Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 17: Ngày thường
Lục thật sự là một người rất thông minh hơn nữa năng lực động thủ rất mạnh.
Nhìn qua cần câu đơn giản Ngô Nặc làm, nghe Ngô Nặc nghiêm túc giảng giải nguyên lý của cần câu xong, hắn liền dùng lưỡi câu dây câu Ngô Nặc hữu nghị cung cấp làm một chiếc cần câu.
Bình tâm mà nói, cần câu Lục tỉ mỉ làm ra, thật sự tốt hơn Ngô Nặc tự làm nhiều, bất kể là hình dáng hay công năng.
Nhưng, Ngô Nặc không có chút mất hứng nào, ngược lại y vui muốn chết luôn đây.
Vì y thành công hoàn thành nhiệm vụ hệ thống mới công bố ___
Nhiệm vụ 5: Truyền thụ kỹ xảo chế cần câu đơn giản.
Phần thưởng nhiệm vụ: 500 điểm tích phân, dao gấp x1
Dao gấp là thứ tốt, có thể cắt rau gọt trái cây, có thể giấu trên người phòng thân, tiện lợi lại thực dụng.
Bên người nhiều người phức tạp, Ngô Nặc không dám trực tiếp nhận phần thưởng nhiệm vụ, cố nén hưng phấn, cắt nội tạng buổi sáng đặc biệt để lại thành vụn nhỏ, móc lên lưỡi câu bắt đầu câu cá.
Một hai ngày ngắn ngủi, cá trong sông vẫn chưa kịp học cách phân biệt mồi câu và con mồi, ngốc nghếch đặc biệt dễ dàng mắc câu. Không bao lâu, Ngô Nặc đã câu được ba con cá lớn phải nặng hơn hai cân, trong đó có một con đầu nhọn màu đỏ là chủng loại mới hôm qua chưa câu được, tiến thêm được một bước nhỏ để hoàn thành nhiệm cụ hệ thống.
Lục lần đầu tiên câu cá, thu hoạch vậy mà cũng không tồi, câu được hai con khoảng một cân, nhưng hắn đã vui mừng điên rồi. Trước giờ hắn không biết, thì ra bắt mồi còn có thể dễ dàng vui vẻ như thế.
Vu Nặc đại nhân không hổ là thuần nhân của bộ lạc lớn, thật lợi hại.
Ngô Nặc đối với chuyện câu cá vốn không mấy hứng thú, sau khi câu thêm được hai con, y liền giao cần câu cho đứa bé thuần nhân đã rục rịch nãy giờ, chỉ huy mấy đứa tuổi lớn hơn chút giúp y tìm củi để nhóm lửa, y lấy dao bắt đầu giết cá cạo vảy mổ nội tạng banh mang rút bỏ gân tanh. Lục bên cạnh nhìn muốn lồi mắt, khó trách trước kia cá hắn làm không ngon, thì ra là phương pháp không đúng.
Dao đá của bộ lạc Trường Hà quá lớn, mũi dao cùn căn bản không cách nào mổ cá, bọn họ đều trực tiếp cắt cá thành từng khúc, sau đó mới moi sạch nội tạng của chúng, bỏ lên lửa nướng. Cá vốn đã ít mỡ, không bôi mỡ trực tiếp bỏ lên lửa lớn nướng, rất dễ cháy khét. Nếu xui xẻo, khi cắt cá làm vỡ mật, cá nướng ra không chỉ vừa tanh vừa cháy còn đắng, khó ăn hơn cả vu dược, thời gian lâu dần, người bộ lạc Trường Hà thà đói bụng, cũng không thích ăn cá khó ăn.
Ngô Nặc thấy Lục nhìn rất nghiêm túc, sau khi xử lý xong hai con cá, y liền đưa dao cho Lục, nói: “Cậu cũng thử xem đi.”
Lục hưng phấn rồi thấp thỏm nhận dao, dùng ngón tay nhẹ chạm lên mũi dao sắc bén, lát sau, ở ngón tay rỉ ra giọt máu, Lục nhanh chóng liếm sạch máu, mút ngón tay hiếu kỳ hỏi: “Thật sắc bén, Vu Nặc đại nhân, đây là cái gì?”
“Dao quân dụng Thụy Sĩ.”
Ngô Nặc dùng tiếng Trung nói, Lục cố gắng lặp lại một lần: “Dao… vân… đụng… thạc… sĩ?”
Ngô Nặc bị phát âm vặn vẹo của hắn chọc cười, nói: “Là dao quân dụng Thụy Sĩ, không khác gì dao đá ở chỗ mọi người, nhưng dao ở chỗ chúng tôi làm từ kim loại, sắc bén hơn dao làm từ đá.”
“Kim… loại? Đó là thứ gì?” Lục hiếu kỳ trợn tròn hai mắt.
“Một loại, ừm, một loại vật chất tinh luyện.” Với trình độ mới tốt nghiệp cơ sở của Ngô Nặc, không chống đỡ nổi ‘mười ngàn câu hỏi vì sao’ của Lục, vội dời đề tài: “Tạm thời không nói cái này, mau xử lý cá đi, cá phải để tươi mới ngon.”
“Ừ.” Lục gật đầu thật mạnh, ghi nhớ lời Ngô Nặc, sau đó nhớ lại quá trình Ngô Nặc giết cá vừa rồi. Trước là bỏ cá lên tảng đá đập ngất, sau đó dùng đồ đánh vảy cạo sạch vảy, rồi lại dùng dao nhỏ vụng về mổ bụng cá, dưới chỉ dẫn của Ngô Nặc cẩn thận moi ruột ra, cuối cùng banh mang rút bỏ gân tanh, dùng mũi dao rạch từng đường dài trên mình cá, cuối cùng bôi muối lên trên.
Có kinh nghiệm thành công lần đầu, Lục nhanh chóng xử lý toàn bộ số cá còn lại.
Ngô Nặc bôi mỡ heo thú đã thắn lúc sáng lên cá đã ướp muối, đem tới đống lửa chậm rãi nướng, trong quá trình này, thỉnh thoảng lại bôi thêm chút mỡ, rất nhanh, mùi cá nướng thơm phức tỏa ra.
Sư tử con không cách nào dùng cái vuốt thịt đầy lông câu cá, từ sớm đã ngồi xổm bên cạnh Ngô Nặc, cá vừa nướng chín, lập tức lao tới kêu ngao ngao lấy lòng Ngô Nặc, cái đầu tròn quay vàng óng không ngừng cọ lên chân Ngô Nặc.
Trước mặt mỹ thực, tiết tháo, tiết tháo sớm đã bị ăn phức mất rồi ~(≧▽≦)/~!
Ngô Nặc căn bản không chịu nổi kỹ năng thiên phú của sư tử con – thuật bán manh, ngoan ngoãn cống hiến cá nướng thơm phức.
Sư tử con không sợ nóng, ngậm cá nướng chạy đi như làn khói, nhắm chuẩn xung quanh không người mới bắt đầu ăn, nó sợ đám đồng bọn sẽ cướp của mình.
Những ấu thú nhân khác đợi nửa ngày, cả miếng da cá cũng không vớ được, lỗ tai cái đuôi đều cụp xuống, rũ hai con mắt tròn quay nhìn Ngô Nặc, bộ dáng nhỏ vừa uất ức vừa đáng thương.
Ngô Nặc thầm hô chịu không nổi, vừa mềm giọng an ủi đám nhóc, vừa bận rộn tiếp tục nướng cá.
Lục xử lý xong số cá còn lại, cũng tham gia chung với Ngô Nặc, nghiêm túc học nướng cá.
Liên tục nướng mấy con, Ngô Nặc toàn bộ cắt hết thành từng khúc, lúc này đám nhóc mới không bị bỏ sót đứa nào cũng được ăn.
“Lục, trong nhà cậu còn ớt không?” Ngô Nặc giữ lại cho mình một khúc cá nướng, vừa ăn vừa hỏi.
“Ớt?” Lục nhớ tới món thịt xào ăn hồi sáng, lắc đầu: “Hết rồi, Bạch đại nhân mang đi hết rồi.” Ớt là hắn lỡ hái về, vốn cho rằng nó là trái cây hiếm lạ gì đó, lấy về cho người bộ lạc nhìn rồi mới biết, là một loại vu dược, không có độc nhưng vị rất kỳ quái rất khó ăn. Bên chỗ đại vu rất hiếm dùng loại vu dược này, Lục muốn dâng cho bộ lạc cũng không dâng được. Vốn hắn còn thấy không vui lắm, không ngờ chớp mắt thôi Ngô Nặc đã biến thứ vu dược kỳ quái đó thành mỹ vị.
“Vậy chỗ mà cậu hái còn ớt không?” Hệ thống nói loại ớt này hình như là thân cỏ sống một năm, dời sang trồng là không hy vọng, phải nghĩ cách lấy chút hạt giống.
Tương ớt, ớt bột, ớt khúc khô, ớt ngâm…
Từ nhỏ đến lớn Ngô Nặc chưa từng ngừng ăn ớt, đối với y mà nói, không ăn ớt cũng giống như cưỡng chế cai thuốc, trong thời gian ngắn có thể chịu được, chứ thời gian dài tuyệt đối không chịu nổi.
Lục nói: “Có, có một khoảnh ớt lớn luôn, nhưng chỗ đó hơi xa hơn nữa đường rất khó đi, lần sau tôi hái nhiều thêm mang về.”
Mắt Ngô Nặc sáng lên, nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Lục vội lắc đầu, “Chỗ đó rất nguy hiểm, tôi hái về cho ngài là được.”
“Không được, tôi cần phải đi xem thử.” Ngô Nặc rất kiên trì, y hiểu rõ, y muốn sinh tồn lâu dài trong thế giới này, ỷ lại vào bất cứ ai cũng không phải là kế sách lâu dài, y cần phải mau chóng làm quen với mô hình sinh tồn ở đây, sau đó mới dễ dung nhập vào thế giới này, cuối cùng mới có thể sống càng tốt hơn càng lâu hơn.
Lục không dám tùy tiện đồng ý yêu cầu của y, chỉ đành nói: “Bên ngoài rất nguy hiểm, trước phải hỏi chủ nhân và Bạch đại nhân, họ đồng ý rồi tôi mới dẫn ngài đi.”
Ngô Nặc hiện tại đã rõ, chỉ cần dính đến chủ nhân, Lục sẽ rất cố chấp, hoàn toàn không chừa đường lui.
Ngô Nặc từng theo Bạch đi qua Hắc Sắc sâm lâm, tuy không chân chính gặp phải mãnh thú nào, nhưng không có nghĩa là trong rừng an toàn. Ngược lại, đến bây giờ Ngô Nặc vẫn còn nhớ rõ ràng, tiếng thú gầm đáng sợ trong rừng, y không cho rằng tay chân mảnh dẻ của mình có thể chống lại những mãnh thú đó.
Ngô Nặc không phải một người đặc biệt nhát gan nhưng cũng không phải nhà mạo hiểm gan lớn bằng trời, y chỉ là trời sinh có nguồn động lực xông pha. Nhưng kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội cho y biết, cẩn thận không có gì phải xấu hổ, liều lĩnh không đồng nghĩa với dũng cảm, lúc nên liều thì không thể sợ sệt, lúc nên mượn lực thì không thể gượng ép, chết cũng cần thể diện chỉ sẽ sống chịu tội, đại trượng phu thì phải co được duỗi được.
“Được, vậy thì hỏi họ trước vậy.” Nếu có thể, Ngô Nặc cảm thấy Thạch Hổ và Bạch cùng đi với họ sẽ tốt hơn.
Nhắc đến Bạch, Ngô Nặc bắt đầu có chút nhớ đại miêu mập tròn lại thân thiết đó rồi.
Nhưng, y không biết, lúc này, Bạch đang gặp phải một lần nguy cơ lớn nhất trong đời.
Nhìn qua cần câu đơn giản Ngô Nặc làm, nghe Ngô Nặc nghiêm túc giảng giải nguyên lý của cần câu xong, hắn liền dùng lưỡi câu dây câu Ngô Nặc hữu nghị cung cấp làm một chiếc cần câu.
Bình tâm mà nói, cần câu Lục tỉ mỉ làm ra, thật sự tốt hơn Ngô Nặc tự làm nhiều, bất kể là hình dáng hay công năng.
Nhưng, Ngô Nặc không có chút mất hứng nào, ngược lại y vui muốn chết luôn đây.
Vì y thành công hoàn thành nhiệm vụ hệ thống mới công bố ___
Nhiệm vụ 5: Truyền thụ kỹ xảo chế cần câu đơn giản.
Phần thưởng nhiệm vụ: 500 điểm tích phân, dao gấp x1
Dao gấp là thứ tốt, có thể cắt rau gọt trái cây, có thể giấu trên người phòng thân, tiện lợi lại thực dụng.
Bên người nhiều người phức tạp, Ngô Nặc không dám trực tiếp nhận phần thưởng nhiệm vụ, cố nén hưng phấn, cắt nội tạng buổi sáng đặc biệt để lại thành vụn nhỏ, móc lên lưỡi câu bắt đầu câu cá.
Một hai ngày ngắn ngủi, cá trong sông vẫn chưa kịp học cách phân biệt mồi câu và con mồi, ngốc nghếch đặc biệt dễ dàng mắc câu. Không bao lâu, Ngô Nặc đã câu được ba con cá lớn phải nặng hơn hai cân, trong đó có một con đầu nhọn màu đỏ là chủng loại mới hôm qua chưa câu được, tiến thêm được một bước nhỏ để hoàn thành nhiệm cụ hệ thống.
Lục lần đầu tiên câu cá, thu hoạch vậy mà cũng không tồi, câu được hai con khoảng một cân, nhưng hắn đã vui mừng điên rồi. Trước giờ hắn không biết, thì ra bắt mồi còn có thể dễ dàng vui vẻ như thế.
Vu Nặc đại nhân không hổ là thuần nhân của bộ lạc lớn, thật lợi hại.
Ngô Nặc đối với chuyện câu cá vốn không mấy hứng thú, sau khi câu thêm được hai con, y liền giao cần câu cho đứa bé thuần nhân đã rục rịch nãy giờ, chỉ huy mấy đứa tuổi lớn hơn chút giúp y tìm củi để nhóm lửa, y lấy dao bắt đầu giết cá cạo vảy mổ nội tạng banh mang rút bỏ gân tanh. Lục bên cạnh nhìn muốn lồi mắt, khó trách trước kia cá hắn làm không ngon, thì ra là phương pháp không đúng.
Dao đá của bộ lạc Trường Hà quá lớn, mũi dao cùn căn bản không cách nào mổ cá, bọn họ đều trực tiếp cắt cá thành từng khúc, sau đó mới moi sạch nội tạng của chúng, bỏ lên lửa nướng. Cá vốn đã ít mỡ, không bôi mỡ trực tiếp bỏ lên lửa lớn nướng, rất dễ cháy khét. Nếu xui xẻo, khi cắt cá làm vỡ mật, cá nướng ra không chỉ vừa tanh vừa cháy còn đắng, khó ăn hơn cả vu dược, thời gian lâu dần, người bộ lạc Trường Hà thà đói bụng, cũng không thích ăn cá khó ăn.
Ngô Nặc thấy Lục nhìn rất nghiêm túc, sau khi xử lý xong hai con cá, y liền đưa dao cho Lục, nói: “Cậu cũng thử xem đi.”
Lục hưng phấn rồi thấp thỏm nhận dao, dùng ngón tay nhẹ chạm lên mũi dao sắc bén, lát sau, ở ngón tay rỉ ra giọt máu, Lục nhanh chóng liếm sạch máu, mút ngón tay hiếu kỳ hỏi: “Thật sắc bén, Vu Nặc đại nhân, đây là cái gì?”
“Dao quân dụng Thụy Sĩ.”
Ngô Nặc dùng tiếng Trung nói, Lục cố gắng lặp lại một lần: “Dao… vân… đụng… thạc… sĩ?”
Ngô Nặc bị phát âm vặn vẹo của hắn chọc cười, nói: “Là dao quân dụng Thụy Sĩ, không khác gì dao đá ở chỗ mọi người, nhưng dao ở chỗ chúng tôi làm từ kim loại, sắc bén hơn dao làm từ đá.”
“Kim… loại? Đó là thứ gì?” Lục hiếu kỳ trợn tròn hai mắt.
“Một loại, ừm, một loại vật chất tinh luyện.” Với trình độ mới tốt nghiệp cơ sở của Ngô Nặc, không chống đỡ nổi ‘mười ngàn câu hỏi vì sao’ của Lục, vội dời đề tài: “Tạm thời không nói cái này, mau xử lý cá đi, cá phải để tươi mới ngon.”
“Ừ.” Lục gật đầu thật mạnh, ghi nhớ lời Ngô Nặc, sau đó nhớ lại quá trình Ngô Nặc giết cá vừa rồi. Trước là bỏ cá lên tảng đá đập ngất, sau đó dùng đồ đánh vảy cạo sạch vảy, rồi lại dùng dao nhỏ vụng về mổ bụng cá, dưới chỉ dẫn của Ngô Nặc cẩn thận moi ruột ra, cuối cùng banh mang rút bỏ gân tanh, dùng mũi dao rạch từng đường dài trên mình cá, cuối cùng bôi muối lên trên.
Có kinh nghiệm thành công lần đầu, Lục nhanh chóng xử lý toàn bộ số cá còn lại.
Ngô Nặc bôi mỡ heo thú đã thắn lúc sáng lên cá đã ướp muối, đem tới đống lửa chậm rãi nướng, trong quá trình này, thỉnh thoảng lại bôi thêm chút mỡ, rất nhanh, mùi cá nướng thơm phức tỏa ra.
Sư tử con không cách nào dùng cái vuốt thịt đầy lông câu cá, từ sớm đã ngồi xổm bên cạnh Ngô Nặc, cá vừa nướng chín, lập tức lao tới kêu ngao ngao lấy lòng Ngô Nặc, cái đầu tròn quay vàng óng không ngừng cọ lên chân Ngô Nặc.
Trước mặt mỹ thực, tiết tháo, tiết tháo sớm đã bị ăn phức mất rồi ~(≧▽≦)/~!
Ngô Nặc căn bản không chịu nổi kỹ năng thiên phú của sư tử con – thuật bán manh, ngoan ngoãn cống hiến cá nướng thơm phức.
Sư tử con không sợ nóng, ngậm cá nướng chạy đi như làn khói, nhắm chuẩn xung quanh không người mới bắt đầu ăn, nó sợ đám đồng bọn sẽ cướp của mình.
Những ấu thú nhân khác đợi nửa ngày, cả miếng da cá cũng không vớ được, lỗ tai cái đuôi đều cụp xuống, rũ hai con mắt tròn quay nhìn Ngô Nặc, bộ dáng nhỏ vừa uất ức vừa đáng thương.
Ngô Nặc thầm hô chịu không nổi, vừa mềm giọng an ủi đám nhóc, vừa bận rộn tiếp tục nướng cá.
Lục xử lý xong số cá còn lại, cũng tham gia chung với Ngô Nặc, nghiêm túc học nướng cá.
Liên tục nướng mấy con, Ngô Nặc toàn bộ cắt hết thành từng khúc, lúc này đám nhóc mới không bị bỏ sót đứa nào cũng được ăn.
“Lục, trong nhà cậu còn ớt không?” Ngô Nặc giữ lại cho mình một khúc cá nướng, vừa ăn vừa hỏi.
“Ớt?” Lục nhớ tới món thịt xào ăn hồi sáng, lắc đầu: “Hết rồi, Bạch đại nhân mang đi hết rồi.” Ớt là hắn lỡ hái về, vốn cho rằng nó là trái cây hiếm lạ gì đó, lấy về cho người bộ lạc nhìn rồi mới biết, là một loại vu dược, không có độc nhưng vị rất kỳ quái rất khó ăn. Bên chỗ đại vu rất hiếm dùng loại vu dược này, Lục muốn dâng cho bộ lạc cũng không dâng được. Vốn hắn còn thấy không vui lắm, không ngờ chớp mắt thôi Ngô Nặc đã biến thứ vu dược kỳ quái đó thành mỹ vị.
“Vậy chỗ mà cậu hái còn ớt không?” Hệ thống nói loại ớt này hình như là thân cỏ sống một năm, dời sang trồng là không hy vọng, phải nghĩ cách lấy chút hạt giống.
Tương ớt, ớt bột, ớt khúc khô, ớt ngâm…
Từ nhỏ đến lớn Ngô Nặc chưa từng ngừng ăn ớt, đối với y mà nói, không ăn ớt cũng giống như cưỡng chế cai thuốc, trong thời gian ngắn có thể chịu được, chứ thời gian dài tuyệt đối không chịu nổi.
Lục nói: “Có, có một khoảnh ớt lớn luôn, nhưng chỗ đó hơi xa hơn nữa đường rất khó đi, lần sau tôi hái nhiều thêm mang về.”
Mắt Ngô Nặc sáng lên, nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Lục vội lắc đầu, “Chỗ đó rất nguy hiểm, tôi hái về cho ngài là được.”
“Không được, tôi cần phải đi xem thử.” Ngô Nặc rất kiên trì, y hiểu rõ, y muốn sinh tồn lâu dài trong thế giới này, ỷ lại vào bất cứ ai cũng không phải là kế sách lâu dài, y cần phải mau chóng làm quen với mô hình sinh tồn ở đây, sau đó mới dễ dung nhập vào thế giới này, cuối cùng mới có thể sống càng tốt hơn càng lâu hơn.
Lục không dám tùy tiện đồng ý yêu cầu của y, chỉ đành nói: “Bên ngoài rất nguy hiểm, trước phải hỏi chủ nhân và Bạch đại nhân, họ đồng ý rồi tôi mới dẫn ngài đi.”
Ngô Nặc hiện tại đã rõ, chỉ cần dính đến chủ nhân, Lục sẽ rất cố chấp, hoàn toàn không chừa đường lui.
Ngô Nặc từng theo Bạch đi qua Hắc Sắc sâm lâm, tuy không chân chính gặp phải mãnh thú nào, nhưng không có nghĩa là trong rừng an toàn. Ngược lại, đến bây giờ Ngô Nặc vẫn còn nhớ rõ ràng, tiếng thú gầm đáng sợ trong rừng, y không cho rằng tay chân mảnh dẻ của mình có thể chống lại những mãnh thú đó.
Ngô Nặc không phải một người đặc biệt nhát gan nhưng cũng không phải nhà mạo hiểm gan lớn bằng trời, y chỉ là trời sinh có nguồn động lực xông pha. Nhưng kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội cho y biết, cẩn thận không có gì phải xấu hổ, liều lĩnh không đồng nghĩa với dũng cảm, lúc nên liều thì không thể sợ sệt, lúc nên mượn lực thì không thể gượng ép, chết cũng cần thể diện chỉ sẽ sống chịu tội, đại trượng phu thì phải co được duỗi được.
“Được, vậy thì hỏi họ trước vậy.” Nếu có thể, Ngô Nặc cảm thấy Thạch Hổ và Bạch cùng đi với họ sẽ tốt hơn.
Nhắc đến Bạch, Ngô Nặc bắt đầu có chút nhớ đại miêu mập tròn lại thân thiết đó rồi.
Nhưng, y không biết, lúc này, Bạch đang gặp phải một lần nguy cơ lớn nhất trong đời.
Tác giả :
Hà Phong Đình