìm được một đàn nai đang uống nước bên khe suối, hắn từ trên cao bay xuống dùng tốc độ như chớp giật giết chết mười con nai lớn nhỏ, hắn ăn chín con trong đó, giữ lại con nhỏ nhất mập nhất vác lên vai, chuẩn bị mang về cho Ngô Nặc làm cơm tối.
Trước khi về, hắn quyết định thử vận may xem sao, coi có thể tìm được tông tích của đại vu không.
Bạch bay gần một tiếng trên không trung vô biên của khu rừng, cư nhiên thật sự ngửi được một chút khí vị của đồng bạn bộ lạc lưu lại. Đuổi theo khí vị đó, hắn quả nhiên tìm được ký hiệu đại vu lưu lại trên một khúc gỗ giấu trong đống lá khô.
Ký hiệu này có lẽ lưu lại từ mấy ngày trước, từ thông tin để lại cho thấy, tạm thời họ còn chưa gặp phải nguy hiểm nào, ký hiệu còn nói rõ hướng họ đi. Bạch thuận theo hướng được chỉ, đi một khoảng, lại tìm được mấy ký hiệu giống vậy.
Bạch ngầm ước tính tốc độ của nhóm đại vu và tốc độ của mình, nếu sáng ngày mai hắn toàn lực bay có lẽ trước khi trời tối có thể đuổi kịp nhóm đại vu.
Cho ra kết luận này, Bạch nhìn xung quanh, tìm được cây đại thụ thô nhất gần đó, để lại mùi của mình, sau đó mới vác con nai mang theo một bình nước đầy bay về tìm Ngô Nặc.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đi, liên tục nắng ráo nhiều ngày, lúc chiều trên trời có rất nhiều mây đen, Bạch bay được nửa đường, trời đột nhiên tối đi, sau đó gió nổi lên đổ xuống một cơn mưa to.
Lần đầu tiên bay trong mưa to gió lớn thế này, Bạch rất không thích ứng, mưa to ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn và khứu giác của hắn, cộng với cuồng phong ngược hướng hết lần này đến lần khác xé cánh của hắn, khiến hắn bay chệch hướng, cản trở tốc độ bay. Bản thân Bạch không sợ thời tiết mưa bão thế này, nhưng hắn lo Ngô Nặc sợ. Còn lo khí vị hắn lưu lại đó bị nước mưa xối tan, sau khi mất lực uy hiếp, mãnh thú trong rừng nhân cơ hội tấn công Ngô Nặc. Tiểu sứ thần ngay cả răng dài cũng đánh không lại, làm sao có thể đánh thắng những mãnh thú trong rừng?
Càng nghĩ, Bạch càng nôn nóng.
Hắn không dám dừng lại một chút nào, chỉ có thể liều mạng vỗ cánh, cố gắng bay về phương hướng trong trí nhớ. May mà, cảm giác phương hướng của Bạch vô cùng mạnh, hắn thuận theo hướng trong trí nhớ, vượt qua biển mưa mênh mang tìm đến con đồi không bắt mắt đó.
Nhưng, tiểu sứ thần đâu rồi?
Xung quanh tuy rất tối, nhưng Bạch từ thật xa vẫn mắt sắc phát hiện túi da bò lặng lẽ nằm dưới đất, trên đồi không có một ai, xung quanh tối đen không một tia sáng, nghiêng tai lắng nghe, trừ tiếng mưa ào ào cùng tiếng gió vù vù, trong rừng không còn âm thanh nào khác, Bạch tỉ mỉ phân biệt khí vị trong không khí, vậy mà lại ngửi được một chút vị máu tanh như có như không, mà trong vị máu tanh đó hiển nhiên có mang theo mùi của Ngô Nặc.
“Ầm…” Bên chân trời đột nhiên truyền tới một tiếng sấm, Bạch lại cảm thấy tiếng sấm đó như trực tiếp đánh vào lòng mình, trong lòng nổi lên cơn đau đớn và khủng hoảng khó tả, gương mặt tuấn lãnh như nứt ra một đường lớn, con mắt băng lam lộ ra bạo ngược và vô thố trước nay chưa từng có, nước mưa lạnh lẽo không ngừng chảy lên mặt, tựa như nước mắt.
Hắn run rẩy hai tay ném con nai đi, thu cánh lại trực tiếp rớt xuống, lảo đảo một chút, Bạch lớn tiếng gọi: “Nặc… Vu Nặc… cậu đang ở đâu?” Vừa gọi, hắn vừa thuận theo mùi Ngô Nặc để lại tìm kiếm tung tích y.
Ngô Nặc lúc này đang cầm dao hoa quả liều chết chiến đấu với diêm giáp trùng, loại diêm giáp trùng này mỗi con đều lớn cỡ nắm đấm của thú nhân trưởng thành, dưới bụng mọc bảy tám đôi chân, chân tuy ngắn nhưng tốc độ vô cùng nhanh, vỏ giáp màu trắng cực kỳ chắc, mà chỗ đáng sợ nhất của loại trùng này, là nó thích uống máu, kết cấu phần miệng của chúng vô cùng đặc biệt, có chút giống như giác hút, một khi bị hút phải, trừ khi chúng triệt để hút no hoặc bị giết chết, nếu không chúng tuyệt đối không chịu há mồm.
Vừa rồi Ngô Nặc đã được trải qua, khi loại trùng này đang hút máu, sẽ không cảm thấy bất cứ đau đớn nào, nhưng sau khi chúng hút máu xong, nơi bị chúng hút máu sẽ mọc ra một cục u rất lớn, ngứa ngáy khó chịu.
Trùng trong hang động rất nhiều, trong quá trình đấu tranh với chúng, Ngô Nặc phát hiện ở đáy hang còn có không ít thi cốt, rất nhiều động vật, người cũng không ít, phía dưới thi cốt còn có một đống vỏ trùng, sát thủ không nói cũng biết.
Ngô Nặc tốn 100 điểm tích phân, mới từ hệ thống tìm được nhược điểm duy nhất của loại trùng này __ sợ nóng sợ lửa.
Tóm lại vận khí của Ngô Nặc cũng chưa xui đến tận nhà, bật lửa buổi sáng dùng qua còn được y bỏ trong túi da thú mang theo bên người, vừa rồi lúc rớt xuống cũng may mắn không ngã hư, rớt bên chân y.
Y nhặt một chút cành khô lá mục dưới đất, đốt một đống lửa nhỏ, nhờ đống lửa này, mấy con giáp trùng hút máu đáng chết đó mới không dám lại gần.
Nhưng, đối diện với con mồi tươi ngon, diêm giáp trùng ỷ trùng nhiều thế mạnh, cứ mãi tuần tra xung quanh Ngô Nặc thật lâu không chịu tan, còn có mấy đứa đói quá không sợ chết đánh lén sau lưng Ngô Nặc, khiến Ngô Nặc không thể phòng bị.
Đối mặt với diêm giáp trùng phủ trời phủ đất lăm le như hổ, Ngô Nặc căn bản không dám rời xa đống lửa, mắt thấy xung quanh thứ có thể đốt đã sắp đốt sạch, lòng Ngô Nặc gấp muốn chết, đã thầm tính toán nên dùng số tích phân còn lại đổi thứ bảo mạng gì từ hệ thống, ngay lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới tiếng gọi lo lắng của Bạch.
“Tôi ở dưới này, Bạch, Bạch, tôi ở trong hang động!” Người thân nha, tuyệt đối là người thân, Ngô Nặc kích động suýt chút nữa nhảy khỏi mặt đất, lần đầu tiên cảm thấy âm thanh của đại miêu quả thật chính là tiếng trời.
Tác giả :
Hà Phong Đình