Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 16: Dọn dẹp
Sức lực của thú nhân lớn hơn thuần nhân, nhưng trời sinh ngón tay của thuần nhân đã linh hoạt hơn thú nhân, trời sinh thích hợp làm công việc tỉ mỉ. Giống như hái lượm, đan sọt đeo, cắt da thú vân vân.
Lục không chỉ có ngón tay linh hoạt, đầu óc cũng rất nhanh nhạy, năng lực động thủ mạnh hơn thuần nhân bình thường, quan sát Ngô Nặc dùng đũa thế nào một hồi, tự mình thử vài lần, ban đầu còn không khống chế tốt, gắp được một nửa sẽ bị rớt, đợi khi hắn thành công gắp được một miếng thịt bỏ vào miệng, tỷ lệ thành công tăng cao với tốc độ kinh người, không bao lâu, Lục đã nắm vững được yếu lĩnh, không còn chút vụng về nào, cũng không giống như người lần đầu tiên dùng đũa.
Người nguyên thủy không đại biểu nhược trí, ngược lại, họ vô cùng thông minh.
Con người có thể vượt lên từ trong vô số sinh linh, dùng trí tuệ đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, trở thành chủ của tinh cầu, tổ tiên của họ sao có thể ngu ngốc được chứ?
Cái họ thiếu chỉ là tích lũy tri thức trí tuệ, nếu cho họ một cơ hội học tập, thậm chí họ có thể lợi hại hơn rất nhiều người hiện đại tư tưởng đã cố định cứng ngắc, cũng có trí tưởng tượng và năng lực sáng tạo không thể tin nổi.
Nếu nhất định phải nói khác biệt giữa người hiện đại và người nguyên thủy ở đâu, chỉ có thể nói là một bên thừa kế trí tuệ, sáng tạo cái mới trên cơ sở được kế thừa. Một bên là người sáng tạo ra trí tuệ, trong nguy hiểm trùng trùng dùng sự thông minh riêng biệt không ngừng tìm tòi sáng tạo ra cơ hội sinh tồn.
Khác biệt của hai bên chỉ là tích lũy tri thức, bản thân trí thông minh thì không có khác biệt gì.
Lần đầu tiên, Ngô Nặc có cảm khái như thế. Y không biết, cảm khái này, trong những ngày tương lai sẽ còn rất nhiều.
Lục có thể thuần thục sử dụng đũa rồi, lập tức gia nhập đại quân cướp thịt. Hắn không cướp cho bản thân, mà gắp thịt bỏ vào chén của chủ nhân.
Thạch Hổ một chút cũng không ngại ngùng, ngược lại vô cùng đắc ý. Tiểu nô lệ của hắn đúng là vừa trung tâm vừa tài cán, lần sau hái thêm cho hắn chút quả gai xù mà hắn thích ăn nhất vậy.
‘Tuổi đũa’ mười mấy năm của Ngô Nặc không phải học uổng, dù 2 vs 1 cũng không rơi xuống hạ phong.
Bạch ra sức ăn, cái đuôi lắc rất đắc ý, tiểu sứ thần của nó đúng là lợi hại cực.
Một nồi thịt hầm, cộng thêm một nồi thịt xào, thành công no ngã bốn người họ.
Thạch Hổ lười biếng trở về nguyên hình, cùng Bạch nằm sấp trước cửa phơi nắng một lát, sau đó cùng vào Hắc Sắc sâm lâm tìm con mồi.
Lục được Thạch Hổ dặn dò, giúp Ngô Nặc thu dọn vườn.
Ngô Nặc từ nhỏ đến lớn chưa chân chính làm nông, lúc nhỏ theo ông bà ngoại xuống quê thăm thân thích, vì hiếu kỳ chơi đùa đó không tính.
Lục làm việc rất giỏi giang, chỉ thấy hắn dùng dao đá rìu đá thô cùn, tay nâng dao hạ, không bao lâu trong khu vườn mọc đầy cỏ dại đã có thêm một khoảnh đất trống.
Ngô Nặc nhìn hắn làm rất dễ dàng, tự mình đi thử mới biết khó khăn thế nào.
Đá dễ bể, dao đá và rìu đá vì dùng được lâu dài, đều dùng tảng đá to trực tiếp mài ra, hình dáng cực lớn lại cực nặng. Bộ lạc Trường Hà dùng một loại đá đen thui làm dao đá và rìu đá, loại đá này bền hơn đá bình thường, càng dễ mài ra ‘mũi dao’ tương đối sắc bén, nhưng cũng nặng hơn đá bình thường.
Ngô Nặc khoe khoang sức lực không nhỏ, nhưng khi y nhận rìu đá từ tay Lục, suýt nữa cái eo già đã gãy, rìu đá trực tiếp cắm xuống đất, suýt nữa đã nện vào chân.
QAQ nặng quá đi mất.
Ít nhất cũng phải sáu bảy chục cân.
“Vu Nặc đại nhân, thôi để tôi làm vậy.” Lục bị Ngô Nặc dọa giật mình, hắn vội nhận lại rìu đá, đặt rìu sang bên cạnh, kiểm tra một chút thấy Ngô Nặc không bị thương, mới thở ra một hơi.
Chính vì suy nghĩ đến thân hình gầy gò yếu ớt của Ngô Nặc, Lục đặc biệt lấy rìu đá nhỏ nhất nhẹ nhất trong nhà đến, bình thường cây rìu này đều là Tử và Hồng dùng.
Tử và Hồng là hai nô lệ khác của Thạch Hổ, đều là thuần nhân giống cái, trong đó, Hồng đã mang thai, đại khái trước khi tới mùa đông Thạch Hổ sẽ được làm cha, có đứa con đầu tiên của mình.
Vì thế, Lục vẫn luôn lo lắng không thôi, vì mùa đông thật sự không phải là thời cơ tốt để chăm sóc trẻ con. Mùa đông khí hậu ác liệt, rét lạnh còn thiếu thức ăn tươi, trẻ con rất dễ mắc bệnh, chỉ cần không cẩn thận chút xíu sẽ chết yểu.
Lục vốn còn có năm anh chị em, có ba người đều chết yểu trong mùa đông vào những độ tuổi khác nhau, chỉ có hắn và Hồng sống được tới nay.
Không sai, Hồng là em ruột của Lục. Lúc trước Thạch Hổ chỉ muốn mua mình hắn, sau đó hắn khổ sở cầu xin, Thạch Hổ mới mua luôn cả Hồng, triệt để thoát khỏi cuộc sống như địa ngục kia.
Vì thế, Lục vẫn vô cùng vô cùng cảm kích Thạch Hổ.
“Vu Nặc đại nhân, ngài sang bên cạnh nghỉ ngơi là được rồi, chuyện này vẫn để tôi làm cho.” Hiện tại, đối tượng Lục lo lắng còn có thêm một người__ Vu Nặc đại nhân quá yếu, y sống cùng Bạch đại nhân, thật sự có thể trôi qua mùa đông này sao?
Ngô Nặc tự hào là một người đàn ông, làm sao có thể ngồi đó để người khác làm việc giúp mình, còn mình ngồi bên cạnh dòm. Y nhìn dao đá, loại dao đá dùng khai hoang này lớn hơn dao đá dùng trong nhà bếp nhiều, tuy đều gọi là dao đá, nhưng khác biệt của chúng cũng giống như khác biệt giữa đại đao và dao làm bếp.
Ước chừng trọng lượng không phân trên dưới với rìu đá.
“Trong nhà cậu còn có dao hay rìu nào nhỏ hơn không?” Ngô Nặc lặng lẽ xoa cái eo già của mình, hỏi.
Lục lắc đầu thành thật nói: “Không còn, đây đã là thứ mấy đứa em gái trong nhà dùng rồi.”
Ngô Nặc: “…” Sức còn không bằng cả em gái, thật nản lòng ╮(╯▽╰)╭.
Thấy hai má mập như con nít của Ngô Nặc phồng lên, Lục gãi đầu, cẩn thận kiến nghị: “Không thì ngài giúp tôi dọn cỏ tôi đã phạt xong đi?”
Ngô Nặc lập tức đáp ứng: “Được.” Chỉ cần có chuyện làm là được.
Dọn cỏ cũng không phải công việc nhẹ nhàng, Lục đã làm quen, trên tay mọc đầy mấy nốt chai sần, một số dây mây mọc gai ngược căn bản không thể làm gì hắn.
Ngô Nặc cũng thường xuyên làm việc, trên tay cũng có nốt chai mỏng, nhưng tay y mà so với tay Lục, quả thật có thể nói là mảnh dẻ. Lúc ôm số dây mây cỏ dại đó, mỗi lần bị đâm đều nhe răng khè miệng, trên lòng bàn tay, trên tay toàn là vết thương, có vài chỗ thậm chí còn rỉ máu.
May là Ngô Nặc trước giờ không phải người yếu ớt, y cắn răng, tiếp tục kiên trì.
Ban ngày ở bộ lạc Trường Hà hoàn toàn bất đồng buổi tối, ban ngày vô cùng náo nhiệt.
Sau khi đội đi săn ra ngoài săn mồi, các thuần nhân cũng sẽ kết bạn đi tới ngoại vi Hắc Sắc sâm lâm, hái quả dại dưa dại rau dại.
Đội đi săn của bộ lạc Trường Hà rất lợi hại, nhưng dù có lợi hại thế nào cũng không thể bảo đảm mỗi người trong bộ lạc đều có thể ăn thịt đến no. Chuyện đi săn này, cũng phải xem vận may. Lúc may mắn, có lẽ bọn họ có thể gặp được đàn động vật rất ôn thuận, được một bữa phong phú. Lúc xui xẻo, rất có thể họ sẽ gặp phải một vài hung cầm mãnh thú, những mãnh thú đó cũng là kẻ đoạt thức ăn trên đỉnh tinh cầu này, một khi đôi bên sinh ra xung đột, bất luận thắng thua đều phải trả giá thảm trọng.
Hơn nữa, bộ lạc Trường Hà và một vài bộ lạc lớn nhỏ gần đó đã sinh sôi sống còn rất lâu ở một nơi tương đối cố định. Hậu quả do săn bắt quá độ mang đến, đang dần dần hiện ra.
Nếu lúc ra ngoài săn mồi gặp phải bộ lạc khác, đặc biệt là người của bộ lạc đối địch, một trận ác chiến là khó thể tránh khỏi. Hậu quả cuộc chiến mang lại, rất có thể là con mồi bị đối phương cướp sạch.
Cho nên, các thuần nhân lực chiến đấu tương đối yếu không tham gia vào đội đi săn, cần phải tập trung lại ra ngoài hái quả dại rau dại dưa dại. Những thứ hái về họ cần phải giao một phần cho bộ lạc, còn lại thì tự xử lý.
Ra ngoài hái lượm chủ yếu là thuần nhân giống đực, các thuần nhân giống cái luôn cần ở lại chăm sóc cho những đứa bé còn nhỏ, hoặc xử lý da thú theo cách đại vu truyền thụ.
Các phụ nữ sẽ giữ lại những da thú tương đối tốt, giao lên cho bộ lạc, dùng để đổi thứ nhà mình cần, như muối, như một vài thứ ngoài bộ lạc hiếm thấy vân vân.
Đã đến đầu thu, phụ nữ còn phải may da thú tương đối tốt lại thành quần áo, để chống lạnh.
So với mọi người đang bận rộn, cuộc sống của đám nhóc đơn giản hơn nhiều, phân bè kết phái tạo đoàn đội đi khắp nơi phá phách.
Sư tử con nhà thủ lĩnh đặc biệt tinh nghịch, thường xuyên dẫn mấy đứa khác đi khắp nơi làm chuyện xấu, răng dài nhà ai được thả đi, chim thịt nhà ai bị cắn chết, hay trẻ con nhà ai bị đánh đến xanh tím mặt mày vân vân, trong mười lần nói ít cũng có sáu, bảy lần là do nó dẫn đầu làm.
Thủ lĩnh thường xuyên bị nó chọc tức dậm chân, nhưng nó lại có một người mẹ hổ cực kỳ bao che, lúc bà phát điên, thủ lĩnh cũng hết cách. Ỷ vào sự nuông chiều của mẹ, sư tử con càng quậy lợi hại.
Nhưng, hôm qua vậy mà hiếm khi nó được cha khen ngợi.
Cảm giác, ừm, cảm giác đặc biệt khác.
Cha còn liếm lông xoa bụng gãi cằm cho nó nữa!
Sư tử con sướng muốn chết.
Cho nên, nó quyết định hôm nay vẫn tìm tiểu thuần nhân nhà Bạch chơi.
Sư tử con không chỉ tới một mình, còn mang theo hết tiểu đệ của mình.
Thế là, trong vườn nhà Ngô Nặc, có thêm rất nhiều lực lao động miễn phí.
Rất nhanh, Ngô Nặc bi thúc phát hiện, y vậy mà còn không làm nhanh bằng đám nhóc ở đây ╮(╯▽╰)╭.
Bộ lạc Trường Hà vẫn không có thói quen ăn trưa, buổi sáng Ngô Nặc ăn rất muộn, bận mãi đến chiều, cuối cùng mới cảm thấy bụng hơi đói.
Vườn nhà Bạch đúng là hơi lớn, bọn họ nhiều người như vậy, hơn nữa chỉ trừ cỏ không làm gì khác, bận cả nửa ngày mới dọn được một phần tư mà thôi.
Đám nhóc đang lúc lớn, mau đói, bình thường chúng đi khắp nơi quậy phá, đói rồi tùy tiện tìm đồ ăn, hôm nay thành thành thật thật làm việc nửa ngày, đứa nào đứa nấy vừa đói vừa mệt, đều không muốn làm việc nữa.
“Đi, chúng ta đến bờ sông câu cá, anh làm cá cho mấy đứa ăn!” Ngô Nặc kéo một sợi dây mây dài đến đống cỏ, rồi cười nói với mọi người.
“Được, a, à! Ăn cá, ăn cá!” Đám nhóc cao hứng điên rồi, từng đứa ném cỏ dại trong tay đi, hưng phấn phi đến bờ sông.
Ngô Nặc về nhà lấy cần câu, lại lấy lưỡi câu, nói với Lục: “Cậu cũng cùng chúng tôi đi câu đi.”
Tuy Lục rất cao lớn, nhưng kỳ thật mới chỉ 18 mà thôi, có lẽ so với tuổi thọ bình quân của thuần nhân trên thế giới này, sớm đã bước vào hàng ngũ của người trưởng thành, nhưng vẫn có lòng hiếu kỳ rất mạnh.
Muốn đi, nhưng chủ nhân dặn phải làm việc.
Nhìn thần sắc Lục, Ngô Nặc liền đoán ra trong lòng hắn đang nghĩ gì. Lục là một người cố chấp, nhưng Ngô Nặc tỏ vẻ y có kỹ xảo đặc thù đối phó hắn, “Không phải Thạch Hổ nói cậu đi theo tôi học nấu ăn sao? Lát nữa tôi muốn làm cá nướng, cậu không định học hả?”
“Học, muốn học!” Lục nói, mắt sáng hẳn lên.
Lục không chỉ có ngón tay linh hoạt, đầu óc cũng rất nhanh nhạy, năng lực động thủ mạnh hơn thuần nhân bình thường, quan sát Ngô Nặc dùng đũa thế nào một hồi, tự mình thử vài lần, ban đầu còn không khống chế tốt, gắp được một nửa sẽ bị rớt, đợi khi hắn thành công gắp được một miếng thịt bỏ vào miệng, tỷ lệ thành công tăng cao với tốc độ kinh người, không bao lâu, Lục đã nắm vững được yếu lĩnh, không còn chút vụng về nào, cũng không giống như người lần đầu tiên dùng đũa.
Người nguyên thủy không đại biểu nhược trí, ngược lại, họ vô cùng thông minh.
Con người có thể vượt lên từ trong vô số sinh linh, dùng trí tuệ đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, trở thành chủ của tinh cầu, tổ tiên của họ sao có thể ngu ngốc được chứ?
Cái họ thiếu chỉ là tích lũy tri thức trí tuệ, nếu cho họ một cơ hội học tập, thậm chí họ có thể lợi hại hơn rất nhiều người hiện đại tư tưởng đã cố định cứng ngắc, cũng có trí tưởng tượng và năng lực sáng tạo không thể tin nổi.
Nếu nhất định phải nói khác biệt giữa người hiện đại và người nguyên thủy ở đâu, chỉ có thể nói là một bên thừa kế trí tuệ, sáng tạo cái mới trên cơ sở được kế thừa. Một bên là người sáng tạo ra trí tuệ, trong nguy hiểm trùng trùng dùng sự thông minh riêng biệt không ngừng tìm tòi sáng tạo ra cơ hội sinh tồn.
Khác biệt của hai bên chỉ là tích lũy tri thức, bản thân trí thông minh thì không có khác biệt gì.
Lần đầu tiên, Ngô Nặc có cảm khái như thế. Y không biết, cảm khái này, trong những ngày tương lai sẽ còn rất nhiều.
Lục có thể thuần thục sử dụng đũa rồi, lập tức gia nhập đại quân cướp thịt. Hắn không cướp cho bản thân, mà gắp thịt bỏ vào chén của chủ nhân.
Thạch Hổ một chút cũng không ngại ngùng, ngược lại vô cùng đắc ý. Tiểu nô lệ của hắn đúng là vừa trung tâm vừa tài cán, lần sau hái thêm cho hắn chút quả gai xù mà hắn thích ăn nhất vậy.
‘Tuổi đũa’ mười mấy năm của Ngô Nặc không phải học uổng, dù 2 vs 1 cũng không rơi xuống hạ phong.
Bạch ra sức ăn, cái đuôi lắc rất đắc ý, tiểu sứ thần của nó đúng là lợi hại cực.
Một nồi thịt hầm, cộng thêm một nồi thịt xào, thành công no ngã bốn người họ.
Thạch Hổ lười biếng trở về nguyên hình, cùng Bạch nằm sấp trước cửa phơi nắng một lát, sau đó cùng vào Hắc Sắc sâm lâm tìm con mồi.
Lục được Thạch Hổ dặn dò, giúp Ngô Nặc thu dọn vườn.
Ngô Nặc từ nhỏ đến lớn chưa chân chính làm nông, lúc nhỏ theo ông bà ngoại xuống quê thăm thân thích, vì hiếu kỳ chơi đùa đó không tính.
Lục làm việc rất giỏi giang, chỉ thấy hắn dùng dao đá rìu đá thô cùn, tay nâng dao hạ, không bao lâu trong khu vườn mọc đầy cỏ dại đã có thêm một khoảnh đất trống.
Ngô Nặc nhìn hắn làm rất dễ dàng, tự mình đi thử mới biết khó khăn thế nào.
Đá dễ bể, dao đá và rìu đá vì dùng được lâu dài, đều dùng tảng đá to trực tiếp mài ra, hình dáng cực lớn lại cực nặng. Bộ lạc Trường Hà dùng một loại đá đen thui làm dao đá và rìu đá, loại đá này bền hơn đá bình thường, càng dễ mài ra ‘mũi dao’ tương đối sắc bén, nhưng cũng nặng hơn đá bình thường.
Ngô Nặc khoe khoang sức lực không nhỏ, nhưng khi y nhận rìu đá từ tay Lục, suýt nữa cái eo già đã gãy, rìu đá trực tiếp cắm xuống đất, suýt nữa đã nện vào chân.
QAQ nặng quá đi mất.
Ít nhất cũng phải sáu bảy chục cân.
“Vu Nặc đại nhân, thôi để tôi làm vậy.” Lục bị Ngô Nặc dọa giật mình, hắn vội nhận lại rìu đá, đặt rìu sang bên cạnh, kiểm tra một chút thấy Ngô Nặc không bị thương, mới thở ra một hơi.
Chính vì suy nghĩ đến thân hình gầy gò yếu ớt của Ngô Nặc, Lục đặc biệt lấy rìu đá nhỏ nhất nhẹ nhất trong nhà đến, bình thường cây rìu này đều là Tử và Hồng dùng.
Tử và Hồng là hai nô lệ khác của Thạch Hổ, đều là thuần nhân giống cái, trong đó, Hồng đã mang thai, đại khái trước khi tới mùa đông Thạch Hổ sẽ được làm cha, có đứa con đầu tiên của mình.
Vì thế, Lục vẫn luôn lo lắng không thôi, vì mùa đông thật sự không phải là thời cơ tốt để chăm sóc trẻ con. Mùa đông khí hậu ác liệt, rét lạnh còn thiếu thức ăn tươi, trẻ con rất dễ mắc bệnh, chỉ cần không cẩn thận chút xíu sẽ chết yểu.
Lục vốn còn có năm anh chị em, có ba người đều chết yểu trong mùa đông vào những độ tuổi khác nhau, chỉ có hắn và Hồng sống được tới nay.
Không sai, Hồng là em ruột của Lục. Lúc trước Thạch Hổ chỉ muốn mua mình hắn, sau đó hắn khổ sở cầu xin, Thạch Hổ mới mua luôn cả Hồng, triệt để thoát khỏi cuộc sống như địa ngục kia.
Vì thế, Lục vẫn vô cùng vô cùng cảm kích Thạch Hổ.
“Vu Nặc đại nhân, ngài sang bên cạnh nghỉ ngơi là được rồi, chuyện này vẫn để tôi làm cho.” Hiện tại, đối tượng Lục lo lắng còn có thêm một người__ Vu Nặc đại nhân quá yếu, y sống cùng Bạch đại nhân, thật sự có thể trôi qua mùa đông này sao?
Ngô Nặc tự hào là một người đàn ông, làm sao có thể ngồi đó để người khác làm việc giúp mình, còn mình ngồi bên cạnh dòm. Y nhìn dao đá, loại dao đá dùng khai hoang này lớn hơn dao đá dùng trong nhà bếp nhiều, tuy đều gọi là dao đá, nhưng khác biệt của chúng cũng giống như khác biệt giữa đại đao và dao làm bếp.
Ước chừng trọng lượng không phân trên dưới với rìu đá.
“Trong nhà cậu còn có dao hay rìu nào nhỏ hơn không?” Ngô Nặc lặng lẽ xoa cái eo già của mình, hỏi.
Lục lắc đầu thành thật nói: “Không còn, đây đã là thứ mấy đứa em gái trong nhà dùng rồi.”
Ngô Nặc: “…” Sức còn không bằng cả em gái, thật nản lòng ╮(╯▽╰)╭.
Thấy hai má mập như con nít của Ngô Nặc phồng lên, Lục gãi đầu, cẩn thận kiến nghị: “Không thì ngài giúp tôi dọn cỏ tôi đã phạt xong đi?”
Ngô Nặc lập tức đáp ứng: “Được.” Chỉ cần có chuyện làm là được.
Dọn cỏ cũng không phải công việc nhẹ nhàng, Lục đã làm quen, trên tay mọc đầy mấy nốt chai sần, một số dây mây mọc gai ngược căn bản không thể làm gì hắn.
Ngô Nặc cũng thường xuyên làm việc, trên tay cũng có nốt chai mỏng, nhưng tay y mà so với tay Lục, quả thật có thể nói là mảnh dẻ. Lúc ôm số dây mây cỏ dại đó, mỗi lần bị đâm đều nhe răng khè miệng, trên lòng bàn tay, trên tay toàn là vết thương, có vài chỗ thậm chí còn rỉ máu.
May là Ngô Nặc trước giờ không phải người yếu ớt, y cắn răng, tiếp tục kiên trì.
Ban ngày ở bộ lạc Trường Hà hoàn toàn bất đồng buổi tối, ban ngày vô cùng náo nhiệt.
Sau khi đội đi săn ra ngoài săn mồi, các thuần nhân cũng sẽ kết bạn đi tới ngoại vi Hắc Sắc sâm lâm, hái quả dại dưa dại rau dại.
Đội đi săn của bộ lạc Trường Hà rất lợi hại, nhưng dù có lợi hại thế nào cũng không thể bảo đảm mỗi người trong bộ lạc đều có thể ăn thịt đến no. Chuyện đi săn này, cũng phải xem vận may. Lúc may mắn, có lẽ bọn họ có thể gặp được đàn động vật rất ôn thuận, được một bữa phong phú. Lúc xui xẻo, rất có thể họ sẽ gặp phải một vài hung cầm mãnh thú, những mãnh thú đó cũng là kẻ đoạt thức ăn trên đỉnh tinh cầu này, một khi đôi bên sinh ra xung đột, bất luận thắng thua đều phải trả giá thảm trọng.
Hơn nữa, bộ lạc Trường Hà và một vài bộ lạc lớn nhỏ gần đó đã sinh sôi sống còn rất lâu ở một nơi tương đối cố định. Hậu quả do săn bắt quá độ mang đến, đang dần dần hiện ra.
Nếu lúc ra ngoài săn mồi gặp phải bộ lạc khác, đặc biệt là người của bộ lạc đối địch, một trận ác chiến là khó thể tránh khỏi. Hậu quả cuộc chiến mang lại, rất có thể là con mồi bị đối phương cướp sạch.
Cho nên, các thuần nhân lực chiến đấu tương đối yếu không tham gia vào đội đi săn, cần phải tập trung lại ra ngoài hái quả dại rau dại dưa dại. Những thứ hái về họ cần phải giao một phần cho bộ lạc, còn lại thì tự xử lý.
Ra ngoài hái lượm chủ yếu là thuần nhân giống đực, các thuần nhân giống cái luôn cần ở lại chăm sóc cho những đứa bé còn nhỏ, hoặc xử lý da thú theo cách đại vu truyền thụ.
Các phụ nữ sẽ giữ lại những da thú tương đối tốt, giao lên cho bộ lạc, dùng để đổi thứ nhà mình cần, như muối, như một vài thứ ngoài bộ lạc hiếm thấy vân vân.
Đã đến đầu thu, phụ nữ còn phải may da thú tương đối tốt lại thành quần áo, để chống lạnh.
So với mọi người đang bận rộn, cuộc sống của đám nhóc đơn giản hơn nhiều, phân bè kết phái tạo đoàn đội đi khắp nơi phá phách.
Sư tử con nhà thủ lĩnh đặc biệt tinh nghịch, thường xuyên dẫn mấy đứa khác đi khắp nơi làm chuyện xấu, răng dài nhà ai được thả đi, chim thịt nhà ai bị cắn chết, hay trẻ con nhà ai bị đánh đến xanh tím mặt mày vân vân, trong mười lần nói ít cũng có sáu, bảy lần là do nó dẫn đầu làm.
Thủ lĩnh thường xuyên bị nó chọc tức dậm chân, nhưng nó lại có một người mẹ hổ cực kỳ bao che, lúc bà phát điên, thủ lĩnh cũng hết cách. Ỷ vào sự nuông chiều của mẹ, sư tử con càng quậy lợi hại.
Nhưng, hôm qua vậy mà hiếm khi nó được cha khen ngợi.
Cảm giác, ừm, cảm giác đặc biệt khác.
Cha còn liếm lông xoa bụng gãi cằm cho nó nữa!
Sư tử con sướng muốn chết.
Cho nên, nó quyết định hôm nay vẫn tìm tiểu thuần nhân nhà Bạch chơi.
Sư tử con không chỉ tới một mình, còn mang theo hết tiểu đệ của mình.
Thế là, trong vườn nhà Ngô Nặc, có thêm rất nhiều lực lao động miễn phí.
Rất nhanh, Ngô Nặc bi thúc phát hiện, y vậy mà còn không làm nhanh bằng đám nhóc ở đây ╮(╯▽╰)╭.
Bộ lạc Trường Hà vẫn không có thói quen ăn trưa, buổi sáng Ngô Nặc ăn rất muộn, bận mãi đến chiều, cuối cùng mới cảm thấy bụng hơi đói.
Vườn nhà Bạch đúng là hơi lớn, bọn họ nhiều người như vậy, hơn nữa chỉ trừ cỏ không làm gì khác, bận cả nửa ngày mới dọn được một phần tư mà thôi.
Đám nhóc đang lúc lớn, mau đói, bình thường chúng đi khắp nơi quậy phá, đói rồi tùy tiện tìm đồ ăn, hôm nay thành thành thật thật làm việc nửa ngày, đứa nào đứa nấy vừa đói vừa mệt, đều không muốn làm việc nữa.
“Đi, chúng ta đến bờ sông câu cá, anh làm cá cho mấy đứa ăn!” Ngô Nặc kéo một sợi dây mây dài đến đống cỏ, rồi cười nói với mọi người.
“Được, a, à! Ăn cá, ăn cá!” Đám nhóc cao hứng điên rồi, từng đứa ném cỏ dại trong tay đi, hưng phấn phi đến bờ sông.
Ngô Nặc về nhà lấy cần câu, lại lấy lưỡi câu, nói với Lục: “Cậu cũng cùng chúng tôi đi câu đi.”
Tuy Lục rất cao lớn, nhưng kỳ thật mới chỉ 18 mà thôi, có lẽ so với tuổi thọ bình quân của thuần nhân trên thế giới này, sớm đã bước vào hàng ngũ của người trưởng thành, nhưng vẫn có lòng hiếu kỳ rất mạnh.
Muốn đi, nhưng chủ nhân dặn phải làm việc.
Nhìn thần sắc Lục, Ngô Nặc liền đoán ra trong lòng hắn đang nghĩ gì. Lục là một người cố chấp, nhưng Ngô Nặc tỏ vẻ y có kỹ xảo đặc thù đối phó hắn, “Không phải Thạch Hổ nói cậu đi theo tôi học nấu ăn sao? Lát nữa tôi muốn làm cá nướng, cậu không định học hả?”
“Học, muốn học!” Lục nói, mắt sáng hẳn lên.
Tác giả :
Hà Phong Đình